Long Duyệt Hồng lắng nghe, rồi nghĩ tới bản thân.
Tuy rằng nhiều năm trước mỗi tuần anh ta chỉ được ăn một bữa thịt, thường xuyên đói bụng tới mức tỉnh dậy lúc nửa đêm, nhưng chí ít thì chuyện ấm no không thành vấn đề.
So sánh với đám dân du cư hoang dã này, anh ta hệt như đang sống trong thiên đường vậy.
“Thật là đáng thương...” Long Duyệt Hồng than thở một câu.
Bạch Thần nhìn anh ta, nói:
“Đúng là đáng thương thật, nhưng khi anh gặp phải dân du cư hoang dã, tốt nhất đừng có quá mềm lòng, điểm khác biệt giữa bọn họ và đám cướp nằm ở chỗ đói tới mức nào, vũ khí của anh ra sao, có đủ để đề phòng không thôi.
Lúc ban đầu khi tôi lang thang trên hoang dã, thường xuyên bị người ta tập kích, cũng thường xuyên đánh úp kẻ khác. Ở trong mắt dân du cư hoang dã, không có người tốt, cũng chẳng có kẻ xấu, chỉ có sống và chết.”
Lúc nói mấy câu này, Bạch Thần nói không to lắm, làm cho Tưởng Bạch Miên cố gắng lắm mới nghe được lõm bõm.
Vị nhân viên D6 Sinh Vật Bàn Cổ buộc tóc đuôi ngựa này lắc đầu:
“Không phải một trăm phần trăm đều như vậy, tôi có gặp được không ít dân du cư hoang dã biết cảm ơn, sẵn lòng dùng thiện ý để đáp lại thiện ý.”
“Ví dụ như?” Thương Kiến Diệu hỏi tiếp.
Tưởng Bạch Miên nở nụ cười xán lạn:
“Ví dụ như Bạch Thần!”
Bạch Thần im lặng hồi lâu, rồi nói:
“Tổ trưởng, nước sôi rồi!”
Tưởng Bạch Miên gật đầu, nói với Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng:
“Về xe lấy cả bốn túi nước tới đây.”
Sau khi bổ sung nước xong, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng bắt đầu học cách lái con xe Jeep kia.
Vì đường rộng, không có xe khác, mà lại không cần dừng xe ở phạm vi cố định, hai người lại là thế hệ được cải tạo gen, sức tập trung, tốc độ phản ứng và sự phối hợp chân tay đều có thể coi là ưu tú, cho nên bọn họ có thể dễ dàng nắm giữ được kỹ năng lái xe này.
“Có cảm giác như đang bay.” Long Duyệt Hồng lưu luyến nhường ghế lái cho Bạch Thần.
Thương Kiến Diệu gật đầu đồng ý.
Nếu không vì mặt đường nơi đây hơi mềm, lại càng lúc càng tới gần đầm lầy, tình hình dần phức tạp lên, có lẽ hắn còn lái xe bay lên rồi.
“Trời sắp tối rồi, cẩn thận một chút.” Chờ khi Long Duyệt Hồng trở lại ghế sau, Bạch Thần vừa đạp chân ga vừa nói: “Phía trước có một mấy tòa nhà bỏ hoang, nghe nói là trạm dừng chân của đường quốc lộ ở thế giới cũ, đêm nay chúng ta cắm trại ở đó.”
Tưởng Bạch Miên tranh thủ dạy Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng:
“Sở dĩ chúng ta không tiếp tục đi đường khi đêm xuống, không phải vì buổi tối có càng nhiều sinh vật nguy hiểm lui tới hơn, cơ bản thì ban ngày cũng gặp phải thôi. Nguyên nhân chủ yếu là sau khi trời tối, không đủ ánh sáng khiến phạm vi mắt có thể nhìn rõ thu hẹp lại rất nhiều.
Điều này sẽ khiến chúng ta khó có thể phát hiện các ổ voi ổ gà hoặc đầm lầy trước, tương tự như vậy, chúng ta cũng không cách nào nhận biết khi các sinh vật nguy hiểm tới gần, điều này rất nguy hiểm. Các anh nên nhớ kỹ một điểm, phần lớn dã thú và quái vật, chỉ cần có thể phát hiện được chúng trước tiên, với con người khi đủ hỏa lực mà nói, không phải là vấn đề to tát gì. Kẻ địch nguy hiểm nhất với chúng ta chính là đồng loại và bệnh tật.”
Bạch Thần đang lái xe cũng nói chen vào:
“Tôi từng gặp phải đàn muỗi biến dị, con nào con nấy to như đầu ngón tay, nhiều tới không đếm xuể. Chúng tụ tập lại một chỗ, đông như đám mây đen bay tới từ bên trên, che phủ toàn bộ ánh nắng mặt trời. Chúng phóng ra thứ độc tố đáng sợ làm tê dại cơ thể con người và động vật, khiến tư duy chúng ta trở nên chậm chạp.
Lúc đó, mấy chục dân du cư bị chúng nó bao phủ, hút cạn sạch toàn bộ máu trong cơ thể. Mà cho dù súng lục, súng trường, hay súng máy, ống phóng rocket cũng chẳng nên thương tổn gì quá lớn cho chúng.
May là lần đó chúng tôi nhặt được mấy cái súng phun lửa vẫn còn có thể sử dụng. Dựa vào những súng phun lửa kia, cuối cùng chỉ một phần ba người là có thể sống sót.”
Long Duyệt Hồng nghe mà da đầu tê dại, lại càng thêm sợ hãi thiên nhiên hoang dã.
Thương Kiến Diệu thoáng đảo mắt, như đang suy nghĩ biện pháp nào phù hợp để đối phó với loại quái vật này.
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu nói:
“Trong tình huống đó, “Đạn Trừ Cỏ” của công ty là lựa chọn khá tốt.”
Trong lúc bốn người nói chuyện, con xe Jeep chạy đến trước một bãi phế tích không lớn lắm.
Mấy tòa nhà cao chưa tới ba tầng đã sụp đổ quá nửa, bên ngoài mọc đầy những dây thường xuân rậm rạp, gần như không thể nhìn thấy những bức tường ban đầu nữa, hệt như bị cơn sóng màu xanh lục che phủ hoàn toàn.
Trước những tòa nhà này là một mảnh đất trống khá rộng lớn, chất đầy những tảng đá cả to cả nhỏ. Mặt đất rạn nứt lỗ chỗ, những bụi cây nhỏ mọc ra từ các kẽ nứt kia.
Bạch Thần dừng xe lại, quan sát một vòng: “Không có dấu vết hoạt động mới mẻ nào của con người... Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây, gần đó có một nguồn nước sạch.”
Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng lần lượt xuống xe, theo lời dạy của Tưởng Bạch Miên mà đi gom củi, tạo lửa trại, và sử dụng các tấm pin năng lượng đã để phơi nắng cả một ngày bổ sung điện cho xe Jeep. Trừ phi cực kỳ hiểu biết về hoang dã, biết nơi đâu tập trung đông dân cư hoặc phế tích có thể cung cấp xăng, nếu không ô tô dùng xăng chạy chỉ có thể hoạt động trong phạm vi thế lực của mình, hoặc mang theo đủ thùng xăng dầu. Mà Sinh Vật Bàn Cổ thì khá là thiếu các tài nguyên về mặt dầu mỏ này.
Về phần lều trại, bọn họ không chuẩn bị, bởi bọn họ có thể ngủ luôn trong xe. Hai người gác đêm, hai người ngủ, cứ thế thay phiên.
Ánh lửa nhanh chóng chiếu sáng cảnh vật đang dần tối xuống xung quanh. Tưởng Bạch Miên lấy vài hộp đồ quân dụng ra, bắt đầu đun sôi.
Thương Kiến Diệu cắn thanh năng lượng trước thì vác thanh súng trường “Cuồng Chiến Sĩ” do công ty chế tạo tuần tra xung quanh, đề phòng điều bất ngờ.
Đột nhiên hắn cảm giác được gì đó, bèn ngẩng đầu nhìn lên các tòa nhà sụp đổ như bị thường xuân nuốt chửng.
Ở chỗ sát ngay gần mấy tòa nhà kia, một bóng đen vụt lóe, sau đó bị chướng ngại vật che khuất, không thấy đâu nữa.
Thương Kiến Diệu không hề kinh hãi, nói với Tưởng Bạch Miên, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng hệt như chẳng có chuyện gì xảy ra:
“Các người ăn nhanh lên.”
“Hở?” Long Duyệt Hồng ngơ ngác.
Thương Kiến Diệu bình tĩnh nói: “Hình như có thứ gì đó đang tới gần.”