Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 112: Chương 112: Nguyên Nhân 2




Nghe đám người Thương Kiến Diệu nói tới đây, Bạch Thần đột nhiên chen miệng:

“Rốt cuộc Vương Bắc Thành đã làm sai điều gì?”

Tại sao phải bắt đầu thảo luận nghiêm túc xem có nên đánh anh ta không, cụ thể là nên đánh thế nào?

“Hả...” Tưởng Bạch Miên rơi vào trầm tư.

“...” Lúc này Long Duyệt Hồng mới phát hiện theo cuộc thảo luận vừa rồi, hình tượng Vương Bắc Thành trong cảm nhận của anh ta bỗng trở nên kém cỏi đi rất nhiều, gần như trở thành phường đại gian đại ác.

Chỉ có Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp lời:

“Anh ta sai ở chỗ hát không hay.”

“Làm sao anh biết?” Bạch Thần vô thức hỏi theo.

Thương Kiến Diệu gật đầu:

“Tôi đoán.”

“...” Bạch Thần lại một lần nữa ý thức được nghiêm túc thảo luận một vấn đề nào đó với Thương Kiến Diệu chính là lỗi sai của mình, bởi vì cô vĩnh viễn không biết được khi nào thì đối phương nói đùa, khi nào thì là đang “phát bệnh“.

“Được rồi, được rồi.” Tưởng Bạch Miên vỗ tay: “Nên làm bữa tối thôi. Đúng rồi, chờ lát nữa Thương Kiến Diệu ngủ trước, xem có còn tiến vào ác mộng chân thật nữa không.”

Dặn dò xong, cô ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm một câu:

“Nói thật, tôi vẫn khá sợ Vương Bắc Thành biết chúng ta có thiết bị bộ xương ngoài quân dụng. Nói ra thì, trang bị cao cấp tương tự, mỗi một đoàn hành động bình thường khả năng có mấy bộ, hơn nữa tập trung vào một tổ của một đại đội nào đó, chưa chắc đám người Vương Bắc Thành đã có.”

“Không phải cô không sợ sao?” Long Duyệt Hồng không rõ vì sao tổ trưởng lại nói như vậy.

Tưởng Bạch Miên cười tự giễu:

“Tôi đây không sợ anh ta cưỡng ép trưng dựng, mà tôi sợ anh ấy khổ sở cầu xin. Hành động tiếp theo của bọn họ chắc chắn nguy hiểm hơn chúng ta rất nhiều, về tình về lý đều nên cho bọn họ mượn thiết bị bộ xương ngoài, ài, tôi vốn là người mềm lòng mà.

Hơn nữa, chờ khi trở lại công ty, loại trang bị này cũng phải giao nộp, do cao tầng thống nhất phân phối, không có khả năng thuộc về chúng ta.”

“Vậy cũng có thể cho mượn mà...” Long Duyệt Hồng càng khó hiểu.

Tưởng Bạch Miên liếc nhìn từng người trong bọn họ:

“Tôi làm vậy không phải là đề phòng điều ngoài ý muốn sao? Tôi đã chú ý rồi, lần huấn luyện thực địa dã ngoại này sẽ không thuận lợi lắm:

Gặp phải một toán cướp trông có vẻ bình thường, thế mà lại có thiết bị bộ xương ngoài; đi con đường bình thường nhất, không ngờ lại thấy đầm lầy xâm thực tới, còn có Thiết Xà Hắc Chiểu rình sẵn; tới nhà máy thép bỏ hoang huấn luyện, không ngờ lại gặp thầy tu máy móc Tịnh Pháp; đến trấn Hắc Thử mượn máy thu phát vô tuyến, không ngờ lại xảy ra chuyện tàn sát cả thị trấn; định chờ người của công ty tới, không ngờ lại gặp gỡ dị thường, rơi vào cơn ác mộng chân thật... Còn nữa, phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ, chả sớm cũng chả trễ, lại phát hiện ra phế tích thành phố của thế giới cũ vào đúng lúc này...

Tổng kết tất cả lại chính là, khả năng gần nhất chúng ta đi trên chữ “bối”, ai biết sau này sẽ còn xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cho nên phải giữ thiết bị bộ xương ngoài lại, tăng thực lực của tổ chúng ta lên.”

“Đúng, đúng đúng!” Long Duyệt Hồng nghe xong mà tỏ ra vô cùng đồng ý. Bạch Thần cũng không nhịn được khẽ gật đầu.

Dù nói thế nào, tính mạng của bản thân vẫn quan trọng hơn!

Thương Kiến Diệu đang mở miệng định nói gì đó, lại bị cái trợn mắt của Tưởng Bạch Miên chặn lại:

“Anh thì khỏi cần nói!”

Tưởng Bạch Miên chợt cười một tiếng:

“Nếu không phải lời quá quan trọng.”

Thấy Thương Kiến Diệu không nói gì, Tưởng Bạch Miên cân nhắc rồi nói:

“Đồng thời, tôi giấu diếm chuyện thiết bị bộ xương ngoài và trấn Thủy Vi cũng là đang bao che cho Thương Kiến Diệu.”

“Hả?” Long Duyệt Hồng ngơ ngác.

Tưởng Bạch Miên cười nói:

“Hai chuyện này đều không cách nào giấu diếm lâu dài, trở về rồi đều phải viết lên trên báo cáo. Hiện tại giấu diếm, dù đám người Vương Bắc Thành có nghi ngờ, sau này về hỏi lại thì sẽ chợt hiểu ra: Hóa ra là giấu diếm chuyện này, thì ra có chút ý đồ riêng như vậy... Như thế bọn họ sẽ không nghĩ rằng chúng ta còn bí mật khác.

Xác minh hai bên như vậy, công ty sẽ không nghi ngờ.”

“Là thế à...” Long Duyệt Hồng cảm thấy dường như rất lợi hại, nhưng nhất thời không hiểu rõ lắm.

Bạch Thần và Thương Kiến Diệu thì như có ý nghĩ gì đó, khẽ gật đầu.

Tiếp đó, một đêm bình yên, dường như sự dị thường đã rời xa khỏi khu vực này.

Chờ tới bình minh, ăn sáng xong, bọn họ chờ trợ thủ của Vương Bắc Thành tới mời bọn họ tới bên ngoài trấn Hắc Thử.

Vương Bắc Thành đội một chiếc mũ nồi màu xám đen, nói với Tưởng Bạch Miên với vẻ mặt nghiêm túc:

“Mấy trinh sát đã gửi thông tin về, có hai tin tức trọng điểm:

Một, thành viên của toán cướp “Linh Cẩu” và mười mấy người phụ thuộc bọn họ chết đi một cách kỳ dị vào đêm khuya hôm qua, không tìm được nguyên nhân. Điều này đã dọa “Linh Cẩu”, làm cho sáng hôm trước y bỏ qua đám người phụ thuộc, chỉ dẫn mười hai mười ba tên thành viên chủ chốt đi lên phía bắc, thẳng tới phế tích thành phố của thế giới cũ kia.

Hai, phế tích thành phố mới phát hiện kia cách nơi đây không tới năm mươi cây số.”

“Gần vậy sao?” Tưởng Bạch Miên cảm thấy kinh ngạc.

Vương Bắc Thành liếc nhìn bầu trời hướng tây bắc, nói:

“Lúc trước chỉ nói là phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ, nhưng thực sự không phải hướng bắc, mà lệch về phía đông bắc, từ bên này qua đó cũng không quá xa.”

“Thảo nào...” Tưởng Bạch Miên nghe xong, bèn thì thầm một câu.

Thảo nào dị thường ác mộng chân thật sẽ “lan ra” tới tận khu vực trấn Hắc Thử này.

“Chúng tôi phải lập tức xuất phát rồi, các cô có cần trợ giúp gì không?” Vương Bắc Thành hỏi.

“Không.” Tưởng Bạch Miên chân thành chúc phúc: “Mong sau này còn có thể gặp lại.”

“Mong có thể gặp lại.” Vương Bắc Thành vẫy tay, bắt đầu triệu tập đội ngũ, xuất phát tới phía tây bắc.

Dõi mắt nhìn các cỗ xe, trong đó có cả xe thiết giáp, của bọn họ đi xa dần, Tưởng Bạch Miên thở phào một hơi nhẹ nhõm:

“Chúng ta cũng xuất phát, tới đích đến ban đầu. Cuối cùng tôi không phải rối rắm giữa tư liệu đầu tiên của phế tích thế giới cũ hay sự an toàn của lính mới nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.