Thương Kiến Diệu im lặng một lúc, rồi hỏi:
“Anh có biết gì về giáo đoàn Trường Dạ không?”
Trương Lỗi lắc đầu:
“Tôi không thích tiếp xúc với các giáo phái này, cảm thấy bọn họ rất điên cuồng mà lại rất nguy hiểm. Tôi chỉ nghe người ta nói qua rằng, giáo đoàn Trường Dạ cho rằng mỗi một buổi đêm đều rất nguy hiểm, chỉ khi được Tư Mệnh phù hộ thì mới có thể sống sót tới hừng đông.
Cho nên bọn họ thích cầu nguyện khi trời vừa tối, tụ hội vào đêm khuya, gọi lễ Misa của mình là vũ hội cuồng hoan...”
Nói tới đây, Trương Lỗi tỏ ra có chút không thể hiểu nổi:
“Tôi không biết vũ hội cuồng hoan là như thế nào, nhưng cảm thấy lấy đó làm lễ Misa của một tôn giáo thì có chút kỳ quặc.”
“Khi anh nghe tọa đàm nuôi con và học thuyết máy móc thì sẽ không còn cảm thấy như thế nữa.” Thương Kiến Diệu nói với ngữ khí như chẳng có gì lạ.
Trương Lỗi không hỏi tọa đàm nuôi con và học thuyết máy móc là gì, anh ta quay đầu nhìn Mạnh Hạ đang tán gẫu với mấy người bạn, rồi nói với Thương Kiến Diệu:
“Anh còn hỏi gì nữa không?”
“Ngoài Tư Mệnh ra, anh còn hiểu biết vị Chấp Tuế nào?” Thương Kiến Diệu thể hiện kiểu như bắt được cơ hội là phải hỏi cho rõ ràng.
Trương Lỗi hồi tưởng:
“Không nhiều lắm, Tư Mệnh của tháng Mười Hai, Bồ Đề của tháng Một, còn có, lúc tôi còn ở thành Dã Thảo có nghe người tới từ thành Tối Sơ nhắc đến rằng chỗ bọn họ có một số tên quý tộc đang ngầm tín ngưỡng Mạn Đà La chấp chưởng tháng Chín.”
Thương Kiến Diệu nhớ lại lời miêu tả của tổ trưởng, bình luận một câu chân thành:
“Ở thành Tối Sơ, có lẽ có thể gom đủ tín ngưỡng của tất cả Chấp Tuế.”
“Đó không phải là một nơi tốt.” Trương Lỗi gật đầu: “Với phần lớn người mà nói.”
Anh ta chỉ phía Mạnh Hạ:
“Nếu không còn vấn đề gì khác, tôi qua bên đó đây.”
Thương Kiến Diệu đột nhiên hỏi:
“Tại sao anh không hỏi tôi nguyên nhân tôi đột nhiên hỏi những điều này?”
Trương Lỗi với vóc dáng tầm trung và làn da ngăm đen đứng dậy, chậm rãi nói:
“Biết càng nhiều thì càng nguy hiểm.”
Dứt lời, anh ta không dừng lại mà quay người đi tới phía Mạnh Hạ.
Thương Kiến Diệu tiếp tục ngồi tại chỗ, không có động tác gì khác, hệt như đã bị ngăn cách khỏi không gian náo nhiệt xung quanh.
Hẳn lặng lặng nhìn người tới người đi, không hề có cảm giác không được tự nhiên gì.
...
Ngày hôm sau, Thương Kiến Diệu cũng tới phòng số 14 tầng 647 chỗ ở của tổ điều tra thế giới cũ trước mười phút.
Không có gì bất ngờ khi Tưởng Bạch Miên đã ngồi ở vị trí của mình.
“Ngày hôm qua tôi gặp một nhân viên đến từ bên ngoài.” Thương Kiến Diệu đi tới, nói thẳng.
“Ừ?” Tưởng Bạch Miên tỏ vẻ đang chờ những lời tiếp theo.
Thương Kiến Diệu kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống:
“Anh ta có biết một chút về Chấp Tuế và người thức tỉnh...”
Hắn lặp lại những gì mà Trương Lỗi nói.
“Quả nhiên, năng lực người thức tỉnh có liên quan trực tiếp tới trái tim nằm trong lĩnh vực của Tư Mệnh.” Tưởng Bạch Miên cảm thán một câu, như có suy nghĩ: “Không biết liệu có phải tín ngưỡng vị Chấp Tuế nào thì khi thức tỉnh sẽ đạt được năng lực ở lĩnh vực tương ứng không... Vậy trước khi chưa xác định tín ngưỡng mà thức tỉnh thì dựa vào điều gì để xác định đặc điểm năng lực? Ừm, Đỗ Hành nói rồi, cái giá phải trả khác nhau thì sẽ mơ hồ ánh xạ lĩnh vực khác nhau, cho nên căn cứ vào sự khác biệt của cái giá phải trả để phân định sao?”
Tưởng Bạch Miên nói tới đây thì đột nhiên nhắc tới một câu:
“Như vậy cái giá phải trả của Kiều Sơ là gì đây? Và cái giá của Đỗ Hành và Già La Lan sẽ là gì?”
Thương Kiến Diệu đáp lại:
“Không phải bất cứ cái giá phải trả nào đều có thể bị nhìn ra dễ dàng. Nếu Tịnh Pháp không nói, không một ai sẽ nghĩ tới cái giá mà gã phải trả chính là tăng mạnh sắc dục. Lúc trước tôi suýt nữa thì định dùng “độc thân cả đời” để đổi năng lực, kết quả là không được, kiểu cái giá phải trả này là vô dụng.”
Tưởng Bạch Miên lập tức kinh ngạc:
“Không phải nói là chỉ cần trả giá là được hay sao? Còn phải là một cái giá phù hợp với loại quy tắc nào đó?”
“Không biết.” Thương Kiến Diệu cực kỳ thành thật.
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:
“Từ một trường hợp đơn độc thì rất khó nhìn ra điều gì, trừ phi anh thử rất nhiều lần mới tìm được cái giá phải trả chính xác.”
“Ba lần, lần thứ hai tôi định dùng “không có bạn bè” để trao đổi, nhưng vẫn không được.” Thương Kiến Diệu nói chi tiết.
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu:
“Chờ khi quen biết thêm mấy người thức tinh khác, biết trường hợp thất bại và thành công của bọn họ thì mới có thể tổng kết ra quy luật được.”
“Bọn họ sẽ không nói.” Thương Kiến Diệu chỉ ra.
“Ngộ nhỡ cái giá phải trả của bọn họ là không thể nói dối hoặc cứ hỏi là ắt sẽ trả lời thì sao?” Tưởng Bạch Miên cười rồi nhây một câu.
Tiếp đó, cô suy tư:
“Sau khi trở về, tôi càng nghĩ càng cảm thấy mị hoặc của Kiều Sơ không giống năng lực, trái lại càng giống với cái giá phải trả hơn.”
Thương Kiến Diệu khẽ đảo mắt, lập tức nói:
“Tất cả những người thức tỉnh mà chúng ta gặp được cho tới bây giờ, ngoài trừ hắn ta, đều có thể điều khiển được năng lực của mình.”
Nói cách khác, cho dù năng lực sẽ dẫn tới chút kết quả không tốt, nhưng chí ít người thức tỉnh có thể lựa chọn sử dụng hay là không.
Mà Kiều Sơ bị ngựa Ác Mộng truy đuổi một quãng đường dài, nói không chừng vì thế nên mới mất xe, mãi cho tới khi dùng quỷ kế lừa con ngựa kia qua sông, rồi nổ tung cầu thì mới chân chính thoát được.
Với người thức tinh bình thường thì hẳn đã sớm ngừng mị hoặc rồi.
Đương nhiên Thương Kiến Diệu cũng không thể cam đoan trong các năng lực được ban phát này chắc chắn không có kiểu “mị hoặc tự động không phân biệt đối tượng” này.
“Đúng.” Tưởng Bạch Miên tỏ vẻ đồng ý: “Như vậy xem ra đại khái mị hoặc của Kiều Sơ chính là cái giá phải trả.”
Nói tới đây, cô đột nhiên nở nụ cười:
“Lúc Kiều Sơ vừa mới thành người thức tỉnh, còn nhỏ yếu, không biết loại mị hoặc không thể tiêu trừ này sẽ mang tới cho hắn ta cái gì, chậc...”
“Thảm.” Thương Kiến Diệu bỏ qua trường hợp khả năng, trực tiếp đưa ra kết luận.
Tiếp theo hắn lại bổ sung:
“Chưa tiến vào “biển Khởi Nguyên”, chiến thắng từng nỗi sợ trong lòng một, mị hoặc của Kiều Sơ sẽ không có phạm vi lớn như vậy, hiệu quả cũng sẽ không mạnh như thế.”