Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 201: Chương 201: “Tân Nhân Loại”




Lại sau buổi tối gác đêm nữa, Thương Kiến Diệu đi thang máy tới tầng 478.

Trước đó, hắn và Tưởng Bạch Miên không hề hỏi bất cứ ai xem Hùng Minh trông như thế nào, lúc tan ca thường hoạt động ở nơi đâu nhất, nhà ở khu nào số mấy.

Bọn họ sợ nếu hỏi bừa người ta mà lại gặp đúng thành viên bí ẩn của giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ, thì sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết hoặc phản ứng quá khích.

Cái chết của Thẩm Độ chính là vết xe đổ.

Bởi vậy Tưởng Bạch Miên mới nghi ngờ một trong các Giám sát viên trật tự lúc đó là người thức tỉnh của giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ.

Tiếc rằng theo sự quan sát “âm thầm” của Thương Kiến Diệu, không một ai trong phòng Giám sát trật tự của tầng đó tồn tại sự bất thường rõ nét - vì khi dùng một cái giá phải trả để đổi lấy năng lực thì thường sẽ thể hiện ra vài dấu vết bên ngoài.

Nếu không có phạm vi tìm kiếm trọng điểm, Thương Kiến Diệu cũng không lo lắng các vấn đề về mặt này, hắn đi thẳng tới Trung tâm Hoạt động tầng 478, định ngồi ở đây chờ bản tin giờ tròn sắp bắt đầu.

Giống với tầng 495, Trung tâm Hoạt động ở nơi đây cũng là chỗ náo nhiệt nhất về tối, người thì đánh bài, kẻ thì tán gẫu, người lại tụ tập lại với nhau đan áo len.

Thương Kiến Diệu đảo mắt nhìn qua, không phát hiện Hùng Minh vốn có đặc điểm khá rõ nét. Hắn đành phải tìm một góc không người, quan sát cẩn thận hơn.

Qua mười mấy hai mươi phút sau, phần lưng hắn dựng thẳng, căng ra.

Lúc này, một người đàn ông từ cửa bước vào.

Gã trông tầm hai mươi lăm hai mươi sáu, mặc một chiếc áo nỉ màu đen được cắt may khá đẹp, tóc để rất ngắn, mỗi một sợi tóc dường như đang dựng thẳng lên phía trần nhà.

Khuôn mặt gã được vệ sinh rất sạch sẽ, chỉ có chút râu ria, khuôn mặt khá ổn, trông đẹp như được điêu khắc vậy.

Vừa nhìn là biết đây là người được tiếp nhận chỉnh sửa gen từ giai đoạn phôi thai.

Nhưng đôi mắt người đàn ông này dường như có chút vấn đề, trông không hề có sức sống, hệt như làm từ gỗ vậy. Nó cứng ngắc trong hốc mắt, khó có thể chuyển động sang hai bên trái phải.

Thương Kiến Diệu đứng lên, đi tới.

“Hùng Minh?” Hắn thử gọi.

Người đàn ông kia dừng bước.

Rõ ràng gã đứng ở một góc độ hơi lệch so với Thương Kiến Diệu, chỉ cần khẽ đảo mắt là có thể nhìn thấy đối phương rõ ràng, nhưng không, gã lại trực tiếp quay đầu sang nhìn.

“Anh là?” Người đàn ông trẻ tuổi này gián tiếp thừa nhận mình là Hùng Minh.

Sau khi đối diện với Hùng Minh, Thương Kiến Diệu càng cảm nhận được sự khác thường của đôi mắt gã rất trực quan.

Điều này làm cho hắn hoàn toàn xác định được thân phận của đối phương.

Hắn liếc nhìn xung quanh, thấy không người nào chú ý bên này, bèn khẽ cười nói:

“Tôi đặc biệt tới đây tìm anh.”

“Hử?” Hùng Minh khẽ nheo mắt lại.

Thương Kiến Diệu nở nụ cười ấm áp, nói:

“Anh xem:

Anh có năng lực đặc biệt, tôi cũng có năng lực đặc biệt...”

Vừa nghe thấy câu này, vẻ mặt Hùng Minh sầm xuống, ánh mắt trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Giờ khắc này, Thương Kiến Diệu bỗng có cảm giác như không hô hấp nổi, trái tim như sắp từ chối tiếp tục đập vậy.

Hắn vẫn cố duy trì nụ cười, nói tiếp:

“Anh là thành viên của tổ chức bí mật, tôi cũng là thành viên của tổ chức bí mật.

Cho nên...”

Đôi mắt của Hùng Minh cứ nhìn chằm chằm vào Thương Kiến Diệu không chút nhúc nhích vài giây, vẻ mặt gã dần dịu xuống.

Gã khẽ gật đầu, nói:

“Hóa ra anh cũng là bề tôi của Chấp Tuế, là người đồng tín cùng giáo đoàn.”

Gã quay đầu nhìn xung quanh ồn ào, hếch cằm chỉ ra bên ngoài:

“Ra ngoài đi dạo một lúc nhỉ.”

“Được.” Thương Kiến Diệu có chút hơi thất vọng.

Hắn còn tưởng khi mối quan hệ giữa hai bên đã “thân thiết” như vậy rồi, đối phương sẽ mời hắn cắn ít hạt bí, uống nước ngọt vị quýt chứ.

Hai người ra khỏi Trung tâm Hoạt động, đi tới một góc tĩnh lặng mà như đang tản bộ.

Trong ánh sáng màu trắng chiếu xuống từ trần nhà, Hùng Minh với hai tay đút túi chầm chậm đi trước đột nhiên hỏi:

“Anh thức tỉnh khi nào?”

“Năm nay.” Thương Kiến Diệu cực kỳ thản nhiên.

Hùng Minh khẽ gật đầu:

“Tôi là đầu năm trước.”

Vẻ mặt gã dần trở nên nghiêm trang:

“Cho dù có được sự phù hộ của Tư Mệnh, mỗi lần cũng chỉ có một hai người có thể thức tỉnh thành công, thậm chí là chẳng có ai. Loại người có thể thức tỉnh như chúng ta, không nghi ngờ gì chính là người của thần, là sinh mệnh độc đáo và nổi trội, cho nên tôi mới sẵn lòng nói nhiều với anh như thế, chứ kẻ khác hoàn toàn không xứng.”

Hùng Minh quay người lại, chỉ vào Trung tâm Hoạt động:

“Thấy những người đó không? Tôi muốn bọn họ chết, bọn họ sẽ lập tức chết. Bọn họ tầm thường như vậy, ngu xuẩn, tục tằng như thế, tác dụng duy nhất chính là làm nền để nổi bật lên chúng ta.”

Nói tới đây, Hùng Minh nở nụ cười rất nhạt, nghiêng đầu nói với Thương Kiến Diệu:

“Thế giới mới được chuẩn bị cho loài người mới.”

“Từng có một vị thiền sư cũng nói như vậy.” Thương Kiến Diệu cười đáp lại: “Nhưng chí ít ông ta không cần dựa vào con người bình thường làm việc, cũng không đi tiểu, đi ỉa, đánh rắm...”

Hùng Minh cau mày:

“Đừng nói những cái này. Chung quy máy móc sẽ thay thế cựu nhân loại.”

Gã hỏi ngược lại:

“Anh tiến vào “biển Khởi Nguyên” chưa?”

“Mới vào.” Thương Kiến Diệu không hề giấu diếm chút nào.

“Thiên phú cũng không tệ.” Hùng Minh quay người lại, tiếp tục đi tới góc đường không người và yên lặng.

Phòng hai bên kề sát bên nhau, hệt như những lồng nhỏ nuôi bồ câu vậy.

Hùng Minh dùng cách chuyển động đầu và cơ thể nhìn quanh một lượt, khẽ hếch cằm nói:

“Tân nhân loại chúng ta không nên chỉ sống ở chỗ như thế này. Yên tâm, không lâu nữa chúng ta sẽ trở lại vị trí của mình thôi. Trên đầu chúng ta có và chỉ có Tư Mệnh.”

Thương Kiến Diệu nhìn đôi mắt giống khắc gỗ của Hùng Minh một giây, đột nhiên hỏi:

“Năng lực của anh là khiến trái tim đột nhiên ngừng đập?”

Hùng Minh không trả lời ngay, mà dùng con mắt sâu thẳm quan sát Thương Kiến Diệu một lúc.

Điều này khiến trái tim Thương Kiến Diệu dường như không đập theo tốc độ bình thường.

Cảm giác nghẹt thở như hóa thành thực chất.

“Anh đoán được từ cái chết của Vương Á Phi?” Hùng Minh cuối cùng cũng mở miệng, phá vỡ sự trầm ngưng hệt như nghẹt thở này.

“Rất rõ ràng, không phải sao?” Thương Kiến Diệu mỉm cười hỏi ngược lại một câu.

Hùng Minh cười:

“Thực ra tôi có thể dùng cách bí mật hơn nhiều, nhưng không cần, ông ta không đáng để tôi phải lãng phí tâm tư.”

Thương Kiến Diệu gật đầu, không rõ là đồng ý hay là chỉ gật bừa vậy thôi.

Sau đó hắn lại hỏi:

“Là Thánh sư bảo anh đi giết Vương Á Phi?”

Hùng Minh ừ một tiếng:

“Tay đó vốn là loại chẳng ra gì, thích cân thiếu lạng cho nhân viên, thích giấu những đồ vật có nguồn cung ít, chờ anh đi cầu xin ông ta thì mới bán cho anh. Cho nên tôi lập tức nhận nhiệm vụ này.

Vì giết ông ta, tôi xin nghỉ bệnh trước một ngày, ăn sáng xong thì vào Trung tâm Hoạt động, chờ ở chỗ bức tường ngăn cách chợ Cung Ứng Vật Tư. Sở dĩ tôi làm thế, vì tôi có nghe một nhân viên Ủy ban Chiến lược nói rằng camera nào còn có thể sử dụng, cái nào còn đang dùng.”

Ở bên trong Sinh Vật Bàn Cổ, hệ thống camera theo dõi thuộc Ủy ban Chiến lược quản lý, làm vậy là để hạn chế quyền hành của Bộ phận Giám sát Trật tự, tránh mất cân bằng.

“Ủy ban Chiến lược...” Thương Kiến Diệu lặp lại tên này một lần.

Hắn nhớ rõ “Người dẫn đường” Nhậm Khiết của tầng 495 cũng thuộc Ủy ban Chiến lược.

Hùng Minh không để ý việc Thương Kiến Diệu lặp lại, nói tiếp:

“Chờ tới hơn chín giờ, tôi nghe thấy giọng của Vương Á Phi, xác định ông ta ở ngay bên cạnh, xác định được vị trí chính xác của ông ta. Giết ông ta chỉ mất vài giây đó thôi, vô cùng đơn giản.

Bên kia nhanh chóng rối loạn, tôi nhân cơ hội đổi vị trí, rời xa bức tường, sau đó mượn một quyển sách, đọc tới tận trưa mới tới căng tin ăn cơm.”

Hùng Minh kể rất chi tiết, dường như gã rất đắc chí vì sự thành công của hành động đó, vẫn luôn muốn tìm người để chia sẻ.

Thương Kiến Diệu im lặng nghe xong, cười nói:

“Giáo đoàn vẫn luôn gọi đó là thần phạt.”

“Đây chẳng lẽ không phải thần phạt sao?” Hùng Minh hơi nghiêng đầu: “Một hành động hệt như thần linh này chẳng lẽ không xứng coi làm thần phạt? Vả lại bản thân việc đó được chính bề tôi của thần linh tự mình chấp hành cơ mà.”

Thương Kiến Diệu ngẫm nghĩ, bèn hỏi với vẻ nghiêm túc:

“Bề tôi của thần linh mà tự mình nhảy múa thì có được gọi là điệu múa của thần không?”

“Anh đang nói gì vậy?” Hùng Minh nhíu mày.

Thương Kiến Diệu không giải thích, mà hỏi lại:

“Người giống chúng ta còn bao nhiêu?”

“Không rõ lắm.” Hùng Minh lắc đầu: “Trong thuộc hạ của mỗi một Thánh sư đều có mấy người thức tỉnh, chưa chắc đã biết đến sự tồn tại của đối phương.”

“Mỗi một Thánh sư?” Thương Kiến Diệu bắt được trọng điểm.

Hùng Minh nhìn hắn đầy kinh ngạc:

“Anh không biết? Trong công ty có vài vị Thánh sư.”

Gã khẽ dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Chúng ta cũng là những kẻ tranh đoạt hữu lực cho vị trí Thánh sư.”

Nói tới đây, Hùng Minh nhìn Thương Kiến Diệu với vẻ hơi hoài nghi:

“Anh đi theo vị Thánh sư nào?”

Thương Kiến Diệu không hề tỏ ra kinh hoảng, nghiêm túc đáp lại:

“Chính là vị Thánh sư vẫn luôn chú ý chúng ta.”

“Là người đó à. Người đó là một trong những vị Thánh sư thần bí nhất, tôi cũng chưa từng gặp trực tiếp người đó bao giờ.” Hùng Minh hiểu: “Thảo nào những gì anh biết là rất ít... Có phải người đi theo người đó phải chờ thật lâu mới nhận được một mệnh lệnh?”

“Chí ít tôi là như vậy.” Thương Kiến Diệu nói “chi tiết“.

Hắn lập tức hỏi trước khi Hùng Minh kịp nói gì:

“Người ra lệnh cho anh giết Vương Á Phi là vị Thánh sư nào?”

Vẻ mặt Hùng Minh trở nên có chút vi diệu:

“Tất cả các Thánh sư đều dùng những từ ngữ của thế giới cũ để làm danh hiệu cho mình. Người mà tôi đi theo tên là “Thất Đầu“.”

*Thất Đầu: Hay còn gọi là cúng 7 ngày, qua cầu. Lễ này thực hiện ngay ngày thứ 7 đầu tiên của người đã mất nên gọi là Thất Đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.