Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 36: Chương 36: “Thi chạy” (2)




Xe Jeep lao đi với tốc độ cao, thi thoảng lại đụng vào tảng đá, cọc gỗ, làm cho con xe xóc nảy, khiến người ngồi trên xe cảm thấy như sắp bay lên tới nơi.

Nếu không nhờ Bạch Thần có kỹ thuật lái xe khá tốt, mà cô còn có kinh nghiệm nhất định về đua xe trên hoang dã, luôn có thể phản ứng đúng lúc, ứng phó chính xác, không thì xe Jeep đã ngã lật xuống đất, lăn mấy vòng, không cách nào chạy được nữa.

Con Thiết Xà Hắc Chiểu to lớn kia như bị chọc giận, nó nương vào cây cối thưa thớt, cỏ dại mọc thành bụi mà lúc thì vắt trên cao, lúc thì trườn dưới đất đuổi theo đám người Thương Kiến Diệu, không chịu từ bỏ.

Tốc độ của nó chắc chắn không thể sánh bằng con xe Jeep đang “phóng toàn bộ hỏa lực”, nhưng vì vấn đề địa hình, Bạch Thần không cách nào giữ cho xe luôn chạy ở tốc độ nhanh, thi thoảng cô còn phải giảm tốc độ xuống để tránh né chướng ngại vật hoặc vũng sình lầy, cho nên tuy khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng lớn, nhưng bọn họ vẫn không thể thoát khỏi Thiết Xà Hắc Chiểu.

Trong quá trình đó, con Thiết Xà Hắc Chiểu này há miệng phun nọc độc và khói độc hai lần, nhưng đều vì khoảng cách nên không thể gây ra ảnh hưởng tới con xe Jeep màu xanh xám kia.

Sau hai lần, con mãng xà to lớn này như học khôn, không còn thử tấn công từ xa nữa, mà liều mạng đuổi theo.

Cứ thế qua mấy phút đồng hồ, Bạch Thần đột nhiên đạp chân phanh, xoay vô lăng.

Trong tiếng két, con xe Jeep xoay ngang, dừng đột ngột.

Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu vì ban nãy đã tự giác cài dây an toàn khi xe đang lao đi với tốc độ cao nên không bị văng ra, chỉ là cảm thấy quán tính cực mạnh, bản thân bị kéo sang hẳn một bên.

Bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần, Bạch Thần đã trầm giọng nói:

“Địa hình phía trước thay đổi rồi!”

Tưởng Bạch Miên cũng phát hiện vấn đề tương tự.

Phía trước là một đầm lầy đen ngòm, không nhìn thấy cuối, cây cối dị dạng mọc ở trong, ở giữa không nhìn thấy con đường nào đủ cứng để cho xe cộ có thể chạy qua.

Hệt như đầm lầy đã mở rộng tới nơi đây, nuốt lấy đường đi ban đầu từ khi nào không biết.

Mà cho dù nhìn sang bên trái hay phải, trước mắt đều không phát hiện ranh giới của đầm lầy, không biết phải chạy bao lâu mới vòng qua được chỗ này, cũng không biết nơi đây có bị đầm lầy bao quanh hay chưa, chỉ có lùi lại đường cũ mới thoát được.

Ngay khi Bạch Thần đang suy nghĩ xem có nên đề nghị tiếp tục “thi chạy” hay không, thêm hạng mục “chạy vòng” này, Tưởng Bạch Miên đột nhiên hô to:

“Thương Kiến Diệu, lấy từ cốp sau cho tôi một cây kim loại.

Bạch Thần, cô lấy mui xe làm điểm chống đỡ, chuẩn bị sẵn sàng để tấn công mắt con Thiết Xà Hắc Chiểu kia.”

Không một ai chất vấn nghi ngờ, trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều lựa chọn tin tưởng vào tổ trưởng, nghe theo mệnh lệnh của cô.

Thương Kiến Diệu lập tức tháo dây an toàn, thò người ra sau bắt lấy một cây kim loại, đưa cho Tưởng Bạch Miên, người đã mở cửa xuống xe.

Lúc trước bọn họ nhìn thấy thứ này thì đều nghi hoặc, vì sao tổ trưởng không mang theo lều vải, mà lại mang theo cái thứ kỳ quặc này.

Bạch Thần xách khẩu súng trường “Quả Quýt” đi tới chỗ mui xe Jeep đang nằm ngang, gác vũ khí lên, đưa mắt dán sát lên kính ngắm.

Tưởng Bạch Miên dùng tay trái nhận lấy cây gậy kim loại, hoạt động cơ thể ngay tại chỗ.

Con mãng xà to lớn với tầng tầng vảy bao quanh cơ thể nhanh chóng lướt tới, càng lúc càng gần.

Gió xung quanh như mang theo cả mùi tanh hôi.

Mắt thấy con Thiết Xà Hắc Chiểu đáng sợ này sắp đi tới phạm vi có thể phun khói độc, tay trái Tưởng Bạch Miên cầm lấy cây kim loại kia, đột nhiên lao tới phía trước hai bước.

Cơ thể cô dừng lại đột ngột, thuận thế ném thanh kim loại kia vào thẳng Thiết Xà Hắc Chiểu.

Cùng lúc đó, bàn tay trái và thanh kim loại kia đột nhiên xuất hiện hồ quang điện sáng ngời, to và chói mắt!

Hồ quang kia càng lúc càng kéo dài, quấn chặt lấy thanh kim loại, phát ra tiếng rẹt rẹt rẹt.

Trong thời gian ngắn ngủi, cây kim loại biến thành điện quang to đùng màu trắng bạc, cắt qua bầu trời, lao thẳng tới Thiết Xà Hắc Chiểu hệt như sự trừng phạt giáng xuống từ trên trời cao.

Thiết Xà Hắc Chiểu cảm ứng được nguy hiểm, nhưng đòn tấn công đó không gây nguy hiểm cho tính mạng, nên nó chỉ con người lại, đưa đầu né sang một bên.

Keng!

Cây kim loại quấn quanh bởi vô số hồ quang màu trắng bạc đánh trúng cơ thể vừa dài vừa to của Thiết Xà Hắc Chiểu.

Không thể nghi ngờ, với sức mạnh của Tưởng Bạch Miên, cây kim loại đó hoàn toàn không thể nào đâm thủng tầng vảy dày kia của mục tiêu, nhưng hồ quang khủng khiếp mà nó mang theo lập tức nổ tung!

Trong tiếng rẹt rẹt, ánh sáng màu trắng bạc rọi sáng bùn đất màu nâu đen xung quanh. Vô số dòng điện nhiều không đếm xuể lập tức lan ra từng góc nhỏ trên cơ thể Thiết Xà Hắc Chiểu với tốc độ không thể ngăn cản.

Con mãng xà to lớn và quái dị này lập tức cứng ngắc, bị tê liệt ngay tại chỗ.

Tuy Bạch Thần không biết sẽ xảy ra loại biến hóa này, nhưng do vốn đã chuẩn bị từ nãy, cô không chút do dự, điều chỉnh qua hướng của họng súng, sau đó kiên quyết bấm lên cò của khẩu súng trường “Quả Quýt“.

Pằng!

Một viên đạn màu vàng óng được bắn ra, lao thẳng tới con mắt trái màu vàng sậm lạnh lẽo như băng đá của Thiết Xà Hắc Chiểu.

Thiết Xà Hắc Chiểu thì ngay tức thì cảm ứng được nguy hiểm chết chóc đang kéo tới, nhưng trong trạng thái điện giật, nó chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, không cách nào cố gắng né tránh.

Phập, viên đạn kia bay vào trong con ngươi thẳng đứng lạnh lẽo của nó, chui vào trong óc nó, bắn khắp nơi.

Điện quang nhanh chóng biến mất, Thiết Xà Hắc Chiểu mở cái miệng to lớn phát ra một tràng tiếng kêu to khó có thể miêu tả, như không thuộc về loài rắn.

Cơ thể nó đổ sầm xuống, điên cuồng lăn lộn tại chỗ, đâm đổ mấy cây lớn, vang lên những tiếng rầm rầm.

Không lâu sau, con mãng xà to lớn này ngừng động đậy, không còn động tĩnh gì nữa.

Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu nhìn Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đang ngơ ngác, cười dùng tay phải xoa bóp cánh tay trái:

“Tay giả sinh học loại lươn điện, các anh đáng giá có được nó.”

...

Cách chỗ đám người Thương Kiến Diệu không xa, người đàn ông cường tráng mặc bộ đồ thiết bị bộ xương ngoài và đồng bọn nghe thấy tiếng súng, tiếng kêu to, nhận ra mặt đất rung rung rất nhỏ và tiếng cây cối đổ sập.

Y lập tức vui vẻ nói:

“Bọn họ đang tới giai đoạn quyết liệt thảm thiết nhất rồi. Chính là lúc này, xông lên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.