Thấy đám người Tưởng Bạch Miên nhìn sang, Đỗ Hành chỉ vào bóng của cây cối trước mặt, nói với giọng nhẹ nhàng:
“Trước đừng động vội, chờ đợt dị thường này qua đã.”
Giờ phút này, trong cả tòa phế tích thành phố này, những tiếng gào rống vang lên liên tục, chưa thấy lắng xuống.
Tưởng Bạch Miên đưa mắt nhìn Đỗ Hành vài giây, rồi gật đầu với đám người Long Duyệt Hồng.
Không chờ cô di chuyển qua bên đó, Thương Kiến Diệu đã nhảy tót đến bên người Đỗ Hành, ngồi xổm xuống một cách khá là đương nhiên.
Cảnh tượng này làm cho Long Duyệt Hồng đột nhiên thấy quen quen, hệt như trở về trong Sinh Vật Bàn Cổ, mỗi khi ăn tối xong, thường có người ngồi xổm như vậy tán gẫu với nhau bên cửa Trung tâm Hoạt động.
Tưởng Bạch Miên vốn có chút do dự, thấy thế cũng không để ý gì nữa, cô ngồi xổm xuống theo, nhìn quanh một vòng rồi chân thành nói:
“Cảm ơn anh vừa nãy đã cứu chúng tôi.”
“Nào đến mức gọi là cứu, chỉ là khiến mọi người trở lại bình thường trước mà thôi. Chỉ cần trước khi dị thường lắng xuống, các cô không bị tập kích, sớm muộn gì cũng có thể khôi phục.” Đỗ Hành cười hơ hớ đáp lại.
“Đây chắc chắn được coi là cứu rồi.” Tưởng Bạch Miên cảm khái một câu kiểu lơ đễnh: “Thế mà anh lại không bị loại sợ hãi này ảnh hưởng chút nào chứ.”
Lúc này, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng cũng ngồi xổm xuống dưới bóng cây, đều tự cầm vũ khí canh giới các hướng khác nhau.
Nghe câu cảm khái đó của Tưởng Bạch Miên, Đỗ Hành cười một tiếng:
“Tôi là một học giả cổ vật, nghiên cứu viên lịch sử phần lớn thời gian là hành động một mình, không có gì để dựa vào thì làm sao sống được tới bây giờ?”
Ông ta vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đột nhiên hỏi:
“Anh thực ra là người thức tỉnh?”
Đỗ Hành liếc nhìn hắn một cái, cười tỏ ra không quá để ý:
“Nghiêm khắc mà nói thì quả thực coi là vậy.”
“Vậy sau khi tiến vào biển Khởi Nguyên thì nên làm gì?” Thương Kiến Diệu hỏi rất thẳng, hoàn toàn không băn khoăn xem tình cảnh hiện tại có phù hợp hay không.
Đỗ Hành cười cười:
“Trong tình huống bình thường, trừ khi có mối quan hệ khá tốt, không thì sẽ chẳng có người thức tỉnh nào nói cho cậu thông tin về mặt này, đây chẳng phải là bồi dưỡng đối thủ cho mình và bạn bè hay sao?
Nhưng mà, ha ha, con người tôi có một tật xấu thế này: Nhân chi hoạn tại hiếu vi nhân sư mà*.
Được rồi, vậy để tôi nói sơ qua thế này:
Tiến vào “biển Khởi Nguyên” thì sẽ gặp các loại “đảo nhỏ”, tạo điều kiện cho cậu nghỉ ngơi, mà trên “đảo” sẽ có các loại quái vật khác nhau, các hoàn cảnh ác liệt khác biệt, cần cậu phải đối mặt và chiến thắng. Chúng thường tương ứng với nỗi sợ tiềm ẩn trong nội tâm cậu, hoặc trí nhớ nào đó trong quá khứ.”
Đỗ Hành nói tới đây, bèn giải thích qua từ đầu:
“Dựa vào trải nghiệm và suy đoán của cá nhân tôi, suy đoán cá nhân ấy, không có nghĩa là đúng:
Sức mạnh của người thức tỉnh bắt nguồn từ tâm linh, bắt nguồn từ ý thức bản thân, “đại sảnh quần tinh” hay “biển Khởi Nguyên” mà chúng ta gọi chẳng qua chỉ là một loại biểu hiện cụ thể. Con đường mà chúng ta tiến lên, về bản chất là đang khai thác sức mạnh nội tâm của bản thân, mà điều này thì cần chiến thắng đủ loại ám ảnh tâm linh.”
Thương Kiến Diệu rất lịch sự chờ Đỗ Hành nói xong đoạn này thì mới đặt câu hỏi:
“Vì sao mỗi một người thức tỉnh đều nhìn thấy “đại sảnh quần tinh” giống nhau?”
Khuôn mặt Đỗ Hành dường như hơi nhăn lại, ông ta cười khổ một tiếng, nói:
“Câu này thì khảo sát tôi rồi, thực ra tôi không cách nào giải thích được chuyện này. Nhưng tôi có nghe người ta đề cập tới mấy suy đoán:
Một là cảnh tượng tương tự đã giấu sẵn trong tiềm thức của chúng ta, là trí nhớ chung của nhân loại, là một số trải nghiệm mà các vị tổ tiên chung của con người đã từng trải qua trong các niên đại càng cổ xưa hơn cả thế giới cũ;
Hai là, người thức tỉnh là tông đồ của thần linh, là người nhận được ơn huệ của thần. Mười ba vị Chấp Tuế cùng sáng lập ra nơi “đại sảnh quần tinh” này để giúp tông đồ của mình trưởng thành, cho đến khi tiến vào thế giới mới. Về điều này, có thể từ việc năng lực của người thức tỉnh chia ra làm chừng mười ba loại, tương ứng với lĩnh vực của các Chấp Tuế để sinh ra liên tưởng nhất định.
Cho nên, trong một số tôn giáo tín ngưỡng Chấp Tuế, tỉ lệ người thức tỉnh cao hơn các quần thể khác, đương nhiên sẽ không quá cao, số lượng vẫn có hạn như trước.”
Tưởng Bạch Miên nghe rất chăm chú, khẽ gật đầu nói:
“Có lẽ rất nhiều người thức tỉnh cho rằng năng lực là do thần ban cho, chủ động gia nhập tôn giáo khác biệt nên mới khiến tỉ lệ cao như thế.”
Mà không phải Chấp Tuế chiếu cố người tín ngưỡng bản thân, làm cho bọn họ được thức tỉnh nhiều hơn.
“Không điều tra, không thử nghiệm, tôi không thể cho các vị câu trả lời chắc chắn được.” Đỗ Hành thở dài nói: “Đáng tiếc, thế giới cũ bị hủy diệt đã gần bảy mươi năm, trong đó lại duy trì chiến loạn quy mô lớn gần hai ba mươi năm, làm cho khó mà truy tra được rất nhiều chuyện, bằng không chúng ta có thể từng bước tìm kiếm khởi nguồn của tín ngưỡng Chấp Tuế, xem lĩnh vực và quyền hành của bọn họ, trong quá trình truyền bá liệu có bị một số người thức tỉnh nào đó cố ý bỏ thêm nội dung tương tự vào, từ đó diễn tiến thành tình trạng hiện tại, hoặc là những thứ đó từ ban đầu tới bây giờ là chưa từng thay đổi, thậm chí có thể truy ngược từ trước khi thế giới cũ bị hủy diệt. Về điều này, chính là trách nhiệm của nghiên cứu viên lịch sử chúng tôi.”
Tưởng Bạch Miên tỏ ra vô cùng đồng cảm:
“Đúng, đây cũng là nguồn gốc động lực để thúc đẩy tôi tiếp tục tiến lên.”
Đỗ Hành không nói gì thêm về chuyện này, mà tiếp tục đề tài ban nãy:
“Từ “đại sảnh quần tinh” tới “biển Khởi Nguyên” là cần đi sâu khai thác và nắm giữ năng lực của bản thân.”
Ông ta dừng lại, liếc nhìn Thương Kiến Diệu một cái, cười nói:
“Một bước này, hẳn là cậu đã không sai biệt lắm rồi, không thì sẽ không hỏi câu vừa rồi. Chờ khi tiến vào “biển Khởi Nguyên”, đánh bại toàn bộ tất cả ám ảnh trong nội tâm, cậu sẽ có cơ hội tìm được chính mình, tiếp nhận hắn, dung nạp hắn, từ đó tâm linh sẽ được hoàn thiện.
Điều này sẽ khiến năng lực của cậu đã biến đổi về chất nhất định, bất kể là ranh giới hiệu quả hay phạm vi ảnh hưởng đều sẽ tăng lên.
Nhưng trong quá trình đó, cái giá mà cậu phải trả lại càng thêm sâu sắc, làm cho vấn đề của cậu lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Vẫn câu châm ngôn kia, không có bữa cơm nào miễn phí.”
Nói tới đây, Đỗ Hành ôn hòa nhắc nhở một câu:
“Với mỗi một người thức tỉnh mà nói, bản thân trả cái giá gì thì cũng cần phải bảo mật. Một mặt, chính cái giá phải trả đó là một nhược điểm, rất dễ bị người ta lợi dụng và nhằm vào. Mặt khác, những cái giá phải trả khác nhau sẽ thể hiện lờ mờ lĩnh vực khác biệt, làm cho người đã quen thuộc điều này có suy đoán bước đầu về năng lực của cậu, mà ở trong chiến đấu giữa những người thức tỉnh với nhau, bị người ta biết trước đặc điểm năng lực là chuyện vô cùng nguy hiểm.”
Thương Kiến Diệu im lặng lắng nghe, còn nghiêm túc gật đầu nói:
“Cảm ơn.”
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn hắn, khẽ cười:
“Tôi còn tưởng anh sẽ vỗ tay lốp bốp chứ.”
Lúc này, xung quanh bọn họ đang cực kỳ tĩnh lặng, dường như đúng như lời Đỗ Hành nói, chỉ cần không di động, không đứng ở nơi dễ thấy thì sẽ không bị “dị thường” chú ý.
“Cảm ơn càng hơn hẳn vỗ tay.” Thương Kiến Diệu giải thích rất chân thành.
Đỗ Hành khẽ nở nụ cười:
“Chờ khi tìm được chính mình là có thể vượt qua “biển Khởi Nguyên”, lúc đó sẽ tiến vào “hành lang tâm linh“. Được rồi, tôi đã nói nhiều thế rồi, có phải các vị nên hồi đáp lại tôi chút thông tin nào đó không?”
Thương Kiến Diệu không trực tiếp trả lời, mà quay sang nhìn Tưởng Bạch Miên.
“Anh muốn biết điều gì?” Tưởng Bạch Miên mở miệng hỏi.
Đỗ Hành nhìn quanh một lượt, rồi lấy ra một bức ảnh đã ố vàng:
“Các vị có từng gặp được đứa bé này không? Nó tên là Tiểu Xung.”
Trong bức ảnh, cậu nhóc có khuôn mặt béo núc, mặc một bộ trang phục quái vật, trông cực kỳ đáng yêu.
Chính là Tiểu Xung mà đám người Thương Kiến Diệu vừa gặp được ban nãy!
Tiểu Xung... Nghe được cái tên này, Long Duyệt Hồng vẫn còn cảm thấy da đầu giật giật.
Anh ta hoàn toàn không ngờ Đỗ Hành vào phế tích là để tìm người.
Hơn nữa còn đang tìm cậu nhóc Tiểu Xung vô cùng kỳ dị kia!
Tưởng Bạch Miên không nhịn được mím môi dưới, quay đầu chỉ vào chỗ vừa rồi, đáp:
“Chúng tôi gặp được cậu nhóc này ở gần phòng máy dưới lòng đất, nó còn theo chúng tôi ra ngoài, nói là tìm người chơi game với nó. Nhưng sau khi chúng tôi ra đây, nó lấy cớ đi tiểu tiện rồi không thấy đâu nữa!”
Đỗ Hành gật đầu với vẻ mặt khá nghiêm túc:
“Là thế à...”
“Tại sao anh lại muốn tìm Tiểu Xung?” Thương Kiến Diệu dời mắt khỏi vị trí vừa rồi.
Đỗ Hành bật cười khanh khách:
“Điều này liên quan tới rất nhiều tin tức quan trọng, mà hiện giờ các vị chắc chắn không đổi được thứ có giá trị tương đương. Chờ sau này có cơ hội gặp lại, mà các vị nắm giữ được tin tức hoặc manh mối quan trọng khác, chúng ta sẽ giao dịch tiếp.”
Thấy Đỗ Hành rõ ràng không muốn nói, Tưởng Bạch Miên quay sang nói với Thương Kiến Diệu:
“Anh còn muốn hỏi gì không?”
Đỗ Hành lập tức nói trước khi Thương Kiến Diệu mở miệng:
“Về chuyện “hành lang tâm linh”, chờ khi cậu thực sự tiến vào đó rồi hãy hỏi, giờ có kể thì cũng không kể rõ được.”
Thương Kiến Diệu ngẫm nghĩ, lại hỏi sang chuyện khác:
“Anh có nghe nói tới Viện Nghiên Cứu Thứ Tám không?”
Đỗ Hành có chút kinh ngạc:
“Các vị gặp được đặc phái viên của chỗ đó?”
Thấy đám người Tưởng Bạch Miên gật đầu, ông ta suy tư rồi nói:
“Viện Nghiên Cứu Thứ Tám là một tổ chức rất thần bí, cơ bản là không tiếp xúc với các thế lực khác, dường như có thể tự cung tự cấp, chỉ là thi thoảng sẽ kiếm chút đồ vật đặc thù thông qua đám buôn lậu súng. Nhưng đặc phái viên của bọn họ thường xuyên xuất hiện trên Đất Xám, không biết là đang chấp hành nhiệm vụ gì.”
Nói tới đây, Đỗ Hành hơi ngừng lại một chút:
“Về tổ chức này, mọi người đều cho rằng đây là tổ chức còn sót lại của thế giới cũ. Có người cảm thấy bọn họ đang thu thập các loại tài liệu để thành lập thế giới mới, có người nghi ngờ bọn họ đang tiêu hủy manh mối, chôn vùi nguyên nhân thực sự dẫn tới thế giới cũ diệt vong. Những gì tôi biết chỉ có chừng đó thôi.”
Thương Kiến Diệu nghe xong, đột nhiên hỏi:
“Năng lực mị hoặc thuộc lĩnh vực của vị Chấp Tuế nào?”
“Tư duy của cậu cũng nhảy vọt thật nhỉ.” Đỗ Hành trêu ghẹo một câu, sau đó suy nghĩ rồi đáp: “Hẳn là “Người Giám Sát, cai quản tháng Năm.”
Không chờ đám người Thương Kiến Diệu nói gì, Đỗ Hành đã nói trước:
“Đến lượt tôi hỏi chứ nhỉ?”
Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu “ngoan ngoãn” gật đầu.
“Các người tới từ thế lực lớn nào?” Đỗ Hành hỏi rất tự tin.
Tưởng Bạch Miên thản nhiên đáp:
“Sinh Vật Bàn Cổ.”
“Sinh Vật Bàn Cổ à... Lúc tôi ở băng nguyên có gặp phải tổ hạng mục của các người, kéo đội người tình nguyện đang làm thí nghiệm gì mà hoàn cảnh lạnh giá sẽ ảnh hưởng tới thể trạng và tinh thần con người. Những người đó rét lạnh, chậc chậc, có chút thảm.”
Tưởng Bạch Miên xấu hổ:
“Chí ít cũng là được ăn no.”
“Cũng đúng.” Đỗ Hành gật đầu.
Ông ta đang định tiếp tục đặt câu hỏi, đột nhiên thấy những tòa nhà xung quanh sáng lên từng tầng một.
Trong cả phế tích thành phố này, chí ít quá nửa các tòa kiến trúc đồng thời phát ra ánh sáng ở trạng thái khác biệt, chiếu sáng từng cửa sổ một.
Bóng tối và sự tĩnh lặng bao trùm nơi đây nhanh chóng rút lui tới bên rìa phế tích.
Nguồn điện cho cả thành phố đã được khôi phục.
Đám người Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh này, hệt như chứng kiến dòng sông sao mà bọn họ được học trong sách được chuyển lên trên mặt đất.
Với Tưởng Bạch Miên mà nói, cảnh tượng trước mặt mang đến sự chấn động trong cô, mang cho cô cảm nhận giống hệt như lần đầu tiên cô nhìn thấy bầu trời sao chân chính, trời xanh chân chính và mặt trời chân chính.
Đỗ Hành thưởng thức ngắm cảnh tượng này hai giây rồi đứng lên, nói với đám người Thương Kiến Diệu;
“Dị thường đã biến mất, các vị có thể từ bên này trèo tường rời đi.”
*Mạnh Tử viết: Nhân Chi Hoạn, Tại Hiếu Vi Nhân Sư (tai họa của con người là ở việc thích lên mặt dạy đời thiên hạ)