Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1: Chương 1: Thống Nhất Phân Phối




Khu C, tầng 495, Trung tâm Hoạt động với bức tường màu xanh xám bị phủ kín bởi các loại hình vẽ graffiti, sáu bảy cô gái bước vào, người thì phấn khởi, chờ mong, kẻ thì căng thẳng hồi hộp.

Bọn họ ăn mặc khá đơn giản, màu sắc đơn điệu, chủ yếu là các màu xanh lam, đen, trắng và xanh lục. Nhưng cô nào cũng có nhan sắc xinh đẹp, phơi phới tuổi xuân.

Nhìn màn hình tinh thể long duy nhất trong cả tầng lầu này, cô gái dẫn đầu không nhịn được khẽ nói: “Không biết công ty sẽ phân phối cho tôi người chồng kiểu gì đây?”

“Chủ yếu là xem tính cách thế nào.” Cô gái mặc áo màu xanh lục, quần dài màu lam bên cạnh cắn môi dưới, khẽ đáp.

Bọn họ là đời thứ hai của thế hệ được cải tạo gen nhờ dùng thuốc, không phải lo lắng về chiều cao hay khuôn mặt của chồng tương lai, bởi dù sao đều vượt qua tiêu chuẩn cả rồi.

Cô gái dẫn đầu liếc nhìn người đi cùng mình một cái: “Cô quên rồi à? Những người tham gia thống nhất kết hôn, ngoài người ở độ tuổi chúng ta, còn những người có vợ đã qua đời, bọn họ đều bốn năm mươi tuổi rồi, không trải qua giai đoạn cải tạo gen phôi thai, có rất khuyết điểm.”

Để cam đoan có đầy đủ trẻ sơ sinh, công ty của các cô gái này đã quy định: “Phàm là người tròn hai mươi tuổi, hoặc tốt nghiệp đại học, lại chưa kết hôn thì đều do công ty thống nhất sắp đặt vợ chồng, kẻ nào không chấp nhận sẽ bị “Bộ phận Giám sát Trật tự” thống nhất xử phạt. Lần đầu tiên vi phạm, giảm nguồn năng lượng được cung cấp, trừ điểm cống hiến tương ứng. Lần thứ hai vi phạm, đuổi khỏi công ty, cho tự sinh tự diệt trên Đất Xám.”

Tương tự, người mất vợ hoặc chồng mà lại chưa dưỡng dục con cháu, sau ba năm ở góa, mà lại chưa đủ sáu mươi tuổi đều bị cưỡng chế tham gia thống nhất phân phối.

“Vả lại, cho dù không phải những người này, chẳng lẽ người chồng tương lai mà các cô không chờ mong lại đến từ gia đình cấp M chăng?” Một cô gái khác tham gia vào cuộc thảo luận bằng một câu nói đùa.

Nội bộ công ty chia làm ba cấp độ: Một là nhân viên cấp D, từ D1 tới D9; Hai là quản lý cấp M, từ giám đốc đại diện cho M1 tới thành viên hội đồng quản trị, nhà khoa học đứng đầu tương ứng với M3; Ba thì không có mã số mang chữ cái, chỉ có một danh xưng duy nhất, đó chính là “Đại lão bản”, một người phụ nữ cực kỳ thần bí.

Cô gái mặc áo màu xanh lục và quần màu xanh lam liếc miệng người kia, nói: “Cô nghe nói người của tầng bình thường được phân cho vợ chồng của tầng 346, 347, 348 và 349 hồi nào vậy?”

Tầng 346 tới tầng 349 là chỗ ở của người ở nhóm quản lý cấp M, được cung cấp đầy đủ nguồn năng lượng. Diện tích của căn hộ đều gấp đôi các tầng của công nhân viên bình thường. Vả lại bốn tầng lầu này có hệ thống thang máy, nước sạch, thông khí, nước thải và giáo dục riêng biệt. Trong tình huống bình thường, con cái của bọn họ sẽ không tiếp xúc gì với nhân viên bình thường.

Ngoại lệ duy nhất là giai đoạn giáo dục bậc cao, bởi vì toàn bộ công ty chỉ có một trường đại học duy nhất nằm ở tầng 350.

Con cái của các công nhân viên bình thường cần trải qua cuộc sát hạch rồi mới quyết định là bắt đầu làm việc hay vào đại học. Mà con cái của tầng quản lý thì có thể miễn thi, được tuyển thẳng vào đại học.

Trong công ty, không ai là không muốn trở thành tầng quản lý, cũng chẳng có ai lại không muốn bắc được mối quan hệ với tầng quản lý.

Về phần vị “Đại lão bản” kia, công nhân viên bình thường đừng nói là tiếp xúc, thậm chí còn không biết vị này trông như thế nào. Chỉ mỗi khi đầu năm hoặc cuối năm, hoặc xảy ra sự kiện gì đó quan trọng, bọn họ mới nghe được giọng của cô ta trên đài phát thanh. Cho nên rất ít người ảo tưởng mình sẽ được “Đại lão bản” thưởng thức, từ đó nhảy một phát lên tầng quản lý.

Đương nhiên, rất ít nghĩa là vẫn có, chẳng qua không được nhiều lắm.

Cô gái dẫn đầu nghe vậy bèn cười nói: “Cho nên tôi vẫn luôn để các cô tự do yêu đương trong trường học đấy thôi. Nhìn Trần Bối kìa, chồng vừa tốt nghiệp đã được tuyển vào “Bộ phận Quản lý Vật tư”, chắc chắn gia thế cũng không vừa!”

“Mạnh Hạ, cô không biết xấu hổ mà nói thế? Sao cô không tự do yêu đương đi?” Mấy cô gái khác đồng loạt giễu cợt.

“Các cô còn không hiểu tôi sao? Thứ tôi am hiểu nhất chính là nói miệng thôi mà.” Mạnh Hạ thừa nhận bản thân không có dũng khí kia, hoàn toàn không xấu hổ chút nào.

Bọn họ cười đùa một lúc, rồi cô gái mặc áo lam quần lục tò mò hỏi: “Mạnh Hạ, cô biết nhà chồng của Trần Bối ở cấp bậc nào không? Các cô thân nhau thế mà.”

Mạnh Hạ liếc nhìn xung quanh một cái, rồi hạ nhỏ giọng nói: “Nói là giám đốc Hành động Tập thể của Bộ phận An toàn.”

“Oa...”

Các cô gái òa lên than thở, đúng lúc này, một nhóm đàn ông trẻ tuổi bước vào cửa của Trung tâm Hoạt động.

Hai nhóm người quan sát nhau vài giây, rồi đều có vẻ hơi ngại ngùng dời mắt. Dù sao chẳng ai dám khẳng định chồng (hoặc vợ) tương lai của mình có ở phía đối diện hay không.

Một người đàn ông cao chừng 1 mét 75, để đầu đinh gọn gàng mát mẻ liếc nhìn mấy chiếc bàn cùng ghế dài ghế dựa cũ kỹ xung quanh, có vẻ hơi bất an nói với người bên cạnh: “Thương Kiến Diệu, cậu bảo công ty sẽ phân phối người vợ như thế nào cho tôi đây?”

Bạn của anh ta cao chừng 1 mét 85, có hàng mi thẳng, đôi mắt nâu sáng ngời, khuôn mặt góc cạnh với mái tóc đen rơi rối che khuất nửa vầng trán.

Người đàn ông tên là Thương Kiến Diệu này nghiêng đầu nhìn bạn mình rồi nói: “Đầu tiên, cậu phải được phân phối đã, sau đó mới xem người ta như thế nào.”

Anh ta mặc hai món đồ màu xanh đậm, cơ bắp gồ lên trên cánh tay, vải dệt bó sát làm nổi lên đường cong trông vừa cương mãnh lại vừa đầy sức mạnh.

“Ài, không xui xẻo thế chứ? Lần này số lượng nam chỉ hơn nữ có hai người mà thôi.” Người cao 1 mét 75, khuôn mặt trông khá bình thường kia cười một tiếng.

Vẻ mặt anh ta dần sầm xuống, lải nhải: “Liệu bọn họ có chê tôi không? Đã cải tạo gen rồi mà chỉ cao có mét 75, trông cũng chẳng đẹp trai cho lắm, thành tích các môn đều trung bình...”

Thương Kiến Diệu nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Đây không phải vấn đề, mấu chốt là tên của cậu.”

“Tên? Cái tên Long Duyệt Hồng này thì làm sao? Ba tôi họ Long, mà trong tên của mẹ tôi có một chữ Hồng, rất có ý nghĩa mà.” Long Duyệt Hồng lẩm bẩm đầy nghi hoặc: “Cũng đúng, công ty thống nhất phân phối sẽ không xem tôi cao bao nhiêu, trông như thế nào, nghe nói đều là ngẫu nhiên, mà đã loại bỏ người có quan hệ huyết thống... Oái, liệu bọn họ có vì tên mà cho rằng tôi là nữ, sau đó cho tôi một ông chồng không? Vậy thì phải làm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.