“Thứ nhân?”
Nghe thấy danh từ này, trong đầu Long Duyệt Hồng lập tức xuất hiện những cụm từ miêu tả như “hung ác”, “dị dạng”, “ác độc”, “nguồn ô nhiễm”, “thù hận con người“...
Tuy anh ta chưa từng gặp thứ nhân bao giờ, nhưng trong sách giáo khoa và người xung quanh đều nói như vậy.
Tưởng Bạch Miên như có thể cảm ứng được suy nghĩ trong đầu của Long Duyệt Hồng lúc này, bèn thở dài một tiếng rồi nói:
“Thứ nhân và con người về bản chất là giống nhau, chí ít việc sinh sản đều không tách rời.”
Không đợi đám người Long Duyệt Hồng mở miệng lần nữa, cô cứ thế tiếp tục nói:
“Đám người ở trấn Hắc Thử dựa vào việc bắt chuột, ăn chuột mà sống sót qua mùa đông đầu tiên sau khi thế giới cũ hủy diệt. Nghe nói khi đó, chuột ở cả khu vực đó đều phát điên, chui hết ra khỏi lòng đất, khắp núi đồi toàn chuột là chuột. Toàn thân chúng thối rữa, có con mắt đỏ sậm, có con thì lại tấn công vật sống ở xung quanh.
Ơ... Hơi xa chủ đề, thôi cứ tập trung vào đám người ở trấn Hắc Thử kia đi.
Sau khi vượt qua mùa đông thứ nhất, vì khu vực bọn họ sinh sống ban đầu bị ô nhiễm quá nghiêm trọng, làm cho một phần lớn dân cư tử vong, bọn họ quyết định rời đi, di chuyển tới bên này.
Tiếc rằng ác mộng không vì thế mà chấm dứt. Cơ thể bọn họ dần sinh ra biến dị, hơn nữa, có lẽ là do ăn quá nhiều chuột đột biến, bọn họ lại càng ngày càng giống chuột. Ha ha, tôi không phải chuyên gia về việc này, cũng không làm bất cứ nghiên cứu nào, chỉ thuận miệng nói như vậy thôi.
Tóm lại, tóc gáy của bọn họ trở nên vừa đen vừa dày, cơ thể bọn họ cứ còng xuống, móng tay của bọn họ thì lại càng cứng rắc và sắc nhọn hơn...
Trải qua vài đời sinh sản, hiện giờ vóc dáng phổ biến của cư dân trấn Hắc Thử thấp hơn một mét tư, thích sống trong hang động, cực kỳ giỏi đào bới. Tương ứng với điều đó, chủng loại đồ ăn của bọn họ cũng trở nên càng thêm tạp, đồng thời bọn họ cực kỳ sợ ánh nắng mặt trời, chỉ có thể hoạt động vào sáng sớm, chạng vạng và buổi tối.
Bọn họ cũng có nhiều biến dị tốt, ví dụ như rất có thiên phú về mặt máy móc và điện tử. Mấy thiết bị điện tử của thế giới cũ vốn đều bị phá hỏng trông không ra gì, bọn họ loay hoay một thời gian thì lại có thể dùng tạm, đương nhiên tiền đề là phải có dây điện và linh kiện tương ứng.”
Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên kêu lên một tiếng:
“Ấy, suýt thì quên nhắc nhở mọi người, không được nói ba từ “trấn Hắc Thử” trước mặt bọn họ. Đây là biệt hiệu của đám dân du cư hoang dã nào đó đặt cho điểm tụ cư của bọn họ, mang theo sự kỳ thị mãnh liệt. Mà những người ở trấn Hắc Thử kia lại thuộc dạng có lòng tự trọng hơi bị cao. Bên trong công ty thì, không thể nói rõ bọn họ có loại tình cảm oán hận thứ nhân như thế nào, nhưng chắc chắn không thể thiếu chê ghét, khinh thường và bài xích, nên vẫn tiếp tục sử dụng biệt hiệu này.”
“Vậy vì sao công ty lại muốn tiếp nhận bọn họ?” Bạch Thần đang lái xe không kìm được lên tiếng hỏi.
Cô, từng là một dân du cư hoang dã, đã gặp được rất nhiều lần tập kích đầy thù hằn và vô duyên cứ từ thứ nhân. Lại thêm ngoại hình có khả năng đưa tới ác mộng của đối phương làm cô cực kỳ không có thiện cảm với quần thể này, về một số thời điểm cô còn đối xử với bọn họ như thể đang coi bọn họ là sinh vật có trí khôn.
Tưởng Bạch Miên im lặng một hồi rồi đáp:
“Cư dân trấn Hắc Thử không có oán hận sâu sắc gì với con người, bọn họ thường cũng tự coi bản thân là con người bình thường.
Nếu không phải vì sự nhạy cảm và tự ti của bọn họ, nhân viên trong công ty lại đầy thành kiến với bọn họ, công ty có thể sẽ dần thu nhận bọn họ, chứ không phải cho làm phụ thuộc bên ngoài thế này.
Kỳ thật đây cũng không tính là phụ thuộc, càng giống với mối quan hệ hợp tác hơn. Chúng ta dùng vũ khí, đạn dược, quần áo cũ và đồ ăn nhất định trao đổi những vật có giá trị mà bọn họ sưu tầm được. Đồng thời bọn họ sẽ thông qua vô tuyến điện truyền những tin tức quan trọng trên hoang dã Hắc Chiểu về cho công ty. Đúng, công ty thu quần áo cũ của mọi người lại cũng vì các giao dịch tương tự.”
Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên tạm ngừng một chút:
“Công ty còn có thể chiêu mộ người tình nguyện ở trấn Hắc Thử này cho một số thí nghiệm. Về việc này, cư dân trấn Hắc Thử đều cực kỳ dũng cảm, bọn họ sẵn lòng trả mọi giá để đổi được cơ hội biến trở lại người bình thường.”
Tưởng Bạch Miên không thêm tình cảm của mình vào, nhưng Bạch Thần vẫn nghe được tiếng cảm khái:
“Ở trên Đất Xám, vết nhơ trong danh tiếng của công ty chính là luôn gắn liền với thí nghiệm sinh vật. Trước khi tiếp xúc với mọi người, tôi nghe không ít lời đồn, nên cực kỳ sợ hãi những thí nghiệm tương tự. Tôi sợ một ngày nào đó bị công ty Sinh Vật Bàn Cổ bắt lại, đưa tới chỗ bí mật rồi trở thành vật hi sinh của thí nghiệm tà ác, sợ sẽ bị hành hạ tới sụp đổ tinh thần, cơ thể đột biến thành quái vật, đến cả chết cũng không thể giữ được hình hài con người.
Mà người của trấn Hắc Thử lại chủ động đăng ký tham gia làm người tình nguyện cho các thí nghiệm...”
Nghe xong lời này của Bạch Thần, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng mới nhận ra trong mắt người bên ngoài, công ty lại có hình tượng như thế, quả thực chẳng khác gì nhân vật phản diện trong các câu chuyện kể trên chương trình đài phát thanh.
Điều này hoàn toàn khác với những gì bọn họ nhận biết từ nhỏ đến lớn:
Bọn họ vẫn luôn tin rằng bên trong công ty là thế ngoại đào nguyên, còn bên ngoài là khổ cực lầm than.
Tưởng Bạch Miên nghe vậy, bật cười thành tiếng:
“Có thể nghe ra được nỗi sợ hãi ấy cô đè ép trong lòng đã lâu, cho nên mới nói một hơi nhiều như vậy.”