Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 33: Chương 33: Tiếng súng vang (1)




Trên xe Jeep, Tưởng Bạch Miên nhìn qua gương chiếu hậu, cười ha ha nói:

“Vừa rồi các anh có phát hiện gì không?”

“Đám cướp hoang dã kia rất tỉnh táo, tố chất cũng không tệ.” Long Duyệt Hồng hồi tưởng lại các từ ngữ mà anh ta được học ở trường lớp, mong mỏi có thể tìm được từ miêu tả ổn thỏa nhất.

Thương Kiến Diệu thu khẩu súng trường Cuồng Chiến Sĩ đang gác trên kính xe:

“Ngoài tên thủ lĩnh và một tên khác, số còn lại đều có ham muốn tấn công mãnh liệt, thuộc loại có thể nổ súng bất cứ lúc nào.”

“Không tệ nha!” Tưởng Bạch Miên có chút kinh ngạc: “Người chưa từng trải qua nhiều lần chiến đấu và các loại nguy hiểm mà lại có thể nhạy bén cảm nhận được những thứ tương đối trừu tượng như sự thù địch, ham muốn tấn công vân vân.”

“Thiên phú.” Thương Kiến Diệu thành thật đáp.

Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu, nói:

“Trong quá trình cải tạo gen, có xuất hiện đột biến nhất định cũng là hiện tượng bình thường.”

Cô ta chợt cười:

“Như vậy, anh cảm thấy hiện tượng mà anh quan sát được nói rõ điều gì?”

Thương Kiến Diệu nghiêng đầu nhìn sang Long Duyệt Hồng, cười giục anh ta: “Đang hỏi cậu kìa!”

“Chứng tỏ, chứng tỏ bọn họ, bọn họ...” Long Duyệt Hồng mang máng có linh cảm, nhưng do đây là câu hỏi mà người khác đặt ra cho anh ta trả lời, làm cho anh ta cảm thấy có chút áp lực, hơi căng thẳng, cho nên làm thế nào cũng không bắt được ý tưởng vừa lóe lên trong đầu.

“Chứng tỏ bọn họ có khuynh hướng tự sát mãnh liệt!” Thương Kiến Diệu trả lời thay anh ta.

“Cậu đang tấu hài đấy à?” Long Duyệt Hồng không nhịn được nói một câu.

Ngay sau đó, anh ta chợt liên tưởng, nắm bắt được điểm mấu chốt của chuyện này:

“Tôi hiểu rồi! Sau khi chúng ta thể hiện ra hỏa lực mạnh mẽ và cả thái độ thân thiện, bọn họ còn có ham muốn tấn công mãnh liệt như vậy, chứng tỏ bọn họ có niềm tin không hề nhỏ là sẽ giải quyết được chúng ta. Mà từ số người tới vũ khí và các trang thiết bị khác của bọn họ đều không thể nhìn được được.

Trong xe của bọn họ có vũ khí bí mật? Hoặc một kẻ nào đó trong bọn họ có thực lực đáng sợ vốn không hề biểu hiện ra bên ngoài, ví dụ như được tiếp nhận thí nghiệm cải tạo gen và vẫn sống sót? Hoặc xung quanh còn không ít đồng bọn đang ẩn núp?”

Tưởng Bạch Miên “ừ” một tiếng:

“Nếu lần sau gặp bọn họ, đừng cho bọn họ có thời gian chuẩn bị.”

“Rõ, tổ trưởng!” Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đồng thanh hô lên.

Xe Jeep tiếp tục lao đi, vòng qua những vũng sình lầy đen sì, gian nan chạy tới phương xa trên con đường đất xen giữ cây cối thưa thớt mọc dị dạng và cỏ dại um tùm.

Thương Kiến Diệu ngồi phía sau đột nhiên thẳng người lên, lấy khẩu súng lục “Rêu Đá” treo trên đai vũ trang xuống.

Khẩu súng này toàn thân màu trắng bạc, ở phần tay cầm có hoa văn chống trượt. Nó toát lên vẻ sáng bóng của kim loại dưới ánh nắng mặt trời, tinh xảo đẹp đẽ hệt như một tác phẩm nghệ thuật.

Thương Kiến Diệu cầm khẩu súng bằng hai tay, bắt đầu thành thạo tháo súng, kiểm tra từng chi tiết.

Trong tiếng kim loại lách cách va chạm khá dễ nghe, Thương Kiến Diệu ép viên đạn màu vàng óng cuối cùng vào trong băng đạn, hoàn thành việc lắp lại khẩu Rêu Đá.

Lắp đạn xong, hắn giắt Rêu Đá về đai vũ trang, rồi lại rút khẩu súng lục Liên Hiệp 202.

Khẩu súng này cũng có thân màu trắng bạc, chỉ là phần tay cầm có gắn gỗ chống trơn trợt màu đen. So với Rêu Đá thì Liên Hiệp 202 có nòng súng to hơn, chi tiết các bộ phận khác trông cũng thô kệch hơn hẳn.

Thương Kiến Diệu lại lặp lại những thao tác tháo lắp ban nãy, bắt đầu hành hạ thanh súng trường “Cuồng Chiến Sĩ” một màu đen thuần kia.

Khẩu súng này là vũ khí do Sinh Vật Bàn Cổ tự sản xuất, về mặt thiết kế trông cũng khá đẹp, mang theo nét riêng của chất liệu tương lai, của công nghiệp.

Sau khi kiểm tra xong, Thương Kiến Diệu gác khẩu súng lóng lánh ánh kim loại màu đen nhánh này lên trên kính của cửa sổ, khom người xuống, ngắm các mục tiêu bên ngoài.

Long Duyệt Hồng ngồi bên cạnh xem mà lòng cứ thấp thỏm, chờ khi Thương Kiến Diệu cuối cùng cũng “chịu yên lặng”, bèn vội vàng hỏi:

“Cậu đang làm gì thế?”

Thương Kiến Diệu không quay đầu lại, cứ thế đáp:

“Chuẩn bị, và diễn tập.”

Long Duyệt Hồng lập tức thở phào một hơi:

“Tôi còn tưởng cậu phát hiện cái gì rồi cơ... Đừng có khiến mọi người đều căng thẳng như vậy chứ.”

“Nếu thực sự phát hiện cái gì, tôi sẽ lên tiếng nhắc nhở mọi người.” Thương Kiến Diệu thu khẩu súng trường lại, ngồi thẳng người.

“Tổ trưởng, cô xem...” Long Duyệt Hồng quyết định đi tìm trọng tài chính nghĩa.

Tưởng Bạch Miên giơ tay sờ thiết bị kim loại trong tai trái, đáp lại với ý cười khó ghìm nén nổi:

“Anh nói gì cơ? Tôi không nghe rõ!”

Không chờ Long Duyệt Hồng nhắc lại, cô ta “ừ” một tiếng:

“Lúc nãy quên nhắc các anh. Ở trên hoang dã, bắt buộc phải luôn giữ trạng thái cảnh giác phù hợp, nhưng mà cũng đừng có cảnh giác quá mức, bởi trạng thái quá căng thẳng sẽ mang đến mỏi mệt rất nhanh.

Được rồi, ăn trưa thôi, lương khô, thanh năng lượng và nước, không cần phải dừng xe lại đâu.”

Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu không nói gì nữa, đều tự lấy đồ ăn và túi nước ra giải quyết bữa trưa.

Sau đó, Long Duyệt Hồng lái thay cho Bạch Thần, để cô ta ăn trưa.

Cứ thế đi được chừng một tiếng đồng hồ, Bạch Thần ngồi ghế sau bên trái nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, đột nhiên nói:

“Khu vực này có gì đó là lạ.”

... Long Duyệt Hồng hoảng sợ, suýt nữa thì đạp gấp chân phanh.

Anh ta nhìn hai bên, phát hiện chỗ này vốn chẳng khác gì các nơi bọn họ đi qua lúc trước là bao.

Điểm khác biệt duy nhất là mức độ đầm lầy hóa cao hơn, những cây cối với hình thái dị dạng này hệt như chui ra từ trong những vũng bùn màu đen kia vậy.

“Nào có gì đâu...” Anh ta ngờ vực đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.