Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 135: Chương 135: Tin Tức 2




Vị thầy tu máy móc này đã tự sửa xong bản thân, hơn nữa còn mò tới góp vui ở trong phế tích mới phát hiện này?

“Cô biết gã đó?” An Như Hương ngạc nhiên hỏi.

“Có từng gặp qua.” Tưởng Bạch Miên hồi đáp giản lược.

Kiều Sơ không ngăn cản các cô trao đổi, chỉ ở bên im lặng nghe, dường như cũng muốn lấy được tin tức hữu dụng.

An Như Hương không hỏi nhiều, quay lại chủ đề chính:

“Có tên thầy tu máy móc kia gia nhập, chúng tôi tìm được cơ hội chạy trốn. Thủ Thạch chủ động cản phía sau, yểm trợ cho chúng tôi thoát đi.

Chúng tôi đã hẹn sẵn địa điểm và thời gian hội hợp, kết quả, ha ha, anh ấy luôn nói mình là người đúng giờ, nhưng lần này chắc chắn sẽ đến muộn rồi...”

Lúc này, Thương Kiến Diệu tiến lên vài bước, nghiêm túc nói:

“Có lẽ là vì anh ta không đeo đồng hồ.”

An Như Hương sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười:

“Đúng vậy, chiếc đồng hồ như bảo bối của anh ấy đứt dây lúc bị mai phục, rơi ở nơi đó.”

An Như Hương vừa cười vừa giơ tay lau nước mắt.

Vài giây sau, cô nói tiếp, giọng càng khàn hơn:

“Lúc đấy trời còn chưa tối, chúng tôi tìm một chỗ trốn một lúc, chờ khi mọi động tĩnh lắng xuống mới đi đường vòng chạy tới chỗ tập hợp, kết quả còn chưa tới nơi đã gặp phải các cô.”

“Những tiếng súng vang lúc trước không phải các cô tạo ra à?” Tưởng Bạch Miên như có suy nghĩ, thở dài.

Cô lập tức mắng mình một câu:

“Thật là, hai ngày nay sao tôi luôn xem nhẹ này nọ, tư duy không được chặt chẽ cẩn thận.

Có khả năng là do Kiều Sơ nói thứ chế tạo ác mộng chân thật là một con ngựa Ác Mộng, cho nên phương hướng tư duy của tôi chỉ giới hạn trong đám quái vật đột biến.

Theo tình huống mà đám người An Như Hương gặp được, rất có khả năng trong phế tích thành phố này có tồn tại người Vô Tâm đột biến, hơn nữa còn là loại cực kỳ đặc biệt, có năng lực kỳ dị, hiếm có ở ngoài kia.

Thứ có thể ép con người chìm vào giấc ngủ, ngoài quái vật ra, còn có khả năng là người Vô Tâm đột biến nữa.”

Những lời này là cô nói với đám người Bạch Thần, Long Duyệt Hồng, đồng thời coi như là nhắc nhở An Như Hương, làm cho bọn họ cẩn thận những sinh vật đột biến tương tự.

Bạch Thần gật đầu nói:

“Ở trong thành Tối Sơ và các thế lực phụ thuộc nó, người ta gọi loại người Vô Tâm này là người Vô Tâm cao cấp.”

Long Duyệt Hồng nghe mà lại sợ hãi.

An Như Hương nghe xong đoạn đối thoại này, hít vào một hơi:

“Những gì nên nói thì tôi đã nói cả rồi, tin rằng sẽ đưa tới gợi ý và tác dụng nhất định cho các cô. Hiện tại có thể nói cho tôi Thủ Thạch đang ở đâu không?”

Tưởng Bạch Miên quay người lại, chỉ vào con phố mà các cô vừa chạy từ đó tới đây:

“Đi qua chỗ này, rẽ phải, căn nhà đóng cửa duy nhất phía bên phải đường. Nhưng con đường này tương đối nguy hiểm, rất nhiều người Vô Tâm, tốt nhất các cô nên đi vòng đường khác.”

“Cảm ơn.” An Như Hương và người đàn ông kia đồng thời đáp lại.

Lúc này, Thương Kiến Diệu lại tiến lên vài bước, lấy ra một tờ giấy được gấp gọn gàng:

“Trên người anh ấy.”

“Huy hiệu thợ săn của anh ấy.” Tưởng Bạch Miên cũng lấy huy hiệu thợ săn di tích của Ngô Thủ Thạch ra.

An Như Hương giơ tay nhận lấy, thảo bản năng mở tờ giấy kia ra, đưa nó tới trước mặt, nương theo ánh trăng không tính là quá tối để đọc lướt qua một lượt:

“Nợ Như Hương một hộp thịt bò;

Nợ A Cương hai lần thù lao, tương đương một túi lương khô to;

Nợ lão què Trương nửa bát mỡ;

Nợ Orange một khẩu súng, mười viên đạn;

Nợ Tiểu Quang một ít thịt;

Nợ Như Hương một đóa hoa...”

Khóe miệng An Như Hương hơi kéo kéo ra sau, nhưng môi lại mím thật chặt, không hé chút nào.

Điều này làm cho khuôn mặt cô trở nên có chút quái dị, tròng mắt và xung quanh tròng mắt dường như có thứ gì đó đang phản xạ lại ánh trăng.

Đám người Tưởng Bạch Miên không nói gì, im lặng chờ cô bình tĩnh trở lại.

Một lúc sau, An Như Hương thở hắt ra, nói:

“Cảm ơn. Những đồ còn lại không cần đưa cho tôi.”

Dứt lời cô quay sang nói với người đàn ông bên cạnh:

“A Cương, chúng ta đi tìm Thủ Thạch thôi.”

“Ừ.” Người đàn ông kia trầm giọng nói.

An Như Hương không ở lại lâu, cũng không từ biệt, nhanh chóng chạy tới con phố phía xa, định tìm đường vòng né đi nguy hiểm.

“Thông tin quan trọng nhất vừa rồi là, cưỡng chế đi vào giấc ngủ hẳn là chỉ dùng được với một người một lần.” Tưởng Bạch Miên thu tầm mắt lại, nhắc nhở tổ viên một câu.

Lúc này, Kiều Sơ đội mũ giáp, mặc khung xương kim loại đột nhiên hỏi:

“Tịnh Pháp là ai?”

“Một gã thầy tu máy móc, đồng thời cũng là người thức tỉnh...” Đám người Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng tranh nhau nói những tin tức bọn họ biết được về Tịnh Pháp cho Kiều Sơ, cuối cùng nói: “Gã phải trả cái giá “sắc dục tăng mạnh”, cũng vì đã tải ý thức lên người máy, trở thành một sinh vật máy móc, mất đi năng lực thỏa mãn dục vọng, nên tâm lý trở nên bóp méo cực độ, cực kỳ thù hận nữ giới.”

“Thù hận nữ giới...” Kiều Sơ lặp lại một lượt, không hỏi gì thêm, chỉ vào phía trước: “Tiếp tục, vòng qua nơi đây là đến nơi muốn đến.”

Đám người Thương Kiến Diệu lại giơ vũ khí, tiếp tục chạy đi.

...

An Như Hương chạy tới một con phố khác, đột nhiên chạy chậm lại, nghi ngờ giơ tay xoa nắn huyệt Thái Dương.

“Làm sao thế?” Người đàn ông bên cạnh cô hỏi với vẻ khó hiểu.

An Như Hương đáp lại với vẻ mặt nặng nề:

“Anh không cảm thấy có vấn đề sao? Ban nãy chúng ta lại không hề có chút cảnh giác nào, thậm chí còn muốn đi theo người mặc thiết bị bộ xương ngoài kia.

Vào khoảnh khắc đó, tôi còn quên cả Thủ Thạch, chỉ muốn lấy lòng người kia.”

Người đàn ông bên cạnh An Như Hương cũng dần cau mày:

“Đúng vậy. Tôi, cô cũng biết đó, tôi thích phụ nữ cơ, mà không ngờ ban nãy tôi lại nghĩ, nghĩ, nếu như là anh ta, thì cũng không tệ... Điều này... thật quá kỳ quặc rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.