Tưởng Bạch Miên nằm bò ở phía sau cơ thể nặng nề của Thiết Xà Hắc Chiểu, thi thoảng lại dịch chuyển một chút, tránh cho đối phương nhắm trúng chỗ.
Cô ta không muốn tiếp tục duy trì thế này, hệt như cô không xác định đối phương có mang theo vũ khí hạng nặng loại hình chống tăng chống giáp hay không, dù sao với con người mà nói thì đó đều là những thứ không tiện mang theo bên mình, nhưng khi được thiết bị bộ xương ngoài hỗ trợ, chúng đều trở nên hết sức “nhẹ nhàng“.
Mùi tanh hôi do bùn đất với mùi máu tanh trộn lẫn vào nhau vấn vít trước chóp mũi Tưởng Bạch Miên, nhưng không cách nào quấy nhiễu được sự tập trung của cô. Vị tổ trưởng của “tổ điều tra nguyên nhân thế giới cũ hủy diệt” này khẽ nghiêng đầu như đang lắng nghe gì đó.
Nhưng với trạng thái thính lực của cô, cho dù có ốc tai cơ học hỗ trợ, hẳn là cũng không cách nào dựa theo đủ loại động tĩnh do thiết bị bộ xương ngoài tạo ra để xác định vị trí của kẻ địch.
Nhưng lúc trước, khi kẻ địch mặc thiết bị bộ xương ngoài xuất hiện ở trong tầm mắt, cô ở một bên lại là người đầu tiên phát hiện động tĩnh, cũng là người đầu tiên phản ứng lại, còn trước cả khi Bạch Thần dùng kính ngắm của khẩu súng trường “Quả Quýt” nhắm thẳng hướng đó.
Tiếng súng tạch tạch tạch không ngừng vang lên, che đậy rất nhiều động tĩnh. Mà Tưởng Bạch Miên thì như không hề bị quấy nhiễu, cô nằm đó, thầm đếm sự thay đổi khoảng cách giữa mình và đối phương.
Trong quá trình này, cô dùng tay trái lấy ra một lựu đạn màu xanh sậm.
Khi người đàn ông mặc thiết bị bộ xương ngoài giơ bệ phóng lựu, và cũng tiến vào phạm vi, Tưởng Bạch Miên đột nhiên dùng răng rút móc kéo của lựu đạn.
Sau đó, cô dùng sức ở bụng lật người tại chỗ, với điều kiện tiên quyết là không thoát khỏi sự che chắn của cái xác Thiết Xà Hắc Chiểu, cô vung tay ném lựu đạn ra ngoài, nhắm tới chỗ mục tiêu.
Chiếc tay giả sinh học loại hình lươn điện kia của cô, ngoài có thể sản sinh, dự trữ và phóng dòng điện, thì còn mang theo sức lực hơn hẳn con người.
Đây chính là một trong những hướng cải tạo mà Sinh Vật Bàn Cổ am hiểu nhất.
Bùm!
Một quả cầu lửa hừng hực bốc lên mang theo sóng xung kích nhanh chóng lan ra, nuốt lấy khu vực kia.
Nhưng người đàn ông cường tráng mặc thiết bị quân dụng bộ xương ngoài đã được cảnh báo trước, nên đã nhảy vọt ra hơn hai mươi mét, thoát khỏi vụ nổ kia.
Mà dù y không né tránh thì y cũng có đủ thời gian, với sự hỗ trợ của hệ thống nhắm chính xác dùng khẩu súng tự động “Bạo Vũ” bắn vỡ quả lựu đạn kia giữa không trung. Nhưng y không biết đó là loại lựu đạn có tính chất gì, sợ xảy ra điều ngoài ý muốn, nên cuối cùng y bỏ qua việc đứng bất động tại chỗ, quyết định cưỡng chế tấn công.
Tưởng Bạch Miên nhân cơ hội này vùng người dậy, quỳ một gối phía sau xác Thiết Xà Hắc Chiểu.
Cô dùng tay phải cầm khẩu súng lục Liên Hiệp 202 hướng về mục tiêu rồi bắn liên tục.
Pằng pằng pằng!
Những viên đạn 11.18 mm lao ra, nhắm thẳng tới người đàn ông mặc thiết bị quân dụng bộ xương ngoài, mục tiêu là những bộ phận quan trọng không có xương hỗ trợ và giáp chống đạn bảo vệ.
Mặc dù không có hệ thống nhắm bắn chính xác hỗ trợ, nhưng khả năng bắn súng của Tưởng Bạch Miên không hề thua kém đối phương, làm cho kẻ địch chỉ có thể dựa vào thiết bị bộ xương ngoài liên tục né tránh, hoàn toàn không dám dừng lại.
Điều này làm cho người đàn ông cường tráng kia toát mồ hôi lạnh khắp trán, không dám tin mỗi một phát súng của đối phương đều không bắn trượt, hoàn toàn không cho y cơ hội bắn trả.
Nếu không mặc thiết bị quân dụng bộ xương ngoài, lại có hệ thống cảnh báo toàn diện hỗ trợ, y thậm chí còn không cảm thấy mình có thể tránh né được.
Đó là một tay súng thiện xạ chân chính!
Các nhân viên được cải tạo gen trong Sinh Vật Bàn Cổ đều có khả năng bắn súng thiên bẩm không tệ, chỉ là có người mạnh hơn, có người bình thường, và có người hơi yếu hơn. Mà trong số đó, Tưởng Bạch Miên chính là người nổi bật trong những người nổi bật, bất kể Thương Kiến Diệu hay Long Duyệt Hồng đều không bằng cô.
Đồng thời, cô không hề bỏ qua những buổi huấn luyện gian khổ sau này.
Pằng pằng pằng!
Trong khoảng thời gian ngắn, Tưởng Bạch Miên dựa vào khẩu súng lục Liên Hiệp 202 áp chế được kẻ địch mặc thiết bị bộ xương ngoài.
Điều duy nhất khiến cô lo lắng là đạn trong hộp đạn sắp hết sạch, mà khác với súng trường “Cuồng Chiến Sĩ”, không cách nào dựa vào kỹ thuật thay hộp đạn liền mạch được. Kẻ địch phía bên kia không phải loại bình thường, chỉ cần có sơ hở là có thể lập tức nhào tới, không cho cơ hội nào thêm.
Một bên khác, tiếng gầm rú từ động cơ xe gắn máy phân khối lớn càng ngày càng gần, Bạch Thần đưa khẩu súng trường “Quả Quýt” sang một bên, đối diện với không gian bên dưới khung gầm cao của xe Jeep.
Cô ngồi ở đó, dựa lưng vào đầu xe, ở một góc nghiêng phía trước cô ta là một chiếc gương nhỏ được đặt ở đó từ khi nào không biết.
Chiếc gương này giống gương chiếu hậu, soi rõ cảnh tượng một phạm vi hẹp cho Bạch Thần, người vốn đang không ló đầu lên được.
Sau đó, Bạch Thần nói thật nhanh:
“Giúp tôi áp chế hai tên bên kia, đuổi bọn chúng sang bên cạnh!”
Dứt lời, cô cởi áo khoác, quăng mạnh lên không trung.
Tạch tạch tạch, chiếc áo khoác ngụy trang màu xám nhanh chóng bị những viên đạn bắn cho thủng lỗ chỗ.
Bạch Thần thì nhân cơ hội lăn một vòng tới vị trí cửa xe, nằm bò ở đó, lại cầm lấy khẩu súng trường Quả Quất.
Một giây sau, cô ta thông qua không gian dưới gầm xe nhắm thẳng kẻ địch mặc thiết bị bộ xương ngoài, từ góc độ mà đối phương không ngờ tới bắn thẳng vào mắt cá chân.
Pằng pằng pằng!
Tên đàn ông cường tráng kia đang định bắn trả Tưởng Bạch Miên, lại phát hiện nguy hiểm từ phía khác, chỉ có thể tiếp tục né tránh.