Cô ta lập tức nghiêng đầu nhìn về Bạch Thần đang im lặng:
“Cô có muốn bổ sung gì không?”
Bạch Thần suy nghĩ rồi nói:
“Trên hoang dã, mục đích của tuyệt đại đa số toán cướp là cướp vật tư chứ không phải giết người.
Nếu thật sự không còn cách nào khác, tôi sẽ xem xét việc từ bỏ xe Jeep và vật tư bên trong, ví dụ như làm chiếc xe trong tình huống không người điều khiển lao xuống đầm lầy, dùng chuyện này để chuyển dời sự chú ý của bọn họ, sau đó nhân cơ hội trốn theo vào đầm lầy ở hướng khác.
Trong đầm lầy có rất nhiều nơi mà con người thì còn có thể tạm đi qua lại được, nhưng người mặc thiết bị bộ xương ngoài thì không được, trọng lượng vượt quá sức chịu.”
Nghe xong, Tưởng Bạch Miên hài lòng gật đầu:
“Không sai, đây là góc độ suy xét khác biệt giữa dân du cư hoang dã và người của thế lực lớn khi giải quyết cùng một sự việc. Các anh đã học được chưa?”
Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu không bỏ qua thời cơ vỗ tay, làm cho Long Duyệt Hồng cũng vô thức vỗ tay theo.
Mình đang làm gì vậy... Long Duyệt Hồng nhanh chóng kịp phản ứng, xấu hổ đáp lại:
“Học được rồi, nhưng cần tiêu hóa và tiếp nhận từ từ.”
Sau khi kiểm điểm lại trận chiến đấu ban ngày, bốn người dựa theo việc chia nhóm hôm qua, hai người một đội thay phiên canh gác.
Bởi vì đang mưa nên trời lạnh hơn hôm qua rất nhiều, số lượng than củi mà Điền Nhị Hà cung cấp miễn phí cũng có hạn, bọn họ lấy ra áo khoác bông thật dày ở cốp xe sau khoác tạm lên người.
Mưa rào rào trút xuống, trong đêm tối bao trùm tất cả, rửa sạch mọi thứ, mãi khi trời dần sáng, mới hoàn toàn ngừng mưa.
Trấn Thủy Vi có hệ thống thoát nước hoàn thiện nên không bị đọng nước, chỉ là mặt đất ướt sũng, một phần đất đai còn trở nên lầy lội.
Bạch Thần ăn lương khô với nước uống xong, bắt đầu đổi linh kiện cho xe Jeep, thực hiện việc sửa chữa vốn không quá là khó.
Lúc này Điền Nhị Hà dạo bước lại đây trong bầu không khí đầy sương sớm, cười hỏi:
“Nhóc Bạch, có thể sửa được không? Nếu sửa được thì bọn tôi lấy súng máy nhẹ và xe máy nhé.”
“Được ạ.” Bạch Thần không quay đầu lại, chỉ giơ tay tỏ ý.
Điền Nhị Hà lập tức gọi các thành viên Trấn vệ đội xung quanh:
“Nào, tới khuân khẩu súng máy kia đi. Ai da, cảm thấy các cô cậu cho nhiều quá, hay là tôi cho các cô cậu thêm một cái lều vải nhé?”
“Được.” Tưởng Bạch Miên không ý kiến.
Lúc này, Điền Nhị Hà nhìn thấy lớp da của Thiết Xà Hắc Chiểu trên nóc xe Jeep.
“Thứ này...” Mắt ông ta trợn tròn: “Các người làm?”
Ngày hôm qua khi xe Jeep đi vào, vì mây đen dày đặc, trời đã mờ tối, bọn họ không thấy rõ trên nóc xe có buộc cái gì, còn tưởng đó là tấm bạt màu đen.
Các thành viên Trấn vệ đội xung quanh nhìn theo ánh mắt của Điền Nhị Hà, đều thấy được lớp da rắn tạo cho người ta cảm giác áp bách rất mạnh.
“Thiết Xà Hắc Chiểu...” Có người khe khẽ tốt lên cái tên hệt như cơn ác mộng này.
Tưởng Bạch Miên khẽ cười nói:
“Con đó to quá, chúng tôi đành phải lột lấy lớp da ngoài.”
Người của trấn Thủy Vi lập tức im bặt. Bọn họ im lặng tới mức khiến Tưởng Bạch Miên có chút xấu hổ.
Cô rảnh rỗi không có việc gì làm, nhìn thấy thôn trấn đang dần náo nhiệt, bèn dò hỏi:
“Trưởng trấn, chúng tôi có thể đi dạo loanh quanh xem chút được không?”
“Được chứ, các cô cậu muốn đi đâu, để tôi dẫn đi?” Điền Nhị Hà ấn chiếc mũ trên đầu: “Không thì đi lớp học xem nhé? Không phải các cô cậu rất hứng thú với lớp học của chúng tôi sao?”
Dưới ánh nắng buổi sáng, nếp nhăn trên khuôn mặt ông ta lại càng khắc sâu và thấy rõ.
“Được.” Tưởng Bạch Miên quay đầu nói với Thương Kiến Diệu: “Anh đi với tôi. Long Duyệt Hồng, anh giúp Bạch Thần xem xét xung quanh.”
Thương Kiến Diệu không từ chối, theo Tưởng Bạch Miên và Điền Nhị Hà đi tới ba tòa nhà xếp thành hình chữ Phẩm.
Dọc đường đi, bọn họ đi qua khu vực dựng nhà cửa lụp xụp rối loạn, thấy có bức tường đã vỡ một lỗ thủng, chỉ có thể dùng mẩu gỗ và cỏ khô ngăn lại, thấy có dân trấn uống một gáo nước lạnh rồi vội vã chạy tới đồng ruộng phía sau trấn; thấy có lều trại trở nên ướt sũng sau cơn mưa đêm qua, dường như đã bị ngấm nước, lại thấy những người xanh xao vàng vọt trong bộ đồ vá chằng vá đụm chạy tới những nơi khác nhau.
Đi qua chỗ này là một quảng trường nhỏ lát bằng xi măng. Cột cờ vẫn dựng thẳng trên đài kéo cờ, nhưng không thấy lá cờ nào hết.
Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên theo Điền Nhị Hà tiếp tục bước đi, vòng qua tòa nhà ở trước nhất, tiến vào tòa nhà bên trái, rồi đi lên tầng ba.
Nơi đây, một bên là lối đi nhỏ có lan can bảo hộ, một bên được ngăn thành các căn phòng nhỏ, coi như cũng được chiếu sáng đầy đủ, thông gió khá tốt.
Bọn họ đi được vài bước, rồi Điền Nhị Hà dẫn hai người dừng lại ở trước một gian phòng coi như khá lớn.
Xuyên qua lớp thủy tinh sạch sẽ sáng rõ trên cửa sổ, Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên thấy bên trong có xếp mười mấy hai mươi cái bàn, để chừa một lối đi ở giữa khá hẹp, khoảng trống cũng khá nhỏ.
Lúc này, chừng hơn chục đứa bé choai choai chưa tới mười tuổi mặc quần áo với đủ kiểu dáng rách rưới và không sạch sẽ cho lắm ngồi ở sau bàn, ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, chăm chú lắng nghe thầy giáo giảng bài.
Chúng nó khẽ run rẩy, dường như vẫn chưa thích ứng được cái rét lạnh buổi sáng sớm. Có đứa bé gái dùng tã quấn em trai tước ngực, thi thoảng lại dỗ một chút.
Chúng nó có cả trai cả gái, trông dáng vẻ không giống nhau, nhưng đứa nào đứa nấy đều ngồi thẳng lưng, rất ngay ngắn.
Thương Kiến Diệu liếc mắt nhìn qua, thấy thời khóa biểu dán trên tường:
“Thể dục buổi sáng... Thường thức... Ngữ văn... Toán học... Lịch sử...”
“Đây là học sinh trung cấp.” Điền Nhị Hà hạ nhỏ giọng giới thiệu một câu, dường như không muốn ảnh hưởng lũ trẻ đang học trong phòng.
Tưởng Bạch Miên nhìn chăm chú vài giây, ừ một tiếng:
“Chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy tụi nó.”
Hai người theo Điền Nhị Hà thăm một vòng trấn Thủy Vi, rồi quay lại chỗ lán gỗ. Lúc này Bạch Thần đã sửa xe xong.
Vì trấn Thủy Vi không đủ lương thực cho lắm, thịt lại càng thiếu, nên Tưởng Bạch Miên không thử giao dịch nữa, mà nói với Điền Nhị Hà:
“Trưởng trấn, chúng tôi phải đi rồi.”
Điền Nhị Hà khẽ gật đầu:
“Hy vọng còn có thể gặp lại.”
“Vâng.” Tưởng Bạch Miên cười gật đầu.
“Có cơ hội.” Bạch Thần cũng đồng thời trả lời.
Bọn họ nhanh chóng dọn đồ đạc, lên xe. Lúc này, người lái là Tưởng Bạch Miên.
Xe Jeep chậm rãi đi tới chỗ cổng chính giăng lưới sắt, đám người Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng lại một lần nữa nhìn lại khu vực đầy những căn nhà túp lều lụp xụp dày san sát nhau kia.
Người dân sống ở đó đã ra ruộng hoặc ra ngoài săn bắn, chỉ có một số ít ở nhà.
Điều này làm cho nơi đó trông lại càng trở nên hoang tàn và suy bại.
Trong im lặng, không ai nói gì, đám người Thương Kiến Diệu đột nhiên nghe thấy từ trong chỗ sâu của tòa nhà kia, những giọng nói non nớt đồng thanh đọc vang:
“Đầu giường ánh trăng rọi,
Mặt đất như phủ sương.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,
Cúi đầu nhớ cố hương.”
* Bài thơ Tĩnh Dạ Tứ của nhà thơ Lý Bạch.