Đối diện với bàn tròn, gần chỗ cửa vào có một căn phòng nửa khép, Thương Kiến Diệu liếc mắt nhìn qua thì thấy một chiếc nồi cơm điện cùng loại với cái ở nhà mình.
Nó cũng bong tróc hết lớp vỏ bên ngoài, không ít chỗ đã gỉ sét hết.
Bên cạnh nồi cơm điện là hai thứ bằng kim loại trông giống bếp, bên trên có để hai cái nồi một to một nhỏ, cái to thì màu sắt đen, cái nhỏ thì bên ngoài màu hồng nhạt, bên trong màu xám trắng.
Ngoài những thứ này, Thương Kiến Diệu còn nhìn thấy vòi nước, bồn rửa tay kim loại và các loại ngăn tủ.
Hắn dựa theo kiến thức nền của bản thân, đưa ra kết luận đây là phòng bếp.
“Xa xỉ thật...” Long Duyệt Hồng bên cạnh hắn nhìn theo, cảm khái một câu.
Thương Kiến Diệu gật đầu đồng ý:
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Trong nhận thức của bọn họ, nhà nào có phòng bếp là thứ mà chỉ nhân viên thâm niên mới được phân cho, mà có phòng bếp to như thế này, chỉ sợ phải tới chỗ ở của tầng quản lý trong Khu Sinh hoạt mới thấy.
Trong lúc nói chuyện, Thương Kiến Diệu nhấc chân từng bước lặng lẽ lui về sau.
Kiều Sơ đưa mắt nhìn sang.
Lúc này, Thương Kiến Diệu đã lui tới cửa, ngẩng đầu nhìn lên trên.
“605...” Hắn đọc số nhà.
“Cậu làm gì vậy?” Long Duyệt Hồng kinh ngạc hỏi.
“Mỗi tầng có năm căn hộ, mỗi một đơn nguyên có hai ba mươi tầng, mỗi tòa nhà có mấy đơn nguyên...” Thương Kiến Diệu nói như đang tự lẩm bẩm: “Còn mấy trăm căn hộ to như thế này nữa.”
Kiều Sơ hiển nhiên chưa bắt được trọng điểm suy nghĩ của Thương Kiến Diệu nằm ở đâu, bình tĩnh nói:
“Vào đi, tiện tay đóng cửa lại.”
Thương Kiến Diệu nhẹ nhàng đóng cửa lại xong, Long Duyệt Hồng mới lấy lại tinh thần:
“Nơi đây có bảy tám tòa nhà, xung quanh còn có nhiều tòa hơn... Đây là thế giới cũ sao?”
Thương Kiến Diệu không để ý tới anh ta, mà ngồi xổm xuống, mở tủ gỗ phía bên phải cửa vào.
Mùi mốc lập tức phả ra, từng dãy giày với đủ loại đủ kiểu lẳng lặng nằm trong hộc tủ.
“Đóng lại!” Kiều Sơ bóp mũi lại.
Thương Kiến Diệu không nhìn kỹ, đóng cầm cửa tủ.
Long Duyệt Hồng lại một lần nữa cảm thán:
“Xa xỉ!”
Đây là nhà của người nào, lại có nhiều giày thế này cơ chứ!
Lúc này, mặt trời đã lặn xuống dưới đường chân trời, bầu trời hệt như được tạo ra từ kim loại màu xám, phản xạ chút ánh sáng cuối cùng.
Ánh mắt của đám người Thương Kiến Diệu xuyên qua cửa sổ sát đất, thấy cả tòa thành phố càng trở nên tăm tối. mà những tòa nhà cao tầng kia hệt như những hòn đảo biệt lập, đang bị “thủy triều” màu sậm càng ngày càng hung mãnh nuốt chửng.
Lòng bọn họ dường như cũng trĩu nặng theo.
Đột nhiên, ở quảng trường cách đó không xa có tiếng rối loạn, vang lên tiếng “pằng“.
Đám người Tưởng Bạch Miên liếc nhìn nhau, đồng thời đưa ra suy đoán:
Đây là tiếng súng vang lên!
Có người vừa nổ súng!
Bọn họ còn chưa kịp nói thành lời, quanh khu vực đó vang lên tiếng gào thét khàn khàn.
Tiếng gào này nhanh chóng “lan” ra xung quanh, bốn phương tám hướng đều đáp lại, liên tục không ngớt.
“Hú!”
Những động tĩnh đó vang lên không dứt, hơn nữa đều đang tới gần quảng trường vang tiếng súng nổ kia.
Tòa thành phố vừa tĩnh lặng như chết này lập tức trở nên náo nhiệt.
Một hai phút sau, tiếng gào tiếng rống lắng xuống, cả thành phố lại chìm vào trong sự tĩnh lặng cực đoan.
Tưởng Bạch Miên, đã sớm cởi thiết bị bộ xương ngoài quân dụng, khẽ cau mày, suy tư vài giây rồi nói:
“Người Vô Tâm?”
Theo cô biết, rất nhiều phế tích thành phố đều có người Vô Tâm sinh sống và lượn lờ, số lượng cụ thể được quyết định bởi hệ thống sinh thái và vật tư còn sót lại của nơi đó có thể nuôi sống được bao nhiêu.
Kiều Sơ vẫn đeo khẩu súng trường màu bạc, mặt quay hướng cửa sổ sát đất nhìn ra thành phố tĩnh mịch bên ngoài, nói:
“Đúng vậy.”
“Thợ săn di tích từ con đường khác tiến vào phế tích này bị người Vô Tâm tập kích, nã một phát súng, dẫn tới phản ứng dây chuyền?” Tưởng Bạch Miên cố gắng hồi tưởng lại những gì xảy ra ban nãy.
Lần này Kiều Sơ không để ý tới cô, lẳng lặng đứng đó, không biết đang nhìn cái gì.
Thương Kiến Diệu thì lại nói:
“Tiếng hút hét mà chúng ta nghe thấy lúc trên hoang dã liệu có phải tới từ bọn họ hay không?”
“Không có khả năng đó, âm thanh ở mức độ này làm sao có thể truyền đi xa như vậy?” Tưởng Bạch Miên như có suy nghĩ, đáp lại: “Nhưng, âm thanh mà chúng ta nghe thấy rất có khả năng là tiếng hú hét của đám người Vô Tâm ở khu vực lúc đó, bọn chúng đang đáp lại tiếng gào thét ban đầu và to nhất kia. Mà từ phương hướng đến xem, tiếng gào thét vang khắp hoang dã có khả năng đến từ chỗ này...”
“Từ sức mạnh của tiếng gào thét kia, cùng với việc nó có thể khiến đám người Vô Tâm cùng hòa âm theo, e rằng quái vật kia rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm!” Long Duyệt Hồng tham gia cuộc thảo luận, anh ta càng nói lại càng căng thẳng.
Nghe lời đó, Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần đều có chút thoáng động, dường như nhớ tới quyết định không tới gần khu vực nguy hiểm lúc trước.
Điều này hoàn toàn mâu thuẫn với tình trạng hiện tại của bọn họ.
Tưởng Bạch Miên thoáng đảo mắt, vẻ mặt dần trở nên nặng nề, theo bản năng đưa mắt nhìn Kiều Sơ.
Lúc này Kiều Sơ đã quay người lại, khẽ mỉm cười nói:
“Nếu đã đến chỗ này, như vậy chỉ có thể bảo vệ bản thân trước đã. Đồng thời suy nghĩ xem thứ quý giá nhất, muốn che chở bảo vệ nhất rốt cuộc là gì.”
Đôi mắt màu vàng của y mất đi tiêu cự trong thời gian ngắn ngủi, dường như trở thành một hồ nước sâu thẳm phản chiếu ánh mặt trời.
Tưởng Bạch Miên mấp máy môi, ánh mắt lại trở nên dịu dàng:
“Tôi hiểu rồi.”
Đám người Thương Kiến Diệu cũng khôi phục trạng thái trước khi thảo luận.
Kiều Sơ thu hồi ánh mắt, nhìn quanh một lượt rồi nói:
“Ăn tối trước, sau đó thay phiên nghỉ ngơi, chờ rạng sáng.”