CHƯƠNG 6
“Trường Dạ, này cho huynh.”
Nam tử một thân trường bào vàng nhạt, khoác chiếc áo khoác lông cừu màu trắng. Người đó có mái tóc dài đen như mực tung bay trong bầu trời đầy gió tuyết, hé ra gương mặt xinh đẹp thoát tục, hai má hồng hồng, ánh mắt phượng xinh đẹp lộ ý cười tủm tỉm, thanh âm ngọt ngào ấm áp, nghe ra được là thanh âm của nam nhân nhưng so với nam nhân bình thường dễ nghe hơn gấp ngàn lần, nói chuyện tựa như ca hát.
Trong lòng bàn tay trắng noãn không tỳ vết cầm hai cái túi hương đối với nam nhân bên người xòe ra, cái túi màu đen nằm trên bàn tay trắng tuyết càng thêm rõ ràng; hai cái túi hương hợp lại nhau hiện lên ánh trăng càng thêm tỏa sáng.
“Này, cái này của huynh, cái này của đệ, nếu có một ngày chúng ta cũng giống tình lữ nhân gian bị chia cắt hai nơi, thì nó là vật đính ước giữa hai ta. Trăng thiếu một nữa không còn là trăng, hợp lại mới là trăng, tựa như giữa đệ và huynh hợp lại, Trường Dạ Vị Ương.” Nam tử đem một trong hai cái túi đeo lên trên cổ nam nhân. “Chỉ cần có huynh, buổi tối sẽ thuộc về chúng ta, ánh trăng của chúng ta vĩnh viễn sẽ không chấm dứt.”
“Trứng ngốc.” Nam nhân lấy qua cái còn lại, cất tiếng mắng thô lỗ, nhưng động tác lại vô cùng ôn nhu, nam nhân cẩn thận đeo vào cổ nam tử, rất sợ tơ hồng cùng mái tóc dài quấn nhau làm cho nam tử bị đau.
Nam tử nằm trong lòng nam nhân, thân hình của nam tử rất gầy, nhưng chiều cao chỉ kém nam nhân nửa cái đầu. Rõ ràng chính là một người trưởng thành, nhưng thủy chung ở trước mặt nam nhân vẫn bướng bỉnh như một đứa bé.
Nam nhân vững vàng ôm lấy nam tử, đỡ lấy mông cùng đùi của nam tử, ngầm đồng ý tính trẻ con không hợp tuổi của nam tử, “Trứng ngốc, còn tưởng mình là hài nhi 3 tuổi sao? Tuyệt không tiến bộ.”
Nam tử ôm cổ nam nhân, ngẩng đầu nháy mắt, “Vì sao phải tiến bộ?”
“Không tiến bộ sẽ không thể bảo hộ chính mình, không tiến bộ đệ chỉ là một phế nhân.”
Nam tử gật gật đầu, sau đó lại không đồng ý mà đối với nam nhân lắc lắc ngón trỏ, “Cũng không đúng, cũng không đúng, lời ấy của Cố huynh không chỉ sai rồi, còn sai rất nhiều.”
Trường Dạ nhướng mi, tính nghe hắn luận đàm một chút đúng sai, “Nói.”
“Thứ nhất, đệ không phải người. Thứ hai, đệ có thể bảo hộ chính mình. Thứ ba, đệ chỉ cần động động ngón tay liền hô mây gọi gió, đất trời điên đảo, làm sao lại là phế nhân? Nếu là phế nhân, thì huynh là gì?”
Trường Dạ cười nhạo, “Đệ lợi hại vậy sao?”
Vị Ương cong ngón trỏ gõ lên đầu anh một cái, “Đệ đương nhiên lợi hại, chẳng lẽ huynh muốn thừa nhận chính mình đang coi trọng một ngu ngốc.”
“Huynh thừa nhận.”
Vị Ương nở một nụ cười thật tươi, “Coi trọng ngu ngốc, trừ bỏ là kẻ ngốc còn có thể là gì?”
Trường Dạ không để ý tới đắc ý của hắn, “Đệ nói đệ chỉ cần động động ngón tay liền nghiêng trời lệch đất, nó từ đâu có?”
“Này không cần phải nói. Sự phụ nói – người thật sự thông minh, không cần tự mình đi đấu tranh anh dũng, mà chỉ bày mưu nghĩ kế cho người khác làm. Theo tầm nhìn của đệ, có huynh đệ còn sợ đệ sẽ bị thương sao? Người có thể làm huynh bị thương xong đến làm đệ bị thương ít ỏi đến có thể đếm được, hơn nữa huynh tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này phát sinh, cho nên đệ có thể tự bảo vệ mình, huynh phục chưa?”
Trường Dạ thảnh nhiên một câu, “Ngụy biện.”
Vị Ương cười khanh khách tựa như tiếng chuông bạc, quanh quẩn trong trời đất bao la.
“Không đúng sao?”
“Không đúng, đệ nói đều có lý a, nếu đệ muốn huynh lật đổ trời đất cho đệ, huynh có thể không đáp ứng sao?” Vị Ương thu hồi tươi cười, ôn nhu thâm tình mà ngắm nhìn nam nhân đối với mình toàn tâm toàn ý, trên trời dưới đất độc nhất vô nhị.
Trường Dạ không hề bác bỏ hắn, quay đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn.
Vị Ương ôm lấy đầu của anh, chủ động hùa theo anh.
Hai người hôn nhau trong gió tuyết lạnh lẽo, hơi thở trong nụ hôn nồng nhiệt tỏa ra bên ngoài thành từng đoàn từng đoàn sương trắng bay lên.
Vị Ương chỉ vào sương trắng cười ‘ha ha’, còn Trường Dạ vẫn cứ nhìn hắn, trong mắt lộ ý cười.
Vị Ương quay đầu lại, “Nếu trên trời dưới đất đều không có nơi cho đệ sống yên ổn, đệ sẽ giống như bây giờ làm một bóng ma quấn quít lấy huynh, vĩnh viễn không buông, có chết cũng không từ bỏ.”
“Bọn họ không có biện pháp bắt đệ. Không ai có thể làm huynh bị thương, càng không ai có thể giết chết huynh, thời điểm huynh ở đây, bọn họ còn không biết ở nơi nào.”
Vị Ương dán mặt vào mặt anh, “Khi đó, thế giời này chỉ có mỗi mình huynh, nơi này có cái gì?”
“Cái gì cũng có, và cái gì cũng không có.”
“Huynh tịch mịch không? Cô đơn không? Không ai cùng huynh nói chuyện, cũng không có người cùng huynh đùa giỡn.”
“Huynh thực thanh tĩnh.”
Vị Ương cười to, “Huynh luôn chê đệ ồn.”
“Vốn là thế.”
“Trường Dạ, nếu đệ chỉ có một mình, đệ khẳng định sống không nổi, từ nay về sau chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau, đệ sẽ không tái để cho huynh một mình cô đơn tịch mịch qua hàng tỉ năm. Tịch mịch cô đơn sẽ làm một ngày dài như một năm, đệ vừa nghĩ liền cảm thấy tâm rất đau, hận vì sao đệ không thể sớm hơn một chút cùng huynh gặp nhau, thật thật là thống hận.”
Trường Dạ nhìn nhìn hắn, chậm rãi mở miệng nói: “Mọi việc đều có lý của nó, huống chi huynh thật sự không thấy tịch mịch cô đơn, bọn họ thường nói nếu trời có chút tình trời cũng sẽ già, huynh không già không chết, có lẽ huynh cùng trời giống nhau đều vô tình.”
“Không, huynh chỉ đối với đệ có tình, cho nên dành hết tâm cho đệ, dành hết tình cho đệ. Tựa như đệ chỉ thích mình huynh, đệ vẫn cho rằng đệ vĩnh viễn không biết tình, không ngờ là động tình với huynh.”
Vị Ương nói xong, gách đầu lên vai anh, ngay lúc khóe miệng nở ra một nụ cười tươi, khóe mắt cũng rơi xuống một giọt lệ.
Trường Dạ ngửi ngửi đỉnh đầu hắn, “Đứa ngốc.”
“Đệ mới không ngốc.”
Trường Dạ hôn hôn lên làn tóc hắn, thanh âm nhẹ đi một chút, “Mệt mỏi?”
“Ừ, nhưng đệ còn muốn nhìn trong chốc lát, được không?”
“Trận tuyết này sẽ không ngừng nhanh như vậy, nếu đệ thích, tỉnh lại rồi nhìn tiếp.” Trường Dạ không để ý đến tiếng hừ nhẹ bên tai của hắn, cất bước đi trở về.
“Huynh một chút cũng không thương đệ.”
“Biết là tốt rồi.”
“Trường Dạ, có khi nào chúng ta bị cách xa vĩnh viễn hay không?”
Trường Dạ không nói, nhưng lại ôm hắn thật chặt, bước mỗi bước vững vàng.
“Trường Dạ, tên của huynh là do đệ đặt, là của mình đệ, huynh không thể thay đổi nó, cũng không được quên mất nó nhé?”
Trường Dạ vẫn là trầm mặc.
“Trường Dạ, nếu có một ngày đệ làm sai, huynh có thể hay không không tha thứ cho đệ, muốn cùng đệ chia tay? Có thể hay không không bao giờ muốn gặp đệ nữa? Có thể hay không ….” Nói tới đây Vị Ương ôm chặt anh gắt gao, vừa lắc đầu vừa nói, “Sẽ không, sẽ không! Đệ chết cũng sẽ không buông huynh ra.”
Mặt Trường Dạ không chút thay đổi, không tức không giận, lãnh đạm dị thường, mở miệng: “Bị điên à.”
“Đệ chỉ thí dụ.”
“Sau này đệ còn ‘thỏ tử hồ bi’*, chúng ta sẽ không đi tửu lâu nghe người ta kể chuyện xưa nữa.” (*thỏ chết hồ ly khóc = mèo khóc chuột.)
“…. Keo kiệt, đệ chỉ tưởng tượng một chút cũng không được sao?”
Trường Dạ cười nhạo: “Nhàm chán.”
“Không tưởng tượng một chút, mới thật sự rất nhàm chán nha. Huynh nói xem sao lại có nhiều sinh ly tử biệt bất đắc dĩ như vậy chứ? Vẫn là hai ta tốt nhất, không có người nào có thể ngăn cản chúng ta kết tóc thành đôi ….”
Trường Dạ chứng nào tật nấy, trầm mặc mà chống đỡ.
“ …. Trường Dạ, đệ yêu huynh, thật sự rất yêu huynh. Không biết có biện pháp nào để có hai tiểu hài tử để dưỡng dưỡng, huynh sống lâu như vậy, có phương pháp nào thì lấy ra để chúng ta làm thử đi, nếu không thử để không cũng rất lãng phí a …”
Trường Dạ giương mắt nhìn trời, tiếp tục trầm mặc.
“ …. Vợ của lão Vương hình như sắp sinh, ngày mai chúng ta trở về đi. Vì muốn ngắm Thiên Sơn tuyết liên nên mới chạy đến nơi thật xa này, thật sự là lạnh chết đệ, ai nói – nói chuyện yêu đương giữa trời gió tuyết thực sự rất lãng mạng chứ? Đệ chỉ thấy rất thê thảm ….”
Trường Dạ không tiếng động hỏi trời, đệ ấy có ồn không, trên trời dưới đất duy chỉ mình đệ ấy không biết.
—
‘Bang bang phanh’, toàn thân bị lay động kịch liệt.
Trầm Vị Ương đột nhiên mở mắt, hét to lên, “ …Trâu hút người!!!”
Phó Trọng Hoa bừng tỉnh không phải vì chấn động, mà là lại một lần nữa bị tiếng hét của Trầm Vị Ương làm bừng tỉnh, “Thế nào? Em bị thương?”
Trầm Vị Ương trốn vào trong lòng Phó Trọng Hoa, “Không có, nhưng mà em rất sợ, trâu a không đúng, là động đất, quả nhiên có Thực Nhật tất có dị tượng*. Chúng ta có thể bị chết không?” (* hiện tượng khác thường.)
Phó Trọng Hoa ở trong nháy mắt đó trừ bỏ mắt trợn trắng ra thì chỉ muốn bóp ‘chết’ hắn, anh nghiến răng nghiến lợi nói rõ thân phận hắn, “Em, đã, chết, rồi.”
“Ác, may quá.” Trầm Vị Ương vỗ vỗ lên ngực hai cái, phun ra một hơi.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, quay người lại vươn tay sờ loạn trên người anh, “Vậy còn anh? Anh có sao không? Có bị thương chỗ nào không?”
Phó Trọng Hoa bắt lấy tay hắn, nghiến răng nghiến lợi, “Anh không sao.”
Trầm Vị Ương sửng sốt một chút, từ từ giương mắt lên, từ từ cụp mắt xuống, từ từ nuốt nuốt nước miếng, “Anh, đang tức giận?”
Phó Trọng Hoa nở nụ cười, “Thông minh.”
“Vì sao lại tức giận?”
“Vậy anh muốn hỏi em – vì sao luôn thích đánh thức anh lúc nửa đêm?”
Trầm Vị Ương giơ lên hai tay, làm ra động tác đầu hàng, “Không phải em cố ý.”
Phó Trọng Hoa vươn bàn tay sờ sờ mặt hắn, nhìn ánh mắt hoảng sợ của hắn nhìn theo bàn tay mình di động, “Quỷ yêu à, anh thật sự tin tưởng em không phải cố ý.”
Trầm Vị Ương hờn dỗi, “Vốn là vậy.”
“Anh vẫn luôn suy nghĩ không biết có biện pháp nào làm cho em buổi tối có thể hảo hảo ngủ, khép chặt lại cái miệng chết tiệt của em.” Ngón cái của anh ở trên đôi môi mềm mại xinh đẹp vuốt ve qua lại một hồi.
Trầm Vị Ương nhìn trừng trừng tay anh, “Vậy, vậy anh nghĩ ra chưa?”
Phó Trọng Hoa nâng cằm hắn lên, nhìn chằm chằm hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy, vậy anh muốn thế nào?”
Phó Trọng Hoa vẫn là cười, ý cười không rõ nghĩa, Trầm Vị Ương càng nhìn càng cảm thấy nụ cười kia tựa như hồ ly tinh lộ ra tâm cơ thành phủ, còn có một phần mỉa mai.
Phó Trọng Hoa ôn nhu sờ sờ đầu hắn một phát, giây tiếp theo, nâng chân lên dùng sức đạp người xuống giường.
“Em qua phòng bên cạnh ngủ cho anh, từ hôm nay trở đi, chúng ta ngủ riêng.”
Trầm Vị Ương sửng sốt ba giây, lập tức hé miệng, diễn lại trò cũ, lớn tiếng khóc lên.
“Oa~~ em không muốn, em không muốn, ngủ một mình em sẽ bị lạnh, lạnh sẽ trèo tường, anh trèo tường tức là đi ngoại tình, anh sẽ bị người khác cười, cười anh bại hoại phong tục ….”
Huyệt thái dương của Phó Trọng Hoa giựt giựt mãnh liệt, anh cố nén xuống xúc động muốn đem ma quỷ kia bầm thay vạn đoạn.
“Oa~~ Chẳng lẽ đây là ‘thất niên chi dương’ mà mọi người hay nói sao, những mà còn chưa tới bảy năm a, ngay cả bảy tháng cũng chưa đến, em sao lại đáng thương như vậy? Quỷ lạc dương trần bị người khi dễ, ô ~~~”
Phó Trọng Hoa nheo mắt lại, trong đầu xẹt qua một trăm loại phương pháp làm cho hắn hồn phi phách tán.
“Ô ~~~.” Trầm Vị Ương hít hít mũi, thực trấn định nói: “Cái kia, em đói bụng, anh nấu mì cho em ăn được không? Cứ đói bụng thế này em rất khó mà khóc tiếp được.”
‘Bùm, bùm, bùm – ’
Trong lòng Phó Trọng Hoa nổ mạnh từng đợt nối tiếp từng đợt tựa như bắn pháo hoa hay núi lửa phun trào, nổ văng đi một tia lý trí cuối cùng trong đầu Phó Trọng Hoa.
Anh phóng xuống giường, động tác lưu loát.
Trầm Vị Ương cảm giác được một cỗ sát khí, cố gắng trấn định mà nhanh chóng đứng dậy.
Phó Trọng Hoa hướng về phía hắn đi tới.
Trầm Vị Ương cũng không thèm nhìn tới anh, cắm đầu bỏ chạy.
Thợ săn vuốt râu hùm cuối cùng bị ném lên giường lăn qua lộn lại luyện tập “Em không dám.”
Sau khi lăn lộn không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng lão hổ ăn uống no đủ theo lời của thợ săn chỉ còn giọng mũi, xuống giường đi nấu mì.
Trầm Vị Ương hốc mắt hồng hồng nhìn nam nhân đang bưng mì vào, hắn ở trên giường cuốn người lại, đáng thương hề hề đối với Phó Trọng Hoa nói: “Mông em đau, thắt lưng em đau, yết hầu em đau.”
Phó Trọng Hoa biết tiếp thu ý kiến, ‘trấn an’ nói: “Em ngoan ngoãn, sẽ chẳng bao giờ bị đau.”
Trầm Vị Ương hít hít mũi, “Anh chẳng biết thương hương tiếc ngọc.”
“Thương hương tiếc ngọc phải tùy người, loại ngu ngốc như em, anh không đánh cho hồn phi phách tán, thì em nên cảm kích và khắc sâu đại ân đại đức của anh vào trong tâm trí.” Phó Trọng Hoa đem mì đặt trên đầu giường, đang định quay lưng đi thì cái tên ngu ngốc chỉ biết ‘khóc’, chỉ biết ‘đói’ kia hướng anh vươn tay.
Khóe miệng anh co rút co rút, khom người đem hắn ôm vào trong lòng, ngẫu nhiên anh cảm thấy vai trò của mình bị lẫn lộn – không biết rốt cuộc anh là người yêu của hắn hay là người giám hộ?
Nếu không phải không thể chấp nhận chính mình cùng con trai làm tình, khẳng định anh cảm thấy bọn họ là cha con.
Chính là trong lòng ngẫu nhiên ẩn ẩn không chỉ cảm giác tội ác, còn làm cho anh thực cảm thấy chình mình như một tên cha biến thái.
Trầm Vị Ương ăn từng ngụm từng ngụm mì Phó Trọng Hoa cẩn thận thổi nguội, thỏa mãn nằm ở trong lòng người yêu ngay cả một ngón tay cũng không động, được chiếu cố đến vô cùng tự hào.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ về em.”
Trầm Vị Ương ‘hắc hắc hắc’ nở nụ cười thật tươi, thẹn thùng liếc mắt đưa tình một cái, “Em đang ở ngay trước mặt anh, sao anh phải nghĩ? Anh vừa rồi giống như đang nướng cá, đem em trở qua trở lại trên đóng lửa, còn chưa thỏa mãn sao a?”
Phó Trọng Hoa ngoài cười nhưng trong không cười, lười quan tâm.
Trầm Vị Ương cũng không để ý tính tình nóng lạnh của Phó Trọng Hoa, vẫn ở trong lòng anh nằm thoải mái, “Aizz, gần đây em đều mơ thấy giấc mơ kỳ quái. Em còn mơ thấy cái này.” Hắn cầm túi hương ở trên cổ lên, lắc lắc.
“Ngày có chút suy nghĩ, đêm sẽ nằm mơ điều đó.”
Trầm Vị Ương nhíu mũi, “Không phải đâu, em còn mơ thấy anh ở cùng em, tính tình của anh trong mơ cũng xấu y chang hiện thực, chẳng qua là có điểm hơi kỳ quái, không đúng, là rất kỳ quái, nhưng mà em không biết diễn tả thế nào.”
“Đừng nghĩ, ăn no liền ngủ.”
“Không muốn.” Trầm Vị Ương ở trong lòng anh làm nũng, “Anh một chút cũng không quan tâm em, không muốn nghe em nằm mơ cái gì.”
“Không phải em mơ thấy ở cùng anh sao?” Gân xanh Phó Trọng Hoa giựt giựt lên.
“Nhưng mà ở trong mơ còn có rất nhiều điều để em nói, anh cũng không muốn nghe.” Trầm Vị Ương dỗi cắn anh một miếng, sau đó ngã nhào ra giường, dùng chăn bao trùm lấy cả người lẫn đầu của mình.
Phó Trọng Hoa đột nhiên có một cỗ xúc động muốn hỏi thăm thời điểm hắn chết rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
Nhưng theo lý thuyết quỷ thể sẽ không thay đổi, theo bề ngoài của hắn – tuổi đại khái khoảng 20, sao hành vi cử chỉ cùng đứa bé 3 tuổi không có gì khác nhau?
“Phó Trọng Hoa, ngừng mắng thầm em đi, mau tới ôm em một cái, an ủi em.”
Phó Trọng Hoa mới mặc kệ hắn, tính cầm chén không đem xuống lầu, mới đứng dậy thắt lưng đã bị ôm lấy.
Phó Trọng Hoa nhướng mi, thấp giọng nói: “Buông tay.”
Trầm Vị Ương làm nũng, nói: “Để ngày mai dọn.”
“Không được.”
“Phó Trọng Hoa, anh còn như vậy em sẽ bỏ nhà đi, em không cần anh nữa.”
“Xin cứ tự nhiên.”
“Em biết anh cầu còn không được.” Nói không lại, Trầm Vị Ương lập tức rớt xuống một giọt nước mắt to như viên đậu.
Phó Trọng Hoa nhịn không được hét lên, “Mẹ nó, em ngoài khóc ra còn biết cái gì?”
Trầm Vị Ương cúi đầu thành thật kể ra: “Còn có thể ăn, ngủ, cùng anh lên giường, đùa anh vui vẻ, làm anh đau lòng, chọc anh phát cuồng ….”
“Ngừng.”
Trầm Vị Ương ngoan ngoãn không nói lời nào.
Phó Trọng Hoa nhận mệnh leo lên giường, ôm lấy thắt lưng hắn, “Nói đi.”
“Kỳ thật em đã quên.”
“……”
“Anh cũng không nên tức giận a, em chỉ là hơi sợ một chút. Không biết vì cái gì, ở trong mơ thời điểm anh ôm em, em thật sự rất sợ hãi, em sợ anh bỏ lại em, vừa đi một bước, em lại sợ chúng ta bị tách ra, vĩnh viễn không thể gặp lại.”
“Suy nghĩ miên man.”
Trầm Vị Ương nhíu mi, “Không phải, không phải suy nghĩ miên man, trong ấn tượng em chưa từng sợ hãi qua như vậy.”
“Em vẫn để ý đến anh Lăng?”
Trầm Vị Ương bắt lấy cánh tay anh, “ Aizz, em nói với anh cái này, nhưng em thật sự không có ác ý.”
Phó Trọng Hoa vén sợi tóc rũ trên mặt hắn lên, “Ừ, em nói.”
“Em có một loại cảm giác – sau này anh Lăng sẽ chia rẽ chúng ta. Vừa mới bắt đầu thì em đố kị tình cảm của các anh, nhưng sau đó lại bị loại cảm giác này bao phủ lên toàn bộ đố kị của em.”
“Em sợ anh Lăng thu phục em?”
Trầm Vị Ương không trả lời, chính là ôm chặt lấy anh.
“Ngu ngốc, em không cần lo lắng, không ai có thể làm em bị thương, không ai có thể mang em đi khỏi bên người anh.”
“A, nếu không phải người thì sao?”
“……”
Trầm Vị Ương biểu tình vô tội nhỏ giọng nói: “Không phải anh lại tức giận chứ? Em chỉ là nói lên sự thật thôi.”
“…. Dù sao anh sẽ không để em rời khỏi anh, anh cũng là nói sự thật, hơn nữa nếu em không ngủ, cũng không để cho anh hảo hảo ngủ một giấc, chúng ta đây cũng không cần phải ngủ, liền cùng nhau hảo hảo ‘thảo luận’ điều anh nói có bao nhiêu sự thật.”
“Em đang ngủ.”
“Phi thường tốt.”
—
Phó Trọng Hoa chọn giữa trưa để ra ngoài, nên Trầm Vị Ương chỉ có thể ở lại nhà nhàm chán chuyển kênh TV, chuyển từ kênh 1 đến kênh 100, rồi từ kênh 100 chuyển lại kênh 1, nhàm chán đến nổi phải ngáp một cái thật to, cuối cùng đành tắt luôn TV.
Hắn nhàm chán đứng lên duỗi duỗi người, nhìn chung quanh phòng khách một vòng, tính toán quét dọn phòng ở một phen.
Cầm lấy máy hút bụi bỗng nhiên nhớ đến Phó Trọng Hoa nói hắn là ‘ngu ngốc đồ điện’, không muốn bị đuổi đành không nên lộn xộn, cho dù trên danh nghĩa là hoạt động ‘dọn dẹp’ cũng không được.
Trầm Vị Ương đành phải buông tha cho.
Hắn đột phát ý tưởng đi vòng quanh phòng khách hai vòng, sau đó đứng ở huyền quan hướng bên trong nhìn vào.
Hằn nhìn nhìn sàn nhà, suy nghĩ suy nghĩ, “Nơi này nên có một cây hoa đào.”
[Đệ muốn ở chỗ này trồng một cây hoa đào.]
“Ai?” Trầm Vị Ương nhìn quanh bốn phía.
[Tùy đệ.]
Đây lại là một tiếng nói khác, toàn thân Trầm Vị Ương cương cứng, da gà da vịt nổi đầy, căn nhà này ở ngay ban ngày ban mặt lại có chuyện ma quái – ‘đùa bỡn’ hắn một tên quỷ.
[A, đệ nghĩ – Đào Yêu tranh thủ tình yêu không thua gì nhau, thi nhân lại chỉ để ý đến Đào. Bất công. ]
Trầm Vị Ương một trận hoảng hốt, thanh âm này rất quen tai.
[Yêu tu thua Đào ba phần tĩnh. Đào lại thua Yêu một mảnh tâm.]
Trầm Vị Ương cả người chấn động, nói không nên lời vì cái gì, chỉ là trái tim tựa như quả mơ ngâm vừa chua vừa cay. Tay chân hắn có một loại cảm giác vô lực, lắc đầu miễn cưỡng đem dị trạng ném ra sau đầu, lắc lắc lắc lắc bước nhanh vài bước.
[Đình La Sơn thật sự rất khá, huynh nhìn xem từ nơi này nhìn ra ngoài, thảo nguyên thật đẹp.]
Trầm Vị Ương theo bản năng hướng phương hướng kia nhìn qua, quả nhiên hiện ra một thảm cỏ xanh lục mênh mang, nhìn lên trời xanh mây bay, thốt ra: “Sau này chúng ta ở luôn nơi này được không?”
[Sau này chúng ta ở luôn nơi này được không?]
Trầm Vị Ương nghe được thanh âm quỷ dị kia nói một câu y chang, nhất thời bừng tỉnh. Lúc này nhìn kỹ lại, làm gì có thảo nguyên, nơi đó là cửa phòng bếp.
“Gặp, gặp quỷ.” Sắc mặt Trầm Vị Ương xanh trắng, quay đầu bỏ chạy.
Hắn cắm đầu chạy, chờ khi dừng lại, hắn thấy hé ra bàn gỗ, hai bên bàn gỗ ngồi hai người, một người áo đỏ, một người áo trắng, trừ bỏ gương mặt mơ hồ, còn lại đều rất rõ ràng.
[Ngươi không xứng với hắn.]
[Ta biết.]
[Ngươi chính là một tiểu yêu lai lịch không rõ, chỉ cần ngươi nguyện ý rời khỏi hắn, ta có thể bảo toàn mạng hắn, làm cho tiên giới đình chỉ truy sát.]
[Ta không hiểu, ta thực không hiểu ngươi, vì cái gì ngươi trăm phương nghìn kế muốn ta rời khỏi hắn? Hay là … ] Người nọ thay đổi biểu tình mấy lần, cuối cùng chính là yên lặng nhìn thẳng đối phương.
[Đúng, ta thương hắn.]
[Ngươi thương hắn? Ngay cả chưa nói chuyện với nhau liền yêu hắn? Gặp mặt đã yêu?]
[Gặp mặt đã yêu?] Khuôn mặt người nọ vặn vẹo, đột nhiên cười ha ha, trong nháy mắt lại ngừng cười. [Ngươi nghĩ rằng ta là ngươi? Ta từ nhỏ đã quen biết hắn, ta ở cùng với hắn đã mấy ngàn năm, ta yêu hắn mấy ngàn năm, nếu so sánh – ngươi cùng hắn mới là gặp mặt đã yêu.]
Người nọ khiếp sợ nhìn về phía gã, [chẳng lẽ huynh ấy là Nguyệt ca ca của ngươi? … Nếu là vậy, khó trách ngươi sẽ đối với ta đuổi tận giết tuyệt.]
Tay người nọ run lên, nước trong chén đổ cả ra bàn, im lặng không nói.
Hình ảnh ở phía đó biến mất, Trầm Vị Ương nháy nháy mắt nhìn lại, phát hiện chính mình đứng ở một góc, đối mặt với phòng khách.
Hắn đưa tay che ngực trái, người kia trong lòng đau, đau lòng vì người mặc áo đỏ đối với mình đuổi tận giết tuyệt. Người đó đau lòng rất rõ ràng, ngay cả chính hắn cũng cảm giác được, thậm chí muốn khóc.
Trầm Vị Ương sờ sờ khóe mắt mình, nhìn đầu ngón tay dính ướt át.
Sau lưng đột nhiên nổi lên một trận gào khóc thảm thiết, Trầm Vị Ương như là vô ý thức, hoặc như là bị bắt xoay người.
Đứng bên trái hắn là người áo trắng khi nãy, đứng bên phải là một người áo đen. Quanh đó la liệt xác chết không toàn vẹn, xương trắng máu tươi đầy đất dọa Trầm Vị Ương run sợ, hắn kìm lòng không đậu lùi ra sau một bước, cúi đầu, nháy mắt giật mình chết lặng.
Hắn chính là đang đứng giữa vũng máu lai láng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai quân giằng co, binh tướng hung hăng, tiếng chém giết chấn rung trời cao, nhưng chặt đầu đổ máu hi sinh trước tiên lại là phàm nhân.
Phàm nhân? Trầm Vị Ương cả kinh, chính mình làm sao biết được đó là phàm giới nhân gian?
Hắn không dám nhìn nữa, ánh mắt quay trở lại nhìn hai người giương cung bạt kiếm kia.
[Huynh thực đã quên đệ?]
Trầm Vị Ương theo người nọ cùng nhìn về phía nam tử áo đen có bộ mặt mơ hồ kia.
[Ngươi là ai?]
Đau quá, Trầm Vị Ương nghe thấy những lời này chỉ cảm thấy cả người như muốn xé rách ra từng mảnh.
[Huynh nhưng lại hỏi đệ là ai? Trường Dạ, đệ có bị thiên đao vạn quả, sét đánh chi hình, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh, cũng không muốn huynh cứu đệ, để rồi quên tất cả, huynh có biết hay không?]
Tầm mắt Trầm Vị Ương mơ hồ, đây là chuyện gì?
Hắn mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt người áo trắng buồn rầu, nhưng không hề rơi một giọt nước mắt, nhưng vì cái gì chính mình lại rơi lệ lã chả?
[Ta cứu ngươi?] Trên gương mặt lãnh đạm của người áo đen có vài phần nghi hoặc,[Ngươi nói ta ném bỏ công lực trăm ngàn năm, nghịch thiên mà đi, là vì cứu ngươi?]
[Trường Dạ, là đệ hại huynh. Nhất định là do hai ta sớm chiều ở chung, cho nên ma tính của đệ lay nhiễm vào huynh nên mới có thể như thế. Đệ cầu huynh buông đao, nếu không đợi đến khi trưởng lão xuất quan, đệ không cách nào bảo hộ được huynh.]
Người áo đen cười nhạo, [Ngươi bảo hộ ta?]
Trầm Vị Ương nháy mắt, hai người vừa mới còn đứng đó nói chuyện, đã biến mất không thấy. Chỉ thấy bụi bay đầy trời, lôi điện nổ ra, trước mắt xuất hiện hình ảnh như là lốc xoáy có màu sắc đen tím quỷ dị. Cái xoắn ốc kia không ngừng xoay tròn, đồ vật xung quanh đều bị cuốn vào. Vật còn sống, hay vật đã chết đều bị hút vào trong, tiếng la hét thảm thiết thê lương vang lên một tiếng nối tiếp một tiếng.
Trầm Vị Ương kinh hãi lui về sau mấy bước, chân đột nhiên bị giữ chặt.
[Cứu ta, cứu cứu ta …]
Trầm Vị Ương lập tức vươn tay, nhưng giây tiếp theo hắn chỉ chạm sợt qua đầu ngón tay của người đó, trơ mắt nhìn người đó bị cuốn vào bên trong cơn lốc kia, phát ra tiếng hét thảm thiết cơ hồ chấn vỡ màng tai.
“Không —” Trầm Vị Ương cũng hét to lên.
Trong lúc hoảng hốt đó, hắn tựa hồ cũng nghe được một âm thanh đồng dạng.
[Không –]
Giây tiếp theo, gió đột nhiên ngừng – hàng trăm ngàn vật sống hoặc chết bị hút vào đó đồng thời rơi rụng xuống – dập nát, vỡ vụng từng khối. Chấn động kia tựa như một cơn động đất bình thường phá tan tất cả.
Trầm Vị Ương tái giương mắt, đang lơ lửng phập phềnh ở giữa không trung chính là hai người mới vừa rồi kia.
Người áo đen kia chấp hai tay sau lưng, dáng người anh tuấn, mặc cho thanh kiếm phát sáng kia xuyên qua ngực, mũi kiếm ở sau lưng giọt xuống từng giọt máu tím.
Người áo trắng kia xem như lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hắn ôm lấy nam tử áo đen, hai người chậm rãi rơi xuống mặt đất.
[Đồ xấu xa, đồ xấu xa, huynh đang làm gì vậy? Ai cho huynh tiếp một kiếm này của đệ? Vì cái gì không né –]
Trầm Vị Ương cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế, hắn không ngừng lắc đầu, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.
Nam tử áo đen nằm ở trong lòng hắn nâng tay lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt của hắn, [khi huynh muốn dừng pháp lực lại đã không còn kịp, Nhật Hoa kiếm này của đệ một khi xuất ra có thể phá tan âm nguyệt của huynh, thương thế của đệ cũng sẽ giảm xuống thấp nhất, huynh muốn đệ dùng nó.]
Nam tử áo đen ngừng một chút, sau đó phun ra 3 bụm máu.
Nam tử áo trắng che miệng của nam tử áo đen lại, [Không cần, Trường Dạ, đệ phải làm sao đây? Làm gì mới có thể cứu được huynh?]
[Đình La sơn, chờ huynh, huynh sẽ không chết, nhưng tỉnh lại có lẽ mấy ngàn năm, có lẽ mấy vạn năm ….] Nam tử áo đen lại ho ra một bụm máu.
[Đệ chờ, đệ chờ, mấy ngàn năm, mấy vạn năm, cho dù thiệt nhiều ngàn ngàn vạn vạn năm, đệ đều chờ.]
Hai mắt Trầm Vị Ương đẫm lệ mơ hồ nhìn thấy một tia sáng màu trắng lóe lên, liền thấy một người tuyệt thế tao nhã từ trên trời giáng xuống.
[A Nguyệt, ta đến chậm.]
[Trưởng lão?] Nam tử áo trắng ôm chặt lấy gã, [Trưỡng lão, cầu ngài, cầu ngài buông tha Trường Dạ, ma tính của Trường Dạ đã bị ta tiêu trừ, hiện tại huynh ấy chỉ là một phàm nhân mà thôi.]
[Tiểu yêu, A Nguyệt sẽ không chết, không ai có thể giết chết hắn, ta cũng không ngoại lệ. Hôm nay hắn bị một kiếm này là thiên kiếp, 9 triệu năm một lần, chính là không thể ngờ lần này hắn lại thua ở chữ ‘tình’.]
[Có ý gì?]
[Khi A Nguyệt sinh ra trời đất còn đơn sơ, nhờ hắn mà có ta, và từ đó ngày sinh ra. Sau vạn vật ngưng khí hóa thần, thần tạo người, người dần dần có tham – sân – si, phần tâm linh này dần phân hóa thành 3 loại – ma, quỷ, tiên. Khí tinh thuần bởi vậy cũng từ từ loạn, rốt cuộc vạn vật chi linh không thể sinh ra thần khí, xưng yêu. Tiểu yêu, hắn cùng với ta và ngươi bất đồng, ở ngoài tam giới lục đạo, vô sinh vô tử.]
Hình ảnh biến mất.
Giờ phút này, đột nhiên có một loại đau nhức đánh úp xuống đầu hắn, cả người hắn đau đớn, hắn giãy dụa chạy trốn, chạy đến khi ấm áp từ hai chân hai tay truyền đến trái tim, hắn mới dừng chân lại.
Vừa mở mắt ra, hắn cảm nhận được ánh mặt trời chiếu sáng đến cơ hồ hắn không mở mắt ra được.
Trầm Vị Ương hồn phách hỗn độn, lúc này tựa như bị sét đánh, điện lưu đánh xuyên qua người, xuyên thấu qua 6 phách, tới phách cuối cùng, hắn đột nhiên hét lên sợ hãi, phá tan đi tia chớp đó.
Nhất thời ngất đi.