Con giống mẹ, dung mạo tam hoàng tử cực kỳ giống Thôi quý phi, nhưng mắt nhỏ môi mỏng, nhìn qua biết không phải người nhân từ hiền lành, đương nhiên trong hoàng gia có ai là lương thiện.
Năm nay tuổi cũng không nhỏ, tuy rằng Thiên Phong Đế sủng ái Dung phi, nhưng đang vì Yến Truy mà lựa chọn thái tử phi tương lai, từ tình cảnh trong mộng, Thiên Phong Đế định chọn nữ nhi của Trụ quốc công Ngụy Uy, Ngụy thị. E rằng nhan sắc Ngụy thị so với mẹ chồng trước mặt này, dung mạo không thể so sánh được.
Bề ngoài Phó Minh Hoa vẫn nhu thuận đoan trang, nhưng trong lòng hơi thất thần.
Lúc Thôi quý phi nhìn thấy Tạ thị, vành mắt hơi đỏ lên.
“Thần phụ bái kiến nương nương.” Tạ thị vừa thấy Thôi quý phi liền chậm rãi hạ bái, đợi bà hành lễ xong, Tĩnh cô cô bên cạnh vội vàng đỡ bà lên.
“A Nguyên, giữa ta và ngươi, đã bao lâu không thân thiết như vậy?”
Thứ nhất, Tạ thị vì để tránh nghi ngờ nên rất ít tiến cung.
Thứ hai, cũng bởi vì Phó Kỳ Huyền không chịu nỗ lực, cho dù bà là cáo mệnh, hàng năm cũng có thể vào cung yết kiến, nhưng bởi vì trong triều Phó Kỳ Huyền không đảm nhận chức quan quan trọng, chỗ ngồi của bà cũng cách Thôi quý phi rất xa, đừng nói hai người nói chuyện riêng, ngay cả góc áo của Thôi quý phi bà cũng không nhìn thấy.
Có cung nhân bưng hai ghế con để Tạ thị và Phó Minh Hoa ngồi xuống, Thôi quý phi kéo tay Tạ thị, ánh mắt nhìn Phó Minh Hoa bên cạnh: “Nguyên Nương thay đổi thật nhiều.” Thôi quý phi sinh hai người con trai, không có nữ nhi, không biết có phải vì quan hệ với Tạ thị không, mà ánh mắt bà nhìn Phó Minh Hoa mang theo ý cười nhàn nhạt.
Tạ thị nghiêng người, cầm khăn nhẹ nhàng áp mắt, khóe mắt đảo qua nữ nhi, còn chưa lên tiếng, Thôi quý phi đã buông tay bà ra, giơ cánh tay lên, tay áo rộng tuột xuống để lộ một đoạn cổ tay nõn nà.
Tay mò lên đầu, lấy xuống trâm hoa, mặt mày ôn nhu nhìn Phó Minh Hoa, tay đưa trâm hoa cắm lên tóc nàng: “Thật lớn hơn nhiều, thật có phong thái thuở thiếu thời như mẹ con.”
Động tác Thôi quý phi quá nhanh, Tạ thị còn chưa kịp nói, trâm hoa đã cắm lên đầu Phó Minh Hoa, bà nóng nảy mở miệng: “Nương nương..”
“Gần đây trời lạnh, vài ngày trước hoàng thượng đã cho người nhặt băng, điêu khắc ra nhiều đóa hà liên, chính ta cũng cảm thấy đẹp, vài ngày trước còn luôn qua đây xem, Nguyên Nương cũng có thể ra nhìn một chút băng liên.” Thôi quý phi mỉm cười vuốt tóc mai, nhẹ nhàng đề nghị.
Phó Minh Hoa nghe được chắc là người có lời muốn nói với Tạ thị, lúc này muốn mượn cớ để mình rời đi, Phó Minh Hoa cố ý làm ra dáng vẻ động tâm, quay đầu ánh mắt lấp lánh nhìn Tạ thị. Mặc dù nàng không mở miệng, nhưng trong mắt lại lộ ra mong muốn.
Nếu là bình thường, nhất định Tạ thị sẽ cho rằng nàng thiếu kiên nhẫn nên mới có thái độ thất lễ. Nhưng lúc này Tạ thị nghe được Thôi quý phi có lời muốn nói cùng mình, liền khẽ vuốt càm, đáp ứng lời thỉnh cầu của Phó Minh Hoa.
Người dẫn nàng ra ngoài chính là Tĩnh cô cô, nếu nói khắc băng ở hậu điện cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng Phó Minh Hoa lại ngồi chiếc ghế trên hành lang, xoay người giả bộ nhìn hồ nước ra vẻ hứng thú quan sát.
“Phó nương tử muốn dùng điểm tâm không?” Tĩnh cô cô mỉm cười hỏi, nơi này gió thổi làm mặt đau buốt: “Nô tỳ cho người chuẩn bị.”
Thôi quý phi chỉ muốn cùng Tạ thị nói chuyện, mới mượn cớ đẩy Phó Minh Hoa ra ngoài. Tĩnh cô cô là tâm phúc của bà, hiển nhiên biết Thôi quý phi không phải muốn cho Phó Minh Hoa ngây ngốc ở đây lâu, nếu bị gió lạnh thổi thì không hay. Chỉ cần đem Phó Minh Hoa đi một vòng, lại đi vào cung điện, đi theo hài tử là được.
Hiển nhiên Phó Minh Hoa cũng biết ý, nghe xong lời của Tĩnh cô cô liền gật đầu, rốt cuộc cũng đồng ý.
“Nương tử tính tình thật tốt, thảo nào nương nương thích.” Trên mặt Tĩnh cô cô lộ ra ý cười, ôn nhu khích lệ.
Nghe xong lời này, khóe miệng Phó Minh Hoa hơi cong lên: “Thật sự đa tạ nương nương cất nhắc.”
Quả thực Thôi quý phi cất nhắc nàng, ngay cả trâm hoa trên đầu cũng lấy xuống. Hai ngày này đã thu hai món quà, vòng tay Phó Nghi Cầm tặng nàng có thể không thu, nhưng phần thưởng trâm hoa của Thôi quý phi lại không hề cho nàng cơ hội từ chối.
Mặc dù Tân Đường thành lập chỉ vài năm, nhưng quy định hậu cung cũng rất sâm nghiêm. Đồ trang sức quần áo của hoàng hậu đều có quy định, liền lấy trâm hoa này làm ví dụ, hoàng hậu đeo mười hai cây, quý phi cũng chỉ có thể đeo chín cây.
Ngoài ra, phu nhân có phẩm cấp đeo số lượng cũng theo quy định, dù cho là Tạ thị cũng không thể trái lệ. Nhưng mà Thôi quý phi lại đem phần thưởng không nên thưởng đưa đến tay nàng, ý tứ trong đó không thể không cho nàng nghĩ sâu.
Xuất thân Thôi gia Thanh Hà, Thôi quý phi có Thôi gia chống đỡ, muốn ban thưởng gì đó, vàng bạc châu báu có xá gì, người ngoài thích gì đó, bà sẽ không coi ra gì.
Tuy rằng hôm nay Tạ thị đột nhiên tiến cung, nhưng Phó Minh Hoa không tin người không có gì khác để ban. Dù biết Phó Minh Hoa vốn không thể đeo, nhưng người lại thưởng như vậy là có ý gì?
Là ám chỉ hôn sự của nàng do bà ấy làm chủ, phu quân tương lai sẽ là quan ngũ phẩm trở lên, có tư cách đeo hoa sai này, hay có ý gì khác?
Nàng không khỏi nhớ lại khốn cảnh hôm nay của mình, nếu Phó hầu gia đem hôn sự của nàng để chứng minh thành ý với Dung phi, thậm chí vô cùng có khả năng Thôi quý phi cũng động tâm.
Phó gia có gì đó nên Tạ thị mới được gả qua, tất nhiên cũng đáng giá để Thôi quý phi lưu tâm. Nhớ đến ánh mắt Thôi quý phi nhìn mình, sờ đến trâm hoa lạnh lẽo kia, nghĩ tới tình cảnh trong mộng, Phó Minh Hoa híp mắt một cái.
Đương kim Thiên Phong Đế chưa lập trữ quân, thê thất của hoàng tử tương lai rất quan trọng.
Bởi vì Phó gia có quan hệ thông gia với Tạ gia, Tạ thị lại có quan hệ thân thiết với Thôi thị, cho dù ai nhìn vào cũng cho là Phó gia và Tạ gia đều bên phe Thôi quý phi.
Đối với Thôi quý phi mà nói, e rằng bà ấy vốn không có suy nghĩ muốn cho nhi tử cưới Phó thị làm vợ, trong lòng nghĩ Phó gia là đảng phái của mình. Nếu để nhi tử thú người khác, sau này Yến Truy sẽ có nhiều hơn một trợ lực, đối với hắn rất có lợi.
Đạo lý này Thôi quý phi hiểu, tất nhiên người Phó gia cũng biết rõ. Không ai đem phú quý đẩy ra ngoài, Thôi quý phi tặng trâm hoa cho nàng có hai ý nghĩa, thứ nhất có thể làm Phó gia suy nghĩ mình nhìn trúng Phó Minh Hoa, để Phó gia đối với mình càng thêm trung thành. Thứ hai là nếu Yến Truy quyết định không phải là Phó Minh Hoa, cũng dễ hiểu, Thôi quý phi thưởng trâm hoa, có thể đảm bảo ngày khác Phó Minh Hoa sung sướng nhờ chồng, mang được trâm hoa nhất định phải là phu nhân của quan ngũ phẩm trở lên.
Từ tình cảnh trong mộng xem ra, Thôi quý phi người này không đơn giản, người để Yến Truy cưới Ngụy thị, đó là một bước đi cực kỳ hay.