Trưởng Đích

Chương 16: Chương 16: Cáo trạng




Đám người Bích La sửng sốt lúc lâu, lúc phục hồi tinh thần lại thì thấy Phó Minh Hoa đã đi vài bước xa rồi, mấy người vội vã đi theo.

Trở lại trong phòng, cơm nước đã dọn xong, đổi thành mứt hoa quả điểm tâm để ăn vặt, Bạch thị kéo tay Tạ thị cười, bầu không khí trong phòng có vẻ hòa hợp.

Thấy Phó Minh Hoa quay lại, Bạch thị còn chưa mở miệng, Phó Minh Hoa đã lên tiếng: “Tổ mẫu, trước lúc quay lại con thấy một tiểu tặc trộm vài thứ rồi bỏ chạy, không biết là người hầu nha hoàn ở đâu.”

Bạch thị nghe xong lời này sắc mặt thoáng trầm xuống. Hạ nhân trong hầu phủ trăm triệu lần cũng không có lá gan lớn như vậy, không nói đến chuyện dám va chạm với chủ nhân, còn trộm đồ bỏ chạy. Nhưng lúc này Bạch thị thấy dáng vẻ của Phó Minh Hoa không giống như đang nói dối, trong phút chốc, Phó Nghi Cầm ở bên cạnh đang vui vẻ ra mặt nghe xong lời này cảm giác có gì không đúng: “Tiểu tặc?”

Bà nhớ lúc nãy thấy Phó Minh Hoa ra khỏi cửa đã cho người truyền tin cho nhi tử Đinh Mạnh Phi. Đinh Mạnh Phi không ngốc, nhất định là đã chặn Phó Minh Hoa ở nhĩ phòng. Mà lúc này Phó Minh Hoa không hề nói đến chuyện gặp Đinh Mạnh Phi, mà lại gặp tiểu tặc. Tuy rằng trong lòng Phó Nghi Cầm chắc chắn con trai của mình không thể nào là tiểu tặc, nhưng chẳng biết tại sao bà nhìn nụ cười lạnh lẽo của Phó Minh Hoa lại có chút hoảng hốt: “Con gặp ở đâu?”

Phó Minh Hoa hứng thú nhìn Phó Nghi Cầm: “Mới vừa đi ra ngoài, từ nhĩ phòng đi ra thì gặp tên tiểu tặc kia, con cho đám người Bích Vân bắt hắn lại, nhưng đáng tiếc hắn đã chạy trốn, không bắt được hắn.”

Nghe Phó Minh Hoa thật sự đã gặp tiểu tặc ở nhĩ phòng, Phó Nghi hơi hoảng, bà đoán rằng đây là con trai mình, đáng trách là lúc này bị Phó Minh Hoa xem thành kẻ trộm. Con trai của bà được nuông chiều từ bé, bình thường ngay cả sợi tóc bà cũng không dám đụng, mà nha đầu đáng chết kia lại đám đánh nó! Giờ đây Phó Nghi Cầm tức muốn hộc máu, lồng ngực không ngừng phập phồng, nhưng lời không dám nói ra khỏi miệng.

Đúng như Phó Minh Hoa nói, trước đó bà bàn đến chuyện muốn nhi tử cầu thú trưởng nữ Phó gia, lại bị Bạch thị từ chối. Phó Nghi Cầm không cam lòng, phái nhi tử chặn đường Phó Minh Hoa. Trong lòng Phó Nghi Cầm, con trai của bà từ nhỏ đã được trượng phu dạy dỗ, đầy bụng văn tài. Lúc ở Giang Châu ngay cả tri phủ là Giản đại nhân cũng từng khen hắn “Hậu sinh khả úy“. Con trai bà lớn lên mi thanh mục tú, các nương tử khuê các còn nhỏ vốn yêu cái đẹp, nếu có thể dụ nó (Phó Minh Hoa) có chút hảo cảm với Đinh Mạnh Phi, thì cọc hôn sự này không phải không có hi vọng. Dù nó không có hảo cảm với Đinh Mạnh Phi, nhưng lén gặp mặt biểu ca, lúc đó chính mình đồn ra tin tức, nó nhảy sông Hoàng Hà cũng không nói rõ, nếu danh tiết nó bị ô uế thì xem Phó gia làm sao còn xem nó như bảo vật. Đợi đến lúc đó, nó vào cửa Đinh gia, còn không có uy phong cùa đại thiếu phu nhân, làm sao có thể gây khó dễ mình.

Lúc đó Phó Nghi Cầm tính toán phải làm, chuyện như vậy tính thế nào cũng không có hại đến nhi tử, nhưng bà chưa từng tính qua, không nói đến chuyện Phó Minh Hoa cho người đánh Đinh Mạnh Phi, mà còn gọi là tiểu tặc. Nghĩ đến đây, lòng bà như lửa đốt, thoáng chốc đứng dậy. Bởi vì quá gấp, động tác quá mạnh, thậm chí xô ghế của mình ra sau một khoảng, phát ra tiếng “Cộc“.

Trong phòng bởi vì lời nói của Phó Minh Hoa mà có chút yên tĩnh, động tác của Phó Nghi Cầm làm mọi người chú ý, âm thanh đó làm Bạch thị đang ngây ngốc liền nghĩ thông, liếc mắt nhìn nữ nhi, thấy sắc mặt nữ nhi thay đổi, trong ánh mắt vừa có xấu xa lại có sợ hãi, ánh mắt nhìn chằm chằm Phó Minh Hoa, vẻ mặt hung ác.

Trong ngực Bạch thị “Thình thịch” một tiếng, không tính đến người ngoài, trong lòng bà hiểu rõ, Phó Nghi Cầm muốn đánh chủ ý lên Phó Minh Hoa. Lúc Phó Minh Hoa quay lại nói gặp tiểu tặc bên ngoài, sắc mặt Phó Nghi Cầm như vậy, Bạch thị có ngốc cũng biết, e rằng tiểu tặc kia có quan hệ với Phó Nghi Cầm. Đã biết mình đang tính toán vì nó, mà nữ nhi này quay về liền tính với nhà mẹ đẻ. Trong lòng Bạch thị giống như bị lửa đốt, hung hăng trợn mắt nhìn Phó Nghi Cầm: “Con lớn như vậy mà còn có tính cách nổi loạn, bao lâu mới trưởng thành?” Tay đang nắm tay Tạ thị nắm chặt lại, “Cho người đi ra ngoài tìm, bắt được tiểu tặc kia thì đưa vào quan phủ!”

“Mẫu thân!” Phó Nghi Cầm nghe xong lời này, sợ đến hồn phách bay lên trời, bà có chút thất thố hét lên, làm mấy người Thẩm thị, Chung thị kinh ngạc. Bà ta nhìn gương mặt u ám của Bạch thị, ai hiểu mẹ bằng con, Phó Nghi Cầm biết rằng chắc hẳn Bạch thị đã đoán được “Tiểu tặc” là ai, hai tay bà nắm chặt thành quyền, ép buộc mình bình tĩnh lại: “Con hiếm khi trở về một chuyến, chuyện này đến tai quan phủ tốt không? Nếu bị Ngự Sử để ý, Sử bộ còn chưa phát công hàm, nếu chuyện này ảnh hưởng đến phu quân thì biết làm thế nào?”

Bạch thị cười lạnh, chăm chú nhìn nữ nhi. Tuy rằng trong lòng hận nàng to gan lớn mật tự chủ trương, nhưng nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Phó Nghi Cầm cuối cùng vẫn nhẹ dạ: “Vậy theo ý con, trước hết để cho người trong phủ lục soát đi.” Bạch thị buông tay Tạ thị ra, cố gắng nở nụ cười: “A Nguyên, thân thể con không tốt, vừa xảy ra chuyện như vậy, sợ là Nguyên Nương bị sợ hãi, mọi người sớm trở về nghỉ đi.”

Tạ thị gật đầu, cười như không cười nhìn Phó Nghi Cầm, lui ra phía sau nháy mắt với Phó Minh Hoa, mẹ con hai người cùng xin cáo lui. Chung thị và Thẩm thị cùng mấy con dâu thứ liền liên tiếp xin cáo lui.

Chung thị mang vẻ mặt hiếu kì, nhìn Phó Minh Hoa muốn nói lại thôi, nhưng nhìn đến dáng vẻ xa cách của Tạ thị bên cạnh, cuối cùng vẫn cáo từ rời đi. Phó Minh Hoa quay đầu nhìn về viện Bạch thị, nơi đó vẫn còn yên tĩnh, lúc nào giống như lời Bạch thị ra lệnh lục soát. Bên ngoài khó nói, Tạ thị dẫn Phó Minh Hoa đi về viện mình.

Lúc này trong viện Bạch thị, người trong phòng đã bị đuổi đi, chỉ còn lại hai mẹ con Bạch thị. Bạch thị nằm nghiêng trên tháp, thấy Phó Nghi Cầm ngồi không yên bỗng cười lạnh: “Xuất giá vài năm lá gan cũng lớn hơn.”

Phó Nghi Cầm không lên tiếng, bên ngoài liền vang lên giọng nói của Thường ma ma thiếp thân Bạch thị: “Phu nhân, biểu thiếu gia tới.”

Bạch thị lên tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, người bên ngoài mặc trường bào màu xanh, Đinh Mạnh Phi tóc tai bù xù run rẩy tiến vào. Lúc này mí mắt hắn sưng lên, trên mặt còn vái vết máu, tay phải nắm chặt thành quyền, môi lạnh đến tím đen.

Phó Nghi Cầm vốn đang thấp thỏm bất an nhìn thấy dáng vẻ này của nhi tử nhất thời lại càng hoảng sợ: “Tiểu tiện nhân kia dám đánh con thành bộ dạng như vậy!” Lửa giận trong lòng Phó Nghi Cầm xông lên, vừa rồi bà còn lo lắng bị Bạch thị quở trách, nhưng lúc này thấy thảm trạng của nhi tử, đuôi lông mày cũng nhướng lên.

“Câm miệng!” Bạch thị quát một tiếng, Phó Nghi Cầm nghe xong lời này, hàm răng cắn chặt: “Mẫu thân, Đông Ca bị..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.