Cũng không biết Tề thị có ý gì mà tặng một quyển thoại bản đến đây, cuối cùng còn không biết xấu hổ mà đòi hương cao của nương tử, cũng không biết người này da mặt dày ra sao!
“Không bằng nô tỳ cho người đưa cho tam nương tử.” Bích Lam nhỏ giọng đề nghị, lúc này vẻ mặt mang vài phần âm ngoan. Lúc đó, gậy ông đập lưng ông, làm Tề thị tức chết.
Phó Minh Hoa nhắm mắt lắc đầu, trong Phó phủ này, Tề thị dám quang minh chính đại ra tay với nàng, đó là nhìn ra nàng không có chỗ dựa. Tạ thị chỉ một lòng hướng về nhà mẹ đẻ, Bạch thị chỉ yêu thương Phó Minh Hà, về phần Phó hầu gia, trong mắt chỉ có quyền thế không hề có gì khác.
Tề thị dám dùng mánh khóe ghê tởm như vậy với nàng, còn cố ý đưa thoại bản như vậy, rõ ràng là có mưu đồ.
Trong mộng Phó Minh Hoa chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng không nghĩ tới chuyện khác, nhưng Phó Minh Hoa lại nhớ đến chuyện lúc Phó Nghi Cầm trở về, có đánh Tạ thị một bạt tay. Chính vì bạt tay này, cho dù chuyện Tề thị đưa sách bị làm lớn ra cũng không có ai hoài nghi đến Phó Nghi Cầm, dù sao trước đó hai người cũng coi như không liên quan nhau.
Nhưng Phó Minh Hoa lại nhớ “Ngọc Minh Xuân” viết về chuyện tài tử và giai nhân, Tề thị sẽ không vô cớ là đưa một quyển sách như vậy, trong sách thư sinh và Hoắc Ngọc Minh, một người là thư sinh khốn cùng vất vả, một người là nương tử khuê các, cùng Đinh Mạnh Phi và Phó Minh Hoa có chút giống nhau.
Tuy rằng Đinh Mạnh Phi xuất thân cao hơn so với thư sinh trong sách, nhưng hôm nay địa vị Trịnh Nam hầu phủ sa sút, từ lúc Phó Nghi Cầm không dựa và Đinh gia mà dựa vào Phó gia có thể nhìn ra.
Nếu Tề thị không như Phó Minh Hoa nghĩ, không câu kết với Phó Nghi Cầm để làm việc xấu thì không sao. Nếu như nàng nghĩ đúng, hôm nay Tề thị đưa sách đến là có tính toán, thì không thể làm như Bích Lam nói ăn miếng trả miếng, chỉ cần đưa sách cho Phó Minh Châu là xong!
Nếu Tề thị muốn đạp nàng để đi lên, nàng sẽ khoét tim nàng ta, để cho nàng ta đau đớn thật lâu!
Giờ khắc này Bích Lam thấy dáng vẻ tươi cười của Phó Minh Hoa, rõ ràng nàng cười đến dịu dàng, nhưng không khỏi làm cho Bích Lam lạnh cả người, nhìn thấy tay Phó Minh Hoa tìm trên bàn, bước lên đưa chén đến tay nàng, nàng tiếp nhận nhấp một miếng, nhỏ giọng nói: “Đốt đi.”
Bích Lam không nói gì thêm, nếu mình đã đưa ra ý kiến, nhưng nàng nói phải đốt thì chứng minh trong lòng nàng có tính toán khác.
Trận mưa sau giờ ngọ này kéo dài không dứt, ngoài phòng gió lạnh thổi qua, trong phòng vẫn ấm áp như xuân, chính là lúc tốt nhất để ngủ trưa, Phó Minh Hoa nắm một lát, lúc dậy thì Phó Minh Sa đã đi rồi.
Dựa theo phân phó của nàng, lúc Phó Minh Sa trở lại tìm, mấy nha hoàn lấy danh nghĩa ngủ trưa để đuổi ngũ nương tử đi.
“Lúc đi còn làm vẻ mặt thất vọng, nói là ngày mai trở lại thăm người.” Bích Vân hầu hạ nàng rời giường, Bích Thanh ở một bên nói nhỏ, Phó Minh Hoa mỉm cười không nói.
Quả nhiên hầu phủ này là nơi tốt để rèn người.
Lúc chập tối thì đến viện của Bạch thị được bà tử dẫn vào, mấy người Phó Minh Hà vây quanh Bạch thị nói chuyện, cũng không biết trước đó nói gì mà một đám người cười đến vui sướng.
Phó Nghi Cầm thấy nàng, nụ cười trên mặt cứng lại, mặt mày nghiêm túc soi mói nhìn từ trên xuống dưới: “Sao đệ muội không tới?”
Thân thể Tạ thị luôn không tốt, nhất là lúc bắt đầu vào đông thì ho khan không ngừng.
Trước đây Phó gia thú nàng cũng vì danh tiếng, cùng với tính toán mọi mặt. Sau khi cưới được Tạ thị cũng coi như lấy một củ khoai lang phỏng tay, sức khỏe Tạ thị kém, Phó hầu gia sợ bà chết sớm, ảnh hướng đến sự gắn kết của hai nhà Phó, Tạ.
Đối với ý nghĩ trong lòng của trượng phu, Bạch thị cũng biết, cho nên dù bình thường ít khi có sắc mặt tốt với Tạ thị, nhưng cũng ít khi quấy rầy bà, sớm chiều thỉnh an hầu như đều cho Tạ thị miễn.
Trong Phó gia này trong lòng ai cũng biết rõ, bình thường Thẩm thị, Chung thị không ai dám ở trước mặt Bạch thị nói đến chuyện này, cũng không nghĩ đến Phó Nghi Cầm vừa mới trở về liền mở miệng nói thẳng.
Phó Nghi Cầm vừa mở miệng, tiếng cười của mọi người trong phòng đều tắt hẳn, ánh mắt nhìn Phó Minh Hoa.
Bạch thị vuốt tóc, ôm Đinh Tú Ngọc vào lòng, cúi thấp đầu mỉm cười trêu chọc cháu, như là không thấy không khí khác thường trong phòng vậy.
Nha hoàn cẩn thận cởi áo khoác da cừu cho Phó Minh Hoa, Phó Nghi Cầm thấy bầu không khí trong phòng nghiêm túc, Phó Minh Hoa làm như không nghe thấy lời bà ta nói, bà ta nhịn không được lại nói: “Trưởng bối nói chuyện với ngươi, ngươi không có lễ phép vậy sao?”
Phó Nghi Cầm hận Tạ thị cầu chức quan quá thấp cho Đinh Trị Bình, còn hận chuyện Phó Minh Hoa đã cho người đánh con trai mình Đinh Mạnh Phi, con trai được bao bọc trong lòng bàn tay, bình thường mình cũng không nỡ chạm vào đầu ngón tay, lớn như vậy mà ngậm trong miệng cũng sợ tan chảy, Phó Minh Hoa lại dám đánh nó.
Lúc này Tạ thị không đến, lửa giận của Phó Nghi Cầm lan đến Phó Minh Hoa.
“Con dâu này thật làm đến thoải mái, đúng là khiến người ta hâm mộ.” Phó Nghi Cầm thấy Phó Minh Hoa không lên tiếng, quay đầu nắm tay Bạch thị cười: “Thật muốn học của Tạ thị một chút, sao có thể làm con dâu mà không vì nhà chồng nối dõi tông đường, còn vẫn cứ sung sướng như vậy, nếu như học được một chút của Tạ thị, cả đời con ta dùng cũng không hết.”
Chung thị và Trầm thì đều nghe được ý châm chọc trong lời nói của Phó Nghi Cầm, nhưng Chung thị thấy Bạch thị mỉm cười không cắt đứt lời nói của Phó Nghi Cầm, e rằng cũng ngầm đồng ý.
Tạ thị vào Phó gia mười năm, Bạch thị còn không thể thể hiện uy phong của mẹ chồng với người con dâu cao quý này, e là lúc này mượn tay Phó Nghi Cầm nói cho Phó Minh Hoa nghe.
Biết ý của mẹ chồng, hiển nhiên Chung thị sẽ không mở lời hòa giải. Trong lòng mặc dù không thích nhìn bà cô bắt nạt vãn bối, nhưng cũng chỉ giả vờ không nghe thấy, quay đầu nhìn con gái Phó Minh Nguyệt của mình vuốt tóc.
Nhưng Thẩm thị lại khác, ước gì Phó Nghi Cầm đem chuyện này làm lớn hơn nữa mới tốt.
“Lời này của Huệ Nương cũng là lời ta muốn nói, nếu có thể học được một.. Hai..” Thẩm thị vừa mở miệng, Phó Minh Hoa liền giương mắt nhìn.
“Chẳng lẽ đại bá mẫu muốn học cách làm sao đối phó với tổ mẫu?” Phó Minh Hoa cười nói lời này như nói giỡn, Thẩm thị nhất thời luống cuống.
Bà ta giống như bị khiếp sợ, liếc mắt nhìn Bạch thị, Bạch thị cau mày nhìn, bà ta xua tay: “Không phải, không phải, đều không phải..”
Trong lòng Bạch thị thầm nói: “Ngu xuẩn.”