Trưởng Đích

Chương 39: Chương 39: Quách tần




Ánh mắt của Yến Truy dần sắc bén, hắn quay đầu nhìn Phó Minh Hoa, thiếu nữ này đã mấy lần chạm mặt, đây là lần đầu tiên hắn để nàng vào mắt.

Hắn mím môi không nói lời nào, bầu không khí dần ngưng tụ.

Tĩnh cô cô cũng không biết vì sao Phó Minh Hoa chỉ vừa đọc mấy câu vè mà ánh mắt tam hoàng tử lại thay đổi.

Thật ra bà đối với tiểu cô nương đang dần rơi vào vòng xoáy quyền lực có chút thương cảm, bà sợ tam hoàng tử sẽ thuận theo cách nghĩ của Thôi quý phi, bà dè dặt nói: “Thật ra nô tỳ nghe cũng thấy hay, tuy rằng không tính là tinh tế nhưng cũng rất có vần.”

Yến Truy vốn không để ý tới bà, mắt chỉ chằm chằm nhìn Phó Minh Hoa.

Cung nhân nội thị xung quanh cuống quýt quỳ rạp xuống đất, Phó Minh Hoa cũng cảm thấy khí thế sắc bén của Yến Truy, cũng quỳ xuống theo, hắn lại cong môi cười, tay xuyên qua áo khoác bắt được cánh tay nàng: “Thơ hay, ta đã xem thường ngươi rồi.”

Động tác của hắn ngăn không cho Phó Minh Hoa quỳ xuống, ngón tay dài mà có lực, hắn nhanh chóng thu tay lại nhìn Phó Minh Hoa một chốc rồi quay đầu rời đi.

Người hầu hạ tam hoàng tử cũng đi theo, Phó Minh Hoa ngoảnh đầu nhìn bóng lưng của hắn, vị hoàng tử có dã tâm này đi thật nhanh, áo lông chồn theo bước hắn đi bị gió lạnh thổi để lại vết như cơn sóng.

Đại thỏ bệnh, nhị thỏ tiều, tam thỏ mua thuốc, tứ thỏ ngao, ngũ thỏ chết, lục thỏ mai, thất thỏ đào hầm, bát thỏ mai.

Bài vè nàng đọc lúc nãy, đại thỏ đại diện cho tam hoàng tử, hiển nhiên ở đây nói bệnh không phải là bệnh bên ngoài, mà là tâm bệnh.

Nhị thỏ xem bệnh cho đại thỏ, dĩ nhiên là Thôi quý phi vì hắn mà bài ưu giải nạn.

Về phần tam thỏ mua thuốc, đó là Dung phi nhúng tay, tứ thỏ đại diện cho Tạ thị.

Chữ tử đó cũng có nghĩa là Tạ thị chết, giống như đèn tắt, nó gián tiếp thúc đẩy ngũ thỏ chết.

Về phần ngũ thỏ này là đại biểu cho Phó Minh Hoa.

Thôi quý phi tìm cách, Tạ thị chết, trong lòng nàng đã cân nhắc qua.

Chẳng qua là hôm nay Thôi quý phi và Dung phi tranh đấu, lại bị vây trong tình thế xấu, nhất là Phó hầu gia nhúng tay làm Thôi quý phi cảm giác sự tình mình không thể khống chế được.

Nếu Yến Truy cưới Ngụy thị, vậy thì Dung phi nhất định sẽ hợp tác với Phó hầu gia cưới Phó Minh Hoa.

Muốn phá ván cờ này chỉ có thể tìm Tạ thị.

Nhưng Tạ thị lại là người trong cuộc, bà chọn giúp Thôi quý phi mà để phá ván cờ này, đó là thắt cổ tự sát.

Tạ thị vừa chết, nhất định Phó Minh Hoa sẽ bị Phó gia khinh thường, đã không còn giá trị lợi dụng, nhất định Phó gia sẽ xem nàng như quân cờ bỏ đi, lúc đó chắc chắn Dung phi sẽ không thể nhi tử Yến Tín cưới nàng, đồng thời làm mất lợi thế của Yến Tín.

Trong mộng Tạ thị chết cũng đã chứng minh điều này, Phó Minh Hoa bị hủy, phá vỡ tình trạng khẩn cấp của Thôi quý phi.

Lúc nhắc đến “Ngũ thỏ chết, lục thỏ mai, thất thỏ đào hầm, bát thỏ mai”, đó là sau khi Tạ thị chết, Giang Châu đối với nàng chẳng quan tâm, cũng không bởi vì nàng là con gái duy nhất của Tạ thị mà chiếu cố nhiều hơn.

Mà Phó gia cũng không nhớ đến máu mủ tình thân, nàng không còn giá trị lợi dụng, bởi vì cái chết của Tạ thị, nàng bị vứt bỏ, đương nhiên Phó gia đối xử với nàng như giày rách, vứt đi không tiếc.

Nàng mượn bài vè, đơn giản để chỉ ra vị trí của từng người.

Khóe miệng Phó Minh Hoa dần cong lên, Tĩnh cô cô không hiểu “Bài vè”, nhưng nàng biết tam hoàng tử nhất định sẽ hiểu.

Mồ hôi lạnh phía sau lưng Tĩnh cô cô cũng thấm ra ngoài, tam hoàng tử tuổi càng lớn tâm tư càng sâu, lòng dạ không thể đoán được.

Bà chỉ sợ ngồi bên ngoài sẽ gặp phiền phức nữa, run rẩy đứng dậy: “Không bằng nương tử đến noãn các ngồi?”

Lần này Phó Minh Hoa không từ chối nữa, gật đầu.

Trong noãn các bày đầy hoa quả điểm tâm, hôm trước Thôi quý phi sai người mời Tạ thị đến đã có chuẩn bị.

Phó Minh Hoa ngây người nửa canh giờ liền có người đến đáp lời, nói là Thôi quý phi cho mời nàng qua.

Trên mặt Thôi quý phi mang ý cười, thân thiết kéo tay Phó Minh Hoa: “Đúng là đùa giỡn thành quen?” Trong mắt Thôi quý phi mang theo ôn nhu và quan tâm, Tạ thị ở một bên dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Phó Minh Hoa gật đầu, Thôi quý phi lấy một miếng thịt quả nhét vào miệng nàng: “Yến Truy vừa tới nói là đã gặp con, nói vài câu còn khen con thú vị.”

Trong mắt Thôi quý phi không thấy sự thăm dò, nhưng cũng hỏi han: “Các con đã nói gì? Nó hiếm khí khen người khác.”

“Điện hạ hỏi con có thể làm thơ không.” Phó Minh Hoa cầm hạt dưa, trong lòng cười nhạt. “Làm điện hạ chê cười.”

Thôi quý phi cũng cười, nhưng bà không tin chuyện này đơn giản như vậy.

Con trai mình, mình là người hiểu rõ nhất, Yến Truy tính tình lạnh lùng, cũng không dễ khen ai, vừa nhắc đến Phó Minh Hoa rõ ràng có chút để ý, điều này không đúng.

Bà không nói chuyện này nữa mà chuyển chủ đề, mọi người trong điện thỉnh thoảng cười ra tiếng, có vẻ vô cùng hòa hợp, nhưng lòng mỗi người đều giấu diếm chuyện riêng.

Phó Minh Hoa nhìn Tạ thị tâm trạng nặng nề ở một bên, đã biết sự thật, nàng nghĩ “Phó Minh Hoa” trong mộng thật là một kẻ ngu si, đến chết cũng không biết mẫu thân đã xem nàng trở thành quân cờ bị vứt bỏ, thật là rất ngu ngốc.

“Phó Minh Hoa” trong mộng hận Phó gia tuyệt tình, hận Phó Nghi Cầm trở về làm mẫu thân nàng tự sát, làm nàng ở Phó gia rơi vào cảnh gian nan, cuối cùng vội vàng gả cho Lục Trường Nghiễn, nhưng may mắn là mất sớm.

E là Tạ thị đã sớm biết sau khi mình tự sát, con gái của mình sẽ rất khốn khổ, nhưng bà vẫn chọn làm như vậy, bà chọn Tạ gia, chọn Thôi quý phi, chọn tứ gia làm trọng, cái gì cũng chọn, chỉ không chọn con gái của bà.

Chỉ là Tạ thị có lựa chọn, Phó Minh Hoa cũng có lựa chọn của riêng mình.

Trong điện vui vẻ hòa thuận, có nội thị tiến đến bẩm báo: “Nương nương, Quách tần muốn cầu kiến nương nương.”

Nụ cười trên mặt Thôi quý phi dần tắt, quay đầu nhìn Tạ thị, khóe miệng vểnh lên: “Có lẽ biết ngươi đến, nên vội vã đến.”

“Ta không muốn gặp nàng ta.” Tạ thị vừa nghe đến Quách tần trên mặt lộ vẻ oán hận hiếm khi thấy.

Trong lòng Phó Minh Hoa khẽ động, trong lòng muốn biết Quách tần rốt cuộc là người phương nào.

Chỉ là nguyên chủ thật sự quá “Đơn thuần”, dĩ nhiên đối với chuyện lần này hoàn toàn không biết gì cả. Nàng nhu thuận ngồi một bên, thấy trên mặt Thôi quý phi lộ ra vài phần khó xử.

“Lần trước nàng ta muốn gặp ngươi, chỉ là ngươi đến mau đi cũng mau, làm nàng ta tốn công vô ích.”

Tạ thị làm mặt lạnh không lên tiếng.

Thôi quý phi cười cười, biết Tạ thị nhượng bộ, lúc này mới cho người mời Quách tần vào.

Xem ra Quách tần chỉ chừng ba mươi tuổi, so với Tạ thị còn muốn già hơn một chút, mặc một thân cung trang màu hồng, thấy Tạ thị ánh mắt mang theo vài phần nhút nhát.

Dù gì nàng ta cũng là tần ngũ phẩm, tuy rằng Tạ thị xuất thân Tạ gia Giang Châu, nhưng nam nhân kia lại không có chí tiến thủ, Thôi quý phi xin cho bà cái cáo mệnh, bằng không e rằng muốn vào cung sẽ rất khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.