Trương Dương Bất Hạ

Chương 20: Chương 20: Chương 19




Năm giờ chiều hoạt động chưa kết thúc, nhưng buổi diễn thương mại của các khác mời sắp tiến vào phần cuối, người dẫn chương trình lại đưa mười người lên sân khấu một lần nữa.

Người dẫn chương trình nói: “Các vị khách mời sắp kết thúc buổi biểu diễn rồi, trước khi kết thúc mỗi người nói vài lời với các vị khán giả, cùng với trung tâm thương mại Peter của chúng tôi nhé.”

Chàng trai bên cạnh người dẫn chương trình bèn cầm lấy micro: “Vô cùng cảm ơn mọi người đã xem buổi biểu diễn của chúng tôi...”

Trương Tẫn Án xem tiếp như vậy, thấy kiểu biểu diễn thương mại này nếu như tổ chức vài lần thì không có cảm giác gì, nhưng nếu tổ chức nhiều lần, cũng rất có điểm giống một buổi gặp mặt nhỏ.

Ngoại trừ thù lao thấp thì không có khuyết điểm gì khác, còn có thể khiến quan hệ với mọi người thêm gần gũi, nhất là diễn viên, có thể kéo chút độ nổi tiếng với những người 30 đến 50 tuổi.

Cũng không tệ.

Nếu giờ là lúc anh mới ra mắt, anh cũng sẽ đi vài buổi diễn ở trung tâm thương mại thế này.

Đến Giang Tự Dương, cậu cầm micro nói: “Cảm ơn sự theo dõi của mọi người, có những bạn từ xa đến, thật lòng cảm ơn rất nhiều, cũng cảm ơn trung tâm thương mại Peter đã mời tôi, tôi rất hân hạnh. Hy vọng cuộc sống của các bạn cũng sẽ càng ngày càng tốt, như diều gặp gió giống trung tâm thương mại Peter.”

Trương Tẫn Án nhiều lần nghi ngờ liệu mấy người này có từng tham gia “Nhóm khen ngợi” hay không, nếu không sao lại chẳng bị trùng lặp câu nào, ai cũng khen hay như vậy?

Đợi sau khi thay phiên nhau nói xong, các khách mời xuống sân khấu ngay, sóng bình luận bày tỏ sự lưu luyến không nỡ, ai cũng tiếc nuối.

“Đừng tiếc, tương lai nếu có cơ hội, chúng tôi sẽ mời thêm nhiều khách mời hơn nữa.” Người dẫn chương trình nói, “Vậy nhé, phân đoạn khách mời xin được kết thúc, nhưng khoan hãy rời đi, kế tiếp còn có nhiều phần trình diễn cũng rất đặc sắc, tiếp theo chính là thương hiệu Yuilsn của chúng ta...”

Người dẫn chương trình tiếp tục điều khiển quy trình, Trương Tẫn Án liếc nhìn đồng hồ rồi đứng lên, đi ra khỏi lối đi, vòng một đường đến hậu trường. ngôn tình sủng

Trương Tẫn Án đẩy cửa ra thì gặp mấy người vừa xuống sân khấu đó đang vây thành một vòng trò chuyện vui vẻ, bên cạnh còn có trợ lý của họ, Giang Tự Dương cũng có mặt trong đó, không nói chuyện mà đứng đó cười. Trương Tẫn Án nhìn lướt qua, đi thẳng đến bên cạnh cô nhân viên công tác hồi sáng hỏi xin chữ ký của anh.

Cô gái cũng có hơi ngạc nhiên khi thấy anh đi đến: “Thầy Trương Tẫn Án, sao thế, không lại nói chuyện với họ ạ?”

“Đợi lát nữa.” Trương Tẫn Án mỉm cười và nói: “Có giấy bút không? Cho anh mượn một chút được không?”

“À, có.” Cô gái lấy một quyển sổ từ trong túi đựng tài liệu trên cái bàn sau lưng ra, lại móc một cây bút từ trong túi áo khoác ra, cài nắp bút vào bìa sổ xong rồi đưa cho Trương Tẫn Án, còn không ngại hỏi: “Anh định làm thế?”

Trương Tẫn Án nhận bút và sổ: “Xin chữ ký.”

Cô gái: “?”

Trương Tẫn Án bật cười: “Vẻ mặt này của em là sao hả?”

Cô gái lắc lắc đầu: “Không phải, em chỉ bất ngờ, thế mà anh cả cũng đu idol?

“Giúp em gái anh thôi.” Trương Tẫn Án trả lời.

“À... Bảo sao.” Cô gái hiểu ngay lập tức, cười khen, “Em thấy được ảnh chụp của em gái rồi, đẹp ghê luôn. Đặc biệt là mắt và mũi, nhìn phát là biết ngay người một nhà.”

“Đáng tiếc là một con nhóc thối.” Trương Tẫn Án vẫy vẫy quyển sổ trong tay, “Em ấy còn bảo anh gửi chữ ký qua nữa kìa.”

“Hả? Ha ha ha ha.” Cô gái cười to trên nỗi đau của người khác, “Em nhớ anh cả là người miền Nam đúng không?”

“Ừ, quê ở Tiểu Nam Sơn.” Trương Tẫn Án đáp.

“Em chưa đến bao giờ, nhưng có một người bạn cũng là dân Tiểu Nam Sơn.” Cô gái nói.

“Phong cảnh ở đó rất đẹp, có cơ hội đi xem thử. Vậy không nói nữa nhé, anh đi trước đây.” Trương Tẫn Án vẫy tay với cô.

“Bai.” Cô gái cũng vẫy vẫy tay.

Trương Tẫn Án đến cạnh đám đông, vỗ vai Giang Tự Dương đang đứng vây xem.

Giang Tự Dương quay đầu lại ngay tắp lự, sau khi thấy là Trương Tẫn Án thì hơi giật mình, khẽ nói: “Anh?”

Trương Tẫn Án vẫy tay, dẫn Giang Tự Dương đến một góc.

Giang Tự Dương quay đầu nhìn đám đông càng lúc càng xa: “Sao vậy anh? Phải đi rồi ạ?”

“Phải đi rồi.” Biểu cảm Trương Tẫn Án vô cùng thần bí, “Nhưng mà trước khi đi có một nhiệm vụ, cần cậu hoàn thành.”

Giang Tự Dương tưởng là bí mật gì đó không thể để người khác biết, bèn ghé lại ngay, “Sao vậy? Giúp được em sẽ giúp hết sức.”

Trương Tẫn Án: “Ký giúp anh cái tên.”

Giang Tự Dương: “...?”

“Em gái anh xin.” Trương Tẫn Án đưa bút cho Giang Tự Dương, bản thân thì kéo sổ bằng hai tay để đỡ cho cậu.

“À, là em gái.” Sự nghi hoặc trong mắt Giang Tự Dương biến mất, nhận bút rồi lưu loát viết “Giang Tự Dương” lên giấy, vừa định đóng nắp bút đã bị Trương Tẫn Án đè tay xuống.

Trương Tẫn Án lật đến trang trống kế tiếp: “Từ từ. Ký thêm một cái nữa được không?”

“Được ạ.” Giang Tự Dương nghe lời ký thêm một cái.

Trương Tẫn Án vừa lòng gật đầu: “Cái này viết câu To Trương Tẫn Án.”

“?” Giang Tự Dương dừng bút, ngẩng đầu: “Anh...”

“Đừng hỏi, hỏi thì là lấy về để dành.” Trương Tẫn Án nói đúng sự thật về kế hoạch của mình, “Đợi ngày nào đó cậu nổi rồi, anh sẽ trưng cái này ra, để cho fans của cậu phải ghen tị.”

Giang Tự Dương hơi ngại bèn ngậm miệng, chỉ viết “To Trương Tẫn Án” xuống một cách ngoan ngoãn.

Trương Tẫn Án nhìn chỗ trống trên trang giấy, lại nói: “Để trống nhìn hơi đơn điệu, nếu cậu đồng ý thì viết thêm ở bên cạnh đi, muốn viết cái gì thì viết cái đấy, viết kín nó là được.”

“Vâng.” Giang Tự Dương cầm bút lên viết, viết rồi viết rồi cậu ngẩng đầu lên, “Vậy anh có thể ký cho em một cái được không ạ?”

Trương Tẫn Án gật đầu: “Tất nhiên là được rồi, anh viết kín luôn cũng không thành vấn đề.”

Giang Tự Dương vột xua tay: “Không cần, không cần phải phiền hà như vậy, viết tặng Giang Tự Dương là được rồi.”

Giang Tự Dương ký rất nhanh, trong chốc lát đã viết xong, Trương Tẫn Án cầm sổ lên nhìn thấy chỗ trống đã được viết vài câu thơ, bảo sao nhanh vậy đã kín rồi. Một câu là “Cảnh đẹp ý thơ giăng khắp chốn, luôn luôn gặp được những điều hay”, còn có một câu là “Một nhành hoa ngắt trong tay, nhân gian sao có hương này”, góc phải bên dưới là “Ánh nắng hoa sông hồng tựa lửa, chiều xuân sông nước biếc như chàm”[26].

[26] Câu 1 trong bài “Lĩnh mai” 岭梅và câu 2 trong bài “Cam lộ ca” 甘露歌 dịch theo ý hiểu của mình. Câu 3 trong bài Ức Giang Nam bản dịch của Nguyễn Chí Viễn.

Trương Tẫn Án mở sổ ra hướng về phía Giang Tự Dương, chỉ vào câu thơ trong sổ hỏi: “Sao lại viết mấy câu này?”

Giang Tự Dương gãi đầu gãi tóc: “Vì em thấy mấy câu này khá hợp với anh.”

Trương Tẫn Án hỏi tiếp: “Câu khác nói vậy anh có thể hiểu, nhưng ánh nắng hoa sông hồng tựa lửa này thì sao?”

Giang Tự Dương trả lời không cần nghĩ ngợi: “Đẹp đó.”

Trương Tẫn Án ngây người không nói.

Giang Tự Dương nhìn phản ứng của anh, nghĩ rằng anh không thích cũng không ghét cái này, bèn không nói tiếp nữa mà đổi chủ đề: “Vậy ký cho em đi, tùy ý viết gì cũng được.”

“Được.” Trương Tẫn Án lật sang tờ tiếp theo rồi quay người đi, đợi sau khi ký xong xé tờ đó xuống, gấp thành mảnh nhỏ hình vuông mới quay người về.

Anh đặt mảnh giấy nhỏ hình vuông lên lòng bàn tay Giang Tự Dương, “Cậu đợi về nhà hẵng xem.”

“À, vâng.” Giang Tự Dương cẩn thận từng li từng tí nhét mảnh giấy vào túi.

Trương Tẫn Án cũng xé hai tờ giấy Giang Tự Dương đã ký tên xuống thật ngay ngắn, gấp thành một phần bốn, bỏ vào trong túi của mình.

“Tự Dương, thầy Trương, hai anh ở trong góc này nói gì thế?” Bấy giờ Tạ Kiệt chạy đến, nhìn Giang Tự Dương rồi lại ngó Trương Tẫn Án.

Trương Tẫn Án: “Mua giùm chữ ký.”

Tạ Kiệt: “?”

“Thôi kệ vậy.” Tạ Kiệt chỉ vào những khách mời đang chọn chỗ đứng phía sau lưng mình, “Mọi người sắp chụp ảnh chung rồi. Các anh mau qua đi.”

“Được. Qua liền.” Giang Tự Dương đi theo Tạ Kiệt ngay, đi được vài bước lại phát hiện Trương Tẫn Án không theo cùng. Cậu dừng chân, quay đầu nhìn thấy anh vẫn đứng ở chỗ cũ thì lại quay về.

“Anh, sao anh không đi?” Giang Tự Dương thắc mắc hỏi.

Vốn dĩ Trương Tẫn Án đã bắt đầu nhớ lại xe mình để ở góc nào, Giang Tự Dương vừa hỏi vậy thì đáp: “Anh thì không cần chụp đâu nhỉ, anh lại không phải là khách mời.”

“Phải chụp chứ, khó khăn lắm mới gặp nhau mà.” Giang Tự Dương nói có sách mách có chứng, vô cùng chính đáng, “Còn có vài người không biết anh đến, dẫu sao cũng phải chào hỏi một câu đã chứ.”

Bị đôi mắt mong chờ đến mức lấp lánh ánh sáng của Giang Tự Dương nhìn chăm chú, ai mà chống đỡ cho nổi? Trương Tẫn Án thua trận: “Được rồi được rồi.”

Giang Tự Dương tươi cười, Trương Tẫn Án theo chân cậu qua đó, tiện thể trả lại sổ cho cô nhân viên công tác.

Các vị khách mời đã đứng thành hai hàng từ lâu, những người ở hàng thứ hai thì đứng trên tấm ván gỗ, Giang Tự Dương vào hàng ngũ, đứng bên rìa hàng thứ nhất.

Người dẫn chương trình đã đứng sẵn dưới sân khấu, thấy Trương Tẫn Án đến thì nói với mọi người: “Chào mừng vị khách mời nấp ở ghế khán giả của chúng ta, thầy Trương Tẫn Án.”

Người dẫn chương trình vừa nêu tên xong, mọi người đều kinh ngạc, hiện trường lại ầm ĩ lên, Trương Tẫn Án tháo khẩu trang và mũ xuống, lộ ra nụ cười thương mại, gật đầu với họ: “Chào mọi người, hôm nay mọi người thể hiện rất tuyệt, xem rất đáng tiền vé.”

“Không biết ngoài Tự Dương, còn có ai phát hiện ra không?” Người dẫn chương trình lại hỏi.

Một cậu con trai vóc dáng cao lớn trong nhóm nam Until1 hô lên: “Em nhìn thấy, lúc đó em còn nói ra nhưng mà không đoán được là ai hết!”

“Đúng là anh cả!” Một cậu khác lại hô, “Em xem phim truyền hình của anh từ hồi còn nhỏ xíu!”

“Anh cả đẹp trai quá!”

“Hầy, chúng mình đừng tâng bốc nhau nữa, chụp ảnh đi chụp ảnh đi.” Trương Tẫn Án nói.

“Có anh cả ở đây ai dám đứng trung tâm chứ?” Cậu trai đang đứng ở giữa dịch sang bên cạnh, chỉ hai tay vào vị trí ban đầu, “ Anh cả! Đến! Đứng!”

“Ấy đừng, hôm nay anh chỉ là khán giả thôi, vốn đã không nên chụp ảnh.” Trương Tẫn Án nói rồi đến đứng yên bên cạnh Giang Tự Dương.

Giang Tự Dương khẽ nói: “Anh đứng bên trong hả anh?”

Trương Tẫn Án lắc đầu: “Không sao, đứng cạnh cậu là được rồi.”

Mọi người chỉnh đốn lại quần áo một chút, bắt đầu chụp ảnh.

“Rồi, mọi người nhìn ống kính.” Nhân viên công tác cầm máy ảnh nửa ngồi xuống tìm góc độ, “Em nói một hai ba, mọi người nói kim chi[27]! Một hai ba.”

[27] Raw “cà tím” /qiézi/, khẩu hình miệng lúc nói xong giống đang cười nhe răng, nhưng cà tím thì không nên mình đổi thành “kim chi“.

“Kim chi!”

“Xong rồi, tấm này không tệ.” Nhân viên công tác dừng lại, liếc nhìn máy ảnh, “Tiếp theo tấm này mọi người thoải mái một chút ha, thích chụp thế nào thì chụp.”

Đều là những chàng trai tươi trẻ như nắng mai, người kia nhiều ý tưởng hơn người này, cuối cùng cả hàng phía trước thì đứng im, còn mấy cậu phía sau thì nhảy lên lúc bấm chụp, hiệu quả chụp ra thú vị cực kỳ.

Sau khi chụp ảnh xong mọi người lục tục trở về, Giang Tự Dương và Trương Tẫn Án cùng nhau về phòng nghỉ.

Giang Tự Dương hỏi trước: “Anh, lát nữa anh về luôn ạ?”

“Đúng rồi.” Trương Tẫn Án nhìn về phía cậu, “Cậu không đi về à?”

“Vâng, lát nữa em phải lên máy bay, ngày mai sẽ đi Lệ Thủy.” Giang Tự Dương đáp.

“Gấp thế?” Trương Tẫn Án lại hỏi, “Chuyến mấy giờ vậy?”

“Chuyến buổi tối, trên máy bay ngủ một giấc.” Giang Tự Dương nói.

“Vậy cũng khá bận đấy.” Trương Tẫn Án nói.

Giang Tự Dương cúi đầu cười: “Nhưng có ai không đi lên như vậy đâu? Thời kỳ người mới mà không bận mới hoảng. Bận chút là tốt. Hơn nữa em thấy lượng công việc hiện giờ vẫn ổn, không quá mệt.”

Trương Tẫn Án nhìn Giang Tự Dương, trong lúc ngẩn ngơ anh nhìn thấy bản thân mình sau năm trước.

Khi đó anh cũng bận bịu gấp gáp như vậy, cả năm chẳng có thời gian để nghỉ ngơi. Không phải không muốn nghỉ, mà là ai cũng biết rõ cái vòng này cạnh tranh khốc liệt đến mức nào, đều phải dựa vào bản thân giành công việc. Lại là người mới, sẽ không có ai săn sóc và quan tâm, chỉ có thể dựa vào năng lực đóng phim của mình, góp nhặt thêm kinh nghiệm, làm lý lịch trở nên phong phú.

Giang Tự Dương xuất thân không chính quy, song kỹ thuật diễn đã xuất sắc, hiện giờ độ nổi tiếng cũng từ từ đi lên, càng đáng sợ hơn là đứa nhóc này còn vô cùng cố gắng. Khiến Trương Tẫn Án không nén nổi mà cảm thấy hậu sinh khả úy.

Anh không nhịn được hỏi: “Vì sao cậu lại muốn làm diễn viên?”

Hiển nhiên Giang Tự Dương không ngờ anh sẽ hỏi đến vấn đề này, cậu ngẩng đầu sửng sốt, nhưng tiếp đó đã nói: “Vì diễn viên có thể nếm thử và diễn những cuộc đời khác nhau.”

“Nhưng xem tivi thì khác nhau à?” Trương Tẫn Án hỏi.

Giang Tự Dương lắc đầu: “Trên đời này có rất nhiều việc có thể làm, cho dù chỉ là một chút, em cũng muốn tự mình đi cảm nhận, sau đó nói những cảm nhận này cho mọi người. Mọi người đều có cái nhìn sai về diễn viên, thấy đóng phim rất đơn giản, cứ diễn là được rồi, nhưng để diễn cho tốt thì rất khó. Giống như anh vậy, diễn gì giống đấy, nhưng nhắc đến anh thì người ta sẽ nhớ đến một kiệt tác, nhớ đến một nhân vật tiêu biểu.”

Trương Tẫn Án bật cười: “Đang nói chuyện của cậu, sao lại khen anh rồi.”

Giang Tự Dương cũng có hơi ngại ngùng: “Nhưng không nhịn được. Chỉ cần nói đến đóng phim là em sẽ nghĩ ngay đến anh. Em vẫn luôn nhớ lúc anh trao giải cho em, lúc đó cứ như đang nằm mơ vậy.”

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ cũng vậy.” Trương Tẫn Án có thể nghe thấy sự thành khẩn và thật lòng trong giọng nói của cậu: “Anh vẫn luôn là mục tiêu của rất nhiều người, họ đều muốn đứng cạnh anh, có cùng vị trí với anh.”

Trương Tẫn Án rất muốn biết Giang Tự Dương nghĩ thế nào: “Vậy còn cậu? Cậu cũng muốn giống họ?”

“Không.” Giang Tự Dương nhìn thẳng vào Trương Tẫn Án.

Cũng không biết là do hiệu ứng của ánh đèn hay là do gì khác,Trương Tẫn Án thấy đôi mắt kia ánh lên một tia sáng, đó là tia sáng vô cùng chính trực, tựa như nhìn thấy hy vọng vậy.

“Em muốn trở thành anh.” Giang Tự Dương nói.

Trương Tẫn Án sững người, cười đáp lại: “Vậy anh rửa mắt trông chờ.”

Hai người lại trò chuyện một lúc, sau khi đến tầng năm thì mỗi người một ngả, việc đầu tiên sau khi Trương Tẫn Án về đến nhà chính là lên phòng ngủ tầng hai, mở máy tính, nằm lên giường.

Anh nằm trên giường mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn thoại WeChat của đạo diễn Đường gửi đến, anh bấm nghe.

Đường thượng: “Chú xem video rồi, thấy được đấy, cháu thấy sao?”

Trương Tẫn Án ngồi dậy, nhấn vào thanh ghi giọng nói, “Cháu thấy cũng được, với lại Tự Dương cũng rất phù hợp với vẻ ngoài của Thôi Trì.”

Mười mấy giây sau Đường Thượng gửi tin nhắn thoại qua: “Vậy cháu nói với cậu ấy đi, nếu không có vấn đề gì thì hẹn một buổi, chú nói chuyện trực tiếp với cậu ấy.”

Trương Tẫn Án trả lời: “Vâng.”

Anh gửi xong thì ngẫm nghĩ, lại gửi tiếp một tin: “Cháu hỏi cậu ấy số điện thoại rồi gửi cho chú.”

Đường Thượng trả lời sau một khoảng thời gian ngắn: “Cháu không có số điện thoại người ta? Vậy làm sao cháu liên hệ được với người ta?”

“Nói ra phức tạp lắm, gặp nhau ở ngoài.” Trương Tẫn Án trả lời, “Cháu đi hỏi xin cậu ấy số điện thoại đây. Đợi chút gửi cho chú.”

Dứt lời Trương Tẫn Án đi tìm Giang Tự Dương ngay.

[Trương Tẫn Án]: Tự Dương, đạo diễn Đường Thượng trả lời rồi, nói là rất hài lòng với phần diễn của cậu, nếu không có vấn đề gì thì cho anh số điện thoại, cậu và chú ấy hẹn một buổi gặp mặt nói chuyện trực tiếp.

[Giang Tự Dương]: Vâng ạ, em cảm ơn anh.

[Giang Tự Dương]: 186xxxxxxxxxxx

[Trương Tẫn Án]: Ừ, được.

Trương Tẫn Án gõ lại số điện thoại gửi Đường Thượng, tiện thể mở giao diện quay số điện thoại, nhập dãy số này vào, bấm nút gọi.

Cuộc gọi được nhận chỉ trong vài giây.

“Xin chào.” Giang Tự Dương nói.

Nghe thấy giọng điệu dè dè dặt dặt này của Giang Tự Dương, Trương Tẫn Án biết ngay đứa nhóc này đã bị cú điện thoại dọa giật nảy.

“Anh đây, Trương Tẫn Án.” Trương Tẫn Án nói.

“A, anh ạ.” Giọng Giang Tự Dương nhẹ nhõm hơn nhiều, “Sao lại gọi điện thoại đến vậy?”

“Để cậu lưu số của anh vào.” Trương Tẫn Án nói, “Tiện thể hỏi thăm chút giờ cậu đến sân bay chưa?”

“Chưa anh, vẫn đang ở trên đường.” Giang Tự Dương trả lời.

“Vậy đi đường cẩn thận.” Trương Tẫn Án suy nghĩ tiếp, cũng không có gì để nói nữa, bèn nói, “Vậy anh cúp đây.”

“Vâng.”

Trương Tẫn Án biết rõ theo như tính cách của Giang Tự Dương, anh mà không cúp điện thoại thì cậu cũng sẽ không cúp. Thế nên đợi vài giây sau, thấy đúng là không ai cúp máy, Trương Tẫn Án bèn kết thúc cuộc gọi trước.

Trương Tẫn Án lưu dãy số này lại, viết tên “Giang Tự Dương”, trước khi nhấn lưu anh ngừng lại một lúc, cuối cùng lại thêm một chữ “em” ở phía trước cái tên.

Giang Tự Dương cũng không biết tại sao lúc nào đường cao tốc đến sân bay cũng bị ùn tắc.

Giang Tự Dương không nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, mà nhìn màn hình điện thoại màu đen một lần nữa.

Cậu chưa kịp thay quần áo, vẫn là trang phục trong buổi hoạt động vừa rồi, có điều đã tẩy trang ở trên xe.

Nói thật, cuộc gọi vừa rồi đã khiến Giang Tự Dương hoảng hồn kinh sợ, cậu cứ tưởng là điện thoại tiếp thị gì đó, không ngờ Trương Tẫn Án lại gọi đến.

“Cả ngày hôm nay rất mơ màng đúng không, cứ như sống trong mơ ấy?” Đột nhiên Lưu Văn Bình đang ngồi ở ghế phụ lái cất lời.

Giang Tự Dương ngẩng đầu lên, ra sức gật đầu hai cái: “Vâng ạ. Ai mà ngờ được anh ấy lại xuất hiện trước mặt em, giờ còn gọi điện thoại cho em nữa. Hôm nay em thật sự đang sống trong mơ.”

Lưu Văn Bình vui vẻ nhoẻn miệng cười.

Nói đến Trương Tẫn án, Giang Tự Dương lấy mảnh giấy hình vuông nho nhỏ mà lúc nãy anh đưa cho cậu ra khỏi túi, chầm chậm mở ra.

Lưu Văn Bình nhìn thấy tờ giấy thông qua gương chiếu hậu, cô hỏi: “Cái gì đây?”

“Chữ ký của thầy Trương.” Giang Tự Dương đáp.

Trên giấy viết một chữ “Trương Tẫn Án” vừa to vừa nguệch ngoạc, bên dưới còn viết “To Giang Tự Dương“.

Dưới hai câu này còn có một hàng chữ nhỏ ngay ngắn, nét chữ đầy sắc sảo, giống như Sấu kim thể vậy, trông rất đẹp.

Giang Tự Dương ghé lại nhìn, trên đó viết...

“Đừng quên 200 chữ.”

Giang Tự Dương: “...”

Dù chỉ là một câu như vậy, song Giang Tự Dương nhìn tờ giấy này vẫn cười vui vẻ, nhẹ chân nhẹ tay gấp giấy lại một lần nữa, cất vào túi.

Cậu cầm điện thoại lên, bắt đầu đăng Weibo.

Tắm gội xong Trương Tẫn Án về ngồi trước máy tính, mở trò chơi lên, trong lúc đợi trò chơi đang tải thì cầm điện thoại lên Weibo.

Cứ như một quy trình đã cố định, Trương Tẫn Án lên Weibo sẽ xem hot search đầu tiên, sau đó lượn Trương Dương Bất Hạ, lại đến siêu chủ đề của mình, cuối cùng mới đến siêu chủ đề của Giang Tự Dương.

Lần này anh bấm vào Weibo Giang Tự Dương thì nhìn thấy một bài viết mới nhất được đăng vài phút trước.

[Giang Bốn Con Cừu]: Hôm nay tôi tham gia một buổi biểu diễn ở trung tâm thương mại, phải tuân thủ lời hứa đăng bài Weibo này lên. Cảm ơn sự yêu mến của mọi người dành cho tôi từ trước đến nay, hôm nay tôi vui lắm, nhìn thấy rất nhiều người hâm mộ đến đó vì tôi. Vô cùng cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi, quan tâm đến tình hình của tôi, cùng tôi làm thật nhiều việc trong suốt những năm qua, tôi không kể ra từng việc nữa nhé. Sau này tôi sẽ cố gắng đăng Weibo nhiều thật nhiều, giao lưu với mọi người nhiều thật nhiều, mặc dù không biết đăng gì nhưng tôi sẽ cố gắng đăng.

Thêm nữa, mọi người có điều gì muốn hỏi thì có thể nhắn tin cho tôi nhé, mặc dù có thể tôi sẽ không trả lời hết được nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để chọn ra rồi trả lời. Cuối cùng xin hỏi có ai có thể cho tôi biết làm sao để nạp hội viên của Weibo không?

Trương Tẫn Án đếm từng chữ một.

Quả nhiên không nhiều cũng không ít, vừa đủ 200 chữ.

“Đứa nhóc này tuyệt thật đấy.” Trương Tẫn Án cười và bấm nút thích bài viết, sau đó tắt điện thoại để qua một bên, xoay cái cổ bắt đầu chơi trò chơi.

- ---------

Mắm Thơm Chứ Không Có Thúi: Raw đủ 200 chữ nhưng đủ kiểu tính cả dấu chấm dấu phẩy ấy:)) mình cũng edit sao cho đủ 200 chữ cả dấu câu:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.