Trường Hà Phong Noãn Bất Thành Hôi

Chương 4: Chương 4




Editor: Sakura Trang

Hờ hững xoay người, cách đó không xa bạch y phiên không phải là người lòng ngày nhớ đêm mong thì là ai! Nhìn người nọ từng bước một đến gần, ánh mắt Tiêu Trường Hà một chút không nháy mắt, ngừng thở, rất sợ tràng mộng này biến mất. Cho đến người nọ đem mình ôm chặt vào trong ngực, lòng cuối cùng cũng hoàn chỉnh.”Không phải là mộng... Tần Phong, là ngươi... Ngươi ở...” “Là ta.” Tần Phong ở nơi Tiêu Trường Hà không nhìn thấy ác ý mỉm cười “Tiêu đại ca, ta rất nhớ ngươi, cũng gầy đi, làm sao ngươi còn mập a” tay cũng theo vuốt lên bụng nhô lên của nam nhân.

Nam nhân từ trong vui mừng gặp lại bỗng dưng thanh tỉnh, chợt xoay người, dắt áo khoác cố gắng che kín thân thể mình. Tần Phong từ phía sau lưng ôm lấy thân thể run rẩy của nam nhân “Tiêu đại ca?”

Cuối cùng, nam nhân xoay người lại, nảy sinh ác độc xé ra áo khoác, lộ ra thân thể đơn bạc được y phục bao bọc, bụng lớn thậm chí hơi lay động. “Ngươi thấy được, ta, mang thai...” “Mang thai?! Nhưng, nhưng ngươi là nam tử...”

Thấy biểu tình kinh ngạc của Tần Phong, trong lòng Tiêu Trường Hà một mảnh tuyệt vọng, hắn quả nhiên chán ghét mà vứt bỏ mình!

Tựa như cảm nhận được ưu tư của mẫu thể, hài tử trong bụng cũng làm động. Một trận đau đớn mãnh liệt. Mờ mịt khom người che bụng, dưới đau nhức cuối cùng không nhịn được, mềm nhũn ngã xuống. Trước khi hôn mê một khắc dường như cảm giác được Tần Phong ôm vào trong ngực. Nhưng mà, hắn chán ghét mà vứt bỏ mình. Ấm áp như vậy cũng sẽ không có nữa. Thì ra, bị hắn chán ghét mà vứt bỏ, thật giống như, sống không bằng chết, lại cũng không sức lực kiên trì...

Trong Mơ màng trầm trầm, dường như cái loại khí tức quen thuộc ấm áp an tâm đó đem mình bao vây. Nhưng vẫn là muốn tỉnh lại a.

Tiêu Trường Hà mở mắt ra, mình nằm ở trên giường trong nhà trúc. Trước cửa sổ, Tần Phong đang đứng.

Si ngốc nhìn bóng lưng người nọ, cuối cùng ánh sáng trong mắt ảm đạm. Giãy giụa muốn ngồi dậy.

Tần Phong nghe tiếng xoay người bước nhanh về phía trước, đỡ Tiêu Trường Hà ngồi dậy, còn quan tâm lót gối mềm ở sau eo y.

“Hài tử là ta” nhàn nhạt trần thuật, nghe không ra cảm xúc.

“Xin lỗi” Thanh âm Tiêu Trường Hà khàn khàn vô cùng, “Ta, sẽ, không xuất hiện ở trước mắt ngươi.” Đau lòng thật giống như muốn chết.

Tần Phong nheo lại mắt, thanh âm mơ hồ cắn răng nghiến lợi. “Ngươi, đang, nói, cái, gì! Gạt ta ngươi mang thai không nói, đợi ta tìm tới còn phải dẫn hài tử của ta chạy mất? Ừ?”

Tiêu Trường Hà chợt ngẩng đầu, Tần Phong, ý trong lời nói của hắn là... Có phải hay không, có thể tiếp tục mong đợi đấy...”Nhưng mà, lúc ngươi biết phản ứng...”

Nhận thua vậy không biết làm sao đem nam nhân ôm vào lòng “Cho dù là nữ tử nói cho phu quân mình mang thai, nam nhân cũng sẽ trố mắt một chút đi. Huống chi, ngươi căn bản chưa cho ta một chút chuẩn bị. Còn nghi ngờ ta?

Điên cuồng vui mừng, Tiêu Trường Hà kích động hôn lên môi nam tử.

Nước chảy thành sông: y phục đơn bạc món món cởi ra, nóng bỏng hôn lên mặt tiều tụy của nam nhân, mút lấy cục xương ở cổ họng, làm nam nhân không nhịn được nuốt miệng nước, ngậm một chút hồng anh ở trên ngực, vuốt ve thai bụng tròn vo, hai người chặt chẽ kết hợp chung một chỗ. Nhiều tiếng ngâm xướng trào ra, động tác kịch liệt kể lể tương tư sau khi gặp lại.

Đèn mờ ảo, nửa đêm. Tiêu Trường Hà mệt mỏi vô cùng từ trong mộng thức tỉnh, ôm chặc chặt cánh tay của Tần Phong, tựa đầu càng sát vào trong ngực nam tử.

Một tay Nam tử khẽ vuốt sống lưng ướt mồ hôi của y, một tay sờ bụng lớn của y, “Rất khổ cực đi” thanh âm trong không khó nhận ra thương tiếc.

“Rất hạnh phúc... Vừa nghĩ tới, đây là hài tử của chúng ta…”

Hôn mi tâm nam nhân, “Người một nhà chúng ta, sẽ rất hạnh phúc “

Con tim bất an cuối cùng cũng tản đi, trong tim nam nhân đều là thỏa mãn cuối cùng không nhịn được nồng đậm mỏi mệt, an tường thiếp đi.

Có Tần Phong ở bên người, Tiêu Trường Hà là ăn ngon ngủ ngon chơi vui tính cách cũng thoải mái, người cuối cùng cũng có thần thái nở nang của dựng phu. Mà bụng kia, giống như mỗi ngày mỗi khác. Mới sáu tháng (Trường Hà cho là năm tháng), liền vượt qua phần lớn bụng bình thường đủ tháng. (bởi vì là song thai sao)

Thân hình nặng nề, khó chịu rất nhiều. Càng thêm lười biếng mệt mỏi, nếu không phải Tần Phong lo lắng mà kéo y vận động, y đều không nguyện nhúc nhích. Bụng lớn quá nhanh, bắp thịt rắn chắc ban đầu lại cũng không tìm được, da trên bụng kéo căng vô cùng, mỗi ngày Tần Phong giúp y bôi hương cao mới giảm bớt, thật sự là để cho Tần Phong cho y nuôi ra một cái bụng lớn mềm mại co dãn thật mê người.

Trầm trầm ưỡn bụng, lưng liền luôn là đau nhức không chịu nổi, Tần Phong đấm bóp là thư thích nhất, nhưng Tiêu Trường Hà mang thai dường như phá lệ nhạy cảm, xoa xoa liền động tình khó nhịn, Tần Phong xưa nay không đành lòng cự tuyệt y liền cũng lần lượt thành chuyện hoan hảo, mà Tiêu Trường Hà gần như nhiều lần đều là không chịu nổi bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại một bên Tiêu Trường Hà xấu hổ uổng công lực uy chấn giang hồ của mình, một bên phỉ nhổ mình lại thất thố cưỡng bách Tần Phong như vậy.

Thai nhi chèn ép cấu tạo bên trong thân thể, đi tiểu nhiều lần, tiểu Tiêu Trường Hà tùy thời tùy chỗ kích động đều là chuyện thường. Lúc bắt đầu Tiêu Trường Hà còn khá tự ái cự tuyệt trợ giúp của Tần Phong. Không giữ vững bao lâu liền đầu hàng. Ở dưới biến đổi ngầm của Tần Phong, Tiêu Trường Hà càng ngày càng lệ thuộc vào, mềm yếu, thói quen ở trước mặt hắn triển lộ toàn bộ, chẳng qua mỗi lần đều là mắc cỡ cả người đỏ thành tôm chết thôi. Mà tư thái này, đưa đến Tần Phong càng nghĩ muốn trêu đùa y.

Tuy là buồn ngủ, nhưng tổng khó ngủ yên. Hiếm thấy ngủ chốc lát liền sợ hãi tỉnh lại. Hơn nữa thai nhi nặng nề, đối với thân thể chèn ép quá lớn. Ngày hôm đó sau giờ ngọ, Tiêu Trường Hà trầm trầm ngủ ở trên giường, tóc đen tản ra trên gối, nổi bật dung nhan anh tuấn lại có mấy phần tái nhợt yếu ớt. Dưới áo lót mong mỏng, bụng cao vút như núi, vốn là vóc người cao lớn xem như vậy nhưng lại thấy thon nhỏ, gánh vác không được bụng to lớn như vậy.

Dường như có chút khó chịu, nhíu chặt lông mày, tựa như muốn xoay người, nhưng vóc người hiện tại chính là y tỉnh cũng không dễ dàng, huống chi lúc này rơi vào trong mộng một tay Tần Phong ôm lấy eo nam nhân, một tay bảo vệ bụng cồng kềnh của nam nhân, giúp nam nhân trở mình, điều chỉnh một cái tư thế thoải mái. Hẳn là do quá buồn ngủ, một phen động tác Tiêu Trường Hà cũng không tỉnh lại. Ai có thể ngờ tới, Tiêu đại hiệp đã từng độc bộ giang hồ tính cảnh giác nhạy bén, lại có ngày chậm chạp lười biếng mềm yếu như hiện tại. Hoặc giả phần lớn, đây là bởi vì có Tần Phong bên người, hoàn toàn tín nhiệm, hoàn toàn lệ thuộc vào..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.