Trường Hận Ca

Chương 12: Chương 12




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 12

Từ sau khi Omio thành hôn với Takichi, mẫu thân Shizu vốn thể nhược đa bệnh, giờ như thể đã thả lỏng tâm tình, trường kỳ nằm trên giường, Omio bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là bắt đầu học quản lý gia đình, để ý việc trong nhà.

Nói là quản lý chuyện nội bộ, kỳ thực một vài người hầu già có thâm niên từ lâu đã thuận lợi làm hết, bởi vậy cuộc sống cũng không phải quá khó khăn.

Đem một phần hậu viện tẩy sạch, thêm phòng ở cho vợ chồng mới cưới, lại thuê tới một hạ nữ tên là Maki, công việc của Omio cũng giảm đi ít nhiều.

Sau khi trở thành vợ người ta, Omio tuy hồi còn là thiếu nữ cũng có nhiều hoạt động đa dạng, nhưng giờ những cuộc gặp gỡ, tiệc trà xã giao, hội hoa xuân với các quý phu nhân nhiều tới độ khiến nàng hầu như không có thời gian để thở, có điều cũng bởi vậy, những việc nàng thích như xem kịch cũng nhiều tới đáp ứng không xuể.

Omio vốn không ghét xã giao, hơn nữa mẫu thân Shizu nhiều năm ốm đau liệt giường, nàng liền càng tích cực tham dự những hoạt động giữa các quý phu nhân.

Tham gia những cuộc tụ họp này, sẽ có một vài thương nhân tới buôn bán chút đồ cổ trân vật, thương phụ qua lại tại đủ loại hội hè còn mang đến vài lời đồn đại về các gia đình. Mấy loại lời đồn thêm mắm thêm muối kiểu này mang tới lạc thú cho cuộc sống của những phu nhân kia.

Buổi gặp gỡ mà Omio được mời tới, có nhà cho thuê sách gọi là ‘cửa hàng Wakasa’ cũng tham gia trong đó.

‘Cửa hàng Wakasa’ do một nữ nhân tên là Kouma kinh doanh, cô khoảng hai lăm hai sáu tuổi, dùng cánh tay mảnh khảnh gánh vác việc cho thuê sách, nuôi dưỡng người chồng họa sĩ vô danh của mình.

Các phu nhân thương gia sở dĩ biết tới cô, bởi vì cô thường mang sách cho thuê, tới nhà những kẻ có tiền này để làm ăn. Ban đầu, những phu nhân giàu có lại nhàn hạ gọi bạn dẫn bè tụ tập một chỗ, bảo cô mang sách tới, chọn lựa vài quyển, tâm sự cả buổi, dần dà, biến thành một buổi tụ hội.

Không hổ là nữ nhân từng trải qua tang thương, hiểu biết khá là uyên bác, Kouma thường kể rất nhiều chuyện kỳ nhân dị sự, lại đẩy mạnh tiêu thụ những châu bảo quý hiếm mà cô tìm kiếm khắp nơi tới.

Sau khi những buổi tụ họp kiểu này trở nên thân mật, Kouma liền đem theo những món hàng riêng tư dung tục như tính cụ, *** dược tới đây giới thiệu mở mang tiêu thụ. Mấy thứ này đa phần được đánh hàng từ Yotsumeya ở Ryogoku tới. Vào thời kỳ đó, những cửa hàng tinh phẩm, hàng thuê sách hầu như đều kiêm việc này.

Những mối làm ăn này đương nhiên cũng là vì thỏa mãn nhu cầu của khách nhân. Trong đó đặc biệt có loại thuốc thôi *** tên ‘Thanh mị’ chế tạo từ dịch thể rút ra từ cánh của bướm đen là có giá cao nhất, Yotsumeya đều đặt loại mị dược xanh đen này vào trong vỏ sò để buôn bán.

‘Thanh mị’ trong vỏ sỏ được chào giá một lượng hoàng kim, mà nam hình tinh chế từ vỏ ba ba phải ba lượng, rất nhiều quả phụ phải dựa vào những thứ thay thế phẩm này, mới có thể chậm rãi vượt qua đêm trường. Hoặc là, trợ giúp cho người chồng bị mất lòng tự tin. Cho dù giá cả trên trời, đối với các phu nhân giàu có mà nói, cũng chỉ là số tiền chẳng làm lông mày nhăn lấy một cái.

Cô dâu mới thông thường đều đỏ mặt đặt những chế phẩm *** loạn đó trong tay xem xét, cười đùa. Omio thì lại khác, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chúng chằm chằm.

Lúc nàng nhìn thấy cái vỏ sò dán chữ ‘Thanh mị’ quái dị, tưởng tượng cái người cao quý mỹ lệ kia rơi xuống thành dáng vẻ *** thú, Omio thậm chí cảm thấy hô hấp bắt đầu gấp gáp.

Bởi vì những cuộc gặp gỡ kiểu này, một buổi tối về muộn ngoài ý muốn, Kouma phát hiện Omio không mang theo tùy tùng, lập tức chạy tới gần:

“Yoshino phu nhân, ta và phu nhân cùng đường, để ta tiễn phu nhân một đoạn đường nhé.”

Nhìn xung quanh, cảnh vật quen thuộc đã bị bóng tối bao trọn, Omio đáp ứng đề nghị, cùng đi với Kouma.

Giữa đường, hình như gặp phải đinh phương (bộ khoái dưới quyền đinh thừa hành thời đó) đang đuổi bắt phạm nhân, tiếng còi vang tới theo làn gió nhẹ.

“Thật đáng ghét, lại là đuổi bắt phạm nhân!”

Kouma nhíu mày, chán ghét nhường đường, nhưng nữ nhân thích huyên thuyên này cũng nhanh chóng nói tiếp:

“Đúng rồi đúng rồi, ta ở đây không xa bờ sông lớn, thấy thi thể của võ sĩ bị chém đầu, thoạt nhìn máu gần như cũng chảy hết rồi, thân thể khô lại một vòng lớn, quanh thân võ sĩ kia dính đầy máu đen. Ta ở phía sau núi, từng thấy trên mặt đất tuôn ra thứ vừa đen lại vừa thối, không khác cảm giác này là mấy.”

Trong lời của Kouma có chi tiết khiến Omio chú ý.

“Máu đen, chị Kouma này, một người từ trong miệng nôn ra máu đen, thì là bị bệnh gì vậy?”

“Ai nha, Omio tiểu thư, cái kia chẳng phải là bệnh lao sao?”

“Ho lao…”

Omio cũng không phải là không biết sự kinh khủng của bệnh lao, chỉ là còn muốn biết thêm một chút, nàng nhìn Kouma giục giã, hy vọng Kouma sẽ nói thêm gì đó.

“Đúng vậy, là bệnh ở phổi, nhiễm phải bệnh lao, thân thể sẽ càng ngày càng gầy, da cũng sẽ trắng tới gần như trong suốt, làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp, vậy nên, trước khi biết tới sự đáng sợ của căn bệnh đó, rất nhiều nữ nhân còn muốn mắc phải loại bệnh này! Thế nhưng, bệnh này mà kéo dài trường kỳ, sẽ thổ huyết, cuối cùng còn có thể tử vong.”

Trong nháy mắt, Omio bị trùng kích thật lớn, hầu như đứng không vững. Nàng bất giác vươn tay ra cho Kouma đỡ.

“Không lẽ là người nhà của Omio tiểu thư?”

Cảm giác được sự chật vật hoảng loạn của Omio cũng không phải là đang đùa, Kouma liền hoài nghi có khi nào là Shizu Yoshino trước nay vẫn bệnh liệt giường.

“Không, không phải, mẫu thân của ta là bị bệnh tim.”

Nếu như bị người ta biết phu nhân nhà Yoshino nhiễm ho lao thì không ổn, vì vậy Omio mới vội làm sáng tỏ. Kouma giải thích thế này:

“Đừng lo lắng, ta sẽ không nói với người khác, ho lao chỉ cần ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng, nghỉ ngơi cho tốt, nhất định sẽ nhanh chóng khỏi bệnh. Huống chi bằng vào nhà Yoshino, muốn mời đại phu chẳng phải là chuyện dễ dàng hay sao.”

Kouma làm ra vẻ đặt mình vào hoàn cảnh người khác, như thể suy nghĩ vì Omio, tiếp tục nói.

“Ai nha, lại nghe thấy tiếng trạm canh gác rồi, ghét thật, ở ngay gần đây. Omio phu nhân, theo ta vào cửa này nói mấy câu đi, rồi sẽ đưa phu nhân trở về. Tới đây, mời vào trước.”

Bất tri bất giác đã tới cửa hàng Wakasa, Kouma thân thiết mời nàng vào.

“Tiểu thư!” Lúc này, Giọng của Aman bất ngờ vang lên “Ai nha, may quá! Lão gia sai ta tới đón tiểu thư, may là vừa kịp.”

Nếu như vào Wakasa, vậy chẳng phải là không gặp được Aman rồi sao.

“Chị Kouma, lúc nào đó tới chỗ ta một chút nhé?” Lúc gần đi, Omio nói như vậy.

“Được, được đó, rất tình nguyện, có thể được mời tới nhà Yoshino, đúng là cầu còn không được. Ta mang sách gì tới thì được nhỉ?”

Kouma ba câu không rời nghề chính, Omio cũng thuận miệng trả lời “Như vậy đi, ta rất muốn đọc quyển ‘Xà tính chi ***’ của Fujijuurou.”

“Thật sao, ta biết rồi, ‘Xà tính chi ***’ phải không? ——‘ Yêu khiến người kiên cường, nhưng không thể kéo dài mãi mãi, hận thì khác, trong lòng nếu hận, dây dưa suốt đời suốt kiếp, vậy nên ta muốn hóa yêu thành hận, quấn chặt lấy hắn ta cả đời.’ —— áng chừng ta cũng đọc hai lần rồi, mỗi lần đều có cảm giác tim quặn lại đau đớn đó!”

Kouma phô trương việc mình thuộc làu câu truyện.

.

Omio trở về phủ đệ lại gọi Aman lên.

“Này, Aman, ngày mai ngươi đi một chuyến tới Nembutsu giúp ta được không?” Nàng hỏi thử.

“Dạ? À!”

Vừa nghe lại phải tới Nembutsu, Aman chẳng thể nào thấy thoải mái nổi, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Cũng chẳng còn cách nào, ta ngày mai phải cùng song thân đại gia đi ngắm hoa xem kịch mà.” Omio dùng giọng điệu không thể tránh được.

Nàng cũng học bọn hạ nhân gọi Takichi là ‘đại gia’, nhưng này cũng không phải bởi vì nàng tôn trọng Takichi, mà là bởi vì chẳng có chút tình cảm nào với Takichi, lại không biết gọi hắn là gì cho xong, cho nên lúc Sozaemon bảo hạ nhân phải tôn xưng Takichi là đại gia, thì Omio cũng gọi theo như thế.

Takichi sinh ra trong gia đình vốn là tiền trang làm việc đổi ngân lượng tên là ‘Funasaki’.

Cho con trai đi ở rể nhà bán dầu, làm việc ghi nhớ các chi tiết, Takichi cũng chỉ giống như một người làm công bị Sozaemon gọi đến hét đi, công tác lao động một chút, phụ mẫu nhìn thấy, đương nhiên là cực kỳ không nỡ, vì vậy mới nghĩ đến lấy danh nghĩa là cửa hàng Funasaki chiêu đãi, đưa đôi vợ chồng trẻ đi ngắm hoa xem kịch, cho Takichi và Omio có cơ hội ở bên nhau.

“Chuyện cần làm rất đơn giản, chỉ cần đưa đồ giúp ta là được. Ngươi ra cửa có thể thuận tiện đi chơi đâu đó rồi hẵng về, ta sẽ cho ngươi tiền, để ngươi thích ăn gì thì mua đó, được chưa, có vậy thôi mà!”

Vừa nghe có thể mua đồ mình thích ăn, Aman liền động lòng.

.

Edo có rất nhiều quán bán đồ ăn vặt, cho dù là nghèo đói sa cơ thất thế, cũng thường tới mua ăn. Đồng thời phục vụ những bà vợ phải tận lực giảm thiểu thời gian làm thức ăn để dồn sức vào việc lớn trong nhà, mặt khác cũng bởi vì số lượng nữ giới ít, nam nhân không có gia đình tự nhiên cũng phải dựa vào những quán ăn này.

Từ tiệm ăn bán vài món mì, quán vỉa hè, cho tới người bán rong khiêng gánh hàng bên trong có đủ loại thức ăn vặt đi lại trên phố lắc trống, số lượng nhiều không kể xiết, sáng sớm thì bán natto, hến, những món chính thì cứ cần khắc có.

Omio sai Aman đi mua trứng cuộn chiên, cá chình nướng, còn có rượu, cơm nước hâm nóng xong, cất vào hộp gỗ đã chuẩn bị từ trước.

“Nghe rõ chưa, nếu như cự hán trông như chủ hải phường kia đi ra, ngươi cứ giao rượu cho hắn, còn đồ trong hộp gỗ thì đưa cho Benten, đã hiểu chưa, Aman?”

“Dạ? Ở đó có thờ thần Benzaiten sao? Ngôi chùa đó…”

Aman lấy làm kinh hãi, nói ra lời khiến người ta muốn phun.

“Ngu ngốc, chùa miếu sao có thể thờ Benzaiten được, là đưa cho một người được tên gọi như vậy. Nghe chưa, ngươi không hiểu chuyện cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng nói với ai về chuyện này, có biết hay không?”

Lúc Omio tức giận, lông mày mới vẽ sẽ xếch lên nghiêng nghiêng, có một sự uy nghiêm khó có thể hình dung, Aman chỉ đành cuống quýt gật đầu vâng vâng dạ dạ.

“Được, ta sẽ như thế…”

Nói xong, Aman lập tức bước ra khỏi cửa, vừa vặn đi sát qua bên người Kouma từ sau cánh cửa gỗ đi vào.

“Ai nha, Omio tiểu thư, chọn ngày không bằng đột ngột tới quấy rầy, tiểu thư đang định ra ngoài sao?”

Tiếng Kouma vang dội truyền vào lỗ tai Omio.

“Kouma, chị tới thật đúng lúc, muộn chút nữa thì ta đã ra khỏi cửa rồi, lại đây lại đây, mời lên, chị có mang sách đến cho ta không?”

Lần đầu tiên bước vào nhà Yoshino, tuy nói là hậu viện, nhưng khí thế khác thường vẫn khiến Kouma ngẩn người.

“Ta thực sự có thể đi vào sao?”

Thấy cô vẻ mặt bất an, Omio vẫy vẫy tay, lúc này Kouma mới dè dặt đem nửa bên mông đặt lên ván gỗ trên hành lang, cũng lấy ra mấy quyển sách từ trong tấm vải vuông.

“Hôm qua ta tìm một chút, đem những quyển này tới trước, tiểu thư cầm xem đi, thấy cái nào vừa ý thì tính tiền là được.”

Omio chọn ra một quyển ‘Nữ Oa’ từ trong mớ sách, đặt trên tay lật xem.

Vừa kín đáo quan sát khách mới rốt cuộc là cảm thấy hứng thú với sự vật gì, Kouma vừa khen “Thật là một đình viện xinh đẹp a, ai nha, xem nụ hoa trên cây anh đào kia, một hai ngày nữa chắc sẽ nở nhỉ.”

Xem ra Kouma dự định tạo quan hệ lâu dài với nàng, Omio ngắt lời Kouma, tùy tiện chỉ mấy cuốn sách Kouma mang tới, nói:

“Quyển này, và quyển này để lại đây cho ta.”

Lấy ra những quyển Omio chọn, Kouma tươi cười gói lại, thuận miệng tiếp một câu:

“Tốt tốt, cảm tạ tiểu thư đã chiếu cố, ngày mai ta sẽ tới chỗ buôn sách, nhất định có thể lại mang về một vài thứ thú vị, đến lúc đó mong tiểu thư sẽ quan tâm tiếp.”

Omio chẳng muốn nghe những lời khách sáo của đám thương nhân này, nàng cấp thiết muốn ra lệnh tiễn khách “Lát nữa ta phải ra ngoài xem kịch…”

Kouma đương nhiên biết rõ ý đồ của chủ nhân, gật đầu nói “À, cho nên mới mang theo bento đúng không?”

“Ai nha, sao ngươi biết là bento?”

Nghe Omio hỏi lại như vậy, Kouma cười đáp “Có thể ngửi thấy mùi cá chình mà. Nhưng mà mấy chỗ bán hến, cá chình vẫn có chỗ ăn không ngon, nói đến cá chình ngon thì ở Yokochou là ngon nhất. Đúng rồi, nghe nói trước kia samurai không ăn cá chình, bởi vì cá chình trông giống rắn, khiến người ta chán ghét, còn nữa, cá chình phải mở phần bụng ra ăn, điều đó làm cho liên tưởng tới việc mổ bụng, là biểu trưng điềm xấu, vậy nên samurai mới ghét ăn cá chình như thế. Có điều, mặc kệ nói thế nào, cá chình thực sự là ăn quá ngon, đầy đủ dinh dưỡng, vậy nên lúc samurai ăn cá chình đều là xẻ từ lưng đấy.”

“A, có chuyện như vậy sao? Cho tới giờ ta chưa từng nghe qua.”

Thấy Omio ngạc nhiên, Kouma nói càng thêm hăng say.

“Hơn nữa, ở vùng Osaka, hầu như là thương nhân với nhau, cho nên cá chình ở đó đều xẻ từ bụng. Nghe nói cá chình ở Osaka vị rất ngon, bởi vì chất nước bất đồng. Vậy nên mới nói nam nhân cũng bị ảnh hưởng bởi thổ địa nơi sinh trưởng, gia sự khác nhau, mùi vị cũng không giống nhau.”

Kouma thấy nói tới chủ đề này khiến cho Omio hăng hái, cô lại càng thao thao bất tuyệt. Nữ nhân lúc lắm mồm thì thời gian trôi đặc biệt nhanh, mãi cho đến khi Takichi tới gọi Omio đi thì mới kết thúc câu chuyện.

Tiết mục hôm đó thực sự là buồn chán cực kỳ.

Cùng song thân và vợ chồng anh cả của Takichi xem kịch xong, bọn họ lại lấy lý do anh đào ở Khoan Vinh tự sắp nở, mời Omio và Takichi tới Khoan Vinh tự xem.

Lúc mới đến Khoan Vinh tự, chỉ thấy bán hàng rong và giang hồ nghệ nhân đã xếp thành một hàng dài, chờ anh đào nở, mà có một vài người giang hồ không chờ nổi đã bắt đầu mở tiệc vui vẻ.

Ngay đến bên cạnh ao lớn phía sau Khoan Vinh tự cũng chật ních hàng ăn vặt, trà phòng, đi sâu vào trong, còn có rất nhiều trà thất cho nam nữ hẹn hò.

Ở đây đương nhiên cũng tụ tập rất nhiều nữ nhân bán đứng thân thể.

Trong đoàn người ngắm hoa, có rất nhiều nghệ kỹ hoặc tình nhân do lão gia hoặc là phú thương chủ hàng dắt tới, cả đám đều quần áo trang điểm xinh đẹp.

Omio cùng Takichi đi thăm thú xong, bất ngờ nhìn thấy Samon Koujirou.

Trong nháy mắt, cảm giác trái tim đau đớn như bị bóp nghẹn, Omio sững sờ tại chỗ.

Bên cánh tay Samon còn có một nữ nhân đang bám lấy.

Là một nữ nhân màu da trắng nõn, trên mặt còn vẻ trẻ con, nàng mặc kimono lụa tay ngắn sang quý, trải qua nhiều lần nhuộm, màu sắc lịch sự tao nhã.

Omio từng thấy Benten mặc bộ kimono đó.

—— Samon đã phản bội Benten

Giữa lúc Benten ốm đau tại giường, nôn ra máu đen, chịu đủ dằn vặt thống khổ, vậy mà Samon lại đi ôm nữ nhân khác.

Tuy rằng nữ nhân kia rất đẹp, vóc người cũng không tệ, nhưng so sánh với lệ chất của Benten, thì chỉ là trăm triệu cũng không được tới trăm phần.

Cùng loại nữ nhân như vậy…

Ý nghĩ đó xông thẳng lên não Omio, nàng thấy thân thể thoáng chốc nóng bừng lên.

Samon hẳn cũng phát hiện Omio đứng bất động nhìn mình chằm chằm nãy giờ, nhưng y chẳng hề để ý mà lướt qua nàng.

“Nàng sao vậy? Omio… Omio, làm sao vậy?”

Nếu không phải âm thanh của Takichi kéo nàng quay về, lòng đố kị của nữ nhân có lẽ đã khiến Omio mất trí từ lâu.

.

Đêm đó, thuận theo Takichi cầu hoan, Omio mở ra thân thể trắng trẻo mảnh mai nằm trên đệm, nhưng trong óc thì thanh tỉnh hồi tưởng lại chuyện ban ngày.

—— Sau khi từ Nembutsu trở về, tâm tình của Aman vẫn rất kích động.

Tới lúc tỉ mỉ đề ra nghi vấn, mới biết hóa ra Aman tận mắt thấy Tetsu cưỡng bức một nữ nhân ở phòng trong.

Aman lớn hơn Omio bảy tuổi, bởi vì vóc người cao lớn, hơn nữa dáng vẻ xấu xí, tới giờ vẫn không khiến nam nhân nào hứng thú nổi, vậy nên dù cô biết được tình sự giữa nam nữ, nhưng thực tế tận mắt chứng kiến sợ rằng chính là lần đầu tiên.

Có lẽ là do sợ hãi, nói tới cuối cùng, nữ nhân tráng kiện tuổi tác không nhỏ này còn khóc rống lên, nói tuyệt đối sẽ không bước vào Nembutsu một lần nào nữa.

Omio đành phải trấn an Aman trước, giả vờ nói hai người kia là vợ chồng. Omio bắt đầu hối hận vì sao không tự đi.

Takichi ghé vào trên người Omio phát sinh một tiếng như rên rỉ, kết thúc một cách qua loa.

Trọng lượng trên người biến mất, nàng lập tức đứng dậy đi về phòng tắm dành riêng cho vợ chồng mới cưới, dùng nước nóng còn lại tẩy sạch thân thể.

Quay về phòng ngủ, Takichi đã ngáy vang, Omio lặng lẽ kéo chăn gối qua.

Nằm trong chăn, Omio vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ, dù khó khăn lắm mới thấy có chút mơ màng, thì lập tức lại bị ác mộng vây quanh, giật mình tỉnh giấc.

Mơ hồ giống như lại nghe thấy tiếng còi.

Omio đơn giản đứng dậy, đi ra cửa phòng, đi tới bên cửa gỗ ở hậu viện, nghiêng tai tỉ mỉ lắng nghe.

Quả nhiên, có tiếng còi gián đoạn.

“Lại tróc nã phạm nhân.”

Omio bất giác lẩm bẩm, một trận gió đêm thổi tới, cảm thấy hơi lạnh, Omio liền xoay người đi vào phòng ngủ.

Cơn buồn ngủ lại kéo tới, Omio đi vào giấc ngủ, lần này mộng thấy Samon.

Đó thật là một hồi ác mộng đáng sợ.

Omio biết Samon và Tetsu đều đồng dạng là chức nghiệp hung thủ nhận tiền của người ta ủy thác đi giết người. Ở trong mộng, Omio nhìn thấy Samon bởi vì thất thủ mà bị giết chết, nằm trong vũng máu. Mặc kệ Omio gào tới rách họng, Samon vẫn không nhúc nhích, trong con ngươi mở lớn hoàn toàn không thấy thần thái khi xưa.

Bị chính thanh âm của mình làm cho tỉnh lại, Omio lúc này mới phát hiện toàn thân đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.

Ngoài cửa sổ sắc trời âm u, Takichi ngủ bên cạnh đã đứng dậy. Omio quay đầu sang, nhìn đống đệm chăn bị Takichi làm lộn xộn.

Nghe nói giấc mộng lúc về sáng gọi là chính mộng.

Tâm linh Omio bị những điều thấy trong mơ trùng kích, nỗi khiếp sợ còn chưa tiêu tan, đau đớn tới mức gần như rơi lệ, Omio vững tin bản thân vẫn còn yêu Samon Koujirou.

Cái người đáng trách đã chiếm lĩnh tâm linh mình thật sâu kia.

Vì nguyên nhân này, Omio lại một mình bước trên con đường đi tới Nembutsu.

Sắc xuân tràn đầy ven đường đột ngột biến mất ngay ngoài cửa chùa, ngôi chùa không may mắn vẫn còn chưa bị nhuốm màu anh đào.

Omio ôm bento bước nhanh đi vào tham đạo hoang phế.

“Thế nào? Nữ nhân cao to hôm qua không đến sao?” Đường vào tuy rằng hoang phế, nhưng vẫn miễn cưỡng còn gian nhà phía sau chính điện là có thể cho người ở. Lấy ra hộp thức ăn đựng inarizushi màu vàng kim, súp miso và các thứ khác, Tetsu quay sang hỏi nàng về chuyện Aman.

(inarizushi là món sushi trong đậu phụ chiên: link)

“Aman nói ngươi rất đáng sợ.”

Omio đáp lại mang chút trào phúng.

Sau đó Omio liếc ngang sang Tetsu đang ăn từng miếng từng miếng inarizushi, hai gò má bị nhồi tới tròn vo, lại dời đường nhìn về phía phòng ngủ, cửa sổ phòng tắm bên cạnh bếp có hơi nước tỏa ra.

Tetsu như một con cún, một tay nắm inarizushi, miệng tu ừng ực rượu ngon mà Omio mang tới.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa cao tới thắt lưng vang lên âm thanh mở ra, vốn tưởng Benten đang tắm thì lại từ bên ngoài đi vào.

Là chạy về sao? Đầu vai rung động thở dốc, nhưng vừa thấy Omio tới, hắn đột nhiên ngừng thở.

“Tìm được đại gia rồi sao?”

Liếm ngón tay đầy mỡ, Tetsu ngồi bên góc lò sưởi đặt câu hỏi, Benten gật đầu, nhưng chậm chạp không bước lên.

Benten có chút khác lúc trước Omio nhìn thấy, tuy rằng vẫn mặc kimono tay ngắn màu tím, buộc dây lưng khổ rộng.

Thế nhưng dáng dấp mảnh khảnh của hắn, như có thể ngửi thấy sắc hương, làm cho liên tưởng đến một đóa xương bồ cự tuyệt tay người hái, cô độc nở bên mặt nước.

Đóa xương bồ màu tím đó, hôm nay lại nở đặc biệt dã diễm, với trực giác của nữ giới, Omio mẫn cảm nhận thấy được điểm ấy.

“Làm sao vậy, lên đây đi, Omio bé nhỏ đây mang Inarizushi tới cho chúng ta đó.”

Mở ra bento đã bị mình ăn thành một đống hỗn độn, Tetsu đứng lên đi tới bàn rửa tẩy sạch dầu mỡ bám trên tay.

Đó là một máng nước bằng đá giản đơn, đào thành hình tứ giác, bên cạnh khai một cái lỗ để nước thải chảy ra, một phía để nước uống dự trữ, cùng với thùng lớn dùng để rửa.

Cầm gáo múc nước tẩy sạch tay xong, Tetsu lại trở về ngồi bên cạnh lò, quay đầu lại nhìn Benten vẫn còn đứng trên mặt bùn.

“Đã đi cho đại gia ôm rồi? Hửm?” Hắn hỏi.

Benten không trả lời, cởi giày dưới chân, đi thẳng vào phòng tắm định tẩy sạch bàn chân bị dính bẩn dọc theo đường đi.

“Đại gia tới Khoan Vinh tự ở hầu phòng, không trở lại, vậy nên để Benten đem quần áo tới cho hắn thay rửa.” Tetsu giải thích với Omio như thế.

Vừa nói Tetsu vừa đưa tay chống lên đầu gối, nghiêng thân thể dời trọng tâm, nhanh nhẹn đứng dậy.

“Thuận tiện để cho đại gia ôm!”

Những lời này là nói với Omio, nhưng lại đi dần về phía Benten. Benten phát giác ra ý đồ của hắn, lập tức định trốn, nhưng vẫn không kịp, bị Tetsu dùng sức khóa chặt.

“Khẳng định là đã nuốt qua cái nam căn to lớn kia rồi.”

Tetsu lôi Benten từ phòng tắm trở về phòng chính, trở tay ném lên nệm trong phòng ngủ.

Tấm nệm hai lớp lông chim không quá tương xứng với căn phòng tồi tàn đỡ Benten chạm đất, lập tức lại chịu thêm trọng lượng của Tetsu.

“Tetsu… a…”

Không để tâm Benten chật vật đến cực điểm đề cao âm lượng, Tetsu đưa tay từ phía sau vén vạt áo lụa tím lên.

Hai vạt áo hồng sắc bị mở rộng, bắp đùi bạch tế trần trụi hiện ra trước mắt Omio không sót chút gì, Benten khó chịu quay đầu đi.

Hai tay Tetsu đồng thời tách cặp mông như gốm sứ ra, tỉ mỉ kiểm tra cánh hoa màu lựu.

“Nhiễm màu xinh đẹp như thế, thật khiến người ta đố kị nha!”

Nói xong, Tetsu từ phía sau đem cự vật hung mãnh đâm vào nhị hoa hé nở.

Benten phát sinh tiếng kêu khe khẽ, muốn chạy trốn, nhưng thế nào cũng không thoát, thân thể bị xỏ xuyên qua thật sâu, chỉ có thể nắm chặt chăn đệm mà giãy dụa.

“A a a… Tetsu…”

Omio nhìn gương mặt mỹ lệ của Benten bởi vì thống khổ, say sưa mà nhăn nhó.

Không gian đan xen ái dục giao hoan giữa nam đồng chí khiến kẻ khác hoa mắt thần mê, làm Omio lưu luyến mất phương hướng ở trong đó.

Sức lực mạnh mẽ, tùy ý thao túng thân thể Benten.

Vạt áo bị mở rộng tự động tuột xuống, nữ thần Benzaiten trên lưng cũng hiển lộ ra, dường như đồng dạng bị chơi đùa. Benten vặn vẹo thân thể, phát sinh âm thanh nức nức nở nở.

Omio vẫn chăm chú nhìn một màn đó, trong nội tâm bốc lên ngọn lửa hừng hực, vươn đầu lưỡi nóng bỏng liếm khóe môi đã phát khô.

Tetsu lấy phương thức thú giao, xỏ xuyên qua thân thể trắng nõn từ phía sau, tiếp đó kéo Benten lên, để hắn ngồi cong chân trên người mình.

“A…”

Cơ quan nội tạng như bị đâm thủng, Benten buồn khổ lay đầu, Tetsu dùng sức mạnh như núi, đem thân thể hắn nhẹ nhàng nâng lên, rồi lại hạ xuống đâm vào, dùng phương pháp tàn khốc làm động tác xuyên qua.

“Ngừng… ngừng tay, ngừng lại, ngừng lại…”

Benten chịu không nổi lên tiếng cầu xin.

Vạt áo xộc xệch mở rộng, lộ ra bộ phận của nam nhân đã đứng thẳng. Tetsu dùng bàn tay to lớn bắt đầu ma xát, xoa nắn phần đỉnh, Benten giãy dụa thân thể càng thêm kịch liệt.

“A a, không được a a a a…”

Bị bàn tay của Tetsu khiêu khích đùa bỡn, Benten rất nhanh lên tới đỉnh, nhưng đúng thời khắc quan trọng thì nhiệt triều sắp giải phóng bị ngón tay chặn lại.

“Ư…hư…hnnnnn…”

Cắn chặt răng, tiếng rên rỉ gián đoạn tràn ra từ trong cổ họng Benten.

Lúc muốn giải thoát lại bị nhẫn tâm ngăn trở, gương mặt mỹ lệ nhăn nhó một cách thống khổ.

“A a… chí ít… chí ít để ta giải thoát… Tetsu…”

Trải qua vài lần tiến vào tàn khốc, Benten không nén được tiếng van vỉ, trong miệng cầu xin, toàn thân lại vì những lời mình nói mà xấu hổ thiêu ra hỏa diễm lam đậm.

“Không được, xem người đã bị đại gia làm một lần, hoạt sắc sinh hương toàn thân đều bị hút lại, đừng nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”

Vài phút trước thân thể kia có lẽ còn để Samon ôm vào lòng, bởi vì vậy, cho dù đang ốm đau, nhưng thoạt nhìn vẫn xinh đẹp động nhân.

Lòng đố kị khiến Tetsu không ngừng nghỉ hành vi dằn vặt tàn khốc của mình.

Đôi môi thơm ngát khiến kẻ khác không khỏi muốn điểm son lên, mỗi lần sâu trong nhục bích bị thứ cứng rắn xông vào, liền hé ra thở dốc.

Omio không thể bảo trì lý trí thanh minh được nữa.

Nàng kéo kéo vạt áo, tới gần Benten đang bị Tetsu ôm đặt trên chân, nhìn chăm chú đôi môi không ngừng hổn hển kia.

Chỉ là nhìn thôi, trong đầu Omio liền ‘ầm’ một tiếng nổi lên từng trận cảm giác mê muội ngọt ngào, tuy biết đến có khả năng bị đánh đuổi, nhưng nàng vẫn không kháng cự lại được dục vọng muốn thưởng thức mùi vị của đôi môi đó. Nàng để mặc cho khát vọng của mình chỉ huy hành động.

“A a…”

Môi Omio quấn lấy bắt đầu hấp thụ, Benten phát sinh tiếng thở dốc gấp gáp.

“Benten… Benten…”

“Không… ngừng tay… Omio…”

Bàn tay non mềm của Omio leo lên ngực Benten. Benten chật vật giãy dụa thân thể.

Để mặc nữ nhân si cuồng đùa nghịch, Tetsu tăng tốc độ đâm vào. Omio giống như con mèo con liếm bát, vươn lưỡi ra liếm đầu nhũ màu anh đào khảm kim hoàn.

“Hm… nnn…” khí tức hỗn loạn, Benten bị trêu đùa lại càng thêm cuồng loạn.

“A a a ưm… không được…”

Bốn bàn tay sờ soạng khắp nơi, toàn bộ quấn quýt tại những chỗ riêng tư mẫn cảm nhất, Benten rốt cuộc không nhẫn nại nổi nữa, rơi vào vực sâu.

Nhắm chính xác thời khắc đó, Tetsu lần thứ hai phun ra dòng thác ***.

“Aa… haa…”

Cảm thụ được dòng chảy tràn đầy cơ thể, Benten không khỏi ưỡn người, nhưng thân là nam nhân vui thích lại bị phong tỏa không được giải thoát, hắn thút thít rên rỉ.

Phát sinh một tiếng gào như mãnh thú, Tetsu đem giọt cuối cùng phát tiết, lạnh lùng vứt thân thể mỹ lệ trong lòng xuống đệm.

Cùng lúc bị vui thích tiêu hồn khiêu khích, lại bị phong tỏa tính dục nam nhân, Benten phát cuồng giãy dụa.

“Thế nào? Khó chịu sao? Đã vậy, sao không dùng tay tự an ủi mình? Làm như thế nào ngươi hẳn là biết đúng không?”

Thở hổn hển, Benten thử nhổm người dậy, không muốn, không muốn, hắn cự tuyệt trong im lặng.

Nhưng Tetsu không dễ dàng buông tha hắn như vậy.

Nhìn xuống lõa thể giãy dụa một cách *** loạn trên chăn đệm, Tetsu nói ra lời đáng sợ:

“Nếu không muốn, thì giao cho Omio dùng tay giúp ngươi giải quyết đi!”

Benten trợn tròn hai mắt nhìn Tetsu, không thể tin nổi hắn lại nói ra lời như vậy, sau đó khiếp sợ nhìn chằm chằm Omio.

Omio cũng đang có ý này. (Té ghế với em này ..|||)

Benten chuyển động thân thể muốn trốn, sâu trong yết hầu phát ra những tiếng hỗn loạn. Hắn dùng tay phải che miệng, bò ra từ trong chăn.

Cứ như vậy chạy vội tới sát mép hành lang, lúc này tựa hồ đã nhẫn nại đến cực hạn, từng ngụm máu đen sẫm ở trong miệng bị phun ra.

“Á!” Omio thở hổn hển.

“A, không muốn… lẽ… lẽ nào, ta không muốn.”

Liên tục nôn ra máu, Benten không ngừng thì thào lung tung.

Omio vẫn ngốc sững tại chỗ, lung lay lúc lắc thối lui, đụng phải Tetsu đứng phía sau.

“Tetsu…”

Nghĩ cách giúp Benten đang thổ huyết, cứu hắn đi, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Omio lúc này. Omio như muốn cầu xin giúp đỡ tới gần cự hán, nhưng thấy hai mắt Tetsu lấp lánh tia sáng sắc bén, nàng tuyệt vọng.

Tetsu đối với sự thống khổ của Benten, thậm chí có thể nói là vui vẻ mong chờ.

Omio không chịu nổi nữa chạy ra khỏi đại môn Nembutsu.

.

Rời khỏi Nembutsu về nhà, Omio thấy trong cửa hàng đang bận rộn, sau khi xác định không có ai ở hậu viện liền mang Aman đi vào trong thương khố.

Nói là thương khố, kỳ thực chẳng qua chỉ là một nơi xếp đồ cũ, hơn nữa đa số là đồ chơi khi còn bé Omio từng dùng, hoặc là mấy thứ đồ cưới lúc trước, rương hòm hình chữ nhật, bàn trang điểm, rương quần áo, đồ lúc trước dùng để phòng cháy, cũ nát lại lộn xộn chất đầy trong phòng.

Omio biết trong gian thương khố này có một lao phòng có thể dùng để giam lỏng.

Lao phòng, cũng không đáng sợ như tên gọi của nó.

Nó nằm ở tầng trong cùng của thương khố, bình thường bị bình phong che khuất, vậy nên ngoại nhân không dễ dàng phát hiện chỗ này có một lao phòng. Thế nhưng, chỉ cần mở bình phong ra, là có thể thấy một gian phòng được tách ra bởi cánh cửa gỗ hoàng dương hình vuông, kích thước khoảng mười điệp.

Lao phòng này dùng tất cả đều là gỗ tốt nhất không thấm nước chống cháy, cánh cửa vuông gỗ hoàng dương dùng coi như cửa vào, chỉ có chỗ mở ra để đưa thức ăn vào sát sàn nhà thì kích thước mới có chút bất đồng, miễn cưỡng có thể để người bình thường thò đầu qua.

Trừ chỗ đó ra, lao phòng này cũng thiết kế cơ quan tinh xảo, chỉ cần nhấn một cái vào chốt mở của cơ quan, có thể đem toàn bộ lao phòng treo lên cao.

Cho tới bây giờ, lao phòng này vẫn chưa từng được sử dụng tới, không chỉ bẩn thỉu lộn xộn, còn phủ một lớp bụi dày, cũng không phải trong một ngày là có thể dọn dẹp xong.

Thực sự không có cách nào nữa, Omio đành phải tìm Maki tới hỗ trợ.

Maki là người hầu Omio mới thuê sau khi kết hôn, cô ta phụ trách chuẩn bị ba bữa cho Omio và Takichi, cũng làm chút công tác như dọn dẹp quần áo và đồ dùng hàng ngày, thu thập đệm chăn. Omio phân phó Maki và Aman quét tước gian phòng trong thương khố.

Nàng còn dặn hai người nghìn vạn lần đừng để ai phát hiện.

“Sao phải quét dọn cái chỗ này? Tiểu thư cần sao?” Aman vẻ mặt kỳ quái không hiểu gì, hỏi đi hỏi lại Omio nhiều lần.

Trước khi cử hành hôn lễ với Takichi, căn nhà ở hậu viện đã xây dựng thêm để làm nơi cho đôi vợ chồng trẻ dùng, Aman không nghĩ ra vì sao Omio còn muốn chỉnh lý căn phòng này.

Có lẽ là thương khố này chiếm quá nhiều diện tích, Omio muốn quét dọn sạch để biến thành một căn phòng nữa chăng? Aman đoán như thế.

Thế nhưng, không chỉnh lý tạp vật trong thương khố, chỉ cần quét sạch cái lao phòng tựa như dùng để giam những kẻ phiền phức hoặc là không muốn cho ai thấy kia, thực sự khiến Aman không đoán ra được manh mối.

Đối với sự đơn thuần đó của Aman, Maki trái lại cười khổ.

“Aman, có phải ngươi chưa từng tới nơi khác làm việc đúng không? Lúc hai người hợp sức chuyển một cái rương lớn thì Maki hỏi thẳng như vậy.

“Ta từ Shinano được lão gia gọi tới, chưa từng làm ở nơi nào khác.” Aman trả lời thành thật.

Bởi vì cô nghe nói những người giúp việc có vài người không làm việc lâu một chỗ, đổi hết nhà này sang nhà khác, không ở đâu lâu dài, người như thế cuối cùng sẽ bị ông chủ đánh giá càng lúc càng tồi tệ, kiểu gì cũng rơi vào tình cảnh bi thảm, Aman luôn cho là như vậy.

Vì thế từ lúc bản thân tới nhà Yoshino làm việc tới giờ đã là đầu năm thứ ba, Aman chưa từng nghĩ chuyển tới nơi khác có điều kiện cao hơn, cô nói với Maki như thế.

“Cái này nha, Aman, đó là thiếu phu nhân tốt bụng, dễ ở chung đúng không? Ai, tuy rằng có chút ngoan cố, có điều theo ta căn bản không sao, ta ý mà, đã từng ở những cửa hàng có tiểu thư kiêu ngạo bốc đồng, vậy nên loại tâm tình thất thường như thiếu phu nhân cũng chưa thấm vào đâu, huống chi…”

Maki nghiêng đầu ghé vào bên tai Aman, thì thào:

“Thiếu phu nhân, thích người đàn ông khác đúng không?”

Aman bị những lời này làm cho sững sờ, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Maki nhỏ hơn mình hai, ba tuổi, lại có vẻ thông minh già dặn hơn.

“Ngươi, ngươi, ngươi sao lại có thể nghĩ như vậy?”

Cái vẻ bối rối đó của Aman, chẳng khác gì không đánh đã khai, Maki chun mũi hừ một tiếng.

“Ai cũng thấy được mà! Chỉ cần nhìn thái độ của thiếu phu nhân với đại gia là đủ biết rồi, đó rõ ràng không phải là thái độ đối với chồng mình, từ nhà chính không nhìn thấy thương khố này, ở chỗ này hẹn hò với người trong lòng, còn an tâm hơn cả những trà phường bên ngoài, nói thế nào thì nàng cũng là thiếu phu nhân của một cửa hàng lớn, không thể tới những chỗ như vậy được.”

Đã vậy, sân sau với gian nhà mới được xây dựng cho vợ chồng mới cưới che chắn thương khố, càng xa xôi mờ mịt, từ nhà chính không thể nhìn thấy.

“Ta càng nghĩ càng thấy đáng sợ.”

“Ngốc lắm, lão gia phu nhân của cửa hàng lớn có ai không như thế? Còn đầy người tư thông với diễn viên, mang thai sinh con coi như là của lão gia nhà mình mà cho kế thừa gia sản.”

Aman không thể tiếp thu chuyện như vậy, cô nói “Thật đáng sợ, dù gạt được người khác, nhưng ngửa đầu ba thước còn có thần linh nhìn xuống đó!”

Thấy Aman sợ đến run người, Maki nở nụ cười.

“Nói cũng đúng, thế nhưng, chính là bởi vì làm việc thẹn với lòng nên mới phải đi cầu thần bái phật mà, thần linh cũng vì thế mới nhiều lên, có gì không tốt? Hơn nữa, nếu như lão gia ở ngoài dưỡng tiểu thiếp, tết Trung Nguyên (lễ Vu-lan), tất niên hàng năm, thiếu phu nhân cũng phải tặng nhu yếu phẩm, chiếu cố chu đáo sinh hoạt của người ta, đây mới là khí độ của nữ chủ nhân cửa hàng lớn, có điều, lão gia chúng ta và đại gia đều kín đáo, phương diện này như thế nào cũng không rõ rệt lắm đâu.”

Maki nói xong lại nở nụ cười.

Lấy khăn lau qua sàn nhà mấy lượt, sau khi dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ lao phòng, hai người trở lại chỗ Omio.

“Khổ cực rồi, nghe đây, không cho phép nói với bất cứ ai ta sai các ngươi quét tước gian phòng trong thương khố.”

Nói rồi, Omio nhét vào tay hai người một trọng lượng khiến kẻ khác thoải mái.

“Dạ, dạ, ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài đâu tiểu thư.”

So với Aman nơm nớp lo sợ vâng dạ, Maki đã trải qua đủ thứ mùi vị cuộc đời, khôn khéo giỏi giang lại thức thời sành sỏi thì lại mang ngữ điệu dứt khoát:

“Thiếu phu nhân, yên tâm đi!” Maki cam đoan.

Kỳ thực, Omio cũng không lo lắng về hai người này, bởi vì nàng biết rõ, dù là Takichi biết, cũng không có gì phải sợ.

Thế nhưng, chỉ có đối mặt với Sozaemon, nàng mới thấy có chút băn khoăn, vì vậy nàng đợi phụ thân, từ sau khi Shizu bị bệnh thường cùng dùng cơm tối bên giường, trở về.

“Phụ thân”, tại hành lang lờ mờ, Omio vội vàng gọi Sozaemon quay lại.

Có lẽ ban đêm thị lực cũng tốt, hai con mắt của Sozaemon không nheo lấy một chút nhìn thẳng tắp vào vị trí của Omio. Cũng như dầu y bán ra, bình thường là một phú thương ổn trọng ôn hòa, thế nhưng, lúc đổ dầu vào lửa, sự trầm tĩnh  hằng ngày sẽ biểu hiện chuyển biến một trăm tám mươi độ, biến thành sức mạnh có thể thiêu hủy tất cả. Sozaemon chính là một nam nhân như vậy.

“Omio à? Bên đại gia đã chuẩn bị xong cơm tối chưa?” Sozaemon là người đầu tiên gọi con rể Takichi là đại gia, chính là vì muốn cho hắn có điều tự giác trước mặt người hầu cùng với khách hàng.

“Chuyện của đại gia, con đã phân phó cho Maki rồi. Vả lại, phụ thân, con có chuyện muốn cầu phụ thân…”

Omio còn chưa nói hết lời, Sozaemon đã dùng khẩu khí trầm ổn để ngắt lời.

“Chuyện thương khố à?”

“A ——” kinh hô một tiếng, Omio nhìn phụ thân mình.

“Sao cha biết?”

“Trong nhà có chỗ nào thay đổi, ta đương nhiên sẽ biết, ta không biết con muốn dùng làm gì, nhưng đồ để trong thương khố là của con, và mấy thứ của tổ tiên, chỉ phải cẩn thận vật dễ cháy, còn lại ta không hỏi đến.”

Sozaemon lanh lẹ nhận lời, như muốn đổi trọng tâm câu chuyện, cũng có thể là nhìn thấu tâm ý của Omio, tiếp theo y nói:

“Omio, thành thật mà nói, tình huống của mẫu thân con không tốt lắm, vì vậy con cũng nên sớm để mẫu thân an tâm đi.”

“Dạ.” Trả lời qua loa, Omio chào Sozaemon, xoay người về nơi mình ở, nàng hồi tưởng lại mỗi lần tới nhà chính thăm bệnh, mẫu thân luôn lải nhải liên miên “Có em bé chưa? Còn chưa có thai sao?”

Khi đó, Omio và Takichi kết hôn còn chưa đầy ba tháng.

Shizu đâu biết rằng quyền chủ đạo trong phòng ngủ là do Omio nắm giữ trong tay?

Trong đầu Omio hiện lên khuôn mặt tính ra cũng không có khuyết điểm gì của Takichi, nhưng vẫn thiếu sự tháo vát, ổn trọng.

“Ai nha! Đáng ghét!”

Lúc sắp rời khỏi hành lang dài, thân thể Omio run lên một chút, thì thào lẩm bẩm.

“A a! Thật là đáng ghét” Lúc này đây, còn bí mật mang theo cảm giác khó chịu.

Tại đây xuân hàn se lạnh, nụ hoa chờ tới lúc bừng nở ——

Âm thanh mềm mại của nàng chìm vào trong bóng tối.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.