(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 3
Sau khi nói dối cha mình, Omio qua một thời gian ngắn không ra khỏi nhà, thế nhưng cuối cùng vẫn là không thể chịu nổi sự buồn tẻ của giờ học không có việc gì làm, lại bước chân ra ngoài.
Sau đó, Omio gặp lại Samon Koujirou.
“A.”
Theo sau là một trận rung động choáng váng, Omio còn hoài nghi Samon ở trước mắt có khi nào chỉ là ảo giác do ngày đêm nhung nhớ sinh ra.
Từ đó về sau, bất luận là đi đâu, đi học hay là có việc ra ngoài, chỉ cần Omio hơi lưu tâm, sẽ nhìn thấy thân ảnh của Samon. Y giống như cái bóng, theo ở bên cạnh Omio.
Thời gian qua đi, Omio tạo thành thói quen vừa ra khỏi cửa là tức thì tìm kiếm Samon.
Lúc mới đầu, Omio vừa thấy Samon, sẽ nhớ tới nhìn thấy tình cảnh Samon và Benten ở trên đệm hoan hảo tình cảm mãnh liệt mà mắc cỡ tới đỏ bừng mặt. Thế nhưng dần dần, Omio bắt đầu điên cuồng quan tâm trong lòng Samon có cái bóng của mình hay không, mình ở trong lòng y có một vị trí nhỏ nhoi nào hay không?
Hôm nay không thấy hình bóng Samon.
Chẳng lẽ y lại cùng vị mỹ nhân kia ở trên đệm mây mưa?
Tuy ngồi trong rạp xem kịch, nhưng Omio lại rơi vào suy nghĩ miên man, hai mắt xa xăm nhìn cảnh nam nữ hoan ái trên sân khấu.
Hình ảnh đó đều lọt vào mắt người xung quanh, ai cũng tán thưởng Omio càng lớn càng duyên dáng, càng lúc càng có sự thùy mị thướt tha của nữ giới.
Cha mẹ của Omio cũng là vào lúc này bắt đầu tìm nhà chồng cho Omio, không hề hay biết Omio ban ngày vẫn tìm kiếm Samon, ban tối thì mơ về Samon.
Cũng đúng vào lúc này, bọn cướp bắt cóc Saya, khiến thiếu nữ cả thành Edo kinh hãi, đã sa lưới, bị phán tử hình.
Vào thời gian đó, xử quyết phạm nhân công khai, nếu gặp trời mưa to thường thường sẽ hoãn lại, nhưng đối với loại cướp dụ dỗ người dân này, thì dù trời mưa cũng không hoãn việc hành hình.
Không chỉ như thế, cuộc hành hình này, đến dân chúng vây xem cũng đông đúc hơn so với bình thường.
Bởi vì những cô gái được giải cứu cùng lúc với Saya hầu như đều là thần trí mơ hồ, thấy nam nhân thì sẽ kêu thét kỳ quái, ôm đầu trốn tránh. Càng bất hạnh chính là, sau khi những hành vi điên cuồng này bị khống thế thì toàn thân sẽ run lên bần bật, nói lảm nhảm một trận xong ngất xỉu. Cũng bởi vì những nguyên nhân này mà người toàn thành Edo đều tới pháp trường xem hành hình.
Trải qua điều tra mới biết được rằng, hóa ra những cô gái kia đều bị bọn cướp ép buộc phải uống một loại xuân dược tên là ‘Thanh mị’, loại xuân dược này làm từ nha phiến, cùng với dịch thể lấy ra từ trong cánh bướm đen, trộn lại tinh chế mà thành.
Trên thực tế, “Thanh mị” là một loại xuân dược được lưu hành bí mật trong giới phú thương lúc đó, nếu như sử dụng với liều lượng không nhiều cũng sẽ không nguy hại tới mạng người, trái lại có thể tăng lạc thú trong lúc tình ái. Thế nhưng nếu là hỗn hợp chế tạo từ nha phiến thấp kém thì người sử dụng sẽ lập tức sinh ra hiện tượng như bị trúng độc.
Sau khi tội phạm bị xử quyết, thành Edo lại lấy lại nguyên khí lúc xưa, phồn hoa mà náo nhiệt.
Các cô nương một thời gian không dám ra ngoài, giờ vứt bỏ được những ngày lo lắng, mặc trang phục tươi đẹp ra phố đi dạo, đến thời gian trình diễn ở rạp hát cũng kéo dài hơn.
Nhưng mà tâm tình Omio vẫn ở lại trong hiu quạnh, bởi vì tròn một tháng rồi không thấy hình bóng Samon, y giống như đã bốc hơi vậy.
Omio phỏng đoán có lẽ do không còn nguy cơ bị bắt cóc nữa, phụ thân liền hủy bỏ tránh nhiệm ‘ảnh thủ’ của Samon, hay là, Sozaemon đã phát hiện mình thầm thương trộm nhớ Samon?
Dù là Sozaemon biết đây là Omio đơn phương tương tư, hay là ông cũng biết Samon có nữ nhân khác, nhưng vì chặt đứt mối duyên tình này của cô con gái chưa trải đời, thì khả năng ông nghĩ cách loại bỏ Samon là vô cùng lớn.
Nghĩ tới trường hợp đó, Omio theo bản năng sinh ra cảm giác sợ hãi cha mình.
Thế là, Omio lặng lẽ hạ quyết tâm, nàng phải tới Nembutsu, xác định sự an nguy của Samon.
Aman vẫn theo Omio đi, Aman giống như một người chị lớn bảo vệ Omio, bởi vì cô có trực giác rằng mối tình này của Omio giống như là đóa hoa nở sai mùa, rất nhanh sẽ tàn lụi.
Đẩy ra cửa ngoài của Nembutsu, Omio phân phó Aman chờ một chỗ, tự mình đi qua bụi cỏ đã bắt đầu khô vàng, hướng về phía chính điện.
Có thể Samon không ở nhà?
Có thể Samon đang cùng vị mỹ nhân kia?
Tuy rằng Omio cảm thấy khổ sở vì những phỏng đoán của mình, nhưng vẫn leo lên chính điện, đi thẳng sang phía bên phải phật đàn.
Lần trước tới, ô cửa vuông cao tới thắt lưng cực kỳ sứt mẻ, có lẽ bởi vì mùa đông sắp tới, hình như đã được dán lớp giấy mới. Omio giơ tay kéo cánh cửa ra.
Lúc đó, ở phía sau, cũng đột nhiên có người kéo cửa.
“A!”
Một nam tử cường tráng cao khoảng sáu thước (180cm) đột nhiên xuất hiện trước mắt, Omio sợ đến nỗi vội thét lên. Nam tử cũng đồng thời bị Omio làm cho giật mình.
Mà điều càng khiến Omio kinh ngạc chính là, nam tử này tuy rằng trọc đầu, nhưng nhìn qua giống như một võ sĩ, tướng mạo đường đường, thân hình cân đối.
Nam tử quan sát Omio từ đầu tới chân, sau đó phát sinh tiếng cười từ đan điền.
“Làm ta hết cả hồn, cô là tiểu thư nhà nào đấy? Tới tìm Benten à? Hay là tìm Samon đại gia?”
Nam tử giơ lên ngón út thô ráp, chỉ vào bên trong cánh cửa, Omio một câu cũng không đáp lại nổi, chỉ run run lùi về sau.
“Ta là Tetsu người bất tử, hắc hắc hắc —— có muốn chơi với ta không hả? Lên giường với ta, đảm bảo cô có thể trường sinh bất lão đó!”
Thấy dáng vẻ Omio ngây thơ sợ sệt, Tetsu hài lòng nở nụ cười.
(lạy lục em này ngây thơ chỗ nào?)
Chốc lát sau, dường như nhìn ra Omio là sợ hãi thật, đột nhiên, nam tử thu hồi nụ cười, lộ ra một vẻ mặt bình dị gần gũi.
“Đừng có ghét ta như thế mà, ta cũng đâu có ăn cô đâu, ta là bạn của Samon đại gia, vì vậy chúng ta là người quen nhỉ.” Nam tử còn không quên đùa Omio.
“Samon đại gia không có ở nhà, Benten đang tắm, cô có thể đi tìm Benten.”
Nam tử nói xong hai câu này, lập tức đi qua Omio ra ngoài.
Omio do dự một hồi, quyết định đi tìm Benten để hỏi cho rõ ràng, thế là nàng bước vào gian phòng có lò sưởi và đệm chăn để tìm.
Cửa phòng mở hé, kimono vứt lung tung, giấy bị vo thành từng cục, ném ở bên cạnh gối, tất cả đều thể hiện một cách rõ ràng cho Omio thấy những chuyện vừa mới phát sinh.
Trong lòng căng thẳng, tâm tình của Omio lập tức rơi vào trong mâu thuẫn của phấn khởi và đau khổ.
Ở phía sau, tại phòng tắm trong bếp truyền ra tiếng ‘cạch cạch’ trên sàn nhà.
Omio ngẩng đầu lên, Benten đang đi tới một cách duyên dáng thướt tha, nhẹ nhàng đem mái tóc dài ướt đẫm buộc sau lưng, mặc một bộ áo lót sát người màu đỏ tươi.
Benten vừa tắm rửa xong, tươi đẹp như một đóa phù dung mới nở. Benten đi qua phía trước Omio, cầm lấy tấm áo lụa bị vứt trên sàn nhà khoác lên người.
Sau khi chỉnh trang xong, Benten tiếp tục động bàn tay trắng nõn, nhặt đống giấy rơi lả tả dưới sàn lên, gối đầu, kimono, còn có những sợi dây buộc bên dưới kimono, roi trúc, cái gì nên buộc thì buộc, cái gì nên cho vào tủ thì cho vào tủ, sau khi thu thập xong xuôi, mới trở lại trước mặt Omio.
“Ta nghĩ Samon hôm nay sẽ không về đâu.”
Giọng Benten dịu dàng, mềm nhẹ lướt qua bên tai Omio.
“Bao giờ thì hắn mới về?”
Benten vén vạt áo kimono lên, ngồi ở trên khuông cửa, sau đó mới nhẹ nhàng thả vạt áo xuống, để vạt áo mềm mại buông trên sàn nhà, không có mời Omio đi tới, cũng không mời Omio ngồi, ý tiễn khách rất rõ ràng.
“Tetsu tới, có lẽ tạm thời Samon sẽ không trở về.”
Omio phát hiện Benten buông thõng hai vai một cách vô lực, xung quanh lông mày bị nỗi sầu thật sâu bao lấy.
“Có phải ngươi khó chịu chỗ nào không?”
Benten không trả lời, ánh mắt như có ma nhìn Omio.
Không, nói là nhìn, phải hình dung là ‘trừng’ thì thỏa đáng hơn, Omio đột nhiên có cảm giác miệng khô lưỡi khô, cổ họng nghẹn lại. Benten lúc này, trong vẻ dịu dàng lại mang sự uy nghi không thể coi thường.
Đột nhiên Benten mở miệng nói “Ta khỏe, chỉ là đôi khi, cảm thấy máu toàn thân dường như đông lại.”
Omio thấy Benten không tức giận, an tâm tiếp tục hỏi.
“Xin hỏi Samon công tử đi đâu?”
“Ta không biết, hắn đi từ hôm qua.”
Samon quả nhiên không hề đảm nhiệm làm ảnh thủ của mình nữa, thoáng cái trong lòng đầy thất vọng.
Đột nhiên, Omio phát hiện Benten đang dùng con ngươi mỹ lệ để quan sát mình, nàng đoán rằng Benten nhất định nghĩ mình là một cô gái vô liêm sỉ, bất giác mắc cỡ đỏ mặt.
Thế nhưng sự ngượng ngùng đó lập tức bị tình cảm thiếu nữ ấp ủ bấy lâu áp chế, nàng đột nhiên mở miệng hỏi.
“Ngươi… ngươi là nữ nhân của Samon công tử sao?”
Kỳ thực Omio vốn muốn hỏi là “Ngươi là tình nhân của Samon công tử sao?”. Không ngờ lời này vừa ra khỏi miệng, đôi mắt xinh đẹp của Benten mở lớn, lộ ra thần tình kinh ngạc.
Đôi mày thanh tú của Benten cau lại, toát ra vẻ chán ghét, rõ ràng là không muốn đàm luận chủ đề này. Sắc mặt Omio lúc thì ửng hồng, lúc thì tái mét, chật vật không chịu nổi, nàng biết nhất định là nàng đã nói sai rồi.
“Xin lỗi, ta…”
“Tiểu thư, hình như cô đã mê luyến Samon.”
Thần tình của Benten từ kinh ngạc khôi phục lại bình thường, thế nhưng trong nháy mắt đó, Omio bắt đầu nghi hoặc là sức mạnh nào giúp Benten khôi phục được bình tĩnh như thế?
Benten cắn đôi môi mỏng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, hai tròng mắt đen láy nhìn chằm chằm Omio.
“Hắn sẽ không yêu bất cứ kẻ nào cả, bởi vì tim hắn đã đóng băng, nhân lúc hiện tại chưa bị thương tổn, cô mau trở lại nơi thích hợp với cô đi!” Benten nói.
Omio nghĩ là Benten trách mình, lập tức đổi khẩu khí chống đối lại.
“Vậy còn ngươi? Vì sao cứ cùng một chỗ với Samon công tử?”
Benten trên mặt vẫn vô cảm mà nhìn Omio.
“Ta và Samon không phải thù cũng chẳng phải bạn, trước đây ta không thể giết hắn, hắn cũng không thể giết ta! Ta và hắn chính là có quan hệ như vậy.”
Benten bất ngờ trở nên thẳng thắn, khiến Omio kinh ngạc lui về sau mấy bước.
“Ngươi không tin? Người bình thường trái tim ở bên trái ngực, ta thì ngược lại, cho nên mới may mắn mà tránh được một kiếp, chưa bị thành vong hồn dưới đao của Samon.”
Benten tự giễu thở dài một hơi, sau đó khoanh hai tay trước ngực, tựa hồ muốn ôm chặt lấy thân thể và linh hồn của mình.
Omio thình lình phát hiện ra, trên cổ tay Benten có vết dây thừng màu hồng rất rõ, có lẽ là dấu vết của ngày hôm qua, cũng có thể là hôm nay, sau khi tắm nước nóng xong thì màu sắc trở nên đặc biệt đỏ tươi, như thể máu tụ.
“Ta mất thời gian tròn một năm, mới có thể khiến vết thương khép lại hoàn toàn, trong thời gian dài như vậy, ta không thể xuống giường, cũng không thể so chiêu với hắn, không thể làm gì khác hơn là để hắn tùy ý điều khiển đùa bỡn. Nhưng có thể là bởi vì lúc trước bị thương nghiêm trọng, máu trong người ta càng lúc càng lạnh.”
Lộ ra nụ cười tự giễu, Benten tiếp tục kể.
“Ta hận không thể giết hắn, thế nhưng nếu không có hành vi đầy thú tính của hắn, máu của ta sẽ đông cứng lại, không thể lưu thông…”
Omio nghe ra sự buồn khổ trong lời của Benten, cũng nghe được giọng Benten vốn từ giọng nữ đã chuyển thành giọng nam.
“Benten, ngươi…”
“Đúng vậy, ta là một nam nhân, hắn ép ta phải mặc loại trang phục này, hiện giờ ngươi đã biết hết rồi, thì hãy về đi thôi. Chỉ chốc lát nữa Tetsu sẽ quay lại, lúc Samon đi vắng, Tetsu sẽ phụ trách trông ta. Hắn và Samon là cùng một loại nam nhân, một khi ham muốn bị khơi dậy, sẽ không chút lưu tình, không từ thủ đoạn. Nếu không muốn trở thành món bánh điểm tâm của hắn thì hãy về đi!”
Benten đứng lên một cách ưu nhã, mùi hương nhàn nhạt từ trên người hắn tản ra.
Tuy rằng đã biết Benten là một nam tử, nhưng Omio không có một chút cảm giác hòa nhau, bởi vì nàng thấy được từ trên người Benten không phải là một loại vẻ đẹp bình thường, mà đã vượt qua cả giới hạn của nam nữ, đạt tới cảnh giới cực mỹ.
Vào thời gian đó, tiếp cận nam sắc cũng không tổn hại tới hành vi thường ngày hay đạo đức, đặc biệt cũng có thể coi là phong trào trong giới võ sĩ.
Võ sĩ sa vào nữ sắc là đáng hổ thẹn, đương nhiên phải đổi sang theo đuổi nam sắc, để giải thích “Võ sĩ đạo, tức là cầu tử chi đạo.” Mà trước khi trở thành võ sĩ tất phải đọc ‘Hagakure’. Võ sĩ rốt cuộc là phải gần nam sắc, hay là nữ sắc? Đó từng là điều được bàn luận khắp nơi, từ đó về sau mọi người thường công khai thảo luận về nam sắc.
Trong ‘Hagakure’, đối với tình yêu đồng tính của võ sĩ, cũng có lý giải sâu sắc.
Trong đó, có đề cập tới cách ép buộc người khác đi vào khuôn khổ, lần đầu tiên tạm thời tha thứ hắn, lần thứ hai nghiêm khắc cự tuyệt hắn, lần thứ ba có thể giết hắn. Đồng thời nghiêm cấm trêu hoa ghẹo nguyệt, không chung thủy, đơn giản mà nói, chính là phải ‘yêu thật lòng một đời’.
Vậy nên Omio dĩ nhiên là cảm thấy kinh ngạc đối với chân tướng sự thực, thế nhưng không hề cảm thấy ghê tởm chán ghét, sự ái mộ đối với Samon cũng không mảy may suy giảm vì những lời của Benten.
Nàng thản nhiên nói “Vậy xin từ biệt, hãy nói với Samon công tử rằng ta đã tới, có được không?”
Benten đang đi vào trong thì khựng lại, xoay người, gật đầu với Omio, biểu thị nhận lời.
Thế nhưng, ngay trong nháy mắt Omio chuẩn bị rời đi, thì cửa vào bị kéo ra, Samon xuất hiện mang theo mấy bọc nhỏ.
“Samon công tử!” Omio kêu lên thất thanh, hai gò má nhất thời ửng đỏ.
Benten cũng y như Omio, vẻ mặt đầy kinh ngạc lẫn nghi hoặc, có lẽ hắn cũng không ngờ Samon sẽ về nhanh như vậy chăng?
“Đây là sushi, chắc ngươi còn chưa ăn gì?”
Sau khi đưa bọc nhỏ cầm trong tay trái cho Benten, Samon lướt qua người Omio như thể không thấy, trực tiếp đi vào trong phòng.
Samon tiếp tục mở một bọc khác ra, xé lớp giấy gói một cách thô bạo, lấy từ trong đó ra một bộ áo trong tay sát bằng lụa. Sau đó lại lấy từ trong lòng ra một cái vỏ sò nhỏ, là loại dùng để đựng thứ son tốt nhất, đặt trên kimono. Benten thản nhiên nhìn lướt qua những thứ Samon mua cho mình xong, không nói tiếng nào cầm sushi trong tay đi vào bếp.
Thái độ lạnh lùng của Benten không làm Samon tức giận, y chỉ là không có biểu cảm gì ngồi xuống vị trí chủ nhà tận cùng bên cạnh lò sưởi, tháo đao ra đặt một bên.
Omio từ đầu tới cuối vẫn nhìn Samon, lúc này hạ quyết tâm mở miệng.
“Samon công tử, có phải cha ta không thuê ngươi làm ảnh thủ cho ta nữa không?”
Kỳ thực vốn Omio muốn hỏi là, vì sao gần đây không gặp ngươi bảo hộ ta? Samon liếc Omio, lạnh lùng nói.
“Thân là ảnh thủ, nếu bị người được bảo hộ nhìn ra, đương nhiên là lúc phải từ chức.”
Biết người gây ra việc này là mình, Omio nghẹn ngào chực khóc.
“Nếu như ta nói với cha ta rằng ta cần ngươi, ngươi sẽ đồng ý tiếp tục làm ảnh thủ của ta chứ?”
“Ta không làm cùng một công việc hai lần, đó là nguyên tắc hành sự của ta.”
Samon nói như đinh đóng cột, cự tuyệt một cách rõ ràng. Omio nghe xong, không kiềm được viền mắt đỏ lên, nàng vẫn không từ bỏ tiếp tục cầu xin:
“Nếu như không nói chuyện công việc, ta có thể thỉnh thoảng tới gặp ngươi không?”
“Ta không làm chuyện không có thù lao.” Mắt cũng không ngước lên, Samon tiếp tục cự tuyệt.
“Ngươi muốn tiền, ta có!”
Năm, mười lượng bạc, đối với Omio mà nói, cũng không phải là điều gì phức tạp, vậy nên Omio mới không nghĩ ngợi gì mà nói luôn.
“Tiểu thư, đừng nghĩ rằng có tiền là có thể sai quỷ khiến ma.” Samon nói một câu khước từ luôn yêu cầu của Omio
Omio càng thêm hoàng sợ, thân thể co rúm lại, bắt đầu run rẩy.
Samon cảm thấy phiền không chịu nổi, không thèm để ý tới Omio nữa.
Chỉ thấy động tác của y thoáng cái như loài mèo, êm ru đi vào trong bếp, ôm lấy Benten từ phía sau.
“Á, buông!”
‘Chát’ một tiếng, Benten đang có ý đồ phản kháng bị trúng ngay một cái bạt tai của Samon, thân thể cũng bất thình lình ngả sang một bên.
Không để Benten ngã xuống, Samon một tay níu Benten lại, lấy tốc độ nhanh như chớp giật, một tay luồn vào trong vạt áo của Benten, tay kia đã khóa chặt lấy cổ họng Benten, như muốn bóp chết hắn.
Benten cổ họng bị bóp chặt, chỉ có thể mở mắt trừng trừng, không có cách nào đánh trả.
Cánh tay luồn vào trong áo đã trượt tới sau mông Benten. Không thể chống cự lại sự xâm lấn của ngón tay Samon, Benten chỉ đành nhíu mày, biểu tình trên mặt dần dần thay đổi.
Samon say sưa hứng thú nhìn kỹ từng biến chuyển rất nhỏ của hắn.
Nụ hoa phía sau vừa mới bị Tetsu xâm phạm, cảm giác nóng rát còn chưa rút đi, hiện tại lại bị Samon quấy rối, khiến Benten không khỏi cắn chặt môi.
Samon kề sát vào cái cổ trắng nõn của Benten, vừa hôn vừa liếm lên da thịt thơm tho.
“Làm sao vậy? Sao cơ thể lại chặt như thế hả?”
Lời nói nhỏ nhẹ bên tai, Samon đã cắm trọn một ngón tay vào, rút ra, rồi lại thêm một ngón tay nữa, chậm rãi đẩy vào trong nội bích của Benten.
Từng trận đau ngứa tê dại, khiến chân Benten hầu như đứng không vững.
Nụ hoa tiếp nhận hai ngón tay của Samon, dần dần phát nhiệt thít chặt lại, có điều khi Samon đẩy ngón tay vào tới tận cùng thì nụ hoa từ chặt biến thành mềm, khiến hai ngón tay dễ dàng mở rộng phía trong ra.
“Ưm…” Benten bất lực cắn răng phát ra từng trận rên rỉ.
Ngày vào khoảnh khắc đó, Samon đột nhiên rút ngón tay về, buông Benten ra. Benten mất đi trọng tâm lảo đảo chống vào bệ rửa chén ở trước mặt, hai chân mềm nhũn hầu như không chống đỡ được trọng lượng thân thể.
Samon như thể không có việc gì xảy ra, bước trở lại bên cạnh lò sưởi, lấy bầu rượu và cái chén ở bên ra.
“Tiểu thư nhà bán dầu!” Samon đột nhiên gọi.
Omio sực tỉnh lại từ trong sự sững sờ, tập trung suy nghĩ nhìn Samon.
“Ta là kẻ thù của Benten, thế nhưng hắn không thể không cùng ta lên giường, còn thường thường khiến cho bản thân bất tỉnh nhân sự, bi thảm không chịu nổi, thân thể hắn mặc dù bị ta nắm trong lòng bàn tay, sâu trong ngực lại hận ta, hắn biết rõ không có ta thì sẽ không sống nổi, nhưng lại luôn cự tuyệt ta, tự mình chuốc lấy cực khổ.”
Giọng Samon vẫn như trước thiếu phần trầm bổng.
“Đối với cô mà nói, có lẽ là rất không thú vị.”
Mỗi câu của Samon, đều cự tuyệt thâm tình của Omio một cách rõ ràng. Nghe vào tai, Omio khổ sở tới độ lảo đảo, lay lắt lùi về sau hai bước, có điều nàng không cho phép bản thân tỏ ra yếu đuối.
Để mặc viền mắt đỏ lên, nàng mạnh hơn, ngăn không cho nước mắt tràn mi.
Samon lạnh lùng nhìn vẻ mặt Omio cố nén đau khổ, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạo ác nghiệt.
Vẻ mặt của y lặng lẽ nói cho Omio rằng, y lấy việc tâm tình Omio biến hóa vì bị cự tuyệt, chuyển thành sự hưởng thụ sung sướng của mình.
Thật vô tình ——
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});