Trường Học Siêu Cấp

Chương 11: Chương 11: Một Người Nữa Đến.




CHAP 4: MỘT NGƯỜI NỮA ĐẾN.

Vài tháng sau nữa, Park Mi mới hiểu được mọi chuyện.

Mẹ cô bé, tức là bà Jung Yam, vào tối hôm đó khi đi về cùng với ông Jae, đã bị ám sát thảm hại.

Là một nhóm xã hội đen cô bé không rõ danh tính, nhưng có thể hiểu chúng rất không ưa nhà Park, luôn muốn ra tay sát hại. Và chính tối hôm ấy là đêm kinh hoàng….

Trên con đường dài, chiếc xe của hai ông bà Park đang lao vun vút. Ông Park cực độ căng thẳng, hắc tuyến rơi đầy trán, nhưng cố gắng bình tĩnh lái xe với vận tốc kinh hoàng. Bà Yam ngồi bên cạnh,nước mắt chảy dài và hết sức lo sợ, bà cầu nguyện, bà cầu cho Chúa nhìn thấu tâm gan mà cứu lấy vợ chồng bà.

Đằng sau là chiếc xe chứa năm tên mặc âu phục đen, mỗi tên, đều cầm trên tay súng…. Trông chúng trẻ người lại nhanh nhẹn, chốc lát đã phóng lên được ngang xe của ông bà Park. Đáng lo hơn, là hai vợ chồng đi ăn tối nên không cho vệ sĩ đi theo, cực kì là một thiếu sót quan trọng giờ phút này. ‘Jae, Jae….chúng đã bằng được mình rồi!’ Bà Yam la lớn, vội vã nhìn ra cửa kính, đám thanh niên âu phục đen cận sát khiến bà giật mình cúi xuống, hai tay ôm lấy mình.

Ông Park vội nhìn sang, trợn tròn mắt, oh không! Ông cố gắng chạy xe nhanh hơn nhưng……..

ĐOÀNG.

Cánh tay phải của ông giật mình mất thăng bằng, nó đã trúng đạn! Máu túa như mưa ra khiến ông đau đớn cực độ mà mất tay lái, ông cắn răng chịu đau, vẫn nhìn sang vợ mình có ổn không. Bà Park tròn mắt nhìn cánh tay chồng, bịt miệng, bà nắm lấy tay ông thật chặt để cầm máu, tay bà run rẩy mở hộp xe ra lấy thuốc tê, nước mắt bà nhiều đến nỗi ướt đầy mặt.

‘Jae, anh có sao không?? Thấy đỡ hơn ko? Em sẽ tiêm thuốc tê nhanh!’ Bà Yam vội vã xịt kim tiêm, ‘Không sao đâu! Em cúi xuống đi mặc kệ anh!!!!’, ông Jae la lớn căng thẳng. Giờ phút này là giờ phút quyết định sống chết…..bà Yam theo bản năng nhìn sang và bà…trừng lớn mắt nhìn tên áo đen rướn người ra, khuôn mặt lạnh lùng và đáng sợ kinh khủng, hắn giơ lên một cây súng dài! Lực súng này chắc chắn chỉ cần một viên đạn với vận tốc kinh hoàng là có thể cướp đi sinh mạng con người!!

Cây súng đáng kinh..chĩa thẳng vào trán ông Jae, giờ đang tập trung lái xe và cắn cơn đau. Bà Yam không thể làm gì được rồi, viên đạn đã bay ra, và không có phép màu nào ngăn cản nó được….

ĐOÀNG!!!!!!!!!!!!

Giờ phút ấy đã diễn ra.

Đám người xã hội đen đã hài lòng bỏ chạy.

Chiếc xe của ông bà Park phanh gấp,méo mó.

Ông Park không thể tin vào mắt mình!

Phải, ông là mục tiêu thực sự của chúng. Nhưng chính giờ khắc ấy, bà Yam đã ôm lấy ông, ôm trọn vào lòng một cách mãnh liệt nhất. Và đương nhiên, viên đạn chết người đã đâm thẳng vào đầu bà.

Máu túa ra từ đó, bà Yam trợn mắt đau đớn, ông Jae sững lại….

-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaahhh!!!!! Không, em không được…chúng ta sẽ đến bệnh viện! Anh..anh…..

Lần đầu tiên ông Park cuống lên như vậy, nước mắt ông đã bắt đầu rơi. Người ta bảo đàn ông không nên khóc trước người phụ nữ, nhưng khi người phụ nữ họ yêu nhất ra đi, không ai mà kìm nén được cảm xúc bản thân, phải không? Ông ôm lấy bà bằng cánh tay bị thương của mình, tay kia cố gắng, nặng nhọc theo đường bệnh viện mà phóng. Vận tốc kinh hoàng…bà Yam khổ sở rên lên, hẳn bà rất, rất đau đớn, nhưng còn chút sức lực đọng lại, bà cố mà ôm Ông thật chặt, bà muốn lần cuối được chết trong vòng tay ông…chứ không phải trên giường bệnh viện.

‘Jae..Jae…..’ bà thở hổn hển, nặng nề nói. Lời nói khó khăn của bà như cứa vào tim gan ông., ‘Chuyện gì thế? Là em đau phải không??? Chúng ta sắp tới rồi..’ Ông rên lên, ‘Không kịp..đâu…em sắp……’, bà Yam thống khổ đáp lại, ‘Nghe em đi, em muốn…nói chuyện….lần cuối……’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.