Cổ Tiểu Ma tìm một
chỗ bí mật, đưa hết kẹo đường ban nãy cho Thiên Nghiêu, tiện thể thay y
phục trên người. Cuối cùng cũng có thể gỡ bỏ đống y phục lụa là Tử Vi
cho nàng, trở về với y phục xám tro quen thuộc, trong nháy mắt lại cảm
thấy vô cùng an toàn.
Nàng sửa soạn từ đầu đến chân, tay nải và
bội kiếm, còn có chiếc ô bằng giấy dầu bị vất đi lúc trước trên núi A
Nương Ngươi, mấy lượng bạc, một túi kẹo lớn và quyển bí tịch Úc Lưu cho
nàng, tất cả đều được nàng dùng y phục bằng lụa kia gói gọn lại, lật
nhanh vài trang sách, chú văn chằng chịt bắt đầu hiện lên.
Bỗng
nhiên nàng nhớ đến một chuyện, nếu Úc Lưu thật sự là Long thần chuyển
thế, vậy nếu hắn nói đây là thứ hắn lấy từ chỗ Ngọc đế, thế thì chắc
chắn phải là 'Ma thức Tru Tiên Đồ'. Nghe tên thôi đã cảm thấy vô cùng
đáng sợ, e rằng chính là thứ người người muốn cướp như trong tiểu thuyết võ hiệp, nàng hăng hái mở ra đọc được một lúc, thế nhìn càng đọc càng
loạn, buộc lòng phải bỏ cuộc.
Cuối thu đã qua, sợ rằng mùa đông đã đến rồi.
Trong khu rừng trơ trụi, lá khô đã không còn bao nhiêu, từ khi chạy khỏi
Huyền Âm giáo, thể xác và tinh thần nàng vẫn luôn chìm trong trạng thái
mơ hồ, căn bản không thể nhớ được chút gì, lần này lá cây đã rụng gần
hết, lại càng khó tìm hơn. Cổ Tiểu Ma buồn bực đi hồi lâu, đột nhiên
nghe thấy một tiếng khóc của nữ tử truyền tới từ nơi xa.
Nàng
lặng lẽ mò tới gần, lại thấy có một thiếu nữ vận hoàng sam ôm gối ngồi
chỗ kia, nàng không muốn nhiều chuyện, nhưng nếu thiếu nữ này biết được
chỗ của Huyền Âm giáo thì... Cổ Tiểu Ma thầm cân nhắc, sau đó mới tiến
lên khuyên bảo: “Cô nương, có chuyện gì mà đau lòng thế?”
”Hu hu...”
Hoàng sam thiếu nữ vừa ngẩng đầu, hai người đều sửng sốt, Cổ Tiểu Ma đờ người, bật thốt: “Bảo Nhi?”
Hóa ra thiếu nữ này là đóa sơn trà bị Cổ Tiểu Ma dùng thủy chủ đả thương
khi gặp Thập Bát, nàng ấy nhìn thấy Cổ Tiểu Ma, lập tức ngừng khóc, biểu cảm dần chuyển thành tức giận khôn nguôi, vung nắm đấm về phía Cổ Tiểu
Ma.
”Đều tại ngươi! Là ngươi mang Thập Bát tỷ tỷ đi!”
Cổ Tiểu Ma nghiêng đầu tránh được, còn chưa kịp nói chuyện, lại nghe nàng ấy tiếp tục bật khóc: “Ta nhớ tỷ ấy quá...”
Hóa ra là tình luyến tỷ phát tác, mắt Cổ Tiểu Ma giật giật, đột nhiên linh
quang chợt lóe, nịnh nọt cười nói: “Muội nhớ Thập Bát phải không? Ta
biết tỷ ấy ở đâu đấy.”
”Ngươi biết ư?” Bảo Nhi ngừng tay, vội la lên: “Ngươi giấu tỷ ấy ở đâu rồi?”
Ngày ấy khi Thập Bát chạy đi cứu Mạnh Trạch Hư, có lẽ cũng đã tới Huyền Âm
giáo, có điều dù nàng ấy có ở nơi đó thật hay không, Cổ Tiểu Ma cũng
không dám đi gặp Thập Bát, vì nàng đã lừa nàng ấy...
Lúc này, nàng còn sắp lừa thêm một Bảo Nhi.
”Thập Bát đang ở Huyền Âm giáo, ta đi tìm tỷ ấy với muội nhé.”
”Được.” Bảo Nhi vỗ má: “Nếu không tìm được Thập Bát tỷ tỷ, ngươi đừng hòng chạy được.”
Cổ Tiểu Ma ngượng ngập gật đầu, nếu có thể đến được Huyền Âm giáo, nàng sẽ không bỏ chạy.
Gương đồng khắc hoa, giữa ánh sáng mông lung, khắc họa một khuôn mặt xinh đẹp đầy mơ hồ.
Thập Bát chậm rãi cắt tỉa mái tóc vẫn còn ẩm ướt, tựa như đang chìm trong
suy tư, ngón tay cầm lược đã sớm cứng đờ, duy trì một tư thế cả lúc lâu.
Những ngày gần đây, dường như nàng đã tiều tụy đi rất nhiều.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh quạnh hiu, một bóng hồng lướt qua, yêu khí linh động.
Ánh mắt Thập Bát ngưng lại, dời đến nơi cửa sổ, hồng ảnh kia dừng lại
nơi mái hiên đối diện, lao nhanh đến nơi tiền viện Huyền Âm giáo.
Nàng rất sợ những kẻ gây bất lợi cho Mạnh Trạch Hư xuất hiện, bất chấp mái
tóc ướt còn chưa khô, vội vã khoác ngoại sam, đằng vân đuổi theo.
Nhưng tốc độ của hồng ảnh kia quá nhanh, nàng chỉ biết được chút pháp thuật,
phút chốc đã không còn dấu vết. Thập Bát dò xét dọc theo sát vùng ranh
giới của Huyền Âm giáo, lòng càng thêm lo sợ bất an.
”Thập Bát tỷ tỷ!”
Nàng nghe thấy có người gọi mình, nhìn xuống dưới, đúng là Bảo Nhi đã tìm
được tới Huyền Âm giáo, đi theo phía sau là Cổ Tiểu Ma với vẻ mặt không
thể chột dạ hơn.
Không ngờ Thập Bát ở nơi này thật, Cổ Tiểu Ma bước qua Bảo Nhi, dứt khoát cầm lấy tay Thập Bát.
”Thập Bát, có biết Úc Lưu ở đâu không? Nhanh dẫn ta đi gặp huynh ấy...”
Thập Bát nhận thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, có hơi trầm ngâm, sau đó lập tức đồng ý. Nàng luôn quan tâm đến chuyện của Mạnh Trạch Hư, tuy Huyền Âm
giáo đã có được Úc Lưu, nhưng không biết đang mưu tính làm gì, cộng thêm tên hữu hộ pháp xuất quỷ nhập thần kia, không thể không phòng.
Nhanh chóng trấn an Bảo Nhi, Thập Bát mang theo Cổ Tiểu Ma lặng lẽ thâm nhập vào Huyền Âm giáo.
Gió lạnh thấu xương, Cổ Tiểu Ma lại như không hề hay biết, nắm thật chặt
túi da trong tay, nàng đưa lưng về phía Thập Bát, tóc đen được cột gọn
gàng, để lộ chiếc cổ nhỏ gầy trắng như tuyết.
Yếu đuối như thế,
như chỉ cần động nhẹ tay cũng có thể bẻ gãy. Thập Bát nhìn cổ của nàng,
nữ tử này... Là người mà chàng không sợ phải tự sát, rơi vào ma đạo để
bảo vệ...
Nếu nàng ấy chết... Có phải...
”Thập Bát?”
Thập Bát rùng mình, cách một khoảng, Cổ Tiểu Ma không hề quay đầu lại.
”Xin lỗi, là ta lừa tỷ...” Nàng nói: “Lục sư huynh biến thành như thế, nhất định là vì có nỗi khổ trong lòng.”
Cũng may Cổ Tiểu Ma không hề quay đầu lại, nếu không, nàng sẽ nhìn thấy
những giọt nước mắt của Thập Bát chực rơi xuống trong khoảnh khắc.
Đã như thế... Thật sự không uổng cho những gì chàng làm vì muội.
Trong trí nhớ của nàng về nữ tử này, lúc nàng bị hoạt tử nhân vây công, nàng
ấy đã kiên quyết động thân cứu giúp. Nàng ấy gầy yếu đến thế, nhưng khi
cầm chắc kiếm, trên vẻ mặt ấy lại ngập tràn ánh sáng. Nàng ấy đứng chắn
trước người nàng, như muốn chống đỡ cả một vùng trời.
Có thể nàng vẫn còn động ác niệm, muốn giải tỏa cho bản thân.
Nàng khóc, vì tủi thân, vì căm ghét chính mình, bởi vì nàng đang phải đứng trước nữ tử này.
Sao nàng có thể quên... Nàng ấy đã từng dũng cảm thiện lương đến vậy.
Rõ ràng các nàng đã từng cách nhau rất dần, nhưng giờ lại quá xa.
Không xa phía sau biệt viện Thấm Thủy của Huyền Âm giáo, Thập Bát dẫn Cổ Tiểu Ma đi qua kết giới, lập tức bầu không khí trở nên ướt át hơn, nàng vội
vàng tiến vào viện, đi qua nơi hành lang gấp khúc, không nghe thấy tiếng Thập Bát đuổi theo, cũng không màng quay đầu lại nhìn, chỉ chạy vài
bước, lại đột ngột dừng bước.
Bên ao hoa sen, từng cơn gió nhè
nhẹ thổi qua. Chàng đứng nơi ấy, thưởng thức một ống tiêu ngọc trong
tay. Từng đóa hoa sen đã nở rộ trong ao cũng không sánh nổi nụ cười yếu
ớt nơi khóe môi người. Nước hồ xanh biết ánh vào mắt chàng, càng dạt dào trong suốt.
Bên cạnh hắn là một nữ tử mặc lục y, dáng người yểu
điệu, xinh đẹp động lòng người. Nàng cười khanh khách nhìn hắn, vỗ tay
nói: “Thật êm tai, Lưu, thổi lại một khúc nữa đi.”
”Muội không thay đổi chút nào cả.” Úc Lưu mỉm cười: “Thất Thất.”
Nàng gọi chàng Lưu, chàng gọi nàng Thất Thất, sao mà dễ nghe đến vậy.
Cổ Tiểu Ma cúi đầu, mím môi. Chuyện gì thế, nàng chạy cả một chặng đường
xa, xông vào núi A Nương Ngươi, cướp lấy Huyết Tê Thảo, nôn nóng như kẻ
ngu si, chỉ sợ hắn sẽ bị hầm thành canh cá hố, nhưng hắn lại ở nơi này
mà phong lưu khoái hoạt.
Nàng muốn nói chuyện, nhưng bỗng lại
không biết phải nói gì, tâm tình đã tích tụ bao lâu, cũng như dũng khí
bạo phát vào đêm mưa hôm ấy, đều tan thành mây khói.
E rằng, chàng không cần ngươi cứu đâu.
Chàng là Long thần chuyển thế, lợi hại như vậy, ai ai cũng muốn có được. Mà
bản thân nàng lại quá nhỏ bé, cho rằng chỉ cần dựa vào chút dũng khí của bản thân thì sẽ cứu được chàng ấy.
Sao không nhìn lại bản thân ngươi đi.
Lời nói của Huyền Sắc lại vang lên bên tai, sắc mặt của Cổ Tiểu Ma càng tái nhợt hơn, nàng nhìn về phía trước, Úc Lưu và nàng kia cũng trông lại,
trong phút chốc ba người đều ngẩn ra.
Bọn họ đứng chung một chỗ, vô cùng xứng đôi.
Nàng trốn sau cột đá nơi hành lang, áo bào xám tro gầy yếu.
Một đôi bích nhân và một kẻ như nàng, thật mỉa mai.
Thứ đau đớn này là gì?
Được một lúc, Cổ Tiểu Ma cúi đầu, mặt đã sớm đỏ.
Dường như... đã lâu rồi nàng không còn nhớ đến Mạc Khinh Viễn.
Mấy ngày nay, nàng phát giác, nếu không có sự xuất hiện của Tác Oanh, liệu
nàng sẽ để ý đến đại sư huynh sao? Lẽ nào chỉ là chút tâm niệm, cho rằng những thứ sư muội có được, vốn phải là của nàng ư?
Muội ấy chân
thuần mỹ lệ, nàng đã từng ước ao được như thế, trốn trong ánh hào quang
của muội ấy, giả vờ diễn trò rồi lại như chẳng thèm để ý, thế nhưng...
có thể, nàng chưa từng cảm thấy thật may mắn như lúc này, vì nàng là Cổ
Tiểu Ma.
Là người cũng tốt, là yêu cũng không sao, cho dù nàng có chán ghét bản thân thế nào, nàng đã gặp được Úc Lưu.
Sau tất cả khi nhớ đến những ngày ở cùng hắn, nàng vui sướng biết bao.
Sau tất cả khi nhớ lại ngày mưa tầm tã, hắn miễn cưỡng khen nàng, còn có nhịp tim như sấm khi ấy.
Sau tất cả vì sao nàng lại tới cứu hắn?
Sợ rằng đã không chỉ là tình bằng hữu.
Tốt quá, thì ra đây chính là thích một người.
Trong nháy mắt, vui mừng, đau đớn, tất cả cảm xúc đầu xông lên đầu.
Cổ Tiểu Ma khẽ nhắm mắt, lòng ngập tràn ngọt ngào đắng chát. Úc Lưu đứng
lên, đôi mắt xanh sẫm như sắp bốc cháy, có chút khó tin, nói: “Cây nấm
khô?”
Toàn thân nàng run lên, chậm rãi bước ra khỏi cột đã nơi hành lang.
Không còn cách nào, nàng có thể... chỉ cần mỉm cười... mỉm cười liên tục.
”Úc cá hố!” Nàng ngẩng gương mặt với nụ cười thật tươi, có vài phần kiêu ngạo mà đáp lời: “Ta tới cứu huynh này.”
”Ta còn tưởng rằng có nữ quỷ nào đứng nhìn trộm mình đấy.” Úc Lưu cười nói: “Cũng may, Huyền Âm giáo có ta, chắc cũng lười bắt nàng.”
”Vị này là?” Lục y nữ tử kia tiến lên phía trước.
”Cổ Tiểu Ma.” Úc Lưu đáp rất đơn giản.
”Hóa ra là Cổ cô nương.” Lục y nữ tử khẽ cười: “Ta là Thủy Thất Yên, là thanh mai trúc mã với Lưu...”
Lòng Cổ Tiểu Ma có chút cảm giác đau đớn mơ hồ, vội la lên: “Nhanh lên, đừng nói nữa, ta lấy được Huyết Tê Thảo rồi, huynh mau khôi phục nguyên khí
đi, chúng ta còn phải chạy đấy.”
Úc Lưu ngẩn ra: “Nàng lấy được Huyết Tê Thảo?”
Nàng nhìn ánh mắt khó tin của Úc Lưu, lại đắc ý: “Đương nhiên rồi.”
Úc Lưu cởi sợi dây buộc túi, thiếu nữ thân trần lập tức ló khỏi túi, trên
người còn có chút hơi nước quấn quanh, có điều hai chân vẫn còn bị trói
trong túi, không có cách nào bỏ chạy.
”Mau thả ta ra! Các ngươi... A, đồ lừa đảo!” Nàng ta nhìn thấy Cổ Tiểu Ma, lập tức hét lớn: “Thả ta ra!”
”Đúng là Huyết Tê Thảo.” Úc Lưu nhìn Cổ Tiểu Ma: “Không phải nàng cướp được đấy chứ...”
Cổ Tiểu Ma vẫn không nói chuyện, chỉ thấy thiếu tử kia đang nhìn Úc Lưu
chăm chú, ánh mắt như có phần ngây dại: “Chàng... chàng muốn ăn ta ư?”
”Dùng để khôi phục chút nguyên khí.” Úc Lưu cười một tiếng.
”Được được.” Thiếu nữ kia nhảy đến phía trước hai cái, như sắp dán luôn lên
người Úc Lưu: “Mỹ nhân ca ca, mau ăn đi... Thiếp cam tâm tình nguyện
được chàng ăn tươi, mời chàng từ từ thưởng thức...”
... ......
”Sắp bị ăn đến nơi còn cố tỏ vẻ phong tình cái gì.” Cổ Tiểu Ma nghiến răng
nghiến lợi lôi nàng ta khỏi người Úc Lưu rồi bỏ lại vào túi, ngẩng đầu
lên, lại đối diện với ánh mắt oán hận của Thủy Thất Yên phía đối diện.
Trực giác nhạy cảm của nữ nhân bị kích thích, từng tia lửa điện giao nhau nơi không trung.
Úc Lưu chỉ hơi trầm ngâm, nói nhỏ: “Đã như vậy, chúng ta không tiện ở đây lâu. Thất Thất, muội về trước đi.”
Thủy Thất Yên lên tiếng đáp lời, liếc mắt nhìn Úc Lưu đầy ẩn tình. Cổ Tiểu
Ma vẫn cảm thấy rất khó hiểu, kết giới này, ngoại trừ mấy người Thập Bát ra thì không phải ai cũng vào được, nữ tử này phải đi đâu?
Nàng còn chưa kịp nghĩ thông, Thủy Thất Yên đã hóa thành một luồng sáng xanh, bay trở về quyển trục.
Lại một kẻ xuất hiện từ tranh!
Cổ Tiểu Ma thu tầm mắt, thoáng hồi thần, lại phát hiện Úc Lưu đang lẳng lặng nhìn nàng.
Bên ao sen lúc này, cũng chỉ còn lại hai người nàng và hắn.
Tim của nàng lại bắt đầu đập một cách bất thường.
”Giờ...” Úc Lưu chậm rãi tới gần nàng, dung mạo như tuyết: “Kẻ cản trở đã đi hết rồi.”