Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 43: Chương 43




Sáng sớm, ánh mặt trời có chút yếu ớt, đêm qua sương rất dày, qua không lâu, khắp nơi đều là vết ẩm ướt. Không mấy khi tiết trời mùa đông lại như thế, tuy trên người rất ấm áp, nhưng hơi lạnh bốc lên từ mặt đất lại khiến cho mọi người chẳng thể dừng chân.

Trên đỉnh núi, một nam tử hắc y đang tĩnh tọa, giữa chân mày cũng bị phủ sương, hắn lại chẳng cảm thấy chút lạnh giá nào. Hắn ngồi đó không nhúc nhích, như thể đã chết.

Không lâu sau, trong rừng có tiếng bước chân vang lên, khiến một đám chim sẻ bị kinh động mà bay loạn, tản ra trên không. Trên con đường nhỏ có mấy bóng người xuất hiện, cầm đầu là một nam tử với nét mặt thâm trầm, chính là Thiên Cẩu.

”Làm phiền tả hộ pháp rồi.” Hồng y nữ tử dịu dàng nói: “Ta làm gì cũng vụng, phải làm phiền ngài đi bộ lên theo ta.”

”Không sao.” Thiên Cẩu cứng nhắc nói, vẫn đi về phía trước.

Thập Bát cũng không để ý, Bảo Nhi đi sau lưng nàng lại hít sâu một hơi, trong tay đang cầm một cái bát, tuy đã đậy nắp, nhưng mùi thơm vẫn truyền ra ngoài, có điều mắt nàng đỏ bừng, như vừa khóc xong, thỉnh thoảng vẫn còn nấc.

Một đường không ai nói nhiều, Thiên Cẩu vô cùng coi thường thứ tình cảm nữ nhi này của các nàng, làm một chén canh thôi, còn nhất định phải đưa lên tận núi. Đúng lúc hắn được Mạnh Trạch hư triệu kiến, phong cảnh trên núi lại tốt, lúc này mới tự mình lên theo.

Đường trong rừng rất nhỏ, chờ đến khi đường xá trở lại như bình thường thì có thể liếc nhìn thấy đỉnh núi. Thiên Cẩu đến gần, hơi khom người lên tiếng: “Tham kiến giáo chủ.”

Mạnh Trạch Hư vẫn không nhúc nhích, sương khí trên mặt chậm rãi tiêu tán.

”Hữu hộ pháp đã trở lại rồi sao?”

”Vâng.”

”Nghe nói Thiên Nghiêu bị đánh trở về nguyên hình, vì sao?”

”Hữu hộ pháp... nhất thời thất thủ.”

”Thiên Nghiêu vẫn luôn ở cùng Tiểu ma, hữu hộ pháp làm gì mà thất thủ vậy?”

Mạnh Trạch Hư nhìn như ôn hòa, nhưng lời nói trong câu này lại vô cùng sắc bén. Thiên Cẩu ngập ngừng một chút, liền nói: “Giáo chủ có lệnh, thuộc hạ không dám không nghe theo.”

”Hắn muốn gì, ta có thể biết rõ.” Mạnh Trạch Hư thản nhiên nói: “Mà ngươi... cũng không ngoài như vậy.”

Mạnh Trạch Hư quay đầu, đối diện với ánh mắt của hắn, lòng Thiên Cẩu không khỏi run lên. Đó là cảm giác kì lạ không hề giống với hữu hộ pháp, khi nhìn chỉ thấy hắn mỉm cười hiền hòa, nhưng vẫn luôn mang theo chút sát ý không thể diễn giải thành lời.

Hắn nhìn hồi lâu, đột nhiên khẽ mỉm cười, nói: “Thập Bát cô nương.”

Hôm nay Thập Bát có trang điểm, mặt mũi xinh đẹp, trông có phần hư ảo. Nàng đi tới trước mặt Thiên Cầu, thi lễ: “Mạnh giáo chủ.”

Là Mạnh giáo chủ, không phải Mạnh Trạch Hư.

Mạnh Trạch Hư không hề kinh ngạc, vẫn cười đáp: “Cô nương không ngại cực khổ, lên đến tận núi, chắc là có chuyện gì rồi.”

”Vâng, có chuyện quan trọng.” Thập Bát xoay người, nháy mắt với Bảo Nhi, Bảo Nhi không tình nguyện mà đứng tại chỗ, liếc thấy ánh mắt cảnh cáo của Thập Bát, lúc này mới bước lên trước, mở nắp chén, lập tức một mùi hương thơm ngát xông vào mũi.

”Đây là chút tâm ý cuối cùng của Thập Bát, xin giáo chủ nể tình.”

Lúc này Mạnh Trạch Hư mới có chút kinh ngạc, liếc nhìn chén này, nhẹ nhàng nhận lấy.

”Đa tạ ý tốt của cô nương.” Hắn không nói nhiều, trực tiếp uống hết.

Bảo Nhi ngẩn ra, một tiếng kêu đầy sợ hãi bị nghẹn nơi cổ họng. Mạnh Trạch Hư uống cạn sạch, hắn đặt chén vào lại tay Thập Bát, nhìn dung nhan mỹ lệ của nàng ửng đỏ, chỉ gật đầu một cái rồi xuống núi cùng Thiên Cẩu.

... Thật nhạt nhẽo.

Tất cả giữa bọn họ, vốn chỉ có nhiêu đó, nhạt nhẽo nhàm chán.

Không khóc lóc, không giăy dụa, không có tê tâm liệt phế.

Đỉnh núi như nổi gió, thân thể Thập Bát run rẩy, nhưng khóe môi vẫn cong lên, vẻ mặt của nàng có chút thành kính, hệt như đã có được nỗi niềm hạnh phúc vô cùng trân quý.

Bảo Nhi cầm chén, đột nhiên ngồi xổm xuống, khóc đến thất thanh.

....

Giữa trưa ngày hôm đó, dù khí trời không nóng, nhưng ánh mặt trời trên đảo lại quá chói mắt. Cổ Tiểu Ma mồ hôi đầm đìa, rã người ngã ngồi xuống bờ biển, sau đó cởi vớ, để mặc từng đợt sóng biển vỗ lên chân, vô cùng thích ý.

Thiên Nghiêu ở cách đó không xa đang nghiên cứu một con ốc mượn hồn (loài cua sống nhờ trong vỏ ốc rỗng), nhảy trái nhảy phải, muốn nhìn bằng được con cua này. Cuối cùng ốc mượn hồn không thể nhịn được nữa, lúc Thiên Nhiêu tò mò dí sát vào, con cua này dùng mấy cái càng của mình tiến hành công kích lỗ mùi của vị hồ ly dũng cảm nhưng không đủ lý trí kia, thành công khiến kẻ sau kêu thảm một tiếng, tức giận đá bay ốc mượn hồn vào biến.

Cổ Tiểu Ma đầu đầy vạch đen nhìn sang, Thiên Nghiêu cụp tai, chán nản chạy đến bên người, ngửi y phục của nàng. Cổ Tiểu Ma không nhịn được mà đẩy nó sang một bên, kể từ khi hết hồ lô đường, Thiên Nghiêu như mất hết toàn bộ thú vui, làm gì cũng ủ ê.

Cổ Tiểu Ma lười biếng ngồi dậy, bờ biển bị mặt trời nướng đến nóng bừng, nước biển lại lạnh như băng, nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên mắt sáng lên, cười nói: “Không bằng chúng ta đi bắt cá đi.”

Không đợi Thiên Nghiêu trả lời đã nhào xuống biển, thọc hai tay xuống nước, vì đặc thù của thân thể nên từ trước đến nay nàng chưa từng suy tính đến việc có thể bị cảm hay không, có điều dù sao biển rộng cũng khác với hồ cá, vừa mặn vừa chát, bờ biển lại chẳng có gì, bận rộn hồi lâu, chỉ biết được hai con cá cùng một con trai lớn.

Cổ Tiểu Ma nhóm lửa, hưng phấn nướng cá. Thiên Nghiêu ở bên cạnh giương mắt trông ngóng, cho đến khi thịt cá phát ra mấy tiếng tách tách, hương thơm lan ra, đột nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng: “Vị sư tỷ này, quả nhiên là ở đây.”

Nàng và Thiên Nghiêu đều trở nên căng thẳng, bị phát hiện rồi!

Cổ Tiểu Ma thẹn thùng quay đầu lại, cười nói: “Đệ không thấy gì cả, phải không?”

”Đệ nhìn thấy mà, tỷ đang nướng cá không phải sao.” Tiểu Ngọc rất không nể tình, thuận tiện ngồi xuống.

...

”Vẻ mặt này của tỷ là sao thế?” Tiểu Ngọc phình má: “Cho rằng đệ sẽ giành ăn với tỷ sao?”

”Không giành thì đừng nhìn cá của ta nữa...”

“... Đệ chỉ xem nó chín chưa thôi.”

”À...”

”Không cho đệ nhìn à? Hừ, đệ đây phải đi nói với Mạc chưởng môn tỷ chẳng chịu bế môn...”

Tiểu Ngọc vừa xoay người định đi, Cổ Tiểu Ma đã nước mắt lưng tròng ôm lấy bắp đùi hắn, chạy đến đây luyện kiếm không phải vì sợ sư phụ biết, mấu chốt là vì nàng sợ sư phụ biết nàng ăn đồ mặn, nếu bị phạt thì không biết phải tới ngày tháng năm nào nữa.

May thay, Tiểu Ngọc lớn lên gần biển, kĩ thuật bắt cá lợi hại hơn nàng rất nhiều. Nàng xoay người lại, Tiểu Ngọc đã bắt được rất nhiều loại cá mà nàng đi vòng ở bờ biển này cả nửa ngày cũng chẳng mò được.

”A...” Cổ Tiểu Ma chỉ vào vật thể dài dài trong tay hắn: “Đây là... Cá...”

Cá hố.

Tiểu Ngọc cười cười: “Sư tỷ ăn rồi sao?”

Cổ Tiểu Ma lại ngẩn người, nàng đứng trong nước với hắn, sóng biển cứ vỗ vào người từng đợt, Tiểu Ngọc nhìn nàng, ánh mắt đen nhánh bỗng chốc vô cùng sâu xa.

Tóc của nàng dính vào trán, nhỏ từng giọt nước. Khuôn mặt tái nhợt làm nổi bật vết thâm quần dưới mắt, vừa bĩu môi, lúm đồng tiền hai bên má đã thấp thoáng hiện ra.

Thần thái như thế, hệt như trong tưởng niệm.

Hắn như gặp ma, đột nhiên đưa tay ra, vuốt mớ tóc đen nhánh của nàng.

Cổ Tiểu Ma khẽ “a” lên một tiếng, đột nhiên hồi thần, một tay cầm lấy bàn tay kia của Tiểu Ngọc, mày hơi nhíu, tay phải vỗ vào lưng của hắn, sẵng giọng: “Đệ làm gì đấy...”

Tiểu Ngọc thu tay, động tác rất nhanh.

”Đau quá... trên tóc tỷ... ai u.” Tiểu Ngọc kêu lên: “Trên tóc có tảo.”

Cổ Tiểu Ma nhanh chóng buông tay, ngẩng đầu lên: “À, vậy sao... ngại quá.”

Nàng vuốt tóc, xoay người đi nướng cá, chỉ chừa Tiểu Ngọc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng gầy yếu của nàng. Dường như đã quên, trong nháy mắt đó, khi hắn rụt tay về, và trên đầu nàng chẳng hề có tảo.

”Sư tỷ muốn tham gia hội Trục Tiên sao?”

”Ừ.”

“... Thật là lợi hại.” Tiểu Ngọc hâm mộ đáp: “Hôm đó tỷ luyện kiếm ở đây, vậy mà lại có thể áp chế được đại sư tỷ.”

”Rõ ràng là ta bị đại sư tỷ nhà đệ đuổi đánh.” Cổ Tiểu Ma cắn một miếng thịt cá, quăng đầu cá cho Thiên Nghiêu.

”Đại sư tỷ chỉ giỏi đánh lén.” Tiểu Ngọc khinh bỉ: “Tỷ ấy dùng thuật ngự kiếm, tỷ lại không dùng.”

”Thật ra ta không biết ngự kiếm...” Cổ Tiểu Ma vò đầu tiếp lời: “... Đệ chỉ là một đệ tử đến ghi danh mà còn có thể nhìn ra những chiêu thức này, cũng rất tốt.”

“Từ nhỏ đệ đã có nghiên cứu chút kiếm pháp rồi.” Tiểu Ngọc tự phụ đáp.

Lòng Cổ Tiểu Ma vừa động, dù sao Tiểu Ngọc cũng chỉ là đệ tử ghi danh của phái Thượng Thanh, dù có chuyện gì cũng sẽ không tham dự hội Trục Tiên. Liền cười gian nói: “Vậy... nếu đệ đã nghiên cứu thì tới đây giải thích hộ ta cái này nhé.”

Nàng móc túi giấy dầu ra khỏi ngực, mở bí tịch ra, chỉ vào chỗ nàng đọc đi đọc lại nhưng mãi vẫn không hiểu, lại không dám đến hỏi sư phụ, chỉ có thể buồn bực đến bể đầu ở đây.

Tiểu Ngọc nhận lấy, trong mắt có ánh sáng chợt lóe.

Thời gian như trôi qua thật lâu, mặt trời đã lặn xuống núi, bờ biển trở nên tối tăm.

Cổ Tiểu Ma múa kiếm, cuối cùng cũng phá được chướng ngại trong thức thứ hai “Vô Phong Khởi Lăng” (không gió mà dậy sóng), Tiểu Ngọc ở bên cạnh nhìn hồi lâu, cười nói: “Kiếm pháp này rất hay.”

Cổ Tiểu Ma vội nhân cơ hội nói tiếp: “Vì vậy đệ đừng nói cho người khác nhé.”

Nàng tự luyện thức thứ ba một lần, mắt thấy thời gian đã không còn sớm liền tới gần chỗ Tiểu Ngọc, cười nói: “Trời không còn sớm, sáng mai chúng ta gặp, hôm nay đa tạ đệ.”

Tiểu Ngọc gật đầu, Thiên Nghiêu ở cạnh đang ngủ đến mất cả hình tượng, đột nhiên hắn kéo Cổ Tiểu Ma.

Ánh sáng quá tối, nàng không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.

”Tỷ... tới Đông Hải, chỉ vì tham gia hội Trục Tiên sao?”

Giọng nói có phần trầm thấp, không giống giọng lúc thường của Tiểu Ngọc, ngay cả lời nói cũng khá kì lạ. Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, chỉ cảm thấy mình và Tiểu Ngọc khá hợp nhau, nói cho hắn biết cũng không có gì đáng lo, liền khẽ mỉm cười: “Không, ta đến để tìm người.”

Hắn a một tiếng, không nói gì.

Cổ Tiểu Ma nói tiếp: “Nếu không phải vì quả Văng Sinh, ta sẽ không tham gia hội Trục Tiên này.”

Đột nhiên nàng có cảm giác, dường như Úc Lưu đang ở rất gần với mình, đang ở một nơi hẻo lánh mà quan sát nàng, không chịu hiện thân.

Mới mấy ngày không gặp, vừa nghĩ tới mà lòng đã có chút đau đớn.

Không có hắn ở cạnh, làm chuyện gì cũng cảm thấy bất an.

Nhưng nàng không biết hắn ở đâu.

Hắn đang trừng phạt sự hèn yếu, sự dựa dẫm cùng với thói không biết trân trọng của nàng.

”Nếu có thể tìm được...” Cổ Tiểu Ma vốn đã đi hai bước, đột nhiên quay đầu lại.

Nếu có thể tìm được chàng, Úc Lưu.

”Sẽ không bao giờ... để chàng đi nữa.”

Trong nháy mắt, mi Tiểu Ngọc giật giật, như muốn nói gì đó.

Cổ Tiểu Ma cũng không chú ý, liền đi gọi Thiên Nghiêu, sau đó chậm rãi biến mất nơi cuối bờ cát.

Có chút bụi cát tung bay, dần quấn quanh toàn thân Tiểu Ngọc, đến khi gió quét qua, thanh sam chợt hiện, đôi mắt xanh thẫm sâu thẳm, vẫn luôn nhìn về hướng nàng rời khỏi.

Suýt chút nữa đã lên tiếng gọi nàng, Úc Lưu nhắm mắt lại, trong lòng đều là hình ảnh độ cong nơi khóe môi nàng.

Nàng đã tìm được ta rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.