“Điệp An!” Thanh Long vui vẻ hô: “Mau, mau bắt lấy nàng ta!”
Vậy mà không có ai dám động, một vài vị Động Chủ và Tinh Tú trải qua trận
đại chiến khi đó vẫn còn sợ hãi, dù phát hiện nữ tử này không mang đôi
mắt đỏ như máu ấy, trong tay cũng không có chuôi Hiên Viên Kiếm độc nhất vô nhị nhưng bóng người quật cường quen thuộc này vẫn khiến lòng người
phải run rẩy.
Y phục của nàng có phần lôi thôi, từ sau trận chiến ở Huyền Âm giáo đã phải khâu vá sửa lại mấy lần. Đùi phải hơi sưng, có
lẽ là vết thương vẫn chưa khỏi hoàn toàn, tóc cũng vì chạy loạn trong
đám sương máu mà đã rối đến không còn hình dạng ban đầu. Tóm lại, thoạt
nhìn khá chật vật.
”Người các ngươi muốn bắt là ta, vì sao lại
động đến núi Thiên Diễn!” Nàng cả giận nói, bạch quang trên người càng
chói mắt hơn: “Bọn họ có tội gì!”
”Vừa rồi lẽ ra sẽ không có.”
Thanh Long kinh ngạc vì nàng có thể dùng một thanh kiếm gỉ mà ngăn cản
Kim Kích của mình, lòng không phục, cười lạnh: “Nhưng hiện nay bọn họ
dám che giấu trọng phạm của Thiên Đình, vô lễ với tôn thần, tội không
thể tha!”
”Sư phụ không hề biết ta đã về.” Cổ Tiểu Ma cắn răng:“Các ngươi dùng thứ sương gì kia để hại đệ tử Thiên Diễn, giờ còn muốn
làm hại sư phụ ta...” Tay nàng run lên, cầm chặt kiếm gỉ này: “Ngươi
cũng thế... tội không thể tha!”
“... Không biết tự lượng sức mình.” Thanh Long đảo Kim Kích, vươn tay phải ra, giơ Kim Kích lên cao.
Đây là lệnh tiếng công, chúng thần trên trời rối rít rút binh khí, nhất là
những người chưa bao giờ gặp được Điệp An vẫn hết sức không phục những
chiến thần năm xưa, đã sớm nhao nhao muốn thử.
”Thừa dịp trong tay nàng ta không có Hiên Viên.” Miệng hắn khẽ động, không ai nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, mây mù đập vào mặt. Động Chủ và Tinh Tú bao vây núi
Thiên Diễn từ bốn phương tám hương, dần tiến sát. Cổ Tiểu Ma không còn
bận tâm chuyện gì khác, liền bấm quyết đằng vân, giơ ngang kiếm trước
ngực: “Các ngươi đừng mơ tiến thêm được bước nào nữa.”
”Bằng mình ngươi?” Thanh Long hừ lạnh.
”Đương nhiên còn có ta.”
Vừa dứt lời, thanh quang khuếch tán khắp núi Thiên Diễn khiến Thanh Long
cùng Động Chủ và các Tinh Tú phải bịt tai, mặt lộ rõ vẻ đau đớn, lui về
sau một trượng, không dám tới gần hơn.
”Du Long Ngâm.” Thanh Long thu hồi nụ cười, một chiêu này là sát âm thuật đặc biệt của Long tộc,
sao hắn có thể không biết, có điều không cần chú văn, chỉ cần mấy chữ đã khiến hàng loạt tôn thần phải lui bước, phần công lực này, đúng là
không thể khinh thường.
Úc Lưu cười tủm tỉm đứng bên vách núi,
hệt như chỉ đang ngắm phong cảnh. Thanh sam vừa nhấc, từ xa nhìn lại chỉ thấy hắn như hòa vào cảnh sắc nơi đó, phong lưu uyển chuyển không nói
nên lời.
Nếu cách đó gần hơn, hẳn sẽ thấy được trên dung nhan tái nhợt của hắn, đôi mắt xanh thẫm không hề có chút tiêu cự, không hề nháy mắt.
Không ai có thể lường trước sẽ phải khai chiến nhanh như
thế, căn bản không có thời gian đi hỏi sư phụ chuyện phong ấn, Cổ Tiểu
Ma nhìn hắn, thân thể của Úc Lưu... có thể gắng gượng được qua cuộc
chiến này không?
Nàng chuyển tầm mắt, quét sang Mạc Vi và Thu
Tĩnh, Vân Tiêu, Tác Oanh và Mạc Khinh Viễn, cuối cùng lại đối mặt với
Lục Tu. Nàng không hề cảm thấy lạ với phản ứng của lục sư thúc, nhưng
nàng không ngờ, đám người sư phụ lại chịu rút kiếm chống thần vì nàng.
Trong trí nhớ của Cổ Tiểu Ma, Mạc Vi luôn nghiêm nghị, số lần cười với nàng
cũng ít đến đáng thương, nhưng sự quan tâm của ông với nàng... Sợ rằng
cũng không ít hơn sư nương là bao, có điều nàng vẫn chọc vào phiền phức, thậm chí khi liên lụy cả phái Thiên Diễn, Mạc Vi vẫn che chở cho nàng.
Nghĩ đến đây, vành mắt của Cổ Tiểu Ma đỏ lên, cơn tức giận trong lòng dần
lắng xuống, bàn tay cầm kiếm đã không còn run rẩy. Cuồng phong gào quét
xuyên qua cơ thể nàng, mà một khắc kia, nàng biến rõ thứ mình đối mặt sẽ là gì, sẽ rơi vào kết quả gì, nàng không muốn suy nghĩ, bởi vì mong
muốn bảo vệ Mạc Vi và mọi người lúc này, đã sớm vượt xa những thứ kết
quả kia.
Úc Lưu, còn có núi Thiên Diễn này, tất cả người thân của nàng.
Không phải không sợ.
Thiên binh thiên tướng đầy trời, cầm vũ khí bén nhọn trong tay, nhìn ánh mắt của nàng vừa sợ hãi, lại tràn đầy hận ý.
Dù sao, nàng cũng chỉ mới mười bảy tuổi, một nữ hài tử vô cùng bình thường mà thôi.
Cổ Tiểu Ma cười nhẹ, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt đã trở nên vô cùng sắc
bén. Vứt đi mọi hèn yếu và sợ hãi, đây cũng chỉ là một hội Trục Tiên
khác mà thôi, nàng muốn thắng, cũng chỉ được phép thắng.
Kiếm
quang trắng thuần nở rộ giữa trời, có thuật pháp đằng vân phụ trợ, thức
kiếm pháp này như cầu được ước thấy. Nàng đứng giữa một đám mây, dáng
người càng trở nên ung dung.
Chúng thần thấy kiếm pháp của nàng
kì dị, trong lúc nhất thời những đòn công kích phát ra cũng không quá
vội vàng, nhưng dù sao nhân số vẫn rất đông. Nàng hết sức chuyên chú,
tránh né pháp thuật từ bốn phương tám hướng, lại thấy một quả chuông
vàng nổ tung trước mặt nàng, một Tinh Tú giận giữ hét lớn, thấy vũ khí
của mình bị phá hủy, Cổ Tiểu Ma kinh ngạc ghé mắt, Vân Tiêu đang đứng
trên bội kiếm của mình, sảng khoái cười một tiếng.
Mạc Vi cầm
phất trần trong tay chủ động đối địch, Thu Tĩnh và Tác Oanh hợp lực muốn vây khốn một Tinh Tú, Lục Tu cũng chiến đấu, chỉ không nhìn nàng, cách
đó không xa, Mạc Khinh Viễn đang bố trí kết giới, thành công ngăn cản
một thanh phi đao đánh úp về phía nàng.
Thanh Long hừ lạnh một tiếng, đang muốn đằng vân sang, đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó đang đến từ phía sau.
Hắn xoay người tránh thoát, một thanh trường đau màu xanh lướt qua sát tai
hắn, Úc Lưu đứng sau hắn, không đằng vân, thanh sam tóc đen phần phật
tung bay.
”Ngươi đang nhìn đi đâu đấy?” Hắn thản nhiên cười cười.
”Hừ, ngươi đừng cho rằng...” Hắn muốn nói tới lần thảm bại lúc trước, lại
chẳng biết phải dùng từ gì để hình dung, lại lạnh nhạt tiếp lời: “Đừng
cho rằng ngươi là Long thần chuyển thế thì đã là vô địch thiên hạ.”
”Ta chưa bao giờ cho là như thế.” Hắn ung dung nói: “Nếu không đã sớm xông
lên Lăng Tiêu, chặt hết đầu của đám tôn thần các ngươi rồi.”
Lời
lẽ cay nghiệt như vậy nhưng hắn lại nói rất hời hợt. Thanh Long giận
giữ, hét lớn một tiếng, nhấc Kim Kích phóng tới chỗ hắn.
Úc Lưu
không thèm động, nhấc ngang lưỡi đao, một đao vạch tới, một cơn gió xanh biếc tạo thành nửa vòng tròn trên không, Thanh Long tránh thoát, chợt
lao từ trên xuống, tay trái Úc Lưu nâng lên, một cơn lốc rỗng theo cánh
tay của hắn, đánh về phía Thanh Long đang phi thân.
Thanh Long
muốn tránh, nhưng cơn lốc này như có mắt, chỉ đuổi theo mình hắn. Hắn
nổi giận gầm lên một tiếng, một lớp kết giới bao quanh, giúp hắn ngăn
một hồi hoạn nạn này. Úc Lưu không quay đầu lại, một lão giả hắc y đứng
sau lưng hắn vuốt râu, chính là vua của kết giới, Huyền Vũ phương Bắc.
Trước mặt ông ta là một nữ tử vận y phục đỏ như lửa, vẻ mặt có phần không
tình nguyện. Thanh Long đáp xuống bên trái hắn, Kim Kích đối diện. Bên
phải là một nữ tử mặc khôi giáp màu trắng tay cầm trường thương, anh khí bức người.
Tọa thần tứ phương.
Nhưng Úc Lưu không thể nhìn thấy.
Cổ Tiểu Ma đoạt lấy ống sáo của một Động Chủ, tay kia lại chém nó thành
hai khúc, lúc này thấy Úc Lưu như thế, lòng vô cùng gấp gáp, chỉ rối
loạn trong giây lát, suýt nữa đã bị một Tinh Tú đánh lén thành công.
... Ngươi có muốn cứu hắn không?
Đột nhiên giọng nói này lại vang lên, như đã ẩn nấp rất lâu. Cổ Tiểu Ma
thầm rét run, từ lúc nàng rút kiếm đã luôn lo lắng tời giờ phút này,
nhưng Điệp An không hề nóng vội muốn ra ngoài, chỉ nấp trong lòng nàng,
dùng ánh mắt của nàng, nhìn cảnh tượng quen thuộc này.
Một luồng
sát ý mãnh liệt dâng lên trong đầu, tay của nàng lại run lên, tên Tinh
Tú này, thoạt nhìn thật quen mắt, nàng đã từng chém bay một cái đầu, sau đó quăng tới bên chân hắn, nhìn hắn hoảng sợ bò về phía sau. Còn có tên Động Chủ kia, hình như nàng đã chém đứt nửa người hắn, thì ra qua mười
bảy năm, hắn đã khỏe rồi sao?
Bạch quang trên người Cổ Tiểu Ma lóe lên, bắt đầu trở nên không ổn định, thấp thoáng còn có vài khí tức màu tím quanh quẩn.
Ngươi... đừng có ra ngoài!
Nảng thở hổn hển, đột nhiên rơi xuống dưới.
Trên bầu trời, thanh quang bùng lên.
Tọa thần tứ phương liên tục hóa thành bốn vệt sáng, công kích về phía Úc
Lưu, tạo thành một chữ thập vừa hoa lệ lại trí mạng. Úc Lưu đã thu Thanh Nhận, cả người hắn phủ đầy thanh quang, người hơi lung lay, chỉ đứng
nơi đó, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười.
Thoạt nhìn, dù
hắn không thể đánh lại tọa thần tứ phương, nhưng bốn người kia cũng
không bắt được hắn, chỉ đành phải giằng co như vậy. Chỉ có Cổ Tiểu Ma
hiểu, thân thể của hắn sắp không thể chống đỡ được lâu hơn thế nữa, nếu
là thường ngày, hắn còn đặt tọa thần tứ phương vào mắt sao?
Nàng quỳ trên đất, ôm chặt hai cánh tay của mình, hệt như muốn khóa chặt bản thân vào trong ngực.
... Ngươi không muốn cứu hắn ư?
Ta...
... Ngươi không muốn kết thúc tất cả ư?
Ta muốn... nhưng...
... Vì sao ngươi lại trốn tránh ta?
Ta không có!
Nàng hét lớn thành tiếng, Mạc Vi phân thân tới bên người nàng, Cổ Tiểu Ma
níu lấy ống tay áo của ông, giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, khó khăn nói: “Sư phụ... phong ấn... phong ấn... của Úc Lưu...”
Trên trời đã chém giết loạn cả lên, Mạc Vi nghiêng thân, cuối cùng cũng nghe rõ, không khỏi liếc sang Lục Tu, không có bóng dáng nhanh nhẹn của Cổ
Tiểu ma, chỉ dựa vào mấy người bọn họ căn bản không thể chống đỡ được,
hiện nay Mạc Khinh Viễn thấy người đã không công kích nửa, chỉ liều mạng tự vệ.
”Hóa giải.... phong ấn của chàng... mới có thể cứu chúng ta.”
Nàng bắt đầu phát run, Mạc Vi đứng lên, ngăn cản một tên Động Chủ đánh lén, sắc mặt lại trắng bệch.
Những ai quen với chưởng môn phái Thiên Diễn đều biết, con người trả qua vô
số phong ba, lâm nguy không loạn mà bình tĩnh như Mạc Vi, lại có thể có
biểu cảm như thế.
Một con Cùng Kỳ lớn đánh về phía Vân Tiêu, Thu
Tĩnh gọi ra một con Thao Thiết, hai con thú dữ lập tức phóng lên không
trung mà chém giết kịch liệt. Trong lúc nhất thời người của hai bên đều
rối rít tránh đi, chỉ có tọa thần tứ phương và Úc Lưu là không nhúc
nhích, hai con thú dữ này như cũng khá kiêng kị Úc Lưu, dù thế nào cũng
không chịu sang bên kia.
Song sao tu vi của Thu Tĩnh có thể sáng
với Động Chủ này? Không lâu sau, Thao Thiết đã bại trận, kêu thảm trên
không trung rồi biến mất. Mọi người trên Thiên Diễn đáp xuống cạnh Cổ
Tiểu Ma, dù không có người bị thương nhưng đều đã sức cùng lực kiệt.
Trước mắt Cổ Tiểu Ma bắt đầu mơ hồ, nàng cố mở to mắt nhìn lên không trung, như muốn vươn tay bắt lấy bóng xanh kia.
Úc Lưu... Úc Lưu...
Nàng đau đớn than nhẹ, bật thốt lên trong nháy mắt, rồi lại khản cả giọng.
“... Úc Lưu!”
Hắn đứng trên trời, bị một vệt sáng hình chữ thập giam cầm.
Nàng quỳ trên đất, đau đớn ôm chặt lấy đầu.
Tiếng chém giết, gió quét, binh khí lần lượt thay thế nhau, trong phút chốc
hoảng hốt, hắn như nghe thấy tiếng gọi của nàng, quay đầu nhìn về nơi
ấy, chỉ thấy trước mắt tối đen.
Sau đó, cả thế gian rơi vào tĩnh lặng.
Độc mẫu đã khiến thính giác hắn tê dại. Úc Lưu rũ tay, dường như đã sớm
chuẩn bị, không hề kinh hoảng. Đôi mắt xanh thẫm như nhiễm sương không
hề chớp lấy một lần, chỉ nhìn vào nơi tối đen ấy, cứ chờ đợi, hệt như
cuối cùng sẽ có thể được nhìn thấy nàng.
Trong phút giây cuối cùng ấy, hắn đã nghe được giọng của nàng.
Tốt quá.