Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 6: Chương 6




Vừa xuống núi đã có trận đại chiến miễn phí để xem, Cổ Tiểu Ma hoàn toàn quên đi bản thân mình cũng đang nằm trong nguy hiểm, hưng phấn đến mức cả người cũng run lên.

Trên người con chồn vàng kia có ma khí mơ hồ, không biết vì sao lại khiến cho nàng lại cảm thấy có phần quen thuộc, thậm chí lại còn có chút... Thân thiết?

Đây là lần đầu tiên Tác Oanh trải qua tình cảnh này, sợ tới mức có phần đứng không nôi. Không nói con chồn vàng kia, lại còn có con khổng tước tinh bị lấy mất lông đuôi, ngoại trừ đại dư huynh có thể giao chiến, chỉ sợ nàng và Cổ Tiểu Ma cũng không thể chống đỡ được nửa chiêu.

Đang lúc nghĩ ngợi, nàng nhìn về phía Cổ Tiểu Ma, lại thấy cả người nàng đang run lên.

Tuy khổng tước tinh đã mất lông đuôi, nhưng tốt xấu gì vẫn hơn con chồn kia mấy trăm năm đạo hạnh. Có điều con chồn vàng kia nhập ma đạo, thế công càng lúc càng sắc bén hung ác, khổng tước tinh cũng không thể cứ đứng tại chỗ mà thi pháp, đành phải nhanh chóng tránh ra.

Chồn vàng hiện nguyên hình, để lộ một cái miệng rộng và bộ răng nanh bén nhọn. Khổng tước tinh cũng tung hai cánh, cất lên một tiếng kêu... Được rồi, dù rất giống vịt đực, nhưng miễn cưỡng cũng có thể gọi là thanh thoát êm tai, tuy có phần hoa lệ loá mắt nhưng cũng là một thứ nguy hiểm chí mạng. Hai yêu quái đều đã hiện chân thân của mình, khổng tước tinh ngẩng đầu lên, đột chiếc đuôi phía sau được bung ra, hệt như ánh mặt trời hiện ra giữa đêm đen, từng đốm sáng nhẹ nhàng lay động, rải khắp bầu trời.

Khổng tước xoè đuôi!

Từng luồng sáng vàng phụt ra từ trên phần đuôi đánh về phía con chồn vàng kia, tốc độ khiến người khác khôn thể né tránh, chồn vàng kêu lên một tiếng thảm thiết, mặc dù bị thương nặng, nhưng dù sao khổng tước tinh cũng mất đi một cọng lông đuôi, cuối cùng cũng kém một phần uy lực.

Mắt chồn vàng vừa chuyển, chỉ nghe thấy một tiếng kêu trầm đục quái dị vang lên, đột nhiên mây mù xám đã giăng khắp xung quanh, một mùi tanh tưởi xộc tới. Tác Oanh bịt mũi kêu lên “Ai ôi” một tiếng, lập tức phát hiện mình mới phát ra một tiếng kêu ngu xuẩn đến mức nào, tầng kết giới kia bị mở ra, hoàn toàn biến mất.

Bỗng chốc eo nàng bị nắm chặt, Mạc Khinh Viễn vươn tay ra, trong lòng vừa động, vừa quay người, bên cạnh cũng đã không còn bóng dáng vẻ Tác Oanh.

Nàng sợ đến mức nước mắt cũng đã chảy xuống mũi, mùi hôi thối tanh tưởi này đã sắp hun chết nàng, đột nhiên cái miệng to như bể máu của con chồn vàng kia lại xuất hiện trước mắt, trong đầu Tác Oanh trở nên trống rỗng, theo bản năng đấm một phát sang, đấm vào trên thân thể cứng như đá của con chồn vàng kia cũng không khác gì gãi ngứa cho nó. Không biết trong cổ họng nó đang phát ra tiếng cười nhạo hay vẫn là tiếng gầm tức giận, sau đó lại ném mạnh nàng ra ngoài.

Tác Oanh không kịp có phản ứng.

Giữa lúc hoảng hốt, một bóng dáng bên cạnh đã loé lên, ôm chặt eo của nàng, hai người đều ngã trên mặt đất. Tác Oanh đứng lên, đầu có chút nóng, bất chấp máu tươi đang chảy ồ ạt trên đầu, cất tiếng run rẩy gọi: “Sư tỷ...”

Cổ Tiểu Ma không hề cử động, Tiểu Hoa bị hoảng sợ không ngừng vùng vẫy dưới nách của nàng, cuối cùng cũng thoát ra rồi cố gắng nhảy lên người của khổng tước tinh mới hoá thành hình người. Nàng cúi đầu, vẻ mặt ẩn trong bóng tối.

Nàng cũng bị thương, từng giọt máu tươi không ngừng rơi xuống mặt đất tạo thành một hoa văn quỷ dị. Mạc Khinh Viễn khó khăn lắm mới tìm đến bên người nàng, đỡ lấy cánh tay của nàng nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ma, muội cố...”

Đột nhiên hắn dừng lại, cánh tay đỡ Cổ Tiểu Ma cũng rụt lại theo bản năng.

Mạc Khinh Viễn và Tác Oanh đều thấy được một thứ gì đó.

Cổ Tiểu Ma ngẩn đầu, khuôn mặt kia vẫn là của nàng, thậm chí là cả biểu tình kia, nhưng lại không còn là Cổ Tiểu Ma mà bọn họ sớm ngày ở chung. Sắc mặt của nàng trắng xanh hơn bình thường, khoé môi còn mang theo ý cười, trong đôi mắt hoàn toàn là một màu đen thần bí.

Chính là khát máu như vậy.

“Ngươi dám làm tiểu sư muội của ta bị thương sao?” Nàng lạnh lùng nói, giọng nói lại có phần hư hư thật thật.

Khổng tước tinh và con chồn vàng kia đều run lên, chân cũng không nhịn được mà có chút mềm nhũn.

“Ngươi dám làm tiểu sư muội của ta bị thương...” Nàng lại chậm rãi lập lại một lần nữa, ánh mắt trong vắt nhưng lạnh lùng lại quét sang. Con chồn vàng kia phát ra tiếng gầm khàn trầm thấp, nhe răng muốn tấn công, chỉ có khổng tước tinh mới nhìn thấy tứ chi đang run lên của nó, dĩ nhiên là đang không thể chống đỡ.

Nàng đi về phía trước vài bước, những người và yêu ở đây cũng lùi về phía sau, thân thể của nàng run lên nhè nhạ, lặp lại lần nữa: “Ngươi dám làm tiểu sư muội của ta bị thương...”

Đột nhiên quang mang đại thịnh, ngay sau đó, Cổ Tiểu Ma đã đứng trước người con chồn vàng kia, tay phải vươn ra, ý cười càng sâu hơn.

“Muốn chết sao?”

Năm ngón tay vừa thu lại, tiếng xương vỡ vụn đã vang lên, khiến người ta không rét mà run. Đột nhiên sát khí ngất trời bùng nổ trong nháy mắt, nàng lại cười ngọt ngào hơn, dường như việc nhìn một con kiến trước mặt nàng bị giày vò là chuyện vô cùng vui vẻ.

Con chồn vàng tinh kia như bị một thứ gì đó vô hình giam cầm trong không trung, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong bầu trời đêm, cả người run rẩy dữ dội, nhưng rất nhanh, hắn đã được giải thoát.

Chết vì quá đau đớn.

Khổng tước tinh run run chỉ vào Cổ Tiểu Ma nói: “Quái... Quái vật...”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên phóng tới trước mặt hắn, vươn tay phải ra. Tác Oanh đã hét lên một tiếng, tay Cổ Tiểu Ma dừng lại một chút, quay mặt sang, vừa lúc đối diện với đôi mắt trong suốt của Mạc Khinh Viễn.

“Đại sư huynh...”

Nàng lẩm bẩm nói xong, yếu ớt ngã vào trong lòng hắn.

Vương lão hán vẫn luôn run lẩy bẩy không yên trong chăn, đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài, rón ra rón rén bước đến đại môn, lặng lẽ hé cửa ra.

Bỗng nhiên một gương mặt trắng bệch xuất hiện ngoài cửa.

Tâm can Vương lão hán run bần bật, suýt chút nữa đã bị mấy người này doạ đến nhảy ra ngoài, đột nhiên cổ áo lại bị túm, Mạc Khinh Viễn vội vàng la lên: “Đại bá, người còn phòng nào hay không?”

Vương lão bá khúm núm trả lời, phân phó hạ nhân đi chuẩn bị nhìn. Lúc này mới nhìn trộm về phía sau, nữ tử nói chuyện hung ác kia lúc này đang nằm trong lòng Mạc Khinh Viễn, sắc mặt có chút tái nhợt, hai gò má lại có chút đỏ bừng khác thường.

Lục y nam tử diêm dúa loè loẹt chưa từng gặp mặt kia lại nhìn mình chằm chằm, Vương lão hắn tự hỏi không biết mình đã đắc tội hắn lúc nào? Tuy nhiên hình như nam tử @.. kia rất sợ nữ tử đã bị ngất, hắn đứng cách rất xa, cứ như đến gần sẽ bị ăn thịt vậy.

Đầu nàng rất đau.

Có người chạy nhanh tới ôm nàng vào trong ngực, còn mang theo mùi hương hoa lan đặc trưng của thiếu nữ, là Tác Oanh. Quả thật chưa cần tới nửa khắc thì Cổ Tiểu Ma đã tỉnh, chẳng qua không biết tại sao đột nhiên lại không có dũng khí để tỉnh dậy.

Suýt nữa nàng đã giết khổng tước tinh.

Nàng phải tỉnh dậy thế nào bây giờ, giả vờ như người kia không phải là nàng, rồi lại tiếp tục đứng cùng mọi người sao?

Trí nhớ lúc vừa rồi có chút mơ hồ, lại vô cùng rõ ràng. Nàng lặng lẽ nắm chặt tay lại, cho dù không muốn tỉnh cũng phải tỉnh, bởi vì từng đợt mùi thơm truyền tới từ trên bàn kia đang không ngừng hấp dẫn thính giác của nàng, đây nhất định là...

Canh gà!

Cổ Tiểu Ma ngồi phắt dậy, không nhìn vào ánh mắt vui sướng của Tác Oanh, vươn tay run run chỉ vào chén sứ nhỏ trên bàn.

Đáng tiếc tiểu sư muội không hề biết đọc ánh mắt đầy khát vọng của nàng, nhào vào trong lòng nàng khóc đến đứt gan đứt ruột: “Sư tỷ... Hu hu...”

Tiếng khóc của Tác Oanh có chút khàn khàn, có thể thấy lúc Cổ Tiểu Ma ngất đi nàng đã đau lòng mà khóc đến cỡ nào. Mắt Cổ Tiểu Ma quét đến vết thương trên trán nàng, nhất thời lòng lại mềm đi, dịu dàng nói: “Còn đau không?”

Tác Oanh lắc đầu, cuối cùng mới nhớ ra bát canh gà này, thoả mãn nguyện vọng của Cổ Tiểu Ma. Bỗng chốc nàng nhớ tới cái gì, cười nói: “Có thể ăn gà rồi sao?”

“Ừ.” Tác Oanh nghĩ một chút, nhân tiện nói: “Đại sư huynh đã nói rõ với đại bá, tất cả là do con chồn tinh đó quấy phá, đã trừ hết rồi...”

“Ồ? Ha ha... Vậy khổng tước tinh đâu?” Cổ Tiểu Ma hỏi như vô ý.

“Không tước tinh à, hắn không chịu ở lại đây, hắn nói tỷ là...” Đột nhiên Tác Oanh dừng lại, Cổ Tiểu Ma khẽ cười hỏi: “Nói ta là cái gì?”

Tác Oanh quay người đi, không nói gì nữa, trong phòng lại trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Cổ Tiểu Ma bưng bát, kinh ngạc đến sững sờ.

“Sư tỷ.”

“Hả?”

“Cho dù tỷ có là... Là gì, tỷ đều là sư tỷ của ta.”

Giọng của Tác Oanh lại càng khàn hơn, không giống như đang khóc, chắc là đêm qua đã bị phong hàn. Cổ Tiểu Ma không nói gì, lấy túi thêu được đeo trên cổ, nhẹ nhàng đeo cho Tác Oanh, dịu dàng nói: “Sư nương nói lúc người nhặt được ta thì trên người ta chỉ có hạt mầm này, người khâu một cái bao để đựng nó. Từ nhỏ đến lớn, ta cũng chưa từng sinh bệnh, có lẽ chính là nhờ vào cái này... Muội nhận đi.” Cổ Tiểu Ma đè bàn tay muốn tháo ra của Tác Oanh xuống: “Thân thể của ta rất tốt, đây là chút tâm ý của sư tỷ, ngoan.”

Tác Oanh phản đối một lúc, cuối cùng cũng nhận lấy. Hai người lại nằm trên giường nói chuyện một hồi, chỉ đơn giản là một chút chuyện bát quái về mỹ nam mỹ nữ linh tinh của môn pháp. Mãi dến nửa đêm, Tác Oanh đã sớm mệt mỏi, không bao lâu đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn. Cổ Tiểu Ma dựa lưng vào nàng, mãi một lúc lâu cặp mắt kia mới chuyển động trong bóng đêm.

Không phải là nàng chưa từng chú ý đến sự khác biệt của mình, xuất hiện một cách bí ẩn trên Thiên Diễn sơn, từ nhỏ đã có thể thấy được quỷ, không học được một chút tiên pháp. Cả người nhìn qua vẫn luôn gầy yếu nhợt nhạt, nhưng lại chưa từng sinh bệnh.

Nhưng đó vẫn chưa tính là kỳ quái, nàng đã tự tay đoạt đi một sinh mệnh mà nàng không có quyền quyết định. Là nàng không thể khống chế, lần này là yêu, nhưng liệu lần sau có phải sẽ là tiểu sư muội, đại sư huynh hay không?

Nàng nhắm mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Quái vật...

Là quái vật sao...

Vương lão hắn cảm tạ bọn họ, lại không thể tránh khỏi việc bị Cổ Tiểu Ma bắt chẹt một bữa tiệc gà. Cũng may trước đó Tác Oanh đã đến nhà bếp quản lí, nếu không Cổ Tiểu Ma chỉ còn nước giương mắt nhìn con gà hầm nấm kia rồi. Lấy được tiền thưởng từ quan phủ, Cổ Tiểu Ma và Tác Oanh cứ u mê như vậy mà trải qua hành trình trừ yêu đầu tiên, hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên Mạc Khinh Viễn gặp được lão yêu nghìn năm. .... Tuy cũng có phần kinh ngạc nhưng lúc hồi tưởng lại cũng không thiếu điều vui, chẳng qua dường như ba người đã có hẹn trước, không hề nói chút gì về chuyện của Cổ Tiểu Ma.

Tiết trời xem như không tệ, ba người ra khỏi trấn từ sớm, uống một ly trà đã phải đi vào núi.

Mạc Khinh Viễn cười nói: “Cuối cùng cũng có chút lộ phí rồi.”

Tác Oanh vừa muốn nói tiếp, lại nghe thấy một tiếng cười khẽ truyền đến từ cây đại thụ bên cạnh. Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, lại thấy khổng tước tinh ôm Tiểu Hoả ngồi trên cành cây phơi nắng.

“Ta có chuyện muốn nói với tiểu cô nương này.” Hắn vừa cười, nhất thời son phấn trên mặt tuôn rơi.

Mạc Khinh Viễn gật đầu, ý bảo Tác Oanh đi trước cùng hắn. Cổ Tiểu Ma nghi ngờ nhìn hắn một chút, thủ thế tức giận nói: “Ngươi muốn gì?”

Không tước tinh vẫn ngồi trên cành cây, thoạt nhìn hắn không có ý muốn tới gần.

“Trên người ngươi có sát khí.” Hắn nói rất hời hợt: “Người phàm có sát khí cũng không có gì lạ, nhưng sát khi của ngươi...”

Có thể so với ma thần Tu La. Khổng tước tinh nói thầm mấy chữ này trong lòng, nhưng không hề nói ra ngoài. Cổ Tiểu Ma mất kiên nhẫn phất phất tay: “Ta biết ta có chút kỳ quái...”

“Đa tạ ngươi.”

“Hả?” Cổ Tiểu Ma ngẩn ra.

Khổng tước tinh nhảy xuống khỏi cây, khẽ cười nói: “Đa tạ ngươi đã cứu ta và Tiểu Hoa, hiện thời loạn thế yêu ma hoành hành, lần đi đường này ngươi nên cẩn thận.”

Hắn lấy một cọng lông chim màu xanh lá ra, nói: ”Đây là lông chim của ta, trong lúc nguy cấp có thể bảo vệ một mạng cho ngươi. Chúng ta cứ cáo biệt vậy thôi, đường này hãy thận trọng.”

Cổ Tiểu Ma nhận cọng lông chim kia, lại hoàn toàn hoá đá tại chỗ.

Khổng tước tinh quay người lại, hoá thành một luồng khói nhẹ rồi biến mất. Một lúc lâu sau, Cổ Tiểu Ma mới thu cọng lông vũ này vào trong lòng, bên má lại có một nụ cười mà nàng không hề để ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.