Trường Mệnh Nữ

Chương 7: Chương 7: CHƯƠNG 6




Gỡ búi tóc, xóa đi lớp trang điểm, nấu canh.

Một dĩa rau xào, một dĩa trứng xào lá hương thung, hai chén cơm. Trên bàn gỗ cũ kỹ bày đầy cơm canh không có gì đặc biệt, cũng không cố ý, chẳng qua là giản dị, giống như nữ nhân xuống bếp mà thôi.

Nàng rửa tay, đi vào trong sân, mắt hướng về phía đường mòn uốn lượn chiết khúc bị cỏ dại và núi đá che khuất, chờ đợi Nam nhi đi ra ngoài vẫn chưa quay về.

Chờ đợi…

Đôi môi mọng không son phấn của nàng bất giác cong lên, ngay cả đôi mắt đen trong veo cũng là ý cười nhàn nhạt. Chờ đợi, đối với nàng, kỳ thực là một loại hạnh phúc.

Cuối cùng khi ráng chiều tan hết, lúc chỉ còn lại khoảng không xanh trắng, bóng người gầy yếu thon dài kia xuất hiện trong tầm mắt nàng. Nàng nhịn không được đôi mắt đẹp khẽ cong, bàn tay trắng nõn đặt trên ngực, lòng bàn tay đẫm mồ hôi cảm giác được nhịp tim đang đập loạn, hai chân tựa hồ như hiểu được ý muốn bản thân mà bước dồn dập về phía đường mòn nhỏ.

Nhìn thấy bóng nữ tử áo trắng xuất hiện ở cuối đường mòn, Kiếm Hậu Nam sau khi sửng sờ trong giây lát lại lộ ra nụ cười ấm áp như ánh nắng mùa xuân, “Đợi đã lâu rồi?” Hắn dịu dàng hỏi.

“Ừm.” Long Nhất thấp giọng trả lời, khuôn mặt trắng mịn xinh đẹp tuyệt trần không kiềm chế được đỏ bừng lên, phảng phất như ráng đỏ vừa tan ra.

Phát hiện nàng chân tay luống cuống như thiếu nữ mới yêu lần đầu, Kiếm Hậu Nam chỉ cười nhàn nhạt, cũng không nói thêm gì, đến gần nàng, sau đó cùng nàng sánh vai trở về nhà tranh.

Kiếm Hậu Nam xuống núi vào trong thành nghe ngóng tin tức của Sở Kính Lăng, mặc dù không thu hoạch được gì, nhưng lại mua được một số vật dụng sử dụng hằng ngày. Kỳ thực cơ thể Long Nhất đã bình phục hẳn, cũng không nhất thiết phải ở lại đây, chỉ là ai cũng không muốn rời khỏi nơi tránh xa sự huyên náo này. Có lẽ một phần là do sự thanh tĩnh ở nơi đây, một phần là sự chờ mong trong lòng, vì thế hai người hiếm khi ăn ý đối với việc rời khỏi đây không hề mở miệng đề cập tới.

“Hoa mận ngoài sân sắp rụng rồi.” Đang ăn cơm, Long Nhất đột nhiên không đầu không đuôi nói ra một câu, sau đó lại trầm mặc.

Kiếm Hậu Nam nghe vậy, tay cầm đũa thoáng dừng lại, đưa mắt nhìn về phía nữ nhân đối diện. Không thể giải thích được, nhưng hắn lại mơ hồ hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng.

Vị trí Thanh Trạch nằm thiên về phía Bắc, nơi này lại nằm ở trên cao, nhiệt độ so với những nơi khác thấp hơn rất nhiều. Lúc hoa mận rụng, đã bước vào đầu hạ. Bệnh tình của hắn mỗi khi đến mùa hạ đều phát tác thường xuyên hơn, thường thường ngay cả thuốc cũng không cách nào khống chế, vì thế hàng năm vào tháng thứ hai của mùa hạ, lúc nào cũng có hai vị sư phụ ở bên cạnh hắn. Lần này đi tìm Kính Lăng, hắn vốn nghĩ thời gian hơn một tháng đã đủ rồi, ai biết được lại phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến chậm trễ. Nếu bây giờ khởi hành quay về núi Kiếm Khiếu, có thể trở về trước giữa mùa hạ. Chẳng qua là….

Hắn nhìn thấy Long Nhất biến hóa thật lớn, đột nhiên phát hiện nàng đối với chuyện của mình dường như hết sức rõ ràng, nhưng hơn mười năm nay hai người thậm chí chưa từng tiếp xúc nhau.

“Sao tỷ lại biết?” Hắn hỏi, câu hỏi cũng như câu nói của Long Nhất vô duyên vô cớ giống như nhau, chính là cũng không ai giả vờ nghe không hiểu.

Long Nhất nhìn hắn, không trả lời, nhưng đáy mắt toát ra sự dịu dàng lại đủ làm hắn hiểu rõ hết thảy. Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên lời nàng nói với hắn đêm qua, mặc dù lúc đó hắn không hề có bất kỳ phản ứng nào, sau đó cũng chỉ làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng không thể phủ nhận, thời điểm nghe thấy chính nàng thừa nhận tình cảm với hắn, trong lòng hắn đích thực bị chấn động không ít.

Hắn từ đầu đến cuối không nghĩ ra, hắn với nàng trước giờ không hề thân thiết, tại sao nàng lại chung tình với hắn. Huống hồ, hắn căn bản không có gì có thể cho nàng.

“Đệ muốn ở lại đây thêm vài ngày.” Hắn bỏ qua vấn đề làm người ta đau đầu, chậm rãi nói, “Tỷ….. nếu muốn rời đi, có thể đi trước.” Từ sau khi hiểu tâm ý của nàng, hắn phát hiện không cách nào xưng hô như trước với nàng được nữa.

“Ta ở cùng đệ.” Long Nhất không nghĩ ngợi gì liền trả lời, không cần phải đè nén tình cảm đối với hắn, nàng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Hơn nữa hắn ở lại một mình, nàng không yên tâm.

“Ừm.” Kiếm Hậu Nam chỉ là nhàn nhạt đồng ý, liền tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Không ngờ hắn không cự tuyệt, Long Nhất khó nén niềm vui trong lòng, ngay cả đôi mắt cũng cười. Nàng cho rằng sau khi hắn biết được tâm ý của mình, sẽ xa lánh thậm chí không để ý tới nàng nữa, nhưng mà hắn không hề làm vậy, ngược lại thân thiết ấm áp hơn trước. Mặc dù không hề cho nàng bất kỳ câu trả lời nào, nhưng chỉ cần như vậy nàng cũng đã rất thỏa mãn, chỉ vì hắn không hề ghét bỏ tình yêu của nàng.

Nhìn nàng cười giống như tiểu hài tử, Kiếm Hậu Nam có chút ngạc nhiên, “Có chuyện gì sao lại vui như vậy?” Hắn không nhớ mình đã nói gì mà lại khiến người vui vẻ.

Long Nhất hé miệng lắc đầu, ý cười vẫn tràn đầy trong mắt, cũng không tính nói thật cho hắn biết, để tránh hắn cười nàng ngớ ngẩn, “Đệ có nhớ, lúc còn nhỏ đệ thấp hơn ta rất nhiều, không ngờ bây giờ lớn lên lại cao như vậy.” Nhớ đến lần đầu gặp nam hài tử gầy gò nhỏ xíu đó, thần sắc trên gương mặt nàng trở nên vô cùng dịu dàng.

“Không có thấp nhiều vậy chứ.” Kiếm Hậu Nam thuận miệng trả lời, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy biểu tình của nàng, trong lòng chấn động, một cảm giác khác thường từ đáy lòng lặng lẽ dâng lên. Có chút khó khăn tránh mắt đi, hắn không nói thêm gì nữa. Sự thật là, lúc hắn 17 tuổi chính thức quay về núi Kiếm Khiếu ở, hai người chỉ gặp nhau một lần. Ngoại trừ ánh mắt quật cường của nàng ra, những ký ức khác về nàng hắn đã có chút mơ hồ.

Không phát hiện ra vẻ khác thường của hắn, Long Nhất lại tự mình rơi vào hồi ức, dịu dàng nói: “Đệ từ nhỏ đã lương thiện, ngay cả chim nhỏ cũng không muốn tổn thương, không giống ta….” Nói đến đây, nàng đột nhiên im miệng, không muốn quá khứ kinh khủng của mình phá hoại sự thuần khiết ở nơi này.

Nghe lời tự thuật của nàng, Kiếm Hậu Nam nhịn không được đưa mắt về phía nàng lần nữa.

“Đệ có biết hay không, Nam nhi….” Vẻ mặt Long Nhất phảng phất như hài tử đang cùng bạn chia sẻ bí mật vừa thần bí vừa hưng phấn, tâm trạng Kiếm Hậu Nam không khỏi bị thu hút, lặng lẽ chờ đợi câu nói phía sau của nàng.

“Đệ là người duy nhất sẽ rơi lệ vì ta.”

--- ------ -----

Gió núi thổi mạnh, thổi rơi đầy màu sắc trong sân vườn, khiến mắt người mê đắm.

“Tóc của tỷ rối rồi.” Kiếm Hậu Nam đang ngồi trên thềm đá xem y thư mang theo bên người, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện Long Nhất đang hong y phục bị gió núi thổi làm rối loạn sợi tóc, nhịn không được mở miệng nhắc nhở.

Long Nhất vươn tay vuốt vuốt mái tóc dài, nhưng bàn tay ngày thường sử dụng kiếm linh hoạt lại đấu không lại gió núi điên cuồng, không cách nào làm cho mái tóc đang tung bay gọn lại, ngược lại còn bị tóc che trước mắt.

“Lại đây.” Kiếm Hậu Nam nhìn thấy lắc đầu, rốt cuộc nhịn không được mỉm cười.

Tim Long Nhất đập mạnh, sau đó theo lời đi đến bên cạnh hắn. Trái tim vì giọng nói thân thiết hiếm thấy của hắn mà nóng dần lên.

Kiếm Hậu Nam đặt sách lên trên thềm đá, kéo nàng nửa quỳ phía trước mặt mình, rồi sau đó ngoài dự liệu đưa tay ra sửa sang lại mái tóc rối cho nàng.

Long Nhất vì động tác của hắn mà thiếu chút nữa thì ngừng thở, trái tim lại đập “thình thịch” dồn dập, sợ mình thoáng phát ra chút âm thanh, phá hỏng sự dịu dàng bất ngờ của hắn khiến hắn lại trở lại vẻ lạnh nhạt như xưa.

Kiếm Hậu Nam gỡ dây buộc tóc trên đầu nàng ra, sau đó lấy tay vén lại mái tóc đang rối bời, lúc này mới dùng dây buộc lại.

“Xong rồi.” Hắn cười, hết sức hài lòng nhìn thành quả của mình. Mái tóc của nàng mềm mượt như tơ tằm, khiến người có chút quyến luyến không muốn buông tay.

Long Nhất hít sâu một hơi, không đứng dậy ngay, mà nhắm mắt để khôi phục lại tâm tình, lúc này mới quay người đối mặt với Kiếm Hậu Nam. Ai biết được trên mặt hắn vẫn còn nụ cười dịu dàng, khiến lồng ngực nàng đông cứng lại.

“Đệ….” Ngực nàng bị đè nén lại, không biết nên nói gì.

“Chuyện gì?” Kiếm Hậu Nam vẫn không ý thức được những chuyện hắn làm đã gây ra ảnh hưởng thế nào với người khác, vẻ mặt vẫn tràn đầy nụ cười vô tội.

Chỉ có nàng bị ảnh hưởng thôi! Long Nhất hơi cong khóe miệng, hàng mi thanh tú khẽ chau lại.

“Sao thế….” Lúc này mới nhận thấy vẻ khác thường của Long Nhất, Kiếm Hậu Nam hỏi lại lần nữa, giọng nói lúc gương mặt Long Nhất đột nhiên ghé sát vào hắn thì ngừng lại.

Không cho Kiếm Hậu Nam một cơ hội cự tuyệt hay chạy trốn nào, nửa người trên của Long Nhất nghiêng về phía hắn, bàn tay thon dài thanh tú nhẹ nhàng nhưng cố chấp ôm lấy gương mặt tuấn tú cứng đờ trong nháy mắt của hắn, ngay trong ánh mắt kinh ngạc kia, cánh môi non mềm không chút do dự áp lên đôi môi ấm áp của hắn.

Kiếm Hậu Nam hiển nhiên là bị tình huống đột ngột này làm cho giật mình, nhất thời không kịp phản ứng, đến nỗi quên đẩy cơ thể mềm mại thơm mát trong lòng ra.

“Ta nói rồi đừng đối xử quá tốt với ta.” Long Nhất khẽ rì rầm trên môi hắn, trong giọng nói còn mang theo đau khổ không thể che giấu. Nàng hiện tại đã cảm thấy rất thỏa mãn, không muốn để những hành động vô ý của hắn phá hỏng quyết tâm của mình. Hắn nên biết, mỗi câu nói mỗi hành động tùy ý của hắn đều có thể lay động tâm tình nàng, làm cho nàng biến thành nữ nhân tham lam không biết đủ, mà đó, đối với nàng và hắn, đều chỉ là tai hoạ.

Nghe được lời của nàng, Kiếm Hậu Nam muốn biết rõ ý tứ trong đó, nhưng mùi nữ nhi phảng phất trong cánh mũi cùng đôi môi mềm mại làm đầu óc hắn rối loạn, cái gì cũng không nghĩ được.

“Nam Nhi…..” Long Nhất gần như bất lực nỉ non, nghĩ tới mình vì sinh tồn mà phải trả giá cao, nghĩ tới gương mặt lãnh khốc của sư phụ, một cơn rét lạnh dâng lên từ đáy lòng, giống như điện xẹt qua người, làm cho nàng cấp bách muốn hấp thụ sự ấm áp trên cơ thể hắn.

Kiếm Hậu Nam nắm lấy một chút lý trí còn sót lại, giơ tay lên muốn ngăn cản tình huống ngoài ý muốn này, nhưng cả người đột nhiên chấn động, đầu óc trong phút chốc trở nên trống rỗng.

Nàng lại dùng đầu lưỡi ẩm ướt linh hoạt liếm lấy đôi môi hắn!

Một tiếng thở hổn hển, hắn rốt cuộc từ bỏ sự phản kháng, thuận theo phản ứng của cơ thể hé miệng nhận lấy sự ngọt ngào của nàng. Bàn tay giơ lên không trung đã đặt vào sau gáy nàng, đem nàng nhẹ nhàng kéo sát vào mình.

Thời gian trên núi, chim hót hoa nở lặng lẽ trôi qua.

Sau đó, rời môi, nữ nhân lập tức lùi lại phía sau, để tránh mình lại giống như sói đói nhào về phía hắn.

Tiếng hít thở hỗn loạn trong lúc hai người yên lặng đối mặt nhau càng trở nên rõ ràng, cũng không ai biết sau khi thân mật như vậy, nên phản ứng như thế nào, xấu hổ, ngượng ngùng hay là vô cùng thân thiết? Có thể khẳng định một điều, thế nào cũng không thể quay về lúc ban đầu. Kể từ sau khi Long Nhất bộc lộ tình cảm của nàng, đã không thể quay lại rồi.

Chỉ là, trước đây thì có gì tốt chứ?

Cuối cùng, vẫn là Kiếm Hậu Nam phá vỡ sự im lặng mà không phải là Long Nhất, người khởi xướng lớn mật làm bậy.

Hắn nở nụ cười, mặc dù trên mặt vẫn còn lưu lại sắc đỏ của tình dục khiến hắn nhìn qua có chút ngượng ngùng, nhưng lại thản nhiên. Phản ứng như thế so với ảo não tự trách càng khiến cho nữ nhân an tâm.

“Ừm…. tóc của tỷ lại bị rối rồi.” Hắn nói, biết đó là kiệt tác của mình, vì thế hơi hơi nghiêng người, vươn tay vén mấy sợi tóc rối trên gò má qua bên mang tai cho nàng.

Long Nhất nhìn hắn, cũng không khỏi nở nụ cười, đôi mắt lại ánh lệ quang. Mãi đến bây giờ nàng mới biết, trong lòng nàng kỳ thực sợ nhìn thấy vẻ lãnh mạc cùng khinh thường của hắn, nếu là như vậy, nàng không biết bản thân có phát điên hay không.

“Y phục của đệ vẫn chưa hong xong, ta giúp đệ.” Thu hết vào tầm mắt sự nhẹ nhõm và chua xót của nàng, Kiếm Hậu Nam chỉ cười dịu dàng, đứng dậy, vươn tay về phía nàng.

Long Nhất không cự tuyệt, nắm lấy tay hắn, mặc hắn kéo mình dậy, sau đó đột nhiên giang cánh tay ôm lấy thắt lưng hắn, gắt gao, giống như sợ hắn sẽ vô cớ biến mất.

Hạnh phúc đến như vậy khiến người ta không kịp trở tay, khiến người ta hoài nghi đó chỉ là một cơn ảo mộng sinh ra vì quấn quýt sớm chiều, là trời xanh ác ý trêu đùa.

Cảm nhận được sự sợ hãi cùng quyến luyến trong lòng nàng, trên mặt Kiếm Hậu Nam hiện lên nụ cười cưng chiều, đưa tay đặt lên vai nàng, dường như muốn để mặc cho nàng ôm đến thiên trường địa cửu.

--- ----

Ban đêm đột nhiên trời đổ mưa, tí ta tí tách, trong chốn thâm sơn nơi này lại càng vô cùng quạnh quẽ.

Dưới ngọn đèn lờ mờ, Kiếm Hậu Nam đang bận rộn trải mấy bụi cỏ khô trên mặt đất ra làm giường ngủ tạm. Long Nhất đứng bên cạnh nhìn, không có ý giúp đỡ.

Cỏ khô không đủ, Kiếm Hậu Nam chuẩn bị ra ngoài tới phòng củi ôm thêm một ít. Không ngờ Long Nhất trầm mặc không nói nãy giờ bỗng nhiên từ phía sau giang tay ôm lấy hông hắn, ngăn cản hắn.

“Nam Nhi.” Tiếng gọi trầm thấp như nũng nịu từ sau lưng truyền đến.

Kiếm Hậu Nam dừng lại, phát hiện hai ngày nay Long Nhất trở nên hết sức thích bám người, không biết có phải nữ nhân đang động lòng đều có bộ dạng này của nàng hay không. Nhưng không thể phủ nhận, Long Nhất thế này so với nàng lãnh mạc vô tình trước đây đáng yêu hơn nhiều.

“Sao thế?” Hắn nghiêng mặt, nhẹ nhàng cười. Hắn hi vọng nàng có thể giữ mãi biểu tình như bây giờ.

“Ta không ngủ trên cỏ.” Vùi mặt vào tấm lưng hắn, Long Nhất vừa hít lấy mùi hương ấm áp dễ chịu trên người hắn, vừa rầu rĩ nói.

Thì ra là vậy. Trên mặt Kiếm Hậu Nam nở nụ cười, bàn tay lớn muốn gỡ cánh tay đang ôm mình ra, “Ừm, đệ biết rồi.” Hắn chưa từng nghĩ tới để cho nàng ngủ, đêm qua cũng không phải là hắn ngủ sao?

Ai ngờ Long Nhất cũng không hề buông tay, ngược lại ôm chặt hơn, “Đệ cũng không cần phải ngủ trên đó!” Giọng điệu nàng hơi nhõng nhẽo bướng bỉnh, lại có sự nghiêm túc mà người khác không cách nào bỏ qua.

Nụ cười của Kiếm Hậu Nam cứng lại trên gương mặt tuấn tú, chỉ mong là mình nghe nhầm hoặc là hiểu sai ý nàng, vì thế quyết định giữ im lặng.

“Giường này mặc dù không rộng, nhưng ngủ hai người chắc cũng đủ.” Long Nhất tiếp tục nói, không có sự ngượng ngùng của nữ tử thông thường. Nàng biết phải trân trọng từng thời khắc ở bên cạnh hắn, không có thời gian rụt rè cùng ngượng ngùng để lãng phí.

Xác định được ý tứ của nàng, tim Kiếm Hậu Nam không khỏi đập nhanh, hít sâu một hơi, hắn lắc đầu cự tuyệt. “Không được.” Hắn không cho rằng mối quan hệ của hai người đã thân mật đến mức có thể ngủ chung giường, cho dù cũng không phát sinh chuyện gì.

Tấm lưng dày rộng lộ ra vẻ kiên định của hắn nhưng Long Nhất lựa chọn xem nhẹ, xem nhẹ sự kiên trì của hắn.

“Ta muốn…. trở thành nữ nhân của đệ.” Cho dù sự rụt rè do bản tính của nữ nhân khiến mặt nàng đã đỏ ửng, nàng vẫn không do dự biểu đạt ra khát vọng của bản thân. Cũng không ai biết nàng đã đợi thời khắc này bao lâu rồi, cũng không ai biết nàng sợ sau khi mình bỏ lỡ, trời xanh sẽ không cho nàng thêm cơ hội nào.

Từ đầu đến cuối nàng chưa hề mở miệng muốn hắn hứa hẹn hay cam đoan bất kỳ điều gì, nàng thậm chí chưa từng nghĩ đến muốn xác nhận tình cảm hắn đối với nàng. Nàng hiểu hơn ai hết, nàng cùng hắn căn bản không thể có kết quả. Đừng nói đến trong lòng hắn đã có người khác, chỉ là chính nàng, đã không dễ gì cho hắn bước vào cuộc đời chỉ có giết chóc cùng máu tanh của nàng.

Nàng cũng hiểu, mấy ngày nay sự dịu dàng và nuông chiều hắn dành cho nàng cũng không phải là biểu hiện gì đặc biệt, chẳng qua là đền bù cho mũi kiếm đâm nàng ngày ấy mà thôi. Vì thế bây giờ, nàng muốn lợi dụng sự áy náy của hắn, khiến cho ký ức của nàng không còn trống rỗng nữa.

Kiếm Hậu Nam cứng đờ, tình huống như vậy đối với hắn rất quen thuộc. Hắn nhớ lại tình cảnh hôm đó trên thuyền cung Tuyết Ngưng cùng Tử Tiêu, trong lòng khẽ nhói, đột nhiên dùng sức gỡ hai bàn tay Long Nhất ra, bước về phía trước hai bước sau đó xoay người nhìn nàng.

“Tỷ có biết mình đang làm gì không?” Nghiêm túc nhìn gương mặt đang đỏ bừng của Long Nhất, trong đôi mắt hắn có chút tức giận cùng không đồng ý, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ. Sao nàng có thể dễ dàng giao bản thân mình cho một người nam nhân như vậy?

Thản nhiên nhìn lại đôi mắt đen bóng của hắn, Long Nhất đối với hành vi của mình không có chút xấu hổ hay hối hận nào, “Đệ đang tức giận sao, Nam nhi?” Nàng nói ra sự thật. Đây là việc rất hiếm xảy ra, tâm tình của Kiếm Hậu Nam luôn rất ít khi dao động, nói gì đến tức giận.

Dường như cũng ý thức được điều này, Kiếm Hậu Nam lại thở dài, thu lại cảm xúc, “Tỷ không nên lãng phí thời gian cho đệ.” Đây là sự thật, hắn là một người qua được hôm nay nhưng không biết có ngày mai hay không, vì vậy lúc Tử Tiêu rời xa hắn, hắn đã hạ quyết tâm, đời này sẽ không đụng đến tư tình nhi nữ. Những ngày này vẫn luôn bao dung tình cảm nàng đối với hắn, chỉ hi vọng nàng có thể gỡ xuống mặt nạ vô tình, biểu hiện bản tính thật ra bên ngoài, như vậy có lẽ sẽ giảm bớt được nhiều giết chóc. Chỉ là hắn không dự liệu được tình cảm của nàng lại mãnh liệt như vậy, sợ rằng sẽ làm tổn thương chính nàng.

Long Nhất lắc đầu, phủ định lời nói của hắn, “Ngoài đệ ra, ta sẽ không cần nam nhân khác.” Nói xong, nàng bước lên trước, ương ngạnh vươn tay ôm cổ hắn, dựa sát vào trong lòng hắn, không cho hắn né ra, mà ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn kiên định nhìn hắn.

Kiếm Hậu Nam nhíu mày, vì thân thể mềm mại đang kề sát chính mình cùng lời nói kiên định kia, biết rằng nếu mình lại kiên quyết cự tuyệt sẽ làm tổn thương nàng. Thế nên hắn buông lỏng cảm xúc cứng rắn trong lòng, thử để nàng tự nhận ra sự thật, “Thanh tỷ………”

Lúc này, Long Nhất không định để hắn có cơ hội cự tuyệt. Nàng chọn lựa dùng hành động để quyết định tất cả, nếu hắn đối với thân thể nàng thực sự không có bất kỳ dục vọng nào, vậy nàng sẽ không khiên cưỡng hắn, nhưng nếu hắn thực sự động lòng, nàng sẽ nắm thật chặt.

Nàng ngửa đầu hôn hắn, hôn đến nỗi không cho hắn nói hết câu. Những lời này nàng không muốn biết, tất cả những lời ngăn cản của hắn nàng không muốn biết.

Chỉ cần là nam nhân bình thường, bị một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ đều sẽ có phản ứng. Mặc dù Kiếm Hậu Nam thân mang trọng bệnh, nhưng hắn vẫn là một nam nhân bình thường, vì thế cũng không ngoại lệ.

Chỉ là, nhiều năm ốm đau hành hạ đã sớm khiến cho ý chí hắn trở nên kiên nghị vô cùng, cho dù đối với nụ hôn nóng bỏng của Long Nhất hắn cũng sẽ đáp lại, đối với thân thể đẹp đẽ của nàng cũng sẽ sinh ra khát vọng nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt mong mỏi của Long Nhất, hắn nhẹ nhàng đẩy nàng ra.

“Đệ không thể muốn tỷ.”

Để lại những lời này, hắn rời khỏi căn phòng ấm áp, bước vào trời mưa lạnh lẽo.

Đệ không thể muốn tỷ.

Long Nhất ôm đầu gối, cuộn mình ngồi dưới gốc mận bị gió mưa thổi cho hoa lá rơi rụng, trong đầu vẫn vang vọng câu nói ôn hoà nhưng lại vô tình này.

Hắn không thể muốn nàng.

Nàng vốn cho rằng nam nhân đối với nữ nhân không có tình cảm cũng có thể gặp dịp thì chơi, những nam nhân trước đây nàng gặp qua đều như vậy, vì thế đương nhiên cũng cho là hắn cũng sẽ như vậy. Nhưng hắn không muốn nàng, hắn nói hắn không thể muốn nàng!

Nàng biết nàng cùng hắn không thể ở bên nhau, trên người nàng mang theo máu tươi và oán hận của vô số người, không thể cũng không cho phép liên luỵ đến hắn. Nhưng chẳng qua chỉ là một đêm cũng không được sao? Sau một đêm bọn họ sẽ chia lìa, không còn liên quan, như vậy cũng không được sao?

Nàng ngẩng đầu, nước mưa rơi trên mặt, vô cùng lạnh lẽo.

Cửa nhà tranh mở ra, ánh đèn dầu leo lét bị gió lạnh thổi vào trong phòng lập lòe, chỉ chiếu sáng mấy bậc thềm nhỏ bên ngoài, còn lại toàn bộ đều chìm trong bóng tối. Vì trời mưa, núi và rừng ở phía đối diện đều đen một màu, nhìn không rõ.

Kiếm Hậu Nam không biết đi nơi nào. Hoặc giả hắn không muốn ở cùng một chỗ với nàng nữa, đã rời đi.

Sẽ không có ai thích nàng, điểm này, nàng rõ hơn ai hết. Thế nhưng vẫn ôm hi vọng xa vời thứ không thuộc về nàng, kết quả lại đem hắn đẩy ra xa. Nhưng nàng không hối hận, nếu không thử, cả đời nàng sẽ không cam tâm, bây giờ biến thành thế này, nàng thực ra đã có chuẩn bị. Chẳng qua là vẫn đau lòng, so với dự liệu đau hơn rất nhiều.

Khẽ thở dài, nàng đem mặt vùi vào hai đầu gối, trong đầu hiện lên gương mặt văn nhã tái nhợt của Kiếm Hậu Nam, khoé môi nổi lên nụ cười khổ. Sự liều lĩnh của nàng lại làm khổ hắn.

Có lẽ, sau này hắn đối với nàng chỉ sợ sẽ tránh xa hoặc là không bao giờ… gặp lại.

Không bao giờ….. gặp lại...

Nàng nhớ tới lúc còn nhỏ mỗi lần hắn quay về núi Kiếm Khiếu, nàng đều sẽ tránh ở một góc lén nhìn hắn, nhìn hắn cười ấm áp, nhưng trước giờ nàng chưa từng để hắn phát hiện. Nàng nghĩ lúc đó hắn có lẽ rất vui.

Sau này không bao giờ… được nữa rồi, không bao giờ.... còn có thể len lén nhìn hắn, không bao giờ…. có thể ảo tưởng cùng hắn hạnh phúc ngọt ngào gắn bó bên nhau. Bởi vì nàng đã có đáp án. Có đáp án rồi, cũng sẽ không bao giờ... có giả thiết, cũng sẽ không có nếu như.

Hít sâu một hơi, nàng nhíu mày đè nén nỗi thống khổ đang làm tê liệt toàn thân, nhưng lại không cách nào nén xuống được tiếng nức nở phát ra. Gần như bối rối lấy tay che miệng, nàng không tin thanh âm kia là của mình. Từ lúc còn rất nhỏ nàng biết khóc không thể giải quyết bất kỳ việc gì, vì thế nàng trước giờ chưa bao giờ khóc, cũng sẽ không khóc. Cho nên, thanh âm kia không phải của nàng…….

Nước mưa làm ướt tóc nàng, ướt y phục nàng, sau đó theo sợi tóc làm ướt mặt nàng, rơi thẳng xuống cổ nàng. Nàng không có cảm giác, chỉ là cuộn tròn ở nơi đó, trong đầu hỗn loạn. Nghĩ đến Kiếm Hậu Nam bỏ đi, nghĩ tới trước đây, nghĩ đến những gì nàng đã trải qua về sự sống và cái chết, nghĩ tới…… lại không dám nghĩ tới sau này.

Dường như qua đi rất lâu, phảng phất dài như cả một đời người vậy, nhưng mưa vẫn như cũ rơi xuống, xung quanh vẫn tối đen như mực. Vì thế nàng vẫn ngồi yên như vậy, cuộn tròn. Nàng muốn đợi cho trời sáng mưa tạnh xong mới đứng lên, sau đó rời khỏi nơi này, quay về điện Hắc Vũ, tiếp tục làm lầu chủ của Nữ Nhi lầu.

“Thật xin lỗi.” Một tiếng nhỏ khàn đột nhiên vang lên bên tai nàng. Nàng không ngẩng đầu lên, cũng không động đậy, không muốn biết là ai, cũng không muốn để ý tới, kia không liên quan đến nàng. Không có ai có lỗi với nàng, cho nên đương nhiên sẽ không có ai nói lời như vậy với nàng.

Sau một khắc, nàng cảm thấy chính mình giống như bay lên, nhưng mà ngay cả tâm tình muốn xem cho rõ là giả hay thật nàng cũng không có, vì thế ngay cả đôi mắt cũng lười mở ra. Tùy hắn đi, nếu như vận mệnh sớm đã an bài tất cả, như vậy nàng cũng không cần thiết phải quan tâm đến tột cùng sẽ xảy ra chuyện kỳ lạ cổ quái gì.

Chuyện sau đó, ừm………

Mưa đã ngừng, vậy thì, chắc trời cũng đã sáng.

Nàng cố hết sức mở mắt, trước mắt quả thực một mảnh sáng ngời, nhưng không phải là nắng, mà là….. ánh đèn. Có lẽ bị mưa xối cho hôn mê bất tỉnh, nàng nhất thời không hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, mãi cho đến khi nam tử tóc bạc mới rời bỏ nàng đi không lâu kia bước vào trong tầm mắt nàng.

Hắn không đi.

Sự thật này đột nhiên làm nàng tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện mình ngồi trên giường, toàn thân đã ướt đẫm, tay chân tê cứng lạnh như băng, ngay cả cử động một chút cũng khó khăn.

Một tiếng thở dài trầm thấp từ trong miệng hắn phát ra, “Tỷ rốt cuộc là muốn tra tấn bản thân hay là muốn trừng phạt đệ?”

Lời nói chua xót bất đắc dĩ truyền đến tai nàng, nàng lại không cách nào trả lời. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cởi bỏ y phục ướt nhẹp cho mình, lại dùng khăn sạch lau tóc cho nàng. Hắn làm những chuyện này rất thành thục, giống như đã thành thói quen vậy.

Nàng có chút mê hoặc, không rõ vì sao hắn còn đối xử tốt với mình như vậy. Trải qua chuyện vừa rồi, hắn nên coi thường nàng mới phải, mà không phải vẫn dịu dàng như trước.

Hắn lau khô người cho nàng, ngoài dự liệu cũng cởi áo ngoài thấm ướt của mình, sau đó lên giường, nằm xuống kéo nàng vào trong lòng, lại kéo chăn đắp lên thân thể ôm chặt của hai người.

Hắn không phải không muốn ngủ cùng giường với nàng sao?

Nàng nghi hoặc mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, mắt của hắn nhắm chặt, dường như không muốn đối mặt với thắc mắc của nàng. Nhưng không thể phủ nhận, ngực của hắn thực sự rất ấm áp, tay chân nàng bắt đầu như bị kiến cắn, dần dần khôi phục lại cảm giác.

Có điều, đêm này cũng chỉ có vậy mà thôi, không hề phát sinh thêm chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.