Trường Mộng Lưu Ngân

Chương 4: Q.4 - Chương 4: Không Vượt Qua Nổi Bản Thân




Diệp Quán Ngữ có được 12% cổ phần của Lâm Duy như mong muốn. Địa điểm kí kết chính là phòng hội nghị trên tầng thượng của tòa nhà Mạo Nghiệp. Lâm Hy nhận sự ủy thác của Lâm Duy phu nhân thay mặt Lâm Duy kí tên, từ đầu chí cuối không nói một lời, Diệp Quán Ngữ thì lại rất lịch sự, kí xong còn mời anh đến văn phòng uống trà.

“Chắc anh cũng biết bước tiếp theo tôi sẽ làm gì chứ?” Diệp Quán Ngữ thản nhiên nhìn Lâm Hy cười nói.

Lâm Hy mặt không hề có chút cảm xúc: “Anh muốn vào hội đồng quản trị Lâm thị.”

“Cái gì mà bảo là tôi muốn? Con người tôi xưa nay làm chuyện gì cũng không bao giờ chỉ dừng lại ở chữ ‘muốn’ thôi đâu. Lâm công tử, anh còn không hiểu tôi sao?” Diệp Quán Ngữ nói, ánh mắt buông qua cửa sổ sát sàn, nhìn xéo sàng tòa nhà Chấn Á cao chọc trời, cười thành tiếng rồi dặn dò Lâm Hy như dặn dò thủ hạ của mình, “Hãy chuẩn bị cho tôi một phòng làm việc hướng nam, ở tầng thượng ấy, trong phòng phải đặt một chậu hoa nhài mà tôi yêu thích. Ngoài ra, còn phải có một giá sách lớn nữa, tôi thích đọc sách, còn trên tường thì treo mấy bức tranh sơn thủy, tranh của Trương Đại Thiên cũng không tồi chút nào…”

“Nhất định sẽ làm theo lời anh.” Vẻ mặt Lâm Hy bình tĩnh lạ kỳ, không chút gợn sóng.

Diệp Quán Ngữ nhìn thẳng anh, gật đầu nói: “Rất tốt, tôi tin là anh sẽ làm tôi hài lòng.”

Lâm Hy quả không hổ danh là xuất thân từ một gia thế, bất cứ lúc nào cũng không để mất phong độ, lúc cáo từ cũng không quên nói lời cảm ơn với Diệp Quán Ngữ: “Cảm ơn về chén trà của Diệp tiên sinh, hương thơm thuần khiết làm khoan khoái lòng người, quả không hổ là Long Tĩnh minh tiền hảo hạng.” Anh nói những lời ấy mà khuôn mặt vẫn mỉm cười.

Vào lúc này mà anh vẫn còn cười được.

Diệp Quán Ngữ mắt tiễn anh đi khỏi, lòng không khỏi thầm nghĩ, “Tôi sẽ khiến anh phải khóc”.

Nhưng Lâm Hy vừa đi khỏi thì Diệp Quán Ngữ nhận được điện thoại của Thư Khang, giọng điệu không hề khách sao chút nào: “Tốt nhất là anh nên tránh xa em gái tôi ra một chút! Anh có thù hận gì với nhà họ Lâm cũng đừng có lôi em tôi vào, bệnh nó nặng thế nào không phải là anh không biết, đừng để nó chết trong tay anh. Bất kỳ ai chết trong tay anh đều không liên quan gì đến tôi, nhưng nếu liên lụy đến em gái tôi thì Thư Khang này là người đầu tiên không cho phép!”

Đó hoàn toàn là những lời cảnh cáo.

Một người xưa nay đã quen vượt lên trên người khác như anh, đã bao giờ chịu bị người ta giáo huấn như thế này chứ? Diệp Quán Ngữ cảm thấy rất khó chịu, nhưng anh biết mình không có cơ hội để phản bác lại,dù sao thì Thư Khang cũng là anh trai của Thư Mạn, muốn chiếm được cô thì dù thế nào cũng không được đắc tội với người nhà của cô.

Cuối tuần, Diệp Quán Ngữ về Đồng Thành. Mặc dù Lữ tổng quản đã sắp xếp chỗ ở mới trong khu kinh doanh phồn hoa của Ly Thành nhưng anh vẫn không hài lòng, chê ở đó quá ồn ào, còn thản nhiên nói một câu, “Phố Tử Đằng bên đó cũng được đấy chứ.” Lữ tổng quản đã theo anh nhiều năm, lập tức hiểu ngay ý, “Tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ, tổng giám đốc Diệp cứ yên tâm.”

Thực ra đối với anh mà nói, ở đâu không quan trọng. Năm xưa khi làm ăn thất bại ở Quảng Đông, ngay đến cả gầm cầu vượt đường bộ anh cũng còn từng ở, có lúc ở trong công viên, suy nghĩ duy nhất trong đầu anh khi đó chỉ là có thể tiếp tục sống, chỉ có sống tiếp thì anh mới có thể báo thù. Giờ đây, các địa danh nổi tiếng khắp thế giới đều có tài sản nhà đất của anh, nhưng dù ở đâu cũng không cho anh cảm giác gia đình, bố mất sớm, mẹ và em trai đều đã không còn, anh đã quen cô độc một thân một mình. Anh vẫn thích ở trong dinh thự. Xe vừa đi vào đường hoa nhài, mọi thứ xung quanh bỗng yên tĩnh hẳn. Rất nhiều người không hiểu, với thân thế của anh bây giờ sao lại phải ở trong căn nhà cũ không rõ niên đại, lại im ắng vắng vẻ như vùng đất hoang như thế. Ngoài bản thân anh ra thì chẳng ai biết nguyên do là gì.

Sau khi ăn tối xong, anh hỏi Lữ tổng quản: “Cô Thư bây giờ sống ở đâu?”

“Tạm thời là ở trong chung cư của anh trai cô ấy.Sau khi buổi biểu diễn bị đình chỉ, nghe nói gần đây họ lại bận bịu tổ chức cuộc thi piano, mấy ngày nay cô ấy và cái anh Vi Minh Luân đều ở Ngọa hổ sơn trang, chắc là bàn chuyện thi thố. Sáng nay, cô Thư còn gọi điện đến, anh không có ở đây nên tôi nghe điện thoại…”

“Là Thư Mạn gọi điện đến sao?”

“Đúng vậy.”

“Cô ấy nói gì không?”

“Cô ấy nói, hi vọng là anh đừng can dự vào chuyện của cô ấy nữa, đại khái ý cô ấy là…”

“Tôi hiểu.” Diệp Quán Ngữ không nghe hết câu của Lữ tổng quản đã phì cười, “Cô ấy thật là đáng yêu, lại còn chủ động gọi điện đến nói chuyện này nữa. Thôi kê, cứ để họ mày mò thế đi, để xem họ có thể làm được cái gì.” Diệp Quán Ngữ quyết định nhường họ một nước, bởi anh còn một việc quan trọng hơn cần phải xử lý. Anh biết, làm việc gì cũng tối kỵ hấp tấp vội vàng. Sau nhiều năm vật lộn chốn thương trường anh đã luyện cho mình tinh thần thép như thế, không bao giờ được hấp tấp, người hấp tấp phải là nhà họ Lâm mới phải, chứ anh thì vội vàng cái gì? Anh bình thản dặn dò tổng quản Lữ: “Cứ theo dõi thật sát sao, có tình hình gì thì báo ngay cho tôi.”

“Vâng.”

“Không có chuyện gì nữa đâu, ông về trước đi.” Diệp Quán Ngữ lạnh lùng.

Lữ tổng quản vẫn đứng đó không nhúc nhích. Diệp Quán Ngữ ngạc nhiên nhìn ông: “Còn có việc gì sao?”

Lữ tổng quản ngập ngừng, như muốn nói gì nhưng lại thôi: “Vâng…”

“Có chuyện gì thì nói mau, đừng ấp a ấp úng thế.”

Giờ tổng quản Lữ mới khẽ nói: “Là thế này, chuyện mà anh bảo tôi dò hỏi đã có chút manh mối rồi.”

“Chuyện gì?” Ngày nào Diệp Quán Ngữ cũng bận tối mắt tối mũi, chỉ tức nỗi không có ba đầu sáu tay, những việc căn dặn cấp dười thì quá nhiều, thực sự chẳng thể nào nhớ nổi. Lữ tổng quản nhìn sắc mặt ông chủ, nói: “Chính là… chính là chuyện anh nói tôi dò hỏi xem thân thế của anh thế nào ấy…”

Diệp Quán Ngữ ngẩn người ra phút chốc, mắt hơi nheo nheo lại, đúng là anh đã từng dặn Lữ tổng quản tìm hiểu việc này, lẽ nào có manh mối rồi sao?

“Theo như tình hình chúng tôi nắm được, năm đó dưới gầm cầu của Ly Thành đúng là có người bế một đứa trẻ sơ sinh đi qua, chúng tôi tìm mãi mới thấy người chứng kiến, giờ đã hơn tám mươi tuổi rồi, nhưng trí nhớ hãy còn rất tốt. Ông già đấy khẳng định, người bế đứa bé đi là một người đàn ông kéo một chiếc xe kéo, đoán chắc đó chính là… bố của anh.” Lữ tổng quản nói.

Diệp Quán Ngữ bỗng nhiên thất thần, đôi mắt đen và sâu thẳm không nhìn ra được là đang vui hay buồn, anh thầm thì hỏi một câu: “Ai bỏ tôi lại trong cái gầm cầu đó?”

“Cái này, thực sự là khó tìm, dù sao thì cũng đã hơn ba mươi năm rồi, người có liên quan cũng đã không còn nữa. Nhưng tôi đã cho người đi dò hỏi khắp nơi, xem xem năm đó có nhà ai từng bỏ rơi con cái không.”

“Thế thì rất khó, chẳng ai lại đi thừa nhận là mình đã bỏ rơi con bao giờ.”

“Cũng phải.”

“Vì vậy tốt nhất ông nên âm thầm dò la xem sao, dù sao thì đây cũng là chuyện không hay ho vẻ vang gì.”

“Vâng, thưa tổng giám đốc.” Lữ tổng quản đã theo Diệp Quán Ngữ lâu năm, ông rất thuộc tính cách ông chủ mình, có chuyện chuyện không cần căn dặn ông cũng sẽ thực hiện, ông như đã suy tính trước mọi việc, nói, “Đã có chút manh mối, tôi đã thu thập được một số tin tức quan trọng, đều là những tin đồn về quan hệ bất chính ầm ĩ ở Ly Thành, tôi đang sắp xếp điều tra. Tôi tin là sẽ có tin tức gì đó, dù gì thì Ly Thành cũng chỉ rộng có từng đấy, thời đó lại rất bảo thủ, có chuyện nhỏ bằng hạt vừng thôi cũng đủ thành mưa bão cả thành phố ấy chứ.”

“Thật không ngờ, thân thế của tôi lại kinh khủng đến vậy.” Mặt mày Diệp Quán Ngữ nhăn nhó.

“Tổng giám đốc Diệp…”

“Ở đây không có việc cho ông nữa đâu, ông đi làm việc của mình đi.”

“Vâng.”

Căn phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Diệp Quán Ngữ từ trước cửa sổ sát sàn bước đến ngồi xuống sô pha, tâm trạng vui vẻ sau khi kí kết mua bán cổ phần của Lâm Duy lúc sáng giờ đã tiêu tan hết, trong lòng anh giờ rối như tơ vò. Khi mẹ còn sống, cho dù thế nào anh cũng không tra cứu thân thế của mình, nhưng giờ đã không còn nữa, đối với bất cứ người nào mà nói, nếu ngay cả việc bản thân được sinh ra từ đâu cũng không rõ thì quả thật là một chuyện quá bi thương. Vì vậy, Diệp Quán Ngữ luôn rất đau buồn, anh không phải họ Diệp thì là họ gì? Tại sao bố mẹ đẻ lại vứt bỏ anh? Có quá nhiều câu hỏi cũng như dằn vặt chồng chất trong lòng khiến anh không phút giây nào thực sự được nhẹ nhõm.

Anh chẳng có mục đích gì khác, chỉ muốn biết họ là ai, trông họ như thế nào. Và thêm một câu hỏi nữa, tại sao lại vứt bỏ anh? Cũng chẳng thể nói là có oán hận gì, tất cả đều là cái số của anh, nhà họ Diệp đối xử với anh như con đẻ, cả cuộc đời này anh cảm kích cũng không hết, chỉ là anh thấy cô đơn quá, cảm giác không có người thân bên cạnh thật khó chịu, bao năm qua anh luôn nghĩ, nếu như bố mẹ đẻ còn sống trên đời này, liệu có khi nào họ sẽ nhớ đến người con bị bỏ rơi là anh không? Anh có còn anh chị em nào nữa không? Nếu có, thì giờ họ đang ở đâu?

Đúng là Đỗ Trường Phong đang chuẩn bị tổ chức một cuộc thi piano, đây là ý của Vi Minh Luân, Thư Mạn là người đầu tiên tán thành. Bởi vài tháng sau, sẽ có một cuộc thi piano quy mô toàn châu Á được tổ chức tại Nhật. Lúc đầu trường Piano quốc tế Lâm Nhiên muốn tuyển chọn trong nội bộ của trường, chọn ra những học sinh ưu tú để tham gia cuộc thi, nhưng khi bàn bạc thảo luận, lại quyết định mở rộng quy mô tuyển chọn, mở rộng ra là cuộc thi Piano cả sáu tỉnh vùng Trung và Nam, vừa là để chọn ra nhân tài ưu tú, vừa có thể mở rộng thanh thế của trường Piano quốc tế Lâm Nhiên.

Nhưng tổ chức cuộc thi như thế này cần phải có kinh phí. Bưởi biễu diễn đã chuẩn bị suốt hai năm trời bỗng nhiên bị đình chỉ, số vốn đổ vào đó gần như mất hết, Vi Minh Luân chủ trương kêu gọi nhà tài trợ nhưng Đỗ Trường Phong không đồng ý. Anh là một kẻ sỹ diện, đã là cuộc thi do trường Piano quốc tế Lâm Nhiên tổ chức thì nhất thiết trường phải có khả năng tự giải quyết vấn đề tiền vốn. Nhưng chuyện lại không hề đơn giản như mọi người nghĩ, tất cả những việc từ chọn địa điểm, xin giấy phép tổ chức cho đến quảng cáo, đón tiếp…, tất cả cứ lung tung beng hết cả lên. Chỉ vì một cái giấy phép tổ chức xin được phê chuẩn mà Vi Minh Luân chạy đi chạy lại mỏi chân nhiều ngày mà cuối cùng vẫn phải nhờ Lâm Sỹ Diên ra mặt đánh tiếng tới các cơ quan chức năng, mới nhận được sự đồng ý.

Sở dĩ Lâm Sỹ Diên chịu ra mặt cũng là vì ông thấy tổ chức một cuộc thi như thế này rất có ý nghĩa, hiếm khi thấy Đỗ Trường Phong có hứng bước vào chính đồ, đương nhiên ông cũng nên giúp một tay. Nhưng Đỗ Trường Phong lại không hề có ý nhận sự giúp đỡ của ông. Lâm Sỹ Diên vốn định đầu tư nhưng bị anh cự tuyệt, anh muốn làm việc dựa vào năng lực của chính mình, không muốn mọi người cho rằng rời khỏi sự che chở của ông bố là anh không làm được trò trống gì. Nhưng số tiền cần thiết cho cuộc thi lại lớn ngoài sức tưởng tượng, anh và Vi Minh Luân suy nghĩ đến bạc cả tóc cũng chỉ lo được một phần nhỏ. Cuối cùng Lâm Hy phải ra tay, kiên quyết đòi đầu tư hai triệu tệ vào đó, “Đây là tiền em tự kiếm được, không liên quan gì đến bố.” Lâm Hy nhấn mạnh, nói đi nói lại điều này Đỗ Trường Phong mói chịu nhận, nói sau này có tiền nhất định sẽ trả lại.

Công cuộc chuẩn bị cho cuộc thi quả vô cùng bận rộn, đến mấy ngày áp tết mà công văn phê chuẩn của Bộ Văn hóa vẫn chưa đến khiến Đỗ Trường Phong có chút sốt ruột, chỉ sợ kế hoạch lại tan thành bong bóng như buổi biểu diễn lần trước, suốt mấy ngày mấy đêm liền anh không ngủ, cũng chẳng nói năng gì, một mình trong phòng hút thuốc.

Mấy ngày đó, Thư Mạn và Vi Minh Luân cũng đều trú tạm trong Ngọa hổ sơn trang để dễ bề bàn bạc. Gió bắc thổi vù vù suốt cả đêm, lúc chập choạng tối, trời lại có tuyết rơi. Đây là trận tuyết thứ hai trong năm nay. Qua cánh cửa sổ, Thư Mạn ngước mắt nhìn lên trời, từng đợt, từng đợt tuyết liên tiếp đổ xuống như tơ liễu bay phất phơ giữa trời. Gió đã ngừng thổi, bốn bề chỉ toàn một màu trắng mênh mang, Nhị Viện được phủ đầy bởi một màu trắng bạc, trông lại càng thêm tĩnh mịch.

Tuyết rơi liên miên suốt, đến quá nửa đêm mới ngừng. Một mảnh trăng khuyết treo lơ lửng ngoài cửa sổ phía nam, chiếu lên ánh tuyết lạnh lẽo khiến trong phòng cũng trắng sáng bừng lên.

Trong nhà bật máy sưởi rất ấm, mỗi người chỉ cần mặc một chiếc áo len mỏng. Lò sưởi trong phòng khách đang đặt một chai rượu gạo để hâm nóng lại, khắp phòng một mùi rượu thơm nồng. Rươu gạo do bà La ủ lên men, vị rất thuần, thơm ngọt ấm bụng, ngay đến người không bao giờ uống rượu như Thư Mạn cũng thích. Mà Thư Mạn hễ uống rượu vào là hai má đỏ bừng lên, cứ như được bôi son vậy, khác hẳn làn da trắng xanh yếu ớt thường ngày. Bản thân cô không cảm thấy được, nhưng Đỗ Trường Phong thích nhất được nhìn ngắm màu má cô lúc đỏ ửng như thế. Hương sắc nồng đượm trên đôi má cô khiến anh không kìm lòng được, chốc chốc lại liếc trộm một cái.

Đã quá nửa đêm, Vi Minh Luân không thức thêm được nữa, tự đi ra phòng khách ngủ. Thư Mạn nghiêng người trên sô pha ngủ gật một lúc, cũng chẳng biết có phải Đỗ Trường Phong cảm xúc dạt dào dâng trào hay không mà cứ vùi đầu vào viết nhạc. Khi Thư Mạn tỉnh dạy, anh gần như đã viết xong một bản nhạc, đang cầm bản thảo khẽ lẩm nhẩm.

“Anh còn chưa ngủ à?” Thư Mạn dụi mắt rồi ngồi dậy. Vừa ngủ một giấc, hai má cô lại càng đỏ phấn lên, mái tóc dài đen nhánh rối bung xõa trên vai, nhưng điều đó vừa khít hay thể hiện vẻ đẹp lười biếng một cách vô cớ của cô.

Đỗ Trường Phong nhìn cô, nhất thời ngẩn ngơ thất thần.

Thư Mạn bước đến trước bàn đọc sách của anh, cầm bản nhạc anh mới soạn đang cầm trên tay, “Anh đang làm gì thế?” Vừa nhìn thấy những dòng nhạc, mắt cô lập tức sáng lên, “Đây là bản nhạc anh viết, mới viết sao?”

Đỗ Trường Phong mỉm cười, gật đầu.

“Anh đúng là có tài thật đấy!” Hiếm khi thấy Thư Mạn khen anh một câu lọt tai như vậy, cũng lại khe khẽ lẩm nhẩm theo giai điệu, vừa mới lẩm nhẩm được đoạn đầu, cô đã xúc động khôn xiết, “Rất hay! Chơi bằng đàn piano nhất định sẽ rất hay!”

“Đây là bản nhạc hợp tấu giữa piano và violon.”Đỗ Trường Phong nhẫn nại giải thích, đứng dậy, từ từ bước đến trước mặt cô, giơ tay lên vuốt mái tóc dài của cô, ánh mắt nhìn cô ấm áp, “Tôi luôn mong mỏi được cầm sắt hòa hợp cùng em. Chuyện buổi biểu diễn lần trước thất bại, tôi đã tiếc nuối rất lâu sau đó, có thể biểu diễn cùng một sân khấu với em là nguyện vọng lớn nhất của đời tôi.”

Thư Mạn nghiêng đầu, sự thân thiết này cô có chút không quen: “Sau này sẽ có cơ hội mà.”

“Vậy sao? Vậy còn phải đợi bao lâu nữa?” Ánh mắt ấm áp của Đỗ Trường Phong bỗng bừng sáng hẳn lên, bước lại gần cô hơn nữa, “Thư Mạn, trông đầu tôi luôn hiện lên một bức tranh như thế này, trong một căn nhà ấm áp, có một chiếc lò sưởi đốt lửa rất ấm, một người đàn ông đang kéo đàn violon, một người phụ nữ đang chơi đàn piano, còn có một hai đứa trẻ con đang chơi đùa trên thảm, bức tranh đó mới đẹp tuyệt vời làm sao, sắc cầm hòa hợp chân chính làm sao. Em…đã bao giờ từng nghĩ đến chưa?” Anh vừa nói vừa đi vòng về phía sau cô, rồi đưa hai cánh tay lên ôm lấy cô từ sau lưng, dựa cằm mình lên vai cô, thì thầm bên tai cô, “Tôi có cơ hội ấy không? Hãy nói cho tôi biết, Thư Mạn.”

Thư Mạn muốn gỡ tay anh ra, nhưng anh lại ôm càng chặt hơn.

Hơi thở của anh phả vào mặt cô, phả vào cổ cô, khiến lòng cô hỗn loạn, “Đỗ Trường Phong, đừng như vậy, chúng ta… đừng như vậy thì hơn…” Cô hoang mang lo sợ, mặc dù hai người đã hóa thù thành bạn, không còn cảnh đối đầu đả kích nữa nhưng nếu là tiến thêm một bước nữa thì quả thực, đó là điều cô chưa từng nghĩ đến.

“Tôi biết em không quên được Lâm Nhiên, nhưng em không thể cứ sống mãi trong quá khứ như vậy được, không thể chôn sống bản thân mình như vậy được. Cuộc sống ngắn ngủi đến vậy, em khuyên tôi phải sống cho tốt, nhưng sao bản thân em lại không làm được điều đó?”

“Giờ tôi đang sống tốt đây, vì vậy nên mới chấp nhận lời đề nghị tổ chức cuộc thì lần này…”

“Đây chỉ là một phần của cuộc sống, em đừng chuyển chủ đề, ngọn nguồn duyên nợ giữa tôi và em còn sâu đậm hơn những gì em tưởng tượng. Em không nhớ ra tôi, tôi cũng chẳng có cách nào, tôi đã để lỡ mất quá khứ của em, vậy em có thể giao tương lai của em cho tôi không?” Anh nói vậy rồi nơi lỏng tay ra, xoay người cô lại, có lẽ là vì thức đêm, cũng có lẽ là do xúc động, khóe mắt anh đỏ hoe, trong mắt nổi lên những tia máu.

“Thư Mạn, tôi không phải là một người giỏi biểu đạt tình cảm, tôi không yêu cầu em phải quên Lâm Nhiên, chỉ cầu xin em hãy dành cho tôi một vị trí trong tim em, cho dù đó chỉ là một góc rất nhỏ, rất nhỏ, vậy tôi cũng đủ mãn nguyện rồi. Em không biết đó thôi, tôi nhìn em mà lòng đau đớn biết bao! Ngày nào em cũng giấu tôi uống cả đống thuốc, tôi muốn lại gần em một chút để chăm sóc em nhưng lại chẳng có cơ hội nào, tại sao em phải đối xử tàn nhẫn với bản thân mình như thế chứ? Em và tôi đều là những người từng trải qua bất hạnh, rõ ràng là chúng ta có thể có được hạnh phúc, nhưng tại sao lại cứ trốn tránh như vậy?”

“Tôi, tôi…” Thư Mạn không biết phải trả lời anh thế nào, bỗng chốc nước mắt lưng tròng. Đỗ Trường Phong đỡ cô ra sô pha ngồi, cầm chiếc khăn len choàng vào người cô, vỗ vỗ vào vai cô nhẹ nhàng, “Được rồi, tôi không ép em đâu, dù sao thì cũng cần phải có thời gian gian. Nhưng mà, Thư Mạn …” Môi anh ngập ngừng, khóe mắt ngấn nước, “Thư Mạn, em là cả thế giới của tôi, mười mấy năm rồi, vẫn luôn như vậy...”

Cả đêm anh cứ lẩm bẩm nói chuyện một mình, mãi đến lúc rạng sáng mới mơ màng ngủ. Thư Mạn thì lại chẳng thể ngủ thêm được nữa, khiến bệnh tình của cô lại phát nặng thêm vài phần, sáng sớm đã bắt đầu tức ngực khó thở, cô lại trốn vào nhà vệ sinh nuốt cả một đống thuốc. Cô soi mình trong gương, nước mắt cứ thế lăn dài trên má. Cô rất rõ về bệnh tình của mình, biết rõ cuộc sống của mình chẳng kéo dài được bao lâu nữa. Một người sống chẳng còn bao lâu nữa thì còn có gì để hứa hẹn tương lai cùng người khác?

Sự si tình của anh đối với cô không phải là cô không biết, nhưng cô không thể làm gì được. Thái độ buông xuôi của anh đối với bản thân của anh khiến cô không đành lòng, cô mới nhận lời đề nghị của anh, làm một số việc có ý nghĩa. Cô muốn anh phấn chấn lên, muốn anh sống thật tốt. Cũng chẳng biết vì sao trong tiềm thức cô luôn cảm thấy mình nợ anh điều gì đó, không chỉ vì anh đã si mê cô suốt mười mấy năm trời, mà còn vì cái gì khác nữa, nhiều lúc cô có cảm giác món nợ đó cho dù có lấy cả cuộc đời còn lại của mình cũng chẳng đủ trả hết được với anh.

Rốt cuộc thì cô đã nợ anh cái gì, cô thật sự không biết.

Ba mươi tết, công văn phê chuẩn của Bộ Văn hóa cuối cùng cũng được đưa xuống. Đỗ Trường Phong vui mừng hớn hở, mở tiệc suốt mấy ngày trong Ngọa hổ sơn trang, vừa hay cũng là đón Tết luôn, thần tiên khắp nẻo được dịp tề tựu ở Ngọa hổ sơn trang, đa phần là bạn bè ăn chơi của Đỗ Trường Phong và Vi Minh Luân. Mồng bảy lại đúng trùng vào sinh nhật Đỗ Trường Phong, vợ chồng Thư Khang, Thư Duệ, còn cả Lâm Hy cũng đến. Thế nhưng Lâm Hy lại không đi cùng Uyển Thanh mà đi cùng Cát Văn, hiển nhiên điều này chẳng bình thường chút nào. Thư Mạn ngại Cát Văn nên chẳng tiện nói gì nhiều, Lâm Hy giải thích Uyển Thanh không được khỏe nên ở nhà nghỉ ngơi, trên đời lại tình cờ gặp Cát Văn nên đi cùng nhau luôn.

Thư Mạn liếc mắt nhìn Cát Văn, con bé này lại còn đang cười khì khì nữa.

Cơm xong, đàn ông chui vào một phòng ngồi chơi bài, Thư Mạn và em gái Thư Duệ, chị dâu, Cát Văn ở phòng bên cạnh tiếp tục ăn uống nói chuyện. Nhưng chưa nói được mấy câu Cát Văn đã lấy lí do mang hoa quả sang cho cánh đàn ông, rồi ngay đó bưng khay hoa quả mang sang phòng bên cạnh. Thư Mạn cũng đi ngay theo sau. Lâm Hy ngồi trên bàn bài, Cát Văn ngồi cạnh anh, một tay còn gác lên vai anh, hai người ngang nhiên đầu mày cuối mắt với nhau khiến Thư Mạn sầm mặt, đang định nổi giận thì Đỗ Trường Phong ra khỏi bàn đánh bài, kéo cô ra ngoài.

“Này, anh kéo tôi ra ngoài làm gì?” Thư Mạn giằng co với Đỗ Trường Phong nhưng không lại đực, còn bị anh kéo mãi ra đến tận ngoài hành lang. Bên ngoài không biết tuyết đã rơi từ bao giờ, hoa tuyết vừa nhẹ vừa mềm, rơi vừa chạm đến đất là tan ngay. Phía ngoài cửa sổ mọi thứ đều ướt đẫm, hai cây mai trong sân đã nở hoa, hương thơm thoang thoảng tràn vào lồng ngực. Đỗ Trường Phong mỉm cười, trên cánh cửa kính phản chiếu bóng anh mờ mờ. Anh không nhìn cô, chỉ nói: “Hai cây hoa mai này cũng đã mấy chục năm tuổi rồi, mấy năm trước tôi phải mất một khoản tiền lớn mua ở Tô Châu về trồng đấy.”

“Tôi không quan tâm anh kiếm ở đâu về làm gì, tại sao anh lại ké tôi ra đây? Sợ tôi phá hoại chuyện của hai người ấy hay sao?” Thư Mạn thở hồng hộc, mắt trợn lên rõ to, “Lâu nay tôi vẫn luôn tin tưởng rằng Lâm Hy là người đứng đắn, chững chạc, không ngờ anh ta lại thế này.”

Đỗ Trường Phong dần tắt nụ cười: “Thư Mạn, lo cho bản thân mình tốt là được, đàn ông mà, ai cũng vậy cả… gặp dịp thì chơi vui vậy thôi… Em việc gì phải sốt sắng như vậy?”

“Ồ? Gặp dịp thì chơi?” Thư Mạn nhìn anh châm chọc, “Cũng bao gồm cả anh sao?”

“Đừng lôi cả tôi vào!” Đỗ Trường Phong lấy bao thuốc ra rút lấy một điếu, châm lửa hút. Mùi thuốc quen thuộc và ngọt thanh, tràn vào trong phổi, rồi lại thở ra một hơi thật dài. Một tay anh đặt lên vai Thư Mạn, một tay cầm điếu thuốc, nói giọng dửng dưng, “Chuyện mà cả hai bên cùng tình nguyện cả, em không quản được đâu.”

“Nhưng Lâm Hy là người có gia thế…” Thư Mạn hất tay anh ra.

“Vậy thì có gì đâu, về đến nhà, anh ấy vẫn là chồng của Uyển Thanh.”

“Nhưng tôi thấy chướng mắt không chịu được!”

“Chẳng qua chỉ là cử chỉ thân mật hơn một chút, chứ cũng chưa chắc hai người ấy đã thế nào với nhau đâu.” Đỗ Trường Phong vẫn giữ thái độ không đồng tình, Thư mạn mắng một câu: “Anh em nhà các anh đều giống nhau cả!” Nói xong cô lại xông thẳng vào phòng, không thèm ngoảnh đầu lại.

Đến chiều, mọi người lại tiếp tục vui chơi.

Đỗ Trường Phong thấy Thư Mạn lúc nào cũng cứ trừng mắt nhìn Cát Văn, mặt mày chẳng vui vẻ chút nào, anh sợ cô gây chuyện liền kéo cô ra ven hồ trước sơn trang cùng đi dạo. Tuyết đã ngừng rơi, bầu trời âm u suốt mấy ngày qua bỗng nhiên lại ló ra non nửa vầng mặt trời, ánh nắng chiếu xuống màn tuyết dưới đất trông chói cả mắt. Thư Mạn ngây ngẩn ra trước cảnh đẹp trước mắt, trên mấy cây lựu và anh đào ven hồ đọng đầy những hoa tuyết, cả đám bèo cũng được phủ lên một lớp tuyết dày, cành cây nặng trĩu sà xuống mặt hồ đã đóng băng, cành lá phản chiếu ánh mặt trời lóng lánh, tất cả cứ như đang ở trong tiên cảnh vậy, như mơ như mộng.

“Đẹp quá!” Thư Mạn thốt lên tán tụng.

“Đúng vậy, mỗi lần tuyết rơi tôi đều ở bên hồ này suốt hơn nửa ngày ấy.” Đỗ Trường Phong mặc một chiếc áo khoác nhung cừu màu xanh thẫm, bên trong là chiếc áo len có mũ xám nhạt, đứng thẳng trên nền băng tuyết, trông lại càng khôi ngô tuấn tú, trong đôi mát đen mịt mùng ấy toát lên một nỗi buồn lạnh lẽo vô cớ. “Lắm lúc tôi hay đi trên mặt băng, mấy lần xém chút nữa là bị rơi xuống nước. Mà cuộc đời tôi cứ như đi trên băng vậy, biết rõ là không có lối đi mà vẫn cứ luôn ôm hi vọng. Cũng giống như việc tôi không có cách nào bước vào quá khứ của một ai đó, chỉ có thể gửi gắm niềm hi vọng vào tương lai của cô ấy, để ít nhiều cô ấy cũng có thể nhớ được bóng dáng của tôi….” Anh nói, ngoái đầu qua nhìn Thư Mạn, ánh mắt sáng rực, “Thư Mạn, em thực sự không nhớ gì nữa sao?”

“Anh muốn tôi nhớ cái gì? Không thể nói rõ ra được sao?” Thư Mạn không hiểu tại sao anh cứ hỏi mãi cô câu này.

Anh chỉ thở dài lắc đầu: “Nói rõ ra thì còn có ý nghĩa gì nữa? Không nhớ thì thôi, ai bảo người nắm giữ kí ức của em là Lâm Nhiên cơ chứ?” Trầm ngâm trong chốc lát, anh lại bỗng nhiên hỏi, “Có một chuyện tôi có thể cho em biết, em có còn nhớ khi em đi du học ở Nhật, có một năm đi trượt tuyết ở Hokkaido, rồi bỗng phát bệnh trong khu trượt, có một người lạ mặt đưa em đi bệnh viện, chuyện đó em còn nhớ không?”

“Nhớ, đương nhiên là nhớ!” Thư Mạn nhìn anh nghi ngờ, “Lẽ nào, lẽ nào…”

“Đúng vậy, người đó là tôi.”

“…”

“Em biết không, lần đó tôi lén lút đi Hokkaido thăm em, tôi theo đuôi em và Lâm Nhiên, thấy bộ dạng hai người thân mật với nhau, tôi thực sự… cảm thấy bản thân đúng là một thằng ngốc đáng cười nhất thiên hạ. Nhưng tôi không làm sao ngăn được bản thân mình không nhớ đến em. Em du học ở Nhật ba năm, hễ có thời gian là tôi lại đến Okinawa trốn dưới kí túc xá chỗ em ở, nghe tiếng đàn vọng ra từ phòng em, cứ mãi nghe rồi hết một buổi chiều lúc nào không hay. Đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong kí ức tôi, chỉ có điều quãng thời gian đó của em trước sau vẫn chỉ có một mình Lâm Nhiên mà thôi…”

Thư Mạn cúi đầu, nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt băng.

“Em không cần phải áy náy gì cả, em chẳng nợ tôi điều gì.” Đỗ Trường Phong đưa tay lên vuốt tóc cô âu yếm, “Thực ra tôi nên cảm kích em mới đúng, trong hoàn cảnh như thế này, nếu không phải vì nỗi nhớ dành cho em thì tôi không thành kẻ điên cũng thành ma quỷ từ lâu rồi. Nhưng bây giờ dù tốt xấu thế nào tôi vẫn còn được coi là một con người, tất cả đều là vì có sự tồn tại của em!”

Thư Mạn bỗng bật cười.

“Em cười cái gì?”

“Anh còn nói bản thân mình được coi là một con người cơ đấy, Darwin lại toàn bảo anh là cầm thú đấy.”

“Ồ, trong mắt anh ta tôi mãi mãi là loài cầm thú chưa tiến hóa.” Đỗ Trường Phong cũng cười, tay khoác lên vai cô, cả hai cùng bước men theo ven hồ, “Nhưng cô giáo Thư Mạn này, chắc không phải cô cũng cho rằng tôi là cầm thú chứ?”

Thư Mạn bất giác ngước lên ngây người nhìn anh trong giây phút thất thần vô cớ. Người đàn ông trước mắt cô đây đang nhoẻn miệng cười, ánh vàng đổ trên khắp người anh, nhưng ánh nắng phản chiếu trên nền tuyết trắng lại bừng lên cái lạnh lẽo như của ánh trăng, ánh trăng! Ánh trăng!... Cánh cửa kí ức “két” lên một tiếng, dường như đã nứt ra một kẽ hở, qua kẽ hở của kí ức, trái tim cô như đột nhiên bị điện giật, đập loạn lên điên hồi…

Sau không biết bao nhiêu lần Thư Khang yêu cầu, cuối cùng Thư Mạn cũng quyết định về nhà thăm và chúc Tết bố mẹ, rồi ở lại vài ngày. Lâm Hy rất tán thành, nói Thư Khang là bác sĩ, như vậy càng có thể chăm sóc cho Thư Mạn tốt hơn. Đỗ Trường Phong thì cho dù muôn vàn không bằng lòng cũng đành để cô đi. Thư bá Tiêu đương nhiên vui mừng khôn xiết, cuối cùng thì con gái cũng đã trở về nhà, đó là điều ông mong mỏi biết bao lâu rồi, ông đang nghĩ, núi băng giữa hai bố con có phải là đã có khả năng tan chảy rồi hay không.

Thư Mạn chẳng tỏ rõ thái độ thế nào, nguyên nhân thực sự mà cô muốn trở về nhà chính là vì em gái cô, Thư Duệ hiện đang học tiến sĩ ở Bắc Kinh, cũng hiếm khi mới về nhà một lần, cô rất muốn có thời gian ở cùng em gái. Từ khi Thư Tần mất, tình cảm chị em luôn là thứ cô khao khát, bình thường cô chỉ liên lạc với em gái qua điện thoại, có khi cả nửa năm cũng khó gặp nhau được lấy một lần.

Nhưng đến giây phút bước chân vào cửa nhà, Thư Mạn bỗng trào nước mắt. Giờ cô mới hiểu ra, tình thân đã mất đi mới thực sự là thứ mà cô thiết tha mong muốn nhất trong lòng. Chỉ là cô mãi luôn không chịu thừa nhận mà thôi.

Thư Bá Tiêu và Hương Lan đều đang ở phòng khách đợi cô…

Thư Mạn cô gắng mãi hồi lâu mà vẫn không thể nào thốt lên hai tiếng “bố, mẹ”, nhưng chị dâu và em gái đã vây lấy cô nói cười sang sảng, cũng khéo léo làm nhạt đi phần gượng gạo giữa cô với bố mẹ. Nhưng dễ nhận thấy bố mẹ cô rất vui mừng khi cô trở về, ngay đến ông bố bình thường chẳng bao giờ xuống bếp mà hôm nay cũng hăng hái ra xếp bày món ăn cùng mọi người.

Nhà thì vẫn như xưa. Phòng ngủ của cô, ngay đến cách bài trí đồ đạc trên bàn trang điểm cũng không hề thay đổi chút nào. Chị dâu bảo ngày nào mẹ cũng ngồi mãi hồi lâu trong phòng cô, lúc nào cũng mong cô trở về. Buổi tối, cô nằm trên giường mình ngủ một lúc, mẹ tưởng cô đã ngủ say, rón rén bước vào phòng đắp chăn cho cô rất nhẹ nhàng. Cô nghe rõ tiếng mẹ thở dài, mẹ ngồi lại bên giường cô một lúc, đến lúc mẹ nhẹ nhàng định ra khỏi phòng Thư Mạn mới nghẹn ngào, bật ra một tiếng “Mẹ…” lẫn trong tiếng nấc.

Căn nhà họ Thư xưa nay vốn lạnh lẽo bỗng náo nhiệt hẳn lên.

Ồn ào náo nhiệt nhất vẫn là thằng cháu Thư Tịnh giờ đã tám tuổi, tính tình hoạt bát đáng yêu, Thư Mạn và Thư Duệ chơi đùa với nó suốt ngày, chẳng lo buồn không có việc gì làm. Mẹ thì cứ bận trước bận sau, đi siêu thị mua lấy mua để rất nhiều thứ. Đã bao nhiêu năm rồi, không ngờ lũ trẻ vẫn còn về nhà! Vốn dĩ sức khỏe của bà không được tốt cho lắm, nhưng thật kì lạ, mới bận rộn một chút mà bệnh tật mất tăm mất tích đâu hết cả, tiếng cười nói vui vẻ của gia đình hóa ra lại là liều thuốc tốt nhất với bà.

Nhưng trước sau, giữa Thư Mạn và bố dường như vẫn có một sự ngăn cách, hai người rất ít khi nói chuyện riêng với nhau, trong khi cô lại thân mật với mẹ hơn từ cái đêm cất tiếng gọi “mẹ” ấy, hai mẹ con dần dần thân thiết lại như ngày xưa. Mẹ mẹ con con í a í ới, ra ra vào vào lúc nào cũng cùng nhau suốt, lại thêm cả Thư Duệ, ba người lúc nào cũng không hết chuyện để nói. Mà Thư Mạn cứ mỗi lần nhìn thấy những sợi tóc bạc trên đầu mẹ lại tự nhiên muốn rơi nước mắt, nếu không phải vì bi kịch năm xưa thì làm sao mẹ lại có nhiều tóc bạc đến thế, ngày xưa mẹ lúc nào cũng thích đẹp, tuyệt đối không bao giờ để một sợi tóc bạc nào mọc trên đầu mình.

Bữa tối hôm đó, sau khi tắm xong cô đến phòng mẹ, chải đầu cho bà, “Mẹ ơi, ngày mai chúng ta đi uốn tóc nhé.” Mẹ thở dài nói, “Hừ, uốn cái gì mà uốn chứ, đã ngần này tuổi rồi, hơn nữa đầu mẹ lắm tóc bạc thế này, có uốn thế nào cũng không đẹp nữa.” “Vậy thì nhuộm tóc, bây giờ những người tầm tuổi mẹ người ta toàn đi nhuộm tóc đấy,” “Bố con không chịu, ông ấy nói nhuộm tóc có hại cho sức khỏe, có thể gây ung thư.”

Thư Mạn bật cười: “Bố có phải bác sĩ đâu, bố làm sao biết được.”

Mẹ cũng cười: “Thôi, đẹp thế để làm gì, chỉ cần các con ở lại bên cạnh mẹ, thì cho dù mẹ có thành bà già tóc bạc trắng, da bọc xương cũng chẳng vấn đề gì…” “mẹ, sau này con sẽ ở nhà, chỉ cần mẹ không ghét bỏ con là được.” Thư Mạn nghe mẹ nói vậy bỗng hiên trào nước mắt, cô nói những lời rất thật lòng.

Mẹ cô vừa nghe vậy đã vui mừng khôn tả, “Con bé ngốc này, bố mẹ yêu thương con chả kịp, sao lại có thể ghét bỏ cơ chứ! Chỉ cần con ở nhà, ngày nào mẹ cũng làm món ngon cho con ăn, bảo đảm sẽ nuôi con béo trắng ra cho mà xem…”

Thư Bá Tiêu lúc đó đang đứng ngoài cửa, nghe thấy câu chuyện giữa hai mẹ con họ, ông cũng cười. Như thế này thật tốt quá. Nếu có thể như thế này mãi thì thật tốt biết bao!

Nhưng tháng ngày vui vẻ như vậy chưa được mấy ngày. Bỗng một hôm nhà có khách không mời mà đến, người ấy đeo kính râm, mặc áo khoác da, xách theo một đống đồ.

Ngoài Đỗ Trường Phong ra thì chẳn ai hoành tráng được như thế.

Lý do đương nhiên là sẵn có, còn nói là đến để bàn bạc việc tổ chức cuộc thi nghe rất hay ho hợp lí. Ngày nào cũng mới sáng sớm đã lái xe đến, muộn lắm mới chịu về, như thể tự coi mình là người nhà họ Thư. Tịnh Tịnh, con trai của Thư Khang thì lại rất quý Đỗ Trường Phong, suốt ngày từ sáng đến tối cứ quấn lấy anh, còn Đỗ Trường Phong cũng đúng là chưa hết tính trẻ con, dạy Tịnh Tịnh chơi đủ thứ trò, cứ như vậy, một người đàn ông to cao cả ngày chạy nhảy trong sân với đứa con nít tám tuổi.

Tối hôm đó, Vi Minh Luân cũng đến với danh nghĩa là đến bàn chuyện tổ chức cuộc thi, nhưng thực tế là đến để góp vui thì đúng hơn. Cũng đúng lúc Lâm Hy vừa đến chúc Tết nhà họ Thư, tiện kiểm tra sức khỏe cho Thư Mạn. Mặc dù sau khi Lâm Nhiên và Thư Tần mất, người lớn hai nhà đã tuyệt giao nhưng thế hệ vãn bối như Lâm Hy và Thư Khang thì vẫn qua lại với nhau. Mỗi năm Tết đến, hoặc là Thư Khang đến chúc Tết nhà họ Lâm trước, hoặc là Lâm Hy đến chúc Tết nhà họ Thư trước. Người lớn hai nhà tuy vẫn đối đãi khách sáo với nhau cũng không thể truyền lại cho cả thế hệ con cái được. Khi Lâm Hy đến, cùng với Thư Khang, Vi Minh Luân và Đỗ Trường Phong, bốn người ngồi vào bàn chơi bài với nhau. Thư Bá Tiêu ngồi trong phòng khách nói chuyện với hai chị em Thư Mạn, Hương Lan và dâu cả thì đang chơi đùa với Tịnh Tịnh trên tầng, nhà họ Thư bỗng chốc hóa vui vẻ náo nhiệt vô cùng.

Ngoài cổng, Diệp Quán Ngữ đứng sừng sững như trời trồng ở đó đã lâu. Tất cả vui vẻ náo nhiệt trong đó chẳng liên quan gì đến anh cả, chẳng phải vậy sao?

Anh nhớ về ngày xưa, trong căn nhà nhỏ của nhà họ Lâm trên phố Thúy Hà, cứ mỗi dịp cuối tuần hay lễ tết, anh em nhà họ Lâm và nhà họ Diệp, còn thêm cả Thư Khang, tất cả tụ tập chơi đùa với nhau. Đa phần là đánh bài, nhưng anh và Lâm Nhiên rất ít tham gia cùng, họ thích nói chuyện với nhau hơn, nói về thiên văn địa lý, nói về trời cao bể rộng, không gì là không nói được. Mẹ anh ngày ấy xương cốt hãy còn khỏe, suốt ngày loanh quanh luẩn quẩn trong bếp lo đồ ăn cho cả một tập đoàn người, trong nhà lúc nào cũng phảng phất đủ các mùi thơm, mùi hạt dẻ rang, mùi cháo hoa quế…, dường như mẹ có phép biến hóa khôn lường hay sao vậy, chỉ cần bọn trẻ ăn ngon lành là mẹ vui hơn bao giờ hết. Nhưng những ngày tháng vui vẻ ấy đã một đi không trở lại, Quán Thanh, mẹ, Lâm Nhiên lần lượt ra đi, mặc dù giờ đây anh đã giàu có tiền tiêu không hết, có bao nhiêu kẻ hầu người hạ chuẩn bị đồ ăn cho anh, còn có cả rất nhiều phụ nữ xinh đẹp vây quanh chỉ cần anh gọi một tiếng là đến ngay, nhưng anh không bao giờ còn có thể tìm lại được cảm giác hài lòng mãn nguyện ngày xưa ấy nữa.

Là anh đã biết mình sẽ tự đánh mất đi tất cả mọi thứ ấy, hay là bị tước đoạt đi, nhiều lúc chính bản thân anh cũng không hiểu nổi. Anh cũng muốn buông tha cho bản thân, cảm giác bị dày vò trong khổ lao của thù hận không hề dễ chịu chút nào. Nhưng anh không tài nào thuyết phục bản thân mình hãy tự buông tay, thậm chí anh còn tín phật, thử tu thân dưỡng tính, lúc nhàn rỗi nghiên cứu kinh thư hoặc lên chùa thắp hương, nhưng lòng anh cũng chỉ yên tĩnh trong phút chốc và chẳng ích gì, hễ quay trở lại thế giới hiện thực là anh lại trở về với Diệp Quán Ngữ đầy dã tâm, trước sau anh vẫn không vượt qua nổi sự hận thù của bản thân mình.

Thư Bá Tiêu muốn Thư Mạn đến nhà họ Lâm chúc Tết hai vợ chồng Lâm Sỹ Diên, Thư Mạn do dự rất lâu cuối cùng cũng chưa quyết định được có đi hay không. Cô biết, bước chân này trước sau gì cũng phải bước thôi, nhưng phải bước như thế nào, cái cô cần có không chỉ đơn thuần là dũng khí. Thư Khang quả không hổ là anh trai cả, anh bảo cô vào thư phòng làm việc của cô đi, rồi nói thêm: “Bi kịch của quá khứ đã trôi qua rồi. Trải qua những lạnh vắng mấy năm qua, anh tin hai bác Lâm bên nhà cũng sẽ suy nghĩ lý trí hơn về chuyện quá khứ, cho dù ban đầu không có em xen vào giữa hai người họ thì rốt cuộc hôn nhân giữa Lâm Nhiên và Thư Tần cũng không thể tiếp tục được nữa. Với tính cách của Thư Tần thì không có chuyện dễ dàng gì buông tha cho Lâm Nhiên. Em chẳng làm gì sai cả, không cần thiết lúc nào cũng phải đặt mình vào vị trí của kẻ tội đò như thế, không ai coi em là người có tội cả. Điều đáng tiếc là cho đến nay, hai nhà họ Thư, Lâm chúng ta vẫn chưa thực sự cởi bỏ được nút thắt trong lòng, không ai chịu bước chân đến để tiếp nhận lại đối phương, mà trong tất cả mọi người chúng ta, bước chân của em có ý nghĩa nhất. Vì vậy, xin em hãy thay mặt cho nhà họ Thư chúng ta, chủ động đến cởi nút thắt đó đi, ngoài em ra thì chẳng có ai có thể hóa giải được nó.”

Đỗ Trường Phong cũng động viên Thư Mạn, nói là anh sẽ đi cùng. Để thăm dò thái độ của bố nuôi, anh còn cố ý gọi một cuộc điện thoại về nhà trước, nói là muốn dẫn Thư Mạn về nhà chúc Tết, nếu Lâm Sỹ Diên cự tuyệt, chắc chắn sẽ nói thẳng luôn trong điện thoại. Nhưng Lâm Sỹ Diên lại không tỏ thái độ là không muốn Thư Mạn đến, không tỏ rõ thái độ chứng tỏ là không cự tuyệt. Đây quả đúng là một tin tốt lành! Giờ Thư mạn mới có chút dũng khí, cô xách túi quà bố mẹ đã chuẩn bị sẵn sang thăm nhà họ Lâm.

Quà Thư Bá Tiêu chuẩn bị cho Thư Mạn mang đi quả không tầm thường chút nào, là một bức tranh sơn thủy bản gốc của Trương Đại Thiên. Ông biết cả đời Lâm Sỹ Diên thích nhất là sưu tầm bút tích thực của những doanh nhân, mặc dù tranh là do Thư Mạn mang đến nhưng ông tin Lâm Sỹ Diên sẽ hiểu Thư Mạn đến là thay mặt ông và cả nhà họ Thư. Thực ra, bức tranh quý hiếm này cũng chính là đồ vật mà Thư Bá Tiêu yêu quý nhất, nhiều năm trước khi Lâm Sỹ Diên đến chơi nhà họ Thư đã từng ca tụng không tiếc lời, để hàn gắn vết rạn nứt giữa hai gia đình, Thư Bá Tiêu cũng do dự nhiều mới đành lòng rời xa của quý, ông chắc chắn Lâm Sỹ Diên nhìn thấy bức tranh này nhất định sẽ có thể tiếp nhận thành ý của mình.

Nhưng thực ra Lâm Sỹ Diên nhận được điện thoại của Đỗ Trường Phong lại cảm thấy rất vui vẻ. Nếu bình thường gã trai này chắc chắn sẽ không bao giờ chịu chủ động bước vào cửa nhà chúc Tết bố mẹ, Tết năm nào cũng là Lâm Sỹ Diên lấy cớ đến phát bao lì xì cho những bệnh nhân trong viện tâm thần rồi thuận tiện ghé qua sơn trang cho con trai một bao lì xì.

Đỗ Trường Phong thì rất dửng dưng với chuyện này, Tết đến đều là lúc anh sống vui vẻ thoải mái nhất, ngày thường lũ bạn bè của anh bận việc nọ việc kia, chỉ có Tết đến mới có thời gian đến tụ tập ở sơn trang, ăn chơi nhảy múa thâu đêm suốt sáng với nhau, làm gì còn nhớ đến việc đi chúc Tết bố mẹ, lúc nào nhớ ra thì gọi cuộc điện thoại về là tốt lắm rồi. Nhưng năm nay, gã trai này không những chủ động về nhà chúc Tết lại còn dẫn Thư Mạn đến nữa, rõ ràng ý nghĩa trong hành động của Thư Mạn là thay mặt cho nhà họ Thư chủ động hòa hảo, việc này coi như là thăm dò trước tình hình mà thôi.

Lâm Sỹ Diên thấy hai người vào cũng không tỏ thái độ lạnh nhạt hay nồng nhiệt thế nào, chỉ vào sô pha ra ý mời ngồi. Lưu Yến cũng chỉ gật đầu với họ rồi lại tiếp tục xem Chương trình trên ti vi, có vẻ nhìn màn hình chăm chú nhưng ánh mắt thì lại trống rỗng vô hồn. Năm năm rồi, bà vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau thương mất đi con trai, thế những sự thật trông bà vẫn còn trẻ hơn Hương Lan, mẹ của Thư Mạn một chút, dù gì cũng xuất thân là một diễn viên múa, dáng vóc vẫn thon thả như thiếu nữ vậy, chỉ có điều tinh thần không được tốt cho lắm, suốt ngày mặt mày ủ rũ từ sáng đến tối.

“Bác trai, bác gái, chúc mừng năm mới ạ!” Thư Mạn lịch sự chúc tết, Lưu Yến phản ứng lãnh đạm, chỉ “Ừm” một tiếng, mắt không hề nhìn cô. Lâm Sỹ Diên thì gật đầu. Thư Mạn ngồi xuống đối diện với họ, vẻ rất gượng gạo, hôm nay cô bị Đỗ Trường Phong ép mặc một chiếc áo bông màu đỏ chói khiến sắc mặt bình thường vốn xanh xao của cô giờ trông có hồng hào lên một chút.

Lâm Hy thấy Thư Mạn đến cũng kéo Văn Uyển Thanh xuống ngồi nói chuyện cùng, từ đầu chí cuối anh lịch sự nho nhã ngồi tiếp chuyện, hỏi thăm tỉ mỉ tình hình ăn uống ngủ nghỉ của cô, vừa thể hiện sự quan tâm, cũng là có chừng có mực, vì vợ anh Uyển Thanh đang ngồi ngay bên cạnh, anh cũng phải quan tâm đến cảm nhận của cô ấy. Gần đây quan hệ hai vợ chồng rất căng thẳng, Văn Uyển Thanh chẳng thèm quan tâm gì tới anh, bình thường đều là Lâm Hy lạnh nhạt với cô, giờ thì đến lượt Lâm Hy cũng được nếm thử được cái cảm giác bị đối xử lạnh nhạt như vậy.

Mâu thuẫn giữa hai người được bắt đầu từ một tối trước Tết. Hiếm khi Lâm Hy mời Văn Uyển Thanh ra ngoài để hai vợ chồng ăn tối cùng nhau, bởi anh tối nào cũng nửa đêm mới về đến nhà, hai vợ chồng muốn cùng nhau ăn một bữa cơm cũng khó, nếu không hẹn nhau trước một tuần thì cũng khó mà thực hiện được.

Văn Uyển Thanh cũng chẳng hỏi han xem Lâm Hy làm những việc gì ở bên ngoài.

Lâm Hy cũng chẳng giải thích nhiều.

Mới quen nhau ba tháng đã kết hôn, nguyên nhân bên trong đó rất phức tạp. Trước hôn nhân hai người đã thống nhất với nhau rằng tuy kết hôn nhưng vẫn sẽ cho nhau một không gian riêng, trong ba năm đâu không cần có con vội.

Vấn đề chính là về chuyện sinh con!

Tối đó Văn Uyển Thanh ăn uống rất vui vẻ, cứ tưởng cuối cùng Lâm Hy cũng đã thay đổi suy nghĩ thế nào, không ngờ vừa về đến nhà, lúc chung phòng, Lâm Hy lại từ chối không chịu dùng biện pháp tránh thai. Lúc đó Uyển Thanh rất tức giận: “Chẳng phải đã nói là trong vòng ba năm không có con hay sao? Sao giờ lại nói một đằng làm một nẻo thế?”

“Bây giờ anh lại muốn có rồi, không được sao?” Lúc đầu Lâm Hy còn cười, định dỗ dành vợ, nào ngờ Văn Uyển Thanh lại trở mặt luôn:”Vậy anh đã hỏi ý kiến của tôi trước chưa? Anh coi tôi là cái gì, công cụ sinh sản hả?”

Lâm Hy nghe vậy cũng sa sầm nét mặt: “Uyển Thanh, dù sao thì chúng ta cũng là vợ chồng, sinh sớm sinh muộn thì cũng là sinh, chi bằng nhân lúc bố mẹ vẫn còn có thể giúp chúng ta chăm lo con cái, mình có thể…”

“Nằm mơ à!” Bình thường Văn Uyển Thanh rất dịu dàng ngoan ngoãn, không ngờ thái độ tối hôm ấy lại kiên quyết đến vậy, “Nếu anh coi tôi là vợ, đối xử tốt với tôi một chút thì có lẽ tôi còn suy nghĩ về yêu cầu của anh. Nhưng anh đã từng coi tôi là vợ chưa? Người nhà họ Lâm các anh đã từng coi tôi là người trong nhà thực sự chưa? Tối nào cũng đợi cửa đến muộn như vậy, lòng tôi đã nguội lạnh từ lâu rồi, tình trạng hôn nhân như thế này mà cũng đòi tôi sinh con cho anh à? Đừng có tạo nghiệp chướng nữa, muốn con thì tìm người khác mà sinh cho anh!”

“Uyển Thanh! Sao em lại có thể nói với anh như vậy được? Trước khi kết hôn anh đã nói với em rồi, công việc của anh rất bận, anh sẽ không thể dành quá nhiều thời gian cho em được, khi đó em cũng đã chấp thuận.”

“Vấn đề là, anh đang bận chuyện công việc thật sao?” Văn Uyển Thanh hỏi vặn lại một câu, nói trúng tim đen của anh.

Lâm Hy giận dữ:”Nói việc nào ra việc nấy, em đừng lôi sang chuyện khác!”

“Người lôi sang chuyện khác là anh!” Hiển nhiên là Văn Uyển Thanh đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, giờ mới có dịp trút hết ra, “Lâm Hy, đừng có khiêu khích sự nhẫn nại của tôi, tôi không biết thì coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu tôi mà bắt được chứng cứ thì giữa chúng ta không còn gì hết! Không còn gì hết, anh hiểu không?”

Đây là cuộc cải vã thực sự đầu tiên giữa hai vợ chồng kể từ ngày lấy nhau.

Lâm Hy vốn cứ nghĩ vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, ngày hôm sau anh xin lỗi Văn Uyển Thanh coi như xoa dịu tâm trạng cô, không ngờ Văn Uyển Thanh cũng không vừa, đã trót thì phải trét, cô dứt khoát ra ngủ ngoài phòng khách, rõ ràng là muốn ở riêng phòng. Lâm Sỹ Diên biết được mắng Lâm Hy một trận gay gắt, đại khái “ngay đến cả vợ của mình cũng chạy ra khỏi giường, con còn muốn ta hi vọng gì ở con nữa? Đúng là đồ vô dụng!”

Lúc này Lâm Sỹ Diên chẳng nhìn ai, chỉ nhìn mỗi Thư Mạn, lạnh lùng: “Đúng là thế sự khó lường, rốt cuộc thì cháu cũng đã bước vào nhà họ Lâm, quả thực ta không biết là nên vui hay nên buồn nữa.”

“Bố, chúng con đến chúc Tết mà.” Để tránh bố nói những lời tẻ ngắt, Đỗ Trường Phong cố ý cười đùa cợt nhã, “Bố xem có phải là nên cho chúng con cái bao lì xì hay gì đó không, Tết nhất mà, cũng nên có chút vui mừng gì chứ.”

Anh nói, tay chìa ra trước mặt bố.

Lâm Sỹ Diên cáu nhặng lên, mắng anh: “Thằng nhóc thối tha này, trong mắt anh ta chỉ đáng một cái bao lì xì thôi à?”

Lâm Hy cũng chêm vào: “Anh à, bao lì xì bố đã chuẩn bị từ lâu rồi, chỉ đợi anh và Thư Mạn đến lấy thôi.”

“Ta chuẩn bị bao lì xì bao giờ chứ?” Lâm Sỹ Diên lập tức phản bác.

“Bố, tối qua chính mắt con nhìn thấy bố ngồi trong thư phòng gấp bao lì xì nhá. Lì xì của con và Uyển Thanh bố đã đưa hết rồi, thế số còn lại đấy bố định đưa cho ai?” Rõ ràng là Lâm Hy cũng đang nỗ lực làm không khí sôi nổi lên, cố gắng tránh cho Thư Mạn cảm thấy khó xử.

Văn Uyển Thanh ngồi một bên, trên mặt không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng rất khó chịu. Cô lén nhìn trộm Thư Mạn đang ngồi yên lặng một bên, cũng chẳng phải là quốc sắc thiên hương gì, chẳng qua nhan sắc cũng chỉ xuất chúng hơn người bình thường một chút thôi, cũng không đến nỗi khiến cả hai người đàn ông đều tranh giành nhau vây lấy cô ấy như vậy chứ? Xét về nhan sắc, Văn Uyển Thanh cũng không hề thua kém gì, nhưng lúc nào cô cũng cảm thấy như là mình kém cạnh điều gì đó, nếu không thì không thể nào mà ngay cả ánh mắt Lâm Hy khi nhìn Thư Mạn cũng khang khác như thế. Trong lòng Văn Uyển Thanh nghĩ, chắc chắn Lâm Hy không hề yêu cô, cô biết.

Sau tháng trăng mật, lòng say mê của anh đối với cô ngày càng giảm, không lạnh nhạt mà cũng chẳng nồng nàn. Lúc đầu cô nhận lời cầu hôn của anh là vì cô muốn nắm giữ một số thứ, cô muốn có một tình cảm thực sự thuộc về mình, nhưng sau khi kết hôn cô mới nhận ra rằng cô ngây thơ quá, suốt cả ngày từ sáng đến tối Lâm Hy chẳng nói chuyện với cô được mấy câu, ngoài việc thi thoảng âu yếm khi trên giường với nhau, thường ngày anh chỉ coi cô như bình hoa đặt làm cảnh trong nhà.

Anh không bao giờ đưa cô đi theo gặp bạn bè, trong trường hợp chính thức nào đó, anh thà đưa thư kí đi cùng chứ không bao giờ đưa cô đi. Bên cạnh anh không chỉ có một người phụ nữ là cô, trên người anh rất hay có mùa nước hoa cao cấp. Cô biết, cô biết hết tất cả. Nhiều lúc, cô cứ coi như là anh đi lo chuyện công việc, nhưng lo chuyện công việc đã đành, anh lại còn muốn cô sinh con cho anh, điều này hoàn toàn là không hề quan tâm gì đến cảm nhận và tâm trạng của cô.

Tối đó hai người cãi nhau, cô hỏi anh: “Anh không tôn trọng tôi như vậy, tức là anh không yêu tôi?”

Kết quả là nhận được lời đáp phũ phàng của Lâm Hy: “Lúc đầu khi em nhận lời kết hôn với anh, em không hề yêu cầu anh phải yêu em.”

Chỉ một câu nói ấy thôi đủ sức đẩy Văn Uyển Thanh rơi xuống địa ngục.

Hôm sau, cô lập tức dọn ra phòng khách ngủ. Cô không còn ôm hi vọng gì về anh nữa.

Trước khi được gả vào nhà giàu sang cô cứ nghĩ nhà cao cửa rộng là điều người ta mong ước nhất, nhưng đến lúc được gả vào đó rồi, hóa ra tất cả cũng chỉ đến thế thôi. Ở đây cũng chẳng có gì thuộc về cô cả. Sự tồn tại của cô đối với bất kì ai trong nhà mà nói, đều chẳng cần thiết, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ngay đến cả cô Trương giúp việc bếp núc cũng chưa bao giờ nhìn thẳng cô. Từ nhỏ, do gia đình nghèo khó cô đã chịu đủ mọi ánh mắt lạnh nhạt rồi. Được vẻ vang đường hoàng gả vào nhà họ Lâm danh giá, được ăn sung mặc sướng thật đấy, nhưng những gì cô muốn có chỉ vậy thôi sao? Cô chỉ muốn chút tình yêu và quan tâm từ mọi người trong nhà, chỉ một chút thôi cũng được, nhưng, chưa từng ai bận tâm đến cảm nhận của cô.

Cả ngày cô ở trong phòng, thi thoảng ngó nghiêng nhà bếp hay đi dạo trong vườn, ngay đến cả phòng khách cũng ít khi ngồi lâu, bởi cô không biết nói chuyện giao tiếp với bố mẹ chồng thế nào. Mỗi ngày trôi qua đều thật khó khăn, khiến cô thực sự cảm nhận được thế nào là sống một ngày mà như cả năm trời.

Cô thấy mình thật thừa thãi ở đây, cô lui vào phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn với người giúp việc. Nhiều lúc cô cảm thấy mình cũng như người giúp việc vậy thôi, một người giúp việc có thể chung gối chung giường với cậu chủ. Giờ đay, ngay đến cả ý muốn chung gối chung giường, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cô chán bỏ.

Cô thực sự từ bỏ rồi.

Một người khác trong nhà cũng cảm thấy bản thân thừa thãi chính là Lưu Yến, cho dù họ nói chuyện gì bà cũng cứ như người ngoài cuộc, không một chút phản ứng. “Mọi người cứ nói chuyện đi nhé.” Bà thở ra một câu rồi quàng chiếc khăn lên vai, bước lên tầng trên. Lâm Sỹ Diên bất giác thở dài, nói với hai đứa con trai: “Mẹ các con thực sự khiến bố rất lo lắng, suốt cả ngày từ sáng đến tối chẳng nói năng được mấy câu, đã năm sáu năm rồi mà vẫn luôn như vậy. Đi khám bao nhiều bác sĩ rồi mà bệnh tình chẳng có chút chuyển biến gì tốt cả.”

“Vì mẹ nhớ anh cả quá.” Lâm Hy buồn bã nói.

“Đúng thế, không có ngày nào là không nhớ, bố cũng nhớ, nhưng nhớ thì có ích gì nữa? Mẹ con cứ không chịu thay đổi, ban đêm thì cứ tỉnh dậy ngồi khóc. Cứ tiếp tục thế này, bố sợ bà ấy sẽ đi đến tiêu cực mất.” Lâm Sỹ Diên vừa nhắc đến vợ mặt mày lại ủ ê.

Lúc này, Thư Mạn bỗng nhiên đứng dậy, lễ phép, “Cháu đi nói chuyên với bác ấy.” Nói rồi đi thẳng lên tầng, Đỗ Trường Phong đang định ngăn cô lại nhưng Lâm Sỹ Diên đã ra hiệu để Thư Mạn đi, nói: “Để Thư Mạn đi đi, có những chuyện phải để tự nó hóa giải.”

Trên tầng hai, cánh cửa phòng Lưu Yến khép hờ, ánh đèn trong phòng mờ nhạt, bà đang ngồi trước bàn gương, ngẩn ngơ nhìn vào đó ngây người ra. Thư Mạn gõ nhẹ cửa, bà không hề có phản ứng gì cả.

Thư Mạn nhẹ nhàng bước vào, đứng sau lưng Lưu Yến.

“Dì ơi…” Cô không gọi “bác gái”. Mà lại gọi là dì, như rất nhiều năm trước cô từng gọi như vậy, “Cháu biết dì còn hận cháu, nhưng dì không thế cứ không vui mãi như vậy được, bởi vì… vốn dĩ cháu cũng không hề vui vẻ giống như dì vậy. Lâm Nhiên đi, cũng đem theo tất cả những gì của cháu, nếu không phải vì nỗi nhớ tha thiết trong lòng, cháu tuyệt đối không thể sống đến ngày hôm nay. Cháu nhớ anh ấy, không phải vì anh ấy đã ra đi, mà là vì anh ấy chưa bao giờ ra đi cả, cháu vẫn nghĩ anh ấy chỉ ở đâu đó xung quanh cháu thôi, cháu không thể nhìn thấy anh ấy, nhưng anh ấy có thể nhìn thấy cháu… Vì vậy những năm qua, cháu luôn kiên cường nói với bản thân mình rằng, Lâm Nhiên vẫn còn sống, anh ấy đang nhìn cháu, cháu phải sống vì anh ấy…”

“Cho dù cháu có dùng những từ ngữ nào để nói thì cũng không thể hết được cháu yêu anh ấy đến nhường nào, cho dù cả thế giới nguyền rủa cháu, cháu cũng không bao giờ hối hận vì đã yêu anh ấy. Cháu không làm sai điều gì cả, cháu chỉ yêu anh ấy thôi! Dì ơi, một người tốt như Lâm Nhiên lẽ nào lại không đáng để cháu yêu sao? Nếu không thì làm sao Thư Tần lại lấy mạng sống của mình để đổi lấy tình yêu của anh ấy? Nhưng chuyện tình cảm từ xưa tới nay chỉ có hai người mới có thể yêu được, nếu như có người thứ ba xen vào thì nhất định sẽ phải có một người phải hi sinh, thậm chí là hai người, hoặc là tất cả… Chúng cháu thì lại đúng là tất cả… đều đã phải hi sinh rồi, lại còn mang đến tai họa cho hai gia đình nữa. Cháu nói như vậy là bởi dù người ra đi là hai người ấy, nhưng cháu sống cũng không hề thanh thản chút nào. Cháu sống vì tình yêu bất diệt ấy trong lòng, cháu sống cho bản thân mình, cũng là sống cho Lâm Nhiên, dì à…”

Hình ảnh Lưu yến trong gương không biết đã nước mắt đầm đìa từ khi nào.

Thư Mạn rút một tờ khăn giấy trên bàn trang điểm, cúi người nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lưu Yến: “Dì phải cố gắng giữ gìn sức khỏe mới đúng. Những thứ mất đi chưa hẳn đã thật sự mất đi, nhưng những thứ từng có thì mãi mãi vẫn còn, chúng ta đều hạnh phúc biết bao khi có được tình yêu của Lâm Nhiên, vì vậy, chưa bao giờ chúng ta mất anh ấy, dì ạ, dì phải tin vậy.”

Lưu Yến bỗng nắm chặt tay Thư Mạn, ngoảnh mặt lại, mắt trợn lên rất to: “Con gái, ta chưa bao giờ thực sự trách con cả. Dì cũng đã có thời còn trẻ, cũng biết yêu một người là có thể yêu đến suốt kiếp, có nhiều chuyện không phải là ta không dám, ta chỉ tuyệt vọng mà thôi. Ta không có được tin tức gì của đứa bé đó, dù chỉ một chút xíu. Ta sợ khi mình biết được rồi sẽ không thể chịu đựng nổi, ta sợ ta sẽ phát điên mất. Những ngày tháng này đã trôi qua biết bao nhiêu năm rồi, ngày nào cũng như ngày nào…”

“Đứa bé? Đứa bé nào cơ?” Thư Mạn không hiểu.

Chỉ một câu nói ấy, ánh mắt vô hồn của Lưu Yến bỗng sống lại như rồng điểm mắt, trên khuôn mặt tựa hồ có nụ cười, nụ cười ấy như băng tuyết mùa xuân, chỉ trong chốc lát sẽ lập tức tan chảy, ngay đến nếp nhăn phía đuôi mắt cũng giãn ra, khiến bà trở nên đẹp lạ thường. Môi bà run run, giọng nói thẽ thọt như trong mơ: “Đúng vậy, là một đứa con trai…”

“Mẹ!” Lâm Hy bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, hung dữ nhìn Lưu Yến. Lưu Yến sợ hãi co rúm người lại, Thư Mạn cũng giật mình sững người, cô chưa bao giờ thấy Lâm Hy hung dữ đến thế, trước giờ anh vẫn luôn là một người lịch sự nho nhã… Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Nhưng Lâm Hy phản ứng lại rất nhanh, anh lập tức nhận thức được sự kích động thái quá của mình, ngập ngừng chốc lát rồi nhanh chóng nở nụ cười, giọng nói ôn hòa như chưa hề xảy ra chuyện gì: “Mẹ, mẹ đến giờ uống thuốc rồi đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.