Trường Mộng Lưu Ngân

Chương 2: Q.4 - Chương 2: Ván Cờ Dang Dở




Thứ hai đi làm, Diệp Quán Ngữ rất bất ngờ khi nhận được điện thoại từ Thư Mạn, là cô chủ động mời anh đi uống trà. Diệp Quán Ngữ đang nghĩ, có phải là hôm này mặt trời mọc đằng tây rồi không? Nhưng rất nhanh chóng anh nhận thức được rằng, mặt trời không thể nào mọc đằng tây được, giọng điệu Thư Mạn lúc nói chuyện với anh cho thấy, tuy nói mời anh uống trà là thế nhưng giọng cô không có thiện cảm gì cho lắm.

Nhưng Diệp Quán Ngữ là người thế nào, có chuyện gì mà chưa từng trải qua, trong điện thoại anh nói nhỏ nhẹ, giọng ôn hòa, từ tốn đáp lời Thư Mạn:” Được chứ, cũng khá lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Dịp này tổng công ty chúng tôi đang chuyển đến Ly Thành nên thành ra hơi bận, cũng không có thời gian liên lạc với cô. Hay là chúng ta đi ăn?”

Thư Mạn do dự một lát rồi dứt khoát nói, “Được.”

Diệp Quán Ngữ gác máy, khóe miệng nở nụ cười, cho dù giọng nói của cô không hề khách sáo chút nào nhưng hễ nghe thấy tiếng cô là anh lại cảm thấy tim mình bỗng trở nên mềm mại một cách vô cớ, như thể cánh đồng mùa xuân được tưới đẫm bởi những hạt mưa mềm mại, ngọt ngào, ngay đến cả không khí thở ra cũng tràn ngập màu xanh.

Thực tế thì bây giờ đang là mùa đông lạnh giá, và tuyết vừa rơi.

Cô chính là mùa xuân của cuộc đời anh, vẫn luôn là thế. Trong những ngày tháng đen tối nhất của cuộc đời anh, cô giống như một cây hoa đào lặng lẽ đơm hoa trong góc sâu kín nhất lòng anh. Mỗi lúc đau khổ, anh đều nhắm mắt lại, làn gió nhẹ thoáng qua, cả cây hoa màu đỏ biến thành cơn mưa bụi, rả rích rơi trong trí não anh, bay khắp trời rơi khắp đất, cõi lòng mơ hồ rối bời của anh rồi cũng dần trở về bình tĩnh.

Nhưng tất cả những điều đó Thư Mạn đều chẳng hề biết đến.

Chiều hôm đó cô đi tàu hỏa đến Đồng Thành, xuống ga thì đã hoàng hôn, Diệp Quán Ngữ phái người đến ga đón cô, sau đó không đưa cô đến nhà hàng mà lại đưa đến công quán Thanh Thủy Đường. Diệp Quán Ngữ mặc một chiếc áo lên Cashmere màu xám nhạt, quần dài cùng màu, bên ngoài khoác áo khoác Anne Valeria Hash màu đen, trông có vẻ đơn giản nhưng thực chất rất sang trọng, xa xỉ. Thư Mạn từng sống ở Pari, cô biết những đồ khoác trên người anh không phải đồ may sẵn, mà đặt may theo số đo riêng ở tận Pari. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cố đã biết anh là một người có máu mặt, chỉ là không ngờ rằng anh lại có thù hận sâu đậm đến như vậy với Đỗ Trường Phong.

“Cuối cùng thì em đã đến.” Diệp Quán Ngữ từ trong phòng khách bước ra đón cô, miệng mỉm cười. Nay anh không mặc âu phục nên anh có vẻ bớt đi vẻ sắc sảo đến sắc lạnh trong thương trường nhiều, tự nhiên thân thiện hơn.

Thư Mạn kinh ngạc nhìn ngắm hoa nhài đầy vườn, chỉ cảm thấy như là từng gặp ở đâu, cô lặng người, rồi sau đó bỗng sực nhớ ra, khu vườn nhà Lâm Nhiên cũng trồng đầy hoa nhài như thế.

“Đây là nơi anh ở à?” Thư Mạn tò mò nhìn xung quanh.

“Đúng vậy.” Diệp Quán Ngữ dẫn cô về phía phòng khách, “Chắc em chưa từng đến đây. Cứ ngồi nghĩ ngơi trước đã, rồi tôi đưa đi tham quan một vòng, nhà đúng là hơi cũ một chút, nhưng rất thanh tịnh.”

Vì là hoàng hôn, một nửa tòa nhà đá xanh cổ kính được chiếu sáng dưới ánh chiều tà, một nửa thì ẩn trong bóng râm của cây cối, trong nhà sáng sủa sạch sẽ, đồ đạc trong nhà mặc dù đều là kiểu cũ nhưng chất lượng tuyệt đối cao, đủ thấy được thân phận hiển hách của gia chủ trước kia. Nhưng Thư Mạn vẫn ngây người trước những khóm hoa nhài trong vườn, dù vẫn chưa đến mùa hoa nở nhưng cành lá xanh tươi đung đưa theo gió dưới anh chiều tà, từng bụi từng bụi, từng khóm từng khóm, chưa nhìn thấy hoa mà đã thấy hương nhài phảng phất. Trong vườn còn có một cây hải đường rất to, mùa xuân đến hoa bung nở, đứng dưới gốc cây thưởng hoa thì quả đúng là khiến người ta thoải mái.

Ngôi nhà này quả thực đem lại cho Thư Mạn nhiều cảm giác rất diệu kỳ.

Nhưng cô cũng không thể nói rõ được đó là cảm giác gì.

Diệp Quán Ngữ vừa ngồi xuống sô pha bên cạnh Thư Mạn thì chuông điện thoại reo, anh cẩn thận cười, nói lời xin lỗi với Thư Mạn rồi lại sang phòng bên nghe điện thoại. Thư Mạn nhìn ngó xung quanh rồi bị cuốn hút bởi một bức thư pháp với nét chữ cứng cỏi, mạnh mẽ trên tường, góc dưới bức tranh có đề “Bỉnh Sinh đêm lạnh tặng Bội Mộng”. Bội Mộng là ai? Chắc là một người phụ nữ? Thế còn Bỉnh Sinh, là ai nhỉ? Thư Mạn tiến gần đến bức thư pháp, dù được bảo quản tốt trong khung kính nhưng vẫn có thể nhìn ra được là đã có từ rất lâu. Cô lại nhìn xung quanh, đồ đạc kiểu Tây đều xưa cũ, ánh đền của chiếc đèn chùm thủy tinh được lau trắng sáng như tuyết kia vàng vọt, như thể tỏa ra dòng chảy của chính thời gian. Còn chiếc đồng hồ để bàn cổ kính trong góc kia lại càng chính là đại diện của những món đồ cổ trong nhà, đưa đi đưa lại “tích tắc tích tắc” chậm chạp và nặng nề.

Trong nhà lại rất yên tĩnh, nhưng nếu chịu khó lắng nghe lại cảm thấy dường như đang có người thì thầm với nhau, không trông thấy người nhưng lại nghe thấy tiếng thở dài rõ mồn một, Thư Mạn tò mò bước lên trên cầu thang, dẫm chân lên cầu thang gỗ còn kêu lộp cộp lộp cộp, trên tầng hai là phòng tiếp khách và mấy phòng ngủ, nội thất đều là gỗ sơn đỏ tuyền một màu, dưới đấ trải một tấm thảm dày cũng màu đỏ sậm, giấy dán tường cũng đã ngả sang màu vàng ngà, tranh treo trên tường cũng dễ nhìn ra được đều là những tác phẩm cổ xưa. Thư Mạn bất giác hơi hồ nghi, một người theo trường phái hiện đại phương Tây như Diệp Quán Ngữ sao lại thích sống trong một ngôi nhà cũ, đậm chất cổ kính thế này.

Tầng ba thì sao nhỉ, tầng ba trông thế nào?

Tính tò mò của Thư Mạn chỉ tăng lên chứ không giảm đi, cô dò dẫm từng bước từng bước một, leo lên tầng ba. Vừa leo lên mấy bước đã vọng lên tiếng Diệp Quán Ngữ từ dưới nhà: “Tiểu Mạn, tầng ba thôi, không cần lên nữa đâu.”

Cô ngoảnh đầu nhìn lại, Diệp Quán Ngữ đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc chiếc áo lên đang đứng dưới chân cầu thang ngẩng mặt lên nhìn cô cười. Thư Mạn ngượng ngùng, có chút giật mình.

“Ngoài tầng ba ra, chỗ nào em cũng có thể đi.” Diệp Quán Ngữ bước lộp cộp lên cầu thang, chìa tay kéo Thư Mạn xuống tầng, rất lịch sự nhưng cũng là nhắc nhở, “Bởi vì tôi đã nhận lời với chủ nhân của căn nhà này, tầng ba là nơi riêng tư của bà ấy, tôi cũng không được lên trên đó, em cũng đừng lên đó, được không?”

“Xin lỗi, tôi không biết.” Thư Mạn bối rối, nói lời xin lỗi.

“Không sao, nói thế để em biết là được rồi.” Nói rồi Diệp Quán Ngữ dẫn cô ra ngồi sô pha trong phòng tiếp khách tầng hai, “Thế nào, ở đây cũng được chứ?”

Thư Mạn gượng cười: “Rất tốt, không ngờ anh lại là một người có nhã hứng đến vậy.”

Diệp Quán Ngữ nhướng mày, đuôi mắt nheo nheo: “Ồ, vậy em thấy tôi nên là một người như thế nào? Tôi rất muốn biết.”

Thư Mạn nghĩ bụng, anh là người thế nào thì có liên quan gì đến tôi, nhưng cô lại nhớ ngay đến mục đích khi đến đây, cô nhắc nhở mình phải kiềm chế cảm xúc, nếu làm găng với anh ta thì chỉ khiến mọi chuyện càng thêm tệ mà thôi. Cô đổi vẻ mặt tươi tỉnh, nhẹ nhàng cười nói: “Trông anh không giống một doanh nhân, tôi nói là lúc này.”

“Cảm ơn, câu này tôi thích nghe, nếu trong mắt em, tôi giống một doanh nhân thì chẳng khác gì nói khắp người tôi toàn mùi tiền, đúng thế không?” Diệp Quán Ngữ lịch sự, lưng quay về phía ban công, ngồi đối diện với Thư Mạn, ấn đường đầy vẻ vui sướng. Đích thực là anh rất vui sướng, mặc dù đã đoán trước cô đến với mục đích không tốt đẹp gì.

Thư Mạn không trả lời ngay, nhún người rồi cuối đầu uống trà. Dáng vẻ trầm tư đó của cô trông đẹp vô cùng, cổ cao nõn nà hơi lộ ra, hàng lông mi dài cụp xuống, ngũ quan thanh tú, lại thêm làn da mịn màng trắng trẻo, thật giống với giai nhân dưới nét bút của Trần Dật Phi(1), chỉ một cử động nhỏ cũng phảng phất hương thơm.

(1) Trần Dật Phi (1946-2005), là một họa sĩ đương đại hàng đầu đồng thời là một đạo diễn phim người Trung Quốc.

Diệp Quán Ngữ tự nhiên lại ngơ ngẩn thất thần. Cuối cùng thì đã gần lại rồi. Chỉ gần hơn một chút, gần hơn một chút nữa, là anh thật sự có thể chạm vào cô. Đã bao năm rồi, cô chính là giấc mộng của anh…

Buổi tối, hai người ăn tối ở dinh thự.

Căn bếp trong công quán rất lớn, không biết Diệp Quán Ngữ gọi điện thoại mời hai đầu bếp ở đâu đến, chỉ một chốc đã bày ra cả một bàn ăn thịnh soạn. Anh bảo ăn ở ngoài ồn ào quá, ở đâu cũng không yên tĩnh bằng ở trong công quán. Quả nhiên là rất yên tĩnh. Phòng ăn tầng một có một cái cửa sổ lớn, ngoài tiếng nhạc du dương ra chỉ có tiếng gió rì rào ngoài khung cửa, ánh đèn màu hoàng hôn không quá sáng quyện với màu giấy dán tường theo phong cách điền viên trông càng thêm hài hòa đẹp mắt.

Phòng ăn to lớn và yên tĩnh đến mức có thể ngay thấy tiếng thở của nhau. Thư Mạn ngồi đối diện với Diệp Quán Ngữ, tóc buông xõa, mặt mày các nét không khiến người ta cảm thấy đẹp đến phi thường, nhưng dưới ánh đèn, sắc mặt cô sáng bóng tựa hồ như ánh nước lấp lánh vô cùng thanh thoát và dễ mến. Trong cự li chỉ cách có vài mét ấy, Diệp Quán Ngữ đã ngửi thấy mùi hương thơm quyến rũ mê hồn toát ra từ người cô. Trái tim anh loạn nhịp.

Đây là thật sao?

Cô đang ở trước mặt anh, đang cùng ăn tối với anh, là thật sao?

Mười mấy năm rồi, trở về để cưới cô luôn là khát khao thiết tha nhất trong hành trình gian nan khốn khổ của anh. Trong những ngày tháng phiêu bạt bên ngoài ấy, khuôn mặt cô chính là kí ức sâu đậm nhất khiến anh quên đi mọi đau khổ, nếu không có những kí ức đấy, có lẽ anh đã không thể sống thêm một ngày nào nữa. Sau khi làm ăn phất lên, anh đã từng có được rất nhiều phụ nữ, họ đều có một đặc trưng chung: đôi mắt to, cằm thon gọn, làn da trắng mịn, tướng mạo thuần khiết, nhưng tất cả đều không bằng một người. Người đó chính là cô, cô không bao giờ có thể bị ai thay thế, vậy nên anh trở về tìm cô, từng bước, từng bước tiếp cận cô, và cho mãi đến sau cùng là mở cánh cổng chính, đón cô vào nhà.

Nhưng Diệp Quán Ngữ biết, tất cả mới chỉ đang bắt đầu, việc anh phải làm còn rất nhiều, ví như trước mắt đây, anh nhất định phải để lại cho Thư Mạn ấn tượng thật tốt về con người anh, một người biết quan tâm, săn sóc người khác chu đáo. Anh mỉm cười, đặt món ăn trước mặt Thư Mạn, rót rượu cho cô, hai người lại tiếp tục thong thả nói chuyện. Câu chuyện tự nhiên nhắc đến Đỗ Trường Phong, Thư Mạn đang suy nghĩ làm thế nào mở lời, Diệp Quán Ngữ đã nói trước: “Em vẫn dạy ở trường của anh ta sao?”

“Vâng.”

“Anh ta có mưu đồ bất chính với em, em không biết hay sao?”

“Tôi biết.”

“Vậy sao em còn ở lại đó? Em có biết là tình cảnh của em bây giờ rất nguy hiểm hay không? Muốn dạy đàn thì tôi có thể mở trường cho em, lấy danh nghĩa của em để mở trường, dù ở ngay trong công quán này cũng được.” Mặt Diệp Quán Ngữ đầy vẻ thật lòng, “Ở chỗ sân này hay chỗ khác đều tốt cả, chỉ có đều là yên tĩnh quá thôi. Nếu có lũ trẻ đến chạy nhảy thì ít nhiều cũng thêm chút hơi người. Thư Mạn, tôi nói thật đấy… Tôi rất muốn làm việc gì đó cho em, nhưng lại không biết làm thế nào thì em mới không phản ứng lại, tôi sợ em giận.”

Thư Mạn ngạc nhiên, lời dạo đầu thế này khiến cô hoàn toàn không biết nên tiếp chuyện thế nào.

Diệp Quán Ngữ tiếp tục nói: “Đừng để tên lừa đảo ấy lừa, anh ta chỉ muốn báo thù cho anh trai mình thôi, em có hiểu không? Vậy nên tôi cho rằng em đến đây là an toàn nhất, tôi đảm bảo anh ta sẽ không gây phiền phức được. Anh ta mà dám đến gần công quán một bước, tôi sẽ cho anh ta biết tay.”

Vốn dĩ Diệp Quán Ngữ nói vậy để Thư Mạn thấy yên lòng, nhưng Thư Mạn nghe những lời này trong lòng lại rất khó chịu, cô không phải con ngốc, cô vẫn có khả năng phân biệt được tốt xấu, đúng sai cơ bản. Bất kể Đỗ Trường Phong tiếp cận cô vì lý do gì, nhưng dù sao cô đã tiếp xúc với anh một thời gian, có thấy tính cách con người đó quả hơi quái đản nhưng tuyệt đối không phải người xấu. Hơn nữa, một người bình thường lại bị nhốt ở một nơi như vậy, cho dù đứng ở lập trường nào thì trong lòng cô cũng nảy sinh lòng trắc ẩn. Cô vẫn luôn nhớ hôm chuyển cây đàn đi, từ trong mắt anh, cô đọc được nỗi tuyệt vọng và đau thương. Thật sự, ngoài Lâm Nhiên ra, cô chưa bao giờ nhìn thấy một nỗi đau thương nào hơn thế.

Diệp Quán Ngữ có uống chút rượu, đầu óc rõ ràng không được tỉnh táo như thường, những gì nên nói và những gì không nên nói, anh lại trở nên không kiêng nể gì. Trên mặt anh nở nụ cười, nụ cười khiến khuôn mặt hoàn toàn giãn ra khiến anh điển trai lạ thường, nhưng những lời anh nói lại khiến Thư Mạn thấy lạnh sống lưng: “Tiểu Mạn, có thể em không biết rằng, ngọn nguồn câu chuyện giữa tôi và anh ta còn sâu xa hơn, mười mấy năm về trước đã quen biết nhau rồi, nhất cử nhất động của anh ta tôi đều rõ như lòng bàn tay… Những năm qua, anh ta đã làm những gì, đã đi những đâu, đã kết giao với những người nào, kể kẻ việc…đã từng yêu mấy người đàn bà, tôi đều biết hết. Tối hôm tuyết rơi em ở trong Ngọa hổ sơn trang, tôi nghĩ chắc anh ta có ý đồ với em, cứ đứng mãi bên ngoài cửa phòng em lưỡng lự, do dự đến tận sáng sớm, thật là một kẻ đáng thương…”

Thư Mạn bỗng giương to đôi mắt…

“Đừng cảm thấy kì lạ, không phải tôi đang giám sát em, mà là giám sát anh ta. Sao tôi giám sát anh ta, sau này em sẽ hiểu. Tôi biết rõ anh ta hơn bất cứ ai trên thế giới này. Anh ta thích cái gì, không thích cái gì, tôi đều thuộc như lòng bàn tay. Ví như anh ta đã từng rất thích một người con gái, để gửi gắm niềm thương nổi nhớ, thậm chí anh ta còn nuôi hai con thiên nga, anh ta gọi một con thiên nga là ‘cô bé’…Anh ta trằn trọc không ngủ vì người con gái đó, thường xuyên trốn đến gần nhà cô gái đó, lén lút ngắm nhìn cô ấy. Tôi biết rõ người con gái đó quan trọng thế nào với anh ta, sau khi con thiên nga tên ‘cô bé’ đó chết, anh ta cũng bệnh suýt chết…”

Có một cái gì đó sắc nhọn đâm vào tim Thư Mạn.

Khóe môi cô run lên, đầu óc mơ màng, dường như đã hiểu, mà cũng dường như không hiểu.

Diệp Quán Ngữ nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ ông trời cố tình sắp xếp như vậy, vì tôi biết người con gái ấy, hơn nữa còn bị lún sâu vào tình cảm với người đó. Bao năm qua, người con gái ấy vẫn luôn là giấc mộng đẹp nhất, thuần khiết nhất của tôi, mong ước của tôi đối với người con gái ấy cũng không kém anh ta chút nào… Trong lòng tôi rất rõ, chỉ cần có được người con gái ấy là tôi thắng được thằng điên đó. Nhưng không phải chỉ vì tôi muốn thắng anh ta, mà còn bởi tôi thật sự yêu người con gái đó, cho đến giờ, cô ấy là tình yêu duy nhất mà tôi muốn có trên đời này…”

“ Mỗi lúc tôi nói chuyện với cô ấy, tim tôi đều đập nhanh đến nỗi khiên tôi nghẹt thở; sau khi về nước, ngày nào tôi cũng đợi ở gần khu nhà cô ấy ở, chỉ mong được gặp cô ấy, được nhìn thấy bóng dáng cô ấy là tôi đã thấy mãn nguyện rồi. Tôi thuộc làu những thói quen sinh hoạt của cô ấy, từ cửa hàng tạp hóa cô ấy hay đến, công viên cô ấy hay ngồi cho đến bệnh viện cô ấy đến mỗi khi bị ốm, tôi đều thuộc hơn cả nhà mình. Khúc nhạc cô ấy thích đàn nhất, bộ quần áo cô ấy thích mặc nhất, loại dầu gội đầu cô ấy thích dùng nhất, nước đậu cô ấy thích uống nhất, tất cả tôi đều ghi khắc trong lòng, tôi không nhớ số tài khoản ngân hàng của mình, nhưng lại nhớ mỗi tuần ngày nào cô ấy sẽ ra ngoài, ngày nào đứng ngẩn ngơ trên ban công, ngày nào sẽ dạy lũ trẻ học đàn…”

“Trong lúc tôi bí mật theo sát cô ấy, tôi biết được rằng thằng điên đó cũng đang bí mật dò la cô ấy. Tối nào tôi cũng nhìn thấy thằng điên đó chần chừ do dự dưới nhà cô ấy, ngồi dưới gốc cây xoan hút thuốc cho đến tận nửa đêm, sau khi cô ấy ốm nhập viện, anh ta cũng ở bệnh viện cả đêm nhưng lại không dám lộ diện,tôi có thể hiểu được mâu thuẫn trong lòng anh ta, anh ta hận cô ấy, nhưng cũng yêu cô ấy… Tiểu Mạn, em có biết người con gái ấy là ai không?”

Bỗng chốc nước mắt cô tuôn trào. Cô chỉ cho rằng anh đang nói những lời điên loạn.

Cô vẫn luôn cho rằng, trên thế gian này ngoài Lâm Nhiên ra, sẽ chẳng còn ai thương nhớ cô đến vậy.

Nhưng trong chính giây phút này, cô đã thấy được đáp án của câu đố mà cô vẫn luôn mơ hồ không hiểu, cô thấy cô và anh đã từng quen biết, ánh mắt đau thương của anh khi nhìn cô, hóa ra tất cả đều không vô duyên vô cớ chút nào. Bao năm qua cô đã từ bỏ, đã thôi thương nhớ, luôn cho rằng mình sẽ không bao giờ đau lòng vì bất cứ ai nữa, nhưng trong giây phút này, trái tim cô lại nhói đau, tưởng như có cây kim nhỏ xíu nằm trong đó, mỗi lần đập lại khiến tim càng nhói buốt hơn.

“Em sao vậy, sao lại khóc?” Diệp Quán Ngữ đã uống hơi nhiều, anh thương hại đưa tay lên định lau nước mắt cho cô. Cô né sang một bên, tay anh hẫng giữa tầng không nhưng anh lại nhanh chóng bình tĩnh, anh mỉm cười, lấy một đĩa nem cuốn đặt trước mặt cô, “Này, ăn món này đi, nhất định em sẽ thích.” Anh chống cằm, ánh mắt như có vẻ dửng dưng, nhìn cô nói, “Đích thân tôi xuống bếp nấu đấy. lúc chiều trước khi em đến, tôi đã làm xong sẵn món này.”

Thư Mạn trợn tròn mắt, anh ta còn xuống cả bếp sao?

“Này, ăn thử đi.” Diệp Quán Ngữ gắp một chiếc nem để vào trong bát cô. Thư Mạn ngập ngừng, cắn thử một miếng nhỏ, chỉ một miếng nhỏ thôi, mà toàn thân cô như thể bị kích điện vậy, lưng cô thẳng dậy, đầu óc lẫn tứ chi không nhúc nhích được… Cái mùi vị này, chẳng phải chính là mùi vị hồi nhỏ cô đã được nếm trên phố Thúy Hà sao?

Diệp Quán Ngữ như thỏa lòng mong ước, nhìn miệng cô co giật mạnh, anh nhìn cô, vẻ mặt rất bình tĩnh, chỉ nhìn cô, không nói năng gì.

Bởi vì anh biết có nói gì cũng không có tác dụng lấn át được mùi vị của chiếc nem cuốn đó đến cô. Anh biết, nhất định là cô nhớ.

Nước mắt từ trong khóe mắt Thư Mạn lại trào ra nhiều hơn, cô gần như đã quên dần cả mùi vị, cái mùi vị mà cô nhớ nhung vô hạn ấy, bỗng dưng hôm nay lại đâm trực tiếp vào cơ quan vị giác của cô, như một cơn mơ vậy. Trong chớp mắt cô đã hiểu tất cả, gia đình làm nem cuốn trước ngõ Thúy Hà, chưa bao giờ rời khỏi cuộc sống của cô!

Diệp Quán Ngữ lại gắp một chiếc nem vào bát cô: “Này, thích ăn thì ăn nhiều một chút, nếu em thích ăn, sau này tôi sẽ thường xuyên làm cho em ăn.”

Ánh mắt Thư Mạn mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt mình, lại bừng tỉnh nhớ lại, khi cô mua nem cuốn trước quầy hàng của bác ấy, rất nhiều lần nhìn thấy một cậu con trai mảnh khảnh đứng đỡ việc. Có lúc là hai cậu con trai, một lớn một bé, đứa bé hơn chắc là em trai anh ta, Diệp Quán Thanh. Cô còn nhớ cậu con trai đó rất gượng gạo, ăn mặc giản dị, ngày rét mướt mà hai tay lạnh cóng đỏ như củ cà rốt vẫn giúp bố làm nem cuốn. Mà khi ấy cô và Thư Tần đều nghiễm nhiên trông như những nàng công chúa nhỏ, ăn mặc váy vóc xinh xắn cầu kì, mỗi lần xuất hiện trước quầy hàng anh cứ cúi gằm mặt xuống, nhưng thi thoảng lại không kìm được lại ngước nhìn trộm hai chị em họ.

“Tôi biết em, còn sớm hơn nhiều so với anh ta, Thư Mạn.” Nụ cười trên khuôn mặt Diệp Quán Ngữ đã tắt, bình tĩnh nhìn cô, bây giờ trước mặt cô, mỗi cứ chỉ giơ tay động chân đều vô cùng quý phái, ai có thể liên tưởng đến việc anh chính là người con trai ngượng ngùng năm đó?

Thư Mạn ngậm nước mắt ăn hết một chiếc nem.

“Có ngon không?” Diệp Quán Ngữ hỏi cô.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Anh lại nói: “Từ nhỏ nhà tôi đã nghèo, bố tôi nghèo cả đời, không có gì để lại cho con cái, ngoài tay nghề làm nem cuốn ra chẳng có bất cứ gì cả. Bố nói, chỉ cần có một món nghề là không bao giờ chết đói được, đi đến đâu cũng kiếm được cái ăn… Đã bao năm qua rồi, mỗi khi nhớ bố, nhớ mẹ, tôi đều tự làm nem cuốn mà ăn, người từng nếm nem cuốn tôi làm, ngoài em ra chưa có ai cả. Thực ra ai cũng có thể làm nem cuốn, những nhà hàng lớn, quán rượu lớn đều làm rất ngon, nhưng mùi vị thì tuyệt đối không giống với mùi vị nem mà em đang ăn bây giờ. Bố tôi nói, nem cuốn làm thế nào không quan trọng, dùng nguyên liệu gì cũng không quan trọng, lửa to lửa nhỏ như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là phải biết làm bằng tấm lòng của mình, giống như làm co người thân trong nhà của mình ăn. Làm với cả tấm lòng như vậy, mùi vị nhất định sẽ khác biệt, vì vậy khi đó trên phố Thúy Hà, nem cuốn nhà tôi luôn có rất nhiều người đến mua, em cũng là một trong số đó, Thư Mạn…”

“Lần đầu tiên thấy em trong sân nhà họ Lâm trên phố Tử Đằng, ngay lập tức tôi đã nhận ra, em chính là cô bé cứ hay lui tới trước quầy hàng nhà tôi hồi trước, khi đó em còn rất nhỏ, chừng mười tuổi…”

“Cuộc đời con người tựa như một bàn cờ, chúng ta đều là những quân cờ trên đó, còn người chơi chính là số phận…”

“Cho dù chúng ta có vùng vẫy thế nào cũng không thể nào thoát khỏi ván cờ đã định đoạt sẵn của số phận, tiến hay lui, được hay mất, đều do số phận định đoạt hết rồi. Năm đó cả gia đình tôi người mất nhà tan, tôi tưởng rằng cả đời này sẽ chẳng bao giờ gặp lại được cô bé tham ăn ấy nữa, không ngờ… không ngờ cô bé đó lại là em, là em thật!”

“Em đã từng biến mất trong cuộc sống của tôi lâu như vậy, tôi và em chính là một ván cờ dang dở, trăm ngàn lượt xoay đi về, đến giờ, cuối cùng chúng ta lại gặp nhau.”

“Thư Mạn, tôi quyết không từ bỏ em đâu.”



Thư Mạn đặt đũa xuống, đứng dậy bước đến bên của sổ, nhìn những khóm hoa nhài đầy sân dưới ánh trăng mà nghẹn ngào không nói ra được một lời. Số phận chính là một bàn cờ, hóa ra là vậy!

Diệp Quán Ngữ cũng đứng dậy, bước đến bên cạnh cô: “Hôm nay em đến tìm tôi nhất định là có lý do.”

Cuối cùng thì anh cũng hỏi đến chủ đề chính.

Thư Mạn gật đầu, ngẩng lên nhìn anh: “Diệp tiên sinh, anh là một người tốt. Bởi bác trai là một người tốt, nên con trai bác ấy cũng là một người tốt. Tất cả mọi người trong gia đình anh đều rất lương thiện, vô cùng, vô cùng lương thiện. Toi có thể hiểu được sau khi anh mất đi cả bố mẹ, mất đi cả em trai, lòng anh đã phải chịu đựng nỗi đau vô cùng lớn. Bởi tôi cũng đã từng trải qua nỗi đau như vậy, cũng đã từng mất đi người thân yêu nhất,… Thù hận không thể nào đánh thức được những người thân đã ngủ say, anh không thể, tôi cũng không thể, mà người sống thì vẫn phải sống, cho dù chúng ta có bắt người sống phải chết thì cũng không thể nào có được niềm vui mà chúng ta mong muốn.”

“Thư Mạn, em muốn nói gì?” Theo thói quen, Diệp Quán Ngữ lại nheo nheo đôi mắt, nói rất chậm, nhưng đột nhiên lại trở nên lạnh lùng.

“Diệp tiên sinh, tôi nói những lời này không hề có ý muốn giải thích cho anh ấy, tôi chỉ muốn điều gì anh tha thứ được thì tha thứ cho người ta, cho dù anh có báo thù thế nào đi chăng nữa em trai anh cũng khổng thể nào sống lại được. Bi kịch ấy chẳng ai muốn xảy ra cả, không phải tôi muốn biện bạch cho họ, tôi chỉ không muốn anh cứ ngày một bị lún sâu hơn trong thù hận. Nói cho cùng, anh cũng là người đáng thương, em trai chết thảm như vậy, giờ anh chẳng người thân thích, nếu đã vậy thì càng nên đối xử tốt với cuộc sống, sao phải gây khó dễ cho bản thân mình thêm nữa?”

“Thư Mạn! Em không có tư cách dạy bảo tôi!” Diệp Quán Ngữ bỗng nhiên lớn tiếng, “Mối thù hận tôi mang theo, cuộc sống mà tôi đã phải trải qua, các người không thể hiểu được! Tôi còn sống đến bây giờ tất cả chỉ là muốn họ không được yên ổn! Cho dù bản thân tôi cũng không dễ chịu gì nhưng tôi cũng không bao giờ hối hận! Những điều này tôi không muốn nói, nhưng…” Anh tuôn liền một tràng, đến đây lại hạ giọng, “Thư Mạn, chỉ có một chuyện tôi có thể nói rõ ràng cho em biết, tôi đối với em là thật lòng, không liên quan gì đến họ, lại càng không liên quan gì đến thằng điên đó. Với tôi, em có ý nghĩa trên hết, trên tất cả! Chính tình yêu tôi dành cho em đã khiến tôi sống được đến ngày hôm nay, chứ không phải hận thù, em hiểu không, Thư Mạn?”

Thư Mạn lắc đầu, như thể không hiểu lời anh nói. Cô do dự nhìn anh, hàng lông mi nhè nhẹ nhướn lên, lộ ra ánh mắt sâu như làn nước thăm thẳm, nhu mì thật khiến người ta tan nát cõi lòng.

Diệp Quán Ngữ thích nhất, cũng sợ nhất phải đối mặt với ánh mắt ấy, nó thường khiến anh mất hết cả sự kháng cự và lòng hăng hái. Anh đăm đăm nhìn cô rất lâu, ánh mắt chăm chú, giọng nói mềm mại, ôn hòa đến lạ lùng.

“Có lẽ trong mắt em, tôi là một loại ma quỷ, đúng không? Nhưng chỉ đối với em, tôi mới có thể là chính bản thân mình như vốn có. Mười ba năm rồi, tôi trốn sau lưng thằng điên ấy, lặng thầm quan sát em, tình cảm này em không sao hiểu được đâu. Em không hiểu, tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng xin em đừng khinh thường tình cảm đó, cho dù tôi có tội ác chồng chất thì nội tâm cũng có những nơi gọi là cấm địa không thể nào xâm phạm, Thư Mạn…”

“Nhưng tôi không thể nào đối diện với người trong lòng tràn đầy những thù hận, tôi đã từng đối mặt với những thù hận như thế, tôi sợ…” Ánh mắt Thư Mạn đã lộ ra sự hỗn loạn trong nội tâm, từ sâu trong đáy mắt ánh lên những giọt lệ ngân ngấn.

Diệp Quán Ngữ vẫn cái dáng vẻ trầm tĩnh ấy, con người anh lúc này trong rất ấm áp, ôn hòa, như mặt trời mọc mùa đông, thong thả ung dung, cứ như thể đang nói chuyện gia đình với cô: “Đúng là tôi có thù hận, nhưng tôi sẽ không bao giờ để thù hận ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày và sự nghiệp của mình. Tôi cũng chưa hề làm gì gia đình họ cả, vì tôi tin chắc sự cắn rứt lương tâm còn dày vò ghê gớm hơn cả thù hận. Hãy cứ để họ tiếp tục dằn vặt đi, giờ đây đối với tôi mà nói, tình yêu mới là thứ tôi thực sự muốn hướng tới…”

“Tình cảm cần xuất phát từ hai phía, Diệp tiên sinh.” Thư Mạn ngắt lời anh.

Diệp Quán Ngữ cười: “Đương nhiên, điều này thì ai cũng hiểu, vì vậy tôi mới phải cố gắng, tôi muốn biến nó từ đơn phương thành song phương, nếu không nỗ lực thì làm sao có thể được chứ?”

Thư Mạn chuyển chủ đề, nhìn thẳng vào mắt anh: “Nhưng tôi rất muốn biểu diễn.”

Diệp Quán Ngữ tiếp lời: “Tôi có thể tổ chức một buổi độc diễn cho em, cũng có thể mời đến nhiều nghệ sĩ violon danh tiếng hơn đến biểu diễn cùng em.”

“…”

***

Bên nhà họ Lâm.

Cả buổi sáng Lâm Hy cùng bố Lâm Sỹ Diên bàn về vấn đề cổ phần của Lâm Duy trên tầng trên cùng của tòa nhà Chấn Á, chính là văn phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn. Lâm Sỹ Diên ngồi sau bàn chủ tịch, nét mặt sa sầm không nói năng gì. Lâm Hy đứng trước mặt bố, chỉ im lặng cúi đầu.

Đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua, Lâm Hy cứ đứng yên như vậy.

Trong công ty, thái độ của Lâm Sỹ Diên đối với nhân viên đều rất ôn hòa, bất luận nhân viên cũ hay mới vào, ông giống một người cao tuổi mặt mày phúc hậu thường xuyên tâm sự, ăn uống, cười đùa với cấp dưới như người một nhà, duy chỉ đối với con trai của mình lại không như vậy. Ông nhớ ngày sinh nhật của nhân viên cấp dưới nhưng không nhớ sinh nhật con trai mình. Hay nói một cách chính xác, thì ông có nhớ nhưng vờ như không nhớ. Bao năm qua, Lâm Hy cũng đã quen như vậy. Bởi anh cũng đã có được thứ mà anh mong muốn, từ một chủ nhiệm khoa ngoại bình thường leo lên chức Phó Viện trưởng bệnh viện Nhân Ái, rồi lại đến Tổng giám đốc tập đoàn, anh đã tìm được động lực cho việc bao năm qua chịu khổ chịu nhục gánh trọng trách gia đình. Nếu không, anh biết dựa vào cái gì mà ở lại đây, dựa vào cái gì mà đứng ở đây, nhẫn nhục ăn nói thẽ thọt khép nép trước mặt ông bố chưa bao giờ từng nở một nụ cười thân thiện với mình.

Lâm Sỹ Diên im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Nếu không thu lại được cổ phần của bác thì con cũng đừng ở lại đây nữa.”

Thật đơn giản, chỉ một câu nói. Không hề có một chút gì gọi là biểu cảm hay gần gũi về mối quan hệ huyết thống giữa hai bố con.

Lâm Hy vẫn nhã nhặn: “Con đã tìm gặp bác gái, nhưng bác trai vừa mới mất, tinh thần bác ấy rất bất ổn, con nghĩ có thể đợi thêm một thời gian xem…”

“Còn đợi cái gì?” Lâm Sỹ Diên đập mạnh xuống bàn, chỉ tay về hướng của sổ sát sàn sau lưng Lâm Hy nói, “Bản thân con chưa nhìn thấy sao? Diệp Quán Ngữ đã chuyển công ty đến chỗ đối diện với chúng ta rồi, rõ ràng là muốn chính thức tuyên chiến với chúng ta! Nếu đợi tiếp, chỉ sợ nó sẽ mang luôn cả bàn làm việc đến đặt ở cái tòa nhà này thôi.”

Đối diện bên kia đường là tòa nhà cao nhất Ly Thành, tòa nhà Mạo Nghiệp, chưa khánh thành được bao lâu. Vài ngày trước, Diệp Quán Ngữ chuyển trụ sở công ty từ Đồng Thành về đó. Ngày mừng tân gia, có rất nhiều lãnh đạo thành phố đến dự, những người có danh có tiếng hàng đầu giới kinh doanh Ly Thành cũng gửi lẵng hoa đến tặng, bày tỏ lời chúc mừng. Diệp Quán Ngữ cũng chu đáo không vừa, phái người đi gửi hai thiệp mời đến tòa nhà Chấn Á, kính mời hai bố con nhà họ Lâm đến dự tiệc.

Đương nhiên Lâm Sỹ Diên cũng không để mất phong độ được, ông và con trai Lâm Hy cùng đến chúc mừng. Câu đầu tiên Diệp Quán Ngữ nói khi nhìn thấy Lâm Sỹ Diên là: “Quả nhiên duyên phận giữa chúng ta không hề nông cạn chút nào, giờ ta lại là hàng xóm của nhau rồi.”

Lâm Sỹ Diên tức đến nỗi vừa về nhà đã quát mắng Lâm Hy: “Con nhìn người ta xem, mới chỉ có mười mấy nắm mà đã có thể làm hàng xóm với Lâm thị chúng ta rồi! Con nhìn lại bản thân mình đi, ngay đến cái cổ phần cũng không thu về được, chỉ sợ không quá mấy ngày nữa ngay cả cái giang sơn này cũng đổi họ mất thôi! Thật là không biết cả ngày, từ sáng đến tối con làm những việc gì nữa!”

Lúc này, Lâm Sỹ Diên tức giận nhưng không chỉ xoáy một chỗ, lại quở trách Lâm Hy: “Ta thực rất ngưỡng mộ Diệp Đại Long, xuất thân là nông dân nhưng lại nuôi được đứa con giỏi giang như Diệp Quán Ngữ! Năm đó trên phố Thúy Hà, Diệp Đại Long đẩy xe hàng bán sức lao động, hai thằng con trai ông ấy mỗi tối còn phải phụ giúp bố mẹ sắp hàng bán đồ ăn đêm, nhưng học tập bài vở vẫn đứng đầu lớp. Trong khi đó, anh em các con thì đang làm gì chứ? Không nghỉ dưỡng ở Hawai thì lại trượt tuyết ở Thụy Điển, cuộc sống mà các con có được, sự giáo dục mà các con được hưởng, anh em nhà họ Diệp có nằm mơ cũng chẳng dám. Nhưng bây giờ thì sao? Người ta chả sắp làm tổ trên đầu chúng ta rồi đấy! Con thử nói xem, con có xứng đáng với những gì ta đào tạo cho con bao nhiêu năm qua không?”

Lâm Hy chỉ có thể nhẫn nhịn: “Bố, con sẽ cố gắng hết sức…”

Lâm Sỹ Diên lạnh lùng hất mũi: “Cố gắng hết sức? Con đã cố gắng hết sức rồi sao? Đừng tưởng rằng ta không biết, cả ngày suốt từ sáng đến tối con trốn dưới tầng hầm của bệnh viện, Uyển Thanh nói con thường xuyên sáng sớm mới về nhà, con đang làm cái gì vậy?”

“Con đang nghiên cứu.”

“Nghiên cứu?” Lâm Sỹ Diên gõ bàn, thái độ khinh thường, “Chi bằng con nên nghiên cứu xem làm thế nào để sinh thêm một suất đinh cho nhà họ Lâm đi thì hơn. Cưới cô vợ như hoa như ngọc về mà để trưng bày thế à, con muốn nhà họ Lâm này tuyệt hậu hay sao? Suốt ngày chuyển đi chuyển lại mấy cái ống thí nghiệm, thiết bị dụng cụ, chuột thí nghiệm, thế là con có thể giữ được gia nghiệp nhà họ Lâm hay sao? Nhà họ Lâm có thể đông con nhiều cháu, đời đời hưng vượng được hay sao?”

“Bố, chúng con còn trẻ, chuyện con cái có thể muộn một hai năm sau cũng được.” Lâm Nhiên chống cự yếu ớt.

Lâm Sỹ Diên lại hất mũi lạnh lùng: “Một hai năm nữa? Ta chỉ sợ cái mạng ta nó không sống được lâu đến thế! Bác con chết không được rõ ràng, biết đâu một ngày nào đó lại đến lượt lão già này? Ta đã không ôm kỳ vọng quá lớn ở con nữa rồi, nếu con có thể sinh thêm một suất đinh cho nhà họ Lâm trước khi ta hấp hối thì ta có thể yên tâm nhắm mắt được rồi…”



Trời đã tối, Lâm Hy vẫn ở trong phòng làm việc. Buổi sáng nghe lời bố dạy bảo, cả buổi chiều anh hầu như cũng không ra khỏi phòng làm việc. Luôn luôn khao khát khi mình đã trở nên mạnh mẽ giỏi giang sẽ có được sự công nhận của bố, anh tự nhận mình đã có gắng hết sức rồi, chuyện gì cũng thuận theo ý của bố mà làm, nhưng kết quả thì sao? Cho dù anh có làm thế nào, làm tốt ra sao, rốt cuộc cũng không có được sự tán dương tối thiểu của bố. Suốt từ bé đến lớn, anh luôn coi bố là thần tượng để sống và noi theo, chưa bao giờ anh từng nghĩ liệu mình có nên làm như vậy hay không, anh chỉ biết anh chỉ có thể làm vậy, sinh ra trong một gia đình như thế này, anh không còn sự lựa chọn nào khác.

Vốn dĩ mọi chuyện đều rất tốt. Thật sự đều rất tốt. Nhưng ông trời không bao giờ muốn cho anh tất cả những thứ mà anh muốn, có lẽ, thậm chí, thứ mà anh có được trong tay sẽ hóa thành bọt nước chỉ trong nháy mắt. Một khi đã chắc chắn rất nhiều thứ vỗn dĩ đã thuộc về mình thì không được phép đánh mất. Cho dù anh cảm thấy sự nghiệp của gia tộc là một gánh nặng, anh có thể tự mình từ bỏ, chứ không được phép để người khác cướp mất. Nhưng cái chân tướng bất ngờ ập đến đã dồn ép anh vào bước đường cùng. Giờ anh mới hiểu, hóa ra anh chẳng là cái gì cả, chẳng có cái gì cả. Anh nhất định phải nắm chắc lấy, nhất định phải giấu nhẹm đi. Nhất định, nhất định phải thế…

Quá nhiều “nhất định phải”, anh cảm thấy cuộc sống của mình thật tù túng, luôn trong trạng thái nghẹt thở. Cho dù là đối diện với vợ mình anh cũng không thể nào thở nhẹ nhõm được. Thật đúng là bi kịch, anh trai bị nhốt trong viện tâm thần còn chưa phát điên thật, anh sống trong thế giới tự do tự tại nhưng sớm đã không còn là một người bình thường từ lâu rồi. Đến cả ngay lúc này cũng không dám nói mê. Chân tướng, kì thực chính là tội ác, dưới mỗi bộ mặt nhân ái lương thiên kia đều có một trái tim tội ác.

Lâm Hy không bật đèn, duy chỉ có trong bóng tối anh mới có thể bộc lộ bản thân mình. Anh gục đầu trên bàn làm việc. Anh không thừa nhận rằng mình đang khóc, nhưng rõ ràng là có nước mắt đang trào ra, ướt cả tay áo.

Anh trở về căn nhà họ Lâm trên phố Tử Đằng khi đêm đã rất khuya. Vừa bước vào cửa nhà thì quản gia đã đưa cho anh một tờ giấy. Ban đầu anh tưởng đó là do công ty gửi đến, anh thản nhiên mở ra xem, nhưng kết quả nội dung trong đó lại khiến anh biến sắc… Đồng tử anh co giãn mạnh, trời đất đang xoay chuyển, anh ngã vật xuống sô pha, cứ như thể vừa bị rút hết gân cốt vậy.

“…Ai gửi đến vậy?” Anh hỏi ông quản gia.

“Tôi không biết người đó. Đó là một vị tiên sinh, nói là luật sư.”

“Ông ta có nói gì nữa không?”

“Không nói gì cả, chỉ nói muốn mời anh uống cà phê.”



Đến rồi, cái gì phải đến cuối cùng đã đến rồi! Mười bảy năm, bí mật này đã bị cất giấu suốt mười bảy năm trời, cuối cùng đã bị người ta biết được. Lúc đầu Lâm Hy cũng từng có vẻ hoài nghi, bịt miệng được một người, nhưng có thể bịt miệng được tất cả mọi người không? Nhưng ông bố Lâm Sỹ Diên cứ kiên quyết cầm tiền đi lo liệu, không biết là vì nóng lòng muốn cứu con, hay là vì lý do nào khác…

Buổi tối, tại câu lạc bộ Hoàng Quan cao nhất Ly Thành.

Phòng VIP trông vô cùng xa hoa, tấm thảm Thổ Nhĩ Kì dày hụ tuyệt đẹp trải kín đến mỗi góc phòng. Đèn chùm bằng thủy tinh vô cùng lộng lẫy, tranh sơn dầu bản gốc của một họa sữ tài danh phương Tây, chiếc ghế sô pha dài kiểu Tây, còn cả hoa hồng nở rộ trên bàn uống trà…, tất cả khiến căn phòng toát lên một vẻ lãng mạn và xa hoa tuyệt đối. Đặt mình trong đó chẳng khác nào được vào trong một cung đình nào đó của châu Âu, tất cả cứ như là trong mơ vây.

Lâm Hy đã từng vào căn phòng này, ngay đến cái tay nắm cánh cửa phòng cũng được mạ vàng. Trước kia Lâm Hy đã từng thuê nơi này để tiếp đãi khách quý, nhưng bây giờ, nghe nói nó đã được Diệp Quán Ngữ bao thuê dài kỳ để làm nơi tiếp khách riêng. Giờ anh ta có rất nhiều tiền, nhưng rốt cuộc là có bao nhiêu thì thực sự không ai biết. Khi Lâm Nhiên thấy Diệp Quán Ngữ lấy ra chai rượu nho năm 1982 để tiếp đãi anh, anh không thể không thừa nhận, Diệp Quán Ngữ bây giờ đã không còn mối liên hệ nào với Diệp Quán Ngữ nghèo khổ ngày xưa nữa.

“Thế nào? Có phải anh cảm thấy tôi rất tùy tiện không?” Diệp Quán Ngữ mặt một bộ thường phục trắng toát, điềm nhiên ngồi đối diện với Lâm Hy, vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn, như thể đang ôn chuyện ngày xưa với một người bạn cũ.

“Nên là vinh hạnh thì đúng hơn.” Xét cho cùng thì Lâm Hy cũng là người đã từng trải, cũng bình tĩnh, không hề nao núng, “Diệp tiên sinh khách khí quá, có chuyện gì thì cứ nói, đừng ngại, Lâm mỗ xin được rửa tai lắng nghe.”

Diệp Quán Ngữ ung dung nghiêng người dựa vào sô pha, mỉm cười gật đầu: “Quả không hổ danh được đào tạo bởi Lâm lão gia, đúng là hổ phụ thì không có khuyển tử. Được, vậy tôi nói thẳng nhé, Lâm Duy tiên sinh cũng vừa mới quy tiên, theo lý mà nói thì trong cái thời điểm này tôi không nên can dự vào chuyện này, nhưng tôi là một thương nhân, đối với một thương nhân mà nói thì thời cơ là vô cùng quan trọng. Nói rõ ra là, tôi muốn có tất cả số cổ phần dưới tên Lâm Duy tiên sinh. Đương nhiên, về giá cả thì sẽ không để vợ con ông ấy thiệt…”

“Không thể nào!” Lâm Nhiên ngắt lời anh, không chút khoan nhượng, “Cổ phần nội bộ của nhà họ Lâm chúng tôi không bao giờ để lọt ra ngoài, đây là gia quy của nhà chúng tôi, xin Diệp tiên sinh hiểu cho…”

“Đó là gia quy của người nhà các anh, không phải của nhà tôi, tôi cũng chẳng bận tậm đến điều đó. Thương nhân chỉ quan tâm đến lợi nhuận thôi.”

“Tôi biết bây giờ Diệp tiên sinh có vốn hùng hậu, nhưng chúng tôi không bán gia nghiệp, xin thứ lỗi.” Thái độ Lâm Hy kiên quyết.

Diệp Quán Ngữ thản nhiên, ung dung đĩnh đạc: “Lâm công tử, tuy hôm nay tôi mời anh đến đây, vốn dĩ không phải là để trưng cầu ý kiến của anh. Phong cách làm của Diệp mỗ tôi đây chắc anh vẫn còn chưa hiểu lắm. Chuyện mà tôi đã quyết định rồi thì tuyệt đối không bao giờ trưng cầu ý kiến người khác, tôi thông báo cho anh một tiếng cũng hoàn toàn chỉ là xuất phát từ lòng tôn trọng mà thôi, anh nên hiểu. Đồng ý chứ?”

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Đương nhiên anh sẽ đồng ý.”

“Tôi không đồng ý!”

“Vậy thì em trai tôi Diệp Quán Thanh chắc chắn cũng không đồng ý !” Sắc mặt Diệp Quán Ngữ đột nhiên biến đổi hoàn toàn, lúc nãy còn mây mờ gió thoảng, trong tức khắc bỗng nhiên kết băng đóng tuyết, “Tờ giấy đó tôi nghĩ anh cũng đã xem rồi, nếu như công khai, anh nói xem, Lâm công tử, liệu anh còn có thể ngồi đây mà nói chuyện trên trời dưới đất với tôi không?”

“…”

Lâm Hy hít lạnh một hơi dài, chỉ thấy lòng bàn tay mình ướt mà lại lạnh băng, có lẽ là do đổ mồ hôi, cũng có lẽ là do tâm lý quá căng thẳng. Anh biết, người đàn ông ngồi đối diện mình bây giờ là người như thế nào, mất tích suốt mười mấy năm rồi đột nhiên trở về quê không lí do gì ngoài việc báo thù. Đấu với anh ta, Lâm Hy không hề nắm bắt được chút gì. Cũng giống như ban nãy anh uống một cốc cà phê đậm đặc, vị đắng ngắt ấy, đắng đến tận lục phủ ngũ tạng, đắng đến nỗi khiến anh hoa mắt chóng mặt. Đây chính là quả đắng tự tay anh trồng lên! Nhưng anh chỉ có thể cố mà nhẫn nhịn hết sức mình, dù sao thì cũng quen phải nhẫn nhịn rồi, có khó có khổ đến mấy đi chăng nữa thì anh cũng có thể nhẫn nhịn được. Vả lại, trong đầu anh đã nhanh chóng tính toán lợi nhuận được mất, 12% số cổ phần so với nhà lao tối tăm vô tận ấy mà nói, bên nào nhẹ bên nào nặng, đương nhiên nhìn cái là biết ngay.

Mãi lâu sau, anh nâng ly rượu nho trước mặt lên, ngập ngừng nhấp một ngụm. Rồi run rẩy đặt ly rượu xuống.

Cuối cùng anh vẫn phải thỏa hiệp, vẻ mặt đau khổ: “Diệp tiên sinh, chúng tôi có thể nhượng lại 12% cổ phần này, về chuyện năm đó, nhà họ Lâm chúng tôi thực sự rất xin lỗi. Cũng chính vì thế mà chúng tôi đã phải cõng trên lưng cái giá chữ thập suốt mười bảy năm trời, anh trai tôi cũng đã bị nhốt trong viện tâm thần suốt mấy năm qua, chỗ nào có thể tha thứ thì hãy tha thứ, hi vọng Diệp tiên sinh hãy… hãy…”

“Coi như là bù đắp sao?” Diệp Quán Ngữ cười nhạt.

“Coi … coi như…” Trán Lâm Hy đã toát mồ hôi.

“Các người rộng rãi thật đây, năm đó bố anh cũng hào phóng cho tôi hai triệu tệ, chính nhờ hai triệu tệ đó, tôi đã ăn nên làm ra. Cũng chính nhờ hai triệu tệ đó đã khiến ngày hôm nay tôi có thể mua được 12% số cổ phần này, chuyện trên đời quả thật khó lường, anh nói có phải không?” Diệp Quán Ngữ nói đến đó liền phá lên cười.

“Anh cũng nên dừng lại đúng lúc thì hơn, Diệp tiên sinh.”

“Được, tiễn khách.”

Diệp Quán Ngữ liếc nhìn về phía phòng thư kí, Lữ tổng quản mặc bộ Âu phục da bước ra, lịch sự chu đáo cúi người “Mời!” Lâm Hy chậm chạp đứng dậy, nhưng toàn thân vẫn cứng đơ, anh gật đầu với Diệp Quán Ngữ, “Vậy tôi cáo từ trước, Diệp tiên sinh xin hãy bảo trọng.” Nói xong anh đi thẳng ra cửa. Sau khi Lâm Hy ra khỏi cửa, trong phòng vẳng lại tiếng nói lạnh lùng của Diệp Quán Ngữ: “Mạng sống của em trai tôi không chỉ đáng giá 12% cổ phần đâu.”

Câu nói ấy như một con dao sắc nhọn xuyên thẳng vào tim Lâm Hy, khiến anh ngay cả sức quay người lại cũng không còn. Tất cả vẫn chưa kết thúc, vẫn chưa kết thúc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.