“Chán quá, chán quá đi à! Sao mà chán dữ vậy nè, chán chết mất!”
Nằm sấp ra bàn, Tiểu Lang không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu nàng
mở miệng than vãn rồi nữa. Vươn tay nhổ cây nấm mọc từ đỉnh đầu xuống
liệng đi, Tiểu Lang nằm nghiêng hẳ qua một bên tay, tay còn lại nhàn rỗi cào cào mặt bàn sần sùi. Nàng sắp mốc meo rồi!
Đã gần một
tháng từ khi đặt chân đến Kính Hồng thành, Tuyết Tĩnh Nguyệt cùng Tuyết
Bạch Cầm, hai vị khâm sai triều đình, hầu như ngày nào cũng bận rộn với
sự vụ. Nào là tiếp tế cho dân, lập lại trị an trật tự, giám sát công
trình đê điều, đốc thúc nhân công, và vô số vấn đề liên quan đến Kính
Hồng thành. Tiểu Lang trông Tuyết Tĩnh Nguyệt hôm nào cũng đi từ sớm mà
mãi đến tận tối muộn mới về mà thấy thương vô cùng, càng thêm oán trách
tên chết tiệt Tuyết Bạch Cầm giao cho hắn quá nhiều việc mà không để
nàng giúp. Ở đâu ra cái lí:”Đây là chuyện quốc gia đại sự, phận nữ nhi
như ngươi biết gì mà xen vào”, rồi nhẫn tâm xách nàng vứt ra ngoài chứ?
Tiểu Lang không chỉ một lần bày tỏ xúc động muốn đập chết Tuyết Bạch
Cầm, dần cho y một trận nhừ tử, để cái mặt hống hách của y sung vù như
đầu heo. Tuyết Tĩnh Nguyệt chi thở dài, bảo nàng trong thời gian này
chịu khó đừng sinh sự, nhẫn nại ở lại trong trang viện của An đại nhân – Quan phụ mẫu của Kình Hồng thành này – chờ khi sắp xếp ổn thoả mọi
việc, nhất định sẽ mang nàng đi thăm thú đó đây.
Tuyết Tĩnh Nguyệt đã nói đến thế, phận ăn nhờ ở đậu như nàng đành phải an phận
chịu bó chân ở đây thôi chứ sao, mọi người trong trang viện đều rất tốt, đối với nàng cũng chu đáo vô cùng, cơm ăn nước uống đều dâng tới tận
cửa, khiến nàng có loại lỗi giác như tiểu thư khuê phòng. Nhưng dù cho
có tỉ mỉ thế nào thì chung quy vẫn lộ ra sơ hở, nói họ sợ nàng lạ nước
lạ cái nên đặc biệt chiếu cố, chi bằng nói đúng hơn là họ không muốn để
nàng rời khỏi phòng, cố tình sắp đặt người giám thị nàng.
Một lần vô tình nghe được tiếng động lạ, Tiểu Lang men theo âm thanh thì đến được nhà kho, thấy phía trước có bốn, năm gia đinh đứng gác, dường
như họ đối với tiếng động phát ra sau cánh cửa khoá chặt rất quen thuộc, cũng chẳng lạ lẫm gì mà đi tò mò mở ra xem. Thấy nàng đến, từ đằng xa
họ đã cử người ra đón đầu chặn lại, Tiểu Lang chú ý khi nàng hỏi có gì
bên trong, họ liền đánh mắt qua nhau rồi cười rất không thật, nói đây là nơi giam giữ những gia nhân làm sai đang chịu phạt, một mực dời đi mối
quan tâm của nàng, dẫn dụ đưa nàng quay về phòng.
Tiểu Lang là người dễ bỏ qua vậy sao, đương nhiên là chờ khi trời tối liền tìm
đến căn phòng đó điều tra sự việc, xem xem chủ nhân của cái nhà này, An
đại lão gia, đang cất giấu bí mật gì mà không muốn để người khác biết.
Mắt nàng loé lên, nhếch môi cười giễu cợt. Vị An đại nhân này quả nhiên không phải người tầm thường, hèn gì người ta hay bảo, kẻ làm quan tay
đều nhúng chàm qua, lời này xem ra cũng không phải là không có lí của
nó.
Trong nhà kho của y tàng trữ vô số hàng quốc cấm, không
chỉ có thuốc phiện, pháo nổ cùng vô số vũ khí chuyên dụng của quân đội,
mà còn một thứ khác cũng rất trọng yếu.. Nô lệ!
Không ngờ,
thân là quan phụ mẫu, y lại có thể qua mặt tất cả mọi người làm những
việc tày trời như thế, nếu để triều đình biết được, y không chỉ bị lột
mũ ô sa, tịch thu tài sản mà còn liên luỵ đến cả dòng tộc, bị chém đầu
thị chúng.
Nhưng, dù gì cũng không liên quan đến nàng, nàng chỉ muốn biết nó có ảnh hưởng đến nàng hay không thôi, những chuyện còn lại thì nàng không quan tâm, ai cũng có bí mật mà, đúng không?
Mặc xác cái tên họ An đó muốn gì, chỉ cần y không làm phiền đến nàng là được, những thứ khác chỉ là thứ yếu. Hắn ác, nàng cũng ác, hắn giả nhân giả nghĩa, nàng lại không phải kẻ sống hai mặt sao, lấy tư cách gì mà
quản hắn? Tiểu Lang không phải người tốt, càng không nghĩ sẽ trở thành
người tốt, sống chết của người khác không phải việc của nàng, lòng nhân
nghĩa của nàng đã chôn xuống cùng ngày nàng mất đi tất cả.
“Thật chán đến vậy?”
Tràng cười khẽ đột ngột truyền tới, không cần nhìn nàng cũng đoán được chủ nhân của giọng nói đó là ai.
Tiểu Lang đổi thư thế nằm dài, bỉu môi:”Vâng, chán đến muốn phát điên
luôn gia à!” Không thấy mớ nấm mọc trên đầu nàng sao? Đây chính là minh
chứng ‘sống còn’ biểu thị cho cực độ nhàm chán của nàng.
Tuyết Tĩnh Nguyệt cười, đến gần bàn ngồi xuống, tự rót cho mình một tách trà.
“Ta đưa nàng ra ngoài di dạo nhé!”
“Thật không?” Mắt Tiểu Lang sáng lên, sức sống trỗi dậy tưng bừng sau
những ngày mưa dầm âm u đất trời. “Gia thật sự sẽ đưa ta đi chơi hả?”
Ngàn vạn lần đừng làm ta mừng hụt nha!
Tuyết Tĩnh Nguyệt bẹo má nàng, cười cười:”Ta đã bao giờ lừa nàng chuyện gì chưa?” Tiểu nha đầu đa nghi.
Tiểu Lang nghiêng đầu suy nghĩ:”Hình như là chưa nha!”
Trong ấn tượng của nàng với Tuyết Tĩnh Nguyệt, hắn dường như chưa bao
giờ chỉ nói cho có lệ, nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là làm, đã quyết sẽ
không bao giờ thay đổi, hảo hảo giữ trọn một lời quân tử.
“Vậy nàng còn băn khoăn gì?”
“Công việc của gia, tất cả đều đã xử lí ổn thoả rồi?” Nhanh như vậy?
Mấy hôm trước còn thấy Tuyết Bạch Cầm hú hét gào Tuyết Tĩnh Nguyệt nhanh tay làm cho xong chồng sự vụ để còn bẩm báo về triều đình mà?
“Nga, cái đó.” Tuyết Tĩnh Nguyệt hơi dời mắt:”Lục hoàng huynh bảo phần
còn lại cứ để huynh ấy lo, ta coi như đã xong việc ở đây, khoảng thời
gian còn lại trong khi chờ xem tiến độ phục hồi của Kính Hồng thành, ta
không được phép nhúng tay làm bất cứ chuyện gì mà chưa được sự đồng ý
của huynh ấy. Ngoài những việc liên quan đến Kính Hồng thành ra, ta muốn làm gì cũng được, y sẽ không quản.”
“Gì chứ?” Tiểu Lang nộ
khí xung thiên, đứng dậy đập mạnh xuống bàn một cái, bất bình:”Vậy chẳng phải là y đoạt hết công lao của gia về y sao? Gia vất vả cơ cơ cực cực
bao nhiêu ngày nay, há lại có thể để cho y hưởng lợi không như thế.
Không được, ta nhất định phải đi gặp y một chuyến thay gia đòi lại công
đạo, tuyệt không để mọi chuyện thuận theo ý y vậy được.” Tiểu Lang hung
hăng muốn xông ra ngoài, tính tìm Tuyết Bạch Cầm hai mặt một lời đối
chất.
“Không cần đâu.” Tuyết Tĩnh Nguyệt giữ tay nàng lại,
khuôn mặt dù vẫn tươi cười như thường nhưng Tiểu Lang nhận thấy cảm xúc
dao động trong hắn. “Đừng phí công. Tiểu Lang, ta rất vui vì nàng quan
tâm ta, nhưng ta muốn nàng biết, ta không cần tranh công với ai hết, đó
là một việc làm vô nghĩa.” Hơi dừng lại một chút. “Kể cả khi ta có làm
tốt hơn nữa, cũng sẽ không một ai thừa nhận ta.” Thanh âm Tuyết Tĩnh
Nguyệt thoáng trầm:”Luôn luôn là như vậy.”
Vì vậy nên, hắn
mới là Tĩnh Vương, mới là một cái vương gia không quản sự đời. Chỉ cần
hắn không động tay làm gì, mọi người đều sẽ thấy vui và biết ơn vì điều
đó.
Tuyết Thành đế đã nuôi dạy hắn như thế, không văn không
võ. Khi tất cả hoàng huynh của hắn đến trường để học tập, có lẽ hắn đang ở một góc nào đó trong hoa viên thẫn thờ nhìn trời. Những ngày lễ hội,
săn bắn hay yến tiệc của hoàng gia, hắn đều bị cấm tham dự vì lí do sức
khoẻ không tốt. Tuyết Tĩnh Nguyệt cười nhạt, có thể tốt nổi sao khi
trong canh bổ của hắn đều pha kèm một lượng nhỏ độc dược, tuy không lấy
đi ngay cái mạng cỏn con của hắn, nhưng làm hắn suy yếu và bệnh tật cũng không phải là không thể. Mà người làm điều đó hiển nhiên lại không phải là những cung tần phi tử, những người cảm thấy hắn là mối đe doạ hay e
ngại hắn, mà lại là người có tước vị cao quý nhất Tuyết Thành Quốc, được xưng tụng là Thiên triều đệ nhất yêu cơ, thân mẫu ruột thịt của hắn –
Chu quý phi nương nương – Chu Liên Hoa.
Mẫu thân muôn sát
hại con, trên đời này còn gì oan nghiệt bằng. Tuyết Tĩnh Nguyệt không
biêt nên cười vì hắn vẫn còn sống, hay nên khóc vì người thực hiện kế
hoạch của nàng là Trần Mama sau cùng lại bị Đông nhi hại chết. Không còn những ngày thàng bị đánh đập, bị đâm kiêm, bị nhốt trong phòng tối, cầu sinh cơ giữa muôn trùng thú dữ. Không phải giả vờ ra vẻ tôn quý, là
tiểu vương gia sống trong lụa là cẩm thực. Tuyết Tĩnh Nguyệt không biết
có nên cảm tạ Đông nhi không nữa, Trần Mama chết đi không chỉ đối với
Đông nhi không còn cản trở, mà đối với hắn, đối với Tuyết Tĩnh Nguyệt
còn là sự giải thoát.
Vòng tay cưng nựng yêu chiều.. Giả dối!!
Những lời thì thầm thân thiết bên tai.. Giả dối!!
Ở trong vòng tay cùng cái ôm của người sinh ra chính mình, Tuyết Tĩnh
Nguyệt lại không nhận thấy dù chỉ là một chút ấm áp, toàn thân hắn lạnh
lẽo, phát run vì những lời như độc xà ăn mòn vào xương tuỷ của nàng,
nàng nói:
“Ta muốn siết chết ngươi, muốn ngươi biến mất khỏi cõi đời này. Ngươi là nỗi ô nhục của ta, là giọt máu mà ta muốn ném vào lửa để thiêu huỷ.” Nàng nhếch đôi môi đỏ mọng, bàn tay ở bả vai Tuyết
Tĩnh Nguyệt đã siết chặt lại như thể chứng minh cho lời nói của nàng,
khảm sâu vào da thịt non nớt những vân hằn sưng tím, trông thấy Tuyết
Tĩnh Nguyệt co rúm khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau, nàng thoả mãn cười ngọt
lịm, ở bên tai tiểu nhân nhi cắn một cái:”Một ngày nào đó, nhất định sẽ
có một ngày.. Tự tay ta giết chết ngươi!”
Tại sao lại hận ta đến vậy? Lẽ nào sinh ra trên cõi đời này là sai lầm của ta sao?
“Ta không thích vẻ mặt này của gia, trông như gia đang muốn khóc vậy.”
Tiểu Lang từ bao giờ đã đứng trước Tuyết Tĩnh Nguyệt, diện vô biểu tình
nâng mặt hắn lên, con ngươi đen thanh thuý chứa từng lời bá đạo:”Ta
không cho phép. Gia không được khóc vì bất kì ai hay bất kì điều gì, kể
cả chính bản thân gia. Nước mắt của gia, những giọt nước mắt trân quý
này.. chỉ được phép rơi vì ta!”
Hắn có thể cười nhưng đừng
bao giờ để nàng thấy hắn rơi lệ, nước mắt của hắn kích động trái tim
nàng, khiến nàng không thể kiềm chế suy nghĩ muốn phá huỷ mọi thứ. Giống như rơi vào ma chướng, dẫu biết hành động của mình có bao nhiêu ngu
ngốc hồ đồ, lại không ngăn được bản thân trở nên điên rồ đầy ích kỉ.
Nàng muốn giữ lấy hắn, muốn hắn chỉ thuộc về riêng nàng, Tuyết Tĩnh
Nguyệt chỉ có thể là của Dạ Lang nàng!
Dạ Lang cười. Nếu có một ngày ta rơi xuống địa ngục, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ mang gia theo!