“Oa, vậy là gia sẽ lên đường đến Kính Hồng thành nga?”
Tiểu Lang tròn mắt ôm khay đựng trà đứng kế bên, chăm chăm không rời nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt nhâm nhi.
“Phải. Ba ngày nữa ta sẽ lên đường.”
Tiểu Lang cuống quít:”Thế thì ta phải mau chóng về thu thập đồ đạc mới được”, đã muốn tông cửa xông ra ngoài.
“Khoan đã.” Tuyết Tĩnh Nguyệt chọn chọn mi:”Nàng thu thập đồ đạc làm gì?”
“Đương nhiên là để cùng đi với gia rồi.” Gia bị sao nha, thế nào mà lại hỏi chuyện dĩ nhiên vậy nhỉ?
“Ta có nói sẽ mang nàng theo?”
“Không có. Nhưng gia không mang ta theo, một mình gia phải làm sao bây
giờ?” E hèm:”Ai sẽ đánh thức gia vào buổi sáng, ai sẽ chuẩn bị cơm nước
cho gia, y phục của gia lấy ai giặt ủi, cũng chẳng có ai đàn cho gia
nghe khi gia mất ngủ, không có ta, ai sẽ lo lắng chu toàn cho gia
đây..!!!.”
Nghe nàng hát một bản trường ca “Không có ta là
không được”, Tuyết Tĩnh Nguyệt ho khan một tiếng:”Thật ra, không có nàng ta cũng có thể tự chiếu cố chính mình.”. Trước đây vẫn là vậy.
Tiểu Lang đang say sưa kể ra tiện ích của mình, thấy Tuyết Tĩnh Nguyệt tuyệt tình như vậy liền ủy khuất.
“Nhưng ta là quen chiếu cố gia ngài rồi.” Mắt long la long lanh nhìn
hắn, nhìn nhìn hắn:”Gia xem ta như hành lý tùy thân cũng được.” Đừng từ
chối ta mà, híc híc.
Xem hiểu những gì trong mắt nàng, Tuyết Tĩnh Nguyệt run run, bật ra phiến môi mỏng cười khẽ, đỡ trán, thật là
chịu thua nàng mà.
“Trước ra ngoài cùng ta đã, hành lý để thu thập sau cũng được.”
“Ra ngoài? Gia muốn đi đâu nga?”
Tuyết Tĩnh Nguyệt cười:”Chỉ là đi dạo một chút thôi.”
Năm tháng tựa thoi đưa, nháy mắt nửa năm đã trôi qua. Trong nữa năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhất là mối quan hệ giữa nàng và Tuyết Tĩnh Nguyệt, nó luôn làm Tiểu Lang cảm thấy thật vi diệu.
Hàng
ngày công việc chính của nàng là đánh thức Tuyết Tĩnh Nguyệt, mang nước
ấm cho hắn, xếp lại chăn mền, phơi giặc y phục,.. làm tất cả những công
việc Đông nhi từng làm. Nhưng không biết từ bao giờ, công việc không còn đơn giản như vậy nữa, nàng dần dần chiếm luôn công việc của Xuân nhi,
Hạ nhi và Thu nhi.
Đồ ăn Tuyết Tĩnh Nguyệt là tự tay nàng
mang đến. Có đôi khi Tuyết Tĩnh Nguyệt cao hứng còn bảo nàng ở lại dùng
bữa cùng hắn, rất hào phóng gắp cho nàng toàn món ăn ngon, dụ dỗ bao tử
nàng phản trác, cuối cùng không thể cưỡng lại được, cứ đến bữa là lại
mặt dày ngồi cùng bàn cọ cơm hắn.
Lau dọn phòng ốc hắn cũng
là nàng làm. Tuyết Tĩnh Nguyệt có chút khiết phích, vì vậy yêu cầu mọi
thứ xung quanh lúc nào cũng phải được dọn dẹp sạch sẽ, lau chùi cẩn
thận. Nhờ vậy mà nàng biết được Tuyết Tĩnh Nguyệt là người có tính chiếm hữu cao, phàm là những thứ của hắn, nếu không được hắn cho phép thì
đừng nghĩ chạm vào. Ai lỡ dại không biết phạm phải, sẽ thấy được một mặt khác mà Tuyết Tĩnh Nguyệt luôn giấu kín. Đừng nghĩ hắn hiền hiền mà khi dễ hắn, lúc hắn giận lên cũng đáng sợ lắm nha.
Nàng còn
kiêm luôn công việc ở thư phòng. Tuyết Tĩnh Nguyệt luyện thư pháp, nàng
mài mực. Tuyết Tĩnh Nguyệt vẽ tranh, nàng vỗ tay tán thưởng, dù rằng
nàng mù đặc về hội họa, chẳng biết hắn là vẽ cái gì.
Còn có, bồi hắn đi dạo tiêu thực, gảy đàn cho hắn ngủ trưa, nhảy tưng tưng như
khỉ mắc phong để hắn giải sầu, sau còn bị vứt cho thím Thẩm học nấu ăn.
Nàng thì cực như heo, trong khi ba người kia thì ngồi chơi thản thơi
xơi nước. Không phải chưa từng hỏi qua Tuyết Tĩnh Nguyệt vì sao để nàng
làm nhiều việc như vậy, nàng làm hết rồi ba người kia lấy gì làm. Tuyết
Tĩnh Nguyệt cười cười nói, ta đây là đang giúp nàng làm nữ nhân tốt nha. Ai thèm, Tiểu Lang trợn mắt, ta làm người xấu quen rồi, quỷ mới muốn
làm người tốt á. Quan trọng nhất là, công việc thì đã tăng gấp ba trong
khi tiền lương cứ dậm chân tại chỗ, chẳng được thêm xu nào. Còn thiên lý hay không, thật là biết cách bóc lột sức lao động của người khác mà.
Hiện tại, Tuyết Tĩnh Nguyệt là hình nàng là bóng, hắn đi đến đâu thì
nàng theo sau đấy. Hắn đi đằng đông mà thấy nàng đi đằng tây, thể nào
nàng cũng bị ngoắc lại, thấy hắn cười dịu dàng, nói với nàng:”Hôm nay,
nàng không được dùng bữa.” Thật là cách trừng phạt quá ư là dịu dàng đi, nhưng là nàng không chịu nổi. Đã quen bị Tuyết Tĩnh Nguyệt nhét vào
miệng cao lương mỹ vị, nhìn hắn ăn một bàn mỹ thực mà nàng chỉ có thể
đứng ngó, còn gì thất đức hơn. Dù có vô tình thấy nàng ở một bên nước
miếng nhỏ giọt, Tuyết Tĩnh Nguyệt vẫn làm như không thấy, kiên trì không để nàng chạm vào bất cứ món nào. Thật bi ai! Đây quả là cách trừng phạt tàn nhẫn nhất cõi đời.
Qua lần đó, tình cảm của nàng và hắn càng thêm gắn bó tựa keo sơn, hận không thể cột luôn vào nhau cho rồi.
Trời mà có ngó xuống hẳn cũng sẽ tặc lưỡi, hảo một đôi tiên đồng ngọc nữ nga ~ (Tiểu Lang: Ta biết ta dễ thương, ta biết ta xinh gái mà *mũi
phổng lên trời*, Tiểu Langlang từ đâu chạy tới phang cho một câu: Uy,
phẩu thuật mũi ở đâu mà cao thế *né dép*)
“Giúp nàng may vài bộ y phục. Tiểu Lang, nàng thích màu nào?” Tuyết Tĩnh Nguyệt dẫn
nàng đến một cửa tiệm y phục, nói với bà chủ niềm nở đón tiếp hắn, rồi
quay lại hỏi nàng.
Tiểu Lang khoanh tay sờ cằm, hơi đắn đo.
“Ừm, ta không đặc biệt thích màu nào cả.”
“Lấy màu trắng đi.” Tuyết Tĩnh Nguyệt chọn thay nàng luôn, Tiểu Lang
thấy vậy liền mị mị mắt, đánh cái nhẫn thần thâm tình nhìn hắn.
“Gia đây là muốn mặc áo đôi với ta?.”
Tuyết Tĩnh Nguyệt á khẩu, Tiểu Lang bật cười khanh khách.
“Màu lam cũng được, rất sạch sẽ.” Mắt nàng ý vị sâu xa.
Hai người lại chọn tới chọn lui vài cây vải ưng ý, lấy số đo rồi hẹn ngày với bà chủ tới lấy đồ.
“Sao tự dưng gia lại muốn mua y phục cho ta?”
Tiểu Lang tay cầm hai xâu hồ lô ngào đường, đưa cho Tuyết Tĩnh Nguyệt
một cây, gặm cắn cây còn lại, miệng nhai nhóp nhép hỏi. Tuyết Tĩnh
Nguyệt cắn một chút, hơi nhăn mày, hắn không thích đồ ngọt cho lắm.
“Không có gì, chỉ là muốn mua thôi.”
Tiểu Lang mắt ướt rưng rưng, dúi đầu vào vai áo hắn.
“Ta biết gia đối với ta là tốt nhất mà.”
Tuyết Tĩnh Nguyệt im lặng, nàng lại nhân tiện chùi thức ăn vào người hắn nữa rồi, hắn hiểu nàng quá mà.
Đến Dực Lâm lâu, Tuyết Tĩnh Nguyệt gật đầu với người quản lý ở đó, tiểu nhị nhanh chóng xuất hiện, đưa Tuyết Tĩnh Nguyệt cùng Tiểu Lang lên nhã gian đã chuẩn bị sẵn.
“Nơi này thật đẹp nha!!”
Tiểu Lang cảm thán. Trước mắt là một không gian thoáng mát rộng rãi, bày biện tinh tế cầu kì, các cửa sổ đều được mở ra có thể quan sát bên
ngoài, thỉnh thoảng lại có vài cánh hoa thơm ngát bay lạc vào.
Tuyết Tĩnh Nguyệt thường thường nhấp trà, Tiểu Lang hào hứng quay ngược xuôi, một giọng cười trầm thấp truyền đến, phá tan bầu không khí hài
hòa nơi đây.
“Ta còn tưởng người Cửu hoàng đệ đưa đến là ai, nguyên lai chỉ là một cái nha hoàn theo hầu. Nếu đệ muốn, kẻ làm huynh
đây có thể hướng đệ giới thiệu với các thiên kim đài cát, không cần phải tùy tiện dẫn theo một kẻ thân phận thấp kém đến nơi này hạ thấp giá trị của nó.”
Người tới một thân tôn quý, ngũ quan tuấn mỹ, lời
nói và cử chỉ đều mang phong vị khí chất vương giả, là tình nhân trong
mộng của vô số thiên kim tiểu thư - Lục vương gia Tuyết Bạch Cầm.
Là tình nhân trong mộng của ai chứ muôn đời không phải của nàng, lần đầu gặp mặt đã tạo ấn tượng không tốt rồi, hừ hừ.
Tiểu Lang không vui, Tuyết Tĩnh Nguyệt lại càng không vui. Người là
người của hắn, y lấy tư cách gì mà xen vào. Nhìn mận chửi đào, mắng nàng nhưng thực chất là mắng hắn, hoàng huynh của hắn cũng thật cao tay đi.
Nghĩ vậy nhưng vẫn phải làm một cái lễ với y.
“Đệ kiến quá Lục hoàng huynh.”
Y cười:”Không cần đa lễ, đây cũng không phải là hoàng cung, không cần đa lễ như vậy.”
Hồ ly giảo hoạt, miệng thì bảo vậy mà hành động thì ra vẻ bề trên, ngó phát ghét. Tiểu Lang bắt bẻ.
Tuyết Tĩnh Nguyệt cũng cười, đồng thời thở phào một hơi, hắn thấy rõ sự chán ghét trong mắt Tiểu Lang, không biết vì sao trong lòng thấy vui
vui. Tuyết Tĩnh Nguyệt vẫn ngồi yên đó, dang tay làm tư thế mời.
“Lục hoàng huynh, mời ngồi.”
Phải rồi, người ta mời ngồi thì ngồi đi, đứng làm gì cho mỏi chân. Tiểu Lang vểnh môi, thổi phù phù làm tóc mái nhỉnh lên, rất không có hình
tượng nữ nhân hiền thục.
Tuyết Bạch Cầm híp mắt, nhìn nàng cười cười.
“Không cần, ta chỉ trùng hợp ngang qua đây thấy đệ nên vào chào hỏi thôi. Ta còn có việc nên không ở lại lâu được.”
Muốn đi đâu thì đi lẹ lẹ dùm cái, đứng ở đây chi cho choáng bầu không
khí, vì ngươi mà ta hít ít đi khí mát lành đây này. Tiểu Lang trợn mắt
ếch nhìn lại.
“Vả lại..” y nói tiếp:”..Ta sẽ không ngồi cùng bàn với những kẻ ti tiện.”
Đâu đâu, ai ti tiện đâu? Ta biết ngươi miệng tiện sẵn rồi, cần gì phải
khoe ra như thế. Tiểu Lang mắt đầy thương hại nhìn y.
“Huynh đây là đang nói đệ ti tiện?”
“Không cần hiểu lầm ý huynh. Huynh chẳng qua là muốn nhắc nhở đệ, cùng
những kẻ như vậy sẽ dạy đệ học xấu. Những kẻ này giỏi nhất là những
chiêu trò, thủ đoạn mê hoặc nhằm trèo lên giường những người tôn quý như chúng ta. Đệ nên cẩn thận một chút, biết đâu chỉ vì hứng thú nhất thời
mà sau này hối hận không thôi.. vì đã dẫn lang sói vào nhà.” Tuyết Bạch
Cầm cười rất không thiện ý, giọng điệu trầm thấp rõ ràng, nhãn thần ẩn
ẩn một tia hung ác.
“Đa tạ huynh có lòng nhắc nhở, đệ sẽ chú ý.” Tuyết Tĩnh Nguyệt liễm mi, hạ thấp giọng.
Tuyết Bạch Cầm cười bao dung:”Đệ hiểu là tốt rồi.”
“Pủm!!!”
Giữa lúc không khí đang căng thẳng như vậy, một tiếng động bất nhã bùm
bùm vang lên, kéo theo đó là mùi thum thủm không rõ nguồn gốc.
Tuyết Bạch Cầm nâng tay che mũi, phủi phủi để tán bớt khí, tức giận nhìn nữ nhân đang gãi đầu cười hề hề.
“Ngượng ngùng, sáng nay ăn nhầm đồ không tốt nên bụng cứ rục rịch mãi,
nãy giờ đã cố gắng kiềm chế lắm rồi, nhưng số trời đã định, không thể
làm trái được. Quả nhiên, thả ra một cái, sảng khoái tâm hồn.”
Tuyết Tĩnh Nguyệt nén cười đến vai run bần bật, sắc mặt ai đó cũng thối vô cùng. Thật là cái nữ nhân mặt dày, không biết xấu hổ.
“Lục hoàng huynh, Cửu hoàng huynh. Hai huynh đều ở đây cả sao?”
Chất giọng non nớt, trẻ trung rất lấy làm ngạc nhiên, gương mặt đáng
yêu như thiên thần phối với bạch y đạm màu, khi cười lên còn có hai má
lúm đồng tiền chọc người sinh yêu mến.
Tuyết Bạch Cầm khôi
phục bộ dáng tao nhã, cong mắt cười như hồ ly:”Thập hoàng đệ cũng đến
đây sao, ba huynh đệ ta không hẹn mà gặp thật là có duyên nga.”
“Gia ơi gia à, Tiểu Lang đói. Bao giờ thức ăn mới được mang lên hả
gia?” Tiểu Lang lay lay ống tay áo Tuyết Tĩnh Nguyệt, nũng nịu. Tuyết
Tĩnh Nguyệt vỗ vỗ đầu nàng.
“Đừng vội, sắp được ăn rồi.”
“Vậy phải nhanh lên nha, bụng ta đói cồn cào rồi đây này. Ta sợ lỡ như
nó đói quá lại làm ra thêm vài cái hành động khiếm nhã nữa, ta sẽ xấu hổ đến không – dám – ra – đường gặp ai mất”, cố ý nâng cao thanh âm lên để dằn mặt ai đó.
Khí sắc Tuyết Bạch Cầm đã không thể gọi là
tốt, mất hẳn phong thái nhã nhặn ngày thường. Tuyết Dương Minh trái lại
hớn hở, tiến lên dặm hỏi.
“Cửu hoàng huynh, vị này là..?”
“Chỉ là một cái nha hoàn ngu dốt, không hiểu lễ nghĩa mà thôi.” Tuyết
Bạch Cầm lạnh giọng. Thấy Tuyết Dương Minh nghi hoặc ngoái lại nhìn y,
Tuyết Bạch Cầm thu hồi biểu tình nói với Tuyết Dương Minh:”Đệ đã đến đây rồi thì ngồi lại cùng Cửu hoàng đệ đi, huynh còn có việc nên đi trước,
khi khác gặp.”
Trông theo bóng lưng Tuyết Bạch Cầm tiêu thất, Tuyết Dương Minh vẫn chẳng hiểu ra sao:”Huynh ấy làm sao vậy nhỉ?”
“Đừng bận tâm. Đến, ngồi xuống, cùng dùng bữa đi.”
Tuyết Tĩnh Nguyệt không giải thích thêm, Tuyết Dương Minh cũng vui vẻ nghe theo.
“Hảo. À mà Cửu ca này, có phải huynh cũng nên giới thiệu vị mĩ nhân này cho ta biết không?” Khi không có bất kì thân hữu hoàng tộc nào, Tuyết
Dương Minh thường gọi Tuyết Tĩnh Nguyệt là Cửu ca, xưng hô cũng thoải
mái hơn.
Tuyết Tĩnh Nguyệt thấy đệ đệ của mình trưng ra vẻ
mặt bát quái thì rất đau đầu, lại đảo mắt sang Tiểu Lang đang mừng đến
ứa lệ. Cuối cùng cũng tìm được người thấu hiểu nhan sắc của nàng rồi.
Tuyết Tĩnh Nguyệt cau mày, hơi không vui, rất không hảo tâm đánh rớt nàng.
“Đệ đệ của ta nổi tiếng là cái diện si, ai trong kinh thành này mà
chẳng biết, qua miệng của Dương Vương Tuyết Dương Minh, bất luận là nam
nhân hay nữ nhân, là xấu hay đẹp, trong mắt hắn đều là mỹ nhân chứ.” Hắn căn bản là không phân biệt được ai với ai.
Tiểu Lang câm
nín, Tuyết Dương Minh cười gượng:”Cửu ca, huynh quá lời rồi.” Hắn mới
không phải vậy nha, vờ đánh trống lảng:”Huynh vẫn chưa trả lời ta.”
“Nàng là nha đầu của ta, đệ có thể gọi nàng là Lang nhi.”
Tuyết Dương Minh phát huy sở trường, nở nụ cười tỏa nắng ban mai:”Hân hạnh được gặp nàng, Lang nhi.”
Tuy ngươi là cái diện si nhưng ta rất thích ngươi nga:”Ta cũng hân hạnh được gặp ngài, Thập vương gia.”
“Đừng gọi xa cách thế,nàng bảo ta Minh Minh là được.” Kéo gần khoảng
cách, xích lại gần nhau hơn, hai người nhìn nhau đều híp mắt cười.
“Minh Minh.”
“Lang nhi.”
“Đồ ăn mang lên rồi.” Thanh âm không hợp thời cắt ngang bầu không khí
hữu ái:”Chẳng phải ban nãy nàng than đói sao, mau ăn đi, cả đệ nữa.”
Tiểu Lang cẩn thận dòm chừng sắc mặt Tuyết Tĩnh Nguyệt. Người này sao
vậy nha, mới nãy còn tươi tắn xuân phong, thoắt cái đã như mùa đông giá
lạnh. Ai nói tâm tư nữ nhân khó đoán chứ, ta thấy tâm tư nam nhân còn
khó đoán hơn.
“Cửu ca, chuyến đi tới Kính Hồng thành, huynh
ngàn vạn lần phải thận trọng.” Tuyết Dương Minh lo lắng. Hắn đã nghe
nhiều về địa phương này, Cửu ca hắn lại không biết võ công, lỡ như có
chuyện gì xảy ra chỉ sợ không thể bảo hộ chính mình. Hắn tuy không phải
tuyệt đỉnh cao thủ gì, nhưng đối với võ công vẫn có chút học nghệ, có
thể đối phó với một vài người nhất định, cũng đã thử đến cầu xin phụ
hoàng để hắn cùng đi, nhưng là không được, phụ hoàng sợ hắn chậm trễ
hành trình,dù hắn đã hứa sẽ ngoan ngoãn không làm ra việc gì ảnh hưởng
đến mọi người. Hắn cũng không biết làm sao, chung quy hắn cũng chỉ là
một thiếu niên 14 tuổi, chưa đủ chín chắn để suy xét mọi việc.
Thấy được quan tâm thật lòng trong mắt đệ đệ, thần tình Tuyết Tĩnh Nguyệt dịu đi, cười nhẹ.
“Đệ không cần lo cho ta, dù gì cũng có rất nhiều người cùng đi, lại còn có Cẩm Thương tướng quân đi theo bảo hộ, sẽ không để xảy ra chuyện gì
ngoài ý muốn đâu. Mà nếu có, đã có một người khác đứng ra chịu mũi sào
rồi, chưa đến lượt ta đâu.” Tuyết Tĩnh Nguyệt cười tà làm Tuyết Dương
Minh rùng mình. Cửu ca, huynh là từ đâu học được nụ cười lạnh sống lưng
đó vậy?
Nếu để ý, Thập vương gia có thể thấy được đáp án ngay trước mắt mình, ở trên cái người đang ra sức ăn như hổ báo kia.
Cảm nhận được luồng ẩn khí, Tiểu Lang nhanh nhạy khép lại đuôi mắt, liếc sang nhã lâu bên cạnh.
Gió thoáng qua lay động mành tre phất lên, từng lọn tóc dài buông hạ
trên thân kiện tử y cao quý. Người nọ tựa người vào một bên tay, ưu nhã
gác lên mặt bàn, chỉ là một nửa khuôn mặt lộ ra trong ánh sáng đã khiến
người ta không thể dời tầm mắt. Trên tay y cầm một chén bạch ngọc, đôi
mắt lơ đãng như có như không nhìn về phía nàng, khẽ mỉm cười, đưa chén
lên miệng nhấp một ngụm rượu thơm.
Tiểu Lang chấn động, làm
như không có gì im lặng nghe Tuyết Tĩnh Nguyệt và Tuyết Dương Minh đàm
thoại, cúi đầu chuyên tâm ăn uống. Đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc,
mâu quang hơi trầm xuống, tâm đã không ngăn được dậy sóng mãnh liệt.
Tà chủ?!!