“Ta vẫn thật không
hiểu?” Tuyết Tĩnh Nguyệt thắc mắc chỉ vào những chai lọ được bày ra
trên bàn:”Nàng mua những thứ này rốt cuộc là để làm gì?”
Một đường đến Mộng Diệp lâu hảo vất vả, Tiểu Lang hết kéo Tuyết Tĩnh Nguyệt vào quán đồ nướng bên này, lại đến quán bánh ngọt bên kia. Này thì cũng không nói đi, nhưng làm Tuyết Tĩnh Nguyệt thấy mạc danh kì diệu chính
là, không phải thường thì nữ nhân ra ngoài dạo phố sẽ ưa thích ghé vào
những gian hàng bày bán son phấn, trâm cài hay đồ trang sức sao? Còn
nàng thì mua gì đây? Tuyết Tĩnh Nguyệt đau đầu nhìn Tiểu Lang hí hửng
coi những vật phẩm trước mặt như trân bảo mà nâng niu, trong lòng âm
thầm thở dài sâu sắc. Một hủ ếch, một hộp tắc kè, một bình rắn mối,.. Và hiển nhiên, tất cả chúng đều còn sống.
Tuyết Tĩnh Nguyệt
hơi bị kiềm chế, hắn đã bao giờ nói qua với nàng là hắn đối với loài ếch nhái không được mấy thân thiện lắm chăng?
Tiểu Lang híp mắt cười, hảo tâm giải thích:”Ta không phải mua cho ta, ta mua là để cho người khác dùng.”
Nàng nghịch ngơm xoay xoay cái bình chứa đầy thằn lằn bên trong, nhớ
lại không lâu trước đây có người vì bị một con thằn lằn rơi trúng mặt mà gân cổ gào toáng cả lên, phải nhờ đến sự trợ giúp của Cẩm Thương mới
bắt được con thằn lằn chạy tọt vào người, chưa kể suốt đêm đó y chịu
sương chịu lạnh hắt – xì liên miên ngồi ngâm mình trong thùng nước cho
đến khi lột hẳn một tầng da mới chịu bước ra ngoài, phô trương nhất là
qua ngày hôm sau y lệnh cho toàn bộ gia nhân phải bắt hết tất cả côn
trùng, bò sát trong phủ không được bỏ sót con nào, cuối cùng mới trở lại được dáng vẻ dương dương tự đắc sau những ngày phòng bọ vất vả đến đi
đứng cũng phải phủ khăn trùm kín người. Tiểu Lang sau đó liền chiêm
nghiệm ra một điều, hóa ra kẻ kiêu căng tự phụ như Tuyết Bạch Cầm cũng
có lúc sợ hãi đến khóc thét như nữ nhân chỉ vì một con gián bò ngang
chân.
Tiểu Lang cười gian, nhược điểm của kẻ thù không chỉ
lộ ra mà còn đập thẳng vào mặt thế kia, nếu không biết tận dụng thời cơ
để làm chút chuyện xấu xa thì thật có lỗi với bản thân nàng. Ha hả, thật muốn xem lại bộ dáng chật vật đến thảm hại của y, không biết những
người ái mộ y sau khi trông thấy cảnh tượng đó sẽ có phản ứng như thế
nào, thật là mong chờ!!
Tuyết Tĩnh Nguyệt búng trán nàng,
nghe nàng “Ai u” kêu đau không hiểu ra sao rưng rưng mắt nhìn hắn, tâm
bỗng cảm thấy ấm áp hẳn lên. Hắn sao có thể không nhận ra người mà nàng
ám chỉ, theo lí thì hắn nên bảo nàng dừng lại nhưng là hắn đã không làm, chỉ cười dung túng mắng yêu.
“Quỷ hẹp hòi!”
Tiểu Lang cong mắt cười, nàng không phủ nhận điều đó nha! Gia tuy không
phải là người tài năng xuất chúng hay có mĩ mạo tuyệt thế, nhưng ta
nguyện sẽ làm mọi thứ để đổi lấy nụ cười của gia!
“Ha hả, ha hả! Hảo tửu, hảo tửu nga! Vị huynh đệ này, có thể chia cho ta ít rượu của ngươi được không?”
Bên ngoài lâu một trận xôn xao, một người y phục tả tơi dơ bẩn, râu tóc bồm xồm như rơm rạ bị phơi nắng lâu ngày khô cứng, đi xiêu vẹo hết nơi
này đến nơi khác cầu rượu, gặp người xua đuổi thậm chí là đánh mắng, y
càng thêm ngoác miệng cười khoái chí, vạn phần hào sảng. Dốc cạn bầu
rượu đến giọt cuối cùng, rượu tuôn nhanh chảy tràn ra ngoài thấm ướt cổ
áo, y liêu xiêu bật cười.
“Thiên hạ được bao nhiêu người thanh tỉnh?
Lắc lư, chuyển động theo ly rượu đầy vơi
Người say hay đời đang say?
Uống cạn ly rượu này, ta lại là người thanh tỉnh.”
Y phá lên cười lớn, lẩm bẩm vài câu liền tiến vào Mộng Diệp lâu.
“Lại tới nữa rồi!” Tiểu nhị bưng thức ăn lên bàn Tuyết Tĩnh Nguyệt và
Tiểu Lang thở dài, đối với hủ rượu chìm kia cũng thật hết cách.
Tuyết Tĩnh Nguyệt nhìn người nọ ngả ngớn dạo quanh các bàn xin mọi
người rủ lòng bố thí cho ít rượu vào bầu, quay sang hỏi thăm tiểu nhị
đang dở tay bưng bê các món ăn đặt lên bàn.
“Tiểu huynh đệ, có thể cho ta hỏi. Vị bằng hữu kia là người từ đâu đến?”
Tiểu nhị dùng khăn vắt trên vai chà lau mặt bàn, nhanh nhẩu thưa chuyện.
“Không giấu gì khách quan, ta cũng không biết y là người nơi nào. Chỉ
nhớ độ nửa năm về trước, có một người đi đốn củi vô tình phát hiện ra y
bị thương nặng nằm bất tỉnh ven sông, thấy vậy người nọ liền cõng y vào
thành nhờ đại phu cứu chửa, may mắn vừa kịp thời cứu về cái mạng tàn của y. Khi y tỉnh lại thì không nói không rằng, chỉ cúi đầu cảm tạ người đã cứu giúp cùng vị đại phu hết lòng chiếu cố y trong thời gian qua, rồi
lảo đảo biến mất trong màn sương buổi sáng. Cứ nghĩ y đi rồi sẽ không
trở lại, nào ngờ cứ cách một, hai ngày y lại xuất hiện trong thành,
chính bằng cái bộ dạng này, vừa uống rượu vừa nghêu ngao hát ca.”
Hắn đã mấy lần thử tống cổ y đi vì sợ y sẽ làm phiền đến quan khách,
nhưng cứ đúng giờ này ngày hôm sau y lại vác mặt đến, chửi nặng chửi nhẹ gì thì cũng chỉ cười, lì đòn và mặt dày đến khó tin. Khách quan trong
lâu thấy y điên điên khùng khùng vui vẻ liền sinh lòng hảo cảm, lần nào y đến cũng kêu sẵn rượu thịt mời y vào ăn cùng, trò chuyện rôm rả khiến
quán xá cũng sôi động hẳn lên, doanh thu vì thế mà ngày một tăng dần,
không ngừng sinh lời.
Phận người làm công như hắn, ông chủ
đã không lên tiếng can gián thì hắn cũng chẳng tội gì nhọc công mình,
nhất là đối với người mang đến lợi ích cho Mộng Diệp lâu này. Thần tài
đến nhà thì mở cửa chào đón, hắn tuy không được niềm nở mấy với y cũng
hiểu rõ phép tắc mà không dùng chổi đón tiếp y như trước nữa.
Tuyết Tĩnh Nguyệt cho tiểu nhị mấy vụn bạc, hắn vui mừng liên tục gật đầu đa tạ rồi quay lại làm tiếp công việc của mình.
“Theo ta thì y chỉ là người điên thôi, gia hà tất bận tâm làm gì.” Thấy Tuyết Tĩnh Nguyệt có vẻ khá chú ý đến người nọ, Tiểu Lang không nhịn
được bèn nói.
Thật ra, nàng không muốn hắn có quan hệ nào
với nhân sĩ giang hồ, sợ hắn sẽ bị liên lụy vào cuộc chiến không lối
thoát, tránh được càng xa thì càng tốt.
Tuyết Tĩnh Nguyệt
cười:”Thực sự là người điên? Ta lại không nghĩ vậy, chỉ bằng một bài thơ y ngâm cũng đủ để thể hiện giá trị con người y.”
Say say tỉnh tỉnh rồi lại say
Thế sự nổi trôi cuốn dòng người xoay chuyển
Không phải ta say mà là đời người say
Tỉnh tỉnh say say tỏ sự đời.
Đều là những người sớm ngộ được trần ai, Tuyết Tĩnh Nguyệt đối với cách sống phóng khoáng của y không phải sinh lòng hâm mộ. Nơi hắn ở chẳng
khác gì cái lồng sơn son thiếp vàng lộng lẫy, chỉ có thể nhìn ra thế
giới bên ngoài thầm nghĩ đến một ngày sẽ được như chim vỗ cánh bay đi,
dẫu biết rằng đó chỉ là viễn vông, hắn sẽ không bao giờ thoát khỏi nơi
này một khi hắn còn mang họ của hoàng gia, bậc quân chủ của đất nước
này.
Tiểu Lang nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt nhấp rượu cười tự giễu, tâm ân ẩn nhói đau.
Người nọ đi đến mấy vòng bàn rốt cuộc cũng đến bàn hai người.
“Vị công tử này, có thể làm phước cho tại hạ ít rượu của ngài được
không? Kẻ hèn này sẽ vô cùng biết ơn đại ân đại đức của ngài.”
Y cười cười chìa ra bầu rượu đã thu được hơn phân nửa, muốn Tuyết Tĩnh Nguyệt rót rượu vào cho y.
Tuyết Tĩnh Nguyệt rót ra một chun rượu, hữu lễ đưa đến trước y.
“Tại hạ không có rượu thí, chỉ có rượu kính mà thôi. Vị bằng hữu này
nếu không chê, xin nhận của tại hạ một chun coi như ra mắt.”
Y hơi sững sờ trông theo tầm tay Tuyết Tĩnh Nguyệt, chợt y bật cười “Ha hả”, rất tự nhiên ngồi xuống ghế gần Tiểu Lang, còn vươn tay chộp luôn
đôi đũa của nàng, gắp vào miệng một con tôm tươi ngon.
Tiểu
Lang nhìn y nhai nhồm nhoàm thích thú mà mắt phun trào lửa, ngươi hẳn là muốn chết lắm rồi mới dám phỗng tay ta ăn tranh.
Ngước nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt còn chưa hạ tay xuống, vẻ mặt y điềm nhiên như không, cười.
“Vị công từ này, ta đây thân phận thấp kém sao dám không biết điều mà mặt dày nhận rượu kính của công tử.”
Đừng lo, ngươi không chỉ không biết điều mà còn mặt dày vô cùng. Không
chỉ ngang nhiên nhảy vô ăn chung bàn mà còn lấn chỗ ngồi, cướp đũa, cướp bát, cướp luôn tôm của ta. Cha chả cái tên chết tiệt nhà ngươi, nếu
không phải Tuyết Tĩnh Nguyệt nhường lại bộ bát đũa của hắn cho ta, ta đã sớm lao vào xé xác nhà ngươi rồi!
Nuốt xuống miếng thịt bò xào, y không nhanh không chậm nói:”Tấm lòng của công tử ta xin nhận, nhưng rượu thì..”
“Rượu kính người tri kỉ, nào phân biệt sang hèn. Vị bằng hữu này không
nhận rượu của tại hạ, phải chăng là chê tại hạ không đủ tư cách mời
huynh một chun?” Tuyết Tĩnh Nguyệt lấy làm bất đắc dĩ thở ra.
Biểu tình đó của Tuyết Tĩnh Nguyệt rơi vào mắt Tiểu Lang so với việc
chịu cực đại ủy khuất chẳng khác là bao, đáy mắt nàng thoáng trầm.
“Oa...!!!!”
Chân bị đạp mạnh một cái khiến y thét toáng lên, cảm nhận được luồng
khí lạnh từ người kế bên tỏa ra làm sống lưng y căng thẳng, vội vã dùng
hai tay đỡ lấy chun rượu Tuyết Tĩnh Nguyệt.
“Công tử, ngài
sao lại nói vậy.” Y phân trần:”Kẻ tiểu nhân như tại hạ đây phải là phúc
khí ba đời mới có thể nhận được chun rượu ngài mời, nào dám khinh nhờn
chê bai ngài không đủ tư cách, ngài nói vậy thật oan uổng cho ta!” Có
thể bỏ chân ra được chưa? Đừng đè nghiến chân ta nữa mà, đau chết mất!
Hic hic..
Tuyết Tĩnh Nguyệt nghi hoặc trước thái độ biến
chuyển một trời một đất của y:”Vừa rồi hình như huynh vừa la lên? Có
chuyện gì không ổn sao?” Là hắn nhìn lầm đi, hai tay cầm chun rượu của y đang run lên bần bật?
“K, Không.. Nào có!” Y vội phủ nhận,
giọng rõ là cao:”Không có chuyện gì không ổn hết!” Quá không ổn ấy chứ,
bàn chân voi kia giẫm y đến sắp gãy lìa xương chân ra rồi, phen này
không tàn thì cũng phế! Nữ nhân này hạ chân thật quá tàn độc, đừng nhấn, đừng nhấn nữa mà!! Ô ô..
“Vậy tại sao huynh la lên?” Tuyết
Tĩnh Nguyệt tiếp tục truy vấn. Mặt mũi y sao lại khó coi thế kia, bộ
trời có nóng đến mức đổ hết mồ hôi ra như tắm à?
“Tại, tại.. tại.. “ Y liếc sang nhìn nữ nhân đang điềm đạm ăn bên cạnh, mắt đã muốn trợn ngược cả lên, kiềm nén đau thương nơi bàn chân nói những lời trái
lòng:”Đó không phải là la, mà là.. Hức hức!” Y đưa tay lau mắt, có khổ
mà không dám tố:”Mà là.. Mà là tiếng kêu e thẹn của ta, hức hức!” Ô ô,
thật là mất mặt! Ai đó đến đánh ngất ta đi cho rồi! Liệt tổ liệt tông
ơi, con có lỗi với các ngài!
Tuyết Tĩnh Nguyệt không biết nói gì hơn, không ngờ ngoài Tiểu Lang ra còn có người kì lạ chẳng kém gì nàng ấy.
Tiểu Lang phúc đức thu hồi cái chân ngà ngọc lại, làm như không có gì
gắp cho Tuyết Tĩnh Nguyệt con tôm nàng đã lột vỏ vào bát.
Ai đó như được đại xá, mừng còn hơn nhặt được vàng, chẳng tiện ngồi lại ăn chùa thêm nữa, uống cạn chun rượu rồi đứng lên cáo từ.
“Công từ, ta sẽ không quên li rượu ngày hôm nay. Có duyên gặp lại, ta nhất định sẽ kính ngài một chun.”
Đôi mắt như biết cười ngời sáng trên khuôn mặt bụi bẩn ngăm đen, Tiểu
Lang bấy giờ mới mường tận thấy được nét phong trần tuấn lãng ẩn sau vẻ
ngoài như ăn mày đó. Nếu đem y tắm rửa rồi mặt cho vài kiện y phục đẹp
đẽ, đảm bảo trong bảng xếp hạng mĩ nam của thiên hạ thể nào cũng có tên
y.
Tuyết Tĩnh Nguyệt cười, mày giãn ra khí chất:”Hảo. Một lời đã định.”
Y hướng Tuyết Tĩnh Nguyệt thủ tay, nhận được một cái lễ tương tự như
vậy. Y cười sảng khoái vơ lấy bầu rượu trên bàn, còn thuận tay vớ luôn
con tôm Tiểu Lang đang lột cho vào miệng, nhanh chân cong giò chạy biến.
Tiểu Lang tức xì khói, hận không thể đuổi theo bắt người lại tẩn cho
một trận nhừ tử, vẫn là Tuyết Tĩnh Nguyệt biết xoa dịu, đút cho nàng con tôm hắn đã lột mới khiến nàng nguôi ngoai.
Đúng như những
gì Tuyết Tĩnh Nguyệt nói, hắn thực sự đem nàng vỗ mập béo đến không thể
ăn được gì thêm nữa. Khi Tiểu Lang từ Mộng Diệp lâu bước ra, bụng đã nhô lên căng tràn chẳng khác gì phụ nữ có bầu ba tháng, mặt phúng phính
nựng cực kì đã tay, Tuyết Tĩnh Nguyệt rất lấy làm hài lòng vì điều đó.
Tiểu Lang dở khóc dở cười, đây là lần đầu tiên trong đời nàng ăn no đến
không thể đi nổi, suýt chút nữa là phải nằm lăn ra cho Tuyết Tĩnh Nguyệt đẩy đi.