Cho đến tận bây giờ Đại Ninh vẫn chưa xuất hiện một chút dấu hiệu quốc vận đi xuống, là vì mỗi đời hoàng đế Đại Ninh đều rất có đủ tư cách, quá mức đủ tư cách.
Đây là một chuyện rất kỳ lạ, từ xưa đến nay, không có một vương triều nào tồn tại mấy trăm năm cũng không xuất hiện một hoàng đế không đạt tiêu chuẩn, ví dụ như tiền triều Đại Sở cũng tạo ra vô số huy hoàng, mấy ngàn dặm thảo nguyên phương bắc kia chính là người Sở đánh chiếm được, cho nên mới có dê bò khắp nơi và chuồng ngựa đếm không hết như hiện tại.
Nhưng mà, hoàng đế sau này của Đại Sở bắt đầu trở nên lơi lỏng trở nên lười biếng, cảm thấy Đại Sở giang sơn thiên thu vạn thế cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Vì thế, bây giờ là Đại Ninh.
Lúc đi đường không biết tại sao Thẩm Lãnh lại nghĩ đến vấn đề này, có lẻ bởi vì ngày thường Thẩm tiên sinh dạy về phương diện này rất nhiều, dẫn đến suy nghĩ của hắn cũng rất nhiều, nhưng lại không khỏi suy nghĩ lại, tại sao Thẩm tiên sinh lại dạy mình những điều này?
Suy nghĩ quốc vận, tương lai của Đại Ninh?
Đội mười người lướt đi như gió trên quan đạo, tuy rằng Thẩm Lãnh biết tận hết khả năng đừng để lộ, nhưng đi nhanh thì căn bản không thể thoát khỏi quan đạo, người đi trên đường đều né tránh, nhìn đoàn ngựa lao đi ầm ầm kia, có người không khỏi đoán có phải xảy ra quân vụ khẩn cấp gì hay không?
Đội ngũ thay ngựa, bổ sung dược phẩm lương khô và nước ở điểm tiếp tế thứ hai, thời gian nghỉ ngơi không đến một nén nhang sau đó tiếp tục lên đường, mãi cho đến khi mặt trời sắp xuống núi cuối cùng cũng đã tới Phong Thành cổ trại.
Dắt ngựa đi lên Phong Thành cổ trại, Thẩm Lãnh nhìn con đường núi gập ghềnh mấp mô, nhìn loạn thạch trong khe rãnh ở hai bên, lờ mờ có thể nhìn thấy cảnh đại chiến trước đây.
Con đường dưới chân hiện giờ là trước đây quân Ninh kiên quyết dùng mạng người lót đường. Phong Thành cổ trại ở lưng chừng núi dễ thủ khó công, phía dưới chính là quan đạo, nếu quân Ninh muốn thuận lợi từ quan đạo đi qua nhất định phải hạ được khu trại quan trọng này, mà bắt đầu từ ngày đầu tiên quân Ninh tiến công, quân Sở trong cổ trại đã chặt đứt cây cầu treo ra vào duy nhất.
Vào cổ trại thì phải vượt qua cái rãnh sâu kia, nếu không đánh cổ trại, quân Sở có thể dùng xe ném đá của bọn họ không ngừng tập kích quân Ninh đi qua quan đạo, đến lúc đó tất nhiên đại quân sẽ tổn thất thảm trọng.
Để công phá cổ trại, trước khi chiến binh quân Ninh tiến công, đã có hàng ngàn phụ binh chết ở gần cái rãnh sâu này, những phụ binh này mỗi người đều vác một bao đất cát xông về phía trước, cuối cùng dựa vào thi thể của người và bao cát đôi tách ra một con đường, sau đó chiến binh quân Ninh bắt đầu phát động tấn công mạnh.
Thẩm Lãnh đi trên con đường có thể là đẫm máu nhất trong gần ngàn năm nay, trong đầu không tự chủ được mà nhớ lại lúc trước Thẩm tiên sinh giảng giải cho mình về trận chiến này.
Trận chiến này quá thảm liệt, Đại Ninh bao gồm cả phụ binh trong đó có một vạn một ngàn người tử trận tại đây, tám ngàn quân Sở không một người còn sống, lúc ấy Thẩm tiên sinh hỏi Thẩm Lãnh, nếu trận chiến này do ngươi chỉ huy, ngươi sẽ làm như thế nào?
Thẩm Lãnh đã trầm tư rất lâu nhưng không nghĩ được cách tốt hơn, ở nơi này chỉ có một con đường đi lên, cũng chỉ có một biện pháp này, trong cổ trại lương thảo dư thừa, nếu vây nhốt thì quân Sở căn bản không sợ, mà quân Ninh phải truy kích quân đội của hoàng tộc Sở đã tan rã, cho nên không thể trì hoãn quá lâu.
Mà giờ này phút này, khi thật sự đi đến nơi này, Thẩm Lãnh mới phát hiện có rất nhiều chuyện không phải là mình có thể xem bản đồ là hiểu, có thể phục chế ra địa hình một cách hoàn mỹ thì có thể thật sự hiểu được.
Chỉ có đến thực địa mới có thể cảm nhận được sự thảm liệt của trận chiến ấy một cách thiết thực.
“Lúc ấy quân Sở nghĩ quân Ninh sẽ lấp rãnh trải đường.”
Thẩm Lãnh đột nhiên lẩm bẩm một câu, Dương Thất Bảo đi bên cạnh hắn ngây ra: “Giáo úy, ngươi nói gì?”
“Không có gì.”
Thẩm Lãnh phục hồi lại tinh thần, cười cười nói: “Nghĩ đến trận chiến trước đây.”
Hắn giải thích một câu, trong đầu vẫn không nhịn được tiếp tục suy nghĩ, lúc trận chiến ấy quân Sở sớm đã đoán ra được mọi cử động của quân Ninh, đây không phải chuyện rất cao minh, mà là quân Ninh chỉ có mấy loại chiến pháp như vậy.
Lúc ấy sau khi quân Ninh trải đường xong, chiến binh bắt đầu tiến công, nhưng quân Sở lại lăn gỗ từ phía trên xuống, đổ dầu lên gỗ châm lửa đốt, quân Ninh vì xông lên mà tổn thất thảm trọng.
Bởi vì độ dốc khá lớn, kỵ binh căn bản cũng không phát huy tác dụng được.
“Biện pháp duy nhất, chính là điều động tinh nhuệ tập kích trong đêm sao?”
Thẩm Lãnh lại lẩm bẩm một câu, nhưng lúc ấy quân Ninh đã dùng biện pháp này rồi, điều động binh sĩ có võ nghệ tốt từ các doanh đến, tập kích cổ trại trong đêm dưới sự dẫn dắt của một tướng quân, và còn thật sự leo lên trên tường gỗ của cổ trại, nhưng một trăm hai mươi tinh nhuệ đã trúng mai phục, huyết chiến đến người cuối cùng, thi thể bị quân Sở ném từng cỗ, từng cỗ một từ trên tường gỗ cao xuống.
Đang nghĩ ngợi những điều này, Thẩm Lãnh bỗng ngẩng đầu lên nhìn nhìn, trong cổ trại dường như có một ánh lửa lập lòe nhanh chóng lướt qua, rất nhỏ, giống như ánh đuốc, nhưng độ cao tuyệt đối không phải là mức con người có thể giơ lên, hơn nữa tốc độ lướt qua rất nhanh.
Trần Nhiễm cũng đã nhìn thấy, sợ tới mức hơi run run: “Ở đây thật sự không sạch sẽ?!”
Thẩm Lãnh kiểm tra trang bị trên người mình một chút, quay đầu hạ thấp giọng nói một câu: “Dương đại ca cùng Cổ Lạc hai người các ngươi theo ta đi lên, những người khác ở yên tại chỗ chờ.”
Ba người khom lưng nhẹ nhàng đi vào trong cổ trại, Cổ Lạc là đội phó đội đốc quân, võ nghệ rất tốt, được Trang Ung phân đến đội đốc quân cùng Dương Thất Bảo trải nghiệm không khác nhau lắm, cho nên mối quan hệ với Dương Thất Bảo cũng vô cùng tốt.
Tốc độ ba người áp sát cổ trại rất nhanh, leo từ vách tường gỗ tàn khuyết không trọn vẹn đi vào, Thẩm Lãnh ra dấu tay, chỉ chỉ vị trí trung tâm cổ trại, lại chỉ sang trái phải, sau đó ba người lập tức tách ra, Thẩm Lãnh ở giữa đi thẳng lên, Dương Thất Bảo cùng Cổ Lạc hai người vòng qua hai bên trái phải.
Thẩm Lãnh áp sát vách tường đổ nát tiến về phía trước, rõ ràng đã qua mấy trăm năm, nhưng Thẩm Lãnh dường như vẫn có thể ngửi được mùi khói ở nơi này.
Hắn nghe được một tràng tiếng bước chân rất nhỏ, vì thế áp sát vào vách tường ngồi xuống.
Hai bóng đen đi qua trước mặt hắn, vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện với nhau, trong đó có một người dường như có chút bất mãn: “Giáo chủ cũng thật là, cái nơi quỷ quái này sẽ có người nào đến, ngày nào cũng phải trực đêm còn phải tuần tra.”
Một người khác hừ một tiếng: “Ngươi hãy câm miệng đi, nói làu ba làu bàu nhiều như vậy có tác dụng sao? Nên làm gì thì làm nấy, hơn nữa, người một nhà chúng ta cũng đừng gọi giáo chủ giáo chủ nữa, nếu ngươi làm một mình ngươi cũng là giáo chủ.”
Người nọ không nhịn được bật cười: “Ngươi nói con người thật là thật thú vị, tại sao lại chia thành người thông minh và người ngốc chứ?”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện lướt qua, Thẩm Lãnh ngó nhìn phía trước không thấy đèn đóm gì, sau đó đột nhiên nhìn thấy con ma trơi từng bay qua một lần trước đó, Thẩm Lãnh lập tức cúi đầu, con ma trơi kia nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu hắn.
Đi cùng với ma trơi còn có một tràng tiếng động cạch cạch, cùng với một mùi dầu hoả khó ngửi.
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn nhìn, ánh mắt lạnh đi: “Giả thần giả quỷ.”
Hắn ép thấp người đi về phía trước, phía trước chính là tòa phủ tướng quân của Phong Thành cổ trại lúc trước, trong trận chiến ấy đây là nơi thảm liệt nhất, tốp quân Sở cuối cùng đã cùng tướng quân của bọn họ tử trận trong viện tử này.
Nhà chính được bảo tồn cũng coi như hoàn hảo, nhưng vách tường và sương phòng đều đã sụp đổ. Thẩm Lãnh chú ý tới trong viện có người đi lại, tiếng nói chuyện với nhau đều rất nhỏ, những người này không đốt đèn lửa, chẳng lẽ ở trong căn phòng tối đen có thể nhìn thấy nhau?
Đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy hai người đã vào nhà chính, khoảnh khắc cửa mở ra ánh sáng từ bên trong lọt ra ngoài, lúc này Thẩm Lãnh mới chợt hiểu ra, những kẻ kia đã che hết cửa sổ lại, cho nên ở bên ngoài không nhìn thấy ánh đèn ở bên trong.
Không bao lâu sau Dương Thất Bảo cùng Cổ Lạc hai người cũng từ hai bên trái phải đi đến, ngồi xổm bên cạnh Thẩm Lãnh hạ thấp giọng nói: “Dường như là một chỗ kẻ xấu tụ tập, nhưng không thấy bọn họ có binh khí.”
“Hai người ở đây trông chừng, ta đi lên xem thử.”
Thẩm Lãnh chỉ chỉ lên nóc nhà, sau đó vòng qua bên sương phòng, giẫm lên vách tường nứt gãy lên trên nóc nhà, gỡ miếng ngói ra nhìn xuống, trong phòng đang tụ tập rất nhiều người.
“Ngày mai tiếp tục phân tán ra ngoài, tới lúc thu lưới rồi, những ngu dân ở hương trấn chung quanh đều đã chui vào lưới của chúng ta, làm xong mẻ này liền dời đi, nơi này là giao giới giữa Giang Nam đạo và Hà Đông đạo, chúng ta đi sang tây nam đến Giang Nam đạo kiếm lại một khoản.”
Kẻ cầm đầu chính là người ngồi trên ghế cười nói: “Chúng ta dùng nửa tháng để sắp đặt, một ngày thu lưới, phỏng chừng ngày mai sẽ có một lượng bạc lớn thu về, nhưng chúng ta không thể vứt bỏ nơi này, không có chỗ nào an toàn hơn chỗ này.”
“Đại ca, huynh nói những lão bách tính kia sao lại dễ lừa như vậy chứ?”
“Ha ha ha, ngu xuẩn mà.”
“Các ngươi biết cái rắm gì.” Người được gọi là đại ca kia nói: “Không phải bọn họ dễ bị lừa, mà là bởi vì Đại Ninh quá cường thịnh, quốc phú dân an, các lão bách tính có tiền trong tay sống thoải mái sẽ tự đưa tiền ra, nếu là loạn thế, ai còn có tâm tư thờ phụng quỷ thần?”
Dường như có rất nhiều người nghe không hiểu, nhưng không sao, bọn họ đi theo đại ca kiếm tiền là được.
Đứng bên cạnh đại ca là một thiếu nữ xinh đẹp nhìn dáng vẻ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nàng ta cười hết sức vui vẻ: “Nơi này cha ta đã kinh doanh gần hai năm, đã làm cho mọi người tin nơi này có oan hồn quân Sở, không ai dám tuỳ đi lên... Ngày mai ta dẫn theo một nhóm người, cha ta dẫn theo một nhóm người chia nhau đi thu bạc, sau đó hai nhóm người trực tiếp xuôi nam, tháng này rời đi, một tháng sau lại trở về.”
“Biết rồi thánh nữ.”
“Ha ha ha ha, thánh nữ lên tiếng, những tiểu lâu la chúng ta đây sao dám không nghe lời.”
Thiếu nữ hừ một tiếng: “Ở đây nói đùa thì cũng thôi đi, lúc ra ngoài nếu ai làm hỏng việc, đừng trách ta không khách khí, kẻ nào làm hỏng việc đừng nói không nhận được bạc, ta sẽ còn đem kẻ đó cho chó hoang ăn!”
Đám người đáp lại một tiếng, đại ca kia đứng lên nói: “Người làm những việc này đều là ngựa quen đường cũ, sẽ không hỏng việc, ngay cả huyện lệnh huyện Khinh Nha đối với ta cũng tất cung tất kính, hận không thể lấy hết tiền tài trong nhà cho ta, để ta phù hộ hắn trường sinh bất tử.”
“Ha ha ha, làm quan thì sao, còn không phải bị chúng ta đùa giỡn xoay mòng mòng à.”
“Chính là thế, ngày nào đó nếu đại ca đồng ý, bảo tên huyện lệnh kia giao tiểu thiếp của mình ra đây ngủ hai đêm, ta đoán chừng con gấu chó huyện lệnh kia cũng không dám không đồng ý.”
“Không thể sơ suất.” Đại ca khoát tay: “Mấy năm nay chúng ta phát triển vô cùng thuận lợi, ngu dân gọi ta là Thông Thần giáo chủ, bọn chúng nghĩ là ta có thể phù hộ cho bọn chúng, nhưng danh tiếng không thể quá vang dội, một khi gây ra phiền phức chính là trọng tội.”
Y ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, cảm giác như có người nào đó đang nhìn mình chằm chằm.
“Giải tán đi, ngủ một giấc, ngày mai thu lưới.”
“Đúng rồi.”
“Biết rồi đại ca.”
Cả đám người xoay người đi ra ngoài, Thẩm Lãnh ngồi xổm trên nóc nhà đại khái cũng đoán được bọn người kia đang làm gì, hắn rút hắc tuyến dao ở sau lưng ra, chân thình lình phát lực, người từ trên nóc nhà rơi xuống.