Thẩm Lãnh cũng không thể ở lại nhà bao lâu, Trang Ung chỉ cho hắn thời gian hai canh giờ là nhất định phải trở về quân doanh, lần này có thể cướp được ba chiếc chiến thuyền của người Cầu Lập trong thời gian ngắn như vậy, Thẩm Lãnh chiếm công đầu.
Giờ này khắc này, trong đại doanh thủy sư, tất cả mọi người từ chính lục phẩm trở lên đều đang đợi hắn về nói rõ những chuyện đã trải qua. Người coi trọng công danh lợi lộc như Sầm Chinh mà cũng không hề tham công chút nào, quả thực nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người.
Tướng quân Dương Vũ Ngưng cười nhìn Trang Ung đang ngồi trên ghế chính: “Tướng quân cũng thật thiên vị tiểu tử đó, để cho hắn về nhà trước, mấy người chúng ta ai ai cũng đợi như kiến bò trên chảo nóng vậy.”
Trong lời nói này ít nhiều cũng có chút nén giận, nhưng ngữ khí của ông ta rất tốt, giữ chừng mực cũng tốt, cho nên không làm người ta chán ghét.
Trang Ung nhìn về phía Dương Vũ Ngưng: “Ta nghe nói Dương tướng quân và phu nhân cảm tình vô cùng tốt, nghĩ chắc cũng có thể hiểu được tâm tình của tiểu tử đó lúc này.”
Dương Vũ Ngưng cười ha hả, trong lòng không thể không bội phục Trang Ung.
Phu nhân của ông ta là người Lũng Hữu Đường gia. Ở Đại Ninh Đường gia được xem như là nhất lưu thế gia, lúc đầu khi Đại Ninh lập quốc, một trong 12 quốc công là Đường Cửu Niệm có công lao lớn nhất, đất của Sở có một phần năm là Đường Cửu Niệm đánh hạ. Trước đây hoàng tộc Sở mưu đồ xuôi nam ra biển trốn tránh dưới sự bảo vệ của mấy vạn tinh binh cuối cùng, bị Đường Cửu Niệm bao vây ở Tức Đông đạo gần như giết tuyệt.
Tuy rằng phu nhân của Dương Vũ Ngưng cũng không phải người quá có phân lượng ở Đường gia, nhưng chỉ riêng xuất thân Đường gia cũng đã đủ phân lượng rồi.
Trang Ung nói câu này có vẻ rất bình thường nhưng đã đủ khiến Dương Vũ Ngưng ngậm miệng, Dương Vũ Ngưng không những không oán hận mà còn rất vui vẻ nữa, bởi vì Trang Ung nhắc đến phu nhân của ông ta trước mặt mọi người, còn nhắc đến ông ta và phu nhân rất ân ái, Dương Vũ Ngưng không phải người ngu, đương nhiên hiểu dụng ý.
“Người trẻ tuổi mà, thông cảm một chút cũng không có gì.” Dương Vũ Ngưng cười nói: “Tình cảm của tướng quân và phu nhân mới là thật tốt, khiến người khác ngưỡng mộ.”
Phu nhân của Trang Ung lại không phải xuất thân đại gia, thậm chí trước khi được gả cho Trang Ung còn không biết được mấy chữ. Trang Ung là nho tướng tài cao học rộng nổi tiếng trong quân, sau khi phu nhân được gả cho ông, chỉ cần có thời gian là ông dạy phu nhân đọc sách viết chữ, hiện giờ văn chương do phu nhân ông làm, ngay cả những đại nho học nhiều trong triều cũng cảm thấy hay, cũng coi như là một giai thoại.
Có người tò mò người như Trang Ung sao lại cưới một nữ tử gần như không biết chữ?
Rất đơn giản, phu nhân của ông từng là nha hoàn trong phủ Lưu Vương, cũng là con mồ côi sau chiến tranh được Lưu Vương nhận nuôi lúc đó.
Nếu như nói Lũng Hữu Đường gia phân lượng lớn, phu nhân của Dương Vũ Ngưng trời sinh cao quý, nhưng trước mặt phu nhân của Trang Ung cũng không dám không tôn kính, người trong phủ Lưu Vương đi ra, phân lượng không lớn hơn nhà nào?
Mà lúc này, hơn trăm binh sĩ dưới trướng Thẩm Lãnh thì đứng bên ngoài quân trướng, chín phần trong số đó là những người đã từng có thù hằn với Thẩm Lãnh, nhưng lần này sau khi từ phía nam trở về, sự thù hằn này đã hoàn toàn tan biến.
Trên đường đi, Thẩm Lãnh có thể truy sát kẻ thù cả đêm vì Lý Thổ Mệnh, mang đầu người của kẻ thù về tế bái người chết.
Chỉ một chuyện này đã đủ để chứng mính Thẩm Lãnh là một đoàn suất đáng để họ công nhận.
Trần Nhiễm ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở phía trước đội ngũ, bọn họ mới nhận được lời khen ngợi của Trang Ung, người nào cũng đều rất hưng phấn, phân lượng của lời khen ngợi này rất nặng, đương nhiên đáng vui mừng.
“Huynh đệ, bây giờ ngươi đã phụ đoàn suất rồi chứ, có mấy người có thể làm được chuyện lần nào cũng chia đều quân công cho thủ hạ? Lần này về tướng quân nói trọng thưởng đoàn suất, nhưng đoàn suất nói công lao của hắn đều chia cho mọi người, sau này đi theo đoàn suất cho tốt, tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.”
Người nói chuyện với Trần Nhiễm là người của Lê Dũng trước đây.
“Vẫn chưa hỏi huynh đệ ngươi họ gì?” Trần Nhiễm hỏi.
Người cao lớn rắn rỏi kia cười cười ngại ngùng: “Ta họ Bành, người quận An Dương này, lớn lên bên bờ sông Nam Bình, trong gia tộc Bành ta, trong nhà các thúc bá đều là con gái, duy chỉ có nhà ta sinh được ta là con trai, cho nên lúc ta đầy tháng trong nhà đã bày tiệc cá, người cha vẫn chưa nghĩ ra phải đặt cho ta cái tên gì liền động linh cơ…”
Trần Nhiễm: “Ta biết, Bành Ngư Yến!”
“Bành Bài Ngư.”
Trần Nhiễm: “Ồ…”
Đang nói thì nhìn thấy Thẩm Lãnh từ xa đi đến, Đỗ Uy Danh và Vương Khoát Hải đứng ở hàng đầu đồng thời hô to: “Đoàn suất đến!”
Bộp một tiếng, tất cả mọi người chỉnh tề hành quân lễ đúng chuẩn.
Nghe được động tĩnh bên ngoài, Trang Ung không nhịn được khẽ gật đầu hài lòng. Lúc giao 9 đội mười người đó cho Thẩm Lãnh, ông còn có chút lo lắng Thẩm Lãnh quá nhỏ tuổi không thể phục chúng, bây giờ xem ra lo lắng là dư thừa rồi.
Thẩm Lãnh đi vào đại trướng trong quân, cả một phòng những giáo úy, tướng quân đều nhìn hắn mỉm cười, cho dù là Mộc Tiêu Phong cũng không thể không nặn ra một nụ cười khó coi để ứng phó.
Đương nhiên, một số người cười cũng không đẹp hơn Mộc Tiêu Phong bao nhiêu, đều là khô khan cứng ngắc.
Trang Ung vừa vỗ tay vừa đứng dậy, những người khác nhìn nhau, cũng đành phải đứng lên theo Trang Ung. Mộc Tiêu Phong thì vẫn ngồi yên không động đậy, có thể nặn ra một nụ cười đã là cực hạn của y rồi.
“Tham kiến đề đốc đại nhân, tham kiến chư vị tướng quân, giáo úy đại nhân.”
Thẩm Lãnh đứng nghiêm hành lễ.
Trang Ung ngồi xuống cười nói: “Mọi người đã đợi ngươi một lúc rồi, chắc hẳn ngươi biết chúng ta muốn nói những gì, lần này các ngươi xuống hải cương phía nam đã đại hoạch toàn thắng, Sầm tướng quân nói đây đều là công lao của ngươi, cho nên ông ấy cũng hy vọng ngươi đến nói lại trận chiến đã qua.”
Ông giơ tay ra: “Nói đi.”
Thẩm Lãnh hắng giọng một cái: “Chúng ta đã cướp ba chiếc thuyền.”
“Ừm!” Trang Ung gật đầu.
Sau đó thì không còn âm thanh nào.
Nụ cười của các tướng lĩnh trong đại trướng dần dần hơi đông cứng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bầu không khí dần trở nên hơi lúng túng, Thẩm Lãnh vẫn đứng thẳng tắp ở đó, sau khi nói ra bảy từ thì không nói tiếp nữa.
“Sau đó thì sao?” Trang Ung đành phải gợi ý một câu.
Thẩm Lãnh: “Sau đó trở về.”
Trang Ung: “Khụ khụ… Trải qua, cụ thể chút.”
Thẩm Lãnh thở một hơi: “Người của ta còn đang đứng bên ngoài, bây giờ đã qua buổi trưa, nắng rất lớn.”
Trang Ung khẽ thở dài: “Dẫn người của ngươi về trước đi, nghỉ ngơi cho tốt, phần thưởng thì sẽ phát xuống sau.”
Thẩm Lãnh cúi đầu trầm mặc một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói rất nghiêm túc: “Ti chức muốn xin một chuyện cho Lý Thổ Mệnh, ti chức an táng hắn ở huyện Ninh Vũ, nhưng nơi đó không phải quê nhà, ti chức muốn đưa hắn về, đưa chiến thuyền của Cầu Lập quốc về là việc quân vụ không thể chậm trễ, cho nên ti chức không dám dừng lại, bây giờ ti chức đã phục mệnh, xin tướng quân cho phép ta dẫn binh sĩ bổn đoàn đón Lý Thổ Mệnh về nhà.”
Mộc Tiêu Phong ngồi đó cười cười: “Theo ta được biết, Lý Thổ Mệnh không phải chết trong chiến tranh với người Cầu Lập phải không.”
Thẩm Lãnh nhìn về phía Mộc Tiêu Phong: “Xin hỏi tướng quân, chết trong cuộc tiêu diệt sào huyệt thủy phỉ, có tính là hi sinh vì nước không?
Mộc Tiêu Phong nói: “Hắn chẳng qua là một binh sĩ bình thường mà thôi, ngươi dẫn một đoàn người đi, là phá hỏng quy củ trong quân, quân nhân chiến tử vì nước lẽ nào không phải chuyện rất bình thường? Tại sao chỉ lính của Thẩm Lãnh ngươi đặc biệt như thế?”
Thẩm Lãnh trả lời: “Hắn không phải lính của Thẩm Lãnh ta, hắn là lính của Đại Ninh.”
Mộc Tiêu Phong chau mày: “Hắn sẽ có trợ cấp nên có, hắn sẽ có phần thưởng nên có, Đại Ninh sẽ không để bất cứ một binh sĩ nào chết vô ích, cũng sẽ không để mặc cho người nào phá hỏng quy củ trong quân.”
Trang Ung bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngồi Hùng Ngưu đi, mang một lá quân kỳ thủy sư ta.”
Thẩm Lãnh hành quân lễ bộp một tiếng: “Tạ tướng quân!”
Trang Ung khoát tay: “Đi đi, mau chóng trở về, ngươi còn phải đến bến thuyền An Dương.”
“Vâng!”
Thẩm Lãnh xoay người đi ra khỏi đại trướng, Mộc Tiêu Phong nheo mắt, khóe miệng hơi giương lên, dường như cũng không thực sự tức giận vì Thẩm Lãnh cãi lại y.
Trang Ung đứng lên nói: “Đều trở về đi, mấy ngày này ta đều không ở trong quân, các doanh luyện binh không thể lơi lỏng, nếu có chuyện gấp có thể đến bến thuyền An Dương tìm ta.”
Mọi người đứng lên chắp tay: “Tuân mệnh!”
Mộc Tiêu Phong vừa muốn đi, Trang Ung gọi y một tiếng: “Mộc tướng quân, ngươi khởi hành cùng ta.”
Mộc Tiêu Phong ngây người: “Ta? Cùng đi với đề đốc đại nhân?”
“Phải.”
Trang Ung đã đi đến cửa đại trướng: “Về thu dọn một chút liền xuất phát.”
Mộc Tiêu Phong trong lòng cười lạnh một tiếng, Trang Ung à Trang Ung, ngươi cho rằng đưa ta đến bến thuyền An Dương là ta không thể xử lý tên Thẩm Lãnh đó ư? Lần này Thẩm Lãnh lại lập quân công, nếu ta còn để mặc nữa, không bao lâu là hắn sẽ dám ngồi lên cổ ta mà tè.
Nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra bất cứ vẻ bất mãn gì, ngược lại còn cười sáng lạn: “Ta biết rồi, về thu dọn một chút, đợi đề đốc đại nhân trên giáo trường.”
Trang Ung gật gật đầu, người đã ra khỏi đại trướng. Ông ra bên ngoài thì thấy Thẩm Lãnh đang xếp đội chuẩn bị dẫn người của hắn đi, thế là gọi Thẩm Lãnh một tiếng, bảo hắn đi cùng mình về thư phòng.
Sau khi vào trong, Trang Ung sắc mặt có chút nặng nề: “Ngươi cố ý?”
Thẩm Lãnh lắc đầu: “Không có, quả thật không giỏi nói chuyện.”
Trang Ung nói: “Có bao nhiêu người muốn cơ hội cầu mà không được như vậy, ta bảo ngươi nói lại trận chiến đã trải qua trước mặt bọn họ không phải để khoe mẽ bản thân ta, mà là để lúc đề bạt ngươi sẽ không có người đứng ra phản đối.”
Thẩm Lãnh ừm một tiếng: “Ta biết.”
“Ngươi biết? Ngươi biết thì tại sao không muốn nói nhiều thêm một chữ?”
“Cái này cho tướng quân.”
Thẩm Lãnh đặt một cái túi vải đeo trên lưng lên bàn, lùi lại đứng thẳng.
“Cái gì vậy?” Trang Ung liếc nhìn túi vải kia một cái.
Thẩm Lãnh trả lời: “Bạch trà mang từ Hồ Kiến đạo về cho tướng quân, vốn dĩ còn có ba hũ trà ngon tiên sinh bảo ta mang cho tướng quân, ta đã để lại hai hũ cho tiên sinh.”
Trang Ung hơi nheo mắt lại: “Quả nhiên vẫn là Thẩm Tiểu Tùng phân lượng nặng hơn một chút.”
Thẩm Lãnh mím môi, không trả lời.
Trang Ung trừng mắt liếc hắn một cái, kéo ngăn kéo tủ ra lấy một vật để lên bàn: “Lần trước ngươi nói thích kỹ thuật thêu của Nhược Dung, ta nhanh miệng đã đồng ý tặng ngươi một cái, mặc dù hối hận nhưng nếu đã đồng ý rồi thì không thể nuốt lời, hà bao này cho ngươi.”
Thẩm Lãnh cười, đi qua cầm hà bao lên nhìn kỹ lưỡng: “Đẹp thật, nhưng ti chức có một chuyện muốn hỏi tướng quân.”
Trang Ung: “Hỏi!”
“Đeo cái hà bao này, ảnh hưởng đến ta làm giáo úy không?”
Trang Ung hừ một tiếng: “Ai nói với ngươi, ngươi sắp làm giáo úy nữa?”
Thẩm Lãnh: “Chẳng lẽ sắp làm tướng quân rồi?”
Trang Ung chỉ chỉ ra bên ngoài: “Cút.”
Thẩm Lãnh ồ một tiếng, cầm hà bao đi ra ngoài, lúc đi tới cửa nghe thấy Trang Ung không nhanh không chậm nói: “Ta sẽ điều phái hết người trong tiêu doanh của Lê Dũng lúc trước cho ngươi, làm giáo úy phải có dáng vẻ của người làm giáo úy, dù sao cũng là chính lục phẩm rồi, ngươi vào quân doanh còn chưa đến một năm ta đã nhấc ngươi lên liền ba cấp, rất nhiều người đều sẽ nói này nói kia, tuyệt đại bộ phận những người tòng quân chiến đấu nửa đời cũng không làm đến lục phẩm giáo úy, ngươi tự lo liệu.”
Thẩm Lãnh đứng nghiêm hành lễ: “Ti chức biết.”
Trang Ung ừ một tiếng: “Đi huyện Ninh Vũ cẩn thận chút, gần đây có vài người từ trong thành Trường An đến, dường như có chút không ổn.”
Thẩm Lãnh vỗ vỗ hắc tuyến đao bên hông, cười đi ra khỏi thư phòng.
Trang Ung vốn muốn hỏi thử chuyện về cái chết của Bạch Tú, nhưng đột nhiên kiềm chế lại, để tên nhóc này đơn thuần làm một quân nhân vẫn là tốt hơn, có những chuyện vẫn là đừng để liên lụy đến hắn.
“Bệ hạ…” Trang Ung lầm bầm: “Trong thủy sư này, bệ hạ cũng đã đặt thông văn hạp rồi chứ.”