Trường Ninh Đế Quân

Chương 44: Chương 44: Đều là chuyện ông nên khen




Mộc Cửu giật trường đao của đồng bọn bên cạnh bổ về phía Thẩm Lãnh, lúc đao của Thẩm Lãnh nghênh đón, đao pháp của Mộc Cửu liền biến đổi, một đao này lại là hư chiêu, đao chém thẳng xuống cổ Lý Thổ Mệnh. Tay phải của Thẩm Lãnh cầm đao lại biến chiêu thì đã không kịp, tay trái giơ ra lập tức túm tóc của Mộc Cửu kéo hắn ta ra sau, kết quả đao của Mộc Cửu để lại một vết thương trên cánh tay trái của Thẩm Lãnh.

Lý Thổ Mệnh sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy cánh tay Thẩm Lãnh máu chảy ròng ròng, lập tức túm lấy cánh tay của hắn: “Đội chính ngươi chảy máu rồi!”

Cánh tay của Thẩm Lãnh bị túm chạt không thể di chuyển, Mộc Cửu xuất đao lần thứ hai.

Thẩm Lãnh một cước một Lý Thổ Mệnh ra: “Cút.”

Mượn chấn động lực lượng đạp lên người Lý Thổ Mệnh một cước, Thẩm Lãnh né tránh một đao của Mộc Cửu, sau đó bắt đầu giành thế công, đao này nhanh hơn đao kia, Mộc Cửu bị ép lùi về phía sau liên tiếp. Thân tín ở phía sau hắn ta giơ liên nỏ bắn một loạt tên về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh múa đao gạt được phần lớn mũi tên ra, nhưng trên ngực vẫn bị ba mũi tên bắn trúng, may mà trên ngực đã buộc ván gỗ, mũi tên không thể vào sâu.

Mộc Cửu nhân cơ hội tiến lên, đao pháp triển khai như cuồng phong lạc diệp, đao nào cũng trí mạng.

Thẩm Lãnh lùi liền ba bước mới đứng vững, tranh thủ trả đòn một đao ép Mộc Cửu thối lui. Lúc này đầu sỏ thủy phỉ Triệu Đăng Khoa nhận ra kẻ dẫn người vây đánh Thẩm Lãnh chính là người đã liên lạc với mình, hắn ta liền dẫn theo mấy chục người xông đến, Thẩm Lãnh lập tức rơi vào trùng vây.

“Đội chính!”

Vương Khoát Hải hét lên một tiếng, tay phải nhấc trọng thuẫn xông qua đâm ngã 4-5 tên. Một tên áo đen nhấc tay dùng liên nỏ bắn hai phát, Vương Khoát Hải nhấc cánh tay trái lên che phía trước mặt, phập một tiếng, một mũi tên đã bắn trúng cánh tay gã ta.

Vương Khoát Hải đau đớn rên hự một tiếng, quăng trọng thuẫn trong tay ra, trọng thuẫn quay trong đâm ngã toàn bộ mấy kẻ ở phía trước, gã ta bước nhanh đến giải vây cho Thẩm Lãnh.

Một tên thủy phỉ một đao chém về phía Vương Khoát Hải, Vương Khoát Hải thò tay phải đến trước người đối phương nhanh hơn thanh đao kia một bước, bàn tay to như cái quạt hương bồ túm được cổ họng của tên kia nhấc cả người lên, ngón tay phát lực, rắc một tiếng, cổ đã bị bẻ gãy.

Thi thể bị gã ta ném đi, tên thủy phỉ thứ hai nghênh diện một đao chém tới, Vương Khoát Hải né được mũi đao, tay phải túm mũi tên trên cánh tay trái rút ra, sau đó cắm mạnh vào huyệt thái dương của tên thủy phỉ kia, phập một tiếng, máu bắn phọt ra ngoài như mũi tên.

Lúc này Đỗ Uy Danh cũng đã dẫn người xông đến, đội năm người phối hợp tiến lên, giống như máy xay thịt chém ngã 5-5 tên thủy phỉ.

Mộc Cửu xoay người về phía Triệu Đăng Khoa gào lên: “Hôm nay giết hắn thì ta thả cho các ngươi đi, hắn không chết, các ngươi đều phải chết.”

Triệu Đăng Khoa bị ánh mắt của Mộc Cửu dọa sợ, hô một tiếng, dẫn người tấn công Thẩm Lãnh.

Hai đội năm người của Vương Khoát Hải cùng Đỗ Uy Danh cũng đã giết đến, trận hình nhỏ do mười người tổ thành thay phiên che chắn phía trước, hai đội năm người cản trở mấy chục con người không thể tiến thêm được nữa.

Thẩm Lãnh liếc nhìn Mộc Cửu một cái, xé một miếng vải trên y phục quấn vết thương ở cánh tay trái: “Trên chiến thuyền Hùng Ngưu, chủ tử nhà ngươi còn đang nhìn ngươi đấy, không giết ta, ngươi cũng không dễ quay về báo cáo.”

Mộc Cửu hừ một tiếng: “Trách bản thân ngươi.”

Thẩm Lãnh chỉ chỉ cánh tay trái của mình, rồi lại chỉ chỉ vào vai trái của mình: “Ngươi đã làm ta bị thương hai lần.”

“Thế thì sao?”

“Ngươi phải trả lại.”

Mộc Cửu chửi một tiếng, đao pháp càng lúc càng nhanh. Đao pháp của người này là kiểu của khách giang hồ, không đại khai đại hợp giống như đao pháp trong quân, nhẹ, nhanh, linh hoạt hơn và cũng âm tàn hơn. Tốc độ xuất đao của Thẩm Lãnh dường như chậm hơn hắn ta một chút, sau khi giao thủ dần dần trở nên bị động.

“Ngươi không đánh thắng được ta.”

Mộc Cửu một đao chém về phía cổ họng Thẩm Lãnh, nhưng lại phát hiện tên kia lại đẩy vai phải lên chắn phía trước cổ họng, và đồng thời lúc này Thẩm Lãnh lùi lại nửa bước, đao kiếm sượt qua y phục trên vai phải của hắn kêu xoẹt một tiếng, ống tay áo bị cắt rách, từ bên trong rơi ra một vài thứ.

Mộc Cửu bất giác nhìn nhìn, phát hiện đó lại là những túi cát nhỏ.

Tên này, trên cánh tay lại còn buộc cả túi cát!

Trên cánh tay Thẩm Lãnh buộc ít nhất mấy chục túi cát nhỏ, nhìn có vẻ khá nặng nề, hắn lợi dụng một đao của Mộc Cửu cắt đứt túi cát, cánh tay lập tức nhẹ nhàng hơn không ít… Mộc Cửu chỉ nhìn thấy khóe miệng Thẩm Lãnh nhếch lên một nụ cười lạnh, sau đó thanh hắc tuyến đao kia liền rơi xuống, Mộc Cửu nhấc đao lên đỡ theo bản năng, một đao này lại chặn vô ích rồi…

Đã không còn túi cát đệm trên cánh tay, tốc độ xuất đao của Thẩm Lãnh càng nhanh hơn, còn nhanh hơn cả Mộc Cửu, một đao này đã đâm xuyên ngực Mộc Cửu trước khi hắn ta chống đỡ. Thẩm Lãnh chân phát lực lao mạnh về phía trước, đao chọc thủng ngực Mộc Cửu, Thẩm Lãnh ép người xuống, hắc tuyến đao từ khoang ngực cắt xuống tận bụng Mộc Cửu.

Thẩm Lãnh rút đao ra, một cước đạp Mộc Cửu bật ngửa: “Một đao này là trả lại mũi tên người đánh lén ta ở trường thi võ.”

Mộc Cửu ngã xuống đất, Thẩm Lãnh một đao chém lên cổ hắn ta: “Một đao này là trả lại ngươi hôm nay, ngoài ra thì ngươi cũng chỉ là 6.”

Tay trái của hắn túm lấy đầu lâu của Mộc Cửu giơ lên cao, hướng về chỗ chiến thuyền Hùng Ngưu đang neo đậu mà lắc lắc.

Mộc Tiêu Phong đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch.

Thẩm Lãnh ném người đầu qua một bên, xông vào trong đám thủy phỉ.

Đúng lúc này một tốp thủy phỉ khác chạy đến muốn chi viện cho Triệu Đăng Khoa nhưng bị một người ở chỗ xa chặn lại. Người đó múa hoành đao như vẩy mực, đao như bút, máu của kẻ địch là mực, một đao một tên, những tên thủy phỉ kia sợ hãi quay người bỏ chạy.

Đoàn suất Vương Căn Đống!

Tiếng tù và đột ngột vang lên, một tốp thủy sư từ chỗ xa giết đến, không phải người trên ba chiếc chiến thuyền Hùng Ngưu kia xuống, mà là một đội ngũ khác do Mộc Tiêu Phong sắp xếp. Mộc Cửu đã chết, lúc này thủy phỉ đã bị giết tan tác, Thẩm Lãnh cũng vẫn còn sống, toan tính của Mộc Tiêu Phong thất bại nhưng y làm sao có thể giương mắt nhìn Thẩm Lãnh lại lấy được chiến công lớn như thế?

Một đội thủy quân hơn 300 người tốc độ cực nhanh, giết chết toàn bộ thủy phỉ bỏ chạy như gió lốc càn quét, sau đó giáo úy dẫn đầu đội lĩnh người xông đến bên phía Thẩm Lãnh, vẫn còn cách xa, giáo úy kia đã kêu to: “Qua cắt hết đầu thủy phỉ xuống cho ta!”

Thẩm Lãnh bọn họ giết không dưới trăm người, lúc này giáo úy kia hiển nhiên là muốn tới cướp công lao.

Đỗ Uy Danh đi lên ngăn lại: “Người là chúng ta giết!”

Giáo úy kia đi lên liền một cước đạp ngã Đỗ Uy Danh: “Lại dám ngăn cản bổn giáo úy, ngươi muốn chết hả?!”

Thân binh của hắn ta đi qua nâng Đỗ Uy Danh dậy ném qua một bên, sau đó liền định cắt cái đầu của xác chết thủy phỉ đằng sau Đỗ Uy Danh, xoẹt một tiếng… Một đường đao quang như thác bổ tới, trên ngực tên thân binh kia cắt ra một vết máu. Tên thân binh kia sợ hãi lùi lại liên tiếp, lúc cúi xuống nhìn, giáp da của mình đã tách sang hai bên, từ ngực đến bụng là một đường máu dài ngoằng, sâu thêm một chút nữa là có thể mổ bụng y rồi.

Thẩm Lãnh cất bước đi đến, chĩa đao vào mũi tên giáo úy kia: “Lại đây, chết.”

Giáo úy kia sợ đến mức sắc mặt trắng nhợt, tòng quân nhiều năm cũng chưa từng thấy tân binh ngông cuồng như thế: “Có phải ngươi không biết thân phận của mình không? Đội chính!”

“Ta biết mình là một đội chính, nhưng xin ngươi đừng quên ngươi là giáo úy của thủy sư Đại Ninh.”

Hai cấp bậc này chênh lệch rất lớn, nhưng về khí chất thì tên giáo úy kia đã thua. Trước mặt nhiều thủ hạ như vậy lại bị đao của Thẩm Lãnh chĩa vào mình, trong lòng lập tức bốc hỏa, hắn ta tiến lên một bước: “Hôm nay ta lấy hết đầu của những tên thủy phỉ này, ta cũng muốn xem ngươi có dám xuất đao với ta không.”

Thẩm Lãnh nói: “Những tên thủy phỉ này là người của ta liều mạng tiêu diệt, ai động đến quân công của bọn họ, ta sẽ diệt cả nhà kẻ đó. Giáo úy đại nhân ngươi nên tin ta, ta cởi bỏ bộ quân phục này xong sẽ đến thăm nhà ngươi, xem thử bọn họ có đãi khách chu đáo hay không.”

Giáo úy tức giận gần như nổ tung, nhưng bước chân đã bước ra lại phải thu về.

“Ngươi sẽ phải trả giá cho chuyện ngày hôm nay, đội chính.”

“Tiếp đón bất cứ lúc nào.”

Thẩm Lãnh dùng hắc tuyến đao vạch ra một vệt dài trên mặt đất: “Ta mặc kệ là người của ai, chỉ cần không phải người của ta, bước qua đường kẻ này, giết!”

Các binh sĩ ở đằng sau Thẩm Lãnh giơ liên nỏ lên, âm thanh cạch cạch tựa như thần chết vung lưỡi hái của mình ra, người do tên giáo úy kia dẫn đến lại không dám cử động, mười mấy tân binh kia nhìn đâu còn là lính gì nữa, con mẹ nó đều giống như dã thú vậy.

“Đầu người để lại cho các ngươi, ta cũng muốn xem xem mấy thứ khốn khiếp các ngươi có tư cách đi lĩnh phần quân công đó hay không.”

Giáo úy giơ tay lên chỉ vào Thẩm Lãnh: “Ngươi rút đao với cấp trên, còn làm bị thương đồng bào, ta xem ngươi trở về làm sao giải thích chuyện này, loại người cho mình là đúng như ngươi ta đã gặp nhiều rồi, ngươi tưởng là ngươi cứng lắm, vậy là ngươi vẫn chưa thấy rõ quy tác trên thế giới này.”

Thẩm Lãnh cười cười: “Loại ngu xuẩn, ngươi cho là ngươi đã thấy rõ rồi?”

Giáo úy giận dữ, vừa định hạ lệnh bắt Thẩm Lãnh, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, thế là quay đầu lại nhìn một cái.

Đúng lúc này đột nhiên lại có tiếng tù và truyền đến, đường chân trời phía xa có một đội kỵ binh hơn trăm người phi ngựa đến. Đội khinh kỵ này tốc độ nhanh như gió lướt trên mặt đến mà đến. Giữ đoàn kỵ binh, chiến kỳ Đại Ninh tung bay trong gió khiến người ta lòng sinh kính sợ.

Nhìn thấy kỵ binh đến, giáo úy dẫn đầu đội sắc mặt lập tức trắng bệch.

Hơn trăm người tinh giáp khinh kỵ bảo vệ tướng quân thủy sư Trang Ung đến, kỵ binh xông đến ngăn cách hơn 300 người của giáo úy kia cầm đầu và người của Thẩm Lãnh, tiếp đó là một tiếng hiệu lệnh, tất cả kỵ binh giơ liên nỏ lên nhưng không có ai hướng về bên phía Thẩm Lãnh, những bộ binh kia lập tức hoảng loạn.

Trang Ung ngồi ở trên chiến mã nhìn thoáng qua Thẩm Lãnh, quay đầu nhìn về phía tên giáo úy kia: “Lê Dũng, là ai cho ngươi mang binh ra khỏi doanh?”

Giáo úy Lê Dũng quỳ xuống kêu bụp một tiếng: “Tướng quân, là…”

“Tước binh khí của hắn cho ta, tháo quân trụ của hắn xuống.” Không đợi Lê Dũng tiếp tục nói, Trang Ung ra lệnh một tiếng.

Thân binh của ông từ trên lưng ngựa nhảy xuống, trực tiếp tháo mũ sắt của Lê Dũng xuống, tước bỏ binh khí, hai người giữ chặt cánh tay của Lê Dũng, ấn hắn ta xuống.

Lê Dũng ngẩng phắt đầu lên: “Ngươi không muốn cho ta nói, là bởi vì ngươi không thể đắc tội với đại học sĩ đúng sĩ, ngươi cũng không dám làm gì Mộc Tiêu Phong, chỉ dám hạ thủ với ta!”

Trang Ung cũng không tức giận, mắt hơi nheo lại: “Trách thì trách, bản thân ngươi muốn đầu cơ trục lợi, đã quên thủy sư này là ai làm chủ.”

Một tên thân binh đi lên tát cho Lê Dũng hai phát, sau đó trực tiếp đấm vào cằm hắn ta, Lê Dũng chảy máu từ trong miệng ra ngoài, phát ra âm thanh ú ớ nhưng một từ cũng không nói ra được.

Trang Ung nhìn về phía hơn 300 binh sĩ thủy quân kia: “Xếp hàng về doanh, đứng yên trên giáo trường đợi ta về.”

Hơn 300 người ai dám phản kháng?

Những người này xoay người rời đi, một đám mặt không có chút máu.

Trang Ung từ trên chiến mã nhảy xuống đi đến trước mặt Thẩm Lãnh nhìn nhìn, phát hiện trên cánh tay Thẩm Lãnh còn đang chảy máu, ông vẫy tay cho thân binh đưa thuốc trị thương đến: “Đánh không tệ.”

Khóe miệng Thẩm Lãnh hơi cong lên: “Đừng khách khí.”

“Chỉ như vậy thôi?” Trang Ung trừng mắt lườm Thẩm Lãnh một cái.

Thẩm Lãnh: “Ồ… cảm ơn tướng quân, đây đều là chuyện ông nên khen.”

Trang Ung: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.