Trường Ninh Đế Quân

Chương 99: Chương 99: Khốn cảnh




Khi cách đỉnh tường thành chỉ còn không đến hai mét, Bùi Khiếu rút đao chém mạnh xuống, một đao chặt đứt dây thừng!

Mạnh Trường An cảm giác dây thừng đang cầm trong tay lỏng ra, người bắt đầu trượt xuống dưới, gã lập tức ném hắc tuyến đao trong tay phải lên, sau đó hai tay bám vào khe hở giữa các viên gạch trên tường thành, hai chân đạp trên mặt tường một cái người phóng lên trên. Cho dù là bám sát mặt tường đạp lên trên, khoảng cách đến trên đỉnh tường thành vẫn sẽ càng lúc càng xa, góc độ phát lực dẫn đến khó tránh khỏi sẽ về sau một chút.

Thanh đao mà Mạnh Trường An ném lên vừa khéo rơi xuống, gã một tay bắt lấy hắc tuyến đao, sau đó rướn lên phía trước đâm một nhát vào lỗ châu mai trên tường, dao kẹt tại tường đống trúng lỗ châu mai, Mạnh Trường An phát lực bò lên trên.

Người còn không chạm xuống đất, một thanh hoành đao đã lia đến cổ gã.

Mạnh Trường An ở giữa không trung làm một tư thế nằm thẳng đơ, tay ấn xuống lỗ châu mai trên tường thành một cái, nghiêng người hai chân đạp liên hoàn.

Bịch bịch bịch bịch bịch...

Bùi Khiếu bị Mạnh Trường An với đá trúng ngực liên tiếp lùi về phía sau mấy bước, trong lồng ngực bị nghẹn một trận, trong cổ họng có thứ gì đó không nhịn được trào lên.

Bị Mạnh Trường An đá liền năm sáu cước, ai cũng không chịu nổi.

Miệng Bùi Khiếu trào ra một ngụm máu, không ngờ trong tình huống như vậy mà cũng không giết được Mạnh Trường An.

Mạnh Trường An đáp xuống đất, trên tường thành vang lên mấy tiếng cộp cộp, có mũi tên lông vũ bắn vào vị trí của gã vừa rồi.

Gã quay đầu liếc nhìn, thấy người Hắc Vũ tên là Liêu Sát Lang kia đã dừng lại, chân vắt chéo ngồi trên lưng ngựa giơ tay lên vỗ bốp bốp bốp vài tiếng, vỗ tay cho Mạnh Trường An.

Bùi Khiếu lấy tay che ngực mình một hồi lâu mới điều chỉnh lại hơi thở, lạnh lùng nhìn Mạnh Trường An: “Lại dám ra tay với tướng quân, ngươi thật to gan.”

“Ta không nhìn ra ngươi là quân nhân của Đại Ninh.”

“Ngươi hỗn xược!” Bùi Khiếu tức giận nói: “Ngươi không nhìn thấy bổn tướng quân dẫn theo mấy trăm tinh kỵ cứu người của ngươi về?”

“Ta đã nhìn thấy, nhưng không dám xác định, bởi vì ta không tin đồng bào chân tay sẽ đóng chặt cửa thành.”

Tình hình lúc đó Liêu Sát Lang một mình khinh kỵ đuổi theo sau Mạnh Trường An nhanh nhất, bất kể là Hùng Kỵ hay là Đại Uy Thiên Lang đều cách xa một đoạn, người ở trong cửa thành hoàn toàn có thể để Mạnh Trường An vào, một trận mũi tên là có thể ép lùi Liêu Sát Lang.

Bùi Khiếu hít sâu một hơi để cho tâm trạng bản thân bình phục lại một chút, dù sao thì giờ này khắc này tất cả đều nằm trong lòng bàn tay y. Trong tay y có hơn ba trăm tinh nhuệ, quân đội Hắc Vũ ngoài cửa thành không mang khí giới công thành, chỉ toàn là kỵ binh thì căn bản không có biện pháp công thành, thủ hạ của Mạnh Trường An thì đều đã bị nhốt lại, còn có gì để lo lắng nữa?

“Có phải ngươi vẫn chưa thấy rõ cục diện hiện tại không?”

Bùi Khiếu vừa nói vừa lui về sau, những thân binh của y xông lên tường thành ngăn cách giữa Mạnh Trường An và Bùi Khiếu.

Bùi Khiếu dựa vào lầu cửa thành vừa thở dốc vừa nói: “Tuy rằng ngươi lại chống đối ta lần nữa, hơn nữa ta rất không thích ngươi, nhưng ta niệm tình ngươi ở thư viện Nhạn Tháp mười năm không dễ, vẫn có ý định cho ngươi một cơ hội... Nếu ngươi bằng lòng sau này đi theo ta, sau này ta làm đông cương đại tướng quân, tất nhiên ngươi cũng có một chỗ ở đông cương đao binh.”

Mạnh Trường An chỉ lạnh nhạt dửng dưng nhìn y như vậy, khổ nỗi là như thế này lại làm cho Bùi Khiếu càng tức tối hơn.

“Giao bản đồ ngươi tự vẽ ra đây, sau đó phối hợp với bổn tướng quân, chuyện cứu tộc nhân Lang Quyết lần này quy công cho bổn tướng quân, việc này trọng đại, giương uy cho Đại Ninh ta, bệ hạ tất nhiên sẽ triệu kiến ta, ngươi nói chuyện đã xảy ra cho ta biết, tương lai ta giữ một vị trí tướng quân ở đông cương cho ngươi, địa vị của ngươi ở đông cương có thể chỉ thấp hơn ta.”

Mạnh Trường An vẫn lạnh lùng lãnh đạm như vậy nhìn y.

“Ngươi tưởng ngươi không nói thì ta không tra ra được?”

Bùi Khiếu đi đến chỗ đi xuống tường thành đứng lại, giơ tay ra chỉ chỉ mấy gian cũ phòng phía xa xa: “Thủ hạ của ngươi đều bị giam ở đó, chẳng lẽ ta còn không thể ép hỏi ra được? Thứ mà bổn tướng quân muốn có, chưa bao giờ không lấy được, Mạnh Trường An, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt... Tất cả mọi thứ hôm nay có thể xem như ta mượn của ngươi, tương lai ta sẽ trả lại cho ngươi gấp bội.”

Mạnh Trường An nhìn thẳng vào mắt Bùi Khiếu: “Người ngươi mang không đủ.”

“Ngươi có ý gì?”

Mạnh Trường An thản nhiên nói: “Trước khi giết ta, ta phải giết ngươi.”

“Ha ha ha ha ha...” Bùi Khiếu cười đến mức gần như nghẹt thở: “Ta đã gặp quá nhiều người trẻ tuổi ngông cuồng, nhưng so với ngươi, bọn họ cũng chẳng là cái gì... Mạnh Trường An, ta cũng rất muốn biết ngươi giết ta như thế nào, ngươi có thể giết hết ba trăm tinh nhuệ của ta?”

Mạnh Trường An xoay tay lại rút hắc tuyến đao đang cắm trong lỗ châu mai trên tường về: “Chỉ cần trong tay của ta có đao, không có gì là không thể.”

“Đáng tiếc.”

Bùi Khiếu nhìn Mạnh Trường An với vẻ mặt khinh thường: “Vốn có thể là một hổ tướng của Đại Ninh, ta cũng rất muốn dùng ngươi, vả lại bổn tướng quân nhân từ đã chỉ rõ cho ngươi một con đường lớn rộng mở, chính ngươi lại cố tình không chịu đi... Ta nói lại lần cuối cùng, nếu ngươi bằng lòng đi theo ta, ta có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

Mạnh Trường An trả lời: “Thà chiến một trận với hổ lang, cũng không cấu kết làm việc xấu.”

“Giết hắn!” Bùi Khiếu sắc mặt lạnh lùng lớn tiếng hạ lệnh.

Một hàng thân binh ở phía trước lập tức giơ liên nỏ lên, trong khoảnh khắc này Mạnh Trường An đột nhiên lao lên. Trên tường thành vốn đã không rộng rãi, khoảng cách song phương lại gần, Mạnh Trường An lắc người lao lên như hổ báo!

Gã một cước đạp tên thân binh ở khoảng cách gần nhất bay về phía sau rồi lại đụng ngã hai ba tên nữa, sau đó giơ tay ra rút trường sóc đang ghim ở trên cây cột ra, trường sóc quét ngang một đường, ngọn giáo cắt đứt cổ, lại cắt đứt, lại cắt đứt nữa... Đầu của một hàng thân binh kia bay lên từng cái từng cái một, một giáo đã cắt rơi đầu của một hàng người.

Mạnh Trường An hai tay cầm cán giáo chen lên phía trước, đẩy mấy cỗ thi thể kia đập vào đội ngũ thân binh ở phía sau. Sức mạnh của một mình gã ép mười mấy người lùi về sau, bị đẩy thẳng đến cạnh bậc thang tường thành, một đám người từ trên bậc thang lăn xuống, Bùi Khiếu liên tục tránh né mới thoát được.

Mạnh Trường An cầm ngang ngọn giáo đứng ở đó, nhìn một đám lăn lóc bên dưới.

Trên tường thành miễn cưỡng cũng chỉ rộng ba mét, gã chắn ngang giáo đứng ở chỗ góc rẽ trên bậc thang tường thành, những người kia dùng cung tiễn bắn không đến chỗ gã, chỉ có thể xông lên một lần nữa.

Nếu nơi này là chỗ bằng phẳng trống trải, Mạnh Trường An cường thịnh đến mấy cũng không chống đỡ được, ba trăm tinh nhuệ, trong đó cũng không thiếu cao thủ do Bùi Khiếu mang từ gia tộc đến, cường hãn hơn binh lính bình thường rất nhiều, hợp lại đẩy cũng có thể đẩy chết Mạnh Trường An.

Nhưng vị trí Mạnh Trường An đang đứng cực xảo diệu, chính là chỗ đi lên thành tường, gã đứng ở góc rẽ có thể không lo lắng tên nỏ, mà bởi vì độ rộng của bậc thang hữu hạn, kẻ thù nhiều nhất chỉ có thể là ba năm người cùng đi lên một lúc.

Kẻ đi lên sẽ chết.

Chiến binh đầu tiên vừa mới ló đầu ra, giáo của Mạnh Trường An đã chọc sang, ngọn giáo từ phía trước cổ chọc vào trong rồi đâm xuyên ra phía sau, khoảnh khắc rút giáo về máu phun trào ra như thác nước, cổ của chiến binh kia chỉ có hai bên là còn dính liền, cái đầu đẫm máu lắc lư qua lại...

Chiến binh thứ hai giơ một tấm khiên tròn lên, áp thấp người trốn dưới khiên tròn, Mạnh Trường An hừ một tiếng, trường sóc hung hăng đập xuống... Bịch một tiếng, ngọn giáo nện lên khiên tròn, khiên tròn đập lên mũ sắt, người nọ trúng đòn nghiêm trọng mắt lập tức trợn ngược lên, ngay sau đó trong mũi, trong tai đều có máu chảy ra, nghiêng người một cái lăn từ bậc thang xuống.

Phía dưới tường thành truyền đến tiếng rít gào của Bùi Khiếu, một đám thân binh bắt đầu xông lên dưới sự thúc giục của y. Phong Nghiễn Đài vốn cũng không phải là một tòa thành lớn, độ cao của tường thành hữu hạn, hơn nữa nhìn từ bên trong thành thì tường thành còn thấp hơn một chút, tốc độ lao lên bậc thang của những chiến binh được huấn luyện bài bản này cũng không chậm.

Nhưng mà, tốc độ giết người của Mạnh Trường An nhanh hơn.

Ngọn giáo lớn nặng nề, nhưng Mạnh Trường An lại sử dụng nhẹ nhàng giống như chuồn chuồn lướt nước, đẩy lên một chút là đâm chết một người, ngọn giáo giống như rắn độc lượn lách trong đám người, mỗi một giáo đều đâm thẳng vào cổ họng, khiến cho lòng người run sợ.

Từng cỗ từng cỗ thi thể lăn xuống dưới, vài phút sau nơi này lại chất thêm một lớp nữa, người ở phía sau còn muốn đi lên nữa thì phải giẫm lên thi thể nhảy qua mà lên.

Mạnh Trường An cảm thấy hai cánh tay của mình nhức mỏi mới dựng giáo lớn tựa vào vách tường bên cạnh, tháo liên nỏ đeo bên hông xuống bắn tên, mấy người đi lên có kẻ bị bắn thủng cổ họng, có kẻ bị bắn thủng hốc mắt, trong nháy mắt lại có thêm nhiều người ngã xuống.

Nhân khoảng thời gian dừng lại ngắn ngủi này Mạnh Trường An hoạt động hai cánh tay một chút, ném liên nỏ qua một bên lại cầm lấy ngọn giáo lớn.

Lại giết một trận, trên bậc thang đã phủ một lớp thi thể, ba mươi mấy người ngã xuống đó không còn đứng dậy được nữa, lối vào càng nhỏ hẹp chật chội hơn nữa, người ở phía sau bắt đầu kéo thi thể xuống để dọn đường.

Mạnh Trường An biết tiếp tục như vậy thì mình vẫn sẽ không trụ được, đối phương có mấy trăm người, chắc chắn sẽ có người xông lên, hơn nữa đã có người chạy ra ngoài định đi lên từ lối khác.

Gã một giáo giết chết hai người sau đó bắt đầu thoái lui về phía sau, vừa chiến vừa lùi, thối lui đến chỗ trống trải thì thình lình từ trên tường thành nhảy xuống bên trong, trước đó gã đã quan sát chỗ kia, phía dưới có một dãy nhà ở.

Hắc tuyến đao vạch ra một loạt đốm lửa trên tường thành, Mạnh Trường An đáp xuống nóc nhà thuận thế lăn một vòng rồi nhảy xuống, sau đó nhấc chân chạy như điên vào bên trong thành.

“Đuổi theo cho ta!” Bùi Khiếu mắt đã đỏ ngầu: “Một đám phế vật!”

Y vươn tay ra túm lấy một cây cung cứng bắn liền ba mũi tên, khổ nỗi động tác của Mạnh Trường An quá nhanh, ba mũi tên thất bại.

Mạnh Trường An chạy xuyên qua đường lớn ngõ nhỏ, liếc nhìn truy binh phía sau đã bỏ xa một đoạn, rẽ sang một hướng rồi trèo tường nhảy vào một viện tử, dựa lưng vào vách tường há miệng thở dốc.

Đầu tiên là chiến đấu kịch liệt người Hắc Vũ, lại chém giết lâu như vậy ở trên tường thành, cho dù gã là người sắt thì cũng sẽ mệt.

Đại tướng quân nói sẽ có hậu viên, hậu viên ở nơi nào?

Mạnh Trường An liên tục hít sâu, chạy vào trong phòng đóng cửa lại, bên ngoài viện vang lên tiếng bước chân xen lẫn tiếng hò hét, người đuổi theo gã không phát hiện ra gã đã vào viện tử này nên tiếp tục đuổi lên phía trước.

Gã dựa vào ván cửa ngồi xuống, cảm giác hai cánh tay đau nhức như đã bị phế đi, lớn giáo không kịp lấy về, bên người chỉ có một thanh hắc tuyến đao, Mạnh Trường An tựa vào đó nhắm mắt lại cưỡng ép bản thân ổn định hơi thở để giảm bớt mệt nhọc.

Một lát sau gã lập tức mở trừng mắt, thò tay vào trong giáp da của mình giáp lục lọi một lát, rút con dao săn nhỏ trong giáp da ra nhìn nhìn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đó chỉ là một con dao săn nhỏ rất ngắn rất ngắn mà thôi, nhưng lúc gã cầm dao thì giống như trong con dao đó có thể bổ sung thể lực cho gã vậy, ngay cả thần sắc cũng thoải mái hơn vài phần.

Gã cầm dao săn nhỏ lau lau trên tay áo của mình, cúi đầu nhìn dao, khóe miệng không tự chủ được khẽ cong lên.

“Sợ là sẽ thua ngươi rồi.”

Gã ngẩng đầu trầm mặc một lúc, cất con dao săn nhỏ đi: “Nhưng ta không định dễ dàng nhận thua như vậy.”

Tiếng động bên ngoài dần dần đi xa, nhưng Mạnh Trường An biết những người này rất nhanh là có thể lục soát từng nhà, Phong Nghiễn Đài vốn cũng không phải là một tòa thành lớn, chỉ lớn như vậy thôi, không mất bao lâu là sẽ tìm được.

Gã lục tìm trong túi da bò đeo bên hông của mình, lấy ra một miếng thịt khô nhét vào miệng.

Nghỉ ngơi không bao lâu đã nghe thấy bên ngoài hô to, sau khi nghe rõ ánh mắt Mạnh Trường An chợt lạnh đi, sát khí lan tràn.

“Mạnh Trường An ngươi nghe đây, nếu ngươi không ra, ta sẽ thiêu chết tất cả thủ hạ của ngươi, ta nghe nói ngươi vô cùng tốt với thủ hạ của mình, nghĩ chắc ngươi cũng sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ bị ngươi làm liên lụy mà chết chứ.”

Mạnh Trường An vịn vào ván cửa đứng lên, khó nhọc nuốt thịt khô trong miệng, nghĩ thứ này đúng là khó ăn, cảm thấy hơi nhớ thức ăn của Đăng Đệ Lâu trong thành Trường An rồi.

Sau đó gã xoay người kéo cửa phòng ra, hai tay mỗi tay cầm một đao sải bước ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.