Trường Ninh Đế Quân

Chương 37: Chương 37: Mua chuộc ông




Trong thư viện Nhạn Tháp đã chết một học sinh thân thế không tầm thường, ở nơi mà bách tính bình thường trong thành Trường An không nhìn thấy đã sụp đổ một thế lực ám đạo, nếu như nói triều đình và giang hồ trong thành Trường An tạo thành một vùng nước mênh mông, vậy thì bọt nước hai chuyện này gợi lên thật sự không tính là quá lớn.

Tổng bộ của Trường An phủ sau khi đến thư viện Nhạn Tháp một lần thì hoàn toàn buông tay đối với chuyện này, theo như ông ta nói thì dù sao mình cũng là quan nhỏ, áp lực đều nằm trên người tri phủ đại nhân.

Nội bộ thư viện có đủ mọi lời bàn tán, sự tình muốn điều tra rõ ràng cũng không quá khó, nhưng dù sao cũng liên lụy đến một vị phó ti tọa của võ phủ. Võ chức tòng tứ phẩm nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tốt xấu gì Binh bộ cũng phải đứng ra nói vài câu cho mình, đương nhiên, người của Binh bộ chỉ giống như làm lấy lệ mà thôi.

Có người yêu cầu trừng phạt Mạnh Trường An, liên danh thỉnh cầu lão viện trưởng đưa ra phán quyết, kết quả là một đám người đứng ở bên ngoài cửa lão viện trưởng tử sáng sớm đến tối cũng không thấy người đâu, thế là mọi người liền hiểu được tâm tư của lão viện trưởng, lời bàn tán trong nội bộ thư viện có lớn hơn nữa, cũng không lớn hơn sự im lặng của lão viện trưởng.

Im lặng, chính là một kiểu thái độ.

Buổi tối ngày hôm đó lão viện trưởng bị gọi vào cung, mọi người đều đoán bệ hạ sẽ nói những gì với lão viện trưởng. Đại Ninh thượng võ, tứ khố võ phủ lại là nơi quan trọng của quan trọng, sợ là bệ hạ cũng không thể giả vờ như không thấy được.

Có người âm thầm cười lạnh, thầm nói thái độ của bệ hạ vẫn quan trọng hơn thái độ của lão viện trưởng nhiều lắm.

Nhưng phần lớn những người nghĩ như vậy đều không biết, trong phần lớn thời gian thái độ của bệ hạ và thái độ của lão viện trưởng đều giống nhau. Vị đại học sĩ tam triều nguyên lão có môn sinh trải khắp thiên hạ kia đã từng nói, so với môn sinh, lão ta vĩnh cũng không so sánh được với lão già của thư viện Nhạn Tháp kia.

Tứ Mao Trai ở chỗ sâu trong ngự hoa viên, tên là do bệ hạ đích thân đề, vậy nhưng không có ai hiểu cái tên này có ý nghĩa gì.

Hoàng đế phất tay ra hiệu cho người hầu lui ra ngoài hết, sau đó đích thân rót một chén trà cho lão viện trưởng: “Trẫm phải biết, bỏ ra và thu về có thành tỉ lệ thuận hay không.”

Lão viện trưởng nói: “Đương nhiên không thành.”

Hoàng đế tay hơi khựng lại: “Nghiêng về bên nào nhiều hơn?”

Lão viện trưởng cười nói: “Bệ hạ là người lãi to rồi, Mạnh Trường An có tư chất hổ báo, nếu bệ hạ cảm thấy lão thần nhìn người vẫn còn chuẩn, sau này có thể lưu tâm đến tên nhóc này nhiều một chút, nói không chừng tương lai còn phải ủy khuất hắn chọn một trong tứ cương, bệ hạ xoa dịu một phó ti tọa chỉ cần mấy câu nói mà thôi, giữ một đại tướng quân cho tương lai, thật sự rất lãi rất lãi.”

“Lão viện trưởng trước nay đều không thích bình phẩm tương lai của người khác, sao hôm nay lại thế?”

“Bởi vì quá rõ ràng, chỉ cần hắn không chết, thành công chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”

Hoàng đế lấy một cuốn sổ ghi lại, ngày nào tháng nào năm nào lão già nào nói Mạnh Trường An tương lai sẽ là đại tướng quân. Lão viện trưởng nhìn mà ngẩn người, cảm thám bệ hạ đây là đã tìm tội danh trước cho lão thần rồi sao?

Hoàng đế cười lớn ha ha, đặt sổ xuống: “Trợ thủ của Mạnh Trường An là ai? Trẫm đã phái người đi hỏi, hắn gia thế bình thường.”

“Không biết.” Lão viện trưởng nói: “Chỉ nghe nói Mạnh Trường An có một biểu đệ đồng hương từng đến thăm hắn.”

Hoàng đế ghi lại mấy chữ “biểu đệ đồng hương của Mạnh Trường An” vào sổ: “Biểu đệ đồng hương có thể một mình mang đao diệt Lưu Lãng Đao, nếu thật sự là biểu huynh đệ, Mạnh Trường An nhất định giống mẫu thân hắn nhiều hơn một chút.”

Lão viện trưởng ngẫm nghĩ ý nghĩa trong lời nói này của bệ hạ một lúc lâu, sau đó mới tỉnh ngộ thì ra bệ hạ nói đùa cũng lạnh như vậy…

“Người quận An Dương phải không, Trang Ung luyện binh ở quận An Dương, hãy bảo hắn lưu ý một chút là được, một hạt giống tốt như vậy mà không tòng quân thì lãng phí.”

Hoàng đế ngồi ngay ngắn: “Mạnh Trường An đã bị thương, còn có thể giữ được tam giáp?”

“Không có mười phần nắm chắc.”

“Có mấy phần?”

“Chín phần chín.”

Lão viện trưởng cảm thấy thật sảng khoái, câu nói mà Mạnh Trường An khiến mình khó chịu đã chuyển sang cho hoàng đế bệ hạ… Quả nhiên hoàng đế nghiêng đầu lườm lão một cái, lão viện trưởng bị lườm mà cũng vui đến như thế.

“Hắn có nói là muốn đi đâu không?”

“Thiết kỵ bắc cương.”

“Cha của Trần Tử Thiện ở Bắc Khố võ phủ, hắn cứ phải đi bắc cương? Cách thành Trường An xa như vậy, nếu thật sự muốn trả thù cho con trai, Trần Cáo có vô số cách khiến Mạnh Trường An chết bất ngờ.”

“Đến nơi khác thì Trần Cáo hạ thủ mới càng không cần kiêng dè gì chứ? Nếu Mạnh Trường An xảy ra chuyện ở bắc cương, khó tránh được ai cũng sẽ nghĩ đến hắn ta.”

“Trả thù cho con trai còn lo nhiều vậy à? Nếu không có chứng cứ, trẫm cũng không thể làm gì được hắn ta.”

“Cho nên lão thần cảm thấy, bệ hạ nên tìm một cơ hội nhắc nhở Trần Cáo một chút.”

“Khanh bảo trẫm trực tiếp bảo vệ Mạnh Trường An? Hắn vẫn chưa có phân lượng ấy.”

“Không không không, ý của lão thần là nhắc nhở Trần Cáo cẩn thận một chút, Mạnh Trường An đến bắc cương, Trần Cáo rất nguy hiểm.”

Hoàng đế hơi nheo mắt, thầm nghĩ câu nói đùa này của lão viện trưởng lạnh quá.

“Tất cả đều đợi khi hắn thật sự có thể lấy được hạng nhất kỳ thi tuyển võ rồi hãy nói, sắc trời cũng không sớm nữa, lão viện trưởng về nghỉ ngơi trước đi?”

“Tối nay bệ hạ nghỉ ở Tứ Mao Trai này sao?”

“Không, trẫm phải về hậu cung.”

“Vậy… lão thần có thể mượn cái ghế ở đây nghỉ một đêm?”

“Hả?”

“Không muốn về, lúc này bên ngoài cửa lão thần chắc hẳn đứng đầy người, lão thần sợ ngủ không ngon, lớn tuổi rồi, giấc ngủ trở nên quan trọng lạ thường.”

Hoàng đế cười lớn: “Người đâu, đặt một cái giường trong phòng khách cho lão viện trưởng.”

Chẳng ai ngờ được lão viện trưởng lại ở lỳ trong Tứ Mao Trai đến tận buổi tối ngày hôm sau, ngay cả kỳ thi lớn cũng không tham gia. Lúc chiều tối, tin tức đứng đầu cuộc thi võ của thư viện Nhạn Tháp là Mạnh Trường An truyền vào cung, lão viện trưởng mới cười cười đi ra khỏi cửa phòng, nhướn mày thở phào.

Tên đó còn bị thương nặng trên người, nhưng chín phần chín chính là chín phần chín.

Lão viện trưởng còn chưa ra khỏi cung đã lại bị hoàng đế phái người đến gọi trở lại. Đương nhiên chuyện này cũng không nằm ngoài dự liệu của lão viện trưởng, tư thế đi bộ của lão trông cũng nhanh hơn một chút. Làm viện trưởng nhiều năm như vậy đã bồi dưỡng ra bao nhiêu lương tài? Bắc cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn chính là người từ thư viện ra, bây giờ thấy lão cũng phải cung kính gọi một tiếng tiên sinh, nhưng lão cũng không có vui vẻ như hôm nay.

Ngự thư phòng.

Hoàng đế đặt thứ đang cầm trong tay xuống, nhìn lão viện trưởng nghiêm túc hỏi: “Tại sao khanh không về chủ trì kỳ thi lớn?”

“Nếu lão thần ở đó, sẽ có người nói lão thần không công chính can dự kỳ thi lớn, lão thần không ở trong thư viện, Mạnh Trường An đứng đầu cuộc thi võ sẽ có vẻ thuần túy hơn.”

“Câu lão gian cự hoạt chính là nói loại người như khanh.”

Hoàng đế đưa thứ vừa xem lúc nãy cho lão viện trưởng: “Mạnh Trường An mà khanh nói đã đứng đầu cuộc thi võ, còn bớt thời gian chạy đến bên cuộc thi văn muốn làm một đề thi, khanh xem thử đi.”

Lão viện trưởng nhận lấy xem qua, xem rồi có chút khó xử: “Đại Ninh mấy trăm năm, thư viện trăm năm, cũng chưa từng có một người nào văn võ đều đứng đầu.”

“Đây là chuyện tốt, nhìn khanh tại sao lại có chút khó xử vậy?”

“Lão thần đang khó xử thay cho bệ hạ, lưỡng khoa đệ nhất, lục phẩm có phải là thấp không?”

Hoàng đế sớm đã liệu được lão sẽ nói như vậy, y vẫn còn để bụng mấy câu đối thoại chín phần chín hôm qua, cuối cùng cũng tìm được một cơ hội phản kích rồi: “Quả thực trẫm rất khó xử đấy, cái này thường thì dù trực tiếp cho tòng ngũ phẩm cũng không quá, nhưng ai bảo hắn trước đó đã dính líu đến chuyện khác, so công với tội, vẫn là một chính lục phẩm đi.”

Lão viện trưởng mở miệng, không nói được gì, cảm giác hơi khổ sở.

Tâm tình hoàng đế trở nên tốt hơn.

“Người trẻ tuổi mà mang danh tiếng song bảng đệ nhất sẽ khiến bao nhiêu người nhìn vào? Nếu trẫm phong cao hơn nữa, đối với hắn mà nói không phải chuyện tốt gì, lão bách tính nhìn vào cười nói vài ba ngày là sẽ quên, trong triều đình nhìn vào cười nói vài ba năm cũng vẫn chưa dứt, trẫm là vì tốt cho hắn.”

Hoàng đế đứng lên: “Trẫm nhớ phó ti tọa Bắc Khố võ phủ Trần Cáo có hai con trai, trên Trần Tử Thiện còn có một ca ca, nghe nói lúc nhỏ bị bệnh sốt cao hỏng não, bây giờ còn ngờ nghệch, trẫm phân chia phúc lộc của Mạnh Trường An cho hắn ta một chút, thưởng cho một tam đẳng nam đi, đối với hai nhà đều tốt, Trần Cáo cũng không thể nuôi con trai hắn cả đời được…”

Lão viện trưởng khom người vái: “Thần tạ bệ hạ.”

Bệ hạ nói là phân chia một chút phúc lộc của Mạnh Trường An, nhưng trên thực tế là đang tích đức bỏ oán cho Mạnh Trường An… Nếu Trần Cáo là người thông minh thì sẽ hiểu khổ tâm của bệ hạ, phu thê bọn họ cũng có lúc đi trước một bước, bổng lộc của tam đẳng nam đủ cho đứa con trai bệnh tật kia của ông ta không lo cơm áo nửa đời sau.

Chiếu theo thông lệ, ngày hôm sau là trạng nguyên hai khoa thi văn thi võ của kỳ thi lớn thư viện sẽ mặc áo gấm đỏ diễu phố, nhận lời chúc và tán thưởng của các bách tính, nhưng ngày hôm sau đội ngũ tập hợp lại mới phát hiện Mạnh Trường An đã biến mất rồi.

Sau đó có người nghe ngóng một chút, mới sáng sớm Mạnh Trường An đã đến Binh bộ, lĩnh văn thư và một thanh hắc tuyến đao, đeo một cái túi rất nhỏ, một mình rời khỏi thành Trường An đi về phía bắc.

Cũng giống như trước đây lúc gã một mình đeo một cái túi nhỏ, cầm mấy đồng tiền của Thẩm Lãnh cho gã rời khỏi trấn Ngư Lân, cái tên đó tận trong xương tủy là người cô độc, không, là cô ngạo.

Thông lệ không phải luật pháp, cho nên Mạnh Trường An không xuất hiện trong đội ngũ chúc mừng cũng chẳng ai có thể làm gì được gã. Có người thầm chửi gã không biết tốt xấu, có người cảm thấy đằng sau chuyện này có vấn đề, cũng có người nghĩ có phải Mạnh Trường An đã bị người khác tiêu diệt không, mỗi người một ý.

Lúc Thẩm Lãnh biết Mạnh Trường An đã đứng đầu hai khoa, miệng cười không khép lại được. Lúc này hắn đã về đến thủy sư quận An Dương nhiều ngày rồi, trước đó nghe được tin tức khiến người ta không vui lắm nay cũng bị tin tốt này áp đi không ít.

Sau khi trở về thủy sư, Thẩm Lãnh liền nghe nói Mộc Tiêu Phong được bệ hạ thăng làm Ưng Dương tướng quân tòng tứ phẩm, địa vị ở trong thủy sư chỉ đứng sau Trang Ung, còn có thêm chức phó đề đốc thủy sư nữa.

Sau khi kết thúc huấn luyện một ngày, Thẩm Lãnh trở về doanh trướng chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, vừa nằm lên giường thì bị người của Trang Ung phái đến gọi đi. Từ sau khi hắn trở về, Trang Ung cũng chưa từng hỏi hắn rốt cuộc đến thành Trường An đã làm những gì, bây giờ xem ra sợ là không nhịn được nữa.

Sau khi Thẩm Lãnh bước vào hành quân lễ đứng nghiêm, Trang Ung nhấc tay ném cho hắn một món đồ. Thẩm Lãnh nhận lấy, sau khi xem thử thì bật cười, đó là một thiết bài đội chính đội mười người.

“Tạ tướng quân!”

“Có yêu cầu gì?”

“Ta chọn mười người có được không?”

“Không được.”

“Năm người?”

“Không được.”

“Hai người? Không thể ít hơn nữa.”

“Được, nhiều nhất hai người.”

Thẩm Lãnh nói: “Ta đã chọn Vương Khoát Hải cùng nhóm khảo hạch với ta, còn có một tân binh vừa mới tham gia khảo hạch và đã vượt qua tên Trần Nhiễm, chỉ hai người này.”

Trang Ung hơi nhíu mày: “Vương Khoát Hải là một hạt giống không tồi, Trần Nhiễm các phương diện đều bình thường, tại sao ngươi chọn hắn?”

Thẩm Lãnh thầm nghĩ hóa ra tướng quân đều đã tìm hiểu mỗi một binh sĩ thông qua khảo hạch, tướng quân như vậy thì làm sao có thể không dẫn dắt ra một quân đội cường đại?

“Lúc nhỏ đã ăn không ít màn thầu nhà hắn, lúc rời khỏi trấn cũng tiêu tiền nhà hắn, nhưng những chuyện này đều không quan trọng, điều quan trọng là hắn là bằng hữu của ta, đi theo ta sẽ không bị ức hiếp.”

Câu trả lời của Thẩm Lãnh luôn kỳ quái như thế, “đã ăn màn thầu nhà hắn, đã tiêu tiền nhà hắn”, những lời như thế mà hắn cũng có thể thản nhiên nói ra được.

Trang Ung đặt món đồ trong tay xuống, trầm mặc một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Biểu đệ?”

Thẩm Lãnh quay đầu đi ngay.

“Đứng lại!” Trang Ung hừ một tiếng: “Ngươi có thể chạy đi đâu?”

Thẩm Lãnh quay đầu cười cười ngượng nghịu: “Tướng quân, chuyện này ta có thể mua chuộc ông không? Ta cảm thấy giết người diệt khẩu hơi khó.”

Trang Ung: “…”

Thẩm Lãnh: “Hai mươi lượng bạc mượn lần trước còn chưa trả nữa, nếu không thì tướng quân cho ta mượn thêm một trăm lượng?”

“Làm gì?”

“Mua chuộc ông!”

Trang Ung: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.