Trường Ninh Đế Quân

Chương 51: Chương 51: Ngươi chỉ cần phối hợp mà thôi




Thẩm Lãnh ở trên thuyền chỉnh lý lại hành lý của mình, đột nhiên phá hiện một món đồ không nên xuất hiện trong túi đồ của mình… Thỏi vàng kia.

Trước ngày rời khỏi đại doanh thủy sư chuẩn bị xuống phía nam, Thẩm Lãnh đặc biệt xin nghỉ phép về nhà một chuyến, đã nói chuyện với Trà gia và Thẩm tiên sinh rất lâu, sáng sớm ngày hôm sau lại chạy về đại doanh thủy sư báo danh. Lúc đêm Trà gia đã chuẩn bị y phục giặt sạch và đồ dùng cho hắn, chắn hẳn chính là lúc đó Trà gia đã bỏ vàng vào trong túi đồ của hắn.

Thẩm Lãnh nghĩ thôi vậy, lúc mình đưa vàng cho Trà gia, Trà gia cũng không có biểu hiện vui vẻ lắm, sau này lúc hắn nói chuyện với tiểu bàn tử Trần Nhiễm, Trần Nhiễm lập tức mắng hắn ngu ngốc, lễ vật tặng nữ hài tử đâu có như vậy, cho tiền bảo nàng ta tự đi mua đồ muốn mua, quá thô thiển, chẳng tình cảm chút nào cảm.

Nghĩ đến thợ thủ công của Diệp tộc nam cương giỏi nhất chính là chế tạo trang sức vàng bạc, dùng số vàng này làm một cây trâm vàng cho Trà gia, trên đường về lúc qua Hồ Kiến đạo lại mua một ít bạch trà nổi tiếng ở địa phương cho tiên sinh.

Trần Nhiễm tựa vào thuyền nhìn Thẩm Lãnh đang ngẩn người: “Nghĩ gì thế?”

Thẩm Lãnh cười cười: “Chỉ đang nghĩ lúc quay về mua chút lễ vật cho tiên sinh và Trà gia, và cả Trần đại bá.”

Trần Nhiễm vỗ trán: “Ngươi không nói ta cũng quên mất, ta cũng phải mua vài món đồ cho ta cha, cộng thêm của ngươi nữa là hai phần, cha ta nhất định rất vui.”

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, còn chưa nói gì thì đã nghe thấy bên ngoài có người gọi tên hắn. Thẩm Lãnh ra ngoài khoang thuyền mới chú ý đến giáo úy Vương Căn Đống cùng với các đoàn suất khác gần như đã có mặt đông đủ.

“Hiện tại người đã đông đủ.” Vương Căn Đống khẽ gật đầu với Thẩm Lãnh: “Lúc nãy Sầm tướng quân phái người đến thông báo ta đi nghị sự, ta truyền đạt lại ý của tướng quân một chút. Tướng quân nói để đảm bảo an toàn cho đội thuyền, chuẩn bị phân đội thuyền thành hai tốp, chọn ra một thuyền làm tiên phong mở đường phía trước, các thuyền còn lại và thuyền tiên phong duy trì khoảng cách 30 dặm.”

Thẩm Lãnh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, không nhịn được khóe miệng nhếch lên: “Sợ là thuyền chúng ta phải làm tiên phong rồi.”

Vương Căn Đống hơi ngẩn người: “Sao ngươi biết?”

Thẩm Lãnh nhún vai: “Thuộc hạ đoán lung tung.”

Vương Căn Đống nói: “Để công bằng nên tướng quân đã quyết định cho mấy giáo úy chúng ta rút thẻ, thẻ đen và thẻ đỏ, trong đó chỉ có một thẻ đỏ, người rút trúng thẻ đỏ là tiên phong.”

Thẩm Lãnh lầm bầm nói: “Cho nên giáo úy là người đầu tiên rút thẻ? Hơn nữa lần đầu tiên đã rút được thẻ đỏ?”

Vương Căn Đống thậm chí còn hoài nghi Thẩm Lãnh có mặt ở hiện trường: “Đúng thế, ngươi lại là đoán?”

Thẩm Lãnh thầm thở dài một tiếng trong lòng, thầm nghĩ đâu có chuyện trùng hợp như thế. Cái này không tính là sắp xếp trùng hợp gì, chỉ sợ trong hộp đều là thẻ đỏ, nhưng chỉ cần đảm bảo Vương Căn Đống là người rút thẻ đầu tiên, sau khi Vương Căn Đống rút thẻ thì tất nhiên những người khác không cần phải rút nữa, cũng sẽ không có ai phát hiện trong hộp thật ra hoàn toàn không có thẻ đen.

Nếu như thế, tướng quân dẫn đầu đội lần này Sầm Chinh có vấn đề?

Thẩm Lãnh nhớ trong đêm trước lúc xuất phát 10 ngày Trang Ung đặc biệt đến tìm mình, yêu cầu mình đảm bảo lần xuống phía nam cướp chiến thuyền của Cầu Lập quốc này nhất định phải thành công. Lúc đó Thẩm Lãnh đã nghĩ, rốt cuộc trong thủy sư có bao nhiêu người Trang Ung không dám tín nhiệm?

Vậy nhưng người xuống hải cương phía nam lần này đều là Trang Ung đích thân lựa chọn kỹ càng. Dũng Nghị tướng quân ngũ phẩm Sầm Chinh dẫn đội là bộ hạ cũ của Trang Ung, tham tướng tòng ngũ phẩm Bạch Tú cũng là tùy tùng đi theo Trang Ung từ ngày đầu tiên thủy sư thành lập, theo lý mà nói thì hai người này sẽ không có vấn đề gì mới đúng.

Về phần những người khác, không có năng lực có thể so với suy nghĩ của Sầm Chinh.

Cho nên ngươi có vấn đề chỉ có thể là Sầm Chinh, hoặc là Bạch Tú.

Thẩm Lãnh áy náy nhìn Vương Căn Đống một cái: “Nếu đã định như thế rồi, không còn cách nào khác, nhưng ta cảm thấy giáo úy nên có sắp xếp ổn thỏa hơn.”

Vương Căn Đống tòng quân nhiều năm, đương nhiên gã không thể nào không nhìn ra biểu hiện khác thường của Thẩm Lãnh, cho nên khoát tay căn dặn những người khác một tiếng: “Tất cả đi chuẩn bị một chút đi, thuyền tiên phong chức trách quan trọng, đừng làm hỏng việc, Thẩm Lãnh ở lại.”

Các đoàn suất khác chắp tay cúi đầu, quay người rời đi.

Vương Căn Đống đợi mọi người đi hết rồi mới hỏi Thẩm Lãnh: “Có phải ngươi nhìn ra điều gì không?”

Thẩm Lãnh nói: Là ta làm liên lụy đến mọi người, nào có chuyện trùng hợp như vậy, gọi huynh đi rút thẻ huynh liền rút được thẻ đỏ, chẳng qua là Mộc Tiêu Phong vẫn không định buông tha ta thôi.”

Vương Căn Đống đại khái cũng đã đoán được, trong lòng cực kỳ bất mãn. Đương nhiên sự bất mãn này không phải nhằm vào Thẩm Lãnh, mà là đối với Mộc Tiêu Phong… Tên con ông cháu cha đó hoàn toàn không màng đến sự an nguy của tướng sĩ thủy sư Đại Ninh, cũng căn bản không coi quân luật quốc pháp ra gì. Thủy sư xuống hải cương phía nam là chuyện rất quan trọng, dính dáng đến sự tồn vong của thủy sư sau này, vậy mà Mộc Tiêu Phong lại dám ngáng chân trong nhiệm vụ quan trọng như vậy.

“Cũng không phải không có cách.” Thẩm Lãnh nói: “Hai bên chiến thuyền Hùng Ngưu có treo mỗi bên một chiếc Phi Ngư, giáo úy đại nhân cho ta hai chiếc Phi Ngư, ta dẫn đoàn của ta mở đường phía trước Hùng Ngưu, nếu thật sự có vấn đề gì, giáo úy không cần cứu ta, chỉ cần đảm bảo chiến thuyền Hùng Ngưu không gặp bất trắc.”

“Không được!” Vương Căn Đống nhướn lông mày: “Quân nhân của Đại Ninh, bất kể là ở chiến binh hay là ở thủy sư, đều chưa từng xảy ra chuyện vứt bỏ đồng bào của mình, nếu ngay cả thủ hạ của mình mà ta cũng không bảo vệ được, còn tính là giáo úy hợp cách gì chứ.”

“Đối thủ rất âm hiểm…” Thẩm Lãnh dựa vào thành thuyền nói: “Mộc Tiêu Phong không giết chết ta sẽ không từ bỏ ý đồ, không cần phải vì ta mà làm hại người của tiêu doanh chúng ta.”

Vương Căn Đống nói: “Lời thế này sau này không được nói nữa, ta không thích.”

Thẩm Lãnh ồ một tiếng: “Vậy thế này, vẫn là để người của ta ngồi trên hai chiếc Phi Ngư mở đường phía trước, nếu có vấn đề thì Hùng Ngưu chi viện. Ta đoán Mộc Tiêu Phong cũng không có bản lĩnh gì khác, chẳng qua là tiếp tục mua chuộc thủy phỉ trên Đại Vận Hà hạ thủ với ta mà thôi. Nhưng thủy phỉ trên Đại Vận Hà thì kẻ mạnh nhất không ai qua được đám người Liên Vân trại, phân lượng khoảng chừng không quá mấy trăm người, đánh chết bọn chúng cũng không dám trực tiếp hạ thủ với đội thuyền của chúng ta, cách duy nhất chính là điều ta đơn độc ra ngoài.”

Thẩm Lãnh nói: “Phỏng chừng sẽ còn có cao thủ do Mộc Tiêu Phong phái đến trà trộn bên trong, thủy chiến trên sông thì chúng ta cũng không đến mức sợ hãi, giáo úy dẫn theo Hùng Ngưu ở phía sau xem là được, nếu có vấn đề thì đến chi viện, hoặc là lùi lại hội hợp với đội thuyền, cũng không thể hại tính mạng của các huynh đệ được.”

Vương Căn Đống gật gật đầu: “Ngươi sẽ không chỉ nghĩ đến những điều này, đúng không?”

Thẩm Lãnh cười: “Đương nhiên sẽ không, giáo úy có bản đồ không?”

Vương Căn Đống gật đầu: “Vốn dĩ cấp bậc này của ta không có bản đồ, nhưng nếu ta đã làm tiên phong nên có xin Sầm tướng quân một bản, còn phải trả lại đấy.”

Thẩm Lãnh giơ tay ra: “Lấy xem thử.”

Vương Căn Đống lấy bản đồ trải ra trên sàn thuyền, Thẩm Lãnh ngồi xuống xem cẩn thận, sau đó đặt ngón tay lên một điểm trong đó: “Nơi thích hợp nhất để tập kích chúng ta là ở đây…”

“Đây là…”

Vương Căn Đống sắc mặt hơi biến: “Chuyện này sao có thể, đây là bến thuyền quan bổ mà cứ cách 300 dặm trên Đại Vận Hà là sẽ có, quan thuyền và thương thuyền qua lại đều sẽ bổ sung đồ dùng ở bến thuyền quan bổ, mỗi bến thuyền quan bổ có ít nhất 300 tinh nhuệ sương binh đóng trú, thủy phỉ ăn tim gấu gan báo sao mà lại dám đến bến thuyền quan bổ hành hung?”

“Giáo úy xem, hai bên bến thuyền quan bổ đều là phân nhánh đường thủy, thuận tiện vận chuyển bổ sung từ địa phương đến bến thuyền, thuyền của thủy phỉ có thể dễ dàng cập bến thuyền. Theo ta biết thì bến thuyền quan bổ mặc dù hiệu xưng có 600 tinh nhuệ sương binh đóng, nhưng trên thực tế là luân phiên canh giữ, sương binh của hai tiêu doanh đổi ca nghỉ ngơi, cũng chính là chỉ có khoảng chừng 150 sương binh canh gác.”

Thẩm Lãnh tiếp tục nói: “Nếu thủy phỉ trà trộn trong thương thuyền vào bến thuyền quan bổ, sương binh rất khó phân biệt, mấy chục người trà trộn vào là đủ rồi, đến buổi tối nội ứng ngoại hợp, giải quyết bến thuyền quan bổ không phải là vấn đề. Thuyền của chúng ta là thuyền tiên phong, thuyền đầu tiên vào bến thuyền quan bổ bổ sung đồ dùng, mà theo lẽ thường thì chúng ta đến bến thuyền quan bổ căn bản là không cần đề phòng gì cả…”

Vương Căn Đống nghe xong vẻ mặt sầu lo: “Nếu thật sự bị ngươi đoán trúng, chúng ta không vào bến thuyền quan bổ không phải là xong rồi à.”

“Không!” Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: “Kỹ thuật phá thuyền của thủy phỉ cực kỳ linh hoạt, hơn nữa người nào cũng giỏi bơi lội, cho nên nếu thật sự khai chiến trên Đại Vận Hà, thuyền của chúng ta quá lớn ngược lại sẽ không thuận tiện, nếu đội thuyền không chi viện chúng ta, chúng ta sẽ bị thuyền nhỏ của thủy phỉ cắn chết tươi giống như kiến gặm hổ vậy. Nhưng chỉ cần ở trên đất liền, chiến binh Đại Ninh chúng ta sợ ai chứ?”

Vương Căn Đống: “Ngươi có cách rồi?”

Thẩm Lãnh cười cười có chút ngại ngùng: “Có một cách, không thành thục lắm.”

Vương Căn Đống thở dài nói: “Ngươi cười giống như một con cáo già vậy, còn không thành thục?”

Thẩm Lãnh nói: “Nếu giáo úy tin ta, thì ta sẽ nói cách đó ra, nếu không tin ta…”

Vương Căn Đống nhíu mày: “Đâu ra lắm lời nhảm vậy, nói!”

Thẩm Lãnh: “Ồ…”

Cùng lúc đó, trong Liên Vân trại.

Nhiếp Viên ngồi trên ghế của khách chắp tay: “Bây giờ có thể chúc mừng một chút rồi, Bạch đại đương gia.”

Nhị đương gia cũ của Liên Vân trại – Bạch Chiêm Vân sắc mặt khó coi: “Ngươi hành sự tùy tiện như vậy, mạng lưới ta khổ tâm kinh doanh trên giang hồ nhiều năm như vậy đều sẽ bị ngươi hủy hoại.”

“Không đáng nhắc đến.” Nhiếp Viên thản nhiên nói: “Lôi kéo một Mộc Tiêu Phong, có lợi hơn so với ngươi xây dựng một mạng lưới giang hồ nhiều. Đây là Đại Ninh, không phải mấy tiểu quốc to bằng cái rắm kia, trên giang hồ chẳng ai làm được nhất hô vạn ứng, cho dù làm được, chiến binh Đại Ninh tùy tiện đánh qua là có thể quét sạch, ngay cả cặn bã cũng chẳng còn.”

“Với lại mấy người trên lục lâm đ*o mà ngươi lôi kéo lại càng không có lợi ích lớn, môn phái giang hồ chính kinh đều nhất định phải có môn điệp của triều đình Đại Ninh, số phận đều bị triều đình nắm giữ trong tay, ai dám ngông cuồng? Người trên lục lâm đ*o không thể lộ diện, người trong tộc cũng không thèm dùng bọn họ, lẽ nào bản thân ngươi chưa từng nghĩ qua… Nếu ngươi thật sự có tác dụng lớn như thế, gia tộc cũng sẽ không phái ngươi đi lăn lê trên giang hồ…”

Bạch Chiêm Vân đứng bật dậy: “Nhiếp Viên, một ngoại nhân như ngươi không có tư cách bình phẩm chuyện của Bạch gia, nhân phẩm của Bạch gia ta.”

Nhiếp Viên cười lạnh: “Hay là muốn xem năng lực, ta không họ Bạch nhưng phân lượng ở Bạch gia nặng hơn ngươi nhiều, ngươi có tin không? Đừng có tức giận lớn như vậy, ta đây là cho ngươi một con đường sáng, chuyện này làm xong rồi, bên phía tướng quân còn có thể quên ngươi? Chuyển ngươi từ giang hồ đến sĩ đồ, ngươi lỗ hay là lãi? Về phần mấy trăm người Liên Vân trại này, chết thì chết, chết không đáng tiếc.”

Sắc mặt Bạch Chiêm Vân thay đổi không ngừng, cuối cùng cũng không thể nói được gì, xụi lơ ngồi xuống.

Nhiếp Viên khinh miệt hừ một tiếng: “Vậy là đúng rồi, giữa ta và ngươi sẽ không có quá nhiều va chạm, hà tất phải quá cứng nhắc? Tướng quân không cho phép xuất hiện bất trắc, nếu như có bất trắc thì người đầu tiên chết là ngươi, sau đó mới là ta… Bắt đầu từ bây giờ ta phụ trách chuyện này, ngươi chỉ cần phối hợp là đủ rồi.”

Bạch Chiêm Vân trầm mặc một lúc lâu mới lạnh mặt nói: “Vậy thì xin Nhiếp tiên sinh căn dặn.”

“Bến thuyền quan bổ.” Khóe miệng Nhiếp Viên nhếch lên: “Sẽ không ai ngờ được chúng ta lại động thủ ở bến thuyền quan bổ.”

Sắc mặt Bạch Chiêm Vân đại biến, giọng nói khàn khàn: “Con mẹ nó ngươi điên rồi hả?”

Nhiếp Viên nhìn về phía y, trong mắt lóe lên sát khí: “Sau này nếu ta còn nghe thấy ngươi nói chuyện với ta không khách khí như thế, ngươi có tin ta không chỉ có thể dập tắt tương lai của một mình ngươi, còn cắt đứt phân chi nhất mạch mà gia tộc ngươi không nhập lưu không? Ta không muốn nói lại lần thứ hai, chuyện này, ta phụ trách, ngươi phối hợp.”

Bạch Chiêm Vân siết chặt nắm đấm, rất lâu sau mới chậm rãi buông lỏng.

“Ngươi nói tiếp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.