Thẩm Lãnh chém một đao, Nhiếp Viên có thể cảm nhận được một đao này hung hãn cỡ nào nên không dám cố chắn, hơn nữa trước đó ở bến thuyền quan bổ hắn ta đã nhìn ra được đao của Thẩm Lãnh có chút không ổn, tốt hơn nhiều hoành đao chế thức bình thường, cho nên lắc mình để Thẩm Lãnh đi tới, một đao chém vào lưng Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh một đao không trúng nhanh chóng xoay người, hắc tuyến dao vung lên, hai đao va chạm bắn ra một loạt đốm lửa.
“Bách luyện dao.”
Thẩm Lãnh một đao không thể chặt gãy trường đao của Nhiếp Viên, lập tức đoán ra đó là bách luyện đao mà Đại Ninh đoàn suất trở lên mới được trang bị, chẳng qua Nhiếp Viên đã tháo hồng tuyến hắc tuyến quấn trên chuôi đao xuống rồi.
“Ngươi còn xứng dùng thanh đao này sao?” Thẩm Lãnh vừa hỏi vừa xuất đao.
Không thể không nói, Đại Ninh không những có công nghệ dệt vải thiên hạ vô song, công nghệ rèn binh khí cũng đi trước rất xa. Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh đã rất sắc bén, nhưng muốn chặt gãy một thanh bách luyện đao cũng không dễ dàng như vậy. Thân đao của bách luyện đao rất dày, lưỡi đao dùng thép cực tốt, bị hắc tuyến đao chém ra mấy vết quằn nhưng vẫn kiên cố như trước.
Nhiếp Viên bị Thẩm Lãnh ép lui đến mấy bước, cúi đầu nhìn vết quằn trên lưỡi đao mà sắc mặt hơi trắng.
Thanh đao này là hắn ta nhận từ tay Bạch Thượng Niên lúc thăng nhiệm đoàn suất, đó không chỉ là một thanh đao tốt, nó tượng trưng cho những năm tháng vĩnh viễn không quên trong quá khứ nhiều hơn.
Ngón tay hắn ta lướt qua trên lưỡi đao, cắn răng cắt đứt ngón tay, nhưng trong lòng mới đau.
“Ta từng lập công lao trên chiến trường cho Đại Ninh, đủ để ta xứng với thanh hắc tuyến đao này.”
Tầm nhìn của Nhiếp Viên rời khỏi thanh đao, mắt nhìn Thẩm Lãnh: “Ngươi chẳng qua là một người vừa mới trở thành chiến binh, có tư cách gì nói lời như vậy với ta?”
Thẩm Lãnh chém một đao xuống: “Ngươi không xứng dùng hắc tuyến đao, lại càng không xứng nhắc đến quá khứ của bản thân ngươi.”
Keng một tiếng, Nhiếp Viên lại bị đẩy lùi lần nữa.
Mắt hắn ta đỏ lên, bắt đầu phản kích như phát điên, từng đao từng đao, tốc độ càng lúc càng nhanh, Thẩm Lãnh không ngừng chống đỡ, trong tiếng kim loại va chạm dày đặc, đốm lửa bắn tung tóe.
Sau mấy chục dao liên tục Nhiếp Viên dừng lại, khẽ thở dốc.
Lưỡi đao hắc tuyến đao của hắn ta đã biến thành răng cưa, nhìn có một sự bi thương khác.
“Chết cho ta!”
Nhiếp Viên bất ngờ quăng đao về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh một đao chém bay.
“Ngươi chẳng qua là ỷ vào bản thân có một thanh đao tốt mà thôi.”
Nhiếp Viên rút một thanh chủy thủ từ giày cao cổ ra: “Nhưng ngươi vẫn sẽ chết.”
Thẩm Lãnh cắm hắc tuyến đao xuống đất, cũng rút ra một thanh chủy thủ: “Ta muốn biết lúc ngươi giết đồng bào, liệu có đau lòng không?”
“Ngươi không cần quản!”
Nhiếp Viên áp sát, chủy thủ đâm về phía tim Thẩm Lãnh, chủy thủ của Thẩm Lãnh lia qua cản được, vai đập vào ngực Nhiếp Viên một cái, Nhiếp Viên bị va đập liên tiếp lùi lại, không ngừng vung chủy thủ ngăn cản Thẩm Lãnh tiếp tục tấn công.
“Ngươi cũng chỉ là mức 7.”
Thẩm Lãnh nhếch khóe miệng lên, sau khi áp sát thì chủy thủ giống như rắn độc không ngừng đột kích. Cách dùng chủy thủ và trường đao hoàn toàn khác nhau, sau khi áp sát, càng nhanh càng linh hoạt càng có sức uy hiếp, không giống trường đao đại khai đại hợp.
Tốc độ giao thủ của hai người nhanh đến mức ngay cả mắt cũng không theo kịp, né tránh, xuất thủ, không kịp nhìn.
Cũng chính bởi vì lần chiến đấu này, Thẩm Lãnh bắt đầu hoài nghi sự phán đoán của mình đối với võ giả trước đó. Nhiếp Viên là người có thực lực mạnh nhất mà hắn gặp từ trước đến nay, còn lợi hại hơn đao thủ Lưu Lãng Đao ở thành Trường An một chút, đương nhiên, nếu đao thủ trẻ hơn 10 tuổi, Nhiếp Viên không phải đối thủ.
Nghĩ đến đao thủ, đánh giá của Thẩm Lãnh cũng là 7, lão già mai phục trong rừng cây muốn tập kích Mạnh Trường An đó, Thẩm Lãnh đánh giá cũng là 7, hiện giờ Nhiếp Viên, phản ứng đầu tiên của Thẩm Lãnh vẫn là 7…
Nhiếp Viên thật sự mạnh như vậy sao? Nếu Nhiếp Viên đã đến mức độ 7 này, vậy còn Bạch Thượng Niên thì sao? Người còn lợi hại hơn Bạch Thượng Niên rất nhiều thì sao? Bốn vị đại tướng quân uy danh lan xa như bắc cương Thiết Lưu Lê, tây cương Đàm Cửu Châu, nam cương Thạch Nguyên Hùng, đông cương Bùi Đình Viện chỉ sợ tùy tiện là có thể chém người như Nhiếp Viên ngã ngựa rồi.
Là ta quá vô tri rồi sao?
Lần đầu tiên Thẩm Lãnh ý thức được điều này.
Thế nhưng võ nghệ của tứ cương đại tướng quân cũng không phải mạnh nhất, truyền thuyết trong quân, trong Cấm Quân có vị dũng sĩ đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật đã mười mấy năm không ra khỏi kinh thành lúc tỉ thí với Bùi Đình Sơn đã nhường Bùi Đình Sơn một tay phải.
Thế giới rất lớn, người ta thường nói văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị, nhưng con đường võ thuật, đâu có tiêu chuẩn gì là ai thiên hạ vô địch.
Lúc nghĩ đến những điều này, động tác trên tay Thẩm Lãnh cũng không chậm lại, hai thanh chủy thủ đánh giáp lá cà không ngừng va chạm, xung quanh hai người lấp lóe những đốm lửa, thân hình lay động nhanh như chớp.
Trong vài giây ngắn ngủi mà số lần giao thủ đã không đếm nổi, sau khi Nhiếp Viên quét ngang chủy thủ ép lui Thẩm Lãnh một bước, hai người tạm thời dừng lại. Thẩm Lãnh đứng đó hơi thở hơi gấp gáp, còn Nhiếp Viên đã toát mồ hôi đầy đầu, góc độ giữa nửa thân trên và nửa thân dưới gần như đã sắp thành 90 độ, lúc hít thở ngực phập phồng rất lớn.
“Ngươi rất rất giỏi.” Nhiếp Viên bỗng nhiên cười: “Trong quân đội Đại Ninh, trước nay không lo không người kế tục.”
Thẩm Lãnh nhìn hắn ta nói gằn từng tiếng: “Chiến binh Đại Ninh vẫn lấy ngươi là niềm tự hào của chiến binh, ngươi còn là niềm tự hào trước đây sao?”
Sắc mặt Nhiếp Viên hơi trắng, cúi đầu nhìn chủy thủ trong tay: “Có những lúc người đánh bại ngươi không phải kẻ địch, nơi giày vò ngươi không phải là chiến trường, ngươi vẫn còn quá trẻ…”
Thẩm Lãnh lắc đầu: “Đừng nói bi thương như thế, người đưa ra lựa chọn là bản thân ngươi.”
Nhiếp Viên ngẩng đầu lên: “Ngươi cho là ngươi thắng chắc rồi?”
Hắn ta đứng thẳng người: “Người trẻ tuổi chết trong tay ta, thi thể chất lên có thể cao bằng tường thành đấy.”
Thẩm Lãnh xoay chủy thủ tấn công lần nữa: “Vậy thì, ngươi hãy đến làm nền móng cho tường thành của ta.”
Chủy thủ của Thẩm Lãnh đâm thẳng xuống, một lần, hai lần, ba lần… Sau lần va chạm thứ ba thì chủy thủ trong tay Nhiếp Viên bị đánh bay, hổ khẩu cũng nứt toác, hắn ta lùi về sau một bước muốn nhặt thanh hắc tuyến đao mà hắn ta ném dưới đất lúc trước, nhưng Thẩm Lãnh nhanh hơn hắn ta… Thẩm Lãnh sải một bước lớn đi qua, khuỷu tay đập thật mạnh vào cằm Nhiếp Viên.
Cơ thể Nhiếp Viên bật ngửa ra sau, còn chưa chạm đất thì đòn thứ hai của Thẩm Lãnh đã đến, chủy thủ đâm liên tiếp vào ngực Nhiếp Viên với tốc độ một giây hai nhát, mỗi một nhát lúc rút ra đều có máu bắn tung tóe theo.
Đến khoảnh khắc Nhiếp Viên rơi xuống đất, Thẩm Lãnh đã đâm mười nhát lên ngực hắn ta.
Nhiếp Viên thét một tiếng “a”, hai chân lảo đảo loạng choạng ép lùi Thẩm Lãnh, trên ngực đã máu me nhầy nhụa một mảng, hắn ta ngồi đó chân tay luống cuống muốn bịt vết thương, nhưng máu lại không ngừng chảy ra từ kẽ ngón tay của hắn ta.
Điều đáng sợ nhất là, mười nhát liên tiếp này, Thẩm Lãnh không đâm vào chỗ hiểm của hắn ta.
“Ngươi muốn tra tấn ta?!” Hai mắt Nhiếp Viên đỏ ngầu, lúc nói trên răng đã toàn là vết máu.
Thẩm Lãnh đứng ở đó nhìn hắn ta: “Chắc hẳn ngươi biết.”
Nhiếp Viên hất cằm lên, muốn duy trì sự kiêu ngạo cuối cùng của mình.
Hắn ta nhớ đến tên binh sĩ tầm thường bị mình giết chết trong đêm qua, tên đó thật sự rất quật cường cũng rất dũng cảm. Trải nghiệm sinh tử trên chiến trường càng nhiều, càng biết trong thời điểm đó nhân tính sẽ trở nên cực kỳ méo mó, nhưng tên chiến binh rất bình thường đó cho đến trước lúc chết cũng rất sạch sẽ thuần túy, điểm này khiến Nhiếp Viên có một chút kính phục lướt qua trong nháy mắt.
Nhiếp Viên chống hai tay xuống đất chậm rãi đứng lên, nhưng lưng đã không thể thẳng được nữa, nửa thân trên ép xuống rất thấp, rất thấp, máu chảy xuống từng đường, từng đường từ mỗi vết thương, trong miệng hắn ta cũng bắt đầu trào máu ra ngoài, nhưng ánh mắt vẫn âm lãnh như trước.
“Chúng ta, vẫn chưa đánh xong.” Hắn ta mở miệng nói chuyện, có chút dữ tợn.
Thẩm Lãnh lắc đầu: “Đừng cố gắng duy trì một chút tôn nghiêm đó của bản thân nữa, trước giờ ta đều không coi ngươi là đối thủ, chỉ là kẻ thù.”
Phụt một tiếng, trong miệng Nhiếp Viên phun ra một ngụm máu, người lảo đảo, hắn ta phát ra một tiếng thét xé gan xé ruột, giống như một con sói cô độc bị trọng thương cúi đầu lao về phía Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh nghiêng người tránh ra, lúc Nhiếp Viên lao qua bên cạnh hắn liền túm lấy cổ Nhiếp Viên nhấc hắn ta lên, sau đó chủy thủ chọc vào chỗ động mạch trên đùi Nhiếp Viên.
Hắn cứ nhấc Nhiếp Viên như vậy đi đến bên cạnh một cái cây lớn, chủy thủ trên tay phải đâm mạnh vào thân cây một tiếng bịch, sau đó treo Nhiếp Viên trên chuôi chủy thủ.
Thẩm Lãnh lui về phía sau vài bước ngồi dưới đất khẽ thở dốc, lúc này Nhiếp Viên đã biến thành một huyết nhân.
Nhiếp Viên muốn ngóc đầu lên cũng đã không có sức lực nữa, lúc này hắn ta mới phát hiện lời nói mình hù dọa tên chiến binh kia trong đêm hôm qua lại đều thành sự thật.
Cảm thấy vết thương rất nóng rát, cơ thể lại càng lúc càng lạnh, giống như có thứ gì đó đang nhanh chóng rời khỏi thân thể mình, tầm nhìn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ hơn.
“Bên cạnh Mộc Tiêu Phong đã không có lão binh như người nữa, ngươi là người hắn tìm ở đâu về?” Thẩm Lãnh hỏi.
Khóe miệng Nhiếp Viên hơi nhếch lên: “Ngươi… khụ khụ… ngươi nghĩ ta sẽ nói với ngươi?”
Thẩm Lãnh đứng lên đi đến trước mặt Nhiếp Viên: “Đêm hôm qua ngươi đã đâm ba nhát vào động mạch của huynh đệ Lý Thổ Mệnh của ta, đợi đến lúc ngươi xuống dưới gặp hắn, vết thương trên người ngươi đã nhất định sẽ nhiều hơn hắn gấp 10 lần, vậy hắn mới yên tâm.”
Thẩm Lãnh rút chủy thủ ra đâm liên hoàn, chủy thủ lại để lại mười mấy lỗ máu trên người Nhiếp Viên.
“Ngươi… con mẹ nó thật độc địa… khụ khụ.”
Miệng Nhiếp Viên trào máu, mí mắt trợn ngược khó khăn nhìn Thẩm Lãnh, dường như muốn nhìn rõ con mãnh thú sống trong tim người thiếu niên đó trông như thế nào.
“Tiên sinh nói, chuyện báo thù này sớm muộn cũng không kéo dài, đối với kẻ thù vĩnh viễn không cần phải nhân từ, đó là việc của thần tiên, ta là một người lính, chỉ biết nợ máu trả bằng máu.”
Thẩm Lãnh lui về sau vài bước: “Ngươi là người của Bạch Thượng Niên chứ gì.”
Nhiếp Viên ngẩng phắt đầu lên, không ngờ lại ngẩng đầu lên ngay được.
Hắn ta nhìn chòng chọc vào Thẩm Lãnh, dường như muốn lao qua cắn chết Thẩm Lãnh.
“Sau này ta sẽ đi hỏi thăm ông ta.”
Thẩm Lãnh cắm chủy thủ vào vỏ da bên ngoài giày, xoay người nhặt hết trang bị của mấy người kia buộc lên người nhưng không bỏ đi, mà đứng đó lẳng lặng chờ đợi.
Nhiếp Viên đã dần dần mất đi ý thức đột nhiên tỉnh táo một chút, hắn ta đoán được tại sao Thẩm Lãnh không đi.
Hắn ta cười thảm, máu trong miệng càng chảy càng ít.
Đúng thế, đó là truyền thống của chiến binh Đại Ninh.
Đầu của Nhiếp Viên vô lực rũ xuống, trên mặt đã không còn một chút huyết sắc nào.
Thẩm Lãnh cắt đầu của tất cả thi thể rồi dùng dây thừng buộc lại xách lên, hít sâu một hơi, đi về hướng đã đến lúc đầu, thi thể không đầu nằm dưới đất máu đã chảy khô, có lẽ trước lúc này bọn họ chưa từng nghĩ đến, có một ngày, đầu của bọn họ sẽ bị chiến binh Đại Ninh cắt bỏ.
Thẩm Lãnh làm như vậy dường như có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng hắn nhất định phải làm như vậy, mang những cái đầu người này về để tế bái Lý Thổ Mệnh, cũng để bày trên chiến thuyền Hùng Ngưu, cho người nào đó mở to mắt mà nhìn.