Có lẽ rất nhiều chuyện đều đã được định sẵn, nhìn có vẻ trùng hợp nhưng lại giống như là tất nhiên.
Thẩm Lãnh phải đi hải cương phía nam là chuyện đã định sẵn từ lâu, Trang Ung đích thân điểm binh, bởi vì Thẩm Lãnh đã đi nam cương nên Thẩm tiên sinh mới đưa Trà gia đến núi Đình Đài, lúc ba người đều đi vắng, Lưu Vân Hội đến quận An Dương.
Ông ta có thể điều tra đến Trần đại bá, thậm chí còn đến đạo quán mà Thẩm tiên sinh rèn đao cho Thẩm Lãnh một chuyến, nhưng ba người quan trọng đều vắng mặt, cho dù ông ta là Diệp Lưu Vân thì cũng không công mà lui.
Ở lại quận An Dương 7 ngày thì Diệp Lưu Vân trở lại thành Trường An, lúc này Thẩm Lãnh đã ra khỏi Hòa Tô đạo, Diệp Lưu Vân đi không ngừng nghỉ suốt 7 ngày 7 đêm, lúc ông ta về đến thành Trường An thì Thẩm Lãnh đã sắp ra khỏi Tức Đông đạo rồi.
Tứ Mao Trai.
Hoàng đế liếc nhìn Diệp Lưu Vân vẻ mặt đầy mệt mỏi, chỉ chỉ vào ấm trà trên bàn: “Tự rót nước uống.”
Diệp Lưu Vân quỳ gối không nhúc nhích: “Thần phụ sự ủy thác của bệ hạ, tin tức tra được cũng không nhiều, bởi vì không gặp được người trong cuộc, cho nên thần không thể xác định người tiếp xúc với Trang Ung có phải chính là Thanh Tùng đạo nhân của Bạch Tháp quán ngày trước hay không, thần cũng không trực tiếp đi hỏi Trang Ung, thủy sư đang lúc quan trọng, thần lo nếu đi hỏi Trang Ung, tâm cảnh của ông ta sẽ loạn.”
Hoàng đế tựa lưng ra phía sau: “Tra được cái gì thì cứ nói cái đó, nói tỉ mỉ một chút.”
Diệp Lưu Vân gật đầu: “Mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng thần đoán người đó hơn phân nửa chính là Thanh Tùng đạo nhân. Mấy năm trước ông ta thường xuyên đến trấn Ngư Lân quận An Dương nhập hàng, làm buôn bán tơ lụa, sau này phát hiện thương hộ có làm ăn buôn bán tơ lụa với ông ta lại là thủy phỉ ngầm, bị ông ta gần như giết hết sạch, nhưng lại mang một dưỡng tử của đầu mục thủy phỉ đi, tên là Thẩm Lãnh.”
“Điều trùng hợp là, dưỡng phụ của Thẩm Lãnh, cũng chính là tên đầu mục thủy phỉ đó, là phụ thân của song bảng đệ nhất kỳ thi lớn thư viện, Mạnh Trường An.”
Sắc mặt hoàng đế vẫn bình tĩnh như trước: “Trước nay đều có lời đồn này, trẫm từng hỏi lão viện trưởng, lão viện trưởng chỉ nói cha là cha, con trai là con trai, không thể gộp chung. Trẫm lại phái người điều tra Mạnh Trường An một chút, năm 12 tuổi sau khi Mạnh Trường An từ quận An Dương thăm nhà trở về thư viện thì không bao giờ rời đi nữa, chắc hắn chính là năm Thanh Tùng đạo nhân mà khanh nói gần như đã giết cả nhà hắn… Mạnh Trường An chắc hẳn là sau khi biết phụ thân mình là thủy phỉ đã cắt đứt qua lại với nhà mình, mấy năm sau đó ở thư viện sống kham khổ, thậm chí còn từng che mặt đến bến thuyền làm khuân vác, nhưng lại không chịu lấy một đồng tiền của nhà mình.”
Hoàng đế nói một hơi nhiều như vậy, thái độ đã đủ rõ ràng rồi, với sự hiểu biết của Diệp Lưu Vân đối với hoàng đế, làm sao có thể không đoán được tâm tư của hoàng đế.
“Mạnh Trường An quả thật là sạch sẽ, thần tra được Mạnh Trường An 6 tuổi đã đến thư viện, hoàn toàn không biết rõ chuyện trong nhà hắn.”
Hoàng đế khoát tay chặn lại: “Chỉ nói Thanh Tùng đạo nhân.”
Diệp Lưu Vân cúi đầu: “Vâng… Thần tra được phụ thân Mạnh Trường An cũng chính là thủy phỉ Bách Lý Đồ nhặt được Thẩm Lãnh trong một đêm tuyết rơi giá lạnh vào 16 năm trước, phán đoán từ thời gian… có khả năng rất lớn, nhưng điều khiến người khác khó hiểu là, nhiều năm sau đó Thanh Tùng đạo nhân cũng không đến trấn Ngư Lân một lần, cho đến sau khi Thẩm Lãnh 10 tuổi mới dần dần tiếp xúc.”
Hoàng đế khẽ nhíu mày, che giấu những gợn sóng trong lòng mình: “”Đứa bé đó… còn sống không?”
Diệp Lưu Vân vội vàng nói: “Thời gian là đúng, nhưng những cái khác thì không có đúng. Nhìn từ tin tức thần tra được, gần như có thể xác định là Thanh Tùng đạo nhân đã vứt đứa bé đi… Thần đã tra được mấy tên sát thủ năm đó, sau khi ép hỏi chúng đã khai ra, bọn chúng nhớ mang máng là lúc đuổi đến quận An Dương thì bên người Thanh Tùng đạo nhân đã không có mang theo đứa trẻ.”
Hoàng đế xụi lơ dựa lưng ra phía sau, mặc dù biết rõ đứa trẻ đã không còn từ lâu, nhưng một chút hy vọng vừa mới nhen nhóm lên đã bị dập tắt như vậy.
Diệp Lưu Vân tiếp tục nói: “Thật ra bên cạnh Thanh Tùng đạo nhân có một đứa trẻ càng đáng nghi ngờ hơn Thẩm Lãnh, đáng tiếc… là một nữ hài. Thần đã đến trấn Ngư Lân, hỏi thăm về lai lịch của Thẩm Lãnh một chút, phán đoán từ chứng cứ hiện tại, có thể năm đó Thanh Tùng đạo nhân cũng chưa từng vào trấn Ngư Lân, địa điểm nhóm sát thủ tiếp cận gần nhất tử vong ở ngoài trấn Ngư Lân mười mấy dặm. Phán đoán theo lộ tuyến chạy trốn của Thanh Tùng đạo nhân năm đó thì nơi đó đã bị chặn, sau đó Thanh Tùng đạo nhân quay ngược về bên thành Vân Tiêu, từ đó về sau động hướng rất khó điều tra.”
Hoàng đế trầm mặc một lúc lâu rồi hỏi: “Trang Ung thì sao? Khả nghi không?”
“Trước đó thần cũng đã điều tra Trang Ung, vào đêm 16 năm trước đó, quả thực Trang Ung đã đến Bạch Tháp quán, nhưng ông ta và Thanh Tùng đạo nhân có một ván cờ còn chưa chơi xong đã vội vã rời đi. Nếu như ông ta có liên quan đến chuyện đó, chắc hẳn sẽ không đi trước… Trang Ung và Thanh Tùng đại nhân vốn chính là hảo hữu, hai người thường xuyên uống rượu chơi cờ.”
“Còn điều nữa chính là, năm đó Trang Ung trên đường từ Bạch Tháp quán trở về thì bị người do bệ hạ phái đi tìm được, trực tiếp đi đến thành Trường An trước dẹp đường cho bệ hạ, cho nên không có tiếp xúc trực tiếp.”
Diệp Lưu Vân liếc mắt nhìn hoàng đế một cái: “Nhưng mà, dường như Trang Ung cũng đang điều tra chuyện năm đó, thần nghĩ, nếu như người mà ông ta tiếp xúc là Thanh Tùng đại nhân, Trang Ung là cố ý để ông ta tiếp cận.”
Hoàng đế nói: “Cho đến giờ trẫm cũng chưa từng nghi ngờ lòng trung thành của Trang Ung, nếu không thì cũng sẽ không để ông ta đi dẫn dắt thủy sư…”
Ông ta liếc nhìn thông văn hạp trên bàn, đó là do một thân tín trong thủy sư gửi đến, nhưng lại không nhắc đến chuyện của thủy sư, mà là tướng quân Ất Tử doanh Bạch Thượng Niên.
“Khanh về trước đi, khoảng thời gian khanh đi trong kinh thành cũng có rất nhiều chuyện cần khanh đi xử lý.”
“Thần tuân chỉ.”
Diệp Lưu Vân đứng dậy, đi lùi về phía sau mấy bước thì bất chờ nhớ ra một chuyện: “Thẩm Lãnh chính là người gọi là biểu đệ của Mạnh Trường An… Gần đây hết sức nổi bật trong thủy sư, nhưng dường như bị người khác chèn ép.”
“Hửm?” Hoàng đế liền ngẩng đầu lên: “Lời trẫm từng nói, khanh quên rồi?”
Diệp Lưu Vân biến sắc, lại quỳ xuống bụp một tiếng: “Thần đáng chết.”
Hoàng đế nói: “Lặp lại lần nữa trước đây trẫm đã nói như thế nào với khanh.”
“Nếu thần đã vào giang hồ, thì không hỏi triều đình.”
“Trẫm biết tủi thân cho khanh, qua thời gian nữa trẫm để khanh trở lại, tứ cương tứ khố cộng thêm thủy sư, khanh tự chọn, trẫm đều đồng ý.”
“Thần làm gì cũng được, chỉ cần có thể vì bệ hạ phân ưu.”
“Đi đi, trẫm còn không hiểu khanh sao? Khanh chỉ cần nhớ một chuyện, trẫm có thể cho khanh đi điều tra Trang Ung, nhưng vĩnh viễn sẽ không cho người đi điều tra khanh.”
Diệp Lưu Vân dập đầu cộp cộp cộp mấy cái, trán đã đỏ lên, mắt cũng đỏ lên, một câu nói này của hoàng đế đã sưởi ấm lòng ông ta, ông ta không biết nói gì mới được.
Sau khi Diệp Lưu Vân đi rồi hoàng đế giơ tay lên bóp mi tâm, tâm trạng dường như càng lúc càng tối tăm.
“Bạch Thượng Niên, Bạch Tú, người của Tương Ninh Bạch gia… định làm gì?”
Hoàng đế đặt thông văn hạp sang một bên, quay người nhìn bản đồ lãnh thổ Đại Ninh treo trên vách tường, ánh mắt dừng lại ở Giang Nam đạo.
Ánh mắt của ông ta từ Giang Nam đạo hướng thẳng xuống dưới, qua Hà Tô đạo, Tức Đông đạo, Hồ Kiến đạo, lại đến khu vực vốn là Nam Việt quốc, ông ta đứng dậy đi lại trong thư phòng, mười mấy phút sau đột nhiên dừng lại: “Người đâu, truyền Nội các đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng vào cung… Mời cả thư viện lão viện trưởng đến nữa.”
Lúc này đã là đêm khuya, hoàng đế muốn triệu kiến hai vị lão nhân có phân lượng nhất trong thành Trường An gấp gáp như vậy, nội thị nghĩ e là sắp có chuyện lớn, đâu dám chậm trễ.
Một canh giờ sau, hai vị lão nhân này đã ở trong Tứ Mao Trai. Hoàng đế sai người đi hầm một nồi canh ngân nhĩ hạt sen, lại thêm năm đĩa điểm tâm, nhìn tình hình này dường như đêm nay chắc chắn là không ngủ.
“Biết tại sao mấy năm qua trẫm đều không đặt đạo phủ cho khu vực Nam Việt đó không?” Hoàng đế hỏi.
Mộc Chiêu Đồng nhìn qua lão viện trưởng, lão viện trưởng giống như là thật sự đói bụng, ăn liền hai bát canh hạt sen lại đi lấy bát thứ ba, dường như ngay cả lời hoàng đế nói cũng không nghe thấy.
Mộc Chiêu Đồng thầm mắng một câu cáo già, cúi đầu trả lời: “Thần đoán, là vì nơi đó vẫn chưa hoàn toàn yên ổn, nếu vội vã thiết lập đạo phủ, quan văn địa phương và quân đội sẽ có xung đột, mấy năm nay bệ hạ cho quân đội quyền lực đủ lớn, quân đội đặt ở đó, hiệu quả chấn nhiếp lớn hơn so với quân phủ địa phương.”
“Các lão thấy rõ đấy.”
Hoàng đế nói: “Nếu trẫm lập tức bố trí đạo phủ sau khi diệt Nam Việt, chọn phái một ngươi qua đó, đó chính là phong cương đại lại (1) trong mắt lão bách tính… Ai đi cũng sẽ nóng lòng làm ra chút thành tích để cho trẫm xem, nhưng bản lĩnh của quan văn ở là chỗ trấn an, lúc điêu dân lòng không phục mà khanh đi trấn an bọn họ, sẽ chỉ khiến bọn họ càng không có quy củ hơn, cho nên trẫm giao cho chiến binh. Từ năm nay, tin tức khu vực Nam Việt làm loạn gần như đã dứt, không có người dám càn rỡ nữa, trẫm đã mất mấy năm để khiến những người đó biết cái gì gọi là sợ, bây giờ là lúc khiến bọn họ biết cái gì là cảm ơn rồi.”
Lão viện trưởng uống xong bát canh hạt sen thứ ba: “Bệ hạ nói đúng.”
Hoàng đế trừng mắt liếc lão một cái, nhìn về phía Mộc Chiêu Đồng.
Mộc Chiêu Đồng vội vàng nói: “Cho nên, hiện tại việc cấp bách là chọn phái một người đủ phân lượng đi làm đạo phủ giúp bệ hạ thi ân.”
Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng, bàn tay đang vươn về phía điểm tâm của lão viện trưởng thoáng dừng lại: “Đại học sĩ nói đúng.”
Hoàng đế lại trợn mắt nhìn lão một cái.
“Các khanh có ứng viên không?”
Mộc Chiêu Đồng trầm tư một lát: “Thần tiến cử đạo thừa Kinh Kỳ đạo Bạch Quy Nam, người này văn võ song toàn có thể gánh đại nhiệm.”
Hoàng đế khẽ nhíu mày: “Người của Tương Ninh Bạch gia.”
“Phải.” Mộc Chiêu Đồng nói: “Bạch Quy Nam đã làm đạo thừa ở Kinh Kỳ đạo 6 năm rồi, hiệp trợ đạo phủ Kinh Kỳ đạo nhiều năm, đối với chính vụ đã đến mức không thể quen thuộc hơn nữa, khảo hạch hàng năm của Hộ bộ đều là ưu, văn có thể trị địa phương, võ có thể lãnh vạn binh, là một nhân tài.”
Hoàng đế gật gật đầu: “Trẫm biết, Bạch Quy Nam quả thật có năng lực.”
Ông ta lại nhìn về phía lão viện trưởng một lần.
Lão viện trưởng trong miệng nhai điểm tâm, nói hơi hàm hồ: “Thần cho rằng bệ hạ nói đúng.”
Hoàng đế vừa mới nhíu mày, lão viện trưởng nhìn về phía Mộc Chiêu Đồng: “Thần cho là đại học sĩ nói đúng.”
Khóe miệng hoàng đế hơi cong lên: “Ồ, tại sao?”
Lão viện trưởng suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời với vẻ mặt nghiêm túc: “Thần cảm thấy hắn và bên phía Nam Việt danh tự bất hòa, hắn tên Bạch Quy Nam, quy về phía nam là không tốt.”
Mộc Chiêu Đồng biến sắc: “Hoang đường!”
Hoàng đế ồ một tiếng: “Lời lão viện trưởng nói… cũng không phải là không có đạo lý.”
Mộc Chiêu Đồng sắc mặt hơi trắng, không hiểu hôm nay hoàng đế làm sao, luận năng lực, người có thể đến bên phía Nam Việt không nghi ngờ gì Bạch Quy Nam là thích hợp nhất.
Lão viện trưởng uống một hớp nước nuốt điểm tâm trong miệng xuống, ngồi thẳng người lên rồi nói: “Ti tọa nam cương võ khố Diệp Khai Thái hiệp trợ nam cương đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng nhiều năm, cực kỳ quen thuộc đối với nam cương, là người thích hợp nhất.”
Hoàng đế không đợi Mộc Chiêu Đồng nói đã lập tức hỏi một câu: “Nam cương võ khố cũng là nơi quan trọng trong quan trọng, điều Diệp Khai Thái đi, ai có thể kế tục?”
“Ti tọa bắc cương võ khố Trần Cáo có thể.”
Hoàng đế hơi nheo mắt, thầm nghĩ lão già nhà ngươi, bây giờ vẫn không quên giải quyết vấn nan đề cho tên bảo bối phiền phức Mạnh Trường An xuất thân từ thư viện của ngươi. Con trai Trần Tử Thiện của Trần Cáo vì Mạnh Trường An mà chết, nếu điều Trần Cáo đến nam cương, sao có thể làm khó Mạnh Trường An nữa.
Thế nhưng lão viện trưởng lại không hề lo lắng tâm tư của mình bị hoàng đế nhìn thấu, tay đã thò ra lấy miếng điểm tâm thứ ba.
Hoàng đế nhìn về phía Mộc Chiêu Đồng: “Các lão cho rằng…”
Mộc Chiêu Đồng đột nhiên thoải mái hơn, cũng không biết là đã nghĩ thông điều gì, cũng giơ tay ra lấy điểm tâm: “Thần cho rằng, viện trưởng nói đúng.”
Nếu lão viện trưởng không nhắc tới Diệp Khai Thái, Mộc Chiêu Đồng cũng chưa phản ứng lại được, Diệp Khai Thái à… Giống như Trang Ung, đều là gia thần từ lúc bệ hạ còn là Lưu Vương.
Cho nên, lão ta dứt khoát ăn điểm tâm cho xong.
Hoàng đế thấy Mộc Chiêu Đồng không phản đối, lại hỏi lão viện trưởng: “Khanh cảm thấy năng lực của Diệp Khai Thái có thể đảm nhiệm đạo phủ Nam Việt đạo không?”
Lão viện trưởng nhăn mặt: “Năng lực? Thần không biết, nhưng tên của hắn hay, Khai Thái, Khai Thái, rất cát lợi.”
Không đợi hoàng đế nói gì, Mộc Chiêu Đồng gật đầu: “Viện trưởng nói đúng.”
Mộc Chiêu Đồng thầm cười lạnh trong lòng, tên hay cái gì chứ, thủy sư của Trang Ung sớm muộn cũng xuống phía nam, Diệp Khai Thái và Trang Ung đều là gia thần của bệ hạ, đến lúc đó phối hợp với nhau tất nhiên vô cùng ăn ý. Bệ hạ gọi lão ta đến đơn giản là để ngày mai lúc lên triều số người phản đối Diệp Khai Thái sẽ ít đi một chút thôi, dù sao cũng là người do viện trưởng và lão ta cùng liên danh tiến cử.
Lão ta cảm thấy điểm tâm ăn không ngon, hơi đắng. (1) Phong cương đại lại: chỉ chức quan đứng đầu một tỉnh thời cổ đại, như tổng đốc, phụ trách quân chính sự vụ một khu vực lớn, chức quyền nặng nhất.