Trường Ninh Đế Quân

Chương 79: Chương 79: Sự ngạo khí đó




Không ngoài dự liệu, ý chỉ của bệ hạ vẫn đưa tới sóng to gió lớn, trước đó không lâu mới phạt Trang Ung giảm một cấp, hiện giờ nhấc lên liền ba cấp, chuyện này làm cho rất nhiều người trong triều đình khó chịu, nhưng mà bệ hạ thích nhìn bộ dạng của bọn họ khó chịu. Đương nhiên những người đó cũng không phải thật sự không tốt xấu, trong số các gia thần của bệ hạ hiện giờ chỉ có Trang Ung chức quan thấp nhất, bệ hạ nâng lên chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Cho nên hướng công kích của bọn họ đã chuyển dời đến người thiếu niên tên Thẩm Lãnh này, ai cũng đều tỏ rõ thái độ, cho rằng trực tiếp ban cho một thiếu niên thất chuyển Khinh Xa đô úy là quá cao.

Hoàng đế bất đắc dĩ biểu thị vậy thì lục chuyển Thượng Kỵ đô úy được rồi, thế là tất cả đều vui vẻ.

Hoàng đế vốn chỉ muốn cho Thẩm Lãnh một danh Thượng Kỵ đô úy mà thôi.

Sau đó hoàng đế nói công lao của thiếu niên này không chỉ ở trận chiến ấy, mà còn ở chỗ thay đổi vận mệnh thủy sư, lấy được chiến thuyền tiên tiến nhất của người Cầu Lập tăng thêm cải tạo, đó là chuyện ảnh hưởng rất lớn đến tương lai, cho nên chính lục phẩm giáo úy có thể không thăng lên nữa, lĩnh bổng lộc chính ngũ phẩm Dũng Nghị tướng quân.

Chẳng qua chỉ là chuyện tiền bạc, vậy thì không có người nào phản đối nữa, dù sao Đại Ninh cũng không thiếu tiền.

Chính lục phẩm lĩnh bổng lộc ngũ phẩm, hơn nữa cũng là phần mà Thượng Kỵ đô úy nên lĩnh được, đối với Thẩm Lãnh mà nói là không hề ít tiền.

Ý chỉ là phải thông cáo thiên hạ.

Bắc cương, một đám hán tử trên người phủ kín tàn tuyết và tàn huyết dẫm trên băng vụn trở về, đi mệt rồi liền tháo vò rượu mạnh đeo trên hông xuống nốc một ngụm, dòng nhiệt giống như ngọn lửa từ trong cổ họng thiêu đốt tới tận bụng.

Những hán tử này nhân số cũng không nhiều, chỉ có hơn ba mươi người, nhưng lúc dắt ngựa đi vào quân doanh đã dẫn tới từng tràng tiếng hoan hô, ba mươi người trở về, có khí thế hào hùng.

“Đội thám báo đã về!”

“Mạnh giáo úy đã về!”

Các binh sĩ vây quanh, tiếp nhận dây cương trong tay binh đội thám báo sĩ, vây quanh bọn họ hoan hô.

Lần này xuất doanh chừng 27 ngày mới trở lại, lúc ra ngoài hơn năm mươi người, lúc trở lại thiếu một phần ba.

Mạnh Trường An giao chiến mã của mình cho một binh sĩ, trong ánh mắt người binh sĩ kia nhìn gã tràn đầy vẻ sùng bái cuồng nhiệt, bắc cương biên quân Mạnh giáo úy mới đến có bao lâu, giờ đã trở thành thần tượng sùng bái của rất nhiều người. Việc mà mọi người từng cho rằng vĩnh viễn cũng không có thể hoàn thành, giáo úy đã làm được, hơn nữa còn hoàn thành gần một nửa, tuy rằng các binh sĩ cũng không biết Mạnh giáo úy tiến vào Hắc Vũ quốc hết lần này đến lần khác là để làm gì, nhưng chỉ cần biết rằng lần nào gã cũng đi vào là đủ rồi.

Trở lại doanh trướng của mình, Mạnh Trường An rửa mặt thay y phục xong phát hiện trên bàn đã để công văn chồng chất, cầm tờ ở trên cùng lên nhìn nhìn, là thông báo trong quân... Sau khi nhìn thấy cái tên trên thông báo, khóe miệng gã hơi nhếch lên, lẩm bẩm.

“Chính lục phẩm rồi sao, lục chuyển Thượng Kỵ đô úy, làm không tồi.”

Gã dọn dẹp cái đống này một lượt, nhặt những công văn không có hứng thú ra tiện tay ném vào trong chậu than. Khu vực bắc cương gần Hắc Vũ quốc quanh năm đều rét lạnh, hiện giờ ở thành Trường An hoa còn chưa tàn hết, bên bắc cương này đã có thể làm người ta đông lạnh đến mức không dám tuỳ tiện thò tay ra ngoài.

Duy chỉ có tờ thông báo có tên của một người nào đó được gã gấp gọn bỏ vào trong rương, đặt bên dưới y phục.

“Giáo úy, tướng quân đại nhân triệu kiến.” Thân binh ở bên ngoài hô một tiếng.

“Ừm.”

Mạnh Trường An túm lấy áo khoác trùm lên, kéo thấp vành nón của quân trụ xuống, ra ngoài cửa phòng đi trong gió tuyết.

Đường biên cảnh dài đến ba trăm dặm từ thành Thịnh đến Lô Lan này là khu vực phòng thủ của bắc cương thiết kỵ chính tứ phẩm tướng quân Quách Lôi Minh. Quách Lôi Minh là một viên đại tướng thủ hạ của thiết kỵ đại tướng quân Thiết Lưu Lê, từ mười sáu tuổi bắt đầu đi theo Thiết Lưu Lê vào sinh ra tử đến bây giờ đã khoảng hai mươi hai năm.

Khoảnh khắc cửa mở ra gió tuyết từ bên ngoài ùa vào đến, lửa trong lò bị thổi lay lắt.

Mạnh Trường An sau khi vào trong xoay người đóng kín cửa lại, đứng nghiêm hành lễ: “Ti chức Mạnh Trường An tham kiến tướng quân.”

“Ngồi xuống nói chuyện.” Quách Lôi Minh chỉ chỉ vào cái ghế cách mình không xa, ngay bên cạnh lò lửa.

Mạnh Trường An cởi áo khoác xuống treo trên giá áo ở cửa, ngồi bên cạnh lò lửa tiện tay bỏ thêm ít than: “Lần này đi ra ngoài khoảng ba trăm dặm, đã là cực hạn, đã chạm đến chỗ trước đây bệ hạ suất quân đến.”

Gã rút từ trong ngực ra một cuộn giấy da bò đặt trên bàn: “Địa hình của chỗ đến được cũng đã vẽ lại rồi, trên đường về bị kỵ binh của Hắc Vũ quốc phát hiện, đuổi theo chúng ta ba trăm dặm, hao tổn mười sáu nhân thủ.”

Quách Lôi Minh ngẩng đầu nhìn nhìn người trẻ tuổi lúc nói chuyện ngữ khí bình thản, mặt không chút thay đổi này, kẻ đó dường như hoàn toàn không nghĩ việc mình đang làm là hành động vĩ đại chưa từng có ai làm, cho dù là trận chiến bệ hạ dẫn binh đột nhập Hắc Vũ quốc ba trăm dặm trước đây, cũng không kịp vẽ bản đồ, bởi vì người Hắc Vũ phản kích cực kỳ hung mãnh, căn bản không có thời gian đó.

Mà hiện giờ, người trẻ tuổi vừa mới tới bắc cương được nửa năm này đã dẫn đội thám báo tiến vào trong Hắc Vũ quốc sáu lần, thọc sâu vào địa hình trong vòng ba trăm dặm, sắp xếp binh lực, vị trí thôn trấn đều đã sắp bị gã nắm rõ rồi.

Nói thì dễ, Hắc Vũ quốc bố trí hơn mười vạn tinh nhuệ trên dọc tuyến đường này, những kẻ tóc đỏ đó trời sinh đã thích hợp đánh trận, người cao ngựa lớn, thể lực mạnh hơn so với nam nhân Đại Ninh, nếu đơn binh tác chiến, biên quân cùng biên quân Hắc Vũ quốc một chọi một căn bản không có ưu thế, huống chi thám báo của đối phương quen thuộc địa hình hơn và cũng cường tráng hơn thám báo của Đại Ninh.

Mà lúc Mạnh Trường An nói những lời này hoàn toàn không dao động về mặt cảm xúc, giống như việc gã đang làm cũng không có gì đáng để quá tự hào vậy.

“Ta đã báo quân công của ngươi cho đại tướng quân rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phần thưởng trong triều đình sẽ ban xuống rất nhanh, những chuyện ngươi làm phân lượng giống với người trong thủy sư Đại Ninh xuôi nam cướp được ba chiếc chiến thuyền của người Cầu Lập, đối với bắc cương chúng ta mà nói, phân lượng còn nặng hơn so với chuyện thủy sư làm.”

Quách Lôi Minh nhìn về phía Mạnh Trường An: “Ngươi còn có yêu cầu gì không?”

Mạnh Trường An dùng đũa sắt khều lửa than: “Hai chuyện, thứ nhất... thám báo phân cho ta tố chất hơi kém một chút, không theo kịp ta, đây cũng là nguyên nhân của sự cố lúc trở về, ta cần nhân tài mạnh hơn có thể đảm bảo lần sau tiến vào Hắc Vũ sâu hơn để thăm dò.”

Động tác trên tay gã thoáng ngừng lại một chút: “Chuyện thứ hai, ta nghe nói, có người muốn chiếm quân công của ta?”

Mạnh Trường An ngẩng đầu liếc nhìn Quách Lôi Minh.

Quách Lôi Minh trầm mặc.

“Chuyện Bùi Khiếu, ta tự sẽ có cách giải quyết.”

Quách Lôi Minh trầm mặc một lúc rồi nhìn về phía Mạnh Trường An: “Ngươi cũng biết, hắn là chất tử của đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn, trong năm đó trận chiến ấy Bùi đại tướng quân chẳng qua là một phó tướng mà thôi, nhưng bởi vì có công lớn, hiện giờ trong năm vị đại tướng quân địa vị của Bùi Đình Sơn còn cao hơn cấm quân đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật chút, cả Đại Ninh chỉ có hai vị đại trụ quốc, ông ta là một trong số đó, đại tướng quân chúng ta cũng phải nể mặt ông ta vài phần.”

Mạnh Trường An buông đồ trong tay xuống, giống như lẩm bẩm nói một mình: “Tướng quân hẳn là đã hiểu ta... Muốn động vào đồ của ta, trừ khi giết ta trước.”

Quách Lôi Minh đứng lên đi tới cửa phòng đóng kín cửa một chút: “Trường An, tính tình của ngươi có thể đừng cố chấp như vậy không, bắt đầu từ lần đầu tiên ngươi lẻn vào Hắc Vũ quốc vẽ bản đồ, đại tướng quân đã vô cùng coi trọng ngươi, Bùi Khiếu cũng ở lại bắc cương không bao lâu nữa, mà đại tướng quân cũng sẽ không khiến ngươi chịu ấm ức.”

Mạnh Trường An thản nhiên nói: “Loại chuyện ấm ức này, là vì dễ dàng nhẫn nhịn.”

Gã ngẩng đầu, ngữ khí vẫn bình thản nói: “Có rất nhiều người dễ dàng nhẫn nhịn, nhưng ta sẽ không, có thể là bởi vì xương cốt khá cứng, có thể gẫy, chứ không cong.”

Gã đứng dậy: “Nếu tướng quân không có gì khác phân phó, ta muốn về ngủ.”

Quách Lôi Minh thở dài một tiếng: “Đi đi, ngươi muốn thám báo tinh nhuệ, ta sẽ trọn trong toàn quân cho ngươi, ngươi nghỉ ngơi nửa tháng, nửa tháng sau ta đưa người đến trước mặt cho ngươi.”

“Mười ngày đi.” Mạnh Trường An khoác thêm áo khoác, lại kéo thấp vành nón của mũ sắt xuống: “Ta không chờ được lâu như vậy.”

“Tại sao?” Quách Lôi Minh không nhịn được hỏi một câu.

Mạnh Trường An hơi cong khóe miệng lên: “Không muốn thua.”

Quách Lôi Minh không hiểu ba chữ kia là có ý gì, mà khi người trẻ tuổi còn lạnh giá hơn so với gió tuyết bên ngoài đó đi ra cửa phòng, một khắc trước khi cửa đóng lại, Quách Lôi Minh nhìn Mạnh Trường An đi trong gió tuyết, giống như nhìn thấy bản thân đi theo phía sau đại tướng quân vung đao tiến lên.

Y xoay người nhìn về phía sau tấm bình phong, một người cao lớn từ phía sau đi ra, cho dù là trong căn phòng ấm áp này, trọng giáp trên người cũng không tháo xuống.

“Đại tướng quân, người cũng đã thấy đấy, Mạnh Trường An tính tình rất bướng bỉnh.”

Đại tướng quân Thiết Lưu Lê đã đã không trẻ tuổi nữa, nhưng ông ta vẫn là một bức tường, là một ngọn núi, là một thanh đao có thể chặt đứt gió tuyết, đây là một nam nhân uy nghiêm hai bên tóc mai hơi đốm bạc, mặt vuông râu quai nón, trên người có khí chất mà người bình thường muốn bắt chước cũng không bắt chước được.

Thiết Lưu Lê thân mặc trọng giáp ngồi xuống ghế, ép cái ghế kêu cọt kẹt.

“Cứng quá dễ gãy.” Thiết Lưu Lê cúi đầu nhìn lửa trong bếp lò: “Bùi Kiếu là một kẻ tiểu nhân, Bùi Đình Sơn là một tên ngu xuẩn giúp thân không giúp lý, lúc trước ngươi không nên phân Mạnh Trường An đến làm thủ hạ của Bùi Khiếu, hiện tại chuyện này dường như đã không dễ giải quyết, tấu chương Bùi Khiếu báo công cho mình sợ là đã đưa lên rồi.”

Khiến cho một vị đại tướng quân nói ra bốn chữ “không dễ giải quyết”, có thể thấy được phân lượng trong đó.

Quách Lôi Minh thấp giọng nói: “Hay là nghĩ một cái cớ điều Bùi Khiếu đi?”

“Bùi Khiếu biết việc Mạnh Trường An đang làm nếu như thành công thì là công lao rất lớn, hơn nữa hắn cũng không phục ngươi, còn nhớ trận chiến Côn Sơn không? Năm thứ hai bệ hạ đăng cơ người Hắc Vũ lấn biên, Trang Ung dẫn người cản chân đội ngũ của người Hắc Vũ cho đại quân, ta đích thân dẫn binh cắt đứt đường lui của người Hắc Vũ, trong trận chiến ấy có một người trẻ tuổi tên là Lê Dũng dưới trướng Trang Ung, mình trần ra trận giết lùi người Hắc Vũ công kích mấy lần, coi như thuộc đầu công, nhưng Bùi Khiếu ngang ngạnh chiếm công lao này làm của riêng... Lần trước trong quân thông báo, Lê Dũng bởi vì vi phạm quân luật còn dám hành hung Trang Ung bị giết chết tại chỗ, lúc ta đọc được tin tức trong lòng đau đớn dữ dội, không thể để cho Mạnh Trường An trở thành Lê Dũng thứ hai được...”

Quách Lôi Minh có chút khó hiểu: “Trang tướng quân là gia thần của bệ hạ, sao vẫn không bảo vệ được thủ hạ của mình?”

Y hỏi xong mới phát hiện đại tướng quân đã chuyển đề tài.

“Ông ta có bảo vệ được hay không, là nhìn bệ hạ chứ không phải nhìn ông ta. Bùi Đình Sơn mấy năm nay càng ngày càng ương ngạnh là vì bệ hạ khoan dung nhẫn nhịn đối với ông ta, nhưng chính ông ta không biết, bệ hạ cũng sắp trả hết ân tình của ông ta năm đó rồi. Bùi Đình Sơn càng già càng hồ đồ, bởi vì chuyện của Bùi Khiếu mà ông ta lại dâng liên tiếp ba bản tấu chương nhất quyết bảo vệ Bùi Khiếu sẽ không nói dối, sẽ không chiếm đoạt quân công, bệ hạ nể mặt ông ta, đã để Lê Dũng chịu ấm ức, đây cũng là chuyện không có cách nào, ai bảo năm đó ông ta dám dẫn theo chín ngàn đao binh chạy thẳng đến Trường An.”

Thiết Lưu Lê thở ra một hơi thật dài: “Ta với Bùi Đình Sơn là sinh tử giao tình.”

Lúc này Quách Lôi Minh mới hiểu được, những lời này chính là câu trả lời của đại tướng quân.

“Nhưng mà đại tướng quân, chuyện này chung quy cũng phải có một biện pháp giải quyết, cũng không thể để cho Bùi Khiếu tiếp tục càn rỡ được.”

“Biện pháp trong quân không thể thực hiện được, vậy thì nghĩ biện pháp ngoài quân.”

Thiết Lưu Lê giơ tay ra nhón một hòn than đang cháy trong lò, bóp nát bụp một tiếng, đốm lửa văng ra tứ phía.

“Mạnh Trường An từng gặp chuyện trong kinh thành đúng không.”

“Nghe đồn là thế, có người muốn giết hắn, kết quả ngày đó đã chết không ít người.”

“Vậy ngươi có biết là ai giúp đã Mạnh Trường An không?”

“Thuộc hạ không biết.”

“Đã xem thông báo gần đây rồi chứ, Thượng Kỵ đô úy mới tân thăng tên Thẩm Lãnh đó, thế giới của người trẻ tuổi, luôn thú vị hơn.”

Thiết Lưu Lê đứng lên: “Đừng nói với người khác chuyện ta đã tới, ta chỉ muốn xem thử Mạnh Trường An còn có thể chống đỡ bao lâu, hiện tại xem ra chỉ cần hắn không chết, hắn sẽ có thể chống chọi cả đời...”

Thiết Lưu Lê kéo ra cửa phòng: “Sự ngạo khí đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.