Thành Trường An.
Thư viện Nhạn Tháp.
Trong phòng lão viện trưởng rất ấm áp, than trong đồng nồi trên bàn đã cháy đượm, nồi canh đã sôi ùng ục ùng ục chỉ chờ bỏ thịt dê thái miếng vào, mùa thu thành Trường An dường như trong vòng một đêm đã kết thúc, đã có bảy phần cái lạnh giá của mùa đông, hoa mới ngày hôm qua còn nở đã sương đêm tấn công một lượt, vẻ sáng lạn của mùa này xem như đã hết rồi.
Lão viện trưởng thích ăn đậu hũ trắng, một thiếu niên nhìn thanh tú giống như nữ hài tử lang đang ở cắt đậu hũ trắng, kỹ thuật dùng dao chỉnh tề, độ dày của mỗi một miếng nhìn đều giống nhau như đúc.
Người thiếu niên có một khuôn mặt khiến cho nữ hài tử cũng đố kỵ, tóc xõa xuống mềm mượt, làn da cũng đẹp, môi hồng răng trắng, đẹp nhất không gì qua được đôi mắt kia, trong veo giống như hồ Mạc Danh ở quê nhà y vậy.
Lão viện trưởng thoải mái ngồi trên ghế chờ đậu hũ trắng vào nồi, liếc mắt nhìn thiếu niên kia một cái, càng nhìn càng vừa lòng.
Năm trước có một Mạnh Trường An, năm nay có một Bạch Tiểu Lạc, trong thư viện truyền thừa không ngừng, viện trưởng lão đây cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Ca ca ngươi năm trước đứng thứ ba kỳ thi lớn.”
Lão viện trưởng nghĩ đến người tuổi trẻ tên là Bạch Tiểu Ca đó, nhìn cũng rất đẹp, nhưng so với Bạch Tiểu Lạc mà nói thì cường tráng rất nhiều, nhưng đại phần lớn mọi người đều sẽ bị dáng vẻ yếu đuối này của Bạch Tiểu Lạc lừa, đao của y nhanh hơn ác hơn trực tiếp hơn ca ca Bạch Tiểu Ca của y, mấy kỳ thi tháng gần đây trong thư viện, không ai chịu được đao pháp như gió bão mưa rào đó của Bạch Tiểu Lạc.
Vậy nhưng có rất ít người biết, Bạch Tiểu Lạc thích nhất, am hiểu nhất không phải đao, mà là giáo.
Bạch Tiểu Lạc dáng người không tính là cao lớn, cũng chỉ 1m75, mà cây thiết giáo y luôn treo trong phòng mình dài đến hơn hai mét, chỉ riêng mũi giáo đã dài hai xích.
“Ca ca luôn mạnh hơn ta.”
Bạch Tiểu Lạc bỏ từng miếng từng miếng đậu hũ vào trong nồi đồng, không bắn lên một giọt nước nào.
“Dối trá.”
Lão viện trưởng chỉ chỉ vào bình rượu lâu năm đã nóng được một lúc, Bạch Tiểu Lạc đặt đĩa xuống rót một chén đầy lão viện trưởng: “Không phải dối trá, từ nhỏ ca ca đã là anh hùng trong lòng ta, là mục tiêu theo đuổi của ta, suy nghĩ duy nhất trong lòng ta chính là làm một người cường đại giống như ca ca.”
“Ngươi cũng uống rượu.”
Lão viện trưởng chỉ chỉ chén rượu trống rỗng trước mặt Bạch Tiểu Lạc.
Bạch Tiểu Lạc cười ngượng: “Đây là trong thư viện, thư viện quy định học sinh ở trong viện không được uống rượu.”
Lão viện trưởng: “Ngày mai ta bỏ điều này đi là được.”
Thế là Bạch Tiểu Lạc rót cho mình nửa chén: “Viện trưởng tìm ta, là có chuyện quan trọng chăng?”
“Có một chuyện ta nghĩ nên nói với ngươi sớm, vốn dĩ chuyện này là tuyệt mật tuyệt đối không thể tiết lộ trước cho bất cứ người nào, nhưng mà ta già rồi, người già sẽ trở nên tùy hứng, huống hồ dù sao tính tình ngươi cũng không cương mãnh tàn nhẫn như Mạnh Trường An, khả năng lâm thời ứng biến của hắn mạnh hơn ngươi, cho ngươi biết trước, đối với ngươi mới có lợi.”
Mạnh Trường An?
Bạch Tiểu Lạc khẽ chấn động trong lòng, đây là cái tên y nghe đến nhiều lần nhất trong thư viện, kỳ thi lớn năm trước y cũng ở thư viện, chẳng qua bởi vì nghiệp học không đủ mười năm không thể tham gia kỳ thi lớn. Y đã tận mắt chứng kiến hình ảnh thân ca ca Bạch Tiểu Ca của mình bị Mạnh Trường An một đao đánh bay binh khí.
Điểm bất đồng của y và Bạch Tiểu Ca là ở chỗ, từ năm đầu tiên vào thư viện Bạch Tiểu Ca đã khiến cho người ta nhớ tên của hắn ta, mà Bạch Tiểu Lạc năm nay là năm thứ mười vào thư viện, cái tên này mới bất ngờ vang dội.
Đây chính là chỗ mà lão viện trưởng thích ở Bạch Tiểu Lạc, chín năm trước, y có tám năm cùng là học sinh thư viện với ca ca Bạch Tiểu Ca của y, nếu y bằng lòng, hào quang đã sớm có thể áp đảo Bạch Tiểu Ca, nhưng y vẫn luôn rất khiêm tốn, nhiều lần thi tháng thành tích cũng chỉ là trung bình, không xuất sắc không thu hút sự chú ý của người khác.
Sau khi ca ca y rời khỏi thư viện, y mới thể hiện bản lĩnh.
“Mạnh sư huynh thật sự mạnh.”
Nghĩ đến trận chiến năm trước, Mạnh Trường An đang bị thương mà vẫn là thế không thể cản, mọi người mới giật mình bừng tỉnh, hóa ra Mạnh Trường An nổi danh ngang với Bạch Tiểu Ca, Vu Điển là Mạnh Trường An cố ý áp chế thực lực của bản thân, khi gã không áp chế bản thân nữa, Vu Điển và Bạch Tiểu Ca căn bản không phải đối thủ của gã.
“Ngươi không kém hắn.”
Lão viện trưởng nhấp một ngụm rượu, rượu lâu năm vào họng, thời tiết này, nồi đồng này, rượu lâu năm này, đậu hũ trắng cộng thêm người trước mặt này, đều là cái tốt đẹp khiến người ta sung sướng.
“Chuyện ta muốn nói tiếp theo đây, ngươi không thể truyền cho bất cứ người nào biết, cha mẹ phụ mẫu ngươi cũng không được biết, phỏng chừng đại ca Bạch Tiểu Ca của ngươi đã biết rồi, hắn đã đi tây cương trọng giáp, bên kia thích hợp với hắn, nhưng hắn cũng sẽ bị yêu cầu nghiêm khắc không được tiết lộ nửa phần.”
Lão viện trưởng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mấy năm trước bệ hạ đã bắt đầu làm một việc rất tuyệt vời, mà lúc đầu người cùng bệ hạ thương thảo chuyện này có ta và Đạm Đài Viên Thuật... Ta cứ nói trắng ra chút đi, bệ hạ muốn làm chính là việc ràng buộc siêu việt tứ cương tứ khố.”
“Hả?” Bạch Tiểu Lạc sửng sốt: “Siêu việt tứ cương tứ khố?”
“Bệ hạ thích người trẻ tuổi, thích tài năng, sự kiên quyết và lòng trung thành với Đại Ninh của người trẻ tuổi, cùng với lòng quả cảm và dũng khí mà những lão già chúng ta đây đã ném vào các lầu trữ vật. Bắt đầu từ mấy năm trước, bệ hạ dường như càng chú ý đến những người tuổi trẻ các ngươi hơn, thiết lập Thiên Văn Các, tên của ngươi, tên ca ca ngươi, bao gồm cả tên của Mạnh Trường An đều ở trong Thiên Văn Các.”
“Đại Ninh thượng võ là cách nói chua ngoa của văn nhân, Đại Ninh cũng không phải là thượng võ, chỉ là duy trì yêu cầu huấn luyện và trang bị quân đội từ khi lập quốc, cùng với cường thế đối ngoại từng giờ từng phút, đó là bởi vì các đời hoàng đế Đại Ninh đều ghi nhớ di huấn của thái tổ, văn võ đều mạnh mới có thể lâu dài... Vẫn thường nói võ để khai quốc văn để trị quốc, nhưng từ xưa đến nay, những cường quốc từng huy hoàng đó cuối cùng chẳng phải đều là mất đi hùng lực vì văn võ không điều hòa ư, muốn có thái bình muôn đời, không chỉ là thành tựu về văn trị thiên hạ, còn phải võ khống bát phương.”
“Nam cương Thạch Nguyên Hùng năm nay đã năm mươi tuổi, đông cương Bùi Đình Sơn đã sắp sáu mươi tuổi, bắc cương Thiết Lưu Lê năm mươi bốn, tây cương Đàm Cửu Châu dù trẻ tuổi hơn một chút cũng đã bốn mươi chín, tuy rằng không thiếu nhân tài mới xuất hiện, ví dụ như Võ Tân Vũ và Hải Sa của bắc cương, nhưng vẫn hơi thiếu thốn nhân tài, tại sao? Là Đại Ninh thế hệ sau không bằng thế hệ trước?”
“Không phải, là vì có người bắt đầu ngang ngược, bắt đầu lộng hành. Thủ hạ đông cương của Bùi Đình Sơn được xưng có Bát Đao Tướng, ai nấy cũng đều là người dũng mãnh, nhưng chỉ là dũng tướng mà thôi, soái tài thì sao? Soái tài đều bị chèn ép xuống, các lão già này nắm trọng quyền quá lâu sẽ trở nên tiếc quyền, chỉ muốn bản thân mình ngồi thêm vài năm sau đó truyền cho người trong nhà, đáng xấu hổ.”
Lão viện trưởng uống cạn chén rượu thứ hai: “Võ Tân Vũ và Hải Sa lớn tuổi hơn các ngươi một chút, ta cực xem trọng, hai người đều có soái tài, cho nên bệ hạ lại càng thích Thiết Lưu Lê, bởi vì Thiết Lưu Lê biết cái gì là bổn phận làm thần. Thế hệ sau này, ta thích Mạnh Trường An và ngươi, còn có một tên nhóc ta chưa gặp mặt, mặc dù chưa từng được tứ cương tứ khố hoặc là thư viện ta dạy dỗ, nhưng đã bộc lộ tài năng, những điều này bệ hạ còn rõ hơn ta.”
“Các ngươi đều là người tương lai bệ hạ sẽ trọng dụng, ta nói trước với ngươi là muốn cho ngươi biết, thứ ngươi thiếu khuyết chính là tự tin, ngươi luôn cảm thấy bản thân mình còn kém một chút còn kém một chút, đối với nghiệp học mà nói điều này cố nhiên là tốt, nhưng đối với việc lãnh binh trong tương lai không phải chuyện tốt, trong mấy người các ngươi, chỉ có Mạnh Trường An trời sinh đã có khí phách mặc kệ người khác.”
Lão viện trưởng nói một hơi nhiều như vậy, thật ra đã rất đủ rồi.
“Ăn cơm đi.”
Lão gắp một miếng đậu hũ trắng đã sắp nát nhừ: “Bệ hạ muốn thiên thu vạn thế, rất nhiều người thấy không quá rõ.”
Bạch Tiểu Lạc hạ giọng: “Bùi?”
Lão viện trưởng lắc đầu không nói.
Ăn cơm xong, lão viện trưởng chờ sau khi Bạch Tiểu Lạc đi rồi đến bên bàn sách ngồi xuống, trên mặt bàn có một phong thư mới mở không bao lâu, thư đến từ bắc cương.
Lão viện trưởng rút lá thư này ra xem lại một lần, trong lòng thầm nghĩ tay của Thiết Lưu Lê ngươi thò ra không khỏi hơi dài quá rồi, nếu tên tiểu tử kia xảy ra điều gì bất trắc, Trang Ung có thể liều mạng với ngươi?
Nhưng mà, lão cảm thấy chuyện này nếu dựa làm theo ý tưởng của Thiết Lưu Lê, sẽ vô cùng thú vị.
“Thiết Lưu Lê biết làm sao làm một thần tử đủ tư cách.”
Lão viện trưởng lẩm bẩm, sau đó cầm bút viết thư, không phải lão hồi âm cho Thiết Lưu Lê mà là viết cho người nào đó trong thủy sư quận An Dương.
“Già rồi, nếu không điên cuồng một lần sợ là không còn cơ hội nữa, bệ hạ cần những người làm những chuyện khác người như chúng ta đây, bệ hạ không đến mức tự mình làm ra chuyện phạm quy, bệ hạ không gánh nổi tiếng xấu...”
Lão viết xong đốt lửa dán kín, sau đó gọi một tiếng: “Đưa đến thủy sư.”
Một người trẻ tuổi từ trong bóng tối bước nhanh ra, giơ hai tay nhận lấy phong thư: “Sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đưa qua.”
Y ngẩng đầu lên, chính là Lưu Vân Hội Bạch Nha!
Mười ngày sau, phong thư này vào trong thủy sư, nhưng lại không xuất hiện trong tay Trang Ung.
Bởi vì phong thư này vốn cũng không phải là cho Trang Ung, mà là Sầm Chinh.
Đã sắp vào mùa đông, nhưng bên phía quận An Dương vẫn rất ấm áp, hoa dại bên bờ sông nở hết lượt này đến lượt khác, dường như là không có kết thúc. Việc huấn luyện của thủy sư vẫn chặt chẽ nghiêm khắc như trước, Thẩm Lãnh cũng chưa từng thả lỏng việc tăng cường huấn luyện đối với binh lính thủ hạ trong tiêu doanh một ngày nào.
Ngày mai sẽ nghỉ phép, Thẩm Lãnh cho thủ hạ tăng cường huấn luyện xong thì đã sắc trời đã tối đen, hắn gọi Trần Nhiễm hai người đeo cái túi vải cực kỳ bền do thủy sư phát cho ra cổng thủy sư chuẩn bị về nhà.
Mới ra ngoài đã nhìn thấy tướng quân Sầm Chinh đứng ở bờ sông, Thẩm Lãnh cùng Trần Nhiễm hành quân lễ xong vừa định đi thì bị Sầm Chinh gọi lại.
“Trần Nhiễm phải không, ngươi về một mình trước đi, nói với người trong nhà không cần lo lắng, ta nói vài lời Thẩm Lãnh rồi sẽ cho hắn về nhà.”
Trần Nhiễm liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh khẽ gật đầu với gã.
“Đi dạo với ta.”
Sầm Chinh nói là đi dạo nhưng lại dẫn Thẩm Lãnh lên một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn, hai người ngồi đối diện nhau trong khoang thuyền.
Sầm Chinh trầm mặc một lúc mới lấy từ trong ngực ra một phong thư đặt trước mặt Thẩm Lãnh: “Có chuyện ngươi nên biết.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện của Mạnh Trường An.”
“Hửm?” Đầu lông mày Thẩm Lãnh lập tức nhướn lên.
Sầm Chinh chỉ chỉ vào lá thư: “Xem xong rồi nói.”
Thẩm Lãnh mở thư ra, đọc không sót một chữ, trong ánh mắt hiện ra sát khí.
“Sau khi nghỉ phép sẽ có một nhiệm vụ bình thường, hộ tống một chiếc thuyền của phủ chức tạo Giang Nam chở hàng dệt mới nhất năm nay cho chư vị quý nhân trong cung chọn lựa mẫu mã, nói quan trọng tất nhiên cũng quan trọng, cho nên ta định phái ngươi dẫn theo người trong tiêu doanh của ngươi đi, bởi vì phải chờ đợi trong cung đưa ra mẫu mã được chọn, cho nên thuyền sẽ ở lại thành Trường An một thời gian, ngươi cũng biết, các quý nhân chọn luôn rất kỹ lưỡng, thời gian sẽ không quá ngắn.”
Sầm Chinh lấy một tấm bản đồ đặt trước mặt Thẩm Lãnh: “Làm sao để đi đến Phong Nghiễn Đài nhanh nhất, không chậm trễ ngày về, không lỡ việc quý nhân trong cung, ngươi tự suy tính.”
Thẩm Lãnh nhìn về phía Sầm Chinh: “Tại sao?”
“Tại sao cái gì?”
“Tại sao tướng quân biết những chuyện này, tại sao tướng quân nói cho ta biết những chuyện này?”
“Sau này ngươi sẽ biết.”
Sầm Chinh khoát tay ra hiệu cho thuyền cập bờ: “Về nhà đi, vị Trà Nhi cô nương đó của ngươi sợ là đã nóng lòng chờ đợi rồi.”