Đội thuyền do 6 chiếc chiến thuyền Hùng Ngưu của thủy sư Đại Ninh cộng thêm hơn 10 chiếc chiến thuyền loại nhỏ của Hồ Kiến đạo tổ thành chạy đến bên này chi viện, đây là chuyện nằm trong dự liệu.
Lúc Thẩm Lãnh dẫn người về liền đi tìm giáo úy Vương Căn Đống, nói gã đi tìm tướng quân Sầm Chinh, một khi nhìn thấy tín hiệu liền lập tức mang người đến.
Chiến thuyền của Cầu Lập quốc chỉ có ba chiếc không dám ham chiến, sau khi đâm lật thuyền đánh cá của Thẩm Lãnh bọn họ liền lập tức quay đầu bỏ đi, dùng tốc độ cao nhất, không bao lâu đã bỏ xa đội thuyền của thủy sư.
Giáo úy Hình Thượng Hành nóng lòng lập công hạ lệnh chiến thuyền truy kích, nhưng chỉ đuổi theo khoảng thời gian một nén nhang, ngay cả cột buồm trước mặt cũng sắp không nhìn rõ nữa rồi, tiếng cười của người Cầu Lập văng vẳng trong gió.
Sầm Chinh hạ lệnh lập tức cứu viện chiến binh đang nổi lềnh bềnh trên biển lên. Nếu không phải những binh sĩ này làm theo lời dặn của Thẩm Lãnh, sống chết cầm cự thuẫn không buông tay, sợ cũng sẽ có người bị sóng biển nuốt chửng rồi.
Nhưng số người được cứu lên không đủ, Sầm Chinh đợi người được cứu lên hết thì bắt đầu tìm kiếm Thẩm Lãnh, kết quả là không có. Không những Thẩm Lãnh không có mặt, Vương Khoát Hải, Đỗ Uy Danh hai người cũng không có ở đây.
“Vớt lên cho ta!”
Sầm Chinh lao đến cạnh mép thuyền chỉ xuống dưới: “Phái người xuống vớt lên cho ta, sống phải thấy người chết phải thấy xác.”
Giọng nói hơi run.
“Đợi đã đợi đã!”
Tiểu bàn tử Trần Nhiễm người ướt sũng chạy đến, chắp tay nói: “Thẩm Lãnh bảo ti chức nói với tướng quân một chuyện, xin tướng quân ghé tai qua đây.”
Sầm Chinh nửa tin nửa ngờ ghé, Trần Nhiễm thấp giọng nói bên tai ông ta mấy câu gì đó, nghe Trần Nhiễm nói xong, ánh mắt Sầm Chinh hơi run: “Xằng bậy!”
Trần Nhiễm giả vờ thở dài: “Ti chức cũng không khuyên được hắn.”
Sầm Chinh nhìn về phía phương hướng người Cầu Lập rút đi, hai tay nắm chặt vào mép thuyền.
Ba chiếc chiến thuyền của Cầu Lập quốc rút lui với tốc độ nhanh nhất, không bao lâu đã hoàn toàn bỏ lại đội thuyền của thủy sư Đại Ninh phía sau, người Cầu Lập đứng ở đuôi thuyền hoan hô một trận, bộ dạng khua khoắng loan đao vô cùng ngông cuồng.
Trong đó có một chiến thuyền còn treo chiếc thuyền đánh cá gần như vỡ vụn của Thẩm Lãnh bọn họ, cái mỏ neo kia kẹt trên thuyền, người Cầu Lập tất nhiên không nỡ chặt đứt dây thừng, cứ trực tiếp kéo đi như vậy.
Bên dưới thuyền đánh cá, Thẩm Lãnh và Đỗ Uy Danh, Vương Khoát Hải ba người dùng dây đai lưng của mình buộc lại, nhờ thuyền đánh cá che chắn, thi thoảng nhô ra hít thở.
Chiến thuyền đi thẳng về hướng tây nam, Thẩm Lãnh bọn họ ngâm mình trong nước thời gian quá dài, vì vậy làn da cũng xuất hiện phản ứng rất nghiêm trọng, nhưng ba người biết lúc này không có khả năng từ bỏ.
Khó khăn lắm mới chịu đựng đến lúc chiến thuyền của người Cầu Lập giảm tốc độ xuống, Thẩm Lãnh lén nhìn phía trước một chút, hải đảo đã ở ngay trước mắt.
Chiến thuyền cách hải đảo khoảng chừng 50 mét thì thả neo, nếu đến gần hơn nữa sợ là chiến thuyền sẽ va phải đá ngầm. Ba người Thẩm Lãnh bọn họ tháo dây đai lưng ra lặn xuống bên dưới chiến thuyền, không bao lâu đã nghe thấy mấy tiếng nước bõm bõm, 3-4 người Cầu lập bơi đến tháo mỏ neo trên thuyền đánh cá xuống, sau đó bơi vào bờ.
Ba người Thẩm Lãnh bọn họ lại ngâm trong nước gần nửa canh giờ, bọn họ đỡ đáy thuyền nhô đầu lên mặt nước cũng không lo lắng bị phát hiện, người trên thuyền nhìn xuống căn bản là không thấy.
Đợi sau khi trời tối ba người mới bơi lên bờ. Trước đó qua quan sát, trên hải đảo quả thực có một tòa mộc tháp, cao ít nhất 30 mét, trên mộc tháp có mấy người nhìn ra bốn phía. Nếu như không không khống chế tháp cao, chiến thuyền của Đại Ninh cách rất xa đã bị phát hiện rồi.
Sau khi lên bờ ba người nằm trên bãi cát thở dốc một lúc lâu mới hồi sức lại, cơ thể bị ngâm nước đã xuất hiện phù thũng nghiêm trọng.
“Bên kia!”
Thẩm Lãnh chỉ chỉ một rặng đá ngầm ở chỗ xa, ba người đứng dậy nhanh chóng di chuyển qua đó. Chỗ đó chính là góc chết của tháp quan sát, co rúc một chỗ một lúc lâu mới ấm lại, ba người lục lương khô gói trong giấy dầu thì phát hiện nó đã bị ngâm ướt không ăn được.
“Nhịn một chút, nhịn đến sau nửa đêm.”
Thẩm Lãnh để Vương Khoát Hải và Đỗ Uy Danh hai người dựa sát vào nhau sưởi ấm, một mình hắn lẳng lặng bò ra ngoài đá ngầm quan sát. Trên hải đảo lác đác có ánh đèn, hiển nhiên là để không bị phát hiện, người Cầu Lập cũng không dám rêu rao quá mức.
Sau một hồi lâu Thẩm Lãnh mới bò về, hạ thấp giọng nói: “Người Cầu Lập tuần tra khoảng một nén nhang đi qua một lần, chúng ta có đủ thời gian xông vào khu rừng bên đó. Lát nữa theo ta chạy vào rừng, sau khi vào trong hai người các ngươi canh gác dưới mộc tháp cho ta, ta lên trên mộc tháp xử lý người quan sát, trong đêm người của chúng ta không đến được, biển lớn mênh mông, phương hướng lúc đến lệch một chút là có khả năng sẽ bỏ lỡ hải đảo, cho nên ta bảo Trần Nhiễm nói với Sầm tướng quân, khi trời tảng sáng tiến quân, ta phải canh giữ tháp quan sát.”
“Đoàn suất!”
Vương Khoát Hải kéo cánh tay Thẩm Lãnh: “Ngươi cẩn thận một chút.”
Thẩm Lãnh nhếch miệng cười cười, răng rất trắng rất sạch, nụ cười cũng rất thuần khiết.
“Yên tâm đi, mục tiêu của ta không chỉ là làm một đoàn suất.”
Một lát sau nhìn thấy đội tuần tra của người Cầu Lập đi qua, Thẩm Lãnh tính toán thời gian, sau đó kéo Vương Khoát Hải một cái: “Đi!”
Ba người rất nhanh đã băng qua bãi cát sau đó tiến vào khu rừng không lớn kia, cây cối ở đây cũng không giống cây cối ở phương bắc, thậm chí là ở Giang Nam, rất thẳng và không có nhiều cành cây, cũng không dễ ẩn nấp lắm, may mà sắc trời quá tối, cũng sẽ không có người ngờ được bọn họ lại lẳng lặng theo đến.
Thẩm Lãnh dừng lại rồi gật gật đầu với hai người bọn họ, sau đó nhanh chóng áp sát mộc tháp, một mình leo lên trên, động tác nhanh như một con báo săn trên cây vậy.
Lúc trời còn chưa tối Thẩm Lãnh đã quan sát, trên tháp quan sát có ít nhất 5 người, bây giờ hắn rất lạnh và cũng rất đói, thời gian ngâm nước quá lâu cũng ảnh hưởng đến tốc độ ra tay, cho nên muốn xử lý 5 tên binh sĩ Cầu Lập mà không bị phát hiện, độ khó rất lớn.
Thẩm Lãnh lặng lẽ tiếp cận đỉnh tháp, ngẩng đầu lên nhìn qua khe hở, có thể nhìn thấy có hai tên người Cầu Lập ngồi bên trên nghỉ ngơi, cảm thấy chắc hẳn còn có 2-3 người đứng quan sát bốn phía. Trong đêm khuya đương nhiên không nhìn thấy gì, nhưng bọn họ không dám buông lỏng chút nào.
Đỉnh tháp không nhỏ, ít nhất có thể chứa mười mấy người, lúc ban ngày hẳn là còn có cung tiễn thủ ở trên này. Thẩm Lãnh bám vào mép gỗ xoay gần nửa vòng, đến chỗ hai người đang ngủ, hít sâu một hơi rồi bật người mạnh lên, nhanh chóng thò tay ra bịt miệng một trong hai tên, chủy thủ cắt đứt yết hầu người đó, một giây sau hắn cắt đứt yết hầu của người đang ngủ còn lại với cách tương tự.
Cách đó không xa một tên người Cầu Lập đang giơ thiên lý nhãn nhìn ra xa nghe thấy tiếng động quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một cánh tay vươn qua, chủy thủ cầm trên bàn tay đó cắm vào cổ họng gã phập một tiếng, ngay cả một âm tiết gã cũng không thể phát ra.
Thẩm Lãnh rút hắc tuyến dao ở sau lưng ra, hắc tuyến dao này quá nặng nề, trước đó chính bởi vì nó mà Thẩm Lãnh có mấy lần suýt chìm vào trong nước biển, nhưng bảo Thẩm Lãnh ném đao đi là chuyện không thể nào, cả đời này cũng không thể.
Đao quang lóe lên, hắc tuyến dao trực tiếp lướt qua cổ một tên người Cầu Lập, đầu người lập tức bay lên. Thẩm Lãnh sải một bước đến trước người tên người Cầu Lập cuối cùng, ngay lúc người kia há miệng muốn kêu lên, một đao chọc vào miệng người kia, từ sau đầu chọc ra, đao vừa chuyển, người kia lập tức chết ngay.
Thẩm Lãnh chồng thi thể của 5 người lại, phát hiện ra còn có không ít đồ ăn, thế mà hắn lại còn có sức lực bò xuống đưa một chút cho Đỗ Uy Danh và Vương Khoát Hải, căn dặn hai người sau khi ăn no thì bơi đến chiến thuyền Cầu Lập neo đậu ở chỗ cách xa hơn 50 mét, nhân lúc trên thuyền không có người thì nấp vào trong.
Chờ đợi là khó khăn nhất, nhất là trong tình huống mệt mỏi như thế này, muốn không ngủ cũng phải bỏ ra nghị lực rất lớn.
Thẩm Lãnh tựa người ở đó ngẩng đầu nhìn sao sáng đầy trời, nhớ đến Lý Thổ Mệnh.
“Quả nhiên ta không có mệnh tinh, không thể làm vạn hộ hầu, đoàn suất có mệnh tinh, ta nhìn thấy rồi, thật tốt.”
Lúc Trần Nhiễm nói cho Thẩm Lãnh nghe câu nói của Lý Thổ Mệnh trước khi chết, Thẩm Lãnh cảm thấy tim mình như bị cứ một nhát dao.
Hắn dốc hết toàn lực để huấn luyện những binh sĩ kia, nhưng hắn không phải thần tiên, không thể làm được việc không có một thủ hạ nào hy sinh trên chiến trường.
“Tất cả mọi người đều liều mạng để sống tiếp, không có mệnh tinh, ta sẽ dẫn các ngươi đi cướp của người khác, cướp về treo trên đỉnh đầu chính các ngươi…”
Thẩm Lãnh thở dài một hơi, chuyển sang nhìn vầng trăng sáng to nhất, tròn nhất kia.
“Chắc là Trà gia đã ngủ rồi nhỉ… Thời gian nửa năm, phải tranh thủ trở về, Trà gia nói ta về muộn là nàng sẽ tìm người khác sinh con… Đáng sợ quá.”
“Sau này có con với Trà gia thì đặt tên gì đây? Ta tên Lãnh, nàng tên Trà Nhan, gọi là Lãnh Trà? Không hay không hay, ta thích dáng vẻ Trà gia cười, gọi là Lãnh Tiếu? A phì…”
“Lẽ nào tiên sinh thật sự chưa từng thích nữ tử sao? Lần sau nếu tìm một sư nương, sinh một đứa trẻ… Vậy thì ta và Trà gia sẽ có người chơi rồi…”
Thẩm Lãnh tự cười nói một mình, nhìn xuống dưới, không có ai chú ý đến bên này.
“Trường Ninh?”
Thẩm Lãnh bỗng nhiên nghĩ đến hai chữ này, trường trong trường cửu, ninh trong Đại Ninh, dường như ngụ ý không tồi. Thế là hắn quyết định sau này nếu có con với Trà gia, bất luận là nam hài hay là nữ hài, đều gọi là Thẩm Trường Ninh.
Tuy rằng bây giờ không phải mùa đông mà là đầu thu, nhưng đêm dài trên hải đảo có vẻ rất lạnh, Thẩm Lãnh co ro trên mộc tháp, thi thoảng lại xoa chân tay.
Hình như trời sáng hơn một chút rồi, Thẩm Lãnh đứng dậy bắt đầu chống đẩy trên mộc tháp, sau khi làm liên tục mấy chục lần thì cơ thể dần ấm lên, đứng dậy nhìn về phía xa, đã lờ mờ nhìn thấy một vùng cột buồm.
Thẩm Lãnh cười, lẩm bẩm một mình.
“Được rồi!”
Lúc này người Cầu Lập còn ngủ rất say, đợi đến khi đội tuần tra phát hiện chiến thuyền thủy sư Đại Ninh áp sát thì đã muộn rồi. Thẩm Lãnh ở trên mộc tháp dùng cung của người Cầu Lập bắn chết một binh sĩ chuẩn bị thổi tù và cảnh báo, lại kéo dài thêm một chút thời gian cho đại quân.
Cuối cùng cũng có người hô lên, người Cầu Lập bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lúc lao ra ngoài doanh trướng thì chiến binh thủy sư đã đổ bộ lên bờ một phần, tên xông lên trước nhất chạy nhìn rất đáng yêu, gã tên là Trần Nhiễm.
Khi chiến binh của Đại Ninh đặt hai chân lên mặt đất, còn có gì có thể ngăn cản bọn họ?
Thẩm Lãnh thậm chí còn không xuống khỏi mộc tháp, đứng trên đó vẫy vẫy tay với đồng bào của mình, sau đó liền đặt mông ngồi xuống dựa lưng cười ngốc, cười đến mức cơ thịt trên mặt cũng sắp bị chuột rút rồi.
Chiến đấu kết thúc rất nhanh, trên hòn đảo này có 600-700 binh sĩ Cầu Lập, ở một phía hải đảo có hai chiếc chiến thuyền, chỉ có hơn trăm người lái hai chiếc thuyền bỏ chạy, hơn 500 người còn lại bị chém giết hơn 400, bắt 70-80 tù binh giữ lại còn có ích.
Sầm Chinh leo lên tháp quan sát, nghe thấy một tràng tiếng ngáy khe khẽ, ông ta đứng đó cúi đầu nhìn Thẩm Lãnh đang ngủ say, nằm ngủ cuộn tròn như thế chắc hẳn rất không thoải mái.
Cởi áo choàng tướng quân của mình xuống đắp lên người cho Thẩm Lãnh, quay người, hướng mặt ra biển lớn, tay vịn bội đao bên hông, tướng quân đích thân canh gác cho Thẩm Lãnh.
Tua đỏ trên mũ sắt tung bay, khóe miệng tướng quân mang ý cười.