Trường Ninh

Chương 13: Chương 13




Quý Trường Ninh và Diệp Tư Nguyên không tính là bạn bè, nhưng cũng không thể coi như hai người xa lạ, thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau, cô vẫn cung kính chào anh một tiếng “Diệp thiếu gia” như những người khác, nếu tâm tình tốt, Diệp Tư Nguyên sẽ nói với cô vài câu, nhưng cũng chẳng phải là những điều cô thích nghe: “Sao tôi nghe nói dạo này cô làm việc rất chán, có phải lại xem mặt thất bại không?” Mỗi lúc như vậy, cô chỉ cố gượng cười: “Diệp thiếu gia, tôi sẽ chú ý.” Còn nếu lúc nào tâm trạng không tốt, anh còn không thèm nhìn xem người chào là ai, anh giống như một cơn gió, tự do tự tại không vướng bận, nhưng nói chung anh cũng có quyền để mà ngạo nghễ như vậy.

Diệp Tư Nguyên cả tháng không về, Diệp Hồng Đào bất mãn ra mặt, sang nhà lão Lý thấy hai người nhà ông ta mỗi người bế một đứa cháu trai, ông hậm hực quay về, vào phòng lập tức gọi điện cho Diệp Tư Nguyên: “Hôm nay về nhà cho tôi, anh dám không về thử xem.” Kết quả hơn nửa đêm Diệp Tư Nguyên mới về, người toàn mùi rượu, anh vào nhà gây tiếng động rất lớn, đi vào bếp rót nước uống còn làm vỡ cả cốc. Diệp Hồng Đào chắp tay sau lưng đứng ở cửa phòng bếp, trầm giọng hỏi: “Sao bây giờ mới về?”

“Ba có nói phải về lúc nào đâu.”

Diệp Hồng Đào nén giận, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: “Anh không hài lòng Đinh Hương Hoa, tôi đã bảo Thẩm phu nhân chọn cho anh hai người khác, ngày mai đi gặp.”

Diệp Tư Nguyên cầm cốc uể oải dựa vào thềm bếp, nửa cười nửa không nhìn ông: “Chẳng phải nhà họ Thẩm vừa vặn có hai đứa con trai sao, chia ra mỗi người một cô là được.”

“Vậy anh có định kết hôn không, có nghĩ đến việc tìm vợ không?”

“Không quan trọng.” Anh ngửa đầu nâng cốc đổ nước vào miệng, “Con chưa vội, ba vội làm gì?”

Nghe vậy, Diệp Hồng Đào thực sự muốn quất cho anh một trận, nhưng ông vẫn cố nhịn: “Hai mươi bảy rồi, không còn ít tuổi nữa, lúc tôi bốn mươi tuổi mẹ anh mới sinh ra anh, bây giờ tôi muốn dạy dỗ anh trước tiên đều phải suy nghĩ thật kỹ, anh nói xem, kết hôn muộn có cái gì tốt?”

“Ba kết hôn muộn sao? Con còn tưởng ba không tìm được vợ chứ.” Nói xong, anh không để ý đến sắc mặt tái nhợt của ông, thản nhiên đi ra.

“Dù sao trong năm nay anh cũng phải kết hôn cho tôi, nếu không tôi sẽ đến mộ mẹ anh dựng lều không về nữa.” Diệp Hồng Đào nói xong câu đó cũng hầm hừ quay về phòng.

Diệp Tư Nguyên cảm thấy rất phiền khi cứ bị thúc giục chuyện hôn nhân, nghĩ lại còn có Thẩm phu nhân làm đồng bọn, anh bèn trút hết tức giận lên hai đứa con yêu quý nhất của Thẩm phu nhân. Về phương diện đánh nhau, Thẩm Hạo Đông chưa bao giờ thắng được Diệp Tư Nguyên, hồi còn đi học là như vậy, đến khi đi làm rồi vẫn thế. Căn phòng rộng rãi trông như một mớ hỗn độn, trên mặt sàn bên cạnh bàn làm việc đầy giấy tờ rơi lả tả, Diệp Tư Nguyên đè Thẩm Hạo Đông xuống dưới, hai tay ghìm cà vạt của anh ta khiến anh ta không thở nổi, Thẩm Hạo Đông liên tục hô hoán “đại ca” rồi “đại gia”, chẳng còn chút phong độ trí thức thường ngày, lúc này hai tay anh ta níu vạt áo sơ mi của Diệp Tư Nguyên, mặt đỏ bừng, miệng rên rỉ như lợn bị chọc tiết.

“Tổng giám…” Cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, thư ký và ba người khác xuất hiện, lúc nhìn thấy hai người đàn ông quần áo không chỉnh tề ẩu đả bên trong, biểu cảm trên mặt mỗi người rất phức tạp, cũng may thư ký phản ứng nhanh, lập tức đóng cửa lại, “Tổng giám đốc đang có việc, lát nữa mọi người quay lại nhé.”

“Vào đi.” Thẩm Hạo Đông sửa sang quần áo đứng ở cửa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bên trong, Diệp Tư Nguyên nhàn nhã ngồi trên ghế sô-pha uống cà phê.

Quý Trường Ninh đi vào cảm thấy rất mất tự nhiên, vừa rồi không chú ý nên cô đã nhìn thấy Diệp Tư Nguyên áo quần xộc xệch kéo lên một nửa, theo cô thấy thì thân hình của anh cũng không tồi, lúc này cô cúi đầu vụng trộm liếc về phía đó, chạm phải ánh mắt đầy hứng thú của Diệp Tư Nguyên, cô vội vàng quay đầu vờ như không phát hiện ra, nhưng tai lại đỏ bừng lên không thể kiểm soát được.

Mấy người báo cáo phương án thiết kế mới nhất xong liền đi ra ngoài, Thẩm Hạo Đông như hồ ly nhìn chằm chằm Diệp Tư Nguyên một lúc, đột nhiên cười nói: “Vừa ý cô nàng kia rồi hả?”

Diệp Tư Nguyên phất phất tay, tỏ vẻ bực mình: “Đừng nói nhảm.”

“Sao tôi lại cảm thấy cô ấy vừa ý cậu nhỉ?” Thẩm Hạo Đông làm ra vẻ thâm thúy sờ sờ cằm, suy tư một lát rồi trầm ngâm nói, “Cô nàng đó là người bình thường, vừa ý cậu cũng là chuyện dễ hiểu. Cậu nhìn cậu xem, đường đường là đại thiếu gia của Diệp thị, muốn tiền có tiền, muốn dung mạo có dung mạo, công ty tôi nhiều nhân viên nữ như thế, từ quản lý cấp cao đến em gái pha trà, nào có mấy ai không vừa ý cậu? Không phải tôi nói cậu, nhưng mà không có việc gì tự nhiên cậu chạy tới đây làm gì? Chưa nói tới chuyện ảnh hưởng hiệu suất làm việc của nhân viên công ty tôi, lại còn lãng phí thời gian của tôi nữa.” Anh ta đứng dậy đi tới cạnh ghế sô-pha, đưa cho anh một điếu thuốc rồi nói tiếp, “Nói thật, phụ nữ dạng như cô ấy rất thích hợp lấy về làm vợ, ông già nhà cậu đang giục gấp còn gì, nếu thích thì tôi giúp cậu bắc cầu dẫn lối.”

Diệp Tư Nguyên giơ chân đá vào đầu gối anh ta, uể oải nói: “Sao cậu giống mẹ cậu thích lo chuyện người khác có kết hôn hay không thế? Hơn nữa, chẳng lẽ đường tình duyên của tôi kém như vậy sao?”

“Không kém, nhưng cậu cũng không thể lấy mấy cô nàng lớn lên trong nhung lụa về làm vợ được.” Thẩm Hạo Đông cười ha hả, “Nhưng nếu cậu chê ông già nhà cậu sống lâu quá thì cũng có thể làm như vậy.”

Cảm giác của Diệp Tư Nguyên đối với Quý Trường Ninh là chỉ có thể nhìn từ đằng xa, không thể trêu đùa, giống như Thẩm Hạo Đông nói, cô rất thích hợp để lấy làm vợ, sau đó hằng ngày giúp ông xã giặt quần áo sạch sẽ, mặc lên người vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm của bột giặt, nhưng anh cảm thấy chắc có lẽ mình sẽ không phải là ông chồng may mắn đó.

Diệp Hồng Đào lại sắp xếp mấy bữa cơm xem mặt cho Diệp Tư Nguyên, Diệp Tư Nguyên tham gia được hai buổi rồi mất tích hẳn, Diệp Hồng Đào gọi điện cho thư ký của anh, đáp án nhận được dĩ nhiên là anh đã đi nghỉ phép, ông giận dữ ném bay cả điện thoại, nghĩ thầm anh mà về đến nhà thì không lột da không được!

Về sau Diệp Tư Nguyên trở về dẫn theo một mỹ nữ tóc vàng, anh chỉ vào mỹ nữ tóc vàng kia, nói với Diệp Hồng Đào: “Bạn gái con.”

Diệp Hồng Đào không phản đối anh lấy vợ ngoại quốc, liền hỏi: “Bao giờ kết hôn?”

Diệp Tư Nguyên bĩu môi, nói: “Làm gì mà nhanh thế, phải sống chung đã, cảm thấy hợp thì tính tiếp.”

Ngày hôm sau, Diệp Tư Nguyên đưa bạn gái tóc vàng của anh đến Quang Đại, cô gái ngoại quốc rất cởi mở, thân mật ôm cánh tay anh, mở miệng ra là gọi “Anh yêu”, Diệp Tư Nguyên ghé vào tai cô ấy, không biết nói gì mà cô ấy bỗng cười tươi như hoa, sau đó ôm cổ anh hôn nồng nhiệt.

Quý Trường Ninh đứng trong một góc cảm thấy không chịu nổi, cô dịch người lên đứng trước cửa thang máy, bên tai vang lên tiếng phụ nữ thở dốc, mặt cô đỏ tới tận mang tai, tim không thể khống chế được đập nhanh “thình thịch”, đợi đến lúc cửa thang máy mở, cô đi như chạy ra ngoài.

Diệp Tư Nguyên yêu đương, khắp nơi trong công ty thổn thức, vào thời gian uống trà, lúc nào cũng có người nói xấu bạn gái tóc vàng của anh, có lần còn nói ngực cô ấy là bơm, mũi cũng là nâng, nói qua nói lại suốt một tuần, cho đến khi có tin đồn mới về Thẩm Hạo Nam, chủ đề đó mới lắng xuống.

Quý Trường Ninh từng nói chuyện với mỹ nữ tóc vàng đó một lần, khi ấy cô đang bê một chồng tài liệu cao ngất đứng đợi thang máy, bên cạnh có người chọc chọc vai cô, cô quay đầu nhìn với vẻ thắc mắc, cô gái kia nói bằng thứ tiếng Trung không lưu loát lắm: “Cô biết Diệp ở đâu không?”

Cô ngây ngốc lắc đầu, đang định mở miệng thì sau lưng vang lên giọng nói sốt ruột của Diệp Tư Nguyên: “Em ở đó làm gì vậy?”

Sau đó cô gái kia mừng rỡ nhào tới chỗ Diệp Tư Nguyên, để lại xung quanh cô mùi nước hoa nồng nặc.

Cô ruột lại nhắc đến chuyện giới thiệu đối tượng cho cô, lần này là một thầy giáo dạy cấp ba, hiện đang độc thân, nghe nói có nhà có xe, mọi phương diện đều tốt, cô nghĩ đi gặp cũng được, có những điều không nên nghĩ thì đừng nghĩ quá nhiều, sống thực tế mới là quan trọng nhất.

Địa điểm gặp mặt là ở Vườn Quýt, lần này cô ruột đi cùng cô, mẹ nhà trai cũng có mặt, Quý Trường Ninh không nói nhiều, cơ bản chỉ hỏi gì đáp nấy, ngược lại anh chàng kia rất nhiệt tình, nhanh nhẹn rót trà, gọi món, cô ruột vỗ vỗ vào đùi cô dưới gầm bàn, ý bảo cô cần nhanh mồm nhanh miệng lên một chút, nhưng cô thật sự không biết nói gì nên giả bộ không hiểu.

Mẹ nhà trai có vẻ rất vừa ý cô, ăn cơm xong liền để cho hai người trẻ tuổi ở riêng với nhau, cô ruột cũng phụ họa thêm: “Cháu đi xem phim với Tiểu Lưu đi, hay là đi hát karaoke cũng được, cô biết thanh niên bọn cháu thích mấy thứ đó.”

Quý Trường Ninh cư xử đúng mực, ngoan ngoãn nghe lời đi theo anh chàng đó. Trên xe mở nhạc chậm, nhân lúc đèn đỏ, anh ta quay sang nhìn cô một cái, bỗng nhiên cười nói: “Trông cô có vẻ rất căng thẳng.”

Cô sờ sờ mặt, cũng cười: “Một chút.”

“Chúng ta đi đâu đây?”

“Tùy anh.”

“KTV thế nào?”

Quý Trường Ninh xấu hổ nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: “Tôi không biết hát.”

“Vậy à.” Anh chàng cười cười, “Thế thì đi xem phim.”

“Được.”

Cứ thế, Quý Trường Ninh và anh chàng đó bắt đầu qua lại, dần dần người ta bắt đầu tỏ ý muốn kết hôn, tuy trong đám bạn học của cô có người đi xem mặt một tháng đã kết hôn, nhưng cô cảm thấy vẫn quá nhanh, cho nên luôn cố ý hay vô tình lảng tránh. Bọn họ từ nắm tay phát triển đến ôm, thỉnh thoảng lúc đưa cô về nhà, anh chàng đó tranh thủ khi cô không chú ý, hôn nhẹ một cái lên mặt cô, ban đầu cô còn cảm thấy bài xích, nhưng ngẫm lại, bọn họ lấy hôn nhân làm tiền đề, như thế cũng không quá đáng.

Diệp Tư Nguyên có công ty của mình, nhưng anh rất hay chạy sang Quang Đại, đôi khi Quý Trường Ninh rất tò mò, anh không cần quản lý công ty sao, về sau mới biết, chính vì sợ công việc quản lý nên anh mới chạy tới đây. Thỉnh thoảng gặp anh trong công ty, cô vẫn cung kính chào “Diệp thiếu gia”, anh không thèm nhìn, chỉ lành lạnh nói một câu “Nhận không nổi”.

Dưới sự khuyên bảo của cô ruột, Quý Trường Ninh đã nghĩ tới chuyện kết hôn, nhưng cô chưa kịp nói với anh chàng đó thì anh ta bỗng thông báo cho cô biết, bạn gái cũ của anh ta trở về, anh ta phát hiện mình vẫn yêu bạn gái cũ, cho nên xin cô thứ lỗi, ngoài ra cũng cảm ơn cô đã làm bạn với anh ta trong khoảng thời gian vừa rồi, giúp anh ta quên đi buồn khổ.

Ngày đó cô không bị hắt rượu, mà chính cô hắt cho anh ta một cốc cà phê, tình cảm của cô dùng để chữa vết thương hay sao? Ra ngoài, cô phát hiện bầu trời xanh thăm thẳm, cô đi xem một bộ phim, lúc về ghé vào tiệm bánh mua một chiếc Black Forest.

Thứ Hai đi làm gặp Diệp Tư Nguyên, anh lái chiếc xe thể thao, một mình ngồi bên trong uống cà phê, lúc đi ngang qua cô không đánh tiếng, ngược lại anh chợt gọi cô: “Quan hệ với bạn trai ổn chứ?”

Cô ngẩn người, không hiểu sao bỗng gật đầu.

“Vậy thì cô có thể xéo đi được rồi.”

Quý Trường Ninh cảm thấy thái độ của anh rất tệ, nhưng cô không nói gì mà chỉ quay người bỏ đi. Hai ngày sau, cô lại gặp anh trong thang máy, do vẫn còn nhớ lời nói dữ dằn của anh hôm nọ, cô đứng bên ngoài, chần chừ nghĩ liệu có nên chờ một chiếc thang máy khác, anh mất kiên nhẫn trừng mắt lườm cô: “Có muốn vào không?”

Cô mím môi không nói gì đi vào.

Trong thang máy không có quá nhiều người, nhưng ai nấy đều đứng cách xa nhau, cô cẩn trọng đứng trước mặt Diệp Tư Nguyên, cảm giác như hơi thở của anh phả cả vào gáy cô, thang máy dừng lại ở tầng sáu, có mấy người vào thêm, cô bị người ta đẩy vào phía trong, khi lưng cô dán sát vào lồng ngực nóng rực của ai đó, toàn thân cô chợt cứng đờ, tim đập hỗn loạn. Chờ mãi mới xuống đến tầng một, người bên trong nối đuôi nhau đi ra, cô đang định ra theo thì bỗng bị anh giữ chặt cổ tay phải, sau đó chờ đến khi thang máy chỉ còn hai người họ, cô nhanh chóng rụt tay lại, đứng cách anh một khoảng xa như thể tránh ôn dịch.

Diệp Tư Nguyên nhìn chằm chằm cô vài giây, hỏi: “Sao cô lại đổi bột giặt?”

Quý Trường Ninh sững người, sau khi xác định anh đang hỏi nghiêm túc, cô mới nhỏ giọng đáp: “Lần trước siêu thị bán hạ giá nên mua.”

Diệp Tư Nguyên nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ lạ, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Vậy ra cô cũng không phải là người một lòng, cứ rẻ thì mua?”

Cô khẽ gật đầu, không phủ nhận.

Diệp Tư Nguyên còn nói: “Khi nào cô và bạn trai chia tay thì nói với tôi một tiếng.” Nói xong, anh bước ra khỏi thang máy, để lại cho cô một bóng lưng phóng khoáng.

Quý Trường Ninh cúi đầu ngửi quần áo của mình, nghi ngờ liệu có phải mũi anh là mũi chó, sao cô không ngửi thấy gì.

Có đồng nghiệp nhiều chuyện hỏi cô và bạn trai tiến triển đến đâu rồi, cô nói thẳng là mình đã chia tay, đồng nghiệp giật mình nhìn cô, hỏi: “Chuyện khi nào vậy?”

“Khoảng nửa tháng trước.”

“Sao lại chia tay?”

“Không hợp nhau.”

Buổi tối lúc tan ca, cô trông thấy Diệp Tư Nguyên ngồi xổm bên ngoài công ty, không biết vì sao, cô rất sợ nhìn thấy anh, đang chuẩn bị hòa vào đám đông để chạy trốn thì Diệp Tư Nguyên phun ra một làn khói thuốc: “Quý Trường Ninh, cô đứng lại đó cho tôi!”

Không chỉ mình cô đứng lại, tất cả mọi người đều dừng bước.

“Cô lại đây.” Diệp Tư Nguyên lườm cô, lạnh lùng nói, “Những người khác có thể xéo đi.”

Quý Trường Ninh nặng nề đi về phía anh, hai tay ôm chặt túi xách, thấp thỏm nhìn anh: “Diệp thiếu gia.”

Diệp Tư Nguyên vào thẳng vấn đề, hỏi: “Nghe nói cô chia tay rồi hả?”

“Vâng.”

“Cô quên tôi đã nói thế nào rồi sao?”

Cô rụt cổ như một cô vợ bé, không nói một lời.

“Có phải cô rất sợ tôi không?”

“Vâng.”

“Vậy cô có thích tôi không?”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, mặt dần dần nóng rực, cô cắn môi dưới không biết phải làm sao, lại cúi đầu.

“Hỏi thì nói đi.” Diệp Tư Nguyên mất kiên nhẫn chọc chọc cánh tay cô, “Câm à?”

Cô há hốc mồm, vẫn không thể thốt ra được lời nào.

“Không trả lời ngày mai đừng đi làm.”

“Nhưng mà tôi…”

“Được, tôi tiếp nhận sự yêu thích của em.” Diệp Tư Nguyên nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, “Nhà em ở đâu, tôi đưa em về.”

Quý Trường Ninh cảm thấy đầu óc choáng váng, cô ngẩng lên nhìn người đang tươi cười vô cùng rạng rỡ, bỗng nhiên có cảm giác như đang bước trên mây, thấy anh định kéo tay mình, cô vội vàng rụt tay ra sau lưng, ấp úng nói: “Diệp thiếu gia, tôi… Anh có bạn gái…”

“Bạn gái tôi kết thúc chuyến du lịch liền về nước rồi, tôi và cô ấy đã chia tay.” Anh ngang ngược kéo tay cô nắm trong lòng bàn tay mình, “Tôi phát hiện mình vẫn thích con gái quê hương hơn.”

Quý Trường Ninh vừa hoảng sợ nhưng lại vừa mừng, ngây người để mặc anh đẩy vào trong xe, nhìn anh lên xe từ bên kia, cô căng thẳng túm chặt quần áo, lúc anh nghiêng người tới, cô rụt cổ áp sát vào cửa xe.

Diệp Tư Nguyên vỗ vỗ mặt cô, nói: “Yên tâm, tôi sẽ không làm vậy với em.” Anh vừa nói vừa kéo dây an toàn cài vào cho cô, “Lát nữa đưa số điện thoại của em cho tôi, để tôi giám sát em bất cứ lúc nào. Tôi phát hiện bột giặt trước kia em dùng tốt hơn loại bây giờ, là nhãn hiệu gì, tôi mua cho em một thùng, em đừng dùng loại rẻ tiền này nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.