Trường Ninh

Chương 1: Chương 1




Thành phố C mùa hạ mưa nhiều.

Tan sở, Quý Trường Ninh nhận được điện thoại của người giúp việc nhà họ Diệp: “Hình như tiểu thiếu gia bị ốm, cứ nằng nặc đòi đi về.”

“Cháu sẽ đến đó.” Cúp điện thoại, cô vội vàng giương ô, đi tới ven đường bắt xe. Có lẽ vào một ngày mưa như thế này thì bắt xe không phải là chuyện dễ dàng, đèn xe lập lòe trong màn mưa, hơi lóa mắt.

Sân lớn nhà họ Diệp lạnh lẽo vắng lặng, người giúp việc giúp cô cất ô, sau đó chỉ về hướng phòng khách nhỏ, khẽ giọng nói: “Tiểu thiếu gia đang xem tivi.”

Quý Trường Ninh rất quen thuộc với nhà họ Diệp, Diệp Hồng Đào yêu thương cháu trai, bắt đầu từ khi Diệp Duệ An cứ hai ngày ba bữa lại được đón về, cô dường như cũng trở thành khách quen ở đây. Thay giày xong, cô đi thẳng vào phòng khách, vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Diệp Hồng Đào, cô dừng bước, nhìn thấy trên tivi đang chiếu “Cừu vui vẻ và Sói xám”, trên ghế sô-pha phòng khách bày đầy đồ chơi, trên chiếc kỷ trà cạnh đó cũng bày rất nhiều quà vặt. Còn Diệp Hồng Đào đang bế Diệp Duệ An ngồi trên đùi, vô cùng hào hứng cùng cháu trai xem tivi.

Đôi lúc, Quý Trường Ninh cảm giác cô chăm sóc Diệp Duệ An bốn năm cũng không bằng một năm nó ở với nhà họ Diệp.

“An An.”

Cậu bé quay về phía phát ra tiếng nói, nét mặt thanh tú đáng yêu: “Mẹ.” Diệp Duệ An có cái miệng và đôi mắt cực kỳ giống ba, lúc Quý Trường Ninh nhìn nó cảm giác như có thể xuyên qua đó mà thấy Diệp Tư Nguyên.

Diệp Hồng Đào chậm rãi xoay người, híp mắt nhìn cô, cười ha ha nói: “Trường Ninh đến rồi à.”

“Bác trai.”

Diệp Hồng Đào vẫy tay, ôn hòa nói: “Lại đây ngồi đi.”

“Không cần đâu ạ, con tới đón An An về.”

“Ừ.” Diệp Hồng Đào cúi đầu nhìn Diệp Duệ An, như vô tình buột miệng, “Tư Nguyên vẫn chưa về.”

Quý Trường Ninh vẫn đứng yên ở cửa ra vào, không nói gì.

Diệp Hồng Đào ngước mắt quan sát cô, sau đó ôm Diệp Duệ An để cậu bé đứng trên mặt đất: “Nhóc con này thật là, chơi cùng nó cả một ngày, thế mà trời vừa tối nó đã loạn lên đòi mẹ.” Diệp Hồng Đào híp mắt nhìn về phía cô, bỗng chốc chuyển đề tài, “Con có muốn ăn tối xong rồi về không?”

“Taxi vẫn đang đợi bên ngoài.” Cô ngồi xổm xuống ôm Diệp Duệ An vừa chạy tới trước mặt, sờ lên trán nó, “Nghe nói con bị ốm, khó chịu chỗ nào?”

Diệp Duệ An nghiêng người dựa vào lòng Quý Trường Ninh, cầm tay cô đặt lên ngực mình, nghiêm trang nói: “Ông nội nói con bị bệnh tương tư.”

Cô thở một hơi dài nhẹ nhõm, giả vờ giận dỗi nhéo nhéo mặt nó: “Về sau không được hù dọa mẹ nữa, biết chưa?”

Diệp Duệ An sợ nhất là mẹ tức giận, lúc đó mẹ không khóc, không gây sự, lại càng không biết cười, chính vì thế nên nó mới càng sợ hơn. Lúc này, nó dũng cảm nhận lỗi, cúi đầu khe khẽ nói: “Biết rồi ạ.”

Quý Trường Ninh nắm tay nó đi tới gần Diệp Hồng Đào, lễ phép mà khách sáo nói: “Vậy con đưa cháu về trước đây ạ.”

Diệp Hồng Đào biết không giữ được, bèn thoải mái khoát tay: “Về đến nhà thì gọi điện cho ông.”

Lúc Quý Trường Ninh dắt tay Diệp Duệ An đi tới cửa thì vừa vặn gặp Diệp Tư Nguyên đang đi vào, cô hạ mí mắt, nghiêng người để anh đi qua. Diệp Duệ An ngửa đầu nhìn họ, ánh mắt đảo qua thoáng thấy vết máu trên mu bàn tay Diệp Tư Nguyên, nó sợ hãi mở miệng nói: “Ba, tay của ba chảy máu.”

Diệp Tư Nguyên đã đi vượt qua chợt dừng lại, hít sâu vài lần rồi xoay người nhìn nó, trên gương mặt băng giá thấp thoáng nét dịu dàng: “Không sao.”

“An An, chúng ta đi thôi.” Vào lúc Diệp Tư Nguyên đang định sờ đầu con trai, Quý Trường Ninh lạnh lùng bế Diệp Duệ An lên, không hề nhìn Diệp Tư Nguyên mà cầm ô đi thẳng ra ngoài.

Diệp Tư Nguyên nhìn bàn tay mình khựng lại giữa không trung, cười châm biếm, anh híp mắt nhìn người phụ nữ đang đi xa dần, trong đáy mắt hàm chứa sự tối tăm, rét lạnh.

“Ôi chà, vẫn còn sống mà về cơ đấy.” Diệp Hồng Đào bưng ấm trà tử sa [1] xuất hiện ở cạnh cửa, ghé miệng hớp một hớp trà rồi lại tiếp tục khiêu khích, “Tôi còn tưởng bệnh viện phải gọi điện bảo tôi đến nhà xác nhận diện tử thi chứ.”

[1] Tử sa là một loại đất sét rất mịn, hàm lượng sắt cao, nung lên có màu nâu đỏ, tím đen, thường dùng làm đồ trà.

Diệp Tư Nguyên bỏ ngoài tai, vén tay áo sơ mi trắng xem vết thương trên cánh tay, dưới ánh đèn, gương mặt anh tuấn của anh chẳng hề gợn chút sợ hãi, không một cảm xúc, hoàn toàn coi Diệp Hồng Đào như không tồn tại.

Diệp Hồng Đào liếc anh hồi lâu, lầm bầm nói: “Vừa nãy đã gặp Trường Ninh chưa?”

Diệp Tư Nguyên nhíu mày nhìn ông, nhàn nhạt nói: “Ba thấy rồi còn gì? Có phải lớn tuổi đầu óc có vấn đề rồi không?”

Một câu rất nhẹ nhàng của anh đã thành công làm cho Diệp Hồng Đào nổi trận lôi đình, Diệp Hồng Đào đã hơn bảy mươi nhưng vẫn giáo huấn Diệp Tư Nguyên rất nhiệt tình, đôi khi nóng nảy còn dùng gậy vụt anh, lần duy nhất Diệp Tư Nguyên không né tránh đó là khi anh ly hôn với Quý Trường Ninh. Anh quỳ gối trong thư phòng, thẳng lưng chịu đựng những nhát roi của Diệp Hồng Đào, cuối cùng đánh xong, Diệp Hồng Đào bị tăng huyết áp phải vào bệnh viện.

Lúc này, Diệp Hồng Đào vừa đấm ngực vừa chỉ vào mũi anh, quát mắng: “Đáng đời mày, vợ thì ly hôn, con thì không thèm ở cùng, mày chuẩn bị sống độc thân suốt đời đi.” Ông căm phẫn hạ tay xuống, bất mãn lườm anh, “Tao tìm đủ mọi cách gọi mày về để làm gì? Mày để con bé cứ thế mà đi à?”

“Chẳng lẽ bắt con giữ cô ấy lại qua đêm?” Anh bật cười khẽ, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt lạnh lùng trước đó của Quý Trường Ninh, chợt bắt đầu cảm thấy bực bội, giật cà vạt quăng lên nóc tủ, “Con về phòng đây.”

Diệp Hồng Đào há hốc miệng sững sờ nhìn anh quay lưng bỏ đi, thở dài một tiếng rồi thì thào tự nói: “Không cần anh giữ con bé lại qua đêm, đưa hai mẹ con nó về là được rồi. Thật sự không để cho tôi sống thanh thản đây mà.”

Sau khi Diệp Tư Nguyên về phòng, Diệp Hồng Đào vội vã gọi quản gia lên: “Tay nó bị thương, dì lên xem thế nào.”

“Vâng.”

Quý Trường Ninh sống ở khu Vườn hoa Tử Đông, căn nhà này là Quý Triều Dương để lại cho cô.

Diệp Duệ An về đến nhà là vào phòng khách xem hoạt hình, Quý Trường Ninh hâm nóng lại thức ăn, vừa cởi tạp dề vừa đi ra phòng khách, cúi người cầm điều khiển từ xa tắt tivi: “Mau đi ăn cơm.”

Diệp Duệ An ngửa đầu nhìn cô, chớp chớp mắt ra vẻ tội nghiệp: “Con muốn xem tivi, ở nhà ông ăn rồi.”

“Ăn lúc nào?”

Diệp Duệ An nghĩ nghĩ, nói: “Lúc bốn giờ, con với ông nội đã ăn cháo nấm tuyết đường phèn.”

Quý Trường Ninh mấp máy môi rồi ngồi xuống cạnh nó, nhẫn nại nói: “Mẹ đã hấp cho con quả trứng rồi, con ăn một chút đi, không thì đến đêm lại đói.”

“Đói thì dậy ăn là được.” Diệp Duệ An nói như lẽ dĩ nhiên, lúc nhìn thấy Quý Trường Ninh nghiêm mặt, nó mới nhỏ giọng líu ríu, “Ở nhà ông đều như vậy.”

Quý Trường Ninh không biết Diệp Duệ An sống ở nhà họ Diệp như thế nào, nhưng ít nhiều có thể đoán được Diệp Hồng Đào rất cưng chiều cháu trai, còn về phần Diệp Tư Nguyên, cô không muốn biết.

Cô nắm cổ tay Diệp Duệ An, kéo nó đứng dậy, không nói lời nào đi thẳng vào bếp.

Diệp Duệ An xoa xoa cổ tay bị nắm đau, tủi thân trề miệng. Quý Trường Ninh nhìn nó, bày bát đũa rồi ngồi xuống: “Ăn cơm, không ăn không được xem tivi.”

Diệp Duệ An bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt dần dần đỏ lên nhưng không hề có ý định thỏa hiệp, nó đưa tay dụi dụi mắt, lồng ngực nhỏ phập phồng, gào lên với cô: “Không xem thì không xem.”

Tay Quý Trường Ninh cầm đũa hơi khựng lại, nhưng sau đó cô làm như không có việc gì, đưa đũa gắp rau bỏ vào miệng: “Không ăn thì thôi.”

Diệp Duệ An cố nén nước mắt, lúc đi qua phòng khách, nó cầm máy con ở cạnh ghế, thực ra nó rất sợ Quý Trường Ninh đột nhiên đuổi theo xách nó vào phòng ăn, ôm chặt điện thoại vào ngực, nó chột dạ liếc nhìn về phía phòng ăn rồi nhanh chân chạy về phòng mình. Tìm được chiếc máy bay giấy, nó vừa lau nước mắt vừa bấm số điện thoại của Diệp Hồng Đào ghi trên đó.

Điện thoại do người giúp việc nhận được chuyển cho Diệp Hồng Đào, Diệp Duệ An liền khoanh chân ngồi trên giường, vừa đợi vừa nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa. Mãi đến khi Diệp Hồng Đào gọi một tiếng “cháu ngoan của ông”, nó mới không nghe nữa, giọng nói hiền từ của Diệp Hồng Đào lập tức khiến cho nước mắt đang kìm nén của nó tuôn rơi.

Đầu bên kia, Diệp Hồng Đào sốt ruột lo lắng, dỗ dành nó: “Đừng khóc, đừng khóc, nói cho ông nghe có chuyện gì nào.”

Diệp Duệ An thút tha thút thít, cuối cùng khóc hết nước mắt, nó ho khan vài tiếng rồi báo cáo với Diệp Hồng Đào: “Mẹ không cho con xem tivi, mẹ còn không cho con ăn cơm.”

Diệp Hồng Đào nghe thấy không phải chuyện gì to tát nên thở phào nhẹ nhõm, ông giả vờ giả vịt nói với Diệp Duệ An: “Bảo mẹ con nghe máy, để ông nói mẹ mấy câu.”

Diệp Duệ An nghe vậy chợt quay đầu nhìn ra cửa phòng, nó đấu tranh hồi lâu rồi nhỏ giọng nói: “Con không dám.”

Diệp Hồng Đào nhìn thấy Diệp Tư Nguyên từ trên lầu đi xuống, vội vàng hô: “An An gọi điện thoại này, anh có muốn nói vài câu không?”

Diệp Tư Nguyên vào bếp lấy một lon bia trong tủ lạnh, mở ra, lười nhác đứng tựa vào cửa, nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, hơi miễn cưỡng đi tới: “Có cái gì để nói.” Vết thương trên tay trái của anh đã được băng bó cẩn thận, phiền phức đổi sang tay phải, vừa đặt ống nghe bên tai đã nghe thấy tiếng khóc thút thít, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “An An.”

Diệp Duệ An ngẩn người, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, nó nghĩ mẹ không để ý đến nó cũng không sao, vẫn còn có ông nội và ba quan tâm nó.

Diệp Tư Nguyên không thấy nó nói gì, lại gọi một lần nữa, liếc mắt qua Diệp Hồng Đào đang uống rượu, bèn hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Diệp Duệ An sờ lên bụng, lắc đầu nói: “Chưa ạ.”

Diệp Tư Nguyên cố ý tránh Diệp Hồng Đào, cầm điện thoại đi ra phòng khách, Diệp Hồng Đào lại trừng mắt nhìn bóng lưng anh, tức giận đến vểnh cả ria mép.

Diệp Tư Nguyên hỏi Diệp Duệ An vì sao chưa ăn cơm, Diệp Duệ An kể lại đầu đuôi, anh đứng bên cửa sổ nhìn ánh đèn ngoài sân, nói: “Đi ăn cơm đi, không ăn đến đêm sẽ đói bụng.” Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Nếu đói bụng không có ai nửa đêm đang ngủ còn dậy nấu bữa khuya cho con đâu.” Trước khi ly hôn với Quý Trường Ninh, anh nửa đêm đói bụng toàn phải tự dậy tìm thứ gì đó ăn tạm.

Trái tim bị tổn thương của Diệp Duệ An như được vỗ về, nó liên tục tự nói với mình không được cãi Quý Trường Ninh, nó mở cửa thò đầu ra ngoài ngó mấy lần, sau đó mới từ từ bước đi đến phòng ăn.

Quý Trường Ninh đang thu dọn bát đĩa, dường như không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của nó. Diệp Duệ An chạy đến trước mặt cô, hai bàn tay nhỏ đan sau lưng, nó ngửa đầu nhìn cô, ngập ngừng nói: “Con muốn ăn cơm.”

Diệp Tư Nguyên đứng bên cửa sổ một lúc lâu, Diệp Hồng Đào ăn no rồi vỗ bụng đi ra thì đúng lúc anh quay người, anh nhếch miệng ném điện thoại lên ghế sô-pha, đang định rời đi thì bên tai vang lên tiếng nói trêu tức của Diệp Hồng Đào: “Con của anh không ăn cơm, anh có muốn đi đón nó về không?”

Anh nhếch môi cười nhàn nhạt: “Không ăn một bữa không chết được, cho dù có chết đói cũng không phải trách nhiệm của con.”

“Anh…” Diệp Hồng Đào tức giận giậm chân, căm hận trừng anh rồi quay vào phòng bếp thét lớn: “Đổ hết đồ ăn thừa đi cho tôi, hôm nay tôi phải cho nó chết đói!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.