“Ha ha, hai mẹ con này thật biết giả vờ,
nhóc con vừa mới gọi ai là ba chứ?” Người nọ vỗ vỗ mặt Diệp Duệ An, “Tôi thấy nó chính là giống của Diệp Tư Nguyên, cô là vợ của hắn.”
Quý Trường Ninh bất giác lùi về phía sau
một bước, thấy hắn ta tới gần, cô can đảm lên giọng: “Phiền anh hãy
tránh đường, nếu không tôi buộc phải báo cảnh sát.”
Tên đàn ông càn quấy cười ha hả, giơ tay
chỉ vào Diệp Tư Nguyên và đám người vây quanh anh cách đó không xa: “Bọn tôi mời Diệp Tư Nguyên uống chén trà cũng là phạm pháp sao?” Nói xong,
hắn đưa tay đẩy Quý Trường Ninh, thấy cô vẫn đứng yên, hắn bèn kéo cô đi về phía trước.
Lúc này, Cố Hiểu Vi không biết từ đâu đột nhiên xông ra, cô ấy chạy đến bên cạnh Quý Trường Ninh, đưa tay đẩy một cái vào ngực tên đàn ông kia, hai tay chống hông hung dữ trừng mắt:
“Làm gì vậy, dám ức hiếp phụ nữ giữa đường phố à?”
“Cô lại là ai nữa?” Bị cô ấy đẩy một cái, hắn thẹn quá hóa giận, phẫn nộ nhổ một bãi nước bọt, “Ông đây chính là
vương pháp, muốn gì?”
“Được.” Cố Hiểu Vi bày ra bộ dạng người
đàn bà chanh chua, che chở cho Quý Trường Ninh ở sau lưng như gà mẹ bảo
vệ gà con trước diều hâu, cười lạnh vỗ tay nói, “Mọi người lại đây mà
xem, người này ức hiếp mẹ con chúng tôi, mọi người giúp chúng tôi phân
xử xem đây là đạo lý gì, tưởng đang quay phim chắc, chúng tôi chẳng gây
sự với anh ta mà anh ta lại chặn đường không cho chúng tôi đi, đây là
muốn cướp tiền hay cướp sắc hả?”
Người qua đường vây xem bắt đầu chỉ trỏ
vào người nọ, trong đó có hai người đàn ông cường tráng đi tới, mỗi
người kìm một bên vai hắn: “Ức hiếp phụ nữ và trẻ em, có còn là đàn ông
không?”
Cố Hiểu Vi vô cùng cảm kích giơ ngón tay cái với hai vị kia: “Chào hai anh, cảm ơn rất nhiều.”
Diệp Duệ An đang nép vào vai Quý Trường
Ninh, trông thấy bộ dạng đó của cô Hiểu Vi, nó không khỏi mỉm cười,
nhưng vừa nghĩ tới chuyện ba vẫn còn đang ở bên kia là nó lại lo lắng,
sụt sịt tội nghiệp nhìn Quý Trường Ninh: “Mẹ, con muốn ba…”
Quý Trường Ninh vẫn không để ý đến nó, cô nhìn thoáng qua chỗ Diệp Tư Nguyên, không biết từ bao giờ, Văn Tử đã
dẫn theo một đám người tới, trong tay ai nấy đều cầm côn sắt, bao vây
những kẻ chặn đường Diệp Tư Nguyên, Văn Tử đá gục một tên trong số
chúng, còn Diệp Tư Nguyên đứng bên ngoài vòng vây nhìn thẳng về phía cô. Cô thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng kéo vạt áo Cố Hiểu Vi, ý bảo cô ấy dừng
lại được rồi.
“Anh.” Văn Tử phẫn nộ đi đến bên cạnh Diệp Tư Nguyên, tay vung mạnh cây côn, “Thằng chó kia cứ để em xử lý.”
“Phụ nữ nổi giận cũng rất đáng sợ.”
“Nhưng mà…”
“Quý Trường Ninh không muốn anh làm liên lụy đến con trai cô ấy, cho nên cậu không cần làm gì cả.”
Lực lượng quần chúng quả là mạnh mẽ, Cố
Hiểu Vi dẫn Quý Trường Ninh và Diệp Duệ An an toàn thoát khỏi hiểm nguy, dưới sự trợ giúp của người qua đường, họ lên một chiếc taxi nghênh
ngang rời đi. Nhưng vừa ngồi vào xe, Cố Hiểu Vi lập tức vỗ ngực rùng
mình: “Làm tớ sợ chết khiếp, sao cậu lại chọc vào tên du côn đó, nếu
không phải có nhiều người ở đó thì chân tớ đã mềm nhũn ra rồi.”
“Lát nữa đến chỗ tớ, làm cho cậu bữa khuya coi như bồi thường.”
Cố Hiểu Vi nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ: “Cậu quen người đó à?”
Cô lắc đầu, đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc Diệp Duệ An đang gối lên đùi mình: “Có lẽ anh ta nhận nhầm người.”
Nghe vậy, Cố Hiểu Vi chép miệng, còn Diệp Duệ An lại thở hổn hển ngồi bật dậy: “Không phải nhận nhầm người, Diệp
Tư Nguyên chính là ba của con.” Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cả Cố
Hiểu Vi và Quý Trường Ninh, nó hừ khẽ một tiếng rồi quay đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói thầm, “Đó rõ ràng chính là ba của con.”
Lúc này, Cố Hiểu Vi đã sững sờ đến nỗi
không nói thành lời, cô ấy hết chỉ Diệp Duệ An rồi lại chỉ Quý Trường
Ninh, lắp bắp: “Diệp… Diệp Tư Nguyên là chồng cậu? Mà không phải, là
chồng cũ, Diệp Tư Nguyên là… chồng cũ của cậu?”
Quý Trường Ninh nhếch môi cười cứng nhắc.
Cố Hiểu Vi cảm giác toàn thân choáng
váng, Diệp Tư Nguyên không phải là thiếu gia nhà họ Diệp ư? Người ngồi
bên cạnh cô lúc này chính là thiếu phu nhân tiền nhiệm, vừa rồi cô đã
cứu thoát vợ cũ và con trai của Diệp Tư Nguyên, thế chẳng phải cô đã trở thành ân nhân của anh ta rồi sao?
“Ha ha, thật không nhìn ra.” Qua cơn chấn động, cô ấy vội vàng túm tay Quý Trường Ninh, nhìn cô với vẻ khẩn
thiết, “Nếu một ngày nào đó tớ bị mất bát cơm, cậu giúp tớ nói với chồng cũ của cậu cho tớ xin một miếng ăn, Diệp thị là công ty từ khi tốt
nghiệp đại học tớ đã muốn chen chân vào mà chưa được đấy.”
“Tớ với anh ta không có quan hệ, không tiện mở lời.”
Diệp Duệ An quay đầu nhìn Cố Hiểu Vi, núc ních mở miệng: “Cô Hiểu Vi, con giúp cô nói với ba.”
Cố Hiểu Vi vui vẻ duỗi tay nhéo chóp mũi nó: “Sau này cô Hiểu Vi nhờ cả vào con đấy.”
Về đến nhà, Diệp Duệ An ôm điện thoại
ngồi trên sô-pha gọi điện cho Diệp Hồng Đào, đầu tiên nó chỉ vào một tờ
giấy ghi số điện thoại đã nhăn nhúm, ghi nhớ thật kỹ rồi bấm vào các con số giống y hệt như thế, điện thoại kết nối, nó leo lên ghế ngồi xuống,
ngó sang Quý Trường Ninh đang nói chuyện với Cố Hiểu Vi trong phòng bếp, cố gắng hạ thấp giọng: “Ông ơi, ba con đâu ạ?”
“Không có nhà, An An tìm ba có chuyện gì không? Có chuyện gì thì nói với ông cũng được.”
“À, vậy con cúp máy đây, tạm biệt ông nội.”
Bên kia, Diệp Hồng Đào nghe thấy cháu
trai sắp sửa cúp điện thoại, vội vàng hô: “An An, ngày mai có phải đi
học đàn không? Ông nội cho người đến đưa con đi nhé?”
Diệp Duệ An thò đầu do thám phía phòng bếp ồn ào, nói: “Con không biết có phải đi không, mẹ chưa nói cho con.”
“Vậy ngày mai ông đến đón con.”
“Vâng.”
Diệp Duệ An cúp máy, bưng cốc sữa bò đi vào phòng bếp.
Cố Hiểu Vi đang quấn quít lấy Quý Trường
Ninh, hỏi cô vì sao lại ly hôn, thấy Diệp Duệ An đi vào, cô ấy ngồi xổm
xuống, kéo nó lại gần: “An An, ba mẹ con vì sao lại không sống cùng
nhau?”
“Con không biết.” Diệp Duệ An nghĩ ngợi,
nói, “Ông nội bảo là vì ba không phải đàn ông, không bảo vệ được vợ và
con trai của mình.”
Cố Hiểu Vi ngại ngùng nhếch miệng, Diệp
Tư Nguyên mà không phải đàn ông thì cậu nhóc này có thể xuất hiện trên
đời ư? Cô ấy hắng giọng, lại hỏi: “Tại sao người đó lại không bảo vệ
được vợ và con trai mình?”
“Chính là làm mẹ bị thương…” Nó vụng trộm đưa mắt nhìn Quý Trường Ninh, tuy cô không có phản ứng gì nhưng nó vẫn
cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên gương mặt mẹ, may là không thấy có
dấu hiệu nổi giận, nó có thể yên tâm nói tiếp, “Còn nữa, chính là khiến
cho con suýt nữa không đến được thế giới này.”
Thực ra Diệp Duệ An cũng chẳng hiểu rõ sự tình giữa Quý Trường Ninh và Diệp Tư Nguyên, những điều này đều là Diệp Hồng Đào thỉnh thoảng than phiền với nó vào những lúc rảnh rỗi.
Cố Hiểu Vi xoa đầu nó, lặng lẽ an ủi:
“Hóa ra An An còn có một câu chuyện cũ buồn thương như vậy, lại đây nào, để cô ôm một cái.”
Diệp Duệ An trề môi nhảy tót ra khỏi vòng tay cô Hiểu Vi, nhón chân đặt cái cốc không lên bệ bếp, nó giật giật
vạt áo Quý Trường Ninh, yếu ớt nói: “Mẹ ơi, ông nội bảo ngày mai tới đón con.”
“Biết rồi.” Quý Trường Ninh rửa sạch cái cốc rồi úp ngược lên giá.
Cố Hiểu Vi đi tới bên cạnh cô, dùng khuỷu tay huých nhẹ cánh tay cô, khẽ giọng nói: “Tớ phát hiện cậu là người
phụ nữ có một câu chuyện cũ.”
“Mỗi người đều có một câu chuyện của
riêng mình.” Cô bật nhỏ lửa trên bếp, mở vung nồi nhìn làn hơi dày đặc
bay lên, không quay đầu lại, “Cậu thì không có sao?”
“So sánh hay đấy, lúc nào cao hứng thì kể cho tớ một chút.”
Diệp Duệ An vẫn luôn nghĩ đến Diệp Tư
Nguyên, Quý Trường Ninh vớt trong bát mỳ ra hai miếng trứng nhưng nó đều không ăn, chốc chốc lại mè nheo đòi cô gọi điện cho Diệp Tư Nguyên:
“Mẹ, ông nội bảo ba vẫn chưa về, mẹ gọi điện cho ba đi.”
Sau đó Quý Trường Ninh không lay chuyển
được nó, đành dùng điện thoại bàn bấm cho nó số của Diệp Tư Nguyên, còn
cô thì dọn dẹp bát đũa vào phòng bếp. Cố Hiểu Vi khoanh tay trước ngực,
nhìn dáng vẻ lãnh đạm của cô, bỗng nhiên nhớ lại hồi nãy ở ngoài phố,
Quý Trường Ninh không tỏ ra quá hoảng loạn, trái lại chính cô lên xe rồi vẫn còn run sợ. Quan sát tỉ mỉ bóng lưng Quý Trường Ninh, bên tai
truyền đến tiếng nói non nớt của Diệp Duệ An, Cố Hiểu Vi bỗng nhiên mở
miệng nói: “Tớ cảm thấy trước kia không định có con là một sự lựa chọn
sáng suốt, nếu tớ có một đứa con giống như An An, có lẽ quyết tâm ly hôn sẽ không thể kiên định như vậy.”
Quý Trường Ninh lẳng lặng đứng trước bồn rửa bát, không nói câu nào, Cố Hiểu Vi tự cảm thấy ngại, nhún vai quay vào phòng khách.
Lúc nghe thấy giọng nói của Diệp Tư Nguyên, trái tim Diệp Duệ An đập nhanh lạ thường: “Ba, ba đang ở đâu thế?”
“Ở chỗ chú Văn Tử.”
“À.” Diệp Duệ An khẽ nói, sau đó lại hỏi, “Ba, ba có bị kẻ xấu bắt nạt không?” Thực ra nó muốn hỏi “Có bị người
ta đánh không”, nhưng ngẫm lại ba cao lớn như thế, bị người khác đánh là một chuyện rất mất mặt, nếu nó hỏi như thế chẳng phải là làm ba xấu hổ
sao?
Bên kia, Diệp Tư Nguyên thấp giọng cười: “Không, chú Văn Tử đã cứu ba khỏi tay kẻ xấu.”
Đúng lúc Diệp Duệ An đang định khen chú
Văn Tử một câu thì Cố Hiểu Vi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó, vươn cổ
định nghe lén, nó ngửa người ra sau, hai chân lắc lư ở mép ghế, nó liếc
Cố Hiểu Vi, sau đó che ống nghe ôm vào ngực, vô cùng tự hào nói: “Ba con và chú Văn Tử đã đánh bại kẻ xấu, nhưng mà con cảm thấy ba vẫn lợi hại
hơn chú Văn Tử.”
Cố Hiểu Vi phì cười, vui vẻ cầm cái gối ôm ôm vào lòng, hai tay chống cằm nhìn nó với vẻ hứng thú.
Phản ứng của cô khiến Diệp Duệ An rất
thất vọng, nó đỏ mặt, hầm hừ ôm điện thoại trượt xuống ghế, đi tới một
góc xa. Xong xuôi, nó lại đặt ống nghe lên tai, nói với Diệp Tư Nguyên:
“Ba, con nói ba rất lợi hại, cô Hiểu Vi lại cười, con quyết định không
giúp cô ấy xin cơm của ba nữa, ba, ba cũng đừng cho cô ấy ăn cơm.” Nó
cúi đầu vân vê cúc áo, không biết có nên nói ra chuyện mẹ bảo không quen biết ba, “Mẹ nói mẹ không quen ba, nhưng mà rõ ràng ba chính là ba của
con, mẹ nói dối, sau đó còn bắt con phải nói dối theo.”
Bên kia, giọng nói của Diệp Tư Nguyên rất bình tĩnh: “Sau này đi với mẹ không được chạy lung tung, mẹ con nói gì
thì chính là như thế.”
Diệp Duệ An nghe mơ hồ, nó ngẩng đầu nhìn phòng bếp, vừa hay trông thấy Quý Trường Ninh đang cầm cốc nước tựa vào cửa, nó giữ chặt điện thoại, bất an hỏi: “Vậy ba có phải là ba của con
không?”
“Phải. An An, ba còn có việc, cúp máy trước.”
“Vâng.” Nó cười tủm tỉm lắc lắc mông, nghênh ngang nhìn Quý Trường Ninh, “Tạm biệt ba.”
“Tạm biệt.”
Cúp máy xong, Diệp Duệ An ưỡn ngực lớn tiếng nói với Quý Trường Ninh: “Ba chính là ba của con, hừ!”