Lời này khiến Liễu Ngọc Như sững sờ.
Cố Cửu Tư thấy nàng ngây ra thì cho rằng nàng nhớ tới chuyện cũ. Hắn vươn tay ôm nàng vào lòng từ phía sau, “Ngọc Như, nàng đừng khổ sở.”
Hắn nói, “Trước sau gì chúng ta cũng phải trở về.”
“Ta có gì khổ sở chứ?”
Liễu Ngọc Như hoàn hồn, nàng cười cay đắng, “Nương ta ở đây, cha ta…sống chết tùy số, ta không có gì vướng bận.”
“Những gì nên và có thể mang theo, ta đều đã mang theo,” Liễu Ngọc Như cụp mắt, “thứ còn sót lại vốn cũng định vứt bỏ. Chỉ cần có ngươi thì đi đâu cũng được, dù là Dương Châu, Vọng Đô, hay Đông Đô chăng nữa và không có nơi nào chúng ta nhất định phải quay về cả.”
Cố Cửu Tư vừa nghe vừa ôm Liễu Ngọc Như, hắn thấp giọng bảo, “Bất kể thế nào, ta cũng phải quay về.”
Hắn không tự chủ được mà siết chặt tay, “Sớm muộn cũng có ngày ta trở về và tự tay đâm tên cẩu tặc Vương Thiện Tuyền.”
Liễu Ngọc Như nghe thấy nỗi căm hận trong giọng Cố Cửu Tư.
Nàng không nói gì, chỉ xoay người lại để ôm người đứng sau mình. Nàng trấn an, “Cửu Tư, ngày ấy sớm muộn gì cũng tới.”
Cố Cửu Tư đáp một tiếng, hắn thật hưởng thụ cảm giác Liễu Ngọc Như chủ động ôm hắn.
Vì vậy hắn chỉ im lặng ngồi xổm xuống và dựa vào trước người Liễu Ngọc Như, cảm nhận sự bình yên ngắn ngủi.
Liễu Ngọc Như giơ tay chải tóc cho hắn, nàng dò hỏi, “Hiện tại ngươi làm quan ở Vọng Đô, chẳng thể tự mình làm việc này. Hơn nữa, ngươi chưa từng buôn bán nên cũng không thích hợp. Ngươi đã tìm được người cho thương đội chưa?”
“Ta mới chỉ có ý tưởng sơ bộ.” Cố Cửu Tư thở dài, “Ta vẫn đang suy nghĩ người được chọn. Trước mắt chuẩn bị hôn sự của Chu đại ca đã, từ đây đến cuối năm còn ba tháng, chúng ta cứ từ từ suy nghĩ.”
Liễu Ngọc Như thất thần ậm ừ.
Hôm sau ở cửa tiệm, Liễu Ngọc Như ngồi trong phòng gảy bàn tính. Suy nghĩ một hồi, nàng gọi Vân Vân lại hỏi chuyện, “Ngươi có để ý người tới mua hàng chủ yếu đến từ đâu không?”
“Thật ra đa phần là thủ phủ của các châu.” Vân Vân trả lời, “Nhiều nhất là Thanh Châu, Thương Châu, Dương Châu, và Ti Châu. Bọn họ chủ yếu tới từ châu phủ, mua hàng hóa phân phát xuống dưới.”
Sổ sách của các nàng đều ghi lại thông tin khách hàng nên Liễu Ngọc Như cũng đoán được phần nào. Nàng gật đầu xác nhận, Vân Vân nói tiếp, “Nhưng kỳ quặc là một mình Dương Châu lại mua nhiều hơn so với cả Thương Châu lẫn Thanh Châu. Ti Châu mua không ít nhưng so với Dương Châu thì chẳng thể gọi là nhiều.”
“Không kỳ quặc đâu,” Liễu Ngọc Như lắc đầu, “Thương Châu và Thanh Châu gần chúng ta, tin tức nhanh truyền đến nên dĩ nhiên sẽ có người tới. Nhưng hai châu này dù sao vẫn không giàu có, mà càng như vậy thì tin tức lưu truyền càng chậm. Chúng ta bán mấy món vô dụng này thực chất là bán tên tuổi, các nàng cảm thấy thứ này cho mình thể diện mới mua; ngược lại thì chẳng cần. Nếu không có ham muốn đó thì đương nhiên không mua. Cho nên dù Thanh Châu lẫn Thương Châu đều có người tới mua cũng sẽ không quá nhiều.”
“Vậy Dương Châu cách xa như thế, sao nhiều người lại đến?” Vân Vân khó hiểu hỏi.
Liễu Ngọc Như cười cười, “Ngươi nhìn thời điểm các thương nhân tới sẽ biết. Tuy U Châu chúng ta cách xa Dương Châu nhưng quan gia U Châu có quan hệ mật thiết với Đông Đô. Người Dương Châu mua đồ đều noi theo Đông Đô; Đông Đô thích, Dương Châu sẽ thích. Ti Châu tuy có nhiều quan lớn nhưng nếu tính về phương diện dân chúng thì Dương Châu vẫn giàu có hơn. Vì thế thương nhân Ti Châu đến chọn mua trước rồi Dương Châu mới nối gót.”
Nghe nàng phân tích xong, Vân Vân tỉnh ngộ, nàng ấy vội nói, “Phu nhân nói đúng. Hồi chúng ta còn ở Dương Châu, những thứ khiến người ta nở mày nở mặt chẳng phải đều xuất xứ từ Đông Đô?”
Liễu Ngọc Như im lặng cười, Vân Vân thở dài, “Không biết khi nào mới có thể quay về.”
“Chuyện này để sau hẵng nói.”
Liễu Ngọc Như vừa lắc đầu vừa cúi xuống lật sổ sách, trong lòng bắt đầu cân nhắc.
Trong một thời gian dài, những thương nhân đó mua ở Vọng Đô rồi đem đi nơi khác bán, đúng là tặng không bạc cho bọn họ. Ngoài ra, nàng chẳng thể kiểm soát hết mọi thứ nên hàng hóa trên thị trường khó phân biệt thật giả, dễ dàng hủy hoại danh tiếng mà Hoa Dung vất vả gầy dựng. Hiện giờ khách hàng lớn nhất đều ở Dương Châu và Ti Châu, những sản phẩm thế này vốn cũng dễ buôn bán ở nơi giàu có hơn, sau đó mới dần lưu hành xuống dưới. Nàng chỉ cần mở chi nhánh tại châu phủ ở từng châu là có thể giữ chân phần lớn khách hàng; người mỗi châu cứ trực tiếp tới châu phủ mua. Làm vậy thứ nhất để tránh tình trạng hàng giả ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng, thứ hai là vì đây cũng là biện pháp tăng doanh thu.
Liễu Ngọc Như trái lo phải nghĩ, cảm thấy chính mình cần rời khỏi Vọng Đô để tìm hiểu tin tức lẫn tình hình rồi chọn người thích hợp mở chi nhánh; vậy là thỏa đáng nhất. Song nàng không tài nào mở miệng đề nghị cho mình đơn độc đi ra ngoài.
Nàng biết Cố Cửu Tư là một nam nhân rất tốt, nhưng nàng không biết giới hạn cuối cùng của hắn nằm ở đâu.
Trong lòng có tính toán nên lúc nào nàng cũng quan sát việc Cố Cửu Tư thành lập thương đội.
Theo lý mà nói, người phù hợp nhất cho thương đội thực chất là Chu Diệp nhưng Chu Diệp lại sắp đại hôn. Phạm Hiên đã bắt đầu dùng binh ở tiền tuyến, sau đại hôn thì hắn được nghỉ nhiều nhất bảy ngày là phải tới đó chủ trì công việc hậu cần. Như vậy hắn chắc chắn không rảnh tay lo việc này.
Ngoài Chu Diệp, muốn tìm một người mà Cố Cửu Tư tin tưởng, thông thạo kinh doanh, còn quen thuộc Dương Châu là quá khó khăn.
Người Cố gia mang theo dĩ nhiên thỏa mãn những yêu cầu này nhưng bọn họ đa phần là hạ nhân, Cố Cửu Tư sẽ cảm thấy bất an nếu giao gánh nặng mua chín mươi vạn thạch lương thực cho họ.
Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư phiền muộn, mãi tới ngày Chu Diệp đại hôn thì hắn mới nở nụ cười.
Hôm ấy Cố Cửu Tư dậy sớm, vô cùng nghiêm túc chuẩn bị. Thấy hắn hưng phấn như vậy, Liễu Ngọc Như không khỏi buồn cười, “Không phải ngươi thành thân mà sao kích động thế?”
“Đây là lần đầu ta đi đón dâu cùng người khác,” Cố Cửu Tư thích thú nói, “ta không được kích động à?”
Nói đến đây, Cố Cửu Tư hơi xúc động, “Giá mà Trần Tầm và Văn Xương còn ở đây thì tốt rồi.”
Thốt ra lời này khiến Cố Cửu Tư khổ sở. Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng cầm tay hắn, Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn nàng, vui vẻ bảo, “Ta không sao, chỉ hơi nhớ bọn họ.”
“Ta biết.” Liễu Ngọc Như ôn hòa nói, “Chúng ta sẽ đi tìm Trần Tầm, cả mẫu thân Văn Xương nữa, rồi sẽ có ngày gặp lại.”
Cố Cửu Tư gật đầu. Bên ngoài có người tới gọi Cố Cửu Tư, hắn phấn khích dặn, “Ta đi rồi nàng hãy đến chỗ nữ quyến, nhớ chờ ta nhé.”
“Nói nhảm,” Liễu Ngọc Như khẽ cười, “đâu phải hai ta thành thân.”
Cố Cửu Tư hôn Liễu Ngọc Như cái chụt rồi bỏ chạy.
Liễu Ngọc Như phe phẩy quạt, cúi đầu cười cười. Nàng tìm Ấn Hồng rồi cùng đi Chu phủ.
Liễu Ngọc Như tương đối thân quen với Chu phu nhân, nàng hàn huyên cùng Chu phu nhân vài câu thì được bà dẫn tới gặp tân nương tử.
Tân nương tử họ Tần, tên là Tần Uyển Chi. Vốn nhà nàng ấy ở Ti Châu cũng được coi là tiểu phú hộ, nhưng lúc Lương Vương hành binh tấn công Đông Đô, nhà bọn họ nằm trong chiến khu nên Tần gia bỏ lại tài sản để chạy trốn đến U Châu. Bọn họ xui xẻo gặp chuyện ở Thương Châu, chỉ để lại một cô nương trải qua trăm cay ngàn đắng tới U Châu.
Nghe nói ngày nàng ấy đến U Châu trùng hợp là ngày Chu Diệp đi chờ Cố Cửu Tư. Cô nương này từng nhìn qua tranh vẽ Chu Diệp, thấy hắn cưỡi ngựa liền nhào ra chắn trước ngựa. May mắn kỹ năng cưỡi ngựa của Chu Diệp xuất sắc, không thì cô nương này đã về suối vàng chứ chẳng còn êm đẹp ngồi đây.
“Nó túm lấy Tiểu Diệp rồi hỏi có quen biết nghĩa tử Chu Diệp của Chu Cao Lãng đại nhân không. Chu Diệp trả lời xong thì nó đưa ra tín vật, xưng tên, rồi hôn mê bất tỉnh.”
Chu phu nhân vô cùng cảm khái, “Hai người này cũng coi như là nhân duyên trời định.”
“Phu nhân nói phải,” Liễu Ngọc Như nói. Nàng trộm nhìn qua bức rèm châu, thị nữ đang đội mũ phượng cho Tần Uyển Chi.
Là một giai nhân đẹp dịu dàng nhưng chắc vì lớn lên ở phương Bắc nên so với Liễu Ngọc Như thì có thêm vài phần kiên cường rõ rệt.
Nếu nói Liễu Ngọc Như là cây liễu phương Nam yếu mềm động lòng người, thì Tần Uyển Chi chính là cây bách hứng lấy gió cát phương Bắc; dáng người nàng ấy vô cùng rắn rỏi.
Thấy Liễu Ngọc Như nhìn mãi không thôi, Chu phu nhân cười nói, “Hiện giờ còn rảnh rỗi, nếu thích nó thì cứ đến nói vài câu.”
Liễu Ngọc Như ưng thuận. Nàng biết Chu phu nhân muốn nàng bầu bạn với Tần Uyển Chi bèn đứng dậy đi vào gian trong.
Tần Uyển Chi đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Chu Diệp tới rước dâu. Liễu Ngọc Như ngồi xuống, đôi mắt đánh giá Tần Uyển Chi. Tần Uyển Chi ngẩng đầu nhìn nàng, gật đầu chào hỏi, “Vị này là Cố thiếu phu nhân?”
“Tỷ biết ta?” Liễu Ngọc Như mỉm cười.
Tần Uyển Chi gật gù, “Chu phu nhân từng nói với ta, bà khen ngợi muội rất nhiều. Bà còn nói Cố đại nhân là bạn tốt của Chu Diệp, dặn ta hãy thường xuyên ghé thăm.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn cười, cảm thấy Tần Uyển Chi đúng là người thành thật. Nàng nhẹ nhàng nói, “Phải, Chu đại nhân thân thiết với phu quân ta, sau này tỷ có thể thường xuyên ghé thăm ta. Ta mở cửa tiệm chuyên bán son phấn cao thơm, hôm nay đại hôn, biết tỷ bận rộn nên đã sai người trực tiếp mang tới phủ.”
Liễu Ngọc Như hơi ngượng ngùng, “Đều là đồ trong tiệm, tỷ đừng ghét bỏ.”
Lời này khiến Tần Uyển Chi cười. Nàng dĩ nhiên biết Hoa Dung là cửa hàng gì, cũng biết Liễu Ngọc Như đưa là đồ tốt. Nàng xấu hổ nói, “Để muội phải tốn kém rồi.”
Liễu Ngọc Như lắc đầu, có chủ đề liền dễ nói chuyện. Các cô nương khi ở cạnh nhau thì nói tới nói lui cũng sẽ đề cập đến phu quân. Tần Uyển Chi dường như hơi thẹn thùng, nàng ấy cẩn thận hỏi, “Chu công tử…là người thế nào?”
“Tỷ đã gặp rồi mà?” Liễu Ngọc Như phe phẩy quạt, nghi hoặc hỏi lại.
Tần Uyển Chi lắc đầu, nhỏ giọng đáp, “Hắn tuân theo lễ nghi, hai ta chỉ trao đổi vài ba câu thôi.”
Nói rồi nàng ngưỡng mộ bảo, “Không giống muội, trước ngày thành hôn đã gặp mặt Cố đại nhân.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Khi thuận miệng kể chuyện giữa nàng và Cố Cửu Tư cho Tần Uyển Chi nghe, nàng đâu ngờ bản thân sẽ được hâm mộ đến vậy.
Nàng nhớ rõ ngày biết mình phải thành hôn với Cố Cửu Tư, nàng còn muốn chết quách cho xong. Thế mà giờ lại có người hâm mộ nàng, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nàng bất giác nhẹ giọng và ấm áp nói, “Chu công tử tốt vô cùng, tỷ sẽ mau chóng biết thôi.”
Trong lúc hai người nói chuyện, bên ngoài truyền đến thanh âm cãi cọ ồn ào. Hỉ nương[1] vào phòng, vội vàng thúc giục, “Người đâu, mau mau thu xếp. Nữ quyến theo ta đóng kín cửa, đừng để bọn họ dễ dàng tiến vào.”
Liễu Ngọc Như chưa kịp phản ứng đã bị đoàn người lôi kéo như bắt đi lính. Tới cổng chính, nàng đứng cùng các cô nương khác, nghe Cố Cửu Tư đứng bên ngoài lớn tiếng hô, “Có câu đố gì thì nói mau, không chúng ta xông vào đấy!”
Liễu Ngọc Như nghe thấy giọng Cố Cửu Tư liền cười. Cô nương bên cạnh bắt đầu lật sách, đầu tiên là hỏi thơ ca, vừa nói câu trước thì Cố Cửu Tư ở bên ngoài đã đáp câu sau.
Đến đố chữ, mới hỏi phần đầu chưa nói phần kết, Cố Cửu Tư đã đoán được đáp án.
Liễu Ngọc Như thấy các nàng chẳng ai làm khó được Cố Cửu Tư thì không khỏi thở dài.
Cố Cửu Tư vốn sở hữu trí nhớ cực tốt, dùng học thuộc lòng đánh đố thì khó mà đánh bại hắn. Dương Châu còn mê giải đố, những câu đố ở Vọng Đô thuộc hàng cũ rích ở Dương Châu, nên càng chả gây khó dễ nổi cho hắn.
Cố Cửu Tư liên tiếp đối đáp trôi chảy mấy vấn đề được hỏi. Các cô nương nhìn nhau; nếu mở cổng thì quá dễ dàng, không mở thì lại chẳng có lý do.
Cố Cửu Tư đắc ý cực kỳ, hắn hứng chí nói, “Chịu thua chưa? Chịu thua thì mau mở cổng, đừng lãng phí thời gian.”
Liễu Ngọc Như cười cười, nàng bước ra từ trong đám người, nhã nhặn nói, “Đến lượt ta.”
Cố Cửu Tư đứng ngoài cổng, vừa nghe thấy thanh âm hòa nhã mang theo ý cười, lòng hắn tức khắc căng thẳng. Mọi người xung quanh đều thấy lạ, một đồng liêu đi theo hắn bèn hỏi, “Cố đại nhân, có chuyện gì vậy?”
Thẩm Minh đứng cạnh cười nhạo, “Phu nhân nhà hắn ra tay.”
Lời này khiến tất cả mọi người bật cười, mặt Cố Cửu Tư hơi ửng đỏ, hắn vội nói, “Nàng lợi hại lắm.”
Liễu Ngọc Như đứng ở cổng, mở miệng thông báo, “Lang quân hãy lắng nghe đề bài.”
Cố Cửu Tư lập tức đứng thẳng người, trong đầu suy đoán Liễu Ngọc Như rất nhạy cảm với mấy con số nên đảm bảo nàng sẽ ra đề số học.
Quả nhiên, Liễu Ngọc Như lên tiếng, “Hôm nay xe ngựa xuất phát từ hướng đông, trên xe có ba con gà mái. Xe đi về hướng tây, đi được mười dặm gặp thôn thứ nhất, năm dặm gặp thôn thứ hai, thêm mười dặm lại gặp thôn thứ ba, năm dặm nữa gặp thôn thứ tư, cứ tiếp tục như thế. Mỗi lần dừng chân ở một thôi đều đi mua gia cầm. Thôn thứ nhất mua ba con gà, ba con vịt, ba con ngỗng; thôn thứ hai mua ba con ngỗng, năm con gà, ba con ngan; thôn thứ ba mua hai con ngỗng, mười con gà, hai con bồ câu; thôn thứ tư mua hai con gà, hai con ngỗng, năm con vịt; thôn thứ năm mua năm con vịt, ba con ngỗng, mười con gà; thôn thứ sáu mua năm con gà, năm con vịt, mười con ngỗng…”
Cố Cửu Tư vừa nghe đề vừa nhanh chóng dựa theo ký ức tính toán xem có bao nhiêu gà vịt ngỗng. Chờ hắn tính xong, Liễu Ngọc Như dừng một chút rồi đột nhiên hỏi, “Xin hỏi lang quân, đến khi có hai mươi con gà thì xe ngựa đã đi được bao xa?”
Cố Cửu Tư: …
“Sao không hỏi có bao nhiêu gà vịt ngỗng!”
Chu Diệp sửng sốt một giây rồi thảng thốt. Nữ tử ở trong đều cười ồ lên, Liễu Ngọc Như phe phẩy quạt, “Ta đâu nói mình muốn hỏi cái này.”
Cố Cửu Tư im lặng, hắn bảo Chu Diệp, “Chu đại ca, huynh tránh ra một bên đi.”
Chu Diệp mơ hồ lùi một bước, mọi người thấy vẻ mặt Cố Cửu Tư điềm tĩnh, hắn bình thản nói, “Ta có cách.”
Liễu Ngọc Như đứng gần cổng, nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời. Thấy bên ngoài lặng im như tờ, nàng cất cao giọng, “Lang quân nghĩ ra chưa? Chưa nghĩ ra thì giải đề tiếp theo nhé.”
Vừa dứt lời, mọi người liền thấy cổng lớn bị người đá văng. Liễu Ngọc Như chôn chân tại chỗ, chưa kịp phản ứng đã bị người nhào tới vác lên vai rồi chạy một mạch vào trong!
“Chu huynh, mau lên!”
Cố Cửu Tư hét lớn, người đón dâu tức khắc xông vào.
Liễu Ngọc Như giận dữ túm lấy Cố Cửu Tư, “Cố Cửu Tư!”
Cố Cửu Tư quay đầu nhìn khuôn mặt tức thở của Liễu Ngọc Như, hắn thấy người này đáng yêu quá chừng. Hắn giấu nàng vào một góc, mắt quan sát xung quanh ầm ĩ hỗn loạn; Chu Diệp học theo Cố Cửu Tư đi vào đoạt người.
“Cố Cửu Tư, ngươi…”
Liễu Ngọc Như chưa nói xong, Cố Cửu Tư nâng tay áo rộng lên và dùng nó che kín hai người. Hắn ấn nàng trên tường rồi cúi đầu hôn một cái.
“Đừng phá đám.”
Cố Cửu Tư nói xong câu này liền thấy Chu Diệp khiêng người từ trong phòng ra. Chu Diệp hô lớn, “Cửu Tư, đi thôi!”
Cố Cửu Tư đáp lại, hắn dặn Liễu Ngọc Như, “Chờ ta về nhà.”
Sau đấy nhanh chân chạy đi.
Xung quanh gà bay chó sủa, mọi người đều đuổi theo Chu Diệp và Cố Cửu Tư, chỉ mình Liễu Ngọc Như bình tĩnh đứng tại chỗ dùng quạt tròn che mặt.
Tên khốn này…
Liễu Ngọc Như nghiến răng, mặt đỏ tim đập nhanh, hoàn toàn chả dám gặp ai vào lúc này.
Ấn Hồng tìm mãi mới thấy Liễu Ngọc Như, nàng ấy mù mờ hỏi, “Phu nhân, ngài đứng đây làm gì, còn dùng quạt che mặt nữa?”
Liễu Ngọc Như nhắm mắt không đáp trả. Hồi lâu sau, nàng chậm rãi buông quạt tròn, thở hắt ra, “Tĩnh tâm suy nghĩ.”
Dứt lời, nàng dẫn Ấn Hồng ra ngoài, “Đi dự tiệc thôi.”
Ấn Hồng đi sau nàng, đầu óc cứ lùng bùng. Nàng ấy nhìn thế nào cũng không thấy Liễu Ngọc Như có dáng vẻ của người tĩnh tâm suy nghĩ.
Song nàng ấy chỉ là nha hoàn nên chẳng thể nhiều lời, chỉ biết theo chân Liễu Ngọc Như dự tiệc.
Liễu Ngọc Như trước hết đi xem lễ bái đường. Bây giờ Cố Cửu Tư rảnh tay nên hắn đứng cạnh nàng. Toàn bộ đại sảnh đều yên lặng, chỉ có tiếng xướng của người chứng hôn. Liễu Ngọc Như lén nhéo hắn, Cố Cửu Tư vừa dõi theo Chu Diệp bái đường vừa cầm tay nàng, nhỏ giọng nói, “Ngoan nào.”
Hắn vừa thốt câu “ngoan nào”, Liễu Ngọc Như liền đỏ mặt rồi đứng im. Bản thân nàng cũng chẳng biết mình sao lại thế.
Nàng cùng Cố Cửu Tư xem xong lễ thì hắn lập tức bị lôi kéo đi nơi khác. Hắn đã thương lượng với Chu Diệp, hôm nay hắn sẽ uống rượu thay Chu Diệp.
Thế nên Liễu Ngọc Như dùng cơm cùng các phu nhân. Cố Cửu Tư uống say không biết trời trăng mây đất, cãi cọ ồn ào, khiến nàng hơi bực mình. Đúng lúc đấy, Ấn Hồng bưng dưa mật lên, thì thào với nàng, “Phu nhân, vừa rồi cô gia dặn ta mang dưa mật cho ngài, để ngài đừng nghĩ rằng ngài ấy không biết phu nhân đang giận.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn bật cười.
Nàng hết giận trong nháy mắt, tay vân vê dưa mật, ăn vào cũng cảm thấy ngọt ngào.
Tiệc tùng xong, Liễu Ngọc Như cũng xem náo nhiệt đến cuối, hạ nhân rốt cuộc đưa Cố Cửu Tư về.
Hắn uống say bí tỉ, phải nhờ người đỡ. Liễu Ngọc Như thấy vậy thì chịu thua, nàng đỡ Cố Cửu Tư lên xe ngựa, nhỏ nhẹ bảo, “Uống thì không sao, nhưng uống nhiều vậy làm gì?”
“Ta cao hứng.”
Cố Cửu Tư mơ màng đáp. Hắn đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như, thấy nàng cúi đầu lau tay cho hắn. Đột nhiên, hắn nở nụ cười.
Hắn duỗi tay ôm nàng, cọ cọ vào vai nàng, sung sướng nói, “Ngọc Như.”
“Hửm?” Liễu Ngọc Như biết hắn say nên không để ý lắm.
Ngay sau đó, nàng nghe hắn nói, “Chúng ta thành thân, ta thật cao hứng.”
Chú thích
[1] Người săn sóc nàng dâu trong lễ cưới ngày xưa.