Cố Cửu Tư nức nở lắc đầu, điên cuồng phủ nhận. Liễu Ngọc Như ngước nhìn mây trắng bồng bềnh giữa bầu trời xanh ngút ngàn ngoài kia, từ tốn nói, “Khi còn nhỏ, ta rất muốn gả cho một nam nhân tốt. Ta cứ nghĩ mãi về định nghĩa của nam nhân tốt. Ta cho rằng hắn sẽ bảo vệ ta, cho ta cơm ngon áo đẹp cũng như không khiến ta buồn lo. Đáp lại, ta bầu bạn bên hắn, dựa dẫm vào hắn, tồn tại vì hắn và chết đi vì hắn. Thế rồi ta gả cho chàng.”
Liễu Ngọc Như cúi đầu, nàng nhìn hắn mà không thể nhịn cười, “Nhờ vậy ta mới biết rằng sống là vì chính mình.”
Nàng khom lưng ôm chặt hắn, nhắm nghiền mắt, “Ta không nghĩ chàng có lỗi với ta nên đừng áy náy. Ta là thê tử của chàng nhưng trên hết, ta vẫn là Liễu Ngọc Như.”
Nàng không tuân theo hắn, cũng chẳng thuộc về hắn. Nàng sẽ lựa chọn cuộc đời mình muốn chứ không phải do hắn cung cấp.
Cuộc đời hắn đầy bấp bênh nhưng từ giây phút nàng rời thuyền và quay lại Dương Châu, chính nàng đã lựa chọn sự bấp bênh ấy.
Cuộc đời hắn gánh vác vạn dân nhưng từ ngày nhận cáo mệnh và cùng hắn đứng trên cao dõi theo bá tánh, nàng đã lựa chọn trách nhiệm đó.
Hắn không cần áy náy vì nàng hoàn toàn chẳng chỉ trích.
Hai người ôm chặt nhau, chính khoảnh khắc ấy giúp Cố Cửu Tư xác định hắn không sợ hãi hay hoang mang khi đi trên con đường này.
Bọn họ không có nhiều thời gian tâm sự, lúc Cố Cửu Tư ổn định cảm xúc thì người đưa cơm cũng đến. Liễu Ngọc Như dùng cơm với Cố Cửu Tư xong liền đưa danh sách gia sản cho hắn rồi kể chi tiết tình hình Dương Châu. Khi nàng thuật lại hết mọi việc đã là buổi trưa, Liễu Ngọc Như dặn hắn, “Lát nữa ta sẽ gặp Chu đại ca với Diệp đại ca và bảo rằng mình thuyết phục thành công, nhưng chúng ta không muốn tham dự việc này nên quyết định ở lại Lâm Phần. Chờ bọn họ mất cảnh giác, tối nay chúng ta lén rời đi.”
Cố Cửu Tư gật đầu, Liễu Ngọc Như để hắn nghỉ ngơi một lát. Sau khi rửa mặt chải đầu, Liễu Ngọc Như dẫn hắn đi gặp Chu Diệp và Diệp Thế An.
Chu Diệp bày một bàn rượu, ba huynh đệ gặp nhau nhưng chẳng ai mở lời. Liễu Ngọc Như ở giữa thấy ba người im phăng phắc bèn cười, “Mọi chuyện đều đã qua, đừng câu nệ nữa. Đợi các huynh thu xếp ổn thỏa hết thảy, ta và Cửu Tư sẽ về Dương Châu.”
“Về Dương Châu…” Diệp Thế An thoáng do dự mới hỏi, “Trở về rồi hai người định làm gì?”
“Tiếp tục kinh doanh.” Liễu Ngọc Như nâng chén, nàng liếc Chu Diệp lẫn Diệp Thế An một cái. “Về sau Cửu Tư không ở trong triều nữa, chúng ta buôn bán mà gặp chuyện thì còn phải làm phiền các huynh đấy.”
Lời này khiến Chu Diệp với Diệp Thế An dần yên lòng, Chu Diệp đồng ý ngay, “Việc đó dễ thôi.”
Chu Diệp nâng chén, hắn nhìn Cố Cửu Tư và chần chừ giây lát rồi giơ tay lên, “Cửu Tư, uống một chén đi.”
Cố Cửu Tư đáp ứng, hắn cụng chén với Chu Diệp. Sau đấy hắn ngước nhìn Chu Diệp và bình tĩnh cất tiếng, “Đại ca.”
Tiếng “đại ca” kia khiến Chu Diệp chua xót, hắn đang định mở miệng thì nghe Cố Cửu Tư nói, “Ta thật sự đã cố hết sức cứu tẩu tử.”
“Ta biết.” Chu Diệp cười buồn bã, hắn thở dài. “Chẳng qua ta khó chịu nên mới tìm cớ để lòng mình thoải mái hơn, mong ngươi thứ lỗi.”
Cố Cửu Tư gật đầu và không nói gì thêm. Hắn với Chu Diệp uống một hơi cạn chén rồi hắn lại nâng chén hướng về phía Diệp Thế An.
Hai người mặt đối mặt trong phút chốc, Diệp Thế An vừa nâng chén vừa gật đầu và cũng uống cạn rượu.
Bữa cơm này được ăn trong sự rầu rĩ nặng nề, ba huynh đệ chẳng nói gì mấy với nhau. Chu Diệp uống rất nhiều rượu, Diệp Thế An phải dìu hắn về phòng lúc tiệc tàn. Đi được nửa đường, Chu Diệp đột nhiên quay đầu lại gọi Cố Cửu Tư, “Cửu Tư!”
Cố Cửu Tư đang nắm tay Liễu Ngọc Như, hắn quay lại và thấy Chu Diệp nhìn mình chòng chọc. Ánh mắt Chu Diệp đeo bám hắn nhưng không biết đang nhìn ai, rất lâu sau, Chu Diệp mới nói, “Xin lỗi.”
Cố Cửu Tư nghe vậy liền thoáng trầm mặc rồi bật cười.
“Có lời xin lỗi này,” hắn nhẹ nhàng thở dài, “thì ta vẫn coi huynh là huynh đệ.”
Cố Cửu Tư giơ tay lên, hắn chắp tay và cười bảo, “Hẹn gặp lại.”
Chu Diệp uống nhiều đến mức váng vất, Liễu Ngọc Như vội khuyên Diệp Thế An, “Diệp đại ca mau dìu Chu đại ca về phòng đi.”
Diệp Thế An gật đầu rồi đưa Chu Diệp về tận phòng. Sau khi tiễn bọn họ, Liễu Ngọc Như với Cố Cửu Tư tay trong tay trở lại phòng riêng. Hai người đóng kín cửa, Cố Cửu Tư quay sang dặn Liễu Ngọc Như, “Đợi tí nữa…”
Chưa nói hết câu, Liễu Ngọc Như bất chợt tiến lên giật mạnh Cố Cửu Tư rồi trao hắn một nụ hôn.
Hơi thở của cả hai đan xen giữa đêm tối, bọn họ tha thiết ôm lấy người còn lại. Lúc nụ hôn kết thúc, trán hai người chạm vào nhau và Cố Cửu Tư nghe nàng hỏi, “Thích chứ?”
Cố Cửu Tư khàn khàn đáp, “Thích.”
“Nhớ sống sót trở về đấy.”
“Ừ.”
Cố Cửu Tư vẫn ôm chặt nàng mà run rẩy nói, “Ngọc Như, nếu ta không muốn buông nàng ra thì nàng có oán ta không?”
“Không đâu,” Liễu Ngọc Như ngước nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời tựa tinh tú, “ta sẽ rất hạnh phúc.”
Hai người đang tâm sự thì bên ngoài vang lên tiếng rên rỉ, sau đấy Vọng Lai đẩy cửa sổ ra giục, “Được rồi, mau đi thôi.”
Liễu Ngọc Như lẫn Cố Cửu Tư đáp lại một tiếng, hắn trèo qua cửa sổ và ôm Liễu Ngọc Như ra ngoài.
Liễu Ngọc Như cho thuộc hạ chuẩn bị nguyên ngày, cộng thêm Chu Diệp với Diệp Thế An mất cảnh giác sau tiệc rượu, nên ba người mau chóng thoát khỏi phủ nha để tập hợp lại với đội ngũ của Liễu Ngọc Như. Khi đã tập trung đông đủ và đoàn người phi ngựa đến cổng thành, Liễu Ngọc Như móc ra lệnh bài Chu Diệp đưa nàng rồi cất cao giọng, “Chúng ta phụng mệnh điện hạ phải rời thành vì có việc gấp, mở cổng!”
Lệnh bài lẫn thái độ nóng nảy của Liễu Ngọc Như làm lính gác vội vàng mở cổng cho bọn họ. Mọi người cấp tốc lao ra khỏi thành, lúc tới quan đạo, Liễu Ngọc Như cười với Cố Cửu Tư, “Ta phải đến Hoàng Hà.”
“Ta biết.”
“Chàng định đi đâu?”
“Ta ư?” Cố Cửu Tư suy nghĩ, hắn mím môi trả lời, “Đông Đô.”
“Ừm.” Liễu Ngọc Như gật gù, nàng quay lại nhìn thoáng qua Vọng Lai rồi bảo Cố Cửu Tư, “Vậy để Vọng Lai đi cùng chàng. Chàng tới Đông Đô thì tất nhiên phải tìm cữu cữu, có hắn theo sẽ tiện hơn.”
“Thế thì để Mộc Nam đi với nàng.”
Cố Cửu Tư cười khanh khách, hắn vừa giơ tay sửa lại cổ áo choàng cho Liễu Ngọc Như vừa nhìn nàng, “Hãy cẩn thận.”
“Chàng cũng vậy.”
Dặn dò xong, hai người đều im lặng như chẳng nỡ nói lời từ biệt. Sau một hồi, Liễu Ngọc Như cúi đầu cười cười rồi phất tay, “Ta đi đây.”
Dứt lời, Liễu Ngọc Như xoay người và không dám quay đầu lại. Nàng phi nước đại thẳng tiến đến Vĩnh Châu.
Cố Cửu Tư dõi theo nàng rời đi, sau đấy hắn đổi ngựa rồi chạy về Đông Đô.
Hai người gần như đến Vĩnh Châu và Đông Đô cùng lúc. Vào thời điểm này, thiên hạ đều biết Chu Cao Lãng tự xưng đế nên tin tức ùn ùn đổ về Đông Đô.
Ngày Chu Cao Lãng đánh hạ thành trì thứ nhất, Thẩm Minh đang ở thành Tần nơi biên giới và chơi cờ năm quân với Diệp Vận trên cổng thành. Hắn vừa đặt quân cờ xuống liền cảm thấy mặt đất chấn động.
Diệp Vận cầm quân cờ, bối rối hỏi, “Gì thế này?”
Nghe đến đây, Thẩm Minh biến sắc rồi cuống cuồng đứng dậy. Hắn gấp gáp tới rìa tường thành, đập vào mắt hắn là cát vàng cuồn cuộn đằng xa. Thẩm Minh mở to mắt, hắn hét lớn, “Địch đột kích, mau chỉnh quân đi nghênh địch!”
Hôm ấy là năm Khang Bình thứ nhất, ngày mười ba tháng tám.
Tiếng ca múa ầm ĩ trong cung điện Đông Đô, Phạm Ngọc bịt mắt mà thỏa sức chơi đùa với mỹ nhân.
Lạc Tử Thương ngồi uống rượu ở một bên, có thái giám hấp tấp vào điện rồi thì thầm vài câu bên tai y. Biểu cảm của Lạc Tử Thương thoáng thay đổi, hắn đứng dậy bảo Phạm Ngọc, “Bệ hạ, thần…”
“Đi đi.” Phạm Ngọc mất kiên nhẫn xua xua tay. “Ngày nào cũng có cả đống chuyện, ngươi không cần xin chỉ thị của trẫm, muốn thì cứ đi.”
Lạc Tử Thương cười giả lả, y kính cẩn hành lễ rồi cáo lui ra ngoài đại điện. Minh Nhất đang đứng cạnh một người khác ở ngoài điện, sắc mặt hắn khó coi vô cùng. Lạc Tử Thương nhìn từ đầu xuống chân người đứng sau Minh Nhất, đôi mắt đỏ hoe của đối phương khiến lòng y bất an nhưng y vẫn cố gắng trấn định để cười nói, “Sao vậy? Bảo ngươi đi Dương Châu mà sao lại khóc lóc trở về?”
“Đại nhân,” đối phương quỳ xuống, giọng khản đặc, “Tiêu đại nhân chết rồi!”
Thông tin này khiến Lạc Tử Thương trợn trừng mắt, y lập tức phản ứng lại bằng cách túm lấy cổ áo của người đang quỳ và giận dữ chất vấn, “Ngươi nói cái gì?!”
Lâu rồi y không liên lạc được với Dương Châu nên cũng biết nơi đó phát sinh rắc rối, y chỉ không ngờ Tiêu Minh đã chết.
Phản ứng của Lạc Tử Thương làm thị vệ kia hoảng sợ song hắn vẫn cắn răng lặp lại, “Tiêu đại nhân chết rồi!”
Lạc Tử Thương không nói câu nào, trông y choáng váng tột độ. Minh Nhất lo lắng đỡ y, nhíu mày nhắc nhở, “Đại nhân hãy bình tĩnh.”
Lạc Tử Thương cảm giác toàn bộ hồn phách của mình đã thoát xác, đầu óc y trống rỗng. Hồi lâu sau, y dùng hết sức lực mới thốt lên được, “Là ai…”
“Trần Tầm,” thị vệ đáp ngay, “hiện giờ Trần Tầm là người quản lý Dương Châu.”
Lạc Tử Thương tức tốc tìm kiếm cái tên này trong trí nhớ của mình, y nghe nó quen quen nhưng không tài nào nhớ nổi bèn cau mày hỏi, “Trần Tầm là ai?”
“Trần Tầm là khách khanh dưới trướng Cơ phu nhân,” thị vệ nhanh chóng báo cáo, “hắn vốn câu kết với Vương Bình Chương nhưng chả hiểu sao lại thân cận cô ta. Sau đó Liễu Ngọc Như tới Dương Châu rồi sống trong Lạc phủ. Xung đột nổi lên giữa Liễu Ngọc Như và Cơ phu nhân dẫn đến việc Tiêu đại nhân xúc phạm Cơ phu nhân. Thế là cô ta phẫn nộ triệu tập thuộc hạ cũ của Vương thị rồi liên kết với Vương Bình Chương ám sát Tiêu đại nhân.”
“Người Đông Doanh đâu?” Lạc Tử Thương siết chặt tay.
Thị vệ hạ thấp giọng, “Vương Bình Chương bỏ số tiền lớn thu mua người trong quân đội để chuốc thuốc mê người Đông Doanh. Đồng thời Trần Tầm giả mạo lệnh của Tiêu đại nhân và cho phép Thẩm Minh dẫn ba vạn đại quân tiến vào Dương Châu. Sau khi Thẩm Minh đến, Trần Tầm cùng Vương Bình Chương bắt giữ hầu hết người phe ta. Tiếp theo Trần Tầm giết Vương Bình Chương rồi ép những người không tuân phục vào quân đội để Thẩm Minh đưa bọn họ tới chiến trường Dự Châu.”
“Dự Châu?” Nghe đến địa danh này, Lạc Tử Thương thấy thật khó tin. “Ngươi nói Thẩm Minh đi Dự Châu?”
“Vâng,” thị vệ xác nhận, “mang theo cả quân đội Dương Châu, tổng cộng là tám vạn người.”
Lạc Tử Thương cảm thấy quá hoang đường, y lùi một bước và muốn nói gì đó nhưng chẳng cất nổi thành lời. Tay y vô thức huơ huơ, cuối cùng y bật thốt một câu với đôi mắt đỏ ngầu, “Sao A Minh có thể chết chứ?”
Chẳng ai trả lời y, Lạc Tử Thương đột ngột gầm lên, “Liễu Ngọc Như mà đủ sức lừa hắn à?!”
Y hiểu sư đệ mình hơn bất kỳ ai; từ nhỏ hắn đã thông minh chững chạc và luôn tính toán chu đáo khi hành sự. Tiêu Minh là do y đích thân bồi dưỡng, sao hắn có thể sập bẫy của Liễu Ngọc Như được?
Thị vệ cúi đầu thì thào, “Liễu Ngọc Như nói Cố Cẩm là con ngài.”
“Nàng nói là hắn tin?!” Lạc Tử Thương tức giận mắng, “Hắn ngu vậy sao?!”
“Người hầu thân cận của Tiêu đại nhân bảo,” thị vệ thận trọng kể, “đứa bé kia có đôi mắt giống ngài. Hơn nữa Tiêu đại nhân luôn cho rằng ngài thích Liễu phu nhân nên mới tạm thời bỏ qua thật giả mà giúp ngài giữ người lại.”
Tiết lộ trên khiến Lạc Tử Thương sững sờ.
Thị vệ tiếp tục, “Tiêu đại nhân nói ngài cuối cùng cũng thích một người nên dù phải dùng thủ đoạn gì chăng nữa, hắn vẫn hy vọng ngài có gia đình.”
Nhưng chính nguyện vọng nhỏ bé đó, chính sự mềm lòng hiếm hoi hay thậm chí là duy nhất ấy khiến hắn trả giá bằng cả tính mạnh.
Lạc Tử Thương thẫn thờ đứng tại chỗ, y gian nan quay đầu nhìn phương hướng có Dương Châu.
Trong nháy mắt, y tưởng chừng mình đã quay lại nhiều năm về trước khi mới đến Chương gia. Y ngồi trên xe ngựa, có đứa bé đuổi theo xe và chật vật cầu xin, “Công tử, Lạc công tử, cho ta ăn chút gì được không?”
Y vén màn xe lên để thấy một thiếu niên đang chạy hộc tốc. Da dẻ hắn xanh xao vàng vọt, Lạc Tử Thương vừa nhìn đã biết đứa nhỏ này sắp chết.
Y kêu xe ngựa ngừng lại rồi bước xuống và ngồi xổm trước mặt Tiêu Minh mà mỉm cười, “Ta có thể cho ngươi một màn thầu, ngươi sẽ cho ta cái gì?”
“Tính mạng.” Tiêu Minh ngẩng đầu, nghiêm túc tuyên bố, “Ngài cứu ta thì ta sẽ trao tính mạng mình cho ngài.”
Y luôn nghĩ rằng đấy là lời nói đùa.
Lạc Tử Thương sống cô độc suốt bao nhiêu năm, quanh y chỉ toàn bóng tối và nghi kỵ, nếu không có lợi thì ai sẽ thật lòng trao cả tính mạng cho y?
Nhưng hôm nay y phát hiện quả thật có kẻ ngu ngốc như vậy.
Tiêu Minh không chết vì sự ngu xuẩn của bản thân hay chết vì mưu kế của Liễu Ngọc Như, hắn chết vì sự mềm lòng và lo lắng dành cho y. Hễ nhắc đến sư huynh, hắn lại trở thành một đứa bé và đánh mất cảnh giác lẫn sự cứng rắn.
Nước mắt bất giác chảy dài trên khuôn mặt Lạc Tử Thương, khiến người xung quanh đều ngỡ ngàng. Lạc Tử Thương chẳng hề nhận ra, tới lúc nước mắt rơi xuống mu bàn tay thì y mới hoàn hồn.
Những giọt nước mắt tựa dung nham thiêu đốt mu bàn tay, làm y đau đến mức run lẩy bẩy.
Y chưa từng nghĩ mình sẽ có cảm xúc thế này, Minh Nhất đứng cạnh lo âu nhìn y và không khỏi kêu, “Đại nhân…”
Tiếng “đại nhân” kia giúp Lạc Tử Thương tỉnh táo lại, Minh Nhất cân nhắc rồi an ủi, “Chúng ta đã đi trên con đường này thì trong lòng cũng tự hiểu kết cục của mình, đại nhân đừng quá thương tâm. Tiêu đại nhân trên trời có linh chắc chắn sẽ không muốn thấy đại nhân rối bời vì hắn.”
“Yên tâm…” Lạc Tử Thương nghe Minh Nhất nói liền khàn khàn bảo, “ta sẽ chẳng rối loạn. Trước mắt không cần thông báo với bệ hạ chuyện Dương Châu, hãy lập linh đường cho A Minh tại phủ đệ và đừng để người ngoài quấy nhiễu.”
Minh Nhất tuân lệnh rồi sai người làm, sau đó hắn tiến lên dìu Lạc Tử Thương quay lại cung điện. Hắn nhịn không được bèn hỏi, “Đại nhân, Dương Châu đã bị chiếm, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Mất Dương Châu thì xúi giục Lưu Hành Tri một mất một còn với người Đại Hạ cũng thành vô nghĩa.
“Làm gì à?”
Lạc Tử Thương cười trào phúng, “Sau lưng Trần Tầm chính là Cố Cửu Tư. Hiện tại Thẩm Minh trực tiếp đối đầu Lưu Hành Tri, chỉ cần Cố Cửu Tư chi viện trễ là tám vạn binh của Thẩm Minh sẽ bị diệt sạch. Chúng ta tiếp tục bám trụ tiền tuyến Đông Đô và kích thích Chu Cao Lãng đấu với Phạm Ngọc tới chết. Chờ Lưu Hành Tri giết Thẩm Minh rồi chiếm được Đông Đô và xử đám Chu Cao Lãng lẫn Cố Cửu Tư, chúng ta sẽ thành trọng thần. Ta từng bảo Lưu Hành Tri rằng Dương Châu muốn quy thuận ông ta. Ta thay ông ta nắm giữ Đại Hạ còn ông ta kết nghĩa huynh đệ với ta rồi ban tặng Dương Châu và phong ta làm vương gia khác họ. Chúng ta cứ theo kế hoạch đã định mà giúp ông ta chiếm Đại Hạ. Đến lúc đó Trần Tầm không binh không tiền, Lưu Hành Tri lại cho ta mượn binh lực thì thu hồi Dương Châu là chuyện dễ như trở bàn tay. Tuy không thể đoạt được thiên hạ trong một lần như dự tính ban đầu,” Lạc Tử Thương miết tay trên cột trụ bằng ngọc, “nhưng vẫn chưa tới nỗi cùng đường.”
“Đại nhân anh minh.”
Minh Nhất nghe giải pháp của Lạc Tử Thương thì trong lòng yên tâm hơn nhiều.
Nhưng Lạc Tử Thương chả hề vui mừng, y căn dặn, “Ngươi hãy phái một nhóm sát thủ đến Hoàng Hà, đồng thời nhớ phải nghe lệnh Lưu Hành Tri mọi lúc mọi nơi. Một khi ông ta đánh tới Thủ Nam Quan,” ánh mắt Lạc Tử Thương lạnh lẽo, “lập tức châm lửa đống thuốc nổ chúng ta đã chuẩn bị.”
“Vâng,” Minh Nhất không chần chừ mà đồng ý ngay.
Lạc Tử Thương đưa mắt nhìn về phương xa.
“Người chết không thể sống lại,” y lẩm bẩm, “ta đành đưa Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như xuống suối vàng nhận lỗi với A Minh vậy.”
Ban đêm cùng ngày, Lạc Tử Thương nhận được tin Lưu Hành Tri tấn công biên giới và Chu Cao Lãng tiến về Đông Đô. Y bẩm báo lại tin tức cho Phạm Ngọc, hắn vừa đọc tin vừa châm biếm, “Bây giờ chúng ta làm gì?”
Tay hắn cầm sổ con, mắt nhìn về phía Lạc Tử Thương, “Chu Cao Lãng lẫn Lưu Hành Tri đều tiến công, Chu Cao Lãng lại cự tuyệt đi Dự Châu, ngươi nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lạc Tử Thương im lặng, Phạm Ngọc giơ tay quẳng sổ con vào hắn rồi giận dữ quát, “Nói!”
Người Phạm Ngọc đầy mùi rượu, hiện nay gần như lúc nào hắn cũng rượu chè. Lạc Tử Thương quỳ xuống và kính cẩn đáp, “Bệ hạ, chỉ còn một biện pháp thôi.”
“Biện pháp gì?” Phạm Ngọc ném sổ con xong thì uể oải hẳn, hắn ngồi trên ghế mà ôm một cô nương trong lòng và lạnh lùng nhìn Lạc Tử Thương.
Lạc Tử Thương cung kính đề xuất, “Nhường lại Dự Châu.”
“Nhường Dự Châu thì Lưu Hành Tri không đánh nữa?”
“Thần có thể phái người đi đàm phán,” Lạc Tử Thương nói ngay.
Phạm Ngọc suy nghĩ rồi gật đầu, “Được, trẫm cho ngươi thánh chỉ nhường lại Dự Châu.”
Nói rồi Phạm Ngọc lo lắng nhắc, “Còn Chu Cao Lãng…”
“Muốn tới Đông Đô thì ông ta ít nhất cần công phá mười thành, sau đó còn phải hành quân đến đây. Chu Cao Lãng liên tục chiến đấu nhất định sẽ mệt lử. Hiện giờ trong thành Đông Đô có hai mươi vạn quân, chúng ta dàn quân mai phục là tóm gọn được bọn chúng!”
“Hay lắm,” Phạm Ngọc hứng chí vỗ tay, “cứ làm vậy đi. Ngươi nhớ chiêu đãi chu đáo ba vị tướng quân, tuyệt đối đừng thất lễ.”
“Vâng,” Lạc Tử Thương cười.
Phạm Ngọc trầm tư nói, “Trẫm có nên tiếp kiến bọn họ không?”
“Được vậy thì quá tốt,” Lạc Tử Thương vội tán thành.
Phạm Ngọc gật gù, hắn ngáp, “Quyết thế đi.”
Lạc Tử Thương được Phạm Ngọc cho phép liền lui xuống đi thu xếp.
Cùng lúc ấy, Cố Cửu Tư và Vọng Lai cải trang thành thương nhân để vào Đông Đô.
“Tây Phong Lâu là chốn phong nguyệt lớn nhất thành, nó thuộc về sản nghiệp của Giang đại nhân.” Cố Cửu Tư lẫn Vọng Lai mặc áo choàng đi giữa dòng người Đông Đô nhộn nhịp. Đèn đêm mới được thắp lên, Vọng Lai vừa dẫn Cố Cửu Tư đến Tây Phong Lâu vừa giải thích, “Giang đại nhân sở hữu vô số mật thám và tài sản riêng ở Đông Đô. Hiện giờ ngài ấy đang ẩn núp, muốn tìm thì phải đến chỗ đó.”
Cố Cửu Tư đáp lại một tiếng, hắn theo Vọng Lai tới Tây Phong Lâu. Khi đã vào trong, Vọng Lai chào hỏi quy công[1], “Đông ly bả tửu hoàng hôn hậu[2].”
Quy công nghe vậy thì liếc Vọng Lai một cái rồi nói, “Mời công tử theo ta.”
Hai người theo quy công tới hậu viện, nơi đây yên tĩnh hơn tiền viện nhiều. Cố Cửu Tư và Vọng Lai vào một căn phòng với khói thuối lá lượn lờ, mùi hương nồng đậm tới mức khiến người ta khó chịu. Dưới bộ áo choàng, Cố Cửu Tư thấy một nữ nhân thấp thoáng sau bức rèm che. Nàng ấy nằm nghiêng trên giường, tay cầm tẩu thuốc còn quần áo lỏng lẻo lộ ra bắp đùi trắng nõn.
“Đông ly bả tửu hoàng hôn hậu,” một giọng nữ trầm cất lên. Cố Cửu Tư nghe tiếng tẩu thuốc gõ gõ và nàng ấy dài giọng bảo, “Cứ tưởng ai, hóa ra là Vọng Lai.”
“Tây Phượng,” Vọng Lai nói, “chủ tử đâu?”
“Ngươi dẫn theo ai đấy?”
Ánh mắt của nữ tử được gọi là Tây Phượng dừng trên người Cố Cửu Tư. Hắn đang núp trong bóng tối, nghe Tây Phượng hỏi chuyện liền kéo mũ trùm xuống rồi bình tĩnh đáp, “Cố Cửu Tư.”
Người bên trong hút thuốc nhả khói, nàng ấy tập trung quan sát Cố Cửu Tư một lát. Sau đấy tiếng lách cách vang lên từ tấm rèm châu và một nữ tử áo đỏ đi từ trong ra.
Dung mạo nàng ấy đẹp tuyệt trần với mái tóc búi lỏng và đôi mắt hơi xếch lên. Ánh mắt kia chỉ hững hờ lướt qua cũng đủ quyến rũ tới mức khiến chân tay người ta mềm nhũn.
Sắc mặt Cố Cửu Tư không dao động, hắn để mặc nàng ấy dò xét mình. Lát sau, Tây Phượng khẽ cười rồi xoay người nói, “Đi theo ta.”
Sau khi rời khỏi phòng, nàng ấy dẫn bọn họ vào sâu trong hậu viện và cuối cùng dừng lại trước một căn phòng treo hai cây hoa quế trên cửa. Nàng ấy gõ nhẹ ba lần lên cửa, không nhanh không chậm. Chẳng mấy chốc, cửa phòng mở ra và Tây Phượng đứng tại cửa mà cung kính thông báo, “Chủ tử, Vọng Lai đưa đại công tử về.”
Kế tiếp Cố Cửu Tư nghe Giang Hà nói với cái giọng chẳng hề ngạc nhiên, “Đúng lúc đấy, vào đi.”
Tây Phượng tuân lệnh rồi dẫn Cố Cửu Tư và Vọng Lai vào. Vừa vào phòng, Cố Cửu Tư phát hiện bên trong chật kín người. Giang Hà mặc đồ trắng còn tóc dùng đai ngọc buộc tạm, ông ngồi ở ghế chủ tọa và hình như đang bàn gì đó với mọi người.
Cố Cửu Tư hành lễ với Giang Hà, “Cữu cữu.”
“Coi bộ ngươi đã ăn khổ nhiều.” Giang Hà cười khanh khách. “Không phải ngươi đi theo Chu Cao Lãng à, sao lại tới Đông Đô?”
“Ta có việc muốn thảo luận với ông.”
Cố Cửu Tư nhìn thoáng qua những người khác, Giang Hà hiểu ý bèn gật gù với mọi người, “Các ngươi lui xuống đi.”
Nghe Giang Hà ra lệnh, tất cả đồng loạt rời phòng.
Khi mọi người đi hết và trong phòng chỉ còn hai người, Giang Hà lấy khăn lau tay, “Ta nghe nói Chu phu nhân với thiếu phu nhân đã chết.”
“Ừ.”
“Ta muốn giải cứu lúc họ rời Đông Đô,” Giang Hà cười cười, “đáng tiếc lại thất bại.”
“Ta cũng đã thử cứu họ.”
“Phụ tử Chu gia giận chó đánh mèo ngươi?” Giang Hà ngồi trên ghế, ông chống cằm nhìn Cố Cửu Tư. “Sau đó đuổi thẳng cổ?”
“Không,” Cố Cửu Tư lắc đầu, hắn nghiêm túc đáp lại ánh mắt của Giang Hà, “vì không muốn lưu giữ mầm mống tai họa cho ngôi vị hoàng đế của mình, Chu đại nhân hứa hẹn sau khi vào Đông Đô sẽ cho tam quân cướp bóc ba ngày.”
Nghe đến đây, Giang Hà khiếp sợ ngẩng phắt đầu lên, “Ý kiến của ai?”
“Diệp Thế An.”
Cái tên này càng khiến Giang Hà sửng sốt nhưng sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, ông cười một tiếng. Đây có vẻ là chuyện quá đỗi hoang đường với Giang Hà, ông giơ tay nói, “Diệp Thanh Văn cao ngạo cả đời, hắn thường bảo ta rằng trong đám tiểu bối nhà hắn, Diệp Thế An là xuất chúng nhất. Thanh Trạm dưới chín suối mà biết đứa nhỏ kia định làm chuyện này khéo bò lên chém nó mất.”
Cố Cửu Tư không nói gì. Giang Hà chống cằm suy ngẫm chưa bao lâu đã hiểu đầu đuôi mọi việc, ông đưa mắt nhìn Cố Cửu Tư, “Nếu bọn họ đã quyết định cướp bóc Đông Đô thì ngươi còn tới đây làm gì?”
“Chính vì bọn họ muốn cướp bóc Đông Đô nên ta mới tới đây.”
Giang Hà nhướn mày, “Chu Cao Lãng là chủ cũ của ngươi, ngươi giúp hắn làm hoàng đế mà giờ lại muốn chặn đường hắn hả?”
Cố Cửu Tư phớt lờ câu hỏi trên và mau chóng phân tích, “Ta đã lừa Chu gia để lấy ba vạn binh cho Thẩm Minh mang đến Dự Châu, đồng thời nhờ Ngọc Như tới Dương Châu hỗ trợ khống chế nơi đó cùng bạn tốt của ta là Trần Tầm. Sau đấy điều động năm vạn binh của Dương Châu đi tiếp viện Thẩm Minh ở Dự Châu. Ta đáp ứng Thẩm Minh rằng trong vòng một tháng nhất định sẽ chi viện. Vì vậy với thế cục hiện tại thì chúng ta có hai con đường. Thứ nhất là mang theo tám vạn binh mã đầu quân cho Lưu Hành Tri rồi để ông ta đánh vào Đông Đô ngăn cản Chu Cao Lãng.”
“Không được.” Giang Hà dứt khoát phủ quyết. “Ta từng tiếp xúc với Lưu Hành Tri, hắn ham hưởng lạc và coi thiên hạ là tài sản riêng. Giao thiên hạ cho hắn thì khác gì Đại Vinh trước kia?”
“Còn Chu đại nhân?” Cố Cửu Tư ngước nhìn Giang Hà.
Giang Hà nghĩ nghĩ rồi do dự đáp, “Chu Cao Lãng là một chính khách.”
“Nhưng,” ông nhìn Cố Cửu Tư, “hắn không phải một chính khách chẳng có ranh giới cuối cùng. Hắn lý trí và sở hữu ước mơ riêng, tuy làm ra được những thủ đoạn tàn nhẫn song lại tốt hơn nhiều so với Lưu Hành Tri. Bây giờ bọn họ hành động dựa trên nỗi đau mất người thân nên vẫn lật ngược tình thế được. Chỉ cần có đường sống, Chu Cao Lãng sẽ là lựa chọn tốt nhất.”
“Chắc chắn có đường sống,” Cố Cửu Tư kiên quyết khẳng định, “chúng ta cung cấp lý do để ông ấy không cướp bóc Đông Đô thì sẽ có ngay thôi.”
“Ngươi tin hắn thế à?” Giang Hà hơi ngạc nhiên.
Cố Cửu Tư đến trước sa bàn, chân thành đáp, “Ta không tin ông ấy, ta tin huynh đệ mình.”
“Đời người khó tránh khỏi những lúc lầm đường lạc lối, Chu đại ca và Thế An cũng vậy. Với tư cách là bằng hữu, ta không thể đứng nhìn bọn họ tiếp tục phạm sai lầm. Trước khi bọn họ mắc lỗi lầm không thể cứu vãn, ta phải khiến bọn họ thức tỉnh. Ta chẳng biết Chu đại nhân có thành minh quân không nhưng ta biết Chu đại ca sẽ là minh quân.”
“Vậy kế hoạch của ngươi là gì?”
Giang Hà đứng đằng sau Cố Cửu Tư, ông vừa cười vừa nhìn thanh niên trước mặt mình với ánh mắt vui mừng.
Cố Cửu Tư ngẫm nghĩ rồi chậm rãi nói, “Đầu tiên để tránh cho Đông Đô hỗn loạn, chúng ta cần giúp Chu đại nhân khống chế quân đội, không thì về sau Chu đại nhân sẽ rất khó kiểm soát các tướng lĩnh ở Đông Đô. Hơn nữa, dùng vũ lực để vào Đông Đô đồng nghĩa với việc người phe Chu đại nhân tuyên chiến với người phe Phạm Ngọc. Ta sợ khi cuộc chiến kết thúc thì không còn dư binh lính đi chi viện cho Thẩm Minh.”
“Ngươi muốn nội bộ Đông Đô tan rã, không đánh mà đầu hàng?”
“Phải,” Cố Cửu Tư gật đầu rồi cầm một binh sĩ đặt vào cung điện. Hắn nói tiếp, “Bước thứ hai là giải quyết nỗi lo tương lai của Chu đại nhân, khiến ông ấy ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế và không phải chịu sự uy hiếp từ binh lính. Có vậy ông ấy mới nới lỏng cảnh giác.”
“Ngươi định làm gì để giúp hắn ngồi vững trên ngai vàng?” Giang Hà tò mò.
Cố Cửu Tư điềm tĩnh đáp, “Chu đại nhân lo lắng tướng lĩnh phản bội vì trước đó ông ấy gạt bọn họ rằng Phạm Ngọc muốn giết bọn họ, nhờ thế bọn họ mới tạo phản cùng ông ấy. Chúng ta cần biến lời lừa dối này thành sự thật nên phải lấy được thánh chỉ hạ lệnh xử trảm.”
Giang Hà gật gù, Cố Cửu Tư bổ sung, “Tiếp theo, ngôi vị hoàng đế của Chu đại nhân phải do Phạm Ngọc chủ động nhường ngôi.”
Lời này khiến tâm trạng Giang Hà nặng nề. Giả mạo thánh chỉ còn được chứ sao có thể làm Phạm Ngọc chủ động nhường ngôi?
Song Giang Hà xưa nay không phải kiểu người đi hỏi cách làm; chỉ cần có mục tiêu rồi nghĩ cách là được. Ông nâng tay ra hiệu cho Cố Cửu Tư tiếp tục, hắn lại đặt một binh sĩ trên đường phố Đông Đô, “Bước thứ ba là gia tăng độ khó của việc tấn công Đông Đô, để Chu đại nhân thấy việc này mất nhiều hơn được. Như thế mới đủ sức khiến Chu đại nhân hoàn toàn từ bỏ kế hoạch tấn công Đông Đô. Nhưng để an toàn, trước đó phải tận lực sơ tán bá tánh Đông Đô nên hãy chuyển dần bọn họ ra ngoài lánh nạn.”
Giang Hà chú tâm nghe, ông nghĩ Cố Cửu Tư nói không sai nhưng đây toàn là mục tiêu thôi.
Giang Hà nhìn hắn, “Vậy ngươi định làm thế nào?”
“Chúng ta tiến hành từng bước một.” Cố Cửu Tư vừa suy tư vừa cân nhắc bảo, “Bước đầu tiên dĩ nhiên phải đánh vào quan hệ giữa Phạm Ngọc với Dương Huy, Vi Đạt Thành, và Tư Mã Nam rồi kéo bọn họ qua phe chúng ta. Ta từng nghe kể về ba vị tướng quân trên; Dương Huy háo sắc, Vi Đạt Thành tham tiền, Tư Mã Nam đa nghi. Chúng ta cứ ra tay với từng người dựa theo mấy đặc điểm này.”
“Nghe hay đó,” Giang Hà gật gù nhưng ông nhắc, “có điều mọi người đều nắm rõ nhược điểm của bọn họ. E rằng ngươi muốn đưa tiền hay tặng người cũng vô ích thôi, Lạc Tử Thương chắc đã làm từ lâu.”
“Thế nên việc gì phải đưa chứ?” Cố Cửu Tư bật cười. “Cữu cữu, chỗ ông có nữ tử nào đẹp mà giỏi đối phó nam tử không?”
“Đương nhiên có,” Giang Hà cười, “Tây Phượng đấy.”
Cố Cửu Tư gật đầu rồi hỏi, “Từng gặp Dương Huy chưa?”
“Chưa.”
“Ta có mấy người tại nhạc phường trong cung,” Cố Cửu Tư nhàn nhạt chỉ thị, “thu xếp và đưa nàng ấy tới đó đi.”
“Được.”
Giang Hà chả hỏi nhiều mà lập tức đồng ý, ông nghĩ nghĩ rồi cười thích thú, “Nói đến đây, hiện tại mọi người đều là kẻ địch của chúng ta; Lưu Hành Tri, Lạc Tử Thương, Chu Cao Lãng… Những kẻ này có tiền, có quyền, có tướng, có binh. Ta lớn tuổi nên mới bất chấp tất cả mà chống đối, còn ngươi sao lại tới tham gia náo nhiệt?”
“Nếu ta không tới,” Cố Cửu Tư nhìn ông, “thì cuộc đời của ông, của tiên đế, của Tần Nam, của Phó Bảo Nguyên sẽ đi về đâu?”
Câu hỏi này khiến Giang Hà sững sờ, Cố Cửu Tư ngoảnh đầu ngắm sao trời ngoài cửa sổ.
“Cữu cữu, thật ra ta tin con người không bao giờ chết.” Hắn chắp tay lại trong tay áo như đang đối mặt với ai trên bầu trời đêm và lặng lẽ chào người đó. “Khắp thiên hạ này, chỉ cần còn một người kiên trì giữ gìn những thứ họ dùng cả đời đánh đổi, tiếp bước trên con đường họ lựa chọn, và tin vào tín ngưỡng của họ thì họ sẽ vĩnh viễn tồn tại.”
“Ta không biết thế gian có bao nhiêu người từng chia sẻ lý tưởng giống chúng ta hay từng nỗ lực như thế, ta chẳng biết tên tuổi lẫn những việc làm của họ. Nhưng ta biết mình tồn tại ngày nào thì họ tồn tại ngày ấy và mai sau ta vẫn mãi sống trong di sản của người đi trước.”
“Vì vậy,” Cố Cửu Tư quay lại nhìn Giang Hà, “lòng ta không sợ hãi.”
Giang Hà im lặng thật lâu mới gượng cười, “Ngọc Như đồng ý à?”
Cái tên ấy khiến Cố Cửu Tư nhẹ nhàng cười.
“Nàng luôn khăng khăng mình ích kỷ và không nhiệt thành như ta nhưng ta biết rõ,” đôi mắt Cố Cửu Tư bất giác trở nên dịu dàng, “nàng giống ta.”
“Nàng đang ở Hoàng Hà vào giờ phút này,” hắn nhìn về phía Vĩnh Châu mà thì thầm, “dốc hết sức bảo vệ người mình có thể bảo vệ như ta vậy.”
Lời tác giả
[Rạp hát nhỏ]
Lạc Tử Thương: Mẹ, mau giúp con nghĩ cách đánh chết Cố Cửu Tư!
Tôi: Ừ ừ ừ, làm ngay đây, con mà không chơi một cú lớn thì sao khiến người ta trầm trồ.
Sau khi làm xong
Cố Cửu Tư: Mẹ, mau giúp con nghĩ kế phản kích!!
Tôi: Chờ chút…để mẹ nghĩ lại… Hồi trước đứa nào viết lắm thứ khó nhằn để chơi con vậy? Đúng là đồ rác rưởi! Rác rưởi! Rác rưởi!