Khi Cố Cửu Tư theo Liễu Ngọc Như ra ngoài, Giang Nhu đã chờ sẵn ở cổng.
Bà thấy Cố Cửu Tư tới liền thầm thở phào nhẹ nhõm. Bà không nhiều lời, chỉ ngắn gọn bảo, “Nhanh chân lên.”
Nói rồi bà lập tức đi lên cỗ xe ngựa phía trước còn Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như lên cỗ phía sau. Cố Cửu Tư bĩu môi, Liễu Ngọc Như thấy vậy bèn nhỏ giọng hỏi, “Ngươi sao thế?”
“Nương đảm bảo nghĩ ta sẽ đại náo một trận,” Cố Cửu Tư vừa hạ thấp âm lượng vừa cùng Liễu Ngọc Như lên xe. Hắn lầm bầm, “Giờ thấy ta đến dám chừng bà sẽ ngầm cảm thán ngươi thật lợi hại khi quản được ta.”
Liễu Ngọc Như chả nhịn cười nổi. Nàng cầm quạt tròn gõ nhẹ lên người hắn, “Nhưng đúng là ta quản được ngươi mà?”
“Không phải ngươi quản ta,” Cố Cửu Tư cười nhạo, “lão tử là cam tâm tình nguyện.”
Liễu Ngọc Như: …
Rồi rồi, ngươi lợi hại nhất.
Hai người ngồi trong xe ngựa, Liễu Ngọc Như thảo luận thế cục hiện tại với hắn. Cả hai vốn chỉ là trẻ con; thế giới trước kia của Liễu Ngọc Như chính là mảng trời nơi hậu viện, Cố Cửu Tư thì ngày ngày quanh quẩn ba điểm trên một đường thẳng là sòng bạc, tửu lầu, và nhà hắn. Lúc ấy họ không hề nắm rõ thiên hạ vận hành thế nào, chỉ bắt đầu bù đắp kiến thức sau ngày thành hôn. Vì Cố Cửu Tư học hành có hệ thống nên lý luận rành mạch hơn Liễu Ngọc Như, song Liễu Ngọc Như buôn bán bên ngoài nghe được nhiều chuyện từ người làm ăn nên lại có cách suy nghĩ khác biệt.
“Thiên hạ bao gồm mười ba châu, Hoài Nam trù phú nhất nhưng xét về thực quyền thì binh lực ở U Châu lại hùng mạnh. Ta nghe nói những đại lão gia phương Bắc trước giờ đều xem thường Dương Châu là nơi tiêu xài hoang phí. Nếu thiên hạ thật sự loạn thì e rằng Dương Châu sẽ thành miếng thịt béo ngậy.”
Cố Cửu Tư ăn đậu phộng, thở dài bảo, “Ta chỉ hy vọng thiên hạ thái bình để ta tiếp tục tiêu tiền như nước, yên tâm làm công tử bột.”
“Ta cảm thấy quan lại phương Bắc chưa hẳn xem thường Hoài Nam như ngươi bảo.” Liễu Ngọc Như nghĩ ngợi rồi cân nhắc nói, “Gần đây ta quen một công tử đến từ U Châu. Dựa theo lời huynh ấy nói thì U Châu tuy dòm ngó sự giàu có của Dương Châu nhưng vô cùng thận trọng trong việc đối phó Dương Châu. Huynh ấy bảo đánh trận không phải chỉ cần binh tướng dũng mãnh là được; những vật tư như lương thực, quân trang cũng là yếu tố then chốt trên chiến trường. Nếu đúng như lời huynh ấy thì khi thiên hạ loạn, Dương Châu dĩ nhiên là miếng thịt béo, nhưng dù tướng sĩ chẳng tinh nhuệ thì không phải ai cũng dám động…”
“Nhưng chúng ta có tiền.” Cố Cửu Tư cười đáp trả, hắn vừa quăng đậu phộng vừa nói, “Còn nhớ ta đã nói gì không? Bạc thật sự là gốc rễ cho niềm vui của con người.”
Liễu Ngọc Như cũng chịu thua cái thái độ bỡn cợt của Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi mở miệng hỏi, “Công tử từ U Châu? Hắn đến đây làm gì?”
“Bảo là muốn mua vải vóc cho quân đội…”
“Lạ thật.” Cố Cửu Tư vo đậu phộng trong tay, “Vật tư của quân đội đều do triều đình phân phát, sao U Châu lại đơn độc tự mình mua sắm?”
“Huynh ấy nói U Châu trời lạnh mà áo bông chống rét do triều đình cung cấp quá ít. Nhà huynh ấy là thương nhân nên muốn đưa đồ may sẵn cho binh lính trong quân đội.”
“Có thương nhân tốt như vậy?” Cố Cửu Tư bật thốt lên, “Chứ không phải triều đình cắt xén bạc cho mùa đông nên Phạm Hiên phải tự móc hầu bao à?”
“Không phải.” Liễu Ngọc Như cười cười, “Hôm đó ta có hỏi vị công tử này, huynh ấy giải thích rằng U Châu ở sát biên giới nên thường có kẻ địch bên ngoài quấy rối. Vì muốn tránh thủ tục rườm rà, tiên đế cho U Châu đặc quyền không cần nộp thuế muối mà dùng số tiền này để mua những vật tư triều đình chưa thể kịp thời cung cấp. Vì vậy dù cùng là tiết độ sứ nhưng U Châu Tiết độ sứ sở hữu quyền lợi lớn hơn Hoài Nam Tiết độ sứ.”
Có quân đội độc lập, có quyền lực kinh tế, chẳng khác gì một quốc gia thu nhỏ. Mỗi năm đến kỳ dâng lễ cho triều đình, U Châu Tiết độ sứ hiển nhiên có quyền cao hơn nhiều so với một Hoài Nam thiếu binh thiếu tướng.
“Nói vậy thì,” Cố Cửu Tư đột nhiên nghĩ đến, “đất phong của Lương Vương ở biên giới Tây Nam, ông ta…”
“Cũng tương tự,” Liễu Ngọc Như tiếp lời.
Lời này vừa thốt ra, hai người liếc nhau một cái.
Cố Cửu Tư thoáng trầm mặc, hắn chậm rãi nói, “Lần sau ngươi cần bàn chuyện với vị công tử này thì ta đi cùng ngươi.”
Liễu Ngọc Như khẽ gật đầu, nỗi bất an trong lòng càng nặng nề hơn.
Nếu những địa phương như Lương Vương và U Châu đều có quyền độc lập tài chính lẫn quân đội, sợ rằng binh lính nơi đó không biết thiên tử chỉ biết vương.
Mỗi lần hiểu thế giới này hơn một chút, nội tâm Liễu Ngọc Như cảm thấy ngày thiên hạ đại loạn càng gần.
“Cửu Tư,” nàng nhịn không được mà cất tiếng, “đợi sau khi về, chúng ta tìm nơi thích hợp để chia bớt sản nghiệp tới đó, không thể đặt toàn bộ gia sản ở Dương Châu.”
Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như. Sắc mặt cô nương ấy bình tĩnh song ánh mắt lại chẳng giấu được vẻ lo lắng. Hắn tức khắc hiểu nỗi sợ hãi trong lòng Liễu Ngọc Như. Hắn ngồi cạnh nàng, tay khoác vai nàng như với huynh đệ của mình. Trong nháy mắt khi tay hắn chạm vào Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư cảm thấy có gì đấy kỳ lạ. Trực giác hắn mách bảo dường như Liễu Ngọc Như khác với Dương Văn Xương và Trần Tầm. Hắn nhất thời nghĩ mãi không ra điểm khác biệt này. Sau một hồi suy xét, hắn nghĩ chắc đại để vì đầu nàng hơi nhỏ.
Nàng không gầy gò nhưng khung xương nhỏ, lại có da có thịt nên lúc chạm vào cảm thấy rất êm ái. Hắn bỏ qua xúc động muốn xoa bóp nàng để mở miệng trấn an, “Liễu tiểu thư không cần bận tâm, trời sập thì có người sức dài vai rộng chống đỡ. Còn ngươi cứ lo ăn no ngủ kỹ là được. Muốn làm gì thì cứ làm, không phải lo lắng. Ngươi cứ âu lo mãi thế chỉ tổ chóng già. Ngươi đừng tự tin thái quá vào vẻ đẹp thời tuổi trẻ mà ra sức chà đạp nó; lỡ đâu còn độ xuân thì mà mặt mũi nhăn nheo, tóc tai thưa thớt thì có phải uổng phí tuổi xuân không.”
Liễu Ngọc Như nghĩ mình cần nghiêm túc nhưng Cố Cửu Tư ăn nói kiểu này khiến nàng chẳng nhịn cười được. Nàng dùng quạt tròn che giấu nụ cười của mình, dựa người vào ngực hắn mà nói, “Ngươi ấy à, sao chả bao giờ nghiêm chỉnh thế?”
“Ta cực kỳ đứng đắn á.” Cố Cửu Tư thoải mái xòe tay, vẻ mặt thành thật, “Ta đang an ủi ngươi một cách vô cùng đứng đắn, vậy có được không?”
Liễu Ngọc Như cầm quạt tròn gõ hắn, Cố Cửu Tư vừa cười toe toét vừa tránh. Hai người đang chơi đùa, xe ngựa đột nhiên dừng lại; Liễu Ngọc Như nhào tới trước, Cố Cửu Tư vội đỡ nàng. Bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm kinh ngạc từ Giang Nhu, “Vương đại nhân.”
Hai người liếc nhìn nhau, Liễu Ngọc Như vội vàng vén lên một góc màn xe. Xe ngựa của Giang Nhu đã dừng lại, phía trước xe bà tụ tập một nhóm người. Người cầm đầu là một nam nhân trung niên; vóc dáng ông ta cao lớn, toàn thân mặc quan phục màu đỏ tươi trông hơi lôi thôi. Phía sau ông ta là gia đinh đang nâng cáng cứu thương. Trên cáng chính là Vương Vinh, kẻ bị đánh gãy chân nhưng giờ đã được băng bó kỹ lưỡng.
Liễu Ngọc Như quay đầu lại, nhỏ giọng nói, “Là Vương Thiện Tuyền.”
Cố Cửu Tư nhanh chóng tiến lại gần, hai người quan sát bên ngoài qua khe hở trên xe ngựa.
Giang Nhu không ngờ mới đi nửa đường đã gặp Vương Vinh. Quan sát bộ dạng của Vương Vinh, nội tâm bà lập tức vừa đổ mồ hôi lạnh vừa thấy may là Liễu Ngọc Như nhạy bén. Vương Thiện Tuyền thật sự mang người tới cửa giữa đêm hôm khuya khoắt; sợ là Vương Vinh vừa mới được bó chân kỹ càng xong đã vội đi ngay.
Bà giả vờ mình tình cờ gặp bọn họ, nhìn Vương Thiện Tuyền mà nói, “Vương đại nhân! Sao ngài lại ở đây? Ta đang định đến quý phủ tìm ngài đấy!”
Vương Thiện Tuyền nghe vậy cũng hơi sững sờ, có vẻ ông ta không ngờ tới việc này. Song ông ta mau chóng cúi người chào, “Cố phu nhân, Vương mỗ cũng đang muốn tới Cố phủ tìm Cố đại nhân và ngài, không ngờ lại gặp ngài ở đây.”
Nói xong, ông ta chẳng chờ Giang Nhu trả lời mà giành nói trước, “Sau khi Vương mỗ biết tiểu nhi phát sinh xung đột với lệnh công tử ở tửu lầu thì thấy áy náy trong lòng nên mới cố ý mang nó tới cửa tạ lỗi. Hy vọng người lớn ở Cố phủ không chấp trẻ nhỏ, tiểu nhi cũng đã gãy một chân nên mong ngài nhìn vào đó mà bỏ qua cho nó.”
Vương Thiện Tuyền lui một bước, khom người trước Giang Nhu, “Lão phu ở đây chịu tội thay tiểu nhi! Tiểu nhi say rượu không biết nữ tử kia là thiếu phu nhân của quý phủ mới sinh lòng hâm mộ muốn kết giao, không nghĩ làm vậy là đắc tội với đại công tử. Tất cả đều là lỗi của tiểu nhi nên ngài muốn đánh thì chúng ta cũng chấp nhận, chỉ mong Cố phủ giơ cao đánh khẽ thôi.”
Vương Thiện Tuyền nói mấy câu đã giảm nhẹ sự tình thành Cố Cửu Tư ghen tuông đánh gãy chân Vương Vinh.
Cố Cửu Tư ở trong xe ngựa nghiến răng, thấp giọng hầm hè, “Ta muốn ra ngoài đánh chết ông ta.”
Liễu Ngọc Như túm lấy tay áo hắn, nàng sợ hắn lao ra thật bèn nhỏ nhẹ khuyên bảo, “Đừng manh động như vậy, chờ bà bà gọi chúng ta ra đã.”
Giang Nhu nghe Vương Thiện Tuyền nói liền thở dài rồi từ tốn cất tiếng, “Vương đại nhân, không dám dối gạt ngài, lúc ở nhà nghe kể chuyện này ta cũng bất an mới lập tức mang nhi tử tới cửa để nói lời xin lỗi với ngài. Cố gia chỉ là hộ thương nhân, con ta lại dễ xúc động; nó thấy quý công tử vì nhi tức ta xinh đẹp mà nói vài câu liền nhất thời phẫn nộ nên mới mạnh tay như vậy. Đây đều do Cố gia không biết dạy dỗ. Ta đã khiển trách Cửu Tư; Vương công tử coi trọng Ngọc Như – nhi tức của ta – là phúc của Ngọc Như, chỉ nói dăm ba câu thì có đáng gì? Gia đinh kịp thời ngăn cản nên không xảy ra sự cố gì to tát, lại thêm người ta chỉ tán dương thê tử ngươi hợp khẩu vị của hắn, muốn thê tử ngươi đùa bỡn với hắn một chút thì sao có thể nặng tay vậy đâu? Ngài thấy đúng không?”
Bà vừa dứt lời, sắc mặt Vương Thiện Tuyền lập tức méo mó. Người qua đường nghe chân tướng sự việc liền bắt đầu bàn luận xôn xao. Cố Cửu Tư nhìn nhìn Liễu Ngọc Như mà thì thào, “Lát nữa ngươi tuyệt đối đừng xuống xe ngựa.”
“Tại sao?” Liễu Ngọc Như thấy lạ bèn hỏi.
Cố Cửu Tư vội nói, “Ngươi xuất đầu lộ diện thì chẳng phải nương ta bảo gã nảy sinh ý xấu vì ngươi xinh đẹp thành nói điêu còn gì!”
Liễu Ngọc Như: …
Nàng nhịn không được mà hung hăng nhéo Cố Cửu Tư một cái. Cố Cửu Tư đau đến hít vào ngụm khí lạnh, “Ngươi đúng là phụ nhân độc ác!”
Liễu Ngọc Như trừng mắt nhìn hắn.
Bên ngoài, Vương Thiện Tuyền phản ứng rất nhanh, “Phu nhân hiểu lầm, con ta chỉ tán thưởng thiếu phu nhân phong thái kiêu sa và mong mỏi được kết giao. Lúc ấy thật sự không nghĩ đó là thiếu phu nhân Cố gia, nếu biết thì dù bị đánh chết con ta cũng chẳng dám trêu chọc! Bây giờ chân con ta đã gãy, mong Cố phu nhân chừa đường sống cho ta!”
Nói rồi Vương Thiện Tuyền tức khắc muốn quỳ xuống, Giang Nhu vội vàng để quản gia nâng ông ta dậy. Song Vương Thiện Tuyền khăng khăng đòi quỳ, vừa quỳ vừa nói, “Ta biết trong lòng phu nhân nhận định chuyện này thế nào, dù ta nói gì chăng nữa đều không thể thuyết phục ngài. Lão phu chỉ biết vứt bỏ thể diện cầu xin đại phu nhân khoan dung mà tha thứ cho con ta…”
“Vương đại nhân làm gì vậy!” Cái quỳ này khiến Giang Nhu luống cuống. Vương Thiện Tuyền là tiết độ sứ, mặc kệ nguyên nhân ra sao, nếu chuyện hôm nay ông ta quỳ truyền đến Đông Đô thì sẽ rắc rối to. Cố gia dám để một tiết độ sứ quỳ xuống xin tha thứ trong khi nhi tử ông ta còn bị đánh gãy chân; phận là thương nhân nhưng gây ra việc thế này thì chính là tát vào mặt mũi triều đình lẫn thiên tử!
Thấy tình huống nguy cấp, Liễu Ngọc Như tức thì hoảng hốt. Nàng vội vàng đẩy Cố Cửu Tư, nói nhỏ, “Ngươi mau đi quỳ!”
Cố Cửu Tư hơi sững sờ nhưng lập tức hiểu ý Liễu Ngọc Như; bọn họ phải làm dữ dội hơn Vương Thiện Tuyền. Hắn nhanh chóng xốc rèm, xông thẳng ra ngoài. Giữa lúc mọi người chưa kịp phản ứng, hắn vọt tới trước mặt Vương Thiện Tuyền mà vừa lôi kéo ông ta vừa lớn tiếng hô, “Vương đại nhân, ngài chừa đường sống cho Cố gia đi!”
Lời hắn nói khiến mọi người đều ngây dại, Liễu Ngọc Như thì cuống cả lên.
Bảo hắn nhún nhường quỳ mà lại diễn trò kiên cường bất khuất! Nàng vội xuống xe ngựa rồi đến giữa đám người để ngăn Cố Cửu Tư, “Cửu Tư, đừng nghịch ngợm, mau nhận sai đi.”
Nàng lúng túng nhìn Vương Thiện Tuyền cùng Vương Vinh mà mở miệng, “Vương đại nhân, xin lỗi vì tính tình phu quân ta bốc đồng lại trẻ con. Ngài đừng trách móc hắn.”
Nàng vừa nói vừa quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, “Ngươi buông tay đi! Mau xin lỗi!”
“Vương đại nhân,” Cố Cửu Tư không hề buông tay, hắn lẳng lặng nhìn Vương Thiện Tuyền mà chân thành nói, “hôm nay ra tay đánh Vương công tử là lỗi của ta, ta nguyện ý tạ tội. Nhưng trước đó ta hy vọng Vương công tử tạ lỗi với thê tử của ta đã.”
“Cố đại công tử…” Môi Vương Thiện Tuyền khẽ run giống như đang tức giận, “Hãy học cách khoan dung độ lượng đi!”
Cố Cửu Tư vô cùng bình tĩnh, tay vẫn nắm chặt Vương Thiện Tuyền chứ chẳng hề lùi bước. Xung quanh bu đầy người đến xem vở kịch này. Cố Cửu Tư lên tiếng, “Hôm nay phu nhân ta đến tửu lầu bàn chuyện làm ăn, Vương công tử chẳng hiểu tại sao lại mở miệng sỉ nhục danh dự của thê tử ta. Tính thê tử ta yếu đuối nên chỉ muốn rời đi, Vương công tử lại chả chịu buông tha nàng, muốn nàng ở lại tiếp khách. Gia đinh cùng đối tác làm ăn với thê tử ta ra mặt giải cứu mới bảo vệ nàng khỏi chịu nhục nhã.”
“Ngươi nói láo!” Vương Vinh ngồi trên cáng cứu thương phẫn nộ quát, “Ta chỉ tán dương thiếu phu nhân vài câu, hỏi nàng là người ở đâu, sao qua miệng ngươi lại thành sỉ nhục?”
“Ta có nói láo hay không thì dẫn người có mặt ở đấy tới đây tra hỏi chẳng phải sẽ rõ sao?”
Cố Cửu Tư quay đầu nhìn Vương Vinh, điềm tĩnh nói, “Gia đinh đi cùng phu nhân ta là người trước giờ ta quen dùng, ai hay đến mấy chỗ tụ họp lớn đều quen mặt. Ngươi nói mình không biết đó là thiếu phu nhân Cố phủ thì sao ta có thể tin? Cứ coi như ngươi không biết mặt gia đinh ấy, không biết đây là thiếu phu nhân Cố phủ, thì ngươi cũng chả có quyền sỉ nhục một nữ tử bình thường. Chẳng lẽ là con của tiết độ sứ là muốn làm gì thì làm? Chẳng lẽ trên thế gian này, đối phương có quyền thế mới đi tạ lỗi, còn nếu không phải thiếu phu nhân Cố phủ thì có thể tùy ý đùa giỡn nhục nhã?”
Hắn vừa dứt lời, bách tính ở đây đều rủ rỉ thì thầm. Vương Thiện Tuyền đưa mắt ra hiệu, Vương Vinh liền tức giận nói, “Ngươi nói gì mà chả đúng. Cữu cữu ngươi ở Đông Đô làm thượng thư, Cố gia là nhà giàu nhất Dương Châu, phụ thân ta chỉ là quan địa phương còn dám trêu chọc ngươi sao?”
“Phải, cữu cữu ta đúng là giữ chức thượng thư. Nhưng quốc có quốc pháp, triều có triều cương, Cố gia chỉ là hộ thương nhân, chẳng lẽ lại dám qua mặt vương pháp và triều đình? Vương đại nhân, ngài là tiết độ sứ, là rường cột nước nhà, là đại thần đương triều, ngài quỳ trước Cố gia chính là ép Cố gia thành mục tiêu cho ngàn người công kích.”
“Hôm nay ta thật sự đã ra tay đánh Vương công tử. Thân là thường dân mà qua mặt vương pháp để tự tiện trừng phạt người khác là ta sai, Cửu Tư tình nguyện chịu trách nhiệm. Nhưng ta cũng là trượng phu của thê tử ta. Thê tử chịu nhục, nhà ta chịu nhục, nếu ta chả quan tâm thì còn đáng gọi là trượng phu, là nhi tử sao?”
“Cửu Tư…”
Giang Nhu ngơ ngác nhìn Cố Cửu Tư. Bà chẳng bao giờ nghĩ sẽ có ngày con mình thốt ra những lời ấy.
Bà quen với bản tính trong sáng của Cố Cửu Tư, song chưa từng nghĩ nhi tử đủ khả năng gánh vác đến thế.
Cố Cửu Tư buông Vương Thiện Tuyền ra, lui một bước rồi vái chào Giang Nhu, “Phận làm con mà gây chuyện sai trái khiến mẫu thân lo lắng là lỗi của nhi tử. Đây là cái sai thứ nhất của Cửu Tư.”
Cố Cửu Tư lại khom người về phía Vương Thiện Tuyền, “Vương đại nhân làm người cha thương con, ta đánh trọng thương quý công tử khiến Vương đại nhân đau lòng khôn xiết. Đây là cái sai thứ hai của Cửu Tư.”
“Cố đại công tử…”
Vương Thiện Tuyền muốn mở miệng song Cố Cửu Tư chả để ý mà quay đầu hướng về phía Đông Đô. Hắn gập người thật thấp, “Thân là con dân Đại Vinh, làm thương nhân nhưng lại bỏ qua tôn ti trật tự, ra tay đả thương Vương công tử. Dù là hành động bảo vệ thê tử, bảo vệ gia đình, nhưng vẫn là tội lỗi khó tha. Đây là cái sai thứ ba của Cửu Tư.”
Cố Cửu Tư cúi đầu xong bèn đứng thẳng dậy. Hắn dùng sắc mặt điềm tĩnh mà nhìn Vương Thiện Tuyền, “Cửu Tư không hiểu hết việc thế gian, ta chỉ biết có lỗi phải nhận, có tội phải phạt. Hôm nay Cửu Tư có lỗi nên ta nhận sai, ta đánh gãy chân Vương công tử thì sẽ lấy một chân bù lại. Nhưng trước đấy xin hỏi Vương công tử, ngươi có nhận lỗi của mình không?!”
Vương Vinh hoảng sợ. Gã nhìn Vương Thiện Tuyền nhưng ông ta nhất thời cũng không biết xử lý thế nào. Ông ta có thể đối phó với một Giang Nhu vòng vo song đối mặt với một Cố Cửu Tư thẳng thắn vạch trần người khác, ông ta chẳng biết hành xử ra sao mới ổn thỏa.
Người quen mang mặt nạ khi bất chợt gặp đứa trẻ miệng còn hôi sữa lại còn chân thành như vậy sẽ không biết cách xử trí.
Không thấy Vương Thiện Tuyền trả lời, Vương Vinh chỉ biết cứng ngắc mở miệng, “Nếu nói mấy câu với một nữ tử là sai thì ta cũng chỉ có thể nhận cái sai này.”
Gã vừa dứt lời, Cố Cửu Tư tức khắc rút vỏ đao từ gia đinh đứng cạnh mà đập vào chân mình!
Liễu Ngọc Như vô ý thức muốn cản hắn, nhưng trong đám người có một bàn tay nhanh hơn nàng đã ngăn Cố Cửu Tư lại.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy một thanh niên cực kỳ khôi ngô. Liễu Ngọc Như ngẩn người, chần chừ gọi, “Chu công tử?”
“Cố đại công tử dám làm dám chịu, phẩm hạnh cao quý, Chu mỗ vô cùng bội phục.” Chu Diệp lấy lại đao từ tay Cố Cửu Tư, cười với mọi người, “Nhưng Chu mỗ thấy trong việc này là Vương công tử làm sai trước. Cố đại công tử sống tình nghĩa nên đứng ra bảo vệ thê tử, tuy có tội nhưng xét về tình vẫn hiểu được. Cố đại công tử còn phải giúp ta vận chuyển hàng hóa, nếu bị gãy chân thì khó cho ta quá.”
Nói rồi Chu Diệp vừa cười vừa rút roi da trên lưng xuống, hắn quay đầu nhìn Vương Thiện Tuyền, “Vương đại nhân, tại hạ đề nghị đổi chân gãy thành hai mươi roi để đền tội với ngài. Ngài thấy thế nào?”
“Ngươi là ai?” Vương Thiện Tuyền nhíu mày, có chút bất mãn với thanh niên đột nhiên xuất hiện này.
Chu Diệp cười cười, cung kính hành lễ, “Tại hạ là Chu Diệp, nhi tử của Chu Cao Lãng ở U Châu, xin bái kiến đại nhân.”
Một người nếu chỉ cần xưng tên mà không cần báo tước hiệu tất nhiên chẳng phải nhân vật tầm thường.
Nghe tên Chu Cao Lãng, Giang Nhu lẫn Vương Thiện Tuyền đều sửng sốt. Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như lại không rõ đây là ai, chỉ biết chắc chắn không phải kẻ tầm thường nên hai người đành im lặng.
Mấy đứa nhỏ không biết nhưng Giang Nhu lại rành rẽ.
Chu Cao Lãng là một vị tướng dũng mãnh trong quân đội U Châu. Năm xưa, ông cùng với Phạm Hiên là phụ tá đắc lực cho thái thú tiền nhiệm của U Châu. Phạm Hiên quan văn, Chu Cao Lãng hành quân; ông chinh chiến tại U Châu trăm trận không một lần thất bại, là món vũ khí sắc bén của quốc gia. Bây giờ Phạm Hiên trở thành U Châu Tiết độ sứ thì ông càng được trọng dụng. Hai người huynh đệ tình thâm, nói không ngoa rằng tuy Phạm Hiên làm U Châu Tiết độ sứ nhưng hai người Phạm – Chu lại cùng quản lý.
Chu Diệp thế mà là nhi tử của Chu Cao Lãng!
Vương Thiện Tuyền thoáng kinh ngạc, nhưng ông ta phản ứng cực nhanh, mau miệng bảo, “Đúng là Chu công tử! Công tử nói quá lời, con ta dù bị thương nặng nhưng không thể giày vò Cố đại công tử. Thôi…” Vương Thiện Tuyền khoát tay rồi nói tiếp, “dừng ở đây thôi.”
Vương Thiện Tuyền vừa hành lễ với Giang Nhu vừa thở dài, “Cố gia không để bụng việc của khuyển tử[1] khiến Vương mỗ vô cùng cảm kích. Hiểu lầm đã được giải quyết thì chuyện đến đây coi như xong đi.”
“Vương đại nhân quá lời,” Giang Nhu cũng thở dài, “chỉ là chuyện trẻ con với nhau, mong rằng không tổn hại sự hòa thuận giữa hai nhà.”
Hai người hàn huyên thêm dăm ba câu, đúng lúc Vương Thiện Tuyền muốn dẫn Vương Vinh rời đi thì Cố Cửu Tư cất tiếng, “Đứng lại.”
Tất cả mọi người đều nhìn hắn. Liễu Ngọc Như biết Cố Cửu Tư lại nóng tính bèn âm thầm kéo ống tay áo của hắn nhưng Cố Cửu Tư nắm chặt tay nàng. Tay hắn cầm lấy tay nàng, mắt hắn nhìn chằm chằm Vương Vinh, “Ngươi chưa xin lỗi Ngọc Như.”
“Ngươi đừng quá đáng!” Vương Vinh chịu không nổi mà giận dữ nói, “Cố Cửu Tư, đừng có ỷ thế hiếp người!”
“Ta không ỷ thế hiếp người.”
Cố Cửu Tư lấy roi từ trong tay Chu Diệp rồi đi đến trước mặt Vương Vinh, hắn đột nhiên vung roi lên.
Vương Vinh sợ đến co rúm người nhưng đã thấy Cố Cửu Tư trở tay vung roi ra sau lưng. Ngay sau tiếng “chát” là thanh âm da thịt bị bong tróc!
Tất cả mọi người trợn trừng mắt, cả Chu Diệp cũng sững sờ. Cố Cửu Tư vẫn nhìn chòng chọc Vương Vinh, “Ta đã nói rằng làm sai thì phải xin lỗi. Vương công tử có nhận sai hay không?”
Vương Vinh bị hù dọa tới mức đầu óc mụ mẫm. Người xung quanh thấy Cố Cửu Tư lại giơ tay quất roi. Hắn ra tay cực kỳ tàn nhẫn, không hề có chút nao núng, máu thịt bắt đầu thấm qua lớp áo trắng của hắn. Ánh mắt Cố Cửu Tư đeo bám Vương Vinh, hắn lặp lại, “Vương công tử có nhận sai hay không?”
Vương Vinh im thin thít, Cố Cửu Tư liền quất thêm một roi lên lưng.
Sắc mặt hắn trắng bệch, dáng đứng lung lay như sắp ngã, từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống.
“Vương công tử có nhận sai hay không?”
“Vương công tử có nhận sai hay không?”
“Vương công tử…”
“Đủ rồi!” Giang Nhu nhịn không được mà lên tiếng. Bà nhào tới trước giữ lại tay Cố Cửu Tư, vành mắt bà đỏ hoe, “Đủ rồi, Cửu Tư à, vậy là đủ rồi!”
Giang Nhu ngước mắt nhìn Cố Cửu Tư, đứa con dường như đã đột ngột trưởng thành của bà.
Bà hiểu rõ ý Cố Cửu Tư, vì hiểu nên bà mới đau lòng.
Cố Cửu Tư muốn đòi lại công bằng cho Liễu Ngọc Như, hắn muốn Vương Vinh phải gánh cái tội này. Vương Vinh nhận tội, hắn chịu hai mươi roi; bất chấp tương lai thế nào thì chả ai có thể phán xét Cố gia. Hắn đánh Vương Vinh, hắn bồi thường bằng hai mươi roi; còn lý do đánh Vương Vinh thì gã phải nhận.
Giang Nhu hiểu rõ tâm tư này của Cố Cửu Tư.
Bà làm mẫu thân, xưa nay che chở Cố Cửu Tư chính vì hy vọng hắn có thể mãi mãi sống vô tư vui vẻ. Cố Cửu Tư trưởng thành, đôi mắt sáng tỏ nhìn thấu thế gian, lại dùng cách thức máu me đầm đìa của riêng hắn để phản kháng. Sự đau lòng khiến Giang Nhu cảm thấy không thể kìm nén nỗi hổ thẹn của bậc phụ mẫu; chẳng đủ khả năng bảo vệ tốt con mình là khuyết điểm của bà.
Bà kéo tay Cố Cửu Tư, khóc đến khàn cả giọng, “Cửu Tư… Đủ rồi…”
“Nương,” Cố Cửu Tư quay đầu nhìn Giang Nhu, mặt tái nhợt song hắn vẫn bật cười cứ như chả hề có gì xảy ra, “con không sao. Con sắp nhược quán rồi, là nam tử hán. Người đừng như vậy, người ngoài sẽ chê cười.”
Giang Nhu im lặng không đáp, tất cả lời bà muốn nói đều đọng trong những giọt nước mắt. Bà chỉ giữ lấy hắn mà ra sức lắc đầu.
Song ý chí Cố Cửu Tư rất sắt đá, hắn đưa tay ngăn bà. Sau đấy hắn lại quất một roi lên người, cất giọng nói, “Mười lăm roi, Vương Vinh, xin lỗi đi!”
“Mười sáu roi, Vương Vinh, nói chuyện!”
“Mười bảy roi…”
“Mười tám…”
…
“Hai…mươi!”
Khoảnh khắc Cố Cửu Tư lên tiếng, thanh âm hắn dường như chẳng còn chút sức lực. Người hắn nghiêng ngã, mắt vẫn nhìn Vương Vinh, “Vương công tử, ta đã chịu xong hai mươi roi.” Nói rồi hắn nở nụ cười cay đắng, “Ngươi vẫn chưa chịu cho Cố gia một lời xin lỗi sao?”
Vương Vinh chẳng dám hé răng, gã sợ hãi nhìn Cố Cửu Tư.
Trên lưng Cố Cửu Tư máu me bê bết, roi còn dính máu thịt. Hắn kéo roi, chân tiến lên trước một bước…
Vương Vinh rốt cuộc mất khống chế. Gã nhìn bộ dạng của Cố Cửu Tư, tay ôm đầu kêu to, “Ta xin lỗi! Ta sai rồi! Thật xin lỗi, thiếu phu nhân! Ta sai rồi!”
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư dừng chân. Hắn quay đầu lại nhìn Liễu Ngọc Như, miệng nở nụ cười.
“Gã xin lỗi ngươi.”
Hắn nhẹ nhàng thốt nên câu này, nụ cười của hắn vừa chân thành tha thiết vừa trong trẻo. Liễu Ngọc Như lặng lẽ nhìn, nàng không nói nên lời cảm xúc hiện tại trong mình. Về sau khi đã lớn tuổi, đã chứng kiến sự hỗn loạn của thế giới, ngẫm nghĩ lại nàng mới hiểu nên hình dung thế nào.
Trong khoảnh khắc ấy, Cố Cửu Tư giống một tia sáng chiếu xuống thế gian tăm tối này. Tất cả mọi người đều mang mặt nạ giương nanh múa vuốt, chỉ mình hắn thành thật lại bướng bỉnh, rực rỡ mà cố chấp đứng giữa nhân gian. Thật khiến đôi mắt của người nhìn hắn phải đỏ hoe.
Nàng bật cười, nhưng nụ cười trong mắt không hiểu sao có chút nhòe nhoẹt.
“Đồ đần.”
Nàng cất tiếng.
Tại sao có thể tồn tại thứ đồ đần nhất định phải phân biệt đúng sai, công bằng chính trực, nói một không hai, tuyên bố không để nàng chịu chút xíu ấm ức liền sống chết đòi lấy một lời xin lỗi cho nàng.
Cố Cửu Tư cười. Hắn muốn nói gì đấy nhưng khi mở miệng thì cảnh vật trước mắt chợt trở nên nhập nhòe, hắn liền hướng về trước mà ngã xuống.
Liễu Ngọc Như gấp gáp chạy tới, tay ôm lấy hắn vào lòng.
Người xung quanh đều luống cuống, Giang Nhu vội kêu, “Mau tìm đại phu đến đây!”
Chu Diệp cũng nói ngay, “Vết thương nặng vậy thì đừng cử động. Cạnh đây có y quán, để ta đi lấy cáng cứu thương.”
Bốn bề rối loạn, Cố Cửu Tư cả người mất hết sức lực bèn ngã vào lòng Liễu Ngọc Như. Hắn mở miệng thì thầm, “Ta có lợi hại không?”
Liễu Ngọc Như vừa muốn khóc, lại vừa muốn cười. Lần này nàng không dùng quạt tròn gõ hắn, nàng khàn giọng bảo, “Lợi hại, rất lợi hại.”
Cố Cửu Tư nghe vậy liền vừa lòng nhắm mắt lại.
Nhờ Chu Diệp giúp đỡ, Liễu Ngọc Như cùng Giang Nhu chật vật đưa Cố Cửu Tư về Cố phủ. Chu Diệp có nhiều kinh nghiệm xử lý vết thương, lúc đại phu đến băng bó cho Cố Cửu Tư cũng tán dương hắn.
Cố Lãng Hoa lúc này đã về phủ, ông đến thăm Cố Cửu Tư rồi nghe hạ nhân kể lại đầu đuôi câu chuyện. Cố Lãng Hoa tức giận nói, “Vương Thiện Tuyền khinh người quá đáng! Để ta đi…”
Giang Nhu thấy Chu Diệp còn ở đây bèn mau chóng lôi kéo Cố Lãng Hoa, bà hạ giọng nhắc, “Chúng ta vào trong hẵng nói.”
Dứt lời liền kéo Cố Lãng Hoa đi vào gian phòng trong.
Liễu Ngọc Như và Chu Diệp ngồi ngoài phòng khách. Tâm tư Liễu Ngọc Như hoàn toàn đặt ở trên người Cố Cửu Tư nên trông nàng rất thẫn thờ. Chu Diệp thấy vậy thì do dự giây lát rồi an ủi, “Thiếu phu nhân đừng lo. Đại công tử trẻ tuổi, thân thể cường tráng, chú ý dưỡng thương sẽ không có gì đáng ngại.”
Liễu Ngọc Như nghe thấy tiếng Chu Diệp bèn vội vàng hoàn hồn, nàng gượng cười, “Hôm nay để Chu công tử chế giễu rồi.”
“Làm gì có.” Chu Diệp thở dài, “Ta thấy rõ Vương gia khinh người quá đáng. Tiếc rằng Chu mỗ ở Đông Đô thấp cổ bé họng nên không thể nói thêm đôi lời có lợi cho đại công tử.”
“Công tử nghĩa hiệp can đảm, hôm nay ngài chịu ra mặt nói vài câu là Cố gia đã vô cùng cảm kích.” Liễu Ngọc Như vội bảo, nàng cảm ơn, “Nếu không có đại công tử, lần này e rằng lang quân nhà ta phải bị gãy chân mới yên chuyện.”
“Hai mươi roi này cũng không nhẹ hơn so với gãy chân.” Chu Diệp cảm thán, “Trên triều từng có quan văn bị hai mươi roi quất chết…”
Chưa nói xong Chu Diệp đã thấy những lời này thiếu tế nhị, hắn liền châm chước tiếp lời, “Có điều ta thấy võ nghệ đại công tử cao cường nên sẽ không sao đâu.”
“Đa tạ lời chúc lành của công tử.” Liễu Ngọc Như cười cười, “Lần đầu Chu công tử ghé qua nhà mà gặp phải tình huống thế này thật xấu hổ quá. Khi nào vết thương lang quân nhà ta lành chắc chắn sẽ mở tiệc chiêu đãi công tử để tỏ lòng biết ơn.”
“Đây chỉ là việc nhỏ thôi.” Chu Diệp khoát khoát tay, “Đại công tử bình phục mới quan trọng. Đêm đã khuya, Chu mỗ không dám làm phiền nữa.”
Chu Diệp đứng dậy, hàn huyên với Liễu Ngọc Như thêm vài câu rồi rời khỏi Cố phủ.
Liễu Ngọc Như tiễn Chu Diệp xong thì về phòng. Vết thương của Cố Cửu Tư đã được xử lý tốt, hắn đang nằm trên giường mơ màng ngủ.
Trán hắn đầy mồ hôi, Liễu Ngọc Như vắt khăn rồi nhẹ nhàng lau sạch trán cho hắn. Cố Cửu Tư chậm rãi nhắm nghiền mắt, lơ mơ nói, “Hôm nay lưng ta đau, chả muốn ngủ trên đất đâu. Chúng ta nằm chen chúc một chút được không?”
“Được,” Giọng Liễu Ngọc Như nhỏ nhẹ, nàng chà khăn rồi lại bắt đầu lau tay cho hắn.
Cố Cửu Tư mở mắt ra. Hắn đang nằm sấp, một tay đệm dưới cằm, đầu quay lại nhìn nàng, “Sao tự nhiên ngươi dễ tính thế? Có phải hôm nay bị ta mê hoặc, cảm thấy ta cực kỳ đẹp trai? Cực kỳ quyến rũ?”
Nghe Cố Cửu Tư nói vậy, lại nhìn gương mặt đắc ý của hắn, Liễu Ngọc Như nhịn cười không được. Nàng không dám tùy tiện đánh hắn, chỉ nói, “Cố Cửu Tư, ngươi học từ ai cái miệng thích thổi phồng bản lĩnh của mình?”
“Thế này sao gọi là thổi phồng được?” Cố Cửu Tư hết sức chính trực khẳng định, “Mấy lời này đều là thật, con người ta trước giờ chưa từng nói láo.”
Liễu Ngọc Như bị hắn trêu đùa bèn khẽ cười.
Cố Cửu Tư nằm trên giường ngắm nàng cười. Khi hắn thở dài một hơi rồi quay đầu đi thì chợt nghe thấy Liễu Ngọc Như nói, “Đưa móng kia đây.”
Cố Cửu Tư chìa bàn tay còn lại ra, bất mãn bảo, “Móng gì mà móng, cái này gọi là tay.”
Liễu Ngọc Như cúi đầu, tỉ mẫn lau từng ngón tay của hắn. Cố Cửu Tư hơi mệt, hắn híp mắt lại, cảm thấy thật dễ chịu khi Liễu Ngọc Như lau tay thế này cho hắn.
Hạ nhân đứng cạnh quan sát hai người rồi yên lặng rút lui. Liễu Ngọc Như cân nhắc một hồi, rốt cuộc vẫn lên tiếng, “Về sau đừng như vậy.”
“Hửm?”
Cố Cửu Tư mở mắt ra, Liễu Ngọc Như không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng lí nhí, “Thật ra ta chẳng thèm để ý có được xin lỗi hay không. Về sau ngươi hãy học cách khéo léo đưa đẩy một chút, đừng quá bộc trực như vậy.”
“Hôm nay ngươi chơi liều, Vương Thiện Tuyền không biết cách giải quyết người thẳng tính. Nhưng không phải lúc nào cũng may mắn như thế, cứ giữ cái tính không chịu cúi đầu dù chỉ một chút thì ngươi sẽ thua thiệt.”
Cố Cửu Tư im lặng. Lát sau, hắn từ tốn trả lời, “Ta đã biết. Về sau ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi và nương nữa.”
“Ta không phải…”
“Ngươi có vui không?”
Cố Cửu Tư đột nhiên hỏi, Liễu Ngọc Như kinh ngạc. Nàng ngẩng đầu nhìn Cố Cửu Tư, ánh mắt mang theo chút mờ mịt. Cố Cửu Tư dán mặt trên tay, ngoẹo đầu nhìn nàng, “Thấy Vương Vinh bị hù dọa phải xin lỗi ngươi, trong lòng có tí sung sướng nào không?”
Liễu Ngọc Như không đáp, Cố Cửu Tư nói tiếp, “Tính tình Trần Tầm hồi bé cũng giống ngươi, bị người khác bắt nạt mà chả dám hé răng phản bác. Ta đánh tơi bời những kẻ bắt nạt hắn, hắn nghe đám đó xin lỗi liền cao hứng quá mà khóc.”
Cố Cửu Tư rút tay mình khỏi tay Liễu Ngọc Như để vỗ vỗ vai nàng, “Ta biết trước kia ngươi chịu nhiều ấm ức nhưng giờ thì ổn rồi, đã thành người của ta thì ta sẽ bảo kê ngươi.”
Liễu Ngọc Như nghe lời lẽ ngây thơ như vậy lại không tự chủ được mà muốn khóc. Cố Cửu Tư đắc ý nhìn nàng, “Ta nói vậy để ngươi đừng lo lắng, ta… Này… Sao ngươi lại khóc?”
Cố Cửu Tư sợ tới nỗi luống cuống hỏi, “Sao ngươi kỳ quặc vậy? Chẳng nói chẳng rằng đã khóc rồi?”
“Được rồi, được rồi.” Thấy nước mắt Liễu Ngọc Như lã chã rơi, Cố Cửu Tư vội dỗ, “Sau này ta không lỗ mãng như thế nữa, ta sẽ dùng cách khác. Ta sẽ nghĩ biện pháp tốt hơn, ngươi đừng khóc nữa nhé? Hôm nay đánh bại Vương gia là chuyện vui, ngươi đừng ủ rũ vậy. Ngươi xem, ta đánh gãy một chân Vương Vinh nhưng đền bằng hai mươi roi; Vương gia mồm năm miệng mười cũng phải thua, chuyện này có đến Đông Đô thì cũng chẳng đủ sức gây phiền hà cho cữu cữu. Hai mươi roi đổi một cái chân là chúng ta lời rồi!”
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư nói thì dở khóc dở cười. Cố Cửu Tư đưa tay vuốt cằm Liễu Ngọc Như, vô tư nói, “Đừng khóc, nào, cười một cái cho gia xem.”
Liễu Ngọc Như bật cười, Cố Cửu Tư gật gù, “Thế mới được. Vui lên nào, ta ở đây thì ngươi có gì oan ức chứ? Ngươi cứ khóc mãi sẽ khiến ta thấy mình thất bại trong việc làm trượng phu, ngươi đâu thể bắt ta học theo Chu U Vương đốt lửa[2] chứ hả?”
“Ta cao hứng.” Liễu Ngọc Như thì thầm, “Có người tốt với ta như vậy, ta rất cao hứng.”
“Vậy sao ngươi còn khóc?” Cố Cửu Tư khó hiểu hỏi.
Liễu Ngọc Như hít vào một hơi, thấp giọng đáp, “Vì ta đau lòng.”
Câu trả lời này khiến Cố Cửu Tư ngẩn người.
Trần Tầm và Dương Văn Xương không nói những lời như vậy. Giờ phút này hắn rốt cuộc ý thức được Liễu Ngọc Như khác với các huynh đệ của hắn. Hắn cảm thấy bối rối bèn cúi đầu, nói năng lộn xộn, “Há, không sao hết. Ta hay đánh lộn, da dày thịt béo, hết sức tráng kiện. Ngươi đừng lo, ta nghỉ ngơi hai ngày, ngươi cho ta đi sòng bạc là ta tức khắc có thể đứng dậy!”
“Ừ, được.” Liễu Ngọc Như sụt sịt gật đầu.
Cố Cửu Tư hơi hoảng, “Ngươi…ngươi đừng như vậy. Liễu Ngọc Như, ngươi bình thường lại đi. Ngươi đừng cảm thấy ta tốt, nếu như không có ta thì ngươi đã gả cho Diệp Thế An. Diệp gia rất tốt,” Cố Cửu Tư thở dài, “nhiều người của Diệp gia làm quan, dù không ai làm lớn nhưng chẳng kết bè kết phái, thiên hạ có loạn thì bọn họ vẫn khỏe mạnh. Nhà chúng ta thì thành cũng cữu cữu, bại cũng cữu cữu. Ngươi gả tới đây, ta mà không đối xử tử tế với ngươi một chút thì ngươi sẽ thảm lắm á.”
Cố Cửu Tư ngừng nói. Hắn nghĩ ngợi, thoáng do dự rồi đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như. Hắn ngập ngừng, “Liễu Ngọc Như, ta nói này… Chỉ là nếu thôi nha, nếu như về sau Cố gia tới bước đường bị khám nhà diệt tộc thì ngươi tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột.”
Hắn nhìn nàng, chân thành nói, “Sống còn quan trọng hơn hết thảy. Ta cho ngươi hưu thư, ngươi nhất định không được cảm thấy ta thất hứa hay đối xử tồi tệ với ngươi, nhé?”
Lời này khiến Liễu Ngọc Như sửng sốt. Cố Cửu Tư quay đầu nhìn phía trước, thanh âm điềm tĩnh, “Tuy ta là kẻ chẳng đáng tin cậy nhưng ta không xấu. Ngươi vốn vô tội, ta hy vọng từ tận đáy lòng ngươi có thể sống tốt cả đời này.”
Một cuộc đời khỏe mạnh và bình yên.
Lời tác giả
[Rạp hát nhỏ]
Mặc Thư Bạch: Con thấy bà xã khác huynh đệ ở điểm nào?
Cố Cửu Tư: Chiều cao? Nàng lùn và gầy hơn huynh đệ con.
Liễu Ngọc Như: …
Mặc Thư Bạch: Điểm khác biệt lớn nhất giữa Cố Cửu Tư và người xung quanh con là gì?
Liễu Ngọc Như: Con trước giờ không đánh người.
Mặc Thư Bạch: Thì sao?
Liễu Ngọc Như: Trừ hắn ra thôi.
Cố Cửu Tư: … Ta đã làm sai điều gì…
Chú thích
[1] Đứa con kém cỏi.
[2] Ý chỉ sự tích Chu U Vương đốt lửa tháp dầu vốn dùng cho việc báo hiệu để các nước chư hầu tới trợ giúp chỉ vì muốn mỹ nhân Bao Tự cười.